Hắn đứng gần nàng như vậy, hơi thở nam nhân ấm áp thổi bên tai Lư Oanh làm cho lông tơ nàng đều dựng đứng lên.
Âm điệu trầm trầm càng làm hô hấp của hắn và nàng trong lúc đó thêm vài phần ái muội.
...Với thân phận, tướng mạo của hắn, có lẽ được đối xử như nàng cũng không nhiều đâu.
Lư Oanh lần thứ hai thầm thở dài một tiếng.
Nàng tiếp tục ngửa về phía sau, mãi cho đến khi nhìn thẳng vào hắn, con ngươi của nàng đen như sơn, đối diện với đôi mắt của hắn như có ý cười cùng tình ý, sâu không thấy đáy.
Bốn mắt nhìn nhau, Lư Oanh mím môi, thanh lãnh nói: "Lang quân rất muốn ta sợ ngài hay sao?"
Hai người cách nhau rất gần, hai chóp mũi gần chạm vào nhau, bất cứ lúc nào hắn cúi xuống đều có thể chạm đến môi nàng, đoạt đi thanh bạch của nàng, thay đổi vận mệnh của hắn.
Mà hơi thở của nàng ngọt ngào nhẹ nhàng cũng phả lên mặt hắn.
Dựa vào nhau gần như vậy, nhìn như đang tình tứ.
Đối với bóng đổ ngược của mình trong mắt hắn, Lư Oanh lại thần sắc bất động, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
...!Tình cảnh như thế, là lần đầu tiên quý nhân gặp phải.
Dù không bàn đến thân thế của hắn, chỉ dựa vào tướng mạo, cùng một nữ nhân vành tai tóc mai lẫn vào nhau, hô hấp hòa vào nhau, nữ nhân kia vẫn có thể bình tĩnh kiềm chế là điều hắn chưa từng thấy.
Dù là danh kỹ hoa lâu lúc này cũng không có khả năng đó, chưa kể đến đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng không gợn sóng.
Thực sự bình tĩnh lạnh lùng không dao động, dường như tiểu cô nương nhỏ tuổi trước mắt này vẫn luôn biết mình muốn gì, biết mình có thể đạt được gì.
Vì vậy, nàng rất tỉnh táo suy tính mọi chuyện, ngay cả tâm tình của chính mình nàng cũng có thể dễ dàng khống chế.
Vẫn còn nhỏ tuổi như thế.
Thật là thú vị.
Quý nhân chậm rãi tới gần.
Hắn với nàng vốn cách nhau chưa tới ba tấc, vì vậy chỉ cần tựa sát vào một chút, chóp mũi của hắn sẽ đụng tới mũi nàng.
Chờ đến lúc môi của hắn chạm vào môi của nàng, chắc chắn bộ dạng tiêu sái không giống một tiểu cô nương thanh bạch này sẽ không còn nữa...
Bởi vậy, bất tri bất giác ý cười hắn xao động, hắn đang chờ phản ứng của nàng.
Nàng vẫn không có phản ứng, mãi đến khi hơi thở quấn lấy nhau, cả khuôn mặt của hắn đều chắn toàn bộ tầm nhìn của nàng, con ngươi nàng vẫn lạnh lùng bình tĩnh không hề xao động, không sợ hãi, không nóng vội.
Thú vị, quá thú vị mà!
Quý nhân không nhịn được khẽ cười thành tiếng, hắn chậm rãi ngẩng đầu, lùi xa khỏi Lư Oanh.
Hắn rời khỏi nàng, nàng cũng không lập tức mở miệng, trong mắt vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như cũ.
Quý nhân nén cười, hắn lùi ra sau hai bước, ngồi xuống trường kỷ được bọn tỳ nữ vừa sắp xếp, khoanh hai tay đặt trước bụng, mỉm cười nói: "A Oanh, vì sao ngươi lại đến đây?".
Người này khí thế vốn có, vừa ngồi xuống cất giọng hỏi liền trở lại cao cao tại thượng.
Lư Oanh chậm rãi rời chỗ đứng, nàng lui về sau hai bước, vái chào quý nhân một cái thật sâu, cất cao giọng nói: "Lư thị từ nhỏ đọc qua muôn ngàn sách, hiểu rõ vu tâm...!Nay biết quý nhân đã đến Hán Dương, Lư thị bất tài, đã từng hứa với phụ thân phó thác trước khi lâm chung, thỏa thanh vân chi chí* ".
*Thanh vân chi chí: chỉ con đường công danh.
Nàng nói rằng, nàng đọc rất nhiều sách, vì vậy xung phong nhận việc, muốn mưu cầu một chức vị ở đây từ quý nhân.
...
Mặc dù rất bình tĩnh đi chăng nữa, thị vệ cùng người hầu bốn phía đều trợn mắt ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời đầu óc hỗn loạn.
Hình như ở thời đại này, không hề có nữ nhân làm quan mà? Không đúng, phải nói như thế này, mấy trăm năm trước cũng chưa hề có nữ nhân cầu làm quan phải không?
Nhìn chăm chăm Lư Oanh vô cùng nghiêm túc cúi lạy thật thấp không đứng dậy, quý nhân không nhịn được thở dài một hơi, nói: "Lư thị A Oanh, mỗi lần ngươi hành sự thực sự đều ngoài dự kiến của ta".
Thái độ của nàng nghiêm túc đến vậy, chính vì nghiêm túc, cẩn trọng, vì vậy cầu thị của nàng đưa ra càng hoang đường.
Lư Oanh ngước mắt, nhìn thẳng vào quý nhân, lãnh đạm nói: "A Oanh hôm nay mặc nam trang, chính là nam nhi, nếu đã là nam nhi, sao có thể không làm được việc? Hơn nữa, A Oanh không phải vì cầu quan mà đến, chỉ muốn thực hiện di nguyện của phụ thân, thỏa thanh vân chi chí cả đời này mà thôi".
Nàng nói, bây giờ ta mặc nam trang, các ngươi xem ta như nam nhân mà đối đãi, sai bảo cũng vậy.
Quý nhân mỉm cười nói: "Thực ra, A Oanh muốn thỏa thanh vân chi chí, có thể đi con đường khác".
Hắn cúi người về phía nàng, chậm rãi nói: "A Oanh có thể tự tiến cử bản thân làm...".
Không ai biết, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng nói dịu dàng mê hoặc này nói chuyện với một nữ nhân.
Quả thực, hắn có thân phận thế nào chứ? Theo như hắn nói, đừng nói đệ đệ nàng, ngay cả Bình thị, cả đất Hán Dương đều có thể cưỡi mây lướt gió, một phát thăng thiên.
Lư Oanh ngước mắt, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng đối diện hắn, chậm rãi trả lời: "A Oanh chỉ bán nghệ, không bán thân!".
"..."
Cũng không biết là ai mở đầu, vài tiếng phì phì nén cười truyền đến.
Bán nghệ không bán thân? Nàng lại dám nói như vậy, nàng xem hắn là cái gì? Khách làng chơi ở hoa lâu sao? Bao nhiêu người van xin khóc lóc muốn làm người bên gối hắn, xưa nay mặc kệ hắn đi tới chỗ nào đều có vô số nữ nhân muốn trèo lên giường của hắn.
Hôm nay hắn tự mình mở miệng với nàng, nàng dám trả lời hắn như vậy? Tiểu cô nương tầm thường này thật đúng là can đảm!
Mặt quý nhân trầm xuống.
Thấy sắc mặt của hắn như thế, bốn phía trở nên im bặt, không khí cũng trở nên căng thẳng.
Mấy người vừa cười lúc nãy, lúc này sợ đến run rẩy!
"Ầm" một tiếng, quý nhân vỗ mạnh bàn trà một cái, cười lạnh nói: "Lư thị, ngươi rất khá, thực sự rất khá!".
Hắn không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, không khí chung quanh lại lạnh đi vài phần.
Quý nhân đương nhiên thực sự tức giận, hắn gầm: "Cút!".
Tiếng quát vừa phát ra, Lư Oanh lập tức xoay người.
Nhìn thân ảnh nàng cuống quít rời khỏi, một vị phụ nhân đi tới phía sau quý nhân: "Chủ nhân, có cần không?".
Thôn cô quê mùa này lại dám chọc chủ nhân nhà mình tức giận, có cần phải cho nàng ta một bài học không?
Quý nhân lúc này mặt không biểu tình, hắn nhận lấy khăn tay lau môi, nhàn nhạt quát: "Cút!".
"Vâng, vâng, thuộc hạ lập tức cút, lập tức cút!".
Trong nháy mắt, chúng nô tỳ thị vệ trong hoa viên lui sạch!
*****
Lư Oanh sải bước ra khỏi Di viên.
Bây giờ ở thành Hán Dương, tất cả gia đình quyền thế phú quý đều quan sát nhất cử nhất động của quý nhân.
Bởi vậy Lư Oanh chân trước vừa bước ra khỏi Di viên, chân sau, tất cả mọi chuyện có liên quan đều đến tai các gia tộc kia.
Trong những gia tộc này, đương nhiên bao gồm Bình thị.
Lúc Bình lão phu nhân nghe được tin này đã là buổi tối, "Cái gì? Ngươi nói cái gì?".
Đứng bật dậy, khuôn mặt Bình lão phu nhân tái xanh, tức giận hỏi: "Ngươi lặp lại chuyện đó lần nữa!".
Quản gia đứng trước mặt bà lập tức thuật lại sự tình lần nữa.
"Rầm!".
Bình lão phu nhân ngồi trên tháp vỗ mạnh một cái, cũng không nhìn lại bàn tay vỗ đến sưng đỏ, khuôn mặt của bà xanh như vỏ quýt, nghiến răng căm hận nói: "Con tiện tỳ này! Đồ đần độn này! Quý nhân thân phận thế nào! Nếu người bằng lòng muốn nó, đó là phúc phận tám kiếp hương khói đốt cao của phụ mẫu mất sớm của nó! Chuyện này thực tốt, chỉ là kẻ ngu ngốc kia không hiểu chuyện, không tích phúc, dám đạp nát phúc phận được ban xuống!".