Không rõ Trang Yến Bắc đến đây từ bao giờ, dường như cậu chưa nhận ra được sự chú ý của những người khác đặt vào mình, hoặc là nhận ra nhưng không để ý, vẫn tập trung vào điện thoại thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.

Cậu ngẩng đầu lên, đúng thật là Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân nhìn kính râm và khẩu trang Trang Yến Bắc đang đeo, có chút mất tự nhiên gãi tóc: “Cậu chờ lâu rồi à?”

Trang Yến Bắc gật đầu: “Quả thực rất lâu rồi.”

Chu Nam Quân trừng Trang Yến Bắc một cái, cậu chỉ thuận miệng hỏi khách sáo một câu thôi, không ngờ Trang Yến Bắc lại thực sự trả lời thẳng: “Không phải cậu hẹn tám giờ sao? Bây giờ cho chưa tới đâu, là tại cậu đến sớm, không phải tôi đến muộn.”

Trang Yến Bắc gật đầu: “Anh không muộn, tôi đến trước là vì lần đầu tiên hẹn hò nên hơi hồi hộp, sáng sớm tự nhiên tỉnh dậy.”

Chu Nam Quân thấy Trang Yến Bắc nói vậy lập tức xấu hổ, cậu trái phải nhìn xung quanh một hồi, sau đó mới hắng giọng: “Chúng ta đi nhanh thôi, cậu ăn mặc kì quái thế này đứng trước cổng trường tôi, thật sự là rất biết thu hút sự chú ý của mọi người đấy.”

Trang Yến Bắc hiển nhiên không có chút dị nghị, Chu Nam Quân nói xong liền xoay người đi không quan tâm Trang Yến Bắc có theo kịp hay không, may là Trang Yến Bắc chân dài, một lát đã đuổi kịp Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân sợ Trang Yến Bắc bị nhận ra, đối với tình huống trước mắt có chút mất tự nhiên, cậu vừa đi vừa cúi đầu giống như đang tìm kiếm gì đó dưới mặt đất.

Cùng Chu Nam Quân sóng vai cùng nhau đi trên đường, Trang Yến Bắc nhìn thấy tay Chu Nam Quân cứ vung vẩy suốt, cậu hơi do dự, sau đó vươn tay thăm dò chạm nhẹ vào mu bàn tay Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi Trang Yến Bắc trắng trợn muốn nắm tay, cậu mới hoàn hồn, đẩy tay Trang Yến Bắc ra đồng thời trừng mắt: “Cậu làm gì đấy?” –  Lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật này còn ra thể thống gì!

Giọng Trang Yến Bắc có chút tủi thân: “Hẹn hò chẳng lẽ không được nắm tay?”

Chu Nam Quân vô thức định phản bác rằng: “Ai nói chúng ta hẹn hò?” nhưng bỗng nhớ tới điện thoại mình vẫn còn đang nằm trong tay Trang Yến Bắc, cậu chỉ có thể yên lặng nuốt câu nói đó trở lại trong lòng: “Đang trên đường đó, hai đứa con trai tay trong tay rất dễ bị chú ý.”

Cách ăn mặc của Trang Yến Bắc đã đủ thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh rồi, nếu còn nắm tay thì sẽ rất gây chú ý, gần đây cảm giác tồn tại của Trang Yến Bắc ngày càng cao, nói không chừng sẽ có fans nhận ra đó.

Trang Yến Bắc dường như có hơi thất vọng, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần: “Chỉ đi trên đường mới không được nắm tay thôi đúng không?”

Chu Nam Quân: “Có phải cậu để ý sai trọng điểm rồi không?”

Chu Nam Quân cũng không biết hẹn hò rốt cuộc phải làm những gì, từ trước đến nay cậu chưa từng hẹn hò với ai, cậu im lặng đi phía sau Trang Yến Bắc, tùy ý để Trang Yến Bắc dẫn dắt.

Tới nơi, Chu Nam Quân nhận ra Trang Yến Bắc thế mà lại thật sự đưa cậu đến khu vui chơi, lập tức cạn lời.

“Đây là chỗ chỉ dành cho trẻ con mà?”

Trang Yến Bắc nói: “Có dành cho cả người yêu nữa.”

Chu Nam Quân nhìn một vòng xung quanh, thấp giọng phun tào: “Người đến đều là một nam một nữ, cả hai chúng ta đều là nam đó.”

Người đến đây chơi hoặc là một đại gia có tiền nào đó, hoặc là một gia đình bố mẹ dẫn đứa nhỏ đến, hoặc là đôi tình nhân đi hẹn hò, ngọt ngọt ngào ngào em em anh anh, còn hai nam sinh bọn họ cùng nhau đi vào đã đủ gây chú ý với mọi người rồi.

Trang Yến Bắc cười cười không để ý, lôi kéo Chu Nam Quân mua vế vào cửa, Chu Nam Quân tuy rằng không muốn đi vào, nhưng nghĩ đến điện thoại, chỉ có thể kiên nhẫn cắn răng liều mình bồi quân tử.

Kết quả Chu Nam Quân lúc đầu vốn không tình nguyện, sau khi chơi vài trò chơi đã bắt đầu lên dây cót, thậm chí còn lôi kéo Trang Yến Bắc chơi đủ mọi trò, vui vui vẻ vẻ như một đứa trẻ con lần đầu tiên được dẫn đi chơi.

Ngược lại thì Trang Yến Bắc vừa chơi được vài trò đã bắt đầu thở hồng hộc, vẻ mặt giấu sau lớp khẩu trang đã có chút trắng bệch.

“Cậu sao thế?” – Chu Nam Quân đã nhận ra Trang Yến Bắc có gì đó không ổn.

Trang Yến Bắc lắc đầu: “Không sao.”

Chu Nam Quân đương nhiên không tin, cậu đỡ Trang Yến Bắc ngồi xuống ghế đá bên đường, đưa tay sờ trán Trang Yến Bắc, lại phát hiện có chút nóng liền sửng sốt: “Cậu sốt rồi?” – Trang Yến Bắc ban nãy còn chơi nhiều trò như vậy, bảo sao bây giờ không được thoải mái.

“Không có việc  gì.” – Trang Yến Bắc vẫn lắc đầu, “Hơi nóng thôi, không nghiêm trọng, chỉ là có chút ngạt mũi, vừa nãy chơi thấy hơi khó thở.”

“Cậu đã ốm lại còn muốn chơi cái gì mà chơi?” – Chu Nam Quân mím môi, “Nếu như cậu bị nặng hơi, tôi…. Chắc chắn sẽ bị fans của cậu ghim a!” – Chẳng trách lúc Trang Yến Bắc nói còn có chút giọng mũi, cậu còn nghĩ giọng của Trang Yến Bắc bị làm sao, không ngờ lại bị cảm, thảo nào Trang Yến Bắc đeo khẩu trang lớn như vậy….

Chu Nam Quân dừng một chút: “Ngày hôm qua cậu đã bị cảm rồi?” – Bảo sao Trang Yến Bắc xin nghỉ phép dễ dàng thế, thì ra là bị cảm.

Trang Yến Bắc vẫn kiên trì như cũ: “ Không sao, chỉ cảm nhẹ thôi, thân thể tôi rất tốt.”

“Cậu nên đi bệnh viện đi!  Hoặc là về nhà uống thuốc đi ngủ!” – Chu Nam Quân lắc đầu, “Nếu bệnh cậu càng nặng hơn, tôi không chịu nổi trách nhiệm này đâu.”

Trang Yến Bắc rầu rĩ nói: “Buổi hẹn hò còn chưa kết thúc mà.”

Chu Nam Quân lập tức buồn cười, một lúc sau lại hừ một tiếng: “Tùy cậu, dù sao thân thể là của cậu, không phải của tôi.”

“Tôi ngồi một chút đã khỏe hơn rồi.” – Trang Yến Bắc nhẹ nhàng nói, “Nhưng tôi rất vui, anh rất quan tâm đến tôi nha….”

“Ai quan tâm đến cậu.” – Chu Nam Quân trừng mắt nhìn Trang Yến Bắc, “Tôi chỉ sợ sẽ bị fans của cậu đuổi giết thôi.”

Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân nở nụ cười, ngay cả khẩu trang đeo cũng không che giấu được ý cười trên mặt cậu.

Lúc Trang Yến Bắc ngồi xuống, Chu Nam Quân đã nhìn hấy có một chiếc xe đẩy nhỏ bán kẹo bông ở gần đó, có rất nhiều trẻ con đứng xếp hàng mua kẹo, cậu cũng chạy tới xếp hàng.

Mua kẹo xong, cậu trở lại chỗ Trang Yến Bắc ngồi xuống, sau khi cắn mấy miếng mới nhớ tới Trang Yến Bắc hình như vẫn còn ngồi bên cạnh, nhíu mày: “Cậu muốn ăn không?”

Không đợi Trang Yến Bắc mở miệng, cậu đã tự trả lời: “Chắc chắn cậu không muốn ăn, đang bị cảm, sao có thể ăn thực phẩm rác rưởi này được.”

Không nghĩ tới Trang Yến Bắc đột nhiên gật đầu: “Tôi muốn.”

“Vậy cậu định ăn kiểu gì?” – Chu Nam Quân nhìn khẩu trang, đương nhiên cậu sẽ không cảm thấy Trang Yến Bắc sẽ vừa đeo khẩu trang vừa ăn hơn nữa trong khu vui chơi người người qua lại, chẳng lẽ Trang Yến Bắc phải bỏ khẩu trang ra? Đầu tiên Trang Yến Bắc nhìn trái nhìn phải một phen, sau đó nhanh chóng kéo khẩu trang xuống, đồng thời nắm lấy cổ tay Chu Nam Quân, ở chỗ Chu Nam Quân vừa ăn qua trực tiếp cắn xuống một miếng, sau đó lại nhanh chóng kéo khẩu trang lên, cả quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ.

Chu Nam Quân yên lặng cúi đầu liền thấy cái kẹo cậu cậu vừa mới mua không quá to đã bị một miếng của Trang Yến Bắc tiêu diệt hết một phần ba.

“Cậu đúng thật là không khách sáo….”

Trang Yến Bắc cách lớp khẩu trang cười khẽ: “Rất ngọt.”

Chu Nam Quân: “….”

Cậu yên lặng ăn nốt chỗ kẹo bông còn sót lại, vừa ăn vừa nghĩ tới Trang Yến Bắc mới cắn qua cây kẹo này, trong lòng nhất thời không được tự nhiên.

Bình tĩnh nào! Bình tĩnh!

Chu Nam Quân ở trong lòng tự trấn an bản thân.

Trước đây hai người cũng không phải chưa từng cùng ăn chung đồ vật này nọ!

Một lúc sau, Trang Yến Bắc hỏi: “Có ngọt không?”

Chu Nam Quân nhíu mày: “Cậu vừa ăn xong mà? Không biết à?”

“Tôi cảm thấy chỗ kẹo bông vừa bị anh ăn vô cùng ngọt.” – Trang Yến Bắc cường điệu bốn chữ “vừa bị anh ăn”,  sau đó tiếp tục hỏi: “Anh có thấy thế không?”

Chu Nam Quân cười gượng: “Chỉ là kẹo bông bình thường, không có gì đặc biệt.”

Trang Yến Bắc: “Nhưng sao mặt anh lại đỏ thế này?”

Chu Nam Quân theo bản năng che mặt: “Làm gì có?”

Trang Yến Bắc nở nụ cười: “Anh đang ngượng ngùng.”

“Mới không có.” – Chu Nam Quân trừng mắt liếc Trang Yến Bắc.

“Đáng yêu quá.”

Chu Nam Quân quay đầu ra chỗ khác, không thèm nhìn Trang Yến Bắc nữa.

Hai người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi chơi, nhưng bởi vì Trang Yến Bắc không được khỏe nên bọn họ cũng không chơi được nhiều, nói đúng ra là, Trang Yến Bắc còn muốn chơi tiếp lại bị Chu Nam Quân ngăn cản.

Chu Nam Quân đã nói thế này: “Nếu như cậu chơi mệt không còn sức, chẳng lẽ muốn tôi cõng về? Cậu cao hơn tôi đó!” – Tuy dáng người Trang Yến Bắc tương đối gầy nhưng xét về chiều cao lại hơn Chu Nam Quân rất nhiều, Chu Nam Quân tuyệt đối không thể cõng được.

“Anh đang quan tâm tôi à?” – Ngay cả chiếc kính râm cũng không thể che đi ánh sáng lấp lánh trong mắt Trang Yến Bắc.

Chu Nam Quân cười ha ha, dùng vẽ mặt thể hiện sự từ chối.

Vì Chu Nam Quân ngăn cản nên Trang Yến Bắc không kiên trì muốn chơi nữa, ngoan ngoãn theo sát Chu Nam Quân rời khỏi khu vui chơi.

“Cậu đi bệnh viện hay về nhà nghỉ ngơi?” – Chu Nam Quân hỏi.

“Không đi bệnh viện…. Cũng không về nhà.” – Trang Yến Bắc nắm lấy góc áo Chu Nam Quân, “Tôi ở một chỗ với anh.”

Cả ngời Chu Nam Quân lập tức run rẩy, cậu không biết có phải là do bị cảm hay không, hôm nay Trang Yến Bắc rất nhẹ nhàng, càng khiến cậu dễ mềm lòng, đúng thật là không từ chối được.

“Nhưng….”

“Chúng ta đi xem phim đi! Có một bộ phim tôi rất muốn xem….” – Trang Yến Bắc hình như cũng chú ý tới sự dao động của Chu Nam Quân, tiếp tục dùng thanh âm mềm mại nói, “Phim chỉ cần ngồi xem thôi, không sao hết á.”

Chu Nam Quân cuối cùng vẫn mềm lòng, gật đầu đáp ứng: “Được rồi.”

Vì thế hai người dẫn nhau tới rạp phim.

Hai người mua hai vé xem phim, lại mua đồ uống và bỏng, sau đó mới vào phòng chiếu.

Giờ chiếu này người đếm xem không nhiều, bọn họ lại mua vé vào hàng ghế cuối cùng cho nên Trang Yến Bắc mới tháo kính râm và khẩu trang ra.

Bộ phim vừa bắt đầu, Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân buồn chán ăn bỏng ngô, đột nhiên hỏi: “Trước kia anh có từng cùng ai đi xem phim chưa?”

“Trước kia? Cùng người khác?” – Chu Nam Quân mở to mắt, “Đương nhiên là có a.”

“Đi hai người.” – Trang Yến Bắc nhấn mạnh.

“Có a.” – Chu Nam Quân gật đầu.

“Ai?” – Hai mắt Trang Yến Bắc hơi hơi híp lại.

****
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện