Chu Nam Quân rất ít khi uống rượu, hơn nữa bình thường Tạ Nghiêu Thần cũng không để cậu uống, cho nên tửu lượng của cậu rất kém, vừa uống một chút đã say. Cậu choáng váng nằm trên salon một lúc, cho đến lúc có cảm giác ai đó đang nhìn mình mới mơ màng mở mắt, sau đó liền đối mặt với Tạ Nghiêu Thần.
“Hả? Sao lại là cậu?” – Chu Nam Quân dụi mắt, từ trên salon bò dậy, “Bọn Lâm Trạch An đâu rồi?”
“Về trước rồi.” – Tạ Nghiêu Thần nói.
“Về trước?” – Chu Nam Quân lúc này mới phát hiện trong phòng KTV chỉ còn lại cậu và Tạ Nghiêu thần, “Lại bỏ chúng ta lại, quá không có nghĩa khí. Thiệt là.”
Cậu thoáng chóng mặt: “Được rồi, theo bọn họ, chúng ta cũng về thôi.”
“Là tôi để bọn họ đi trước,” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, “Vì tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Chu Nam Quân nháy mắt một cái: “Nói cái gì?”
Tạ Nghiêu Thần rũ mi mắt, chốc lát sau mới nhẹ giọng nói: “Chu Nam Quân, chúng ta cược tiếp đi.”
“Lại cược? Cược cái gì?” – Chu Nam Quân khóe miệng giật giật, chẳng lẽ Tạ Nghiêu Thần không chịu thua sao? “Vừa rồi cậu đánh cược với tôi không phải thua à? Bị phạt còn chưa thực hiện đâu!”
“Biết rồi! Tôi chấp nhận thua cuộc,” – Tạ Nghiêu Thần gật đầu, “.... Cho nên, cậu có muốn cược tiếp không?”
Chu Nam Quân gãi đầu: “Cược gì?”
“Tạ Nghiêu Thần cười khẽ: “Cậu có đồng ý hay không đã.”
“Cậu nói xem cược cái gì đã.” – Chu Nam Quân mặc dù có chút váng đầu nhưng chưa đến mức mụ mị, cậu liếc Tạ Nghiêu Thần một cái, “Nếu cậu chơi bẩn, ví dụ như cởi truồng chạy vòng quanh ký túc xá thì không phải tôi sẽ thua sao?”
“Yên tâm, sẽ không nói gì quá đáng đâu.” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày, “Sao? Cậu không dám?”
“Ai nói tôi không dám?” – Chu Nam Quân bị Tạ Nghiêu Thần dùng ánh mắt khiêu khích, nhất thời máu nóng dâng, hất hàm hừ một tiếng: “Cược thì cược! Ai sợ ai?”
Chiêu khích tướng dùng trên người Chu Nam Quân lần nào cũng thành công, Tạ Nghiêu Thần khẽ mỉm cười: “Được thôi… Tôi cược rằng cậu sẽ không dám cùng tôi đi thử vai.”
“Thử, thử vai?” – Chu Nam Quân vạn vạn không ngờ tới Tạ Nghiêu Thần lại muốn cược cái này, nhất thời sửng sốt.
Tạ Nghiêu Thần cười nhẹ: “Lúc trước khi cược, tôi đã đồng ý với Lâm Trạch An sau mấy ngày sẽ đi thử vai, cậu có dám cùng tôi đi không?”
“Đùa gì thế?” – Phản ứng đầu tiên của Chu Nam Quân chính là từ chối, “Tôi là trai thẳng, sao có thể đi đóng phim đam mỹ?”
“Nếu cậu từ chối, coi như cậu cược thua, để tôi nghĩ xem nên trừng phạt như nào…” – Tạ Nghiêu Thần làm bộ trầm tư.
Chu Nam Quân nhìn Tạ Nghiêu Thần bày ra bộ dáng muốn chỉnh chết cậu, bỗng nhiên ý thức được sắp có chuyện không hay với mình: “Chờ chút! Cậu đúng là không thủ sáo bạch lang(*)! Cậu còn chưa nói sau khi cậu thua sẽ bị phạt cái gì đâu.”
(*Không thủ sáo bạch lang: Nghĩa bóng: lợi dụng thành quả của người khác để tạo nên thành quả cho mình mà không bỏ vốn đầu tư.)
“Nếu như tôi thua?” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút.
“Hừ hừ hừ, đừng bảo là cậu chưa tính qua chuyện này nhé? Lúc mới đầu cược thì xem xem tôi thua như nào rồi mới đưa ra trừng phạt chứ gì? Chơi sạch lên tí đi!” – Chu Nam Quân mặt đầy bất mãn.
Tạ Nghiêu Thần trầm mặc một hồi, nhếch môi: “Nếu như tôi thua, cậu có thể bảo tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi sẽ làm hết.”
“Bất cứ chuyện gì? Kể cả cởi truồng chạy vòng quanh ký túc xá?” – Chu Nam Quân sờ sờ cằm.
Tạ Nghiêu Thần cười: “Kể cả cởi truồng chạy vòng quanh ký túc xá.”
“Ôi mẹ ơi! Cậu không quan tâm đến mặt mũi a!” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, vẻ mặt xấu xa xem xét Tạ Nghiêu Thần từ trên xuống dưới, “Nếu như cậu làm thật, không chừng có thể lên Toutiao(*) đó.”
(*Toutiao: là một ứng dụng được dùng với trí tuệ nhân tạo, có thể lựa chọn tin tức, sách trực tuyến, video và các nội dung khác theo sở thích của người đọc – nguồn Google)
Tạ Nghiêu Thần nhún vai: “Cậu quyết định như nào?”
Chu Nam Quân nháy mắt một cái, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, là trai thẳng a, việc đi đóng phim đam mỹ này cả người cậu từ trên xuống dưới, mỗi tế bào đều vô cùng kháng cự, nhưng mà nếu nghĩ cẩn thận một chút, thật ra chỉ là thử vai mà thôi. Cậu đi thử vai, chẳng lẽ đạo diễn nhất định chọn cậu sao? Đi thử vai có nhiều người như vậy, cậu phải biểu hiện qua loa lấy lệ một chút, kém cỏi một chút, đạo diễn khẳng định không thể nào vừa ý cậu.
Cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu một cái: “Được! Tôi đi cùng cậu!”
“Ngoắc tay?” – Tạ Nghiêu Thần vừa nói vừa giơ ngón út ra.
“Ấu trĩ, có phải trẻ con đâu.” – Chu Nam Quân mở bàn tay của Tạ Nghiêu Thần ra, “Chuyện cậu vừa đồng ý, nói được làm được nha.”
“Cởi truồng chạy vòng quanh?” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, “Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi sẽ nói với cậu.”
“Không được quá đáng.” – Tạ Nghiêu thần cười một tiếng.
“Yên tâm đê!” – Chu Nam Quân vỗ vỗ bả vai Tạ Nghiêu Thần, “…Thật ra thì cậu sợ đi thử vai một mình sẽ mất mặt cho nên mới muốn tôi đi cùng chứ gì? Lâm Trạch An kia một lòng muốn được chọn, vì muốn được chọn mà không có tiết tháo, nhưng tôi biết cậu không phải cùng một dạng người với cậu ta, tôi đi với cậu, dù sao thì chúng ta cũng là bạn mà!”
“Ừ.” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, lại gật đầu, “Có cậu đi cùng, tôi sẽ không sợ mất mặt.”
“Anh em tốt mà, có nạn cùng chịu.” – Chu Nam Quân khoác vai Tạ Nghiêu Thần, “Đã mất mặt thì cùng nhau mất!”
“…Ừ.”
Hiện tại Chu Nam Quân đồng ý rất dứt khoát, nhưng sang đến ngày hôm sau.... cậu liền hối hận.
Sáng hôm sau lúc vừa mở mắt thì đầu tiên là mê mang một hồi.
“Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?”
Sau đó cậu mới từ từ hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cậu nhớ mình mặc đồ nữ xõa hết mức trong buổi sinh nhật của Tạ Nghiêu Thần, nhớ vô tình gặp Trang Yến bắc ở hành lang KTV, nhớ một phút bốc đồng đã đáp ứng cùng Tạ Nghiêu Thần đi thử vai kịch đam mỹ…
Cậu xấu hổ lấy tay che mặt, đậu mé! Hôm qua cậu rốt cuộc đã làm cái gì?! Thật không còn mặt mũi gặp người khác!
“Cậu dậy rồi à? Ra đây ăn trưa đi, tôi đã mua cơm sườn heo chua ngọt cho cậu rồi.”
Thanh âm Tạ Nghiêu Thần vẫn ôn nhu như thường lệ, Chu Nam Quân chợt thấy cả người không vui.
Cậu lặng lẽ chui từ trong màn ra, lại lặng lẽ nhìn Tạ Nghiêu Thần, hắng giọng: “Khụ khụ…”
Tạ Nghiêu Thần cười: “Sao rồi? Nhức đầu à?”
“Đúng đúng đúng! Hôm qua tôi uống say, cái gì cũng không nhớ, có chuyện gì xảy ra không?” – Chu Nam Quân đảo mắt một vòng, định giả vờ say rượu mất trí nhớ rồi bỏ qua vụ đánh cược.
Nhưng Tạ Nghiêu Thần trong nháy mắt liền nhìn thấu, hắn tự tiếu phi tiếu nói: “Định giở trò mất trí nhớ à?”
Chu Nam Quân nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội: “Cậu nói gì đó, sao tôi không hiểu gì hết?”
Tạ Nghiêu Thần nhàn nhạt nói: “Tôi đã gửi lý lịch sơ lược của chúng ta đi rồi.”
Chu Nam Quân thần sắc cả kinh: “Đệt mợ, từ lúc nào? Sao cậu lại nhanh như vậy?”
Tạ Nghiêu Thần nhún vai: “Từ sáng sớm này rồi, tôi rảnh rỗi không có gì làm nên hỏi Lâm Trạch An xem sơ yếu lí lịch của cậu ta, sau đó viết thông tin của chúng ta vào rồi gửi đi.”
Chu Nam Quân: “…”
Tạ Nghiêu Thần cười: “Bây giờ chỉ cần chờ thông báo thử vai thôi, dù sao bọn họ cũng không nhất thiết phải lựa chọn chúng ta, đúng không?”
Nghe vậy, Chu Nam Quân mới thở phào một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá: “Đúng vậy, dù ở trường chúng ta có đẹp trai đến đâu thì trên thế giới này cũng đầy người đẹp hơn, đặc biệt là trong giới giải trí, gương mặt như chúng ta nếu ở trong giới giải trí cũng rất bình thường thôi ha?”
Chu Nam Quân vừa dứt lời, điện thoại di động bỗng vang lên âm thanh một tin nhắn gửi đến.
Cậu theo bản năng lấy điện thoại ra xem, sau đó hốt hoảng.
—— Cậu, nhận được thông báo mời thử vai.
“…”
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy nghi ngờ sâu sắc tiêu chuẩn về lựa chọn khuôn mặt của thế giới này.
“Hả? Sao lại là cậu?” – Chu Nam Quân dụi mắt, từ trên salon bò dậy, “Bọn Lâm Trạch An đâu rồi?”
“Về trước rồi.” – Tạ Nghiêu Thần nói.
“Về trước?” – Chu Nam Quân lúc này mới phát hiện trong phòng KTV chỉ còn lại cậu và Tạ Nghiêu thần, “Lại bỏ chúng ta lại, quá không có nghĩa khí. Thiệt là.”
Cậu thoáng chóng mặt: “Được rồi, theo bọn họ, chúng ta cũng về thôi.”
“Là tôi để bọn họ đi trước,” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, “Vì tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Chu Nam Quân nháy mắt một cái: “Nói cái gì?”
Tạ Nghiêu Thần rũ mi mắt, chốc lát sau mới nhẹ giọng nói: “Chu Nam Quân, chúng ta cược tiếp đi.”
“Lại cược? Cược cái gì?” – Chu Nam Quân khóe miệng giật giật, chẳng lẽ Tạ Nghiêu Thần không chịu thua sao? “Vừa rồi cậu đánh cược với tôi không phải thua à? Bị phạt còn chưa thực hiện đâu!”
“Biết rồi! Tôi chấp nhận thua cuộc,” – Tạ Nghiêu Thần gật đầu, “.... Cho nên, cậu có muốn cược tiếp không?”
Chu Nam Quân gãi đầu: “Cược gì?”
“Tạ Nghiêu Thần cười khẽ: “Cậu có đồng ý hay không đã.”
“Cậu nói xem cược cái gì đã.” – Chu Nam Quân mặc dù có chút váng đầu nhưng chưa đến mức mụ mị, cậu liếc Tạ Nghiêu Thần một cái, “Nếu cậu chơi bẩn, ví dụ như cởi truồng chạy vòng quanh ký túc xá thì không phải tôi sẽ thua sao?”
“Yên tâm, sẽ không nói gì quá đáng đâu.” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày, “Sao? Cậu không dám?”
“Ai nói tôi không dám?” – Chu Nam Quân bị Tạ Nghiêu Thần dùng ánh mắt khiêu khích, nhất thời máu nóng dâng, hất hàm hừ một tiếng: “Cược thì cược! Ai sợ ai?”
Chiêu khích tướng dùng trên người Chu Nam Quân lần nào cũng thành công, Tạ Nghiêu Thần khẽ mỉm cười: “Được thôi… Tôi cược rằng cậu sẽ không dám cùng tôi đi thử vai.”
“Thử, thử vai?” – Chu Nam Quân vạn vạn không ngờ tới Tạ Nghiêu Thần lại muốn cược cái này, nhất thời sửng sốt.
Tạ Nghiêu Thần cười nhẹ: “Lúc trước khi cược, tôi đã đồng ý với Lâm Trạch An sau mấy ngày sẽ đi thử vai, cậu có dám cùng tôi đi không?”
“Đùa gì thế?” – Phản ứng đầu tiên của Chu Nam Quân chính là từ chối, “Tôi là trai thẳng, sao có thể đi đóng phim đam mỹ?”
“Nếu cậu từ chối, coi như cậu cược thua, để tôi nghĩ xem nên trừng phạt như nào…” – Tạ Nghiêu Thần làm bộ trầm tư.
Chu Nam Quân nhìn Tạ Nghiêu Thần bày ra bộ dáng muốn chỉnh chết cậu, bỗng nhiên ý thức được sắp có chuyện không hay với mình: “Chờ chút! Cậu đúng là không thủ sáo bạch lang(*)! Cậu còn chưa nói sau khi cậu thua sẽ bị phạt cái gì đâu.”
(*Không thủ sáo bạch lang: Nghĩa bóng: lợi dụng thành quả của người khác để tạo nên thành quả cho mình mà không bỏ vốn đầu tư.)
“Nếu như tôi thua?” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút.
“Hừ hừ hừ, đừng bảo là cậu chưa tính qua chuyện này nhé? Lúc mới đầu cược thì xem xem tôi thua như nào rồi mới đưa ra trừng phạt chứ gì? Chơi sạch lên tí đi!” – Chu Nam Quân mặt đầy bất mãn.
Tạ Nghiêu Thần trầm mặc một hồi, nhếch môi: “Nếu như tôi thua, cậu có thể bảo tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi sẽ làm hết.”
“Bất cứ chuyện gì? Kể cả cởi truồng chạy vòng quanh ký túc xá?” – Chu Nam Quân sờ sờ cằm.
Tạ Nghiêu Thần cười: “Kể cả cởi truồng chạy vòng quanh ký túc xá.”
“Ôi mẹ ơi! Cậu không quan tâm đến mặt mũi a!” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, vẻ mặt xấu xa xem xét Tạ Nghiêu Thần từ trên xuống dưới, “Nếu như cậu làm thật, không chừng có thể lên Toutiao(*) đó.”
(*Toutiao: là một ứng dụng được dùng với trí tuệ nhân tạo, có thể lựa chọn tin tức, sách trực tuyến, video và các nội dung khác theo sở thích của người đọc – nguồn Google)
Tạ Nghiêu Thần nhún vai: “Cậu quyết định như nào?”
Chu Nam Quân nháy mắt một cái, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, là trai thẳng a, việc đi đóng phim đam mỹ này cả người cậu từ trên xuống dưới, mỗi tế bào đều vô cùng kháng cự, nhưng mà nếu nghĩ cẩn thận một chút, thật ra chỉ là thử vai mà thôi. Cậu đi thử vai, chẳng lẽ đạo diễn nhất định chọn cậu sao? Đi thử vai có nhiều người như vậy, cậu phải biểu hiện qua loa lấy lệ một chút, kém cỏi một chút, đạo diễn khẳng định không thể nào vừa ý cậu.
Cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu một cái: “Được! Tôi đi cùng cậu!”
“Ngoắc tay?” – Tạ Nghiêu Thần vừa nói vừa giơ ngón út ra.
“Ấu trĩ, có phải trẻ con đâu.” – Chu Nam Quân mở bàn tay của Tạ Nghiêu Thần ra, “Chuyện cậu vừa đồng ý, nói được làm được nha.”
“Cởi truồng chạy vòng quanh?” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, “Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi sẽ nói với cậu.”
“Không được quá đáng.” – Tạ Nghiêu thần cười một tiếng.
“Yên tâm đê!” – Chu Nam Quân vỗ vỗ bả vai Tạ Nghiêu Thần, “…Thật ra thì cậu sợ đi thử vai một mình sẽ mất mặt cho nên mới muốn tôi đi cùng chứ gì? Lâm Trạch An kia một lòng muốn được chọn, vì muốn được chọn mà không có tiết tháo, nhưng tôi biết cậu không phải cùng một dạng người với cậu ta, tôi đi với cậu, dù sao thì chúng ta cũng là bạn mà!”
“Ừ.” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, lại gật đầu, “Có cậu đi cùng, tôi sẽ không sợ mất mặt.”
“Anh em tốt mà, có nạn cùng chịu.” – Chu Nam Quân khoác vai Tạ Nghiêu Thần, “Đã mất mặt thì cùng nhau mất!”
“…Ừ.”
Hiện tại Chu Nam Quân đồng ý rất dứt khoát, nhưng sang đến ngày hôm sau.... cậu liền hối hận.
Sáng hôm sau lúc vừa mở mắt thì đầu tiên là mê mang một hồi.
“Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?”
Sau đó cậu mới từ từ hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cậu nhớ mình mặc đồ nữ xõa hết mức trong buổi sinh nhật của Tạ Nghiêu Thần, nhớ vô tình gặp Trang Yến bắc ở hành lang KTV, nhớ một phút bốc đồng đã đáp ứng cùng Tạ Nghiêu Thần đi thử vai kịch đam mỹ…
Cậu xấu hổ lấy tay che mặt, đậu mé! Hôm qua cậu rốt cuộc đã làm cái gì?! Thật không còn mặt mũi gặp người khác!
“Cậu dậy rồi à? Ra đây ăn trưa đi, tôi đã mua cơm sườn heo chua ngọt cho cậu rồi.”
Thanh âm Tạ Nghiêu Thần vẫn ôn nhu như thường lệ, Chu Nam Quân chợt thấy cả người không vui.
Cậu lặng lẽ chui từ trong màn ra, lại lặng lẽ nhìn Tạ Nghiêu Thần, hắng giọng: “Khụ khụ…”
Tạ Nghiêu Thần cười: “Sao rồi? Nhức đầu à?”
“Đúng đúng đúng! Hôm qua tôi uống say, cái gì cũng không nhớ, có chuyện gì xảy ra không?” – Chu Nam Quân đảo mắt một vòng, định giả vờ say rượu mất trí nhớ rồi bỏ qua vụ đánh cược.
Nhưng Tạ Nghiêu Thần trong nháy mắt liền nhìn thấu, hắn tự tiếu phi tiếu nói: “Định giở trò mất trí nhớ à?”
Chu Nam Quân nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội: “Cậu nói gì đó, sao tôi không hiểu gì hết?”
Tạ Nghiêu Thần nhàn nhạt nói: “Tôi đã gửi lý lịch sơ lược của chúng ta đi rồi.”
Chu Nam Quân thần sắc cả kinh: “Đệt mợ, từ lúc nào? Sao cậu lại nhanh như vậy?”
Tạ Nghiêu Thần nhún vai: “Từ sáng sớm này rồi, tôi rảnh rỗi không có gì làm nên hỏi Lâm Trạch An xem sơ yếu lí lịch của cậu ta, sau đó viết thông tin của chúng ta vào rồi gửi đi.”
Chu Nam Quân: “…”
Tạ Nghiêu Thần cười: “Bây giờ chỉ cần chờ thông báo thử vai thôi, dù sao bọn họ cũng không nhất thiết phải lựa chọn chúng ta, đúng không?”
Nghe vậy, Chu Nam Quân mới thở phào một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá: “Đúng vậy, dù ở trường chúng ta có đẹp trai đến đâu thì trên thế giới này cũng đầy người đẹp hơn, đặc biệt là trong giới giải trí, gương mặt như chúng ta nếu ở trong giới giải trí cũng rất bình thường thôi ha?”
Chu Nam Quân vừa dứt lời, điện thoại di động bỗng vang lên âm thanh một tin nhắn gửi đến.
Cậu theo bản năng lấy điện thoại ra xem, sau đó hốt hoảng.
—— Cậu, nhận được thông báo mời thử vai.
“…”
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy nghi ngờ sâu sắc tiêu chuẩn về lựa chọn khuôn mặt của thế giới này.
Danh sách chương