Bày trí bên trong phòng Thẩm Cố không khác lắm so với phòng của bọn Tô Tạ, được quét dọn khá sạch sẽ, ít nhất trên sàn nhà không có những vật thể khả nghi, bít tất quần lót gì đó cũng không bị ném bừa bãi.
Tô Tạ bước vào lơ đãng ngó một vòng khắp phòng, mới quay đầu lại nhìn Thẩm Cố sau lưng hắn.
Chỉ thấy Thẩm Cố cũng đã vào nhà, sau đó tiện tay đóng cửa.
Không hiểu sao, chỉ một động tác phi thường tùy ý này của Thẩm Cố, lại khiến Tô Tạ bỗng dưng cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Thẩm Cố thấy Tô Tạ cứ ngơ ngác nhìn mình, nhướn mày, dường như đang tỏ vẻ nghi hoặc.
“Khụ khụ…” Tô Tạ tuyệt đối không thừa nhận hắn ngắm Thẩm Cố đến ngây dại, để di dời tầm mắt, hắn hỏi: “Học đệ này, sao phòng của các ngươi chỉ còn một mình ngươi?” Ngữ khí còn đặc biệt cường điệu hai chữ học đệ.
Thẩm Cố nói: “Nghỉ học mà, bọn họ về nhà cả rồi.” Nói xong, Thẩm Cố liền đi tới bên giường, ngồi xuống cởi áo khoác.
“Nga, phải ha, hôm nay là ngày nghỉ.” Tô Tạ làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hai mắt vẫn gắt gao dõi theo từng động tác cởi áo của Thẩm Cố.
“Ân.” Thẩm Cố dường như không để ý tới ánh mắt lưu luyến của Tô Tạ trên người mình, chỉ lo cởi xong áo khoác, sau đó bắt đầu cởi tiếp áo len bên trong.
Động tác của Thẩm Cố không nhanh không chậm, khác hẳn với đám sói hoang trong phòng Tô Tạ vừa về ký túc xá liền tranh nhau tắm cho nên cởi đồ chớp nhoáng như sét đánh không kịp bưng tai, Tô Tạ cư nhiên cảm thấy tư thế cởi áo của Thẩm Cố rất tao nhã.
“…” Tô Tạ sẽ không thừa nhận hắn cực kỳ chờ mong… được thấy đại nhân ở trần.
“Ta đi trước tắm trước, ngươi dùng máy vi tính không?” Thẩm Cố đứng dậy, nhìn về phía Tô Tạ.
“Ân, dùng…” Tô Tạ sẽ không thừa nhận hắn rất thất vọng, hắn cật lực gật đầu.
“…” Thẩm Cố khóe môi câu lên.
Uy? Đại nhân cười gì thế… Vẫn đang chìm đắm trong thất vọng, Tô Tạ ngờ nghệch nhìn bóng lưng Thẩm Cố xoay người bước đi.
Nghe tiếng cửa nhà tắm đóng lại, Tô Tạ cũng ngồi vào trước bàn máy vi tính.
Máy vi tính đã mở sẵn, đang ở trạng thái chờ.
Tô Tạ rê chuột, màn hình liền sáng lên.
Con chim cánh cụt ở góc phải bên dưới màn hình nhảy nhót liên tục… Tô Tạ tuy rất tò mò, nhưng hắn vẫn quyết không mở QQ của Thẩm Cố.
Tô Tạ ngồi ngốc một hồi, cũng không biết làm gì, click vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, đăng nhập QQ.
Lúc này, trong nhà tắm truyền ra tiếng nước ào ạt.
Tô Tạ khả nghi đỏ mặt lên.
Hắn run rẩy hai tay gõ mật mã, nhưng đôi tai lại không nghe lời chủ nhân cứ hứng lấy tiếng nước từ nhà tắm truyền ra.
Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng…
Nước phun từ vòi sen, xuôi dòng chảy xuống, bọt nước tung tóe, vẩy lên lớp gạch men trên tường, lăn xuống nền gạch bông chống trơn dưới sàn…
Còn Thẩm Cố đứng trên sàn, nước chảy dọc theo thân thể hắn, từ vai tới thắt lưng, từ eo tới…
STOP! Não bộ Tô Tạ lập tức vang lên báo động đỏ! Không được nghĩ tiếp nữa… còn tưởng tượng xuống phía dưới sẽ không phù hợp với trẻ em!
Tô Tạ nỗ lực thanh lý F5 lại đại não của mình, thế nhưng… thế nhưng… hắn chỉ là một kẻ khẩu thị tâm phi.
Tô Tạ buồn bực, thấy mình rốt cuộc đã vào QQ.
Để gian nan kéo lực chú ý của mình khỏi phòng tắm, Tô Tạ lập tức mở khung chat với tiểu học đệ.
Tô Tạ: Vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Học đệ: Học trưởng ngươi đây là quan tâm ta sao? Ta cảm động quá hu hu hu hu…
Tô Tạ: Bớt nói nhảm đi, ban nãy cơm nước xong sao ngươi không về ký túc xá?
Tô Tạ biết trình độ “trạch” của tiểu học đệ tuyệt không kém gì mình, hiếm khi ra ngoài một chuyến trở về nhất định sẽ thẳng tiến máy vi tính, sao có thể bở lỡ vì chuyện khác? Cho nên ban nãy online ngoài đường không thấy tiểu học đệ trên QQ hắn liền lấy làm lạ, hắn vốn còn định đến phòng của tiểu học đệ ngủ nhờ một đêm.
Học đệ: Học trưởng ngươi thực sự quan tâm ta sao hu hu hu hu…
Tô Tạ: Chẳng lẽ là bị té xuống cống? Chậc chậc, đi đường phải cẩn thận.
Học đệ: Không phải TVT ban nãy bị người ta giành máy a.
Tô Tạ: Nga, trong phòng ngươi cũng có người sao?
Học đệ: Học trưởng ngươi đừng quên ta cũng là người TVT
Tô Tạ: Ngươi cũng có thể coi là người sao?
Học đệ: Được rồi… nghe đồn ban nãy học trưởng vừa nói với nhóm là không còn nhà để về, sao vậy?
Tô Tạ: Trong phòng ta đôi cẩu nam nam kia đã thành với nhau rồi, ta không muốn ở lại làm bóng đèn cao thế.
Học đệ: Thấy chưa, trước đó ta đã nói tên Triệu Bắc này chắc chắn là gay mà!
Nga? Tô Tạ đơ một hồi, nhớ lại hình như tiểu học đệ quả thật từng nói như vậy.
Tô Tạ: Sao ngươi biết?
Học đệ: Hứ… đây là trực giác của đồng loại.
Tô Tạ: …
Uy, hình như hắn vừa nghe được một chuyện đáng sợ.
Tô Tạ: Ngươi cũng là gay?!!
Học đệ: Ách… Cư nhiên bị ngươi phát hiện rồi!!!
Tô Tạ: …
Học đệ: Nếu đã bị ngươi biết được, vậy cũng hết cách, ngươi chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Tô Tạ: Lấy thân báo đáp cái đầu ngươi!
Tô Tạ: Cuốn gói biến đi cho ta nhờ!
Học đệ: Hu hu hu hu ngươi kỳ thị gay~~
Tô Tạ: Không, ta chỉ kỳ thị ngươi thôi.
Học đệ: Hu hu hu hu~~
Tô Tạ tâm tình cực tốt bắt đầu lên diễn đàn, ngồi xem một hồi, phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.
Kế tiếp, có lẽ đại nhân bắt đầu mặc quần áo…
Nhịp tim Tô Tạ lại đột ngột tăng tốc.
Sau đó hắn… đỏ mặt lần thứ hai.
Cửa phòng tắm mở, Thẩm Cố bước ra.
Mái tóc hắn ướt sũng nhỏ nước, sợi tóc thấm nước càng có vẻ mềm mại, những giọt nước li ti chảy xuống cần cổ lộ ra khỏi chiếc áo thun tay dài của Thẩm Cố.
Thuận theo đường nhìn của Tô Tạ, Thẩm Cố đi tới bên cạnh hắn.
Tô Tạ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thẩm Cố chống tay phải lên bàn máy vi tính, cúi người từ từ ghé sát tai mình.
Tô Tạ ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Thẩm Cố, hình như là hương bạc hà thanh mát…
Thẩm Cố cúi xuống, click mở QQ của hắn, một khung chat lập tức bắn ra.
Anh hai: Tiểu Cố, nhận được quà sinh nhật chưa?
Anh hai? Là anh hai của Thẩm Cố sao? Quà sinh nhật… Tô Tạ sửng sốt, hắn nhớ trong profile của Thẩm Cố rõ ràng ghi sinh nhật là tháng sau mà!
Hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Cố, chỉ thấy Thẩm Cố bĩu môi, sau đó vươn những ngón tay trắng nõn thon dài gõ chữ trên bàn phím —— Nhận được rồi.
Sau đó Tô Tạ thấy người bên kia khung chat với Thẩm Cố tức tốc sign out, avatar xám xịt.
Thẩm Cố cũng đứng thẳng người lại, ngồi vào bên giường, cầm khăn bắt đầu lau tóc, không nói lời nào.
“Sinh nhật ngươi… không phải tháng sau sao?” Tô Tạ quyết định phá vỡ sự im lặng.
“… Ân.” Thẩm Cố chỉ phát ra một tiếng.
Vậy tại sao…? Tô Tạ dùng ánh mắt thể hiện nghi vấn.
“Hắn nhớ lộn ngày.” Thẩm Cố trả lời qua loa.
“…” Não bộ Tô Tạ lập tức trình chiếu đoạn phim lâm li bi đát ân oán hào môn gia tộc anh em cùng cha khác mẹ tàn sát nhau vân vân.
“Khụ khụ…” Tô Tạ quyết định duy trì trầm mặc.
“Ngươi muốn tắm không?” Thẩm Cố lau đầu xong, ngước mắt nhìn Tô Tạ.
“A… muốn!” Tại đôi cẩu nam nam kia mà Tô Tạ vốn định đi tắm nhưng quên mất, nhưng Tô Tạ có điểm xấu hổ, “Tuy đồ không cần thay… nhưng không có mang theo những vật dụng tắm rửa cần thiết…”
“Chỗ ta có đồ mới, chưa từng dùng qua.” Thẩm Cố nói, đứng dậy lấy hộp quà đặt trên giường.
“Ơ…” Tô Tạ ngơ ngác.
“Đây là… quà sinh nhật,” Thẩm Cố giải thích, “Hắn nói là quần lót.”
… Sinh nhật tặng quần lót? Những ảo tưởng về ân oán anh em lung tung trong đầu Tô Tạ lập tức tan biến.
“Ta vẫn chưa mở quà, ngươi mở đi.” Thẩm Cố nói, đưa hộp quà cho Tô Tạ.
“Chuyện này… không hay cho lắm…” Khụ khụ, nói sao cũng là quà sinh nhật của đại nhân a, hắn cứ thế mà mở coi sao được!
“Nếu ngươi không định mặc gì bên trong, ta cũng không ngại.” Thẩm Cố mỉm cười.
“… Đa tạ ơn ban quần lót của đại nhân!” Tô Tạ lập tức nhận lấy, bắt đầu giải phẫu hộp quà.
Lúc mở ra, Tô Tạ triệt để 囧囧.
… Quần lót thỏ Tư Cơ.
Bao nhiêu ảo tưởng về hình tượng đại ca của Thẩm Cố trong Tô Tạ tức khắc vỡ tan tành thành từng mảnh đau đớn.
“Anh hai ngươi… Khụ khụ, khiếu thẩm mỹ thật trẻ trung…” Tô Tạ đáy lòng rơi lệ, thay thêm cái quần lót thỏ Tư Cơ này nữa, cả người hắn sẽ trăm phần trăm thỏ Tư Cơ a!
Thẩm Cố cũng ho nhẹ một tiếng.
Tô Tạ không biết dùng biểu tình gì cầm lên một cái trong đó, phát hiện hóa ra tổng cộng chỉ có hai cái… Uy uy, Thẩm đại ca đừng nói keo kiệt thế chứ, sinh nhật tặng quần lót đã đành, còn tặng có hai cái!
Thế nhưng nhìn vẻ mặt dị thường bình tĩnh của Thẩm Cố, Tô Tạ cũng không tiện phát biểu ý kiến, “Vậy… ta lấy cái này.”
“Đợi đã,” Thẩm Cố dừng một chút, vươn tay cầm lên cái còn lại, đưa cho Tô Tạ, “Cái này đi.”
“… Cũng được.” Hai cái có gì khác nhau sao? Nhưng nể mặt Thẩm Cố mới là chủ nhân chân chính của cặp quần lót này, Tô Tạ vẫn nhận lấy cái quần Thẩm Cố đưa qua, sau đó hắn chết điếng phát hiện… Hai cái quần lót quả thật có điểm khác nhau, cái trong tay Tô Tạ hiện tại in thỏ Tư Cơ… trên đầu còn gắn hai đóa hoa!
Cho nên nói, hắn cầm trong tay chính là thỏ cái sao?
Tô Tạ bước vào lơ đãng ngó một vòng khắp phòng, mới quay đầu lại nhìn Thẩm Cố sau lưng hắn.
Chỉ thấy Thẩm Cố cũng đã vào nhà, sau đó tiện tay đóng cửa.
Không hiểu sao, chỉ một động tác phi thường tùy ý này của Thẩm Cố, lại khiến Tô Tạ bỗng dưng cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Thẩm Cố thấy Tô Tạ cứ ngơ ngác nhìn mình, nhướn mày, dường như đang tỏ vẻ nghi hoặc.
“Khụ khụ…” Tô Tạ tuyệt đối không thừa nhận hắn ngắm Thẩm Cố đến ngây dại, để di dời tầm mắt, hắn hỏi: “Học đệ này, sao phòng của các ngươi chỉ còn một mình ngươi?” Ngữ khí còn đặc biệt cường điệu hai chữ học đệ.
Thẩm Cố nói: “Nghỉ học mà, bọn họ về nhà cả rồi.” Nói xong, Thẩm Cố liền đi tới bên giường, ngồi xuống cởi áo khoác.
“Nga, phải ha, hôm nay là ngày nghỉ.” Tô Tạ làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hai mắt vẫn gắt gao dõi theo từng động tác cởi áo của Thẩm Cố.
“Ân.” Thẩm Cố dường như không để ý tới ánh mắt lưu luyến của Tô Tạ trên người mình, chỉ lo cởi xong áo khoác, sau đó bắt đầu cởi tiếp áo len bên trong.
Động tác của Thẩm Cố không nhanh không chậm, khác hẳn với đám sói hoang trong phòng Tô Tạ vừa về ký túc xá liền tranh nhau tắm cho nên cởi đồ chớp nhoáng như sét đánh không kịp bưng tai, Tô Tạ cư nhiên cảm thấy tư thế cởi áo của Thẩm Cố rất tao nhã.
“…” Tô Tạ sẽ không thừa nhận hắn cực kỳ chờ mong… được thấy đại nhân ở trần.
“Ta đi trước tắm trước, ngươi dùng máy vi tính không?” Thẩm Cố đứng dậy, nhìn về phía Tô Tạ.
“Ân, dùng…” Tô Tạ sẽ không thừa nhận hắn rất thất vọng, hắn cật lực gật đầu.
“…” Thẩm Cố khóe môi câu lên.
Uy? Đại nhân cười gì thế… Vẫn đang chìm đắm trong thất vọng, Tô Tạ ngờ nghệch nhìn bóng lưng Thẩm Cố xoay người bước đi.
Nghe tiếng cửa nhà tắm đóng lại, Tô Tạ cũng ngồi vào trước bàn máy vi tính.
Máy vi tính đã mở sẵn, đang ở trạng thái chờ.
Tô Tạ rê chuột, màn hình liền sáng lên.
Con chim cánh cụt ở góc phải bên dưới màn hình nhảy nhót liên tục… Tô Tạ tuy rất tò mò, nhưng hắn vẫn quyết không mở QQ của Thẩm Cố.
Tô Tạ ngồi ngốc một hồi, cũng không biết làm gì, click vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, đăng nhập QQ.
Lúc này, trong nhà tắm truyền ra tiếng nước ào ạt.
Tô Tạ khả nghi đỏ mặt lên.
Hắn run rẩy hai tay gõ mật mã, nhưng đôi tai lại không nghe lời chủ nhân cứ hứng lấy tiếng nước từ nhà tắm truyền ra.
Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng…
Nước phun từ vòi sen, xuôi dòng chảy xuống, bọt nước tung tóe, vẩy lên lớp gạch men trên tường, lăn xuống nền gạch bông chống trơn dưới sàn…
Còn Thẩm Cố đứng trên sàn, nước chảy dọc theo thân thể hắn, từ vai tới thắt lưng, từ eo tới…
STOP! Não bộ Tô Tạ lập tức vang lên báo động đỏ! Không được nghĩ tiếp nữa… còn tưởng tượng xuống phía dưới sẽ không phù hợp với trẻ em!
Tô Tạ nỗ lực thanh lý F5 lại đại não của mình, thế nhưng… thế nhưng… hắn chỉ là một kẻ khẩu thị tâm phi.
Tô Tạ buồn bực, thấy mình rốt cuộc đã vào QQ.
Để gian nan kéo lực chú ý của mình khỏi phòng tắm, Tô Tạ lập tức mở khung chat với tiểu học đệ.
Tô Tạ: Vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Học đệ: Học trưởng ngươi đây là quan tâm ta sao? Ta cảm động quá hu hu hu hu…
Tô Tạ: Bớt nói nhảm đi, ban nãy cơm nước xong sao ngươi không về ký túc xá?
Tô Tạ biết trình độ “trạch” của tiểu học đệ tuyệt không kém gì mình, hiếm khi ra ngoài một chuyến trở về nhất định sẽ thẳng tiến máy vi tính, sao có thể bở lỡ vì chuyện khác? Cho nên ban nãy online ngoài đường không thấy tiểu học đệ trên QQ hắn liền lấy làm lạ, hắn vốn còn định đến phòng của tiểu học đệ ngủ nhờ một đêm.
Học đệ: Học trưởng ngươi thực sự quan tâm ta sao hu hu hu hu…
Tô Tạ: Chẳng lẽ là bị té xuống cống? Chậc chậc, đi đường phải cẩn thận.
Học đệ: Không phải TVT ban nãy bị người ta giành máy a.
Tô Tạ: Nga, trong phòng ngươi cũng có người sao?
Học đệ: Học trưởng ngươi đừng quên ta cũng là người TVT
Tô Tạ: Ngươi cũng có thể coi là người sao?
Học đệ: Được rồi… nghe đồn ban nãy học trưởng vừa nói với nhóm là không còn nhà để về, sao vậy?
Tô Tạ: Trong phòng ta đôi cẩu nam nam kia đã thành với nhau rồi, ta không muốn ở lại làm bóng đèn cao thế.
Học đệ: Thấy chưa, trước đó ta đã nói tên Triệu Bắc này chắc chắn là gay mà!
Nga? Tô Tạ đơ một hồi, nhớ lại hình như tiểu học đệ quả thật từng nói như vậy.
Tô Tạ: Sao ngươi biết?
Học đệ: Hứ… đây là trực giác của đồng loại.
Tô Tạ: …
Uy, hình như hắn vừa nghe được một chuyện đáng sợ.
Tô Tạ: Ngươi cũng là gay?!!
Học đệ: Ách… Cư nhiên bị ngươi phát hiện rồi!!!
Tô Tạ: …
Học đệ: Nếu đã bị ngươi biết được, vậy cũng hết cách, ngươi chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Tô Tạ: Lấy thân báo đáp cái đầu ngươi!
Tô Tạ: Cuốn gói biến đi cho ta nhờ!
Học đệ: Hu hu hu hu ngươi kỳ thị gay~~
Tô Tạ: Không, ta chỉ kỳ thị ngươi thôi.
Học đệ: Hu hu hu hu~~
Tô Tạ tâm tình cực tốt bắt đầu lên diễn đàn, ngồi xem một hồi, phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.
Kế tiếp, có lẽ đại nhân bắt đầu mặc quần áo…
Nhịp tim Tô Tạ lại đột ngột tăng tốc.
Sau đó hắn… đỏ mặt lần thứ hai.
Cửa phòng tắm mở, Thẩm Cố bước ra.
Mái tóc hắn ướt sũng nhỏ nước, sợi tóc thấm nước càng có vẻ mềm mại, những giọt nước li ti chảy xuống cần cổ lộ ra khỏi chiếc áo thun tay dài của Thẩm Cố.
Thuận theo đường nhìn của Tô Tạ, Thẩm Cố đi tới bên cạnh hắn.
Tô Tạ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thẩm Cố chống tay phải lên bàn máy vi tính, cúi người từ từ ghé sát tai mình.
Tô Tạ ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Thẩm Cố, hình như là hương bạc hà thanh mát…
Thẩm Cố cúi xuống, click mở QQ của hắn, một khung chat lập tức bắn ra.
Anh hai: Tiểu Cố, nhận được quà sinh nhật chưa?
Anh hai? Là anh hai của Thẩm Cố sao? Quà sinh nhật… Tô Tạ sửng sốt, hắn nhớ trong profile của Thẩm Cố rõ ràng ghi sinh nhật là tháng sau mà!
Hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Cố, chỉ thấy Thẩm Cố bĩu môi, sau đó vươn những ngón tay trắng nõn thon dài gõ chữ trên bàn phím —— Nhận được rồi.
Sau đó Tô Tạ thấy người bên kia khung chat với Thẩm Cố tức tốc sign out, avatar xám xịt.
Thẩm Cố cũng đứng thẳng người lại, ngồi vào bên giường, cầm khăn bắt đầu lau tóc, không nói lời nào.
“Sinh nhật ngươi… không phải tháng sau sao?” Tô Tạ quyết định phá vỡ sự im lặng.
“… Ân.” Thẩm Cố chỉ phát ra một tiếng.
Vậy tại sao…? Tô Tạ dùng ánh mắt thể hiện nghi vấn.
“Hắn nhớ lộn ngày.” Thẩm Cố trả lời qua loa.
“…” Não bộ Tô Tạ lập tức trình chiếu đoạn phim lâm li bi đát ân oán hào môn gia tộc anh em cùng cha khác mẹ tàn sát nhau vân vân.
“Khụ khụ…” Tô Tạ quyết định duy trì trầm mặc.
“Ngươi muốn tắm không?” Thẩm Cố lau đầu xong, ngước mắt nhìn Tô Tạ.
“A… muốn!” Tại đôi cẩu nam nam kia mà Tô Tạ vốn định đi tắm nhưng quên mất, nhưng Tô Tạ có điểm xấu hổ, “Tuy đồ không cần thay… nhưng không có mang theo những vật dụng tắm rửa cần thiết…”
“Chỗ ta có đồ mới, chưa từng dùng qua.” Thẩm Cố nói, đứng dậy lấy hộp quà đặt trên giường.
“Ơ…” Tô Tạ ngơ ngác.
“Đây là… quà sinh nhật,” Thẩm Cố giải thích, “Hắn nói là quần lót.”
… Sinh nhật tặng quần lót? Những ảo tưởng về ân oán anh em lung tung trong đầu Tô Tạ lập tức tan biến.
“Ta vẫn chưa mở quà, ngươi mở đi.” Thẩm Cố nói, đưa hộp quà cho Tô Tạ.
“Chuyện này… không hay cho lắm…” Khụ khụ, nói sao cũng là quà sinh nhật của đại nhân a, hắn cứ thế mà mở coi sao được!
“Nếu ngươi không định mặc gì bên trong, ta cũng không ngại.” Thẩm Cố mỉm cười.
“… Đa tạ ơn ban quần lót của đại nhân!” Tô Tạ lập tức nhận lấy, bắt đầu giải phẫu hộp quà.
Lúc mở ra, Tô Tạ triệt để 囧囧.
… Quần lót thỏ Tư Cơ.
Bao nhiêu ảo tưởng về hình tượng đại ca của Thẩm Cố trong Tô Tạ tức khắc vỡ tan tành thành từng mảnh đau đớn.
“Anh hai ngươi… Khụ khụ, khiếu thẩm mỹ thật trẻ trung…” Tô Tạ đáy lòng rơi lệ, thay thêm cái quần lót thỏ Tư Cơ này nữa, cả người hắn sẽ trăm phần trăm thỏ Tư Cơ a!
Thẩm Cố cũng ho nhẹ một tiếng.
Tô Tạ không biết dùng biểu tình gì cầm lên một cái trong đó, phát hiện hóa ra tổng cộng chỉ có hai cái… Uy uy, Thẩm đại ca đừng nói keo kiệt thế chứ, sinh nhật tặng quần lót đã đành, còn tặng có hai cái!
Thế nhưng nhìn vẻ mặt dị thường bình tĩnh của Thẩm Cố, Tô Tạ cũng không tiện phát biểu ý kiến, “Vậy… ta lấy cái này.”
“Đợi đã,” Thẩm Cố dừng một chút, vươn tay cầm lên cái còn lại, đưa cho Tô Tạ, “Cái này đi.”
“… Cũng được.” Hai cái có gì khác nhau sao? Nhưng nể mặt Thẩm Cố mới là chủ nhân chân chính của cặp quần lót này, Tô Tạ vẫn nhận lấy cái quần Thẩm Cố đưa qua, sau đó hắn chết điếng phát hiện… Hai cái quần lót quả thật có điểm khác nhau, cái trong tay Tô Tạ hiện tại in thỏ Tư Cơ… trên đầu còn gắn hai đóa hoa!
Cho nên nói, hắn cầm trong tay chính là thỏ cái sao?
Danh sách chương