“Đại nhân, vậy… sau này ta gọi ngươi là gì? Thẩm Cố? Tiểu Cố?”
“Lão công.”
—–
Tô Tạ hóa đá tròn ba phút, cuối cùng trước vẻ mặt vô tội của Thẩm Cố ngao một tiếng phốc tới cắn cổ hắn.
“A a a ngươi chạm mạch rồi sao!”
Tô Tạ đẩy Thẩm Cố xuống nền gạch, đè lên người hắn, thần sắc bi phẫn.
Thẩm Cố mặc Tô Tạ nằm trên người mình, nhìn biểu tình uất hận của hắn, mỉm cười sủng nịch nói: “Tuyên bố quyền sở hữu a.”
“Tuyên bố cái đầu ngươi! Ta sẽ bị oán niệm của các fan yêu thích cặp đôi vương đạo dìm chết mất!” Tô Tạ vẻ mặt bi tráng.
“Thì ra ngươi cũng hy vọng ta và Mạc Phụ Như Lai sẽ HE.” Thẩm Cố lại mỉm cười, bất quá trong nụ cười mơ hồ lộ ra vài tia lãnh ý.
“Không phải!” Tô Tạ cuống quýt phủ nhận, sau đó phụng phịu nói, “Chỉ là, ngươi nói như vậy, liệu có thật sự tốt cho chúng ta…”
“Vô luận có tốt hay không, nói cũng đã nói rồi, ngươi còn muốn bảo ta xuyên trở lại xóa dòng bình luận đó sao?” Thẩm Cố nhướn mày.
“… Bỏ đi.” Tô Tạ lặng lẽ bò dậy, nghĩ đến kết cuộc của mình, trong lòng bất giác một trận thương cảm.
Sau đó hắn lại nhớ tới đám yêu nữ ầm ĩ trong nhóm chat, không biết lúc họ phát hiện câu thông báo kia sẽ phản ứng thế nào…
Trái tim Tô Tạ bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.
Hắn, thảm rồi.
Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không chút tiếng tăm mà thôi, hắn không muốn bị cuốn vào cơn lốc tranh cãi XFXY gì đó.
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ chống hai tay bên người mình, nửa thân trên nhấc lên giữa không trung, cách ngực mình không quá hai ba chục phân, thế nhưng bộ dáng như thả hồn vào cõi thần tiên, không khỏi câu khóe miệng, nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì… Kiếp người ngắn ngủi, nên sớm hưởng thụ.”
“… A?” Hoàn toàn đắm chìm trong tư lự, Tô Tạ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Cố một cú lật người, vị trí trên dưới lập tức bị đảo ngược.
“… A?” Tô Tạ nhìn gương mặt Thẩm Cố ở trên cao, từ từ ý thức được hiện giờ mình đang trong trạng thái gì.
“… A!”
Đáng tiếc là, đợi hắn triệt để hoàn hồn lại, đã quá muộn.
Bất quá, cho dù hắn có hoàn hồn, nhưng cũng hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Hơn nữa, hắn thực sự muốn phản kháng sao? Vì vậy Tô Tạ bị Thẩm Cố áp dưới thân, cứ thế mà hôn, cứ thế mà làm.
Kiếp người ngắn ngủi, nên sớm hưởng thụ ^_^.
Hôm sau.
“Á… Mười hai giờ rồi!”
“Chính xác là, mười hai giờ hai mươi hai phút.”
“Đừng dùng vẻ mặt đứng đắn nói câu đó! Ngươi có biết mười hai giờ trưa biểu thị cho chuyện gì không!”
“Ân? Giờ ăn trưa?”
“Ăn cái đầu ngươi! Buổi họp mặt CV trong thành phố a! Bỏ lỡ mất rồi!”
“Thật ra ta cũng tính gọi ngươi dậy, nhưng thấy ngươi quá mệt mỏi, nên mới để ngươi ngủ thêm một lát…”
“Sao tối hôm qua ngươi không ân cần như bây giờ!”
“Tối qua bận làm…”
“A a câm miệng! Ta không phải nói vấn đề này, ý ta là hiện tại ngươi ân cần như vậy sao đêm qua không biết tiết chế một chút!”
“Hết cách, ai bảo ngươi khả ái thế kia.”
“Ngươi mới khả ái! Cả nhà ngươi đều khả ái!”
“Ngươi cũng là người nhà của ta.”
“Không đúng, tại sao không phải ngươi là người nhà của ta!”
“Của ngươi chính là của ta, của ta cũng chính là của ngươi, có gì khác biệt?”
“Khác biệt rất lớn, đây là quan hệ chủ tớ!”
“Ân? Ngươi muốn làm chủ nhân của ta?”
“Ha ha ha ha ha… meo một tiếng ta nghe xem!”
“Meo.”
“Phụt… Ngươi làm thật sao? Bất quá ngươi có thể đừng diện vô biểu tình mà phát ra tiếng kêu đáng yêu như vậy không!”
“Meo.”
“Không được cười! Giả nai phạm quy! Giả nai vô sỉ!”
Một lát sau.
“Bất quá ta nói, hình như vài ngày nữa là sinh nhật ngươi phải không?”
“Ân?”
“Vậy… ngươi muốn quà gì?”
“Quà sinh nhật, tự mình nghĩ thì có thành ý hơn.”
“Ta biết chứ, nhưng ta không biết nên tặng cái gì…”
“Ân?”
“Đừng, đừng nhíu mày a… Ngươi thiếu thứ gì? Quần áo? Giày dép? Đồng hồ? CD? Ta chỉ có thể nghĩ ra nhiêu đó thôi.”
“Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ.”
“Đây là câu có vấn đề! Hồi tiểu học thầy ngữ văn không dạy ngươi cái này gọi là trước sau mâu thuẫn?”
“Ân? Đây là… lảng sang chuyện khác?”
“Không phải!!! … Nhưng mà ngươi xem, hai tiếng người vợ chỉ dành cho nữ giới, còn ta là nam nhi đàng hoàng.”
“Vậy đổi cái khác, bạn trai?”
“Cái này thì được… Nhưng giờ không phải ngươi đã có rồi sao?”
“Ngươi đỏ mặt.”
“Uy! Hiểu ngầm là được rồi! Không cần nói ra miệng!”
“Ân.”
“Cười cười cười cái gì a! Ta… ta không có xấu hổ!”
“Ân.”
“Ngươi còn cười, ngươi còn cười! Đừng bày ra vẻ mặt ‘Ta hiểu mà’!”
“Ân.”
“Hứ!”
Vì vậy, lại một lát sau…
“Ai… ta hỏi thật đó, rốt cuộc ngươi muốn quà gì?”
“Ngươi.”
“… Đừng trưng bộ mặt đứng đắn rồi giở trò lưu manh! Ta đang nghiêm túc! Khai mau!”
“Gì cũng được.”
“A a gì cũng được là thứ phiền phức nhất thế giới! Ta ghét nhất người nào nói ba chữ này!”
“…”
“Đừng, đừng nhíu mày, ta chỉ ghét người khác nói ba chữ này thôi, không bao gồm ngươi trong đó.”
“…”
“Bất quá rốt cuộc là ngươi muốn quà gì T T ta thật sự nghĩ không ra…”
“Gì cũng được.”
“…”
Vì vậy, lần thứ n một lát sau.
“Đại nhân, vậy… sau này ta gọi ngươi là gì? Thẩm Cố? Tiểu Cố?”
“Lão công.”
“Cái rắm! Tại sao phải là ta gọi ngươi lão công! Tại sao không phải ngươi gọi ta lão công!”
“Do vấn đề vị trí tư thế.”
“… Sau này ta muốn ở trên!”
“Nếu ngươi thích tư thế cưỡi ngựa, lần sau chúng ta có thể thử.”
“Thử cái đầu ngươi! Ngươi mới thích cưỡi ngựa!”
“Ân, ta thích, cho nên lần sau chúng ta cứ thử xem.”
“…”
“Ta nghĩ gọi đại nhân cũng không tồi, rất có tình thú.”
“Ừm, vậy cứ đại nhân đi.”
“Bất quá nếu ngươi muốn gọi xã yêu, ta tuyệt không ngại.”
“Ngươi không cảm thấy gọi như vậy buồn nôn lắm sao, đại nhân!”
“Nếu là ngươi gọi, ta không cảm thấy thế.”
“… Ta không có đỏ mặt! Tuyệt đối không có đỏ mặt! Những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo giác!”
“Ân.”
“Đừng dùng ánh mắt ý vị thâm trường đó nhìn ta! Ngươi tưởng ta không hiểu sao!”
“Ân.”
“… Đại nhân QAQ”
“Ngoan, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa đi.”
“…”
Vì vậy, truyện càng đi càng xa theo chiều hướng HE…
Cuối cùng, hoàn…
Tuy rằng bộ này đã hoàn, nhưng câu chuyện của họ vẫn tiếp tục.
Thế nhưng, đó lại là một câu chuyện khác. 【ngữ khí thâm trầm】
Hai người họ, vẫn luôn hài hòa hạnh phúc mãi mãi về sau…
Bất quá… có thật vậy chăng?
“Ta mặc kệ!!! Ta mặc kệ!!! Tại sao lúc nào ta cũng phải ở dưới!”
“Chiều cao quyết định.”
“Nói không chừng ta còn có thể cao hơn nữa!”
“Kích cỡ quyết định.”
“…”
Xem ra, đây đích xác là sự thật.
Hạnh phúc hằng cửu viễn, HE vĩnh lưu truyền!
“Lão công.”
—–
Tô Tạ hóa đá tròn ba phút, cuối cùng trước vẻ mặt vô tội của Thẩm Cố ngao một tiếng phốc tới cắn cổ hắn.
“A a a ngươi chạm mạch rồi sao!”
Tô Tạ đẩy Thẩm Cố xuống nền gạch, đè lên người hắn, thần sắc bi phẫn.
Thẩm Cố mặc Tô Tạ nằm trên người mình, nhìn biểu tình uất hận của hắn, mỉm cười sủng nịch nói: “Tuyên bố quyền sở hữu a.”
“Tuyên bố cái đầu ngươi! Ta sẽ bị oán niệm của các fan yêu thích cặp đôi vương đạo dìm chết mất!” Tô Tạ vẻ mặt bi tráng.
“Thì ra ngươi cũng hy vọng ta và Mạc Phụ Như Lai sẽ HE.” Thẩm Cố lại mỉm cười, bất quá trong nụ cười mơ hồ lộ ra vài tia lãnh ý.
“Không phải!” Tô Tạ cuống quýt phủ nhận, sau đó phụng phịu nói, “Chỉ là, ngươi nói như vậy, liệu có thật sự tốt cho chúng ta…”
“Vô luận có tốt hay không, nói cũng đã nói rồi, ngươi còn muốn bảo ta xuyên trở lại xóa dòng bình luận đó sao?” Thẩm Cố nhướn mày.
“… Bỏ đi.” Tô Tạ lặng lẽ bò dậy, nghĩ đến kết cuộc của mình, trong lòng bất giác một trận thương cảm.
Sau đó hắn lại nhớ tới đám yêu nữ ầm ĩ trong nhóm chat, không biết lúc họ phát hiện câu thông báo kia sẽ phản ứng thế nào…
Trái tim Tô Tạ bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.
Hắn, thảm rồi.
Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không chút tiếng tăm mà thôi, hắn không muốn bị cuốn vào cơn lốc tranh cãi XFXY gì đó.
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ chống hai tay bên người mình, nửa thân trên nhấc lên giữa không trung, cách ngực mình không quá hai ba chục phân, thế nhưng bộ dáng như thả hồn vào cõi thần tiên, không khỏi câu khóe miệng, nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì… Kiếp người ngắn ngủi, nên sớm hưởng thụ.”
“… A?” Hoàn toàn đắm chìm trong tư lự, Tô Tạ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Cố một cú lật người, vị trí trên dưới lập tức bị đảo ngược.
“… A?” Tô Tạ nhìn gương mặt Thẩm Cố ở trên cao, từ từ ý thức được hiện giờ mình đang trong trạng thái gì.
“… A!”
Đáng tiếc là, đợi hắn triệt để hoàn hồn lại, đã quá muộn.
Bất quá, cho dù hắn có hoàn hồn, nhưng cũng hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Hơn nữa, hắn thực sự muốn phản kháng sao? Vì vậy Tô Tạ bị Thẩm Cố áp dưới thân, cứ thế mà hôn, cứ thế mà làm.
Kiếp người ngắn ngủi, nên sớm hưởng thụ ^_^.
Hôm sau.
“Á… Mười hai giờ rồi!”
“Chính xác là, mười hai giờ hai mươi hai phút.”
“Đừng dùng vẻ mặt đứng đắn nói câu đó! Ngươi có biết mười hai giờ trưa biểu thị cho chuyện gì không!”
“Ân? Giờ ăn trưa?”
“Ăn cái đầu ngươi! Buổi họp mặt CV trong thành phố a! Bỏ lỡ mất rồi!”
“Thật ra ta cũng tính gọi ngươi dậy, nhưng thấy ngươi quá mệt mỏi, nên mới để ngươi ngủ thêm một lát…”
“Sao tối hôm qua ngươi không ân cần như bây giờ!”
“Tối qua bận làm…”
“A a câm miệng! Ta không phải nói vấn đề này, ý ta là hiện tại ngươi ân cần như vậy sao đêm qua không biết tiết chế một chút!”
“Hết cách, ai bảo ngươi khả ái thế kia.”
“Ngươi mới khả ái! Cả nhà ngươi đều khả ái!”
“Ngươi cũng là người nhà của ta.”
“Không đúng, tại sao không phải ngươi là người nhà của ta!”
“Của ngươi chính là của ta, của ta cũng chính là của ngươi, có gì khác biệt?”
“Khác biệt rất lớn, đây là quan hệ chủ tớ!”
“Ân? Ngươi muốn làm chủ nhân của ta?”
“Ha ha ha ha ha… meo một tiếng ta nghe xem!”
“Meo.”
“Phụt… Ngươi làm thật sao? Bất quá ngươi có thể đừng diện vô biểu tình mà phát ra tiếng kêu đáng yêu như vậy không!”
“Meo.”
“Không được cười! Giả nai phạm quy! Giả nai vô sỉ!”
Một lát sau.
“Bất quá ta nói, hình như vài ngày nữa là sinh nhật ngươi phải không?”
“Ân?”
“Vậy… ngươi muốn quà gì?”
“Quà sinh nhật, tự mình nghĩ thì có thành ý hơn.”
“Ta biết chứ, nhưng ta không biết nên tặng cái gì…”
“Ân?”
“Đừng, đừng nhíu mày a… Ngươi thiếu thứ gì? Quần áo? Giày dép? Đồng hồ? CD? Ta chỉ có thể nghĩ ra nhiêu đó thôi.”
“Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ.”
“Đây là câu có vấn đề! Hồi tiểu học thầy ngữ văn không dạy ngươi cái này gọi là trước sau mâu thuẫn?”
“Ân? Đây là… lảng sang chuyện khác?”
“Không phải!!! … Nhưng mà ngươi xem, hai tiếng người vợ chỉ dành cho nữ giới, còn ta là nam nhi đàng hoàng.”
“Vậy đổi cái khác, bạn trai?”
“Cái này thì được… Nhưng giờ không phải ngươi đã có rồi sao?”
“Ngươi đỏ mặt.”
“Uy! Hiểu ngầm là được rồi! Không cần nói ra miệng!”
“Ân.”
“Cười cười cười cái gì a! Ta… ta không có xấu hổ!”
“Ân.”
“Ngươi còn cười, ngươi còn cười! Đừng bày ra vẻ mặt ‘Ta hiểu mà’!”
“Ân.”
“Hứ!”
Vì vậy, lại một lát sau…
“Ai… ta hỏi thật đó, rốt cuộc ngươi muốn quà gì?”
“Ngươi.”
“… Đừng trưng bộ mặt đứng đắn rồi giở trò lưu manh! Ta đang nghiêm túc! Khai mau!”
“Gì cũng được.”
“A a gì cũng được là thứ phiền phức nhất thế giới! Ta ghét nhất người nào nói ba chữ này!”
“…”
“Đừng, đừng nhíu mày, ta chỉ ghét người khác nói ba chữ này thôi, không bao gồm ngươi trong đó.”
“…”
“Bất quá rốt cuộc là ngươi muốn quà gì T T ta thật sự nghĩ không ra…”
“Gì cũng được.”
“…”
Vì vậy, lần thứ n một lát sau.
“Đại nhân, vậy… sau này ta gọi ngươi là gì? Thẩm Cố? Tiểu Cố?”
“Lão công.”
“Cái rắm! Tại sao phải là ta gọi ngươi lão công! Tại sao không phải ngươi gọi ta lão công!”
“Do vấn đề vị trí tư thế.”
“… Sau này ta muốn ở trên!”
“Nếu ngươi thích tư thế cưỡi ngựa, lần sau chúng ta có thể thử.”
“Thử cái đầu ngươi! Ngươi mới thích cưỡi ngựa!”
“Ân, ta thích, cho nên lần sau chúng ta cứ thử xem.”
“…”
“Ta nghĩ gọi đại nhân cũng không tồi, rất có tình thú.”
“Ừm, vậy cứ đại nhân đi.”
“Bất quá nếu ngươi muốn gọi xã yêu, ta tuyệt không ngại.”
“Ngươi không cảm thấy gọi như vậy buồn nôn lắm sao, đại nhân!”
“Nếu là ngươi gọi, ta không cảm thấy thế.”
“… Ta không có đỏ mặt! Tuyệt đối không có đỏ mặt! Những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo giác!”
“Ân.”
“Đừng dùng ánh mắt ý vị thâm trường đó nhìn ta! Ngươi tưởng ta không hiểu sao!”
“Ân.”
“… Đại nhân QAQ”
“Ngoan, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa đi.”
“…”
Vì vậy, truyện càng đi càng xa theo chiều hướng HE…
Cuối cùng, hoàn…
Tuy rằng bộ này đã hoàn, nhưng câu chuyện của họ vẫn tiếp tục.
Thế nhưng, đó lại là một câu chuyện khác. 【ngữ khí thâm trầm】
Hai người họ, vẫn luôn hài hòa hạnh phúc mãi mãi về sau…
Bất quá… có thật vậy chăng?
“Ta mặc kệ!!! Ta mặc kệ!!! Tại sao lúc nào ta cũng phải ở dưới!”
“Chiều cao quyết định.”
“Nói không chừng ta còn có thể cao hơn nữa!”
“Kích cỡ quyết định.”
“…”
Xem ra, đây đích xác là sự thật.
Hạnh phúc hằng cửu viễn, HE vĩnh lưu truyền!
Danh sách chương