Trang Yến Bắc lo lắng buông mi mắt, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn Chu Nam Quân: “Thật sự xin lỗi…”
Trang Yến Bắc vừa tắm rửa nên đầu tóc ướt sũng nước, đôi mắt đồng thời cũng long lanh nước hướng về phía Chu Nam Quân, dù hiện tại trái tim Chu Nam Quân có sắt đá thế nào thì sau khi nhìn thấy ánh mắt kia cũng trở thành mềm nhũn, huống chi cậu vốn là một người yêu cái đẹp đến không cứu vãn nổi.
“Thôi được rồi.” – Chu Nam Quân thả lỏng tay, “Tôi hoàn toàn không chụp ảnh khỏa thân của cậu… Thế mà cậu không tin tôi, nghi ngờ tôi, ôi, đau lòng quá.”
Trang Yến Bắc mím môi: “….Thật sự xin lỗi.”
“Quên đi quên đi, dù gì thì cũng là tôi chọc giận cậu trước.” – Chu Nam Quân nhún vai, cậu vốn là người rộng lượng, hơn nữa nhìn mặt của Trang Yến Bắc, cậu cũng không thể nào tức giận được, “Lần này cho qua đi, mong là lần sau cậu đừng tùy tiện nghi ngờ tôi, giữa con người với con người cũng cần có niềm tin chứ?” – Cậu nhếch môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng môi vừa động lập tức ảnh hưởng đến vết thương vừa rồi bị răng nanh của Trang Yến Bắc nghiến phải, nhất thời đau đến phải hít sâu một hơi.
Trang Yến Bắc chú ý đến phản ứng của Chu Nam Quân, theo bản năng nhìn vào môi cậu. Môi Chu Nam Quân rất dễ nhìn, không phải dạng quá mỏng kiểu bạc tình mà có độ dày vừa phải, hơi hồng hồng, lúc cười lên khiến người khác càng thấy được rõ ràng nét xinh xắn đầy đặn của cánh môi, nhìn qua có lẽ rất thích hợp để hôn môi.
Nhưng mà giờ khắc này, đôi môi xinh đẹp của Chu Nam Quân xuất hiện một chỗ rách, máu vẫn chưa đông lại, bờ môi vì vết máu mà trở nên có chút đáng thương, nhưng dường như lại càng thêm hấp dẫn.
Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm môi của Chu Nam Quân, không hiểu vì sao, cậu chợt nghĩ đến cơ thể của Chu Nam Quân cũng như đầu v* màu phấn hồng….
Ở tuổi dậy thì, đáng lẽ thiếu niên phải nổi lên sự hiếu kỳ đối với cơ thể của người khác giới, còn với người cùng giới tính thì chẳng dậy nổi một chút hứng thú, dù sao cũng đều là con trai, cái gì người khác có cậu cũng có, làm gì có gì thú vị? Tất cả không phải đều giống nhau sao? Nhưng cho đến hôm nay, cậu mới nhận ra rằng, thì ra, vẫn không hề giống nhau.
…. Lại có người con trai mà cả môi và đầu v* đều là màu phấn hồng sao? Khi Trang Yến Bắc ý thức được thì cậu đã nhìn chằm chằm Chu Nam Quân vài giây, cảm giác xấu hổ khi vừa “hôn môi” với người đồng giới bắt đầu nổi lên.
Là một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, trong ảo tưởng của cậu đối tượng hôn môi tất nhiên luôn là con gái, tuy rằng không rõ khuôn mặt nhưng nhất định phải là một người rất xinh xắn đáng yêu… Tóm lại, tuyệt đối sẽ không phải là một tên con trai lớn tuổi hơn cậu.
Cậu nhanh chóng thu lại tầm mắt đang nhìn vào môi Chu Nam Quân, hạ mi mắt: “Tôi sẽ bồi thường cho anh một cái điện thoại mới.”
Chu Nam Quân phóng tầm mắt tới Trang Yến Bắc, đoán được người này vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ thì không khỏi nhíu mày, ý muốn trêu đùa lại nổi lên: “Không cần, chỉ là một cái điện thoại thôi, đổi cái khác là được rồi… Nhưng mà, nụ hôn đầu không phải là thứ đáng giá hay sao? Cậu định bồi thường như nào đây?”
Trang Yến Bắc hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là trợn tròn mắt: “Nụ, nụ hôn đầu?”
Thấy vẻ mặt của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân đột nhiên thấy được lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc. Suy cho cùng thì cậu cũng không còn nhỏ tuổi, nụ hôn đầu gì đó cũng không có ý nghĩa gì mấy, cậu chỉ muốn đùa giỡn Trang Yến Bắc một chút a! Vì vậy, cậu hắng giọng, cường điệu bổ sung: “Nụ hôn đầu tiên với người cùng giới.”
Trang Yến Bắc thở dài một hơi nhẹ nhõm, cậu cũng có khác quái gì đâu, cậu mím môi, rồi lại hừ một tiếng: “….Tôi cũng vậy.”
“Cậu cũng cái gì?” – Chu Nam Quân trừng mắt.
“Cũng với người cùng giới có….” – Trang Yến Bắc vẻ mặt không tình nguyện, “Nụ hôn đầu.”
Chu Nam Quân nhíu mày, cố tình trêu chọc: “A? Vậy sau? Thế thì sao tôi lại cảm thấy cậu và Ân Gia Hậu… Có điều gì đó không bình thường nhỉ?”
“Ân Gia Hậu?” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày, “Tôi và cậu ta có chuyện gì? Cậu ta đã có bạn gái rồi.”
“Cậu ta có bạn gái?” – Chu Nam Quân kêu lên, cảm thấy vô cùng kỳ quái, tuy rằng bình thường học sinh trung học bị cấm yêu sớm, nhưng tên Ân Gia Hậu kia không chỉ nhuộm tóc vàng đeo khuyên tai, thoạt nhìn thì cậu ta có vẻ là đứa đứng đầu trong chuyện lách luật của nhà trường, đương nhiên việc yêu sớm đối với cậu ta mà nói là chuyện tương đối bình thường. Hơn nữa tính cách của cậu ta có chút vấn đề, nhưng nữ sinh cũng không quan tâm lắm về việc này, huống chi vẻ bề ngoài của tên kia cũng không tệ lắm.
Cậu nhún vai: “Được thôi, cậu cũng là nụ hôn đầu, vậy coi như chúng ta hòa nhau.”
Trang Yến Bắc liếc mắt nhìn Chu Nam Quân, kiên trì nói: “Tôi sẽ bồi thường cho anh một cái điện thoại mới.”
“Thật sự không cần.” – Chu Nam Quân thả lỏng, “Tôi mua một cái mới là được rồi, không thể để cậu trả tiền được. Cái điện thoại này tôi cũng dùng được một thời gian dài, cũng đã cũ rồi, sao có thể không biết xấu hổ để cậu mua cho một cái mới. Tôi không phải là loại người thích lợi dụng người khác đâu.”
“Tôi sẵn sàng bồi thường mà.” – Trang Yến Bắc vẫn khăng khăng như cũ.
Chu Nam Quân tà tà liếc Trang Yến Bắc: “Cái tên này, cậu bị thừa tiền sao? Ngứa tay à?” – Có tiền thì muốn sống tùy tiện chắc?
Trang Yến Bắc lại nhìn môi Chu Nam Quân, chỗ bị thương cũng đã không còn chảy máu nữa, vết máu ban nãy cũng bắt đầu khô lại, sau đó cậu nhanh chóng rời tầm mắt ra chỗ khác, “Coi như là…tôi đền.”
Chu Nam Quân hiểu được ý tứ của Trang Tến Bắc, cậu sờ sờ vết máu trên môi: “Coi như là chịu trách nhiệm cho cái môi của tôi? Không nghĩ tới môi tôi lại đáng giá như vậy đấy, có phải tôi nên đưa cho cậu hợp đồng bảo hiểm răng miệng không?”
“Thật sự không cần đâu, nếu như cậu áy náy, cùng lắm thì tôi đem đi thay màn hình, cậu đưa tôi tiền thay màn hình là được rồi,” – Chu Nam Quần cúi đầu nhìn điện thoại, “Tôi vẫn muốn giữ chiếc điện thoại này, rơi mấy lần rồi nhưng vẫn còn dùng được, vừa nãy cậu làm rơi cũng không bị hỏng nhiều, hơn nữa đối với tôi nó cũng rất có ý nghĩa.”
“Ý nghĩa? Ý nghĩa gì?” – Trang Yến Bắc đương nhiên không hiểu được một cái di động có thể có ý nghĩa gì.
Chu Nam Quân cười cười: “Đây là món quà khi tôi được nhận giấy báo trúng tuyển vào trường đại học, quà của một người bạn. Thành tích cấp ba của tôi không tốt lắm, lại không ổn định, làm bài thi vào đại học G còn rất khó khăn, trước khi nhận được giấy báo ngày nào tôi cũng lo lắng muốn chết, may mà cuối cùng cũng đỗ.”
Có lẽ ban đêm luôn là thời điểm thích hợp để tâm sự, lại bị Trang Yến Bắc tác động, cậu không nhịn được nói nhiều lời hơn bình thường: “Thật ra, vào lúc đó tôi cũng không chắc là vào được đại học G, nhưng trước khi thi đại học tôi và cậu ấy đã hứa sẽ cùng nhau vào trường này. Sau khi thi điểm của cậu ấy cao hơn rất nhiều so với điểm chuẩn của đại học G, chắc chắn có thể học ở những trường tốt hơn. Bố mẹ cậu ấy và giáo viên đều khuyên cậu ấy chọn trường tốt nhất nhưng cậu ấy đều từ chối, cuối cùng vẫn chọn đại học G. Thế nhưng thành tích của tôi không tốt lắm, không biết có thể đỗ hay không…. Sau khi trúng tuyển, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc thì tôi cũng không phụ lòng cậu ấy, dù sao người ta cũng đã vì tôi mà bỏ lỡ cơ hội học ở trường tốt hơn.”
“Người bạn kia của anh…” – Trang Yến Bắc dừng một chút, “Là Tạ Nghiêu Thần sao?”
Chu Nam Quân gật đầu: “Đúng, thật ra về sau tôi cũng tặng lại cho cậu ta một cái vòng ngọc trai giá cũng không khác gì lắm, tuy cậu ta nhận nhưng đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy đeo qua, cũng không biết là có phải mất hay không nữa, mỗi lần tôi hỏi cậu ta đều không nói.”
Trang Yến Bắc mím môi, một lát sau lại nói: “Quan hệ của các anh thật tốt.”
Chu Nam Quân cười cười: “Cậu và Ân Gia Hậu quan hệ cũng rất tốt a.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái nhưng không nói gì, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận.
“Chuyện này quyết định như vậy đi, tôi sẽ đi thay cái màn hình mới, cậu sẽ trả tiền cho tôi.” – Chu Nam Quân vỗ vỗ vai Trang Yến Bắc, đương nhiên cậu đã cố tránh không đụng gần vào phần cổ của người ta, “Cậu tắm tiếp đi, dù bây giờ đang là mùa hè nhưng vẫn nên cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”
Trang Yến bắc nhìn sâu vào Chu Nam Quân một hồi, mới thốt lên một câu: “…. Đừng tự nhiên xông vào…”
Chu Nam Quân nín cười nhún vai: “Yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu, cậu cứ yên tâm tắm rửa.”
Trang Yến bắc khẽ nhíu mày, dường như có chút không tin, nhưng nhìn thấy màn hình di động vỡ tan Chu Nam Quân đang cầm trên tay, cậu cào cào tóc, rốt cuộc cũng gật đầu.
Đi ra khỏi phòng tắm, Chu Nam Quân cúi đầu nhìn màn hình di động, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật sự là làm bậy không thể sống a! Nhưng vừa hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của Trang Yến Bắc, cậu lại nhịn không nổi cười hắc hắc, thật lòng cảm thấy vị thiếu niên này vô cùng thú vị.
Bề ngoài thì lạnh lùng nhưng thật ra lại giống như con mèo nhỏ ngạo kiều, trêu đùa một con mèo đến tạc mao, thật sự khiến tâm trạng vui vẻ.
Thú vị, thật là thú vị.
Trang Yến Bắc không hổ là một người sạch sẽ, sau khi Chu Nam Quân đi cậu ở trong phòng tắm phải ước lượng thêm nửa tiếng nữa, thẳng đến khi Chu Nam Quân hoài nghi có phải bị khí cacbonic làm ngạt thở nên ngất xỉu trong đó luôn rồi không, cậu mới vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm.
Chu Nam Quân ngẩng đầu lên, phát hiện Trang Yến Bắc quần áo gọn gàng, nhất thời có hơi mất mặt, việc khiến cậu mất mặt chính là bộ quần áo ngủ của Trang Yến Bắc, màu sắc và kiểu dáng đều hết sức bình thường, đây là loại quần áo ngủ mà nam sinh thường hay mặc, cậu lắc lắc đầu, biến thất vọng trong lòng thành một tiếng thở dài.
“Tôi không mặc đồ ngủ này thì mặc đồ ngủ gì?” – Trang Yến Bắc đang lau tóc, vẻ mặt không hiểu nhìn chu Nam Quân.
“Đương nhiên là bộ đồ ngủ này trông rất đáng yêu, hình vẽ rất manh, lông xù…” – Chu Nam Quân nghiêm trang nói.
Trang Yến Bắc nói không nên lời: “Tôi có phải con gái đâu.”
“Cái này là độ đáng yêu tương phản a!” – Chu Nam Quân vẫn nghiêm trang nói bậy nói bạ.
“Tại sao tôi phải chọn đồ ngủ theo thẩm mỹ của anh?” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, lúc nói xong thấy Chu Nam Quân bật cười thành tiếng, liền phát hiện ra mình lại bị Chu Nam Quân trêu đùa.
Cậu lại hừ một tiếng, về giường của mình, xoay người đưa lưng về phía Chu Nam Quân tiếp tục lau tóc, lau xong rồi sấy tóc.
Trong tiếng máy sấy ầm ầm, Chu Nam Quân tiếp tục tục nhắn tin với Tạ Nghiêu Thần trên WeChat, dù sao thì cũng là ngày đầu tiên đến đoàn phim, lại còn ở ngoài ký túc xá, hai người vẫn còn nhiều điều muốn nói. Nói chuyện một lúc lâu, lại thấy tên Lâm Trạch An trong danh sách đang online, mới ý thức được là còn thiếu một người.
Lâm Trạch An lập một nhóm chat, kéo Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần vào, sau đó là một trận phê bình.
Lâm Trạch An: Các cậu đi ăn cơm sao không gọi tôi đi cùng? Sáng nay tôi còn tìm các cậu, kết quả là các cậu lại chạy mất? Tình bạn của chúng ta chưa đủ thân thiết à?
Lâm Trạch An: Tưởng tượng đến hôm bắt đầu quay phim tôi lo lắng muốn chết, định đi tìm Chu Nam Quân tâm sự để giảm bớt lo lắng thế mà hai cậu lúc nào cũng đi với nhau, thế mà không rủ tôi đi cùng, hai người thực sự không phải người!
Chu Nam Quân hết sức vô tội.
Chu Nam Quân: Oan uổng, bọn tôi tưởng cậu chắc chắn đi ăn cơm cùng bạn gái nên không tìm bọn tôi? Sao cậu không gọi điện thoại?
Lâm Trạch An: Tôi gọi rồi! Tôi gọi cho Tạ Nghiêu Thần mấy cuộc điện thoại, cậu ta đều không nghe!
Tạ Nghiêu Thần: Điện thoại hết pin rồi.
Lâm Trạch An: Quên đi quên đi, không nói cái này nữa. Vào vấn đề chính, tôi bây giờ rất hồi hộp, làm sao đây?
Chu Nam Quân: Xuống lầu chạy bộ?
Lâm Trạch An: Quá mất sức, bỏ đi.
Chu Nam Quân: Chơi game?
Lâm Trạch An: Không có hứng thú.
Chu Nam Quân: Vậy cậu tắm rửa rồi lên giường ngủ sớm đi.
Lâm Trạch An: Hồi hộp không ngủ được.
Chu Nam Quân: Xuống lầu chạy bộ.
....
Chu Nam Quân đang định gửi thêm tin nhắn lên WeChat, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu.
“Này, anh…”
Cậu ngừng một chút, ngẩng đầu lên.
Âm thanh máy sấy ngừng lại, Tramg Yến Bắc nhìn về phía Chu Nam Quân, không được tự nhiên nói: “Anh tên là Chu Nam Quân à?”
“Đúng thế, tôi là Chu Nam Quân.” – Chu Nam Quân cong khóe môi, mỉm cười, “Trong thời gian này sẽ là bạn cùng phòng với cậu, đồng thời cũng là bạn diễn…cùng CP?” – A, môi cậu vẫn còn hơi đau.
“Tôi gọi anh trực tiếp bằng tên vậy, Chu Nam Quân.” – Trang Yến Bắc dừng một chút, sau đó nhìn Chu Nam Quân nói, “Tôi không biết vì sao anh tham gia bộ phim này, nhưng tôi cảm thấy nên nhấn mạnh một điều, tôi là trai thẳng.”
Chu Nam Quân trừng mắt: “Tôi cũng là trai thẳng, có vấn đề gì không?”
“Tôi sẽ không thích con trai.” – Trang Yến Bắc mím môi, “Bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lại, chắc chắn sẽ không có khả năng.”
“Tôi cũng không thích con trai.” – Chu Nam Quân nói tiếp, “Có thể hành động của tôi khiến cho cậu hiểu lầm, nhưng tôi chỉ trêu cậu thôi,yên tâm đi, tôi sẽ không thích con trai, lại càng không thích cậu.”
Trang Yến Bắc vẻ mặt ngờ vực nhìn Chu Nam Quân, dường như đang xem xét có nên tin vào lời nói của cậu hay không.
Chu Nam Quân cố gắng để người kia không hiểu lầm: “Cậu nghĩ lại xem, tôi tôi thật sự thích con trai, muốn tránh bị nghi ngờ còn không kịp, sao lại có thể chủ động?”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân mà không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng có chút bị thuyết phục.
Chu Nam Quân tiếp tục nói: “Cậu nghĩ lại đi, Tạ Nghiêu Thần đẹp trai như vậy, nếu tôi thật sự thích con trai thì sao lại không thích cậu ấy? Có một đại soái ca ở bên cạnh nhiều năm, sao có khả năng tùy tiện trêu đùa cậu? Ngay cả cậu ấy tôi còn không thích, sao có thể thích cậu?”
Trang Yến Bắc: “…”
Tuy loại so sánh này làm Trang Yến Bắc cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cậu đã gặp qua không ít những người đẹp, Tạ Nghiêu Thần cũng nằm trong số đó. Bên cạnh có một người vô cùng đẹp trai như vậy nhưng vẫn thẳng mà không cong… Vậy sau khi gặp cậu khả năng bị bẻ cong là bao nhiêu phần trăm?
Thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng lúc sau không hiểu sao lại có chút khó chịu.
“Hi vọng là vậy.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, “Dù sao thì anh cũng đừng có thích tôi.”
Chu Nam Quân trở mình xem thường, cậu tuy thích trêu Trang Yến Bắc, nhưng chỉ là thích trêu cậu ta mà thôi, giống như đùa một con mèo hay đùa một con chó vậy. Đương nhiên, những lời này cậu không nói ra.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không thích cậu.” – Chu Nam Quân nhún vai, “Chắc chắn sẽ không.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái thật sâu, xác nhận Chu Nam Quân có vẻ như không nói dối, lúc sau mới vươn tay về phía Chu Nam Quân: “Vậy… Hợp tác vui vẻ, Đường Thiên Nguyên.”
Chu Nam Quân nhíu mày, bắt lấy tay Trang Yến Bắc, đưa lên đưa xuống hai lần: “Hợp tác vui vẻ, Phương Tư Hiền.”
Hai người nắm tay, mắt thấy bầu không khí dịu dần, lập tức chiến tranh biến thành hoàn bình, giây tiếp theo, Trang Yến Bắc đột nhiên đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh… Tối nay anh sẽ không nhân cơ hội tôi đang ngủ mà chụp ảnh tôi chứ?”
Chu Nam Quân khóe môi co giật: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi giống loại người đó sao?”
Trang Yến Bắc yên lặng nhìn Chu Nam Quân, gật đầu.
Chu Nam Quân: “…”
“Yến tâm đi! Tôi không có rảnh rỗi như vậy.” – Chu Nam Quân cười gượng, “Hơn nữa, tôi chụp ảnh cậu làm cái gì? Bán cho fans à? Tôi không có thiếu tiền, nếu cậu không yên tâm, lát nữa đi ngủ tôi đưa điện thoại cho cậu cầm được không? Cậu cứ giấu đi, sáng mai trả lại cho tôi.”
Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm Chu Nam Quân một lúc, lại hừ một tiếng: “Bỏ đi, tôi tạm tin anh một lần.”
Chu Nam Quân ngại ngùng sờ mũi, chẳng lẽ vì một lần giả vờ chụp ảnh, Trang Yến Bắc liền coi cậu là một tên đồi trụy cuồng chụp ảnh sao? Cái mũ bị chụp vô cớ này, rốt cuộc bao giờ mới có thể bỏ ra a??
“Tôi tắt đèn, đi ngủ.”
Chu Nam Quân cực kỳ sợ hãi: “Sớm như vậy? Cậu là cụ già sao?”
Trang Yến Bắc nhắc nhở: “Sáng mai phải dậy mới đi học.”
“…Được rồi, cậu tắt đèn đi.”
Trang Yến Bắc đưa tay tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Chu Nam Quân nằm trên giường của mình, yên lặng nhìn trần nhà, trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở của hai người, còn lại tất cả đều im lặng.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng một người xa lạ ngủ chung một căn phòng
Nhưng điều kỳ diệu chính là, ngoài một người ngủ khác giường ra, cậu chỉ có thể dùng đến máy tính và TV.
......
Cậu vốn nghĩ mình sẽ trằn trọc, thậm chí cả đêm cũng không ngủ được, nhưng sự thật thì, khi nghe tiếng hít thở bên tai dần dần trở nên nhẹ nhàng, mí mắt cậu ngày càng trĩu xuống, sau đó cậu từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Nam Quân bị một loạt âm thanh tiếng chuông đánh thức.
“Đồng hồ báo thức của ai… Mau tắt đi.”
“Ầm ĩ chết…”
Bình thường cậu rất ít khi đặt chuông báo thức, trừ khi phải lên lớp. Mỗi ngày cậu đều phải ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, hoặc là Tạ Nghiêu Thần đánh thức, bởi vì tác dụng còn hơn cả chuông báo thức, vì vậy cậu ngày càng phụ thuộc vào Tạ Nghiêu Thần. Dù sao thì đồng hồ báo thức chỉ cần đưa tay ấn một nút là sẽ tự tắt, nhưng Tạ Nghiêu Thần thì vô cùng tận chức tận trách, gọi đến khi nào cậu ra khỏi giường mới thôi.
Chu Nam Quân mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn xung quanh bốn phía, một hồi lâu sau, cậu mới nhớ ra mình không phải đang ở ký túc xá mà là ở khách sạn.
Cậu xoa mái tóc rối tung của mình, thuận tay buộc một nhúm tóc nhỏ, sau đó xuống giường gọi Trang Yến Bắc.
“Này, đồng hồ báo thức của cậu kêu nhiều lần lắm rồi, mau đứng lên!” – Cậu đi đến đầu giường Trang Yến Bắc, đang định đưa tay lên túm lấy chăn của Trang Yến Bắc, một giây sau, khi tầm mắt của cậu dừng lại trên mặt Trang Yến Bắc, liền dừng một chút.
Phần lớn mọi người lúc ngủ dậy đều trông không được tốt cho lắm, không phải là tóc tai bù xù thì sẽ là một khuôn mặt bóng loáng. Nhưng Trang Yến Bắc không như vậy, bộ dáng cậu ngủ rất an tĩnh, lông mi dài, khoe môi hơi cong, hô hấp nhẹ nhàng.
Nếu dùng ngôn ngữ của fans mà nói, đây chính là “Dễ thương tựa thiên sứ”?
Chu Nam Quân bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đưa tay sờ sờ hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, tuy bây giờ còn chưa lộ rõ.
Cảm thấy đứa có cái gì đó đang làm loạn trên mặt mình, Trang Yến Bắc không tình nguyện mở to mắt, trong nháy mắt áp suất xung quanh cậu bỗng thấp xuống, thuận tay cầm một cái gối ném thẳng hướng Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân bị bất ngờ không kịp phòng bị, hơn nữa Trang Yến Bắc dùng sức tương đối mạnh, nhất thời đẩy Chu Nam Quân lùi về sau mấy bước rồi đập mông xuông sàn, đau đớn từ xương sống truyển đến khiến cho cậu kêu to một tiếng.
“Ai ui mẹ ơi!”
Chu Nam Quân ngồi dưới đất nhe răng trợn mắt, mông đau đến tưởng như sắp nứt ra đến nơi.
Trang Yến Bắc ở trên giường trở mình, tiếp tục ngủ.
Vài giây sau, Chu Nam Quân giãy dụa đứng lên, cậu u oán nhìn chằm chằm sau gáy Trang Yến Bắc, vừa xoa mông vừa uất ức nghĩ người này sao lại là thiên sứ được? Rõ ràng là ác ma!
Hóa ra người này cũng rất khó rời giường hả?
Chu Nam Quân không khỏi rối rắm, tên này khó đánh thức còn chưa tính, sức lực lại mạnh như vậy, rốt cuộc cậu phải làm gì để vừa đánh thức được cậu ta mà vừa giữ được an toàn?
Ngay lúc cậu đang bối rối không biết làm thế nào, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập cửa.
Hai mắt cậu tức khắc sáng lên, đúng rồi! Cậu có thể đi gọi trợ giúp! Ví dụ như Tạ Nghiêu Thần kia, gọi người khác rời giường vô cùng chuyên nghiệp.
Vì thế cậu xoay người, chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, quả nhiên là Tạ Nghiêu Thần.
Chu Nam Quân không hề bất ngờ, dù sao người đến gọi cậu rời giường vào sáng sớm ngoại trừ Tạ Nghiêu Thần ra thì không còn ai khác.
Tạ Nghiêu Thần: “Buổi sáng tốt lành, hôm qua cậu ngủ như thế nào?”
“Tốt lắm.” – Chu Nam Quân cong môi, “Buổi sáng tốt lành.
Tạ Nghiêu Thần đang cười bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt bất giác dừng trên môi Chu Nam Quân, hai cánh môi hồng nhuận, có một vết thương không hề nhỏ, miệng vết thương tuy không quá to, không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt nhưng lại vô cùng hấp dẫn —— dù sao người bình thường cũng không ai lại cắn môi đến chảy máu.
Chú ý tới ánh mắt của Tạ Nghiêu Thần, Chu Nam Quân cười gượng, đành phải chột dạ giải thích: “Hôm qua không cẩn thận bị ngã, răng đập vào môi.” – Suy cho cùng cậu không nên nói sự thật ra phải không? Quá mất mặt.
Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, cười cười: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Chu Nam Quân thè lưỡi: “Không cẩn thận thôi, đúng rồi, cậu tới vừa đúng lúc, giúp tôi gọi tên kia dậy.”
Tạ Nghiêu Thần không để ý đến “tên kia” trong lời nói của Chu Nam Quân, ngược lại rời ánh mắt đến cánh tay đang xoa mông của Chu Nam Quân: “Mông cậu làm sao đấy?”
Chu Nam Quân lại cười gượng: “Lũc nãy không cẩn thận ngã, lần này là dập mông.”
Tạ Nghiêu Thần cười như không cười: “Ngã tận hai lần?”
“Họa vô đơn chí!” – Chu Nam Quân lắc lắc đầu, thở dài một hơi, “Tôi đi rửa mặt đây, cậu gọi cậu ta dậy giúp tôi…”
Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn người nào đó, thản nhiên nói: “Đã dậy rồi kìa.”
Chu Nam Quân quay đầu lại, quả nhiên Trang Yến Bắc không biết đã dậy từ lúc nào, cậu ngồi trên giường vẻ mặt ngơ ngác, đầu tóc lộn xộn chổng ngược lên trời, giống y chang một con mèo nhỏ đang tạc mao.
“Cậu đi rửa mặt đi, tôi chờ ở bên ngoài.” – Tạ Nghiêu Thần vẻ mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn Trang Yến Bắc một cái, sau đó cười cười với Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân gật đầu, sau khi Tạ Nghiêu Thần rời đi thì đưa tay đóng cửa phòng, cậu nhớ ra Trang Yến Bắc vẫn đang ngồi ở đầu giường, phun tào: “Cái tên này, bản thân đặt báo thức mà lại không dậy làm ồn người khác còn chưa tính, người khác tốt bụng gọi rời giường thế mà còn lấy gối đập, vừa nãy tôi ngã đến mông sắp nứt ra rồi đây này!”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt có chút mờ mịt.
Lửa giận trong mắt Chu Nam Quân tan thành mây khói, cậu thở dài một hơi: “Thôi quên đi, nhìn dáng vẻ lúc ngủ dậy của cậu đáng yêu như vậy, lần này tạm tha, mau rời giường!”
Sau khi nói xong, cậu liền xoay người đi vào phòng tắm.
Giây thứ nhất, Trang Yến Bắc vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
Giây thứ hai, Trang Yến Bắc vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
Giây thứ ba, Trang Yến Bắc vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
…. Mười giây sau, thần kinh phản ứng của Trang Yến Bắc rốt cục cũng đăng nhập thành công, phát hiện hình như mình đã để cho người kia thấy được điều gì đó. Cậu yên lặng rồi lại ngã vật xuống giường, vùi mặt vào gối.
Vì vậy thời điểm Chu Nam Quân quên là phải thay quần áo liền đi ra ngoài lấy, lại nhìn thấy Trang Yến Bắc áp sâu mặt xuống gối, chỉ để lộ ra hai tai đang phiếm hồng.
“Ai ui ai ui, xấu hổ à?”
Ngay lập tức cậu không chút lưu tình đùa giỡn Trang Yến Bắc.
Nghe được thanh âm của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc lập tức ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt không chút thay đổi: “Không phải.”
“Mặt đỏ thế kia còn không thừa nhận.” – Chu Nam Quân hai mắt cong cong, “Có muốn tôi lấy cho cái gương để tự nhìn vẻ mặt hiện tại của mình không?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Không cần, anh đi nhanh đi.”
“Xấu hổ thì xấu hổ, yên tâm đi, lúc cậu xấu hổ trông cũng rất đáng yêu.”
Chu Nam Quân nháy mắt, đáp lại lời nói của cậu là một cái gối bay tới.
Thế nhưng lần này Chu Nam Quân đã kịp rút kinh nghiệm, lập tức tránh sang một bên.
“Được rồi, không đùa nữa, còn đùa sẽ đi muộn đó.”
Chu Nam Quân sợ Trang Yến Bắc thẹn quá hóa giận, không đùa giỡn nữa mà cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Cậu không nhịn được đối mặt với gương hát một bài, thật là sảng khoái.
Bạn Trang Yến Bắc thực sự là ngốc manh mà!! Cưng xỉuuuu
Mà chương này dài hơn 2 lần các chương bình thường nữa =)))
Trang Yến Bắc vừa tắm rửa nên đầu tóc ướt sũng nước, đôi mắt đồng thời cũng long lanh nước hướng về phía Chu Nam Quân, dù hiện tại trái tim Chu Nam Quân có sắt đá thế nào thì sau khi nhìn thấy ánh mắt kia cũng trở thành mềm nhũn, huống chi cậu vốn là một người yêu cái đẹp đến không cứu vãn nổi.
“Thôi được rồi.” – Chu Nam Quân thả lỏng tay, “Tôi hoàn toàn không chụp ảnh khỏa thân của cậu… Thế mà cậu không tin tôi, nghi ngờ tôi, ôi, đau lòng quá.”
Trang Yến Bắc mím môi: “….Thật sự xin lỗi.”
“Quên đi quên đi, dù gì thì cũng là tôi chọc giận cậu trước.” – Chu Nam Quân nhún vai, cậu vốn là người rộng lượng, hơn nữa nhìn mặt của Trang Yến Bắc, cậu cũng không thể nào tức giận được, “Lần này cho qua đi, mong là lần sau cậu đừng tùy tiện nghi ngờ tôi, giữa con người với con người cũng cần có niềm tin chứ?” – Cậu nhếch môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng môi vừa động lập tức ảnh hưởng đến vết thương vừa rồi bị răng nanh của Trang Yến Bắc nghiến phải, nhất thời đau đến phải hít sâu một hơi.
Trang Yến Bắc chú ý đến phản ứng của Chu Nam Quân, theo bản năng nhìn vào môi cậu. Môi Chu Nam Quân rất dễ nhìn, không phải dạng quá mỏng kiểu bạc tình mà có độ dày vừa phải, hơi hồng hồng, lúc cười lên khiến người khác càng thấy được rõ ràng nét xinh xắn đầy đặn của cánh môi, nhìn qua có lẽ rất thích hợp để hôn môi.
Nhưng mà giờ khắc này, đôi môi xinh đẹp của Chu Nam Quân xuất hiện một chỗ rách, máu vẫn chưa đông lại, bờ môi vì vết máu mà trở nên có chút đáng thương, nhưng dường như lại càng thêm hấp dẫn.
Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm môi của Chu Nam Quân, không hiểu vì sao, cậu chợt nghĩ đến cơ thể của Chu Nam Quân cũng như đầu v* màu phấn hồng….
Ở tuổi dậy thì, đáng lẽ thiếu niên phải nổi lên sự hiếu kỳ đối với cơ thể của người khác giới, còn với người cùng giới tính thì chẳng dậy nổi một chút hứng thú, dù sao cũng đều là con trai, cái gì người khác có cậu cũng có, làm gì có gì thú vị? Tất cả không phải đều giống nhau sao? Nhưng cho đến hôm nay, cậu mới nhận ra rằng, thì ra, vẫn không hề giống nhau.
…. Lại có người con trai mà cả môi và đầu v* đều là màu phấn hồng sao? Khi Trang Yến Bắc ý thức được thì cậu đã nhìn chằm chằm Chu Nam Quân vài giây, cảm giác xấu hổ khi vừa “hôn môi” với người đồng giới bắt đầu nổi lên.
Là một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, trong ảo tưởng của cậu đối tượng hôn môi tất nhiên luôn là con gái, tuy rằng không rõ khuôn mặt nhưng nhất định phải là một người rất xinh xắn đáng yêu… Tóm lại, tuyệt đối sẽ không phải là một tên con trai lớn tuổi hơn cậu.
Cậu nhanh chóng thu lại tầm mắt đang nhìn vào môi Chu Nam Quân, hạ mi mắt: “Tôi sẽ bồi thường cho anh một cái điện thoại mới.”
Chu Nam Quân phóng tầm mắt tới Trang Yến Bắc, đoán được người này vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ thì không khỏi nhíu mày, ý muốn trêu đùa lại nổi lên: “Không cần, chỉ là một cái điện thoại thôi, đổi cái khác là được rồi… Nhưng mà, nụ hôn đầu không phải là thứ đáng giá hay sao? Cậu định bồi thường như nào đây?”
Trang Yến Bắc hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là trợn tròn mắt: “Nụ, nụ hôn đầu?”
Thấy vẻ mặt của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân đột nhiên thấy được lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc. Suy cho cùng thì cậu cũng không còn nhỏ tuổi, nụ hôn đầu gì đó cũng không có ý nghĩa gì mấy, cậu chỉ muốn đùa giỡn Trang Yến Bắc một chút a! Vì vậy, cậu hắng giọng, cường điệu bổ sung: “Nụ hôn đầu tiên với người cùng giới.”
Trang Yến Bắc thở dài một hơi nhẹ nhõm, cậu cũng có khác quái gì đâu, cậu mím môi, rồi lại hừ một tiếng: “….Tôi cũng vậy.”
“Cậu cũng cái gì?” – Chu Nam Quân trừng mắt.
“Cũng với người cùng giới có….” – Trang Yến Bắc vẻ mặt không tình nguyện, “Nụ hôn đầu.”
Chu Nam Quân nhíu mày, cố tình trêu chọc: “A? Vậy sau? Thế thì sao tôi lại cảm thấy cậu và Ân Gia Hậu… Có điều gì đó không bình thường nhỉ?”
“Ân Gia Hậu?” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày, “Tôi và cậu ta có chuyện gì? Cậu ta đã có bạn gái rồi.”
“Cậu ta có bạn gái?” – Chu Nam Quân kêu lên, cảm thấy vô cùng kỳ quái, tuy rằng bình thường học sinh trung học bị cấm yêu sớm, nhưng tên Ân Gia Hậu kia không chỉ nhuộm tóc vàng đeo khuyên tai, thoạt nhìn thì cậu ta có vẻ là đứa đứng đầu trong chuyện lách luật của nhà trường, đương nhiên việc yêu sớm đối với cậu ta mà nói là chuyện tương đối bình thường. Hơn nữa tính cách của cậu ta có chút vấn đề, nhưng nữ sinh cũng không quan tâm lắm về việc này, huống chi vẻ bề ngoài của tên kia cũng không tệ lắm.
Cậu nhún vai: “Được thôi, cậu cũng là nụ hôn đầu, vậy coi như chúng ta hòa nhau.”
Trang Yến Bắc liếc mắt nhìn Chu Nam Quân, kiên trì nói: “Tôi sẽ bồi thường cho anh một cái điện thoại mới.”
“Thật sự không cần.” – Chu Nam Quân thả lỏng, “Tôi mua một cái mới là được rồi, không thể để cậu trả tiền được. Cái điện thoại này tôi cũng dùng được một thời gian dài, cũng đã cũ rồi, sao có thể không biết xấu hổ để cậu mua cho một cái mới. Tôi không phải là loại người thích lợi dụng người khác đâu.”
“Tôi sẵn sàng bồi thường mà.” – Trang Yến Bắc vẫn khăng khăng như cũ.
Chu Nam Quân tà tà liếc Trang Yến Bắc: “Cái tên này, cậu bị thừa tiền sao? Ngứa tay à?” – Có tiền thì muốn sống tùy tiện chắc?
Trang Yến Bắc lại nhìn môi Chu Nam Quân, chỗ bị thương cũng đã không còn chảy máu nữa, vết máu ban nãy cũng bắt đầu khô lại, sau đó cậu nhanh chóng rời tầm mắt ra chỗ khác, “Coi như là…tôi đền.”
Chu Nam Quân hiểu được ý tứ của Trang Tến Bắc, cậu sờ sờ vết máu trên môi: “Coi như là chịu trách nhiệm cho cái môi của tôi? Không nghĩ tới môi tôi lại đáng giá như vậy đấy, có phải tôi nên đưa cho cậu hợp đồng bảo hiểm răng miệng không?”
“Thật sự không cần đâu, nếu như cậu áy náy, cùng lắm thì tôi đem đi thay màn hình, cậu đưa tôi tiền thay màn hình là được rồi,” – Chu Nam Quần cúi đầu nhìn điện thoại, “Tôi vẫn muốn giữ chiếc điện thoại này, rơi mấy lần rồi nhưng vẫn còn dùng được, vừa nãy cậu làm rơi cũng không bị hỏng nhiều, hơn nữa đối với tôi nó cũng rất có ý nghĩa.”
“Ý nghĩa? Ý nghĩa gì?” – Trang Yến Bắc đương nhiên không hiểu được một cái di động có thể có ý nghĩa gì.
Chu Nam Quân cười cười: “Đây là món quà khi tôi được nhận giấy báo trúng tuyển vào trường đại học, quà của một người bạn. Thành tích cấp ba của tôi không tốt lắm, lại không ổn định, làm bài thi vào đại học G còn rất khó khăn, trước khi nhận được giấy báo ngày nào tôi cũng lo lắng muốn chết, may mà cuối cùng cũng đỗ.”
Có lẽ ban đêm luôn là thời điểm thích hợp để tâm sự, lại bị Trang Yến Bắc tác động, cậu không nhịn được nói nhiều lời hơn bình thường: “Thật ra, vào lúc đó tôi cũng không chắc là vào được đại học G, nhưng trước khi thi đại học tôi và cậu ấy đã hứa sẽ cùng nhau vào trường này. Sau khi thi điểm của cậu ấy cao hơn rất nhiều so với điểm chuẩn của đại học G, chắc chắn có thể học ở những trường tốt hơn. Bố mẹ cậu ấy và giáo viên đều khuyên cậu ấy chọn trường tốt nhất nhưng cậu ấy đều từ chối, cuối cùng vẫn chọn đại học G. Thế nhưng thành tích của tôi không tốt lắm, không biết có thể đỗ hay không…. Sau khi trúng tuyển, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc thì tôi cũng không phụ lòng cậu ấy, dù sao người ta cũng đã vì tôi mà bỏ lỡ cơ hội học ở trường tốt hơn.”
“Người bạn kia của anh…” – Trang Yến Bắc dừng một chút, “Là Tạ Nghiêu Thần sao?”
Chu Nam Quân gật đầu: “Đúng, thật ra về sau tôi cũng tặng lại cho cậu ta một cái vòng ngọc trai giá cũng không khác gì lắm, tuy cậu ta nhận nhưng đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy đeo qua, cũng không biết là có phải mất hay không nữa, mỗi lần tôi hỏi cậu ta đều không nói.”
Trang Yến Bắc mím môi, một lát sau lại nói: “Quan hệ của các anh thật tốt.”
Chu Nam Quân cười cười: “Cậu và Ân Gia Hậu quan hệ cũng rất tốt a.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái nhưng không nói gì, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận.
“Chuyện này quyết định như vậy đi, tôi sẽ đi thay cái màn hình mới, cậu sẽ trả tiền cho tôi.” – Chu Nam Quân vỗ vỗ vai Trang Yến Bắc, đương nhiên cậu đã cố tránh không đụng gần vào phần cổ của người ta, “Cậu tắm tiếp đi, dù bây giờ đang là mùa hè nhưng vẫn nên cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”
Trang Yến bắc nhìn sâu vào Chu Nam Quân một hồi, mới thốt lên một câu: “…. Đừng tự nhiên xông vào…”
Chu Nam Quân nín cười nhún vai: “Yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu, cậu cứ yên tâm tắm rửa.”
Trang Yến bắc khẽ nhíu mày, dường như có chút không tin, nhưng nhìn thấy màn hình di động vỡ tan Chu Nam Quân đang cầm trên tay, cậu cào cào tóc, rốt cuộc cũng gật đầu.
Đi ra khỏi phòng tắm, Chu Nam Quân cúi đầu nhìn màn hình di động, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật sự là làm bậy không thể sống a! Nhưng vừa hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của Trang Yến Bắc, cậu lại nhịn không nổi cười hắc hắc, thật lòng cảm thấy vị thiếu niên này vô cùng thú vị.
Bề ngoài thì lạnh lùng nhưng thật ra lại giống như con mèo nhỏ ngạo kiều, trêu đùa một con mèo đến tạc mao, thật sự khiến tâm trạng vui vẻ.
Thú vị, thật là thú vị.
Trang Yến Bắc không hổ là một người sạch sẽ, sau khi Chu Nam Quân đi cậu ở trong phòng tắm phải ước lượng thêm nửa tiếng nữa, thẳng đến khi Chu Nam Quân hoài nghi có phải bị khí cacbonic làm ngạt thở nên ngất xỉu trong đó luôn rồi không, cậu mới vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm.
Chu Nam Quân ngẩng đầu lên, phát hiện Trang Yến Bắc quần áo gọn gàng, nhất thời có hơi mất mặt, việc khiến cậu mất mặt chính là bộ quần áo ngủ của Trang Yến Bắc, màu sắc và kiểu dáng đều hết sức bình thường, đây là loại quần áo ngủ mà nam sinh thường hay mặc, cậu lắc lắc đầu, biến thất vọng trong lòng thành một tiếng thở dài.
“Tôi không mặc đồ ngủ này thì mặc đồ ngủ gì?” – Trang Yến Bắc đang lau tóc, vẻ mặt không hiểu nhìn chu Nam Quân.
“Đương nhiên là bộ đồ ngủ này trông rất đáng yêu, hình vẽ rất manh, lông xù…” – Chu Nam Quân nghiêm trang nói.
Trang Yến Bắc nói không nên lời: “Tôi có phải con gái đâu.”
“Cái này là độ đáng yêu tương phản a!” – Chu Nam Quân vẫn nghiêm trang nói bậy nói bạ.
“Tại sao tôi phải chọn đồ ngủ theo thẩm mỹ của anh?” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, lúc nói xong thấy Chu Nam Quân bật cười thành tiếng, liền phát hiện ra mình lại bị Chu Nam Quân trêu đùa.
Cậu lại hừ một tiếng, về giường của mình, xoay người đưa lưng về phía Chu Nam Quân tiếp tục lau tóc, lau xong rồi sấy tóc.
Trong tiếng máy sấy ầm ầm, Chu Nam Quân tiếp tục tục nhắn tin với Tạ Nghiêu Thần trên WeChat, dù sao thì cũng là ngày đầu tiên đến đoàn phim, lại còn ở ngoài ký túc xá, hai người vẫn còn nhiều điều muốn nói. Nói chuyện một lúc lâu, lại thấy tên Lâm Trạch An trong danh sách đang online, mới ý thức được là còn thiếu một người.
Lâm Trạch An lập một nhóm chat, kéo Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần vào, sau đó là một trận phê bình.
Lâm Trạch An: Các cậu đi ăn cơm sao không gọi tôi đi cùng? Sáng nay tôi còn tìm các cậu, kết quả là các cậu lại chạy mất? Tình bạn của chúng ta chưa đủ thân thiết à?
Lâm Trạch An: Tưởng tượng đến hôm bắt đầu quay phim tôi lo lắng muốn chết, định đi tìm Chu Nam Quân tâm sự để giảm bớt lo lắng thế mà hai cậu lúc nào cũng đi với nhau, thế mà không rủ tôi đi cùng, hai người thực sự không phải người!
Chu Nam Quân hết sức vô tội.
Chu Nam Quân: Oan uổng, bọn tôi tưởng cậu chắc chắn đi ăn cơm cùng bạn gái nên không tìm bọn tôi? Sao cậu không gọi điện thoại?
Lâm Trạch An: Tôi gọi rồi! Tôi gọi cho Tạ Nghiêu Thần mấy cuộc điện thoại, cậu ta đều không nghe!
Tạ Nghiêu Thần: Điện thoại hết pin rồi.
Lâm Trạch An: Quên đi quên đi, không nói cái này nữa. Vào vấn đề chính, tôi bây giờ rất hồi hộp, làm sao đây?
Chu Nam Quân: Xuống lầu chạy bộ?
Lâm Trạch An: Quá mất sức, bỏ đi.
Chu Nam Quân: Chơi game?
Lâm Trạch An: Không có hứng thú.
Chu Nam Quân: Vậy cậu tắm rửa rồi lên giường ngủ sớm đi.
Lâm Trạch An: Hồi hộp không ngủ được.
Chu Nam Quân: Xuống lầu chạy bộ.
....
Chu Nam Quân đang định gửi thêm tin nhắn lên WeChat, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu.
“Này, anh…”
Cậu ngừng một chút, ngẩng đầu lên.
Âm thanh máy sấy ngừng lại, Tramg Yến Bắc nhìn về phía Chu Nam Quân, không được tự nhiên nói: “Anh tên là Chu Nam Quân à?”
“Đúng thế, tôi là Chu Nam Quân.” – Chu Nam Quân cong khóe môi, mỉm cười, “Trong thời gian này sẽ là bạn cùng phòng với cậu, đồng thời cũng là bạn diễn…cùng CP?” – A, môi cậu vẫn còn hơi đau.
“Tôi gọi anh trực tiếp bằng tên vậy, Chu Nam Quân.” – Trang Yến Bắc dừng một chút, sau đó nhìn Chu Nam Quân nói, “Tôi không biết vì sao anh tham gia bộ phim này, nhưng tôi cảm thấy nên nhấn mạnh một điều, tôi là trai thẳng.”
Chu Nam Quân trừng mắt: “Tôi cũng là trai thẳng, có vấn đề gì không?”
“Tôi sẽ không thích con trai.” – Trang Yến Bắc mím môi, “Bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lại, chắc chắn sẽ không có khả năng.”
“Tôi cũng không thích con trai.” – Chu Nam Quân nói tiếp, “Có thể hành động của tôi khiến cho cậu hiểu lầm, nhưng tôi chỉ trêu cậu thôi,yên tâm đi, tôi sẽ không thích con trai, lại càng không thích cậu.”
Trang Yến Bắc vẻ mặt ngờ vực nhìn Chu Nam Quân, dường như đang xem xét có nên tin vào lời nói của cậu hay không.
Chu Nam Quân cố gắng để người kia không hiểu lầm: “Cậu nghĩ lại xem, tôi tôi thật sự thích con trai, muốn tránh bị nghi ngờ còn không kịp, sao lại có thể chủ động?”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân mà không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng có chút bị thuyết phục.
Chu Nam Quân tiếp tục nói: “Cậu nghĩ lại đi, Tạ Nghiêu Thần đẹp trai như vậy, nếu tôi thật sự thích con trai thì sao lại không thích cậu ấy? Có một đại soái ca ở bên cạnh nhiều năm, sao có khả năng tùy tiện trêu đùa cậu? Ngay cả cậu ấy tôi còn không thích, sao có thể thích cậu?”
Trang Yến Bắc: “…”
Tuy loại so sánh này làm Trang Yến Bắc cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cậu đã gặp qua không ít những người đẹp, Tạ Nghiêu Thần cũng nằm trong số đó. Bên cạnh có một người vô cùng đẹp trai như vậy nhưng vẫn thẳng mà không cong… Vậy sau khi gặp cậu khả năng bị bẻ cong là bao nhiêu phần trăm?
Thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng lúc sau không hiểu sao lại có chút khó chịu.
“Hi vọng là vậy.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, “Dù sao thì anh cũng đừng có thích tôi.”
Chu Nam Quân trở mình xem thường, cậu tuy thích trêu Trang Yến Bắc, nhưng chỉ là thích trêu cậu ta mà thôi, giống như đùa một con mèo hay đùa một con chó vậy. Đương nhiên, những lời này cậu không nói ra.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không thích cậu.” – Chu Nam Quân nhún vai, “Chắc chắn sẽ không.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái thật sâu, xác nhận Chu Nam Quân có vẻ như không nói dối, lúc sau mới vươn tay về phía Chu Nam Quân: “Vậy… Hợp tác vui vẻ, Đường Thiên Nguyên.”
Chu Nam Quân nhíu mày, bắt lấy tay Trang Yến Bắc, đưa lên đưa xuống hai lần: “Hợp tác vui vẻ, Phương Tư Hiền.”
Hai người nắm tay, mắt thấy bầu không khí dịu dần, lập tức chiến tranh biến thành hoàn bình, giây tiếp theo, Trang Yến Bắc đột nhiên đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh… Tối nay anh sẽ không nhân cơ hội tôi đang ngủ mà chụp ảnh tôi chứ?”
Chu Nam Quân khóe môi co giật: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi giống loại người đó sao?”
Trang Yến Bắc yên lặng nhìn Chu Nam Quân, gật đầu.
Chu Nam Quân: “…”
“Yến tâm đi! Tôi không có rảnh rỗi như vậy.” – Chu Nam Quân cười gượng, “Hơn nữa, tôi chụp ảnh cậu làm cái gì? Bán cho fans à? Tôi không có thiếu tiền, nếu cậu không yên tâm, lát nữa đi ngủ tôi đưa điện thoại cho cậu cầm được không? Cậu cứ giấu đi, sáng mai trả lại cho tôi.”
Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm Chu Nam Quân một lúc, lại hừ một tiếng: “Bỏ đi, tôi tạm tin anh một lần.”
Chu Nam Quân ngại ngùng sờ mũi, chẳng lẽ vì một lần giả vờ chụp ảnh, Trang Yến Bắc liền coi cậu là một tên đồi trụy cuồng chụp ảnh sao? Cái mũ bị chụp vô cớ này, rốt cuộc bao giờ mới có thể bỏ ra a??
“Tôi tắt đèn, đi ngủ.”
Chu Nam Quân cực kỳ sợ hãi: “Sớm như vậy? Cậu là cụ già sao?”
Trang Yến Bắc nhắc nhở: “Sáng mai phải dậy mới đi học.”
“…Được rồi, cậu tắt đèn đi.”
Trang Yến Bắc đưa tay tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Chu Nam Quân nằm trên giường của mình, yên lặng nhìn trần nhà, trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở của hai người, còn lại tất cả đều im lặng.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng một người xa lạ ngủ chung một căn phòng
Nhưng điều kỳ diệu chính là, ngoài một người ngủ khác giường ra, cậu chỉ có thể dùng đến máy tính và TV.
......
Cậu vốn nghĩ mình sẽ trằn trọc, thậm chí cả đêm cũng không ngủ được, nhưng sự thật thì, khi nghe tiếng hít thở bên tai dần dần trở nên nhẹ nhàng, mí mắt cậu ngày càng trĩu xuống, sau đó cậu từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Nam Quân bị một loạt âm thanh tiếng chuông đánh thức.
“Đồng hồ báo thức của ai… Mau tắt đi.”
“Ầm ĩ chết…”
Bình thường cậu rất ít khi đặt chuông báo thức, trừ khi phải lên lớp. Mỗi ngày cậu đều phải ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, hoặc là Tạ Nghiêu Thần đánh thức, bởi vì tác dụng còn hơn cả chuông báo thức, vì vậy cậu ngày càng phụ thuộc vào Tạ Nghiêu Thần. Dù sao thì đồng hồ báo thức chỉ cần đưa tay ấn một nút là sẽ tự tắt, nhưng Tạ Nghiêu Thần thì vô cùng tận chức tận trách, gọi đến khi nào cậu ra khỏi giường mới thôi.
Chu Nam Quân mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn xung quanh bốn phía, một hồi lâu sau, cậu mới nhớ ra mình không phải đang ở ký túc xá mà là ở khách sạn.
Cậu xoa mái tóc rối tung của mình, thuận tay buộc một nhúm tóc nhỏ, sau đó xuống giường gọi Trang Yến Bắc.
“Này, đồng hồ báo thức của cậu kêu nhiều lần lắm rồi, mau đứng lên!” – Cậu đi đến đầu giường Trang Yến Bắc, đang định đưa tay lên túm lấy chăn của Trang Yến Bắc, một giây sau, khi tầm mắt của cậu dừng lại trên mặt Trang Yến Bắc, liền dừng một chút.
Phần lớn mọi người lúc ngủ dậy đều trông không được tốt cho lắm, không phải là tóc tai bù xù thì sẽ là một khuôn mặt bóng loáng. Nhưng Trang Yến Bắc không như vậy, bộ dáng cậu ngủ rất an tĩnh, lông mi dài, khoe môi hơi cong, hô hấp nhẹ nhàng.
Nếu dùng ngôn ngữ của fans mà nói, đây chính là “Dễ thương tựa thiên sứ”?
Chu Nam Quân bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đưa tay sờ sờ hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, tuy bây giờ còn chưa lộ rõ.
Cảm thấy đứa có cái gì đó đang làm loạn trên mặt mình, Trang Yến Bắc không tình nguyện mở to mắt, trong nháy mắt áp suất xung quanh cậu bỗng thấp xuống, thuận tay cầm một cái gối ném thẳng hướng Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân bị bất ngờ không kịp phòng bị, hơn nữa Trang Yến Bắc dùng sức tương đối mạnh, nhất thời đẩy Chu Nam Quân lùi về sau mấy bước rồi đập mông xuông sàn, đau đớn từ xương sống truyển đến khiến cho cậu kêu to một tiếng.
“Ai ui mẹ ơi!”
Chu Nam Quân ngồi dưới đất nhe răng trợn mắt, mông đau đến tưởng như sắp nứt ra đến nơi.
Trang Yến Bắc ở trên giường trở mình, tiếp tục ngủ.
Vài giây sau, Chu Nam Quân giãy dụa đứng lên, cậu u oán nhìn chằm chằm sau gáy Trang Yến Bắc, vừa xoa mông vừa uất ức nghĩ người này sao lại là thiên sứ được? Rõ ràng là ác ma!
Hóa ra người này cũng rất khó rời giường hả?
Chu Nam Quân không khỏi rối rắm, tên này khó đánh thức còn chưa tính, sức lực lại mạnh như vậy, rốt cuộc cậu phải làm gì để vừa đánh thức được cậu ta mà vừa giữ được an toàn?
Ngay lúc cậu đang bối rối không biết làm thế nào, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập cửa.
Hai mắt cậu tức khắc sáng lên, đúng rồi! Cậu có thể đi gọi trợ giúp! Ví dụ như Tạ Nghiêu Thần kia, gọi người khác rời giường vô cùng chuyên nghiệp.
Vì thế cậu xoay người, chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, quả nhiên là Tạ Nghiêu Thần.
Chu Nam Quân không hề bất ngờ, dù sao người đến gọi cậu rời giường vào sáng sớm ngoại trừ Tạ Nghiêu Thần ra thì không còn ai khác.
Tạ Nghiêu Thần: “Buổi sáng tốt lành, hôm qua cậu ngủ như thế nào?”
“Tốt lắm.” – Chu Nam Quân cong môi, “Buổi sáng tốt lành.
Tạ Nghiêu Thần đang cười bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt bất giác dừng trên môi Chu Nam Quân, hai cánh môi hồng nhuận, có một vết thương không hề nhỏ, miệng vết thương tuy không quá to, không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt nhưng lại vô cùng hấp dẫn —— dù sao người bình thường cũng không ai lại cắn môi đến chảy máu.
Chú ý tới ánh mắt của Tạ Nghiêu Thần, Chu Nam Quân cười gượng, đành phải chột dạ giải thích: “Hôm qua không cẩn thận bị ngã, răng đập vào môi.” – Suy cho cùng cậu không nên nói sự thật ra phải không? Quá mất mặt.
Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, cười cười: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Chu Nam Quân thè lưỡi: “Không cẩn thận thôi, đúng rồi, cậu tới vừa đúng lúc, giúp tôi gọi tên kia dậy.”
Tạ Nghiêu Thần không để ý đến “tên kia” trong lời nói của Chu Nam Quân, ngược lại rời ánh mắt đến cánh tay đang xoa mông của Chu Nam Quân: “Mông cậu làm sao đấy?”
Chu Nam Quân lại cười gượng: “Lũc nãy không cẩn thận ngã, lần này là dập mông.”
Tạ Nghiêu Thần cười như không cười: “Ngã tận hai lần?”
“Họa vô đơn chí!” – Chu Nam Quân lắc lắc đầu, thở dài một hơi, “Tôi đi rửa mặt đây, cậu gọi cậu ta dậy giúp tôi…”
Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn người nào đó, thản nhiên nói: “Đã dậy rồi kìa.”
Chu Nam Quân quay đầu lại, quả nhiên Trang Yến Bắc không biết đã dậy từ lúc nào, cậu ngồi trên giường vẻ mặt ngơ ngác, đầu tóc lộn xộn chổng ngược lên trời, giống y chang một con mèo nhỏ đang tạc mao.
“Cậu đi rửa mặt đi, tôi chờ ở bên ngoài.” – Tạ Nghiêu Thần vẻ mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn Trang Yến Bắc một cái, sau đó cười cười với Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân gật đầu, sau khi Tạ Nghiêu Thần rời đi thì đưa tay đóng cửa phòng, cậu nhớ ra Trang Yến Bắc vẫn đang ngồi ở đầu giường, phun tào: “Cái tên này, bản thân đặt báo thức mà lại không dậy làm ồn người khác còn chưa tính, người khác tốt bụng gọi rời giường thế mà còn lấy gối đập, vừa nãy tôi ngã đến mông sắp nứt ra rồi đây này!”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt có chút mờ mịt.
Lửa giận trong mắt Chu Nam Quân tan thành mây khói, cậu thở dài một hơi: “Thôi quên đi, nhìn dáng vẻ lúc ngủ dậy của cậu đáng yêu như vậy, lần này tạm tha, mau rời giường!”
Sau khi nói xong, cậu liền xoay người đi vào phòng tắm.
Giây thứ nhất, Trang Yến Bắc vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
Giây thứ hai, Trang Yến Bắc vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
Giây thứ ba, Trang Yến Bắc vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
…. Mười giây sau, thần kinh phản ứng của Trang Yến Bắc rốt cục cũng đăng nhập thành công, phát hiện hình như mình đã để cho người kia thấy được điều gì đó. Cậu yên lặng rồi lại ngã vật xuống giường, vùi mặt vào gối.
Vì vậy thời điểm Chu Nam Quân quên là phải thay quần áo liền đi ra ngoài lấy, lại nhìn thấy Trang Yến Bắc áp sâu mặt xuống gối, chỉ để lộ ra hai tai đang phiếm hồng.
“Ai ui ai ui, xấu hổ à?”
Ngay lập tức cậu không chút lưu tình đùa giỡn Trang Yến Bắc.
Nghe được thanh âm của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc lập tức ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt không chút thay đổi: “Không phải.”
“Mặt đỏ thế kia còn không thừa nhận.” – Chu Nam Quân hai mắt cong cong, “Có muốn tôi lấy cho cái gương để tự nhìn vẻ mặt hiện tại của mình không?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Không cần, anh đi nhanh đi.”
“Xấu hổ thì xấu hổ, yên tâm đi, lúc cậu xấu hổ trông cũng rất đáng yêu.”
Chu Nam Quân nháy mắt, đáp lại lời nói của cậu là một cái gối bay tới.
Thế nhưng lần này Chu Nam Quân đã kịp rút kinh nghiệm, lập tức tránh sang một bên.
“Được rồi, không đùa nữa, còn đùa sẽ đi muộn đó.”
Chu Nam Quân sợ Trang Yến Bắc thẹn quá hóa giận, không đùa giỡn nữa mà cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Cậu không nhịn được đối mặt với gương hát một bài, thật là sảng khoái.
Bạn Trang Yến Bắc thực sự là ngốc manh mà!! Cưng xỉuuuu
Mà chương này dài hơn 2 lần các chương bình thường nữa =)))
Danh sách chương