Chu Nam Quân có dám đưa điện thoại cho Trang Yến Bắc xem hay không? Đương nhiên cậu không dám.
Điện thoại của cậu không chỉ có rất nhiều hình ảnh của Trang Yến Bắc mà đó còn là những tấm ảnh Trang Yến Bắc với đủ loại góc chụp đẹp trai, nếu cho Trang Yến Băc xem, không phải tất cả đều sẽ bại lộ sao?
“Điện thoại của tôi sao phải cho cậu xem?”
Chu Nam Quân từ chối ngay lập tức, nhưng nói xong, cậu lại cảm thấy hành động của mình không những không cho thấy sự quyết đoán mà ngược lại thấy bản thân có hơi chột dạ, vì thế cậu liền vội vàng che giấu bổ sung một câu: “Chẳng lẽ tôi không cần có không gian riêng à?”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Anh không cho tôi xem…. Anh chột dạ.”
“Chột dạ cái rắm, điện thoại của tôi có rất nhiều thứ riêng tư nha. Cậu không biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác chắc?” – Chu Nam Quân thề thốt phủ nhận, “Điện thoại của tôi có rất nhiều thứ quan trọng, sao tôi có thể tùy tiện cho cậu xem được?”
Trang Yến Bắc thản nhiên vạch trần: “Trước đây anh thường xuyên cho tôi xem điện thoại.” – Thời điểm bọn họ còn hay ở cùng nhau, Chu Nam Quân thường xuyên lôi kéo cậu cùng xem các đoạn văn ngắn hoặc các bức vẽ đồng nhân trên điện thoại của cậu.
Chu Nam Quân cười gượng: “Đó là lúc trước….”
“Cho tôi xem điện thoại của anh.” – Trang Yến Bắc nương theo chút ánh sáng nhỏ nhoi trong không gian tối tăm đánh giá từng biểu cảm của Chu Nam Quân, giọng điệu mười phần kiên trì.
Chu Nam Quân mím môi: “Không cho.”
Đôi mắt Trang Yến Bắc hơi híp lại: “Sao thế? Anh chột dạ rồi.”
Chu Nam Quân theo bản năng lấy tay che điện thoại trong túi: “Không cho là không cho.”
Trang Yến Bắc tiến lên từng bước, hiển nhiên có ý điện lấy điện thoại từ Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân lùi về phía sau mấy bước, nhưng không gian trong thang máy vốn nhỏ hẹp, rất nhanh lưng cậu đã chạm vào vách thang máy, không thể lùi thêm được nữa. Trang Yến Bắc nhân cơ hội này tiếp tục bước đến gần, một bàn tay giữ chặt bả vai Chu Nam Quân vây Chu Nam Quân trong lồng ngực mình, đồng thời dùng tay còn lại ý định cướp điện thoại từ Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân khóe miệng giật giật, cậu đang bị Kabe-don sao?…. Người Kabe-don với cậu là người cùng giới a a a!
Nhưng vì sao cậu không hề có cảm giác chán ghét?
Chu Nam Quân còn chưa kịp nghĩ chuyện chính thì Trang Yến Bắc đã vươn tay tới sắp cướp điện thoại đến nơi, cậu vội vàng đẩy tay Trang Yến Bắc ra, hai người một phen cậu đẩy tôi chắn một lúc, Chu Nam Quân đưa điện thoại ra sau lưng, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dạt dào của Chu Nam Quân, trong lòng chợt rung động, cậu không nhịn được khẽ liếm môi.
Còn chưa kịp nghĩ xem làm gì tiếp thì ngay sau đó, Trang Yến Bắc bất ngờ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống. Chu Nam Quân chỉ kịp cảm thấy cả người mềm nhũn, đầu nổ oành một tiếng.
Đại não của cậu trống rỗng.
Chu Nam Quân đơ người hơn nửa ngày, sau một lúc các dây thần kinh của cậu mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Phản ứng đầu tiên của cậu là —— Mẹ nó chớ!
Trang Yến Bắc thế mà hôn cậu….
Cậu lại có thể hôn môi với một người cùng giới….
Không xong rồi, cậu còn thực sự không hề chán ghét cảm giác này.
Mặc dù trước đây đã cùng Trang Yến Bắc hôn môi nhưng đó chỉ là diễn, cho nên lúc ấy cậu không có cảm giác gì, trong lòng cũng không có một chút dao động, thậm chí còn trêu đùa phản ứng của Trang Yến Bắc….
Nhưng hiện tại, cậu mới phát hiện rằng, cậu không hề ghét.
Mà hình như đây cũng không phải là thái độ mà một trai thẳng nên có.
Chu Nam Quân cuối cùng vẫn đẩy Trang Yến Bắc ra, cậu che đi chỗ mà Trang Yến Bắc vừa gặm qua, mở to hai mắt: “Sao cậu lại đẩy lưỡi vào?”
Trang Yến Bắc khó hiểu nhíu mày: “Bình thường hôn môi không dùng lưỡi à?”
“Hả, hôn môi?” – Chu Nam Quân sợ tới mức cả giọng nói cũng run rẩy, “Sao gọi là hôn môi được, rõ ràng là cậu cường hôn! Đây là đùa giỡn lưu manh, X quấy rối!”
“Anh nói cường hôn cũng đúng.” – Trang Yến Bắc gật đầu, “Chẳng lẽ cường hôn cũng không dùng lưỡi?”
“Phi!” – Chu Nam Quân hừ một tiếng.
“Cho nên nói.” – Hai mắt Trang Yến Bắc cong cong, “Chỉ cần không dùng lưỡi, tôi có thể hôn anh?”
Chu Nam Quân lập tức muốn quỳ xuống, cậu vô lực day day trán: “Não cậu hỏng rồi, mau đi bổ não đi.”
Đúng lúc Chu Nam Quân không nói, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, Trang Yến Bắc bất ngờ đoạt lấy chiếc điện thoại cậu giấu ở phía sau.
Lúc Chu Nam Quân phản ứng được thì Trang Yến Bắc đã mở điện thoại của cậu lên rồi. Cũng do cậu rất lười nên không khóa điện thoại, Trang Yến Bắc chỉ cần hất nhẹ một cái là điện thoại đã mở.
Chu Nam Quân vội vàng giành lại nhưng một bàn tay của Trang Yến Bắc đã ngăn cậu lại trước khi cậu kịp chạm tới chiếc điện thoại, Trang Yến Bắc ỷ vào chiều cao ưu thế, thoải mái đề phòng Chu Nam Quân, mà cũng bởi vì trước đây Chu Nam Quân thường xuyên nghịch điện thoại với Trang Yến Bắc, thường xuyên cho Trang Yến Bắc xem điện thoại của cậu cho nên Trang Yến Bắc tương đối hiểu biết về cách sắp xếp ứng dụng của Chu Nam Quân, hai ba động tác đã dễ dàng tìm thấy thứ mình cần.
Chu Nam Quân rất thích lưu những đoản văn hay hoặc những bức vẽ đẹp mà cậu đã từng xem, nhưng gần đây CP không còn nổi như trước nữa, vì vậy mà những sản phẩm đồng nhân trong điện thoại Chu Nam Quân dần được thay thế bằng những tấm hình ở mọi góp chụp của Trang Yến Bắc, ảnh chụp lúc ở sân bay, ảnh chụp đang qua đường, ảnh lấy từ trên weibo….
Trong điện thoại di động của Chu Nam Quân, hầu như tất cả đều là Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc tất nhiên cũng không nghĩ tới Chu Nam Quân lại lưu giữ nhiều tấm hình của mình như vậy, cậu có thể cảm nhận được sự chú ý của Chu Nam Quân đặt vào mình, ít nhất thì cũng không giống như những lời phủ nhận của Chu Nam Quân, bằng không thì vì sao anh ta phải trộm để ý đến cậu? Giữa hai người là quan hệ hợp tác, phạm vi hợp tác chỉ thông qua bộ phim 《 Mất khống chế 》 thôi, huống hồ Chu Nam Quân không phải người trong giới giải trí, một khi bộ phim kết thúc, bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Cậu không biết trong lòng Chu Nam Quân có cảm giác gì, nhưng cậu có thể nhận ra Chu Nam Quân không hề chán ghét mình, làm gì có ai chán ghét mà mỗi ngày đều vui vẻ đùa giỡn với mình chứ?
Trước đây chuyện khiến Trang Yến bắc buồn rầu là, cậu sợ Chu Nam Quân sẽ giống mình tự lừa dối bản thân —— Lý do Chu Nam Quân trêu cậu, chính là bởi vì rất thẳng, trai thẳng nên mới dẫn đến sự tình trí mạng thế này.
Bất kể cậu có cố gắng thế nào cũng không thể khiến cho một trai thắng trở thành một người đồng tính nên cậu mới nản lòng, cố ý lạnh nhạt với Chu Nam Quân, thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân có chút buồn cười, rõ ràng cậu cũng là trai thẳng, lại bị một trai thẳng khác bẻ cong, nhưng điều buồn cười nhất chính là, tên trai thẳng đã bẻ cong cậu từ đầu đến cuối vẫn là trai thẳng.
Nhưng sau khi biết được Chu Nam Quân vẫn lặng lẽ để ý tới mình, trong lòng cậu mới thoáng hiện ra một ý nghĩ, có lẽ, Chu Nam Quân cũng không thẳng như mình tưởng tượng.
Trai thẳng lại luôn để ý, theo dõi từng tin tức nhỏ của một người còn trai trước đây đã từng hợp tác làm việc với mình sao?
Trai thẳng lại luôn tìm cách trêu đùa một người con trai đến mức không biết mệt mỏi sao?
Trai thẳng sẽ thích xem đồng nhân với một người con trai khác sao?
......
Có lẽ thật sự có một người trai thẳng như vậy, nhưng đó là một “trai thẳng” đã cong lúc nào mà bản thân vẫn chưa nhận ra.
Lúc đầu Trang Yến Bắc làm vậy chỉ nghĩ muốn đánh cược một phen, cậu nghĩ rằng có thể trong điện thoại Chu Nam Quân có giấu một bí mật nhỏ nào đó, nhưng không ngờ, Chu Nam Quân lại cho cậu một “kinh hỉ” (ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ) lớn như vậy.
Thấy trong điện thoại Chu Nam Quân toàn ảnh chụp của mình, Trang Yến Bắc nhịn không được cong cong khóe môi lộ ra hái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Một giây khi Trang Yến Bắc mở điện thoại lên, Chu Nam Quân đã biết tình thế không thể vãn hồi, nhất thời tâm lạnh như tro tàn, cậu chỉ có thể yên lặng đưa hai tay lên che kín mặt.
Xong rồi xong rồi xong rồi......
Bị lộ rồi….
Làm sao bây giờ? Cậu phải đối mặt với lời chất vấn của Trang Yến Bắc thế nào đây?
Câu đầu tiên Trang Yến Bắc mở miệng chắc chắn là hỏi cậu vì sao lại trộm lưu nhiều ảnh như vậy….
Cậu nên trả lời như nào?
Vì sao?
Bởi vì cậu thấy những tấm ảnh này chụp rất đẹp? Để bồi dưỡng tâm hồn của một nhan khống (người yêu thích cái đẹp), cho nên mới lưu những tấm hình này, nhưng động cơ là bởi cậu có một con mắt thưởng thức tất cả những thứ đẹp trên đời, mà đẹp thì không phân biệt giới tính?
Chu Nam Quân vừa che mặt vừa sắp xếp câu trả lời sao cho hợp lí nhưng Trang Yến Bắc lần này mở miệng, vẫn khiến cậu á khẩu trong nháy mắt.
“Anh thích tôi.”
Thậm chí đây còn không phải là một câu hỏi, nó là một câu khẳng định vô cùng chắc chắn.
Từ từ, sao lại không giống được chớ? Sao có thể vừa lên tiếng đã đi vào chủ đề chính?
Đại não Chu Nam Quân suýt chút nữa thắt lại, cậu há miệng thở dốc: “…. Cậu nói xạo.” – Cả người vốn đang mười phần khí thế bị một câu vừa rồi đánh cho mềm nhũn, nói chẳng những không hề có sự quyết liệt mà ngược lại có hơi giống đang làm nũng.
Khóe miệng Trang Yến Bắc càng cong hơn, hai chiếc răng nanh nhỏ cũng lộ ra: “Bị tôi nói trúng rồi, quả nhiên đúng thật là anh thích tôi.”
Chu Nam Quân cười gượng: “Ha ha, cậu suy nghĩ nhiều quá….”
“Vậy sao anh lưu nhiều ảnh của tôi vậy?” – Trang Yến Bắc hỏi vấn đề này đúng như dự đoán, ánh mắt cậu nhìn chăm chú với Chu Nam Quân, cho dù chỉ có một vệt sáng cũng đủ làm nổi bật lên đôi mắt lấp lánh.
Chu Nam Quân nhìn đôi mắt của Trang Yến Bắc, câu trả lời vừa nghĩ được nửa ngày cũng ném luôn ra sau đầu, cậu cứ lắp bắp mãi: “Bởi vì…. Bởi vì….”
“Bởi vì anh thích tôi.”
Trang Yến Bắc cười càng tươi hơn, cả lúm đồng tiền và hai chiếc răng nanh đồng thời đều muốn chọt mù mắt người xem.
Bị hai thứ đáng yêu liên tiếp đập trúng, Chu Nam Quân đột nhiên cảm thấy tim bị hẫng một nhịp, ngay cả lời phủ nhận cũng quên nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xung quanh vô cùng yên ắng, tựa như thời gian lúc này đang ngừng trôi.
Dần dần, Chu Nam Quân cảm thấy trái tim mình nhảy lên ngày càng kịch liệt, thậm chí cậu còn nghĩ rằng Trang Yến Bắc cũng có thể nghe được nhịp tim đang đập liên hồi của mình, trong không gian vắng lặng này, ngay cả một thanh âm nhỏ cũng có thể được phóng đại đến vô hạn.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy vốn đang đóng chặt bỗng mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào làm cho cả hai người đang quen với bóng tối chưa thích ứng kịp, theo bản năng chắm chặt mắt.
Đợi đến khi hai người lần nữa mở mắt thì thang máy đã không còn vấn đề gì nữa.
Sau khi có ánh sáng, Trang Yến Bắc còn chưa kịp vui vẻ tiếp thì Chu Nam Quân đã đẩy cậu sang một bên, sau đó nhanh chóng chạy khỏi thang máy, không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng Chu Nam Quân dần xa, Trang Yến Bắc hơi bĩu bĩu môi, lập tức cảm thấy không vui.
Nhưng đến khi cậu nhìn xuống, lại phải hiện điện thoại của Chu Nam Quân vẫn còn nằm gọn trong tay cậu.
Khóe môi cậu lại bắt đầu cong lên, nụ cười tươi đến mức cả ánh sáng còn thua xa.
Sau đó cậu tưởng tượng ra vẻ mặt của Chu Nam Quân khi phát hiện không thấy điện thoại, tâm tình lại tăng thêm mười phần sung sướng
Điện thoại của cậu không chỉ có rất nhiều hình ảnh của Trang Yến Bắc mà đó còn là những tấm ảnh Trang Yến Bắc với đủ loại góc chụp đẹp trai, nếu cho Trang Yến Băc xem, không phải tất cả đều sẽ bại lộ sao?
“Điện thoại của tôi sao phải cho cậu xem?”
Chu Nam Quân từ chối ngay lập tức, nhưng nói xong, cậu lại cảm thấy hành động của mình không những không cho thấy sự quyết đoán mà ngược lại thấy bản thân có hơi chột dạ, vì thế cậu liền vội vàng che giấu bổ sung một câu: “Chẳng lẽ tôi không cần có không gian riêng à?”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Anh không cho tôi xem…. Anh chột dạ.”
“Chột dạ cái rắm, điện thoại của tôi có rất nhiều thứ riêng tư nha. Cậu không biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác chắc?” – Chu Nam Quân thề thốt phủ nhận, “Điện thoại của tôi có rất nhiều thứ quan trọng, sao tôi có thể tùy tiện cho cậu xem được?”
Trang Yến Bắc thản nhiên vạch trần: “Trước đây anh thường xuyên cho tôi xem điện thoại.” – Thời điểm bọn họ còn hay ở cùng nhau, Chu Nam Quân thường xuyên lôi kéo cậu cùng xem các đoạn văn ngắn hoặc các bức vẽ đồng nhân trên điện thoại của cậu.
Chu Nam Quân cười gượng: “Đó là lúc trước….”
“Cho tôi xem điện thoại của anh.” – Trang Yến Bắc nương theo chút ánh sáng nhỏ nhoi trong không gian tối tăm đánh giá từng biểu cảm của Chu Nam Quân, giọng điệu mười phần kiên trì.
Chu Nam Quân mím môi: “Không cho.”
Đôi mắt Trang Yến Bắc hơi híp lại: “Sao thế? Anh chột dạ rồi.”
Chu Nam Quân theo bản năng lấy tay che điện thoại trong túi: “Không cho là không cho.”
Trang Yến Bắc tiến lên từng bước, hiển nhiên có ý điện lấy điện thoại từ Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân lùi về phía sau mấy bước, nhưng không gian trong thang máy vốn nhỏ hẹp, rất nhanh lưng cậu đã chạm vào vách thang máy, không thể lùi thêm được nữa. Trang Yến Bắc nhân cơ hội này tiếp tục bước đến gần, một bàn tay giữ chặt bả vai Chu Nam Quân vây Chu Nam Quân trong lồng ngực mình, đồng thời dùng tay còn lại ý định cướp điện thoại từ Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân khóe miệng giật giật, cậu đang bị Kabe-don sao?…. Người Kabe-don với cậu là người cùng giới a a a!
Nhưng vì sao cậu không hề có cảm giác chán ghét?
Chu Nam Quân còn chưa kịp nghĩ chuyện chính thì Trang Yến Bắc đã vươn tay tới sắp cướp điện thoại đến nơi, cậu vội vàng đẩy tay Trang Yến Bắc ra, hai người một phen cậu đẩy tôi chắn một lúc, Chu Nam Quân đưa điện thoại ra sau lưng, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dạt dào của Chu Nam Quân, trong lòng chợt rung động, cậu không nhịn được khẽ liếm môi.
Còn chưa kịp nghĩ xem làm gì tiếp thì ngay sau đó, Trang Yến Bắc bất ngờ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống. Chu Nam Quân chỉ kịp cảm thấy cả người mềm nhũn, đầu nổ oành một tiếng.
Đại não của cậu trống rỗng.
Chu Nam Quân đơ người hơn nửa ngày, sau một lúc các dây thần kinh của cậu mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Phản ứng đầu tiên của cậu là —— Mẹ nó chớ!
Trang Yến Bắc thế mà hôn cậu….
Cậu lại có thể hôn môi với một người cùng giới….
Không xong rồi, cậu còn thực sự không hề chán ghét cảm giác này.
Mặc dù trước đây đã cùng Trang Yến Bắc hôn môi nhưng đó chỉ là diễn, cho nên lúc ấy cậu không có cảm giác gì, trong lòng cũng không có một chút dao động, thậm chí còn trêu đùa phản ứng của Trang Yến Bắc….
Nhưng hiện tại, cậu mới phát hiện rằng, cậu không hề ghét.
Mà hình như đây cũng không phải là thái độ mà một trai thẳng nên có.
Chu Nam Quân cuối cùng vẫn đẩy Trang Yến Bắc ra, cậu che đi chỗ mà Trang Yến Bắc vừa gặm qua, mở to hai mắt: “Sao cậu lại đẩy lưỡi vào?”
Trang Yến Bắc khó hiểu nhíu mày: “Bình thường hôn môi không dùng lưỡi à?”
“Hả, hôn môi?” – Chu Nam Quân sợ tới mức cả giọng nói cũng run rẩy, “Sao gọi là hôn môi được, rõ ràng là cậu cường hôn! Đây là đùa giỡn lưu manh, X quấy rối!”
“Anh nói cường hôn cũng đúng.” – Trang Yến Bắc gật đầu, “Chẳng lẽ cường hôn cũng không dùng lưỡi?”
“Phi!” – Chu Nam Quân hừ một tiếng.
“Cho nên nói.” – Hai mắt Trang Yến Bắc cong cong, “Chỉ cần không dùng lưỡi, tôi có thể hôn anh?”
Chu Nam Quân lập tức muốn quỳ xuống, cậu vô lực day day trán: “Não cậu hỏng rồi, mau đi bổ não đi.”
Đúng lúc Chu Nam Quân không nói, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, Trang Yến Bắc bất ngờ đoạt lấy chiếc điện thoại cậu giấu ở phía sau.
Lúc Chu Nam Quân phản ứng được thì Trang Yến Bắc đã mở điện thoại của cậu lên rồi. Cũng do cậu rất lười nên không khóa điện thoại, Trang Yến Bắc chỉ cần hất nhẹ một cái là điện thoại đã mở.
Chu Nam Quân vội vàng giành lại nhưng một bàn tay của Trang Yến Bắc đã ngăn cậu lại trước khi cậu kịp chạm tới chiếc điện thoại, Trang Yến Bắc ỷ vào chiều cao ưu thế, thoải mái đề phòng Chu Nam Quân, mà cũng bởi vì trước đây Chu Nam Quân thường xuyên nghịch điện thoại với Trang Yến Bắc, thường xuyên cho Trang Yến Bắc xem điện thoại của cậu cho nên Trang Yến Bắc tương đối hiểu biết về cách sắp xếp ứng dụng của Chu Nam Quân, hai ba động tác đã dễ dàng tìm thấy thứ mình cần.
Chu Nam Quân rất thích lưu những đoản văn hay hoặc những bức vẽ đẹp mà cậu đã từng xem, nhưng gần đây CP không còn nổi như trước nữa, vì vậy mà những sản phẩm đồng nhân trong điện thoại Chu Nam Quân dần được thay thế bằng những tấm hình ở mọi góp chụp của Trang Yến Bắc, ảnh chụp lúc ở sân bay, ảnh chụp đang qua đường, ảnh lấy từ trên weibo….
Trong điện thoại di động của Chu Nam Quân, hầu như tất cả đều là Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc tất nhiên cũng không nghĩ tới Chu Nam Quân lại lưu giữ nhiều tấm hình của mình như vậy, cậu có thể cảm nhận được sự chú ý của Chu Nam Quân đặt vào mình, ít nhất thì cũng không giống như những lời phủ nhận của Chu Nam Quân, bằng không thì vì sao anh ta phải trộm để ý đến cậu? Giữa hai người là quan hệ hợp tác, phạm vi hợp tác chỉ thông qua bộ phim 《 Mất khống chế 》 thôi, huống hồ Chu Nam Quân không phải người trong giới giải trí, một khi bộ phim kết thúc, bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Cậu không biết trong lòng Chu Nam Quân có cảm giác gì, nhưng cậu có thể nhận ra Chu Nam Quân không hề chán ghét mình, làm gì có ai chán ghét mà mỗi ngày đều vui vẻ đùa giỡn với mình chứ?
Trước đây chuyện khiến Trang Yến bắc buồn rầu là, cậu sợ Chu Nam Quân sẽ giống mình tự lừa dối bản thân —— Lý do Chu Nam Quân trêu cậu, chính là bởi vì rất thẳng, trai thẳng nên mới dẫn đến sự tình trí mạng thế này.
Bất kể cậu có cố gắng thế nào cũng không thể khiến cho một trai thắng trở thành một người đồng tính nên cậu mới nản lòng, cố ý lạnh nhạt với Chu Nam Quân, thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân có chút buồn cười, rõ ràng cậu cũng là trai thẳng, lại bị một trai thẳng khác bẻ cong, nhưng điều buồn cười nhất chính là, tên trai thẳng đã bẻ cong cậu từ đầu đến cuối vẫn là trai thẳng.
Nhưng sau khi biết được Chu Nam Quân vẫn lặng lẽ để ý tới mình, trong lòng cậu mới thoáng hiện ra một ý nghĩ, có lẽ, Chu Nam Quân cũng không thẳng như mình tưởng tượng.
Trai thẳng lại luôn để ý, theo dõi từng tin tức nhỏ của một người còn trai trước đây đã từng hợp tác làm việc với mình sao?
Trai thẳng lại luôn tìm cách trêu đùa một người con trai đến mức không biết mệt mỏi sao?
Trai thẳng sẽ thích xem đồng nhân với một người con trai khác sao?
......
Có lẽ thật sự có một người trai thẳng như vậy, nhưng đó là một “trai thẳng” đã cong lúc nào mà bản thân vẫn chưa nhận ra.
Lúc đầu Trang Yến Bắc làm vậy chỉ nghĩ muốn đánh cược một phen, cậu nghĩ rằng có thể trong điện thoại Chu Nam Quân có giấu một bí mật nhỏ nào đó, nhưng không ngờ, Chu Nam Quân lại cho cậu một “kinh hỉ” (ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ) lớn như vậy.
Thấy trong điện thoại Chu Nam Quân toàn ảnh chụp của mình, Trang Yến Bắc nhịn không được cong cong khóe môi lộ ra hái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Một giây khi Trang Yến Bắc mở điện thoại lên, Chu Nam Quân đã biết tình thế không thể vãn hồi, nhất thời tâm lạnh như tro tàn, cậu chỉ có thể yên lặng đưa hai tay lên che kín mặt.
Xong rồi xong rồi xong rồi......
Bị lộ rồi….
Làm sao bây giờ? Cậu phải đối mặt với lời chất vấn của Trang Yến Bắc thế nào đây?
Câu đầu tiên Trang Yến Bắc mở miệng chắc chắn là hỏi cậu vì sao lại trộm lưu nhiều ảnh như vậy….
Cậu nên trả lời như nào?
Vì sao?
Bởi vì cậu thấy những tấm ảnh này chụp rất đẹp? Để bồi dưỡng tâm hồn của một nhan khống (người yêu thích cái đẹp), cho nên mới lưu những tấm hình này, nhưng động cơ là bởi cậu có một con mắt thưởng thức tất cả những thứ đẹp trên đời, mà đẹp thì không phân biệt giới tính?
Chu Nam Quân vừa che mặt vừa sắp xếp câu trả lời sao cho hợp lí nhưng Trang Yến Bắc lần này mở miệng, vẫn khiến cậu á khẩu trong nháy mắt.
“Anh thích tôi.”
Thậm chí đây còn không phải là một câu hỏi, nó là một câu khẳng định vô cùng chắc chắn.
Từ từ, sao lại không giống được chớ? Sao có thể vừa lên tiếng đã đi vào chủ đề chính?
Đại não Chu Nam Quân suýt chút nữa thắt lại, cậu há miệng thở dốc: “…. Cậu nói xạo.” – Cả người vốn đang mười phần khí thế bị một câu vừa rồi đánh cho mềm nhũn, nói chẳng những không hề có sự quyết liệt mà ngược lại có hơi giống đang làm nũng.
Khóe miệng Trang Yến Bắc càng cong hơn, hai chiếc răng nanh nhỏ cũng lộ ra: “Bị tôi nói trúng rồi, quả nhiên đúng thật là anh thích tôi.”
Chu Nam Quân cười gượng: “Ha ha, cậu suy nghĩ nhiều quá….”
“Vậy sao anh lưu nhiều ảnh của tôi vậy?” – Trang Yến Bắc hỏi vấn đề này đúng như dự đoán, ánh mắt cậu nhìn chăm chú với Chu Nam Quân, cho dù chỉ có một vệt sáng cũng đủ làm nổi bật lên đôi mắt lấp lánh.
Chu Nam Quân nhìn đôi mắt của Trang Yến Bắc, câu trả lời vừa nghĩ được nửa ngày cũng ném luôn ra sau đầu, cậu cứ lắp bắp mãi: “Bởi vì…. Bởi vì….”
“Bởi vì anh thích tôi.”
Trang Yến Bắc cười càng tươi hơn, cả lúm đồng tiền và hai chiếc răng nanh đồng thời đều muốn chọt mù mắt người xem.
Bị hai thứ đáng yêu liên tiếp đập trúng, Chu Nam Quân đột nhiên cảm thấy tim bị hẫng một nhịp, ngay cả lời phủ nhận cũng quên nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xung quanh vô cùng yên ắng, tựa như thời gian lúc này đang ngừng trôi.
Dần dần, Chu Nam Quân cảm thấy trái tim mình nhảy lên ngày càng kịch liệt, thậm chí cậu còn nghĩ rằng Trang Yến Bắc cũng có thể nghe được nhịp tim đang đập liên hồi của mình, trong không gian vắng lặng này, ngay cả một thanh âm nhỏ cũng có thể được phóng đại đến vô hạn.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy vốn đang đóng chặt bỗng mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào làm cho cả hai người đang quen với bóng tối chưa thích ứng kịp, theo bản năng chắm chặt mắt.
Đợi đến khi hai người lần nữa mở mắt thì thang máy đã không còn vấn đề gì nữa.
Sau khi có ánh sáng, Trang Yến Bắc còn chưa kịp vui vẻ tiếp thì Chu Nam Quân đã đẩy cậu sang một bên, sau đó nhanh chóng chạy khỏi thang máy, không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng Chu Nam Quân dần xa, Trang Yến Bắc hơi bĩu bĩu môi, lập tức cảm thấy không vui.
Nhưng đến khi cậu nhìn xuống, lại phải hiện điện thoại của Chu Nam Quân vẫn còn nằm gọn trong tay cậu.
Khóe môi cậu lại bắt đầu cong lên, nụ cười tươi đến mức cả ánh sáng còn thua xa.
Sau đó cậu tưởng tượng ra vẻ mặt của Chu Nam Quân khi phát hiện không thấy điện thoại, tâm tình lại tăng thêm mười phần sung sướng
Danh sách chương