Nhưng mà theo vết xe đổ vừa rồi, Chu Nam Quân cũng không dám lôi kéo Trang Yến Bắc quang minh chính đại tùy tiện tìm một quán cơm, dù sao Trang Yến Bắc cũng là người nổi tiếng, fans không ít, nếu như bị nhận ra, bọn họ ăn cơm cũng không thể yên ổn. Vì thế hai người tìm một quán cơm khá vắng vẻ, sau đó chọn một chỗ ngồi khuất tầm mắt nhất ngồi xuống.
Chu Nam Quân lặng lẽ nhìn bốn phía, phát hiện không có ai chú ý đến bàn của bọn họ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu liếc Trang Yến Bắc một cái: “Ăn cơm với cậu chẳng khác gì đi ăn trộm, lén lén lút lút, làm người nổi tiếng thực sự rất phiền toái a.”
Trang Yến Bắc yên lặng nhìn Chu Nam Quân, không nói chuyện.
Hai người gọi lên hai suất ăn của riêng mình. Vì trong quán đang vắng, phần của bọn họ rất nhanh sẽ được mang lên.
Chu Nam Quân nhìn suất cơm sườn rán của Trang Yến Bắc ở đối diện, cảm thấy rất hấp dẫn, không nhịn được nuốt nước miếng. Thật ra lúc gọi món, cậu đã rất phân vân không biết nên gọi cơm sườn rán hay cơm xào chua ngọt, nhưng sau khi thấy Trang Yến Bắc chọn sườn rán, cậu lại bỏ sườn rán để chọn sườn xào chua ngọt.
Kết quả đồ ăn vừa được mang lên, cậu lại muốn ăn cơm sườn rán.
Trang Yến Bắc không nhận thấy đôi mắt nhỏ cơ khát của Chu Nam Quân, người phục vụ vừa đem đồ lên, cậu đã cầm đũa chuẩn bị ăn.
Chu Nam Quân hé miệng, nếu người đối diện lúc này biến thành Tạ Nghiêu Thần, khẳng định Tạ Nghiêu Thần sẽ chú ý tới ánh mắt của cậu, sau đó sẽ hào phóng cho cậu ăn thử một miếng… Nhưng mà đó là vì cậu và Tạ Nghiêu Thần rất thân thiết, đối với một người mới quen biết không lâu như thế này, nếu chủ động mở miệng xin ăn đồ của người ta sẽ không tốt lắm đâu.
Cậu đảo mắt, rất nhanh đã có một chủ ý mới, vì thế cậu cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt, đưa tới phía Trang Yến bắc, mỉm cười nói: “Sườn xào chua ngọt của quán này nhìn trông rất ngon, cậu muốn thử không?”
Trang Yến Bắc nhìn miếng sườn mà Chu Nam Quân đưa tới, không có vẻ gì là cảm kích, cậu khẽ nhíu mày: “Tôi không ăn thức ăn đã qua đũa của người khác.”
“Tôi còn chưa ăn miếng nào.” – Chu Nam Quân trợn mắt, cậu đã lớn đến tuổi này mà lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ trắng trợn như vậy. Chưa nói đến việc cậu còn chưa chạm qua, mà ngay cả cậu có chạm qua thì cả hai người đều là con trai, có cái gì mà phải ghét bỏ? À đúng rồi, cậu quên mất Trang Yến bắc bị bệnh sạch sẽ, “ Nếu không thì cậu dùng đũa của cậu gắp từ bát của tôi, tôi còn không chê nước bọt của cậu.”
Trang Yến bắc nhìn sườn trong bát của Chu Nam Quân, hơi do dự, cuối cùng vẫn là há miệng ăn luôn miếng sườn mà Chu Nam Quân gắp tới.
Chu Nam Quân cười tủm tỉm nhìn hai bên quai hàm của Trang Yến Bắc chuyển động, hỏi: “Vị thế nào?”
Trang Yến Bắc thản nhiên nói: “Cũng bình thường thôi.”
“Bình thường thôi?” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Được rồi, dù vị có bình thường đi nữa, tôi đã cho cậu ăn của tôi, có qua có lại, cậu cũng nên cho tôi thử một miếng của cậu.”
Trang Yến Bắc cầm đũa nhìn về phía đôi mắt của Chu Nam Quân, lúc này cậu mới hiểu rõ vì sao Chu Nam Quân đột nhiên lại tốt bụng như vậy, hóa ra đây mới là mục đích chính của anh ta….
Trang Yến Bắc cuối cùng vẫn gật đầu.
Chu Nam Quân cười hắc hắc, nhanh chóng gắp miếng sườn rán trong bát của Trang Yến Bắc rồi bỏ vào miệng mình. Tuy rằng cậu vừa mới dùng đôi đũa này gắp cho Trang Yến Bắc ăn, nhưng cậu khác với Trang Yến Bắc, không để ý đến mấy chi tiết nhỏ này.
Sau khi ăn, cậu còn cắn cắn đầu đũa một chút, “Vị cũng không tệ lắm…” – Nhưng mà so với trong tưởng tượng của cậu thì thực sự là chưa bằng, thảo nào cùng là quán cơm mà quán này lại vắng khách như vậy. Quả nhiên, con mắt của mọi người đều rất tốt.
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân cắn đũa, mím môi có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
Chu Nam Quân lại nếm thử sườn xào chua ngọt của mình, hương vị cũng rất bình thường, thậm chí còn không ngon bằng của Trang Yến Bắc, liền có chút thất vọng. Thế nhưng cậu cũng không phải loại người thích bắt bẻ, cậu nhún nhún vai, tiếp tục ăn.
Nhìn thấy bộ dáng đắc ý lúc ăn của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Rõ ràng anh cũng thích ăn ngọt, lại còn chê khẩu vị của tôi trẻ con.”
Chu Nam Quân không nghĩ tới Trang Yến bắc lại để ý đến câu chế giễu ban nãy của mình, hơi bất ngờ nhíu mày: “Được rồi, tôi thừa nhận, thật ra tôi cũng thích ăn ngọt, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều có khẩu vị của trẻ con, vừa lòng chưa?”
Trang Yến Bắc bây giờ mới vừa lòng híp mắt, nhưng tại lúc này, người phục vụ bỗng nhiên đi đến bàn của họ. Trang Yến Bắc vốn tưởng sắp bị người hâm mộ nhận ra thì cô gái này lại đặt một ly trà sữa xuống bàn, mỉm cười nói: “Đây là đồ uống tặng kèm, hoan nghênh lần sau lại đến.” – Nói xong liền quay người rời đi.
“Có tặng đồ uống thì lần sau cũng không quay lại.” – Chu Nam Quân đợi người phục vụ đi xa, mới không nhịn được phun tào, “Hơn nữa chúng ta rõ ràng là có hai người a, sao chỉ tặng có một cốc trà sữa?”
Trang Yến Bắc vừa thấy trà sữa mắt liền sáng như đèn pha ô tô, nhưng Chu Nam Quân vừa mới nói, đồ uống chỉ có một, mà bọn họ lại có tận hai người.
Nhìn đôi mắt nhỏ của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân nhún vai: “Cậu uống đi, dù sao cậu cũng thích trà sữa.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái, sau đó mới cầm cốc uống một ngụm.
“Lúc uống hai má phồng lên trông như con chuột hamster nhỏ nhỏ nha.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, lại bắt đầu trêu chọc Trang Yến Bắc, “Sao cậu lại thích uống trà sữa như vậy? Ngon lắm sao?”
Trang Yến Bắc gật gật đầu, cậu một hơi uống hết nửa cốc, còn nửa cốc còn lại, cậu ngẩng đầu lên, hơi do dự nhìn Chu Nam Quân. Một lúc sau, dường như đã hạ quyết tâm cái gì đó, mới đẩy cốc trà sữa về phía Chu Nam Quân, “…Anh uống thử đi.”
“Cho tôi uống?” – Chu Nam Quân bỗng nhiên được đối xử tốt mà sinh ra lo sợ, Trang Yến Bắc thích uống trà sữa như vậy, thế mà lại cho cậu tận nửa cốc, chẳng lẽ muốn trả công cậu đã cho Trang Yến Bắc một miếng sườn xào chua ngọt? Nhưng mà cậu ta cũng đã để cậu ăn sườn rán rồi a… “Thật sự cho tôi?”
Trang Yến Bắc trừng mắt, dường như có hơi bất mãn với hình tượng của mình trong mắt Chu Nam Quân, cậu trông keo kiệt đến thế sao? Chu Nam Quân cười hắc hắc: “Tôi uống nha? Uống hết luôn nha?”
Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Anh uống đi.”
Chu Nam Quân cầm lấy cốc trà sữa, cậu cảm giác như mình đang cướp miếng cá nhỏ trong bát của một con mèo vậy, nhìn ánh mắt lưu luyến kia đi, khiến cảm giác thành tựu trong cậu càng thêm mãnh liệt.
Trà sữa nằm trong tay, nhưng có một vấn đề khá quan ngại, rõ ràng, chỉ có một cái ống hút, mà cái ống hút này Trang Yến Bắc đã dùng rồi.
Nếu là bạn bè thân thiết bình thường thì chắc hẳn là không ngại dùng chung một cái ống hút, nhưng với một người quen biết không bao lâu, hẳn là nên rút ống hút rồi trực tiếp uống cả cốc luôn ha?
Chu Nam Quân vốn định làm như vậy, tuy cậu không phải là người thích chú ý tiểu tiết, nhưng cũng không phải là người tùy tiện, ngay cả với Tạ Nghiêu Thần cậu cũng không dùng chung ống hút, huống chi là Trang Yến Bắc.
Nhưng ngay lúc định rút ống hút ra, cậu bỗng thay đổi chủ ý, vì thế cậu trực tiếp cầm lấy ống hút đưa lên miệng. Sau đó, cậu liền nhìn thấy Trang Yến Bắc ở đối diện trợn tròn mắt.
Thế là trong lòng cậu vô cùng đắc ý.
Hai mắt Trang Yến Bắc mở to, việc này và việc dùng đũa khi nãy căn bản là khác nhau. Vừa rồi đôi đũa mà Chu Nam Quân gắp thịt cho Trang Yến Bắc chưa hề sử dụng qua, nhưng cái ông hút này thì đã bị dùng rồi a. Chu Nam Quân rõ ràng đã nhìn thấy cậu ngậm rồi nhưng vẫn không ngại mà dùng lại cái ống hút đó….
Đây gọi là gì?
Hôn gián tiếp?
Chu Nam Quân có chút ngạc nhiên, quán này đồ ăn tuy rất bình thường nhưng trà sữa lại khá ngon miệng, chẳng trách một người cuồng trà sữa như Trang Yến bắc cũng cảm thấy không tệ. Một hơi uống hết trà sữa trong cốc, cậu mới phát hiện ánh mắt Trang Yến Bắc vẫn lăng lăng nhìn vào cậu.
Nói đúng hơn, là nhìn ống hút trong miệng cậu.
Cả hai bọn họ dùng chung một cái ống hút.
“Làm sao thế?” – Chu Nam Quân không hiểu vì sao Trang Yến Bắc là bối rối, “Cậu nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính cơm à?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Ống hút…”
Chu Nam Quân trừng mắt: “Ống hút làm sao?”
Trang Yến Bắc trừng mắt nhìn Chu Nam Quân: “Ống hút đó tôi đã dùng rồi.”
Chu Nam Quân trợn mắt, vẻ mặt vô tội: “Tôi biết, tôi có mắt, không bị mù.”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Rõ ràng anh nhìn thấy tôi ngậm rồi, sao vẫn còn dùng?”
“Thì sao? Tôi cũng không chê nước bọt của cậu.” – Chu Nam Quân cắn cắn ống hút, nhíu mày, “Đều là con trai, dùng một cái ống hút thì sao? Cũng không mang thai.”
Trang Yến Bắc cau mày nói: “Rất kỳ quái.”
“Sao lại kỳ quái? Bạn bè dùng chung ống hút đều rất bình thường.” – Chu Nam Quân trợn mắt nói dối, “Chẳng lẽ cậu không coi tôi là bạn?”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân trầm mặc một lúc, mới mở miệng hỏi: “Anh và Tạ Nghiêu Thần cũng hay như vậy sao?”
“Tạ Nghiêu Thần”? – Chu Nam Quân cười gượng, “…. Không có.”
“Quả nhiên, thế này rất kỳ quái.” – Trang Yến Bắc mím môi, “Bạn bè cũng sẽ không ăn nước bọt của nhau.”
“Cái gì mà ăn nước bọt, câu miêu tả bậy quá đấy, có phải hôn gián tiếp đâu.” – Khóe miệng Chu Nam Quân co giật, “Chờ một chút…. Hôn gián tiếp? Đừng nói là cậu nghĩ thế nhé?”
Trang Yến Bắc hừ một tiếng, không nói gì, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Chu Nam Quân cười gượng: “Cậu cũng quá… Ngây thơ đấy.”
Chỉ là dùng chung ống hút thôi, sao lại liên tưởng đến việc hôn gián tiếp?
Nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của Trang Yến Bắc ngồi phía đối diện, ý nghĩ muốn trêu chọc người khác của Chu Nam Quân lại nổi lên, cậu nhíu mày: “Cậu ngây thơ thế này, đừng bảo với tôi đây là nụ hôn đầu đấy nhé?”
Chu Nam Quân lặng lẽ nhìn bốn phía, phát hiện không có ai chú ý đến bàn của bọn họ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu liếc Trang Yến Bắc một cái: “Ăn cơm với cậu chẳng khác gì đi ăn trộm, lén lén lút lút, làm người nổi tiếng thực sự rất phiền toái a.”
Trang Yến Bắc yên lặng nhìn Chu Nam Quân, không nói chuyện.
Hai người gọi lên hai suất ăn của riêng mình. Vì trong quán đang vắng, phần của bọn họ rất nhanh sẽ được mang lên.
Chu Nam Quân nhìn suất cơm sườn rán của Trang Yến Bắc ở đối diện, cảm thấy rất hấp dẫn, không nhịn được nuốt nước miếng. Thật ra lúc gọi món, cậu đã rất phân vân không biết nên gọi cơm sườn rán hay cơm xào chua ngọt, nhưng sau khi thấy Trang Yến Bắc chọn sườn rán, cậu lại bỏ sườn rán để chọn sườn xào chua ngọt.
Kết quả đồ ăn vừa được mang lên, cậu lại muốn ăn cơm sườn rán.
Trang Yến Bắc không nhận thấy đôi mắt nhỏ cơ khát của Chu Nam Quân, người phục vụ vừa đem đồ lên, cậu đã cầm đũa chuẩn bị ăn.
Chu Nam Quân hé miệng, nếu người đối diện lúc này biến thành Tạ Nghiêu Thần, khẳng định Tạ Nghiêu Thần sẽ chú ý tới ánh mắt của cậu, sau đó sẽ hào phóng cho cậu ăn thử một miếng… Nhưng mà đó là vì cậu và Tạ Nghiêu Thần rất thân thiết, đối với một người mới quen biết không lâu như thế này, nếu chủ động mở miệng xin ăn đồ của người ta sẽ không tốt lắm đâu.
Cậu đảo mắt, rất nhanh đã có một chủ ý mới, vì thế cậu cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt, đưa tới phía Trang Yến bắc, mỉm cười nói: “Sườn xào chua ngọt của quán này nhìn trông rất ngon, cậu muốn thử không?”
Trang Yến Bắc nhìn miếng sườn mà Chu Nam Quân đưa tới, không có vẻ gì là cảm kích, cậu khẽ nhíu mày: “Tôi không ăn thức ăn đã qua đũa của người khác.”
“Tôi còn chưa ăn miếng nào.” – Chu Nam Quân trợn mắt, cậu đã lớn đến tuổi này mà lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ trắng trợn như vậy. Chưa nói đến việc cậu còn chưa chạm qua, mà ngay cả cậu có chạm qua thì cả hai người đều là con trai, có cái gì mà phải ghét bỏ? À đúng rồi, cậu quên mất Trang Yến bắc bị bệnh sạch sẽ, “ Nếu không thì cậu dùng đũa của cậu gắp từ bát của tôi, tôi còn không chê nước bọt của cậu.”
Trang Yến bắc nhìn sườn trong bát của Chu Nam Quân, hơi do dự, cuối cùng vẫn là há miệng ăn luôn miếng sườn mà Chu Nam Quân gắp tới.
Chu Nam Quân cười tủm tỉm nhìn hai bên quai hàm của Trang Yến Bắc chuyển động, hỏi: “Vị thế nào?”
Trang Yến Bắc thản nhiên nói: “Cũng bình thường thôi.”
“Bình thường thôi?” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Được rồi, dù vị có bình thường đi nữa, tôi đã cho cậu ăn của tôi, có qua có lại, cậu cũng nên cho tôi thử một miếng của cậu.”
Trang Yến Bắc cầm đũa nhìn về phía đôi mắt của Chu Nam Quân, lúc này cậu mới hiểu rõ vì sao Chu Nam Quân đột nhiên lại tốt bụng như vậy, hóa ra đây mới là mục đích chính của anh ta….
Trang Yến Bắc cuối cùng vẫn gật đầu.
Chu Nam Quân cười hắc hắc, nhanh chóng gắp miếng sườn rán trong bát của Trang Yến Bắc rồi bỏ vào miệng mình. Tuy rằng cậu vừa mới dùng đôi đũa này gắp cho Trang Yến Bắc ăn, nhưng cậu khác với Trang Yến Bắc, không để ý đến mấy chi tiết nhỏ này.
Sau khi ăn, cậu còn cắn cắn đầu đũa một chút, “Vị cũng không tệ lắm…” – Nhưng mà so với trong tưởng tượng của cậu thì thực sự là chưa bằng, thảo nào cùng là quán cơm mà quán này lại vắng khách như vậy. Quả nhiên, con mắt của mọi người đều rất tốt.
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân cắn đũa, mím môi có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
Chu Nam Quân lại nếm thử sườn xào chua ngọt của mình, hương vị cũng rất bình thường, thậm chí còn không ngon bằng của Trang Yến Bắc, liền có chút thất vọng. Thế nhưng cậu cũng không phải loại người thích bắt bẻ, cậu nhún nhún vai, tiếp tục ăn.
Nhìn thấy bộ dáng đắc ý lúc ăn của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Rõ ràng anh cũng thích ăn ngọt, lại còn chê khẩu vị của tôi trẻ con.”
Chu Nam Quân không nghĩ tới Trang Yến bắc lại để ý đến câu chế giễu ban nãy của mình, hơi bất ngờ nhíu mày: “Được rồi, tôi thừa nhận, thật ra tôi cũng thích ăn ngọt, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều có khẩu vị của trẻ con, vừa lòng chưa?”
Trang Yến Bắc bây giờ mới vừa lòng híp mắt, nhưng tại lúc này, người phục vụ bỗng nhiên đi đến bàn của họ. Trang Yến Bắc vốn tưởng sắp bị người hâm mộ nhận ra thì cô gái này lại đặt một ly trà sữa xuống bàn, mỉm cười nói: “Đây là đồ uống tặng kèm, hoan nghênh lần sau lại đến.” – Nói xong liền quay người rời đi.
“Có tặng đồ uống thì lần sau cũng không quay lại.” – Chu Nam Quân đợi người phục vụ đi xa, mới không nhịn được phun tào, “Hơn nữa chúng ta rõ ràng là có hai người a, sao chỉ tặng có một cốc trà sữa?”
Trang Yến Bắc vừa thấy trà sữa mắt liền sáng như đèn pha ô tô, nhưng Chu Nam Quân vừa mới nói, đồ uống chỉ có một, mà bọn họ lại có tận hai người.
Nhìn đôi mắt nhỏ của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân nhún vai: “Cậu uống đi, dù sao cậu cũng thích trà sữa.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái, sau đó mới cầm cốc uống một ngụm.
“Lúc uống hai má phồng lên trông như con chuột hamster nhỏ nhỏ nha.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, lại bắt đầu trêu chọc Trang Yến Bắc, “Sao cậu lại thích uống trà sữa như vậy? Ngon lắm sao?”
Trang Yến Bắc gật gật đầu, cậu một hơi uống hết nửa cốc, còn nửa cốc còn lại, cậu ngẩng đầu lên, hơi do dự nhìn Chu Nam Quân. Một lúc sau, dường như đã hạ quyết tâm cái gì đó, mới đẩy cốc trà sữa về phía Chu Nam Quân, “…Anh uống thử đi.”
“Cho tôi uống?” – Chu Nam Quân bỗng nhiên được đối xử tốt mà sinh ra lo sợ, Trang Yến Bắc thích uống trà sữa như vậy, thế mà lại cho cậu tận nửa cốc, chẳng lẽ muốn trả công cậu đã cho Trang Yến Bắc một miếng sườn xào chua ngọt? Nhưng mà cậu ta cũng đã để cậu ăn sườn rán rồi a… “Thật sự cho tôi?”
Trang Yến Bắc trừng mắt, dường như có hơi bất mãn với hình tượng của mình trong mắt Chu Nam Quân, cậu trông keo kiệt đến thế sao? Chu Nam Quân cười hắc hắc: “Tôi uống nha? Uống hết luôn nha?”
Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Anh uống đi.”
Chu Nam Quân cầm lấy cốc trà sữa, cậu cảm giác như mình đang cướp miếng cá nhỏ trong bát của một con mèo vậy, nhìn ánh mắt lưu luyến kia đi, khiến cảm giác thành tựu trong cậu càng thêm mãnh liệt.
Trà sữa nằm trong tay, nhưng có một vấn đề khá quan ngại, rõ ràng, chỉ có một cái ống hút, mà cái ống hút này Trang Yến Bắc đã dùng rồi.
Nếu là bạn bè thân thiết bình thường thì chắc hẳn là không ngại dùng chung một cái ống hút, nhưng với một người quen biết không bao lâu, hẳn là nên rút ống hút rồi trực tiếp uống cả cốc luôn ha?
Chu Nam Quân vốn định làm như vậy, tuy cậu không phải là người thích chú ý tiểu tiết, nhưng cũng không phải là người tùy tiện, ngay cả với Tạ Nghiêu Thần cậu cũng không dùng chung ống hút, huống chi là Trang Yến Bắc.
Nhưng ngay lúc định rút ống hút ra, cậu bỗng thay đổi chủ ý, vì thế cậu trực tiếp cầm lấy ống hút đưa lên miệng. Sau đó, cậu liền nhìn thấy Trang Yến Bắc ở đối diện trợn tròn mắt.
Thế là trong lòng cậu vô cùng đắc ý.
Hai mắt Trang Yến Bắc mở to, việc này và việc dùng đũa khi nãy căn bản là khác nhau. Vừa rồi đôi đũa mà Chu Nam Quân gắp thịt cho Trang Yến Bắc chưa hề sử dụng qua, nhưng cái ông hút này thì đã bị dùng rồi a. Chu Nam Quân rõ ràng đã nhìn thấy cậu ngậm rồi nhưng vẫn không ngại mà dùng lại cái ống hút đó….
Đây gọi là gì?
Hôn gián tiếp?
Chu Nam Quân có chút ngạc nhiên, quán này đồ ăn tuy rất bình thường nhưng trà sữa lại khá ngon miệng, chẳng trách một người cuồng trà sữa như Trang Yến bắc cũng cảm thấy không tệ. Một hơi uống hết trà sữa trong cốc, cậu mới phát hiện ánh mắt Trang Yến Bắc vẫn lăng lăng nhìn vào cậu.
Nói đúng hơn, là nhìn ống hút trong miệng cậu.
Cả hai bọn họ dùng chung một cái ống hút.
“Làm sao thế?” – Chu Nam Quân không hiểu vì sao Trang Yến Bắc là bối rối, “Cậu nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính cơm à?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Ống hút…”
Chu Nam Quân trừng mắt: “Ống hút làm sao?”
Trang Yến Bắc trừng mắt nhìn Chu Nam Quân: “Ống hút đó tôi đã dùng rồi.”
Chu Nam Quân trợn mắt, vẻ mặt vô tội: “Tôi biết, tôi có mắt, không bị mù.”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Rõ ràng anh nhìn thấy tôi ngậm rồi, sao vẫn còn dùng?”
“Thì sao? Tôi cũng không chê nước bọt của cậu.” – Chu Nam Quân cắn cắn ống hút, nhíu mày, “Đều là con trai, dùng một cái ống hút thì sao? Cũng không mang thai.”
Trang Yến Bắc cau mày nói: “Rất kỳ quái.”
“Sao lại kỳ quái? Bạn bè dùng chung ống hút đều rất bình thường.” – Chu Nam Quân trợn mắt nói dối, “Chẳng lẽ cậu không coi tôi là bạn?”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân trầm mặc một lúc, mới mở miệng hỏi: “Anh và Tạ Nghiêu Thần cũng hay như vậy sao?”
“Tạ Nghiêu Thần”? – Chu Nam Quân cười gượng, “…. Không có.”
“Quả nhiên, thế này rất kỳ quái.” – Trang Yến Bắc mím môi, “Bạn bè cũng sẽ không ăn nước bọt của nhau.”
“Cái gì mà ăn nước bọt, câu miêu tả bậy quá đấy, có phải hôn gián tiếp đâu.” – Khóe miệng Chu Nam Quân co giật, “Chờ một chút…. Hôn gián tiếp? Đừng nói là cậu nghĩ thế nhé?”
Trang Yến Bắc hừ một tiếng, không nói gì, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Chu Nam Quân cười gượng: “Cậu cũng quá… Ngây thơ đấy.”
Chỉ là dùng chung ống hút thôi, sao lại liên tưởng đến việc hôn gián tiếp?
Nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của Trang Yến Bắc ngồi phía đối diện, ý nghĩ muốn trêu chọc người khác của Chu Nam Quân lại nổi lên, cậu nhíu mày: “Cậu ngây thơ thế này, đừng bảo với tôi đây là nụ hôn đầu đấy nhé?”
Danh sách chương