Thẩm Cố: “… =_=”

Tô Tạ: “… ( ̄) ̄)”

Đại nhân nghẹn họng rồi! 【 ngươi đang kiêu ngạo cái quái gì… 】

Đại nhân cư nhiên bị một câu nói của mình làm nghẹn họng rồi! 【 rốt cuộc ngươi đang kiêu ngạo cái quái gì… 】

Tô Tạ cảm thấy có điểm lâng lâng… 【 cho nên nói ngươi rốt cuộc kiêu ngạo cái quái gì… 】

Thẩm Cố quay mặt đi, dường như đang áp chế thứ gì đó.

Tô Tạ vẫn như cũ giữ biểu tình ( ̄) ̄).

Hồi lâu, Thẩm Cố mới quay lại, đồng thời còn phát ra một tiếng thở dài rất khẽ.

“Ai…”

Tô Tạ nghe không rõ lắm, đợi khi hắn muốn hỏi, đã thấy Thẩm Cố khôi phục thần sắc bình thường.

Tô Tạ chớp chớp mắt.

Thẩm Cố hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại, vươn hai ngón tay thon dài trắng nõn, xoa xoa huyệt vị ở đầu sống mũi, giữa hai mắt.

“Đại nhân ngươi mỏi mắt sao…” Tô Tạ rất thức thời.

Thẩm Cố không hề phủ nhận, hừ nhẹ một tiếng, “… Ân.”

“Vậy chúng ta ngủ thôi…” Tô Tạ vừa dứt lời, chợt phát hiện có điểm không đúng.

Thẩm Cố lập tức mở mắt, chăm chú nhìn hắn.

“Ách, ý ta là… Chúng ta cùng đi ngủ thôi…” Tô Tạ mấp máy đôi môi, suy nghĩ nửa ngày mới nặn ra được một câu chữa cháy.

Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Cố dường như có quang mang uyển chuyển lóe lên.

… Tại sao vẫn cảm thấy quái quái a! Tô Tạ rất ư bối rối TAT

“Ý ta là… Chúng ta cùng đi ngủ…” Tô Tạ càng nói mặt càng đỏ, ngay cả vành tai mỏng manh cũng ẩn ẩn một màu hồng nhạt, hắn dừng một chút, bổ sung: “… Ngủ xa nhau.”

Thẩm Cố vẫn chăm chú nhìn Tô Tạ, chỉ là khóe miệng lại câu lên đường cong quen thuộc.

Tô Tạ hung hăng trừng mắt, như thể chứng tỏ mắt mình rất to.

Thẩm Cố mỉm cười, vẫn trong trẻo như vậy.

Tô Tạ ngẩn ngơ nhìn Thẩm Cố, đột nhiên nghĩ tới một câu thơ…

Bóng đêm dần phủ hồ sâu lắng, hương thầm lan tỏa dưới hoàng hôn.

Tuy rằng, hắn không biết tại sao lại nhớ tới câu thơ này.

Bởi vì… câu thơ này, chẳng mảy may liên quan tới người trước mặt…

Thẩm Cố thấy Tô Tạ cứ ngây ra nhìn mình, ý cười trong mắt càng nồng hơn.

Tô Tạ gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong con ngươi Thẩm Cố, sau đó hắn lại đột nhiên nhớ tới một câu nói…

Nếu bạn có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương, như vậy chứng tỏ đối phương nhất định quan tâm bạn.



Tô Tạ đang muốn từ đáy lòng cười nhạo mình quá mức văn nghệ, nhưng bỗng dưng phát hiện Thẩm Cố đang châm rãi cúi đầu lại gần.

… A? Tô Tạ lập tức càng thêm mờ mịt.

Thẩm Cố nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Tô Tạ, ý cười trong mắt trái lại biến mất ngay tức khắc, mà lắng đọng thành một thứ Tô Tạ không hiểu.

Tô Tạ cứ thế ngơ ngác nhìn Thẩm Cố càng lúc càng gần… Cuối cùng môi hắn nhẹ nhàng đáp trên mi mắt mong manh của Tô Tạ.

Tô Tạ triệt để ngây dại tại chỗ.

Thẩm Cố chỉ dừng trên mắt hắn một chút, liền đứng lên.

Hắn thấy Tô Tạ cố sức trừng mắt thật to, lại cong khóe miệng.

“Nụ hôn ngủ ngon…” Thẩm Cố vươn ngón trỏ tay phải vuốt môi mình.

“… Ngủ ngon.”

Nói xong, Thẩm Cố xoay người, không nhanh không chậm, thong thả khoan thai.

… Để lại một bóng lưng hoàn mỹ cho Tô Tạ.

Tô Tạ khờ khạo nhìn Thẩm Cố ung dung nằm xuống giường, sau đó kéo chăn phủ lên người…

“Trước khi lên giường nhớ tiện tay tắt đèn.”

Thẩm Cố trở mình sang một bên, đạm định căn dặn.

“…” Tô Tạ phát hiện từ sau khi quen biết đại nhân, số lần hắn phát ngốc cùng xung động muốn bùng nổ có chiều hướng tăng mạnh.

Lẳng lặng tắt đèn, Tô Tạ lần mò theo thành giường, bò lên cái giường gần đó.

Trong bóng tối, Tô Tạ lăng lăng mở mắt nhìn trần nhà.

… Nụ hôn ngủ ngon gì chứ!

Tô Tạ vô thức đưa tay sờ sờ môi mình…

Tại sao… cứ cảm thấy có điểm… hơi thất vọng thế nhỉ? Ảo giác!

Nhất định là ảo giác!

Tô Tạ từ từ nhắm mắt lại, ép mình ngủ.

… Thế nhưng, vẫn ngủ không được, làm sao bây giờ…

Tô Tạ trở mình qua lại mấy lần, có chút buồn bực.

Đây không phải tại Tô Tạ có tật ngủ quen giường, chẳng qua vì người đang ngủ đối diện chính là người hắn luôn tâm tâm niệm niệm, không phải không phải… là ngưỡng mộ đã lâu mới đúng! Cho nên trong lòng không khỏi có phần kích động mà thôi.

Tô Tạ lại trở mình, thầm nghĩ nếu đã như thế, đành phải đếm cừu vậy…

Vì vậy, Tô Tạ bắt đầu đếm cừu.

Một Quân Ý Như Đao…

Hai Quân Ý Như Đao…

Ba Quân Ý Như Đao…



Cứ thế này càng thêm khó ngủ a a a TAT!!!



Hôm sau lúc Tô Tạ vác bản mặt bất mãn rõ ràng ngủ không đủ giấc gian nan bò dậy, Thẩm Cố đã đánh răng rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang ngồi trước bàn máy vi tính, thần thanh khí sảng.

Tô Tạ tràn ngập oán niệm trừng mắt liếc Thẩm Cố.

Dường như để ý tới ánh nhìn u oán của ai đó, Thẩm Cố quay đầu bắt gặp một Tô Tạ tóc tai bù xù, biểu tình cực độ tối tăm, ống quần bên dài bên ngắn, thoạt trông có điểm chán chường, bèn mỉm cười nói: “Điểm tâm ta đã mua sẵn rồi… Ngươi muốn ăn trước, hay là rửa mặt trước?”

Trong đầu Tô Tạ tự động trình chiếu một thước phim: Thẩm Cố mặc tạp dề màu đỏ, trên đó in hình thỏ Tư Cơ, mình vừa đi làm về hắn liền như vợ hiền giúp mình cởi cà- vạt, mỉm cười hỏi: “Nước tắm đã chuẩn bị sẵn, cơm nước cũng đã làm xong, ngươi muốn tắm trước, hay là ăn cơm trước, hay là… ăn ta trước?” Nói xong, Thẩm Cố đỏ mặt tự cởi tạp dề, để lộ thân thể đằng sau tạp dề ngoại trừ cái quần lót in thỏ Tư Cơ ra không còn mặc gì nữa…

Tô Tạ vẫn còn đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, đôi mắt nai tơ nhìn Thẩm Cố…

“… Ân?” Thấy Tô Tạ lại làm mặt ngố, Thẩm Cố nhướn mày hỏi.

“Ăn ngươi trước…” Tô Tạ ngây ngô nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền phát giác mình đang ở hiện thực, cuống cuồng chữa cháy, “… Ăn điểm tâm ngươi mua trước…”

“… Ân?” Thẩm Cố tiếp tục nhướn mày, tự tiếu phi tiếu.

“Không có bàn chải không có khăn ta làm sao rửa mặt…” Tô Tạ lí nhí vì chột dạ.

“Bàn chải? Chỗ ta có sẵn…” Thẩm Cố từ tốn mở miệng.

“Nga nga vậy thì tốt ta đi đánh răng trước đây.” Tô Tạ liên tục gật đầu vô cùng cao hứng vì trọng tâm câu chuyện đã được chuyển đổi.

“… Là một bộ với bàn chải ta đang dùng, bàn chải tình nhân.” Thẩm Cố chậm rãi hoàn thành câu nói.

“…” Đại nhân ngươi nói nguyên câu một lượt sẽ chết sao sẽ chết sao TAT

“Ách, vậy… ngươi để dành cho bạn gái ngươi dùng?” Chính Tô Tạ cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu đó.

“Ngươi dùng đi.”

“Không được đâu… Ha ha, hai thằng con trai mà dùng bàn chải tình nhân gì chứ…” Tô Tạ ở trong lòng thầm phỉ nhổ cái sự ngu của mình, không hỏi là được rồi!

“Không phải ngươi cũng đang mặc quần lót của ta sao?” Thẩm Cố rất bình tĩnh nhìn Tô Tạ, “Chúng ta mặc… hình như là quần lót tình nhân a.” Nói xong, hắn mỉm cười.

“…” Tô Tạ tự nhủ với lòng, phải kiên cường! Phải kiên cường a! Phải vững vàng chịu đựng a a TAT Đại nhân chỉ là đang đùa với ngươi thôi… không phải ám chỉ gì đâu!

Vì vậy Tô Tạ mặt bí xị đi đánh răng.

Đánh răng xong, Tô Tạ miệng đầy bọt trắng chạy đến trước mặt Thẩm Cố, “Vậy khăn đâu?”

“Ngươi dùng của ta luôn đi.” Thẩm Cố dán mắt vào màn hình.

“Chuyện này… không tiện lắm.” Tô Tạ ngập ngừng.

“Có gì không tiện?” Hai mắt Thẩm Cố vẫn không rời khỏi màn hình, “Dù sao chúng ta cũng mặc quần lót tình nhân rồi.”

“…” Tô Tạ!!! Ngươi phải đứng vững!!! Phải kiên cường!!! Đây chỉ là trò đùa thăng cấp mà thôi!!!

Tô Tạ hít một hơi thật sâu, lui khỏi sân khấu.

Đợi Tô Tạ xong xuôi mọi việc đi ra, trái tim pha lê yếu đuối mong manh của hắn đã không còn chịu đựng được bất kỳ đả kích nào nữa…

“Ăn điểm tâm đi.” Thẩm Cố thấy hắn ra, đẩy cà mèn về phía hắn.

“Lại hoành thánh?” Tô Tạ nghe mùi, nước bọt lập tức như sóng vỡ đê.

Thẩm Cố mỉm cười.

“… Ngươi ăn chưa?” Tô Tạ cắn đầu đũa, có chút chần chờ nhìn người trước mặt.

“Rồi.”

… Vậy hắn đã có thể yên tâm mà ăn! Tô Tạ hai mắt sáng lên, bắt đầu hạ đũa.

Vừa cắn một miếng, Tô Tạ liền phải trả giá đắt cho tội hấp tấp của mình.

“Nóng quá TAT!” Tô Tạ nước mắt lưng tròng.

“Ăn từ từ thôi,” Thẩm Cố nhìn hắn, nhíu mày, “… Tiểu ngốc nghếch!”

Câu trước là được rồi!!! Cái câu theo đuôi kia không cần thiết!!!

Tô Tạ thiếu chút nữa bị sặc chết, bất quá không phải tại hoành thánh…

“Khụ khụ khụ…”

“Không phải đã bảo ngươi từ từ ăn thôi.” Thẩm Cố lại nhíu mày.

“Không phải tại…” Tô Tạ lệ rơi đầy mặt, vội vã lái sang chuyện khác, “Đại nhân đang chuẩn bị làm gì sao?”

Hắn thấy Thẩm Cố mở YY.

“Chuẩn bị tham gia ca hội sinh nhật.” Thẩm Cố nhàn nhạt trả lời.

“Nga nga, của ai vậy?” Tô Tạ đã hiểu, đại khái là CV nào đó mở tiệc sinh nhật rồi mời Thẩm Cố làm khách quý… Thẩm Cố vẫn chưa lên, có lẽ chưa tới lượt hắn hát.

Nhân vật kỳ cựu thường xuất hiện sau cùng… cho nên đại nhân nhất định là tiết mục đinh xuất hiện sau cùng ở ca hội… Tô Tạ trong lòng thầm khẩn trương.

“… Mạc Phụ Như Lai.” Thẩm Cố nửa ngày mới trả lời.

Tô Tạ ngẩn ra, liền sau đó không rõ ý tứ chớp chớp mắt: “Nga~”

… Hôm nay là sinh nhật Mạc Phụ Như Lai? Tô Tạ nhớ hình như hắn từng xem qua profile của Mạc Phụ Như Lai… Có vẻ đúng là hôm nay rồi. Mạc Phụ Như Lai luôn phối giọng thụ, khí chất rất nữ vương. Thế nhưng lúc Tô Tạ nghe kịch đa phần chỉ chú ý mỗi… Quân Ý Như Đao…

Tô Tạ đột nhiên nhớ tới bài viết ủng hộ cp hai người này, có nhân sĩ tổng kết như sau: ôn nhu công và nữ vương thụ mới là vương đạo.

Tô Tạ chớp chớp mắt, thật ra hắn cũng từng huyễn tưởng hai người thành cp.

Dù sao, nếu chỉ thích một người, cũng sẽ tịch mịch.

Thích một người thật lâu, mà người kia từ đầu tới cuối không có ai bên cạnh, hắn sẽ sợ người mình thích cảm thấy cô đơn.

Dù sao giữa thần tượng và fan, không thể có những ảo tưởng không thực tế.

Đại khái sắp đến phiên Thẩm Cố, khung chat của YY bắt đầu liều mạng hiện lên vô số dòng gọi tên Quân Ý Như Đao.

Thẩm Cố liếc nhìn Tô Tạ liếc, nhàn nhạt nói: “Ta đã lên mic rồi.”

“Hả? A… Ngươi lên đi…” Tô Tạ có chút mờ mịt không hiểu sao Thẩm Cố lại báo trước với mình.

Thẩm Cố đưa tay mở loa, từ trong loa truyền đến tiếng người chủ trì tuyên bố Quân Ý Như Đao sắp lên sân khấu.

“囧… Ngươi tắt loa nãy giờ sao?” Tô Tạ nghĩ trước đó hẳn là cũng có nhiều CV khác góp giọng, Thẩm Cố làm vậy đúng là quá không nể mặt người ta… Tuy rằng có lẽ người ta không biết.

“Sợ ồn đến ngươi.” Thẩm Cố ngước mắt nhìn Tô Tạ.

Tô Tạ lại ngẩn tò te, nửa ngày mới hoàn hồn lại.

Trước đó mình còn đang ngủ nướng, lẽ nào đại nhân vì thế nên mới không mở loa?

… Tô Tạ!!! Phải kiên định!!! Phải vững vàng!!! Này này này… chẳng qua chỉ là tình bạn mà thôi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện