Sau khi sự kiện nào đó đã xảy ra, quan hệ giữa Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc đã trở nên thân thiết hơn, tuy trước đây đã là một cặp tình nhân nhỏ nhưng từ lúc tiến thêm một bước nữa, toàn bộ không gian xung quanh hai người đều đổi thành màu phấn hồng mặc định.
Chỉ có điều với thân phận của Trang Yến Bắc nên thời gian bọn họ được ở bên cạnh nhau không nhiều, mỗi lần gặp mặt là lại lén lén lút lút sợ người khác bắt gặp, điều này khiến quan hệ giữa hai người ngày càng giống như yêu đương bí mật. Tuy rằng không có nhiều thời gian gặp gỡ nhưng cả hai đều có cảm giác trong thế giới của mình toàn bộ đều là đối phương.
Không chỉ có được tình cảm như ý, chuyện công việc của Trang Yến Bắc cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, nhân khí ngày càng cao dẫn đến độ nổi tiếng lại càng lớn, liên tiếp nhận được lời mời đóng vai chính của nhiều bộ phim. Mặc dù cả tình yêu và sự nghiệp đều đang ở độ suôn sẻ nhưng đó là lí do mà cậu ngày càng bề bộn nhiều việc, lịch trình cũng càng lúc càng dày, thời gian gặp mặt Chu Nam Quân cũng vì vậy mà giảm đi không ít.
Đã một thời gian cả hai người không gặp nhau, điều này đối với đoạn tình cảm đang trong giai đoạn cuồng nhiệt của họ thật sự là một vấn đề khó khăn, cho nên sau khi Trang Yến Bắc vất vả hoàn thành công việc của mình lập tức quay về gặp Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân hiện tại đang học năm thứ tư, cũng đang gấp gáp tìm công ty thực tập, mỗi ngày đều phải chuẩn bị sơ yếu lý lịch để gửi đi, một ngày phải gửi đến hàng chục bản, nhưng hầu hết đều không có kết quả. Cho đến lúc này thật vất vả mới có được một cơ hội phỏng vấn nên cậu chuẩn bị rất kĩ càng, chỉnh trang thật tốt, đang chuẩn bị đi phỏng vấn thì lại tình cờ thấy được bộ dạng đội mũ đeo khẩu trang lén lút của Trang Yến Bắc.
Tuy Trang Yến Bắc che kín mặt mũi nhưng Chu Nam Quân chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra bóng hình quen thuộc, lập tức cảm thấy vui vẻ, cậu hơi do dự, sau đó vội vàng kéo Trang Yến Bắc vào phòng ký túc xá.
Từ khi Lâm Trạch An và Tạ Nghiêu Thần chuyển ra ngoài, phòng ký túc xá chỉ còn lại hai người là Chu Nam Quân và Triệu Ngải Học, nhưng cách đây không lâu, Triệu Ngải Học vì tìm được chỗ thực tập mà cũng chuyển đi, hiện tại trong ký túc xá chỉ còn mình Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân vừa mới đóng cửa lại đã bị Trang Yến Bắc ôm chặt từ phía sau.
Trang Yến Bắc đặt cằm trên vai Chu Nam Quân, cọ cọ mặt vào cổ cậu, rì rầm vài tiếng, oán giận nói: “Vừa mới xuống máy bay, mệt quá.”
Chu Nam Quân xoa xoa đầu Trang Yến Bắc: “Không phải phim của cậu vừa đóng máy sao?”
“Vừa đóng máy đã quay lại tìm anh rồi.” – Trang Yến Bắc nhỏ giọng nói, “Sao hôm nay anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế? Biết em về nên mặc thế này để tiếp đón à?”
Chu Nam Quân cười cười: “Tưởng bở à, anh chuẩn bị đi phỏng vấn.”
“Phỏng vấn? Mất bao lâu?” – Trang Yến Bắc hơi dừng lại, giọng điệu tủi thân, “Tối nay em đã phải lên máy bay rồi.”
Chu Nam Quân do dự một chút, khó khăn lắm Trang Yến Bắc mới trở về một chuyến, phỏng vấn tuy rằng không có nhiều nhưng vẫn còn cơ hội khác, cậu thở dài: “Được rồi, tôi ở cạnh cậu là được chứ gì.”
Sau khi Chu Nam Quân gọi điện thoại xin phép hoãn phần phỏng vấn của mình vào một lịch khác xong, Trang Yến Bắc lập tức cúi đầu hôn một cái lên mặt Chu Nam Quân: “Anh thực sự yêu em nhất!”
Chu Nam Quân hừ một tiếng: “Biết là tốt.”
Trang Yến Bắc ôm Chu Nam Quân, vô cùng dính người: “Còn mấy giờ nữa, chúng ta vẫn có nhiều thời gian.”
“Lâu rồi không được nghỉ ngơi phải không? Mãi mới có chút thời gian rảnh, sao không về nghỉ ngơi cho tốt còn đến đây, không sợ tinh tẫn nhân vong à?” – Chu Nam Quân lạnh giọng.
Trang Yến Bắc chôn mặt trong cổ Chu Nam Quân: “Sao có thể được, em còn trẻ tuổi mà.”
“Ỷ vào tuổi trẻ mà tùy tiện phung phí sức khỏe như vậy, đến lúc già thì đừng có mà hối hận.”
Chu Nam Quân thực sự rất quan tâm đến sức khỏe của Trang Yến Bắc, tuy cậu mới nhìn lướt qua nhưng vẫn nhận ra được vẻ mặt của Trang Yến Bắc không được tốt, chẳng lẽ khi nãy Trang Yến Bắc ôm từ đằng sau lưng cậu là không muốn để cho cậu nhìn thấy sắc mặt của mình sao? Nghĩ vậy, cậu vội vàng tránh khỏi cái ôm của Trang Yến Bắc: “Để anh nhìn mặt của em.”
“Đừng động đậy.” – Trang Yến Bắc càng tăng thêm lực siết Chu Nam Quân, đem mặt chôn trong hõm cổ Chu Nam Quân, rầu rĩ nói, “Để cho em ôm một lúc....”
Chu Nam Quân cảm nhận được giọng điệu khác thường của Trang Yến Bắc, dừng một chút, sau đó nhẹ giọng: “Làm sao thế?”
Trang Yến Bắc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Em không cam lòng.”
Chu Nam Quân hơi dừng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm rầu rĩ của Trang Yến Bắc lại một lần nữa cất lên ——
Thì ra trước đây có một chương trình âm nhạc tìm đến cậu, mong muốn cậu tham gia, chương trình này đã lên sóng mấy năm nay rồi, thu hút được lượng người xem rất đông đảo, mời được cả người nổi tiếng cả những ca sĩ không mấy tiếng tăm, cách thức cho điểm của chương trình này cũng coi như công bằng, tất cả đều dựa vào thực lực, trước đây có không ít ca sĩ nổi tiếng từ chương trình này, từ lúc phát hành đĩa nhạc thì được diễn ở rất nhiều sân khấu.
Điều này đối với Trang Yến Bắc là một chuyện tốt, vừa là diễn viên vừa là người mẫu, độ nổi tiếng của cậu không tồi, nhưng nếu là ca sĩ thì thì cậu còn có thể nổi tiếng hơn rất nhiều so với hiện tại, có rất nhiều người đều vì khuôn mặt mà xem nhẹ năng lực của cậu, thậm chí có rất nhiều người hâm mộ không biết cậu thích ca hát, vì vậy cho dù có ước mơ được trở thành ca sĩ thì cũng không có công ty nào đồng ý ký hợp đồng, hơn nữa với năng lực hiện tại, căn bản cũng không có khả năng tự mình phát hành đĩa nhạc đầu tiên.
Nếu có thể tham gia chương trình kia, có thể tăng thêm chút tiếng tăm, nói không chừng cậu còn có cơ hội để người khác thấy được cậu hoàn toàn có thực lực làm một ca sĩ.
Trang Yến Bắc đương nhiên không chút do dự đồng ý, trong lòng tràn đầy mong chờ sau đó, nhưng mà.... chẳng còn sau đó nữa.
Không bao lâu, danh sách khách mời chính thức trong chương trình được công bố, vị trí vốn điền tên của cậu, vậy mà đã bị tên của một tiểu thịt tươi thay thế.
Về sau cậu lại nghe nói, tiểu thịt tươi kia vốn không có mặt trong phạm vi khách mời của chương trình, thế nhưng công ty sau lưng hắn đã giở chút thủ đoạn, thế là hết thảy thần không biết quỷ không hay mà đổi trắng thay đen.
Tất cả mọi việc xảy ra đều không có một chút động tĩnh nào, ngoại trừ Trang Yến Bắc ra không có kẻ nào biết, ngay cả việc chương trình đã mời cậu thế nhưng sau đó cũng không nhắc qua chuyện này nữa, cho nên không ai biết cậu mới là người đáng lẽ vốn có tên trong danh sách, cho dù cậu tủi thân thế nào cũng chỉ biết đem nỗi lòng nuốt vào trong.
Nếu như cậu phơi bày sự thật ra ngoài thì cũng sẽ trở thành một chuyện vô ích, cậu chỉ là một người mới có chút nhân khí, mà đối phương lại dựa vào cả một công ty lớn. Cậu mà muốn đấu với người kia thì phải đối đầu với cả một công ty lớn, như vậy chẳng khác nào châu chấu đá xe, kiến càng rung cây.
Trang Yến Bắc nói xong, lại buồn bực lặp lại một lần nữa: “Em không cam lòng.”
Sau cậu có thể cam lòng được?
Mãi có có một cơ hội, vậy mà đến cuối cùng lại bị người khác đoạt mất, nếu người kia có năng lực hơn thì cậu còn chấp nhận, nhưng người kia cái gì cũng không bằng cậu, chẳng qua chỉ ký được hợp đồng với một công ty lớn.
Chu Nam Quân thở dài một hơi, sờ sờ tóc Trang Yến Bắc, cũng không biết nên nói gì để an ủi, nhưng trong lòng cậu đã biết rõ, có lẽ là vì trước đây chỉ nghe được những tin đồn trong giới giải trí nên cậu cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, nhưng bây giờ nghĩ đến người bị đối xử không công bằng là Trang Yến Bắc, cậu cũng không nhịn được mà đau lòng, không phải chỉ vì cậu và Trang Yến Bắc là quan hệ thân mật mà còn là vì cậu rất hiểu ước mơ muốn trở thành ca sĩ của Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc ôm Chu Nam Quân một hồi lâu, thấp giọng nói: “Em biết giới giải trí có nhiều chuyện không trong sáng, nhưng lúc tận mắt chứng kiến em mới nhận ra bài học sâu sắc, em không cam lòng, nhưng càng không hiểu tại sao lại... ghét bản thân mình như vậy.”
“Không được nói thế.” – Chu Nam Quân mím môi, “Đây không phải lỗi của em.”
“Đây không phải lỗi của bất kì người nào hết, mọi người chẳng qua là vì chính bản thân mình thôi.” – Trang Yến Bắc buồn bực nói. “Em không trách những người đó, chỉ có thể tự trách mình, ai bảo em vô dụng chứ?”
“Rõ ràng em rất hữu dụng.” – Chu Nam Quân sợ Trang Yến Bắc vì thế mà bỏ cuộc nên vội vàng an ủi, “Em vừa có thể hát, lại vừa có thể sáng tác, rất lợi hại.”
Trang Yến Bắc hơi dừng lại: “.... Thật sao?”
“Đương nhiên, lợi hại nhất thế giới!” – Chu Nam Quân hận không thể vỗ ngực cam đoan.
Trang Yến Bắc cuối cùng cũng nở nụ cười.
Chu Nam Quân nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Cho anh xem mặt em.”
Rốt cuộc Trang Yến Bắc cũng buông cánh tay đang ôm thắt lưng Chu Nam Quân ra.
Chu Nam Quân xoay người lại, đưa tay nâng cằm Trang Yến Bắc để Trang Yến Bắc ngẩng cao đầu lên.
Quả nhiên sắc mặt của Trang Yến Bắc rất không tốt, vành mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, mặc dù vẫn đẹp trai nhưng hoàn toàn biến thành một khuôn mặt dễ nhìn u sầu sa sút.
“Em mà còn lo nghĩ nữa thì chết lúc nào cũng không biết đâu!” – Khóe miệng Chu Nam Quân hơi cong cong, đã thành cái dạng này, thế mà vẫn còn ra vẻ lo nghĩ như vậy, “Mau lên giường ngủ một giấc đi!”
Trang Yến Bắc mím môi: “Vậy thì anh phải ngủ với em, nếu không em không ngủ.”
Chu Nam Quân: “.... Vậy được rồi.”
Cậu đành phải cởi áo khoác, cùng Trang Yến Bắc chen chúc trên chiếc giường đơn nho nhỏ của mình.
Trang Yến Bắc dùng tay chân thon dài quấn lấy Chu Nam Quân giống y như một con bạch tuộc, còn chôn mặt sâu trong ngực Chu Nam Quân, một chốc sau, cậu ngẩng mặt lên, nhíu mày nói với Chu Nam Quân: “Không cho anh thừa dịp em ngủ liền bỏ chạy.”
“Được được được, anh không chạy.” – Chu Nam Quân có cảm giác như mình đang trông trẻ, vậy mà dáng vẻ của người trước mặt nào có giống một đứa trẻ, cậu không kiềm được có chút dở khóc dở cười.
Trang Yến Bắc lại một lần nữa đem mặt chôn vào ngực Chu Nam Quân, sau một lát, ngay lúc Chu Nam Quân nghĩ cậu đã ngủ rồi thì cậu bỗng mở miệng.
Cậu nói: “Em muốn ký hợp đồng.”
Chu Nam Quân hơi khựng lại, những công ty muốn làm việc với với Trang Yến Bắc có rất nhiều, nhưng trước đây Trang Yến Bắc vẫn chưa muốn ký hợp đồng với họ, một phần là vì bố mẹ cậu không muốn, hơn nữa sau khi ký hợp đồng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thói quen bị hạn chế.
Thế nhưng lợi ích cũng tương đối rõ ràng, tựa vào cây đại thụ hóng mát, cái tên tiểu thịt tươi chiếm vị trí của Trang Yến Bắc chính là một ví dụ sống.
Chu Nam Quân cười cười: “Em vui là được rồi.”
Chỉ có điều với thân phận của Trang Yến Bắc nên thời gian bọn họ được ở bên cạnh nhau không nhiều, mỗi lần gặp mặt là lại lén lén lút lút sợ người khác bắt gặp, điều này khiến quan hệ giữa hai người ngày càng giống như yêu đương bí mật. Tuy rằng không có nhiều thời gian gặp gỡ nhưng cả hai đều có cảm giác trong thế giới của mình toàn bộ đều là đối phương.
Không chỉ có được tình cảm như ý, chuyện công việc của Trang Yến Bắc cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, nhân khí ngày càng cao dẫn đến độ nổi tiếng lại càng lớn, liên tiếp nhận được lời mời đóng vai chính của nhiều bộ phim. Mặc dù cả tình yêu và sự nghiệp đều đang ở độ suôn sẻ nhưng đó là lí do mà cậu ngày càng bề bộn nhiều việc, lịch trình cũng càng lúc càng dày, thời gian gặp mặt Chu Nam Quân cũng vì vậy mà giảm đi không ít.
Đã một thời gian cả hai người không gặp nhau, điều này đối với đoạn tình cảm đang trong giai đoạn cuồng nhiệt của họ thật sự là một vấn đề khó khăn, cho nên sau khi Trang Yến Bắc vất vả hoàn thành công việc của mình lập tức quay về gặp Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân hiện tại đang học năm thứ tư, cũng đang gấp gáp tìm công ty thực tập, mỗi ngày đều phải chuẩn bị sơ yếu lý lịch để gửi đi, một ngày phải gửi đến hàng chục bản, nhưng hầu hết đều không có kết quả. Cho đến lúc này thật vất vả mới có được một cơ hội phỏng vấn nên cậu chuẩn bị rất kĩ càng, chỉnh trang thật tốt, đang chuẩn bị đi phỏng vấn thì lại tình cờ thấy được bộ dạng đội mũ đeo khẩu trang lén lút của Trang Yến Bắc.
Tuy Trang Yến Bắc che kín mặt mũi nhưng Chu Nam Quân chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra bóng hình quen thuộc, lập tức cảm thấy vui vẻ, cậu hơi do dự, sau đó vội vàng kéo Trang Yến Bắc vào phòng ký túc xá.
Từ khi Lâm Trạch An và Tạ Nghiêu Thần chuyển ra ngoài, phòng ký túc xá chỉ còn lại hai người là Chu Nam Quân và Triệu Ngải Học, nhưng cách đây không lâu, Triệu Ngải Học vì tìm được chỗ thực tập mà cũng chuyển đi, hiện tại trong ký túc xá chỉ còn mình Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân vừa mới đóng cửa lại đã bị Trang Yến Bắc ôm chặt từ phía sau.
Trang Yến Bắc đặt cằm trên vai Chu Nam Quân, cọ cọ mặt vào cổ cậu, rì rầm vài tiếng, oán giận nói: “Vừa mới xuống máy bay, mệt quá.”
Chu Nam Quân xoa xoa đầu Trang Yến Bắc: “Không phải phim của cậu vừa đóng máy sao?”
“Vừa đóng máy đã quay lại tìm anh rồi.” – Trang Yến Bắc nhỏ giọng nói, “Sao hôm nay anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế? Biết em về nên mặc thế này để tiếp đón à?”
Chu Nam Quân cười cười: “Tưởng bở à, anh chuẩn bị đi phỏng vấn.”
“Phỏng vấn? Mất bao lâu?” – Trang Yến Bắc hơi dừng lại, giọng điệu tủi thân, “Tối nay em đã phải lên máy bay rồi.”
Chu Nam Quân do dự một chút, khó khăn lắm Trang Yến Bắc mới trở về một chuyến, phỏng vấn tuy rằng không có nhiều nhưng vẫn còn cơ hội khác, cậu thở dài: “Được rồi, tôi ở cạnh cậu là được chứ gì.”
Sau khi Chu Nam Quân gọi điện thoại xin phép hoãn phần phỏng vấn của mình vào một lịch khác xong, Trang Yến Bắc lập tức cúi đầu hôn một cái lên mặt Chu Nam Quân: “Anh thực sự yêu em nhất!”
Chu Nam Quân hừ một tiếng: “Biết là tốt.”
Trang Yến Bắc ôm Chu Nam Quân, vô cùng dính người: “Còn mấy giờ nữa, chúng ta vẫn có nhiều thời gian.”
“Lâu rồi không được nghỉ ngơi phải không? Mãi mới có chút thời gian rảnh, sao không về nghỉ ngơi cho tốt còn đến đây, không sợ tinh tẫn nhân vong à?” – Chu Nam Quân lạnh giọng.
Trang Yến Bắc chôn mặt trong cổ Chu Nam Quân: “Sao có thể được, em còn trẻ tuổi mà.”
“Ỷ vào tuổi trẻ mà tùy tiện phung phí sức khỏe như vậy, đến lúc già thì đừng có mà hối hận.”
Chu Nam Quân thực sự rất quan tâm đến sức khỏe của Trang Yến Bắc, tuy cậu mới nhìn lướt qua nhưng vẫn nhận ra được vẻ mặt của Trang Yến Bắc không được tốt, chẳng lẽ khi nãy Trang Yến Bắc ôm từ đằng sau lưng cậu là không muốn để cho cậu nhìn thấy sắc mặt của mình sao? Nghĩ vậy, cậu vội vàng tránh khỏi cái ôm của Trang Yến Bắc: “Để anh nhìn mặt của em.”
“Đừng động đậy.” – Trang Yến Bắc càng tăng thêm lực siết Chu Nam Quân, đem mặt chôn trong hõm cổ Chu Nam Quân, rầu rĩ nói, “Để cho em ôm một lúc....”
Chu Nam Quân cảm nhận được giọng điệu khác thường của Trang Yến Bắc, dừng một chút, sau đó nhẹ giọng: “Làm sao thế?”
Trang Yến Bắc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Em không cam lòng.”
Chu Nam Quân hơi dừng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm rầu rĩ của Trang Yến Bắc lại một lần nữa cất lên ——
Thì ra trước đây có một chương trình âm nhạc tìm đến cậu, mong muốn cậu tham gia, chương trình này đã lên sóng mấy năm nay rồi, thu hút được lượng người xem rất đông đảo, mời được cả người nổi tiếng cả những ca sĩ không mấy tiếng tăm, cách thức cho điểm của chương trình này cũng coi như công bằng, tất cả đều dựa vào thực lực, trước đây có không ít ca sĩ nổi tiếng từ chương trình này, từ lúc phát hành đĩa nhạc thì được diễn ở rất nhiều sân khấu.
Điều này đối với Trang Yến Bắc là một chuyện tốt, vừa là diễn viên vừa là người mẫu, độ nổi tiếng của cậu không tồi, nhưng nếu là ca sĩ thì thì cậu còn có thể nổi tiếng hơn rất nhiều so với hiện tại, có rất nhiều người đều vì khuôn mặt mà xem nhẹ năng lực của cậu, thậm chí có rất nhiều người hâm mộ không biết cậu thích ca hát, vì vậy cho dù có ước mơ được trở thành ca sĩ thì cũng không có công ty nào đồng ý ký hợp đồng, hơn nữa với năng lực hiện tại, căn bản cũng không có khả năng tự mình phát hành đĩa nhạc đầu tiên.
Nếu có thể tham gia chương trình kia, có thể tăng thêm chút tiếng tăm, nói không chừng cậu còn có cơ hội để người khác thấy được cậu hoàn toàn có thực lực làm một ca sĩ.
Trang Yến Bắc đương nhiên không chút do dự đồng ý, trong lòng tràn đầy mong chờ sau đó, nhưng mà.... chẳng còn sau đó nữa.
Không bao lâu, danh sách khách mời chính thức trong chương trình được công bố, vị trí vốn điền tên của cậu, vậy mà đã bị tên của một tiểu thịt tươi thay thế.
Về sau cậu lại nghe nói, tiểu thịt tươi kia vốn không có mặt trong phạm vi khách mời của chương trình, thế nhưng công ty sau lưng hắn đã giở chút thủ đoạn, thế là hết thảy thần không biết quỷ không hay mà đổi trắng thay đen.
Tất cả mọi việc xảy ra đều không có một chút động tĩnh nào, ngoại trừ Trang Yến Bắc ra không có kẻ nào biết, ngay cả việc chương trình đã mời cậu thế nhưng sau đó cũng không nhắc qua chuyện này nữa, cho nên không ai biết cậu mới là người đáng lẽ vốn có tên trong danh sách, cho dù cậu tủi thân thế nào cũng chỉ biết đem nỗi lòng nuốt vào trong.
Nếu như cậu phơi bày sự thật ra ngoài thì cũng sẽ trở thành một chuyện vô ích, cậu chỉ là một người mới có chút nhân khí, mà đối phương lại dựa vào cả một công ty lớn. Cậu mà muốn đấu với người kia thì phải đối đầu với cả một công ty lớn, như vậy chẳng khác nào châu chấu đá xe, kiến càng rung cây.
Trang Yến Bắc nói xong, lại buồn bực lặp lại một lần nữa: “Em không cam lòng.”
Sau cậu có thể cam lòng được?
Mãi có có một cơ hội, vậy mà đến cuối cùng lại bị người khác đoạt mất, nếu người kia có năng lực hơn thì cậu còn chấp nhận, nhưng người kia cái gì cũng không bằng cậu, chẳng qua chỉ ký được hợp đồng với một công ty lớn.
Chu Nam Quân thở dài một hơi, sờ sờ tóc Trang Yến Bắc, cũng không biết nên nói gì để an ủi, nhưng trong lòng cậu đã biết rõ, có lẽ là vì trước đây chỉ nghe được những tin đồn trong giới giải trí nên cậu cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, nhưng bây giờ nghĩ đến người bị đối xử không công bằng là Trang Yến Bắc, cậu cũng không nhịn được mà đau lòng, không phải chỉ vì cậu và Trang Yến Bắc là quan hệ thân mật mà còn là vì cậu rất hiểu ước mơ muốn trở thành ca sĩ của Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc ôm Chu Nam Quân một hồi lâu, thấp giọng nói: “Em biết giới giải trí có nhiều chuyện không trong sáng, nhưng lúc tận mắt chứng kiến em mới nhận ra bài học sâu sắc, em không cam lòng, nhưng càng không hiểu tại sao lại... ghét bản thân mình như vậy.”
“Không được nói thế.” – Chu Nam Quân mím môi, “Đây không phải lỗi của em.”
“Đây không phải lỗi của bất kì người nào hết, mọi người chẳng qua là vì chính bản thân mình thôi.” – Trang Yến Bắc buồn bực nói. “Em không trách những người đó, chỉ có thể tự trách mình, ai bảo em vô dụng chứ?”
“Rõ ràng em rất hữu dụng.” – Chu Nam Quân sợ Trang Yến Bắc vì thế mà bỏ cuộc nên vội vàng an ủi, “Em vừa có thể hát, lại vừa có thể sáng tác, rất lợi hại.”
Trang Yến Bắc hơi dừng lại: “.... Thật sao?”
“Đương nhiên, lợi hại nhất thế giới!” – Chu Nam Quân hận không thể vỗ ngực cam đoan.
Trang Yến Bắc cuối cùng cũng nở nụ cười.
Chu Nam Quân nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Cho anh xem mặt em.”
Rốt cuộc Trang Yến Bắc cũng buông cánh tay đang ôm thắt lưng Chu Nam Quân ra.
Chu Nam Quân xoay người lại, đưa tay nâng cằm Trang Yến Bắc để Trang Yến Bắc ngẩng cao đầu lên.
Quả nhiên sắc mặt của Trang Yến Bắc rất không tốt, vành mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, mặc dù vẫn đẹp trai nhưng hoàn toàn biến thành một khuôn mặt dễ nhìn u sầu sa sút.
“Em mà còn lo nghĩ nữa thì chết lúc nào cũng không biết đâu!” – Khóe miệng Chu Nam Quân hơi cong cong, đã thành cái dạng này, thế mà vẫn còn ra vẻ lo nghĩ như vậy, “Mau lên giường ngủ một giấc đi!”
Trang Yến Bắc mím môi: “Vậy thì anh phải ngủ với em, nếu không em không ngủ.”
Chu Nam Quân: “.... Vậy được rồi.”
Cậu đành phải cởi áo khoác, cùng Trang Yến Bắc chen chúc trên chiếc giường đơn nho nhỏ của mình.
Trang Yến Bắc dùng tay chân thon dài quấn lấy Chu Nam Quân giống y như một con bạch tuộc, còn chôn mặt sâu trong ngực Chu Nam Quân, một chốc sau, cậu ngẩng mặt lên, nhíu mày nói với Chu Nam Quân: “Không cho anh thừa dịp em ngủ liền bỏ chạy.”
“Được được được, anh không chạy.” – Chu Nam Quân có cảm giác như mình đang trông trẻ, vậy mà dáng vẻ của người trước mặt nào có giống một đứa trẻ, cậu không kiềm được có chút dở khóc dở cười.
Trang Yến Bắc lại một lần nữa đem mặt chôn vào ngực Chu Nam Quân, sau một lát, ngay lúc Chu Nam Quân nghĩ cậu đã ngủ rồi thì cậu bỗng mở miệng.
Cậu nói: “Em muốn ký hợp đồng.”
Chu Nam Quân hơi khựng lại, những công ty muốn làm việc với với Trang Yến Bắc có rất nhiều, nhưng trước đây Trang Yến Bắc vẫn chưa muốn ký hợp đồng với họ, một phần là vì bố mẹ cậu không muốn, hơn nữa sau khi ký hợp đồng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thói quen bị hạn chế.
Thế nhưng lợi ích cũng tương đối rõ ràng, tựa vào cây đại thụ hóng mát, cái tên tiểu thịt tươi chiếm vị trí của Trang Yến Bắc chính là một ví dụ sống.
Chu Nam Quân cười cười: “Em vui là được rồi.”
Danh sách chương