Chương 159: Gắn bó ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Mặc cho Tế thị gào khóc thế nào, cưỡng ép ra sao, Nguyên thị đều lắc đầu.
Nhìn thấy nàng lắc đầu, vẻ mặt của Tế thị sụp đổ.

Nguyên thị vẫn lắc đầu, nàng thấp giọng nói: "Ta không ngu xuẩn như vậy.", nàng lui về phía sau ra một bước, hờ hững nhìn Tế thị, cười khổ thầm nghĩ: Cho tới bây giờ, ở trong tình trạng này với yêu cầu này, làm sao có thể nói ra miệng như thế? Hơn nữa, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, thứ duy nhất hiểu đó chính là vĩnh viễn không nên mang chuyện của mình đi làm phiền người khác.

Quá khứ nàng chịu nhiều khổ cực như vậy cũng không phiền toái quá người nào, hiện tại làm sao có thể mang chuyện của Tế thị đi làm phiền đại ca?
Thấy Nguyên thị xoay người muốn đi, Tế thị vội vàng kéo lấy nàng, lệ rơi đầy mặt kêu lên: "Nguyên nương, trước kia là ta có lỗi ngươi, nhưng dù sao ngươi vẫn là người thiện tâm.

Nguyên nương à, ta thật sự cùng đường rồi.", nàng ta nghẹn ngào ôm lấy Nguyên thị, níu lấy nàng thật chặt không chịu buông ra.

Trong ngọn đèn mờ mờ, Tế thị nhìn về phía người nọ, trong ánh mắt mơ hồ có hối hận.
Nàng thật sự không biết, Nguyên thị sẽ có phúc khí lớn như vậy, có thể gặp được với một nhân vật lớn như vậy.

Nếu là sớm biết, nàng cũng sẽ không tin lời của trượng phu bội bạc giội nước bẩn lên Nguyên thị, càng sẽ không để nhà mẹ công khai đắc tội với Lư tiểu lang quân làm cho Nguyên thị đối với mình hoàn toàn thất vọng.
Nàng thật rất hối hận!
Nàng mỗi bước đều sai!
Nhìn dáng vẻ quấn lấy Nguyên thị không buông, Lư Oanh có chút phiền lòng, nàng nói hộ vệ theo sau gật đầu, ra lệnh: "Bảo vệ tốt Nguyên nương, đừng để kẻ không liên quan tới bắt nạt."
"Vâng."
Hộ vệ kia vừa đi, Lư Oanh cũng đi ra khỏi vườn hoa.
Cho tới bây giờ, lòng của nàng vẫn có chút loạn, nhìn lầu các đèn đuốc sáng rỡ, một chút cũng không muốn đi vào.
Lười biếng tựa vào một gốc cây cây đa, nhìn nơi sáng rực kia, Lư Oanh suy nghĩ miên man: Không đánh mà thắng, mà thân phận thật sự cũng chưa từng bại lộ vẫn có thể thu được một phần ba tài phú của Vũ Hán? Cũng không biết Lưu Cương đã làm cụ thể thế nào, thật sự muốn học hỏi hắn ta.
Nàng chớp mắt nghĩ đến: A Vân sống ở Giang Châu không biết bây giờ ra sao? Còn có Thượng Đề, Tiêu Yến bọn họ nữa, khi mình âm thầm rời khỏi Thành Đô, cũng không biết hai người họ có biết tình cảnh của mình không? Lung tung suy nghĩ một trận, Lư Oanh từ từ cúi thấp đầu xuống.
Nàng thấy thân ảnh của chính mình giấu trong bóng cây, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn lại ngây ngốc.
Nàng dường như thật sự có chút sợ hãi.
Lúc này, một trận xuân phong xoáy tròn thổi đến, thổi rơi trên mặt một mảng lá đa, khiến cho thân mình Lư Oanh run run.
Dường như quá mức rét lạnh, nàng từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm chính mình thật chặt, cúi đầu nhìn những con kiến đi tới đi lui đến ngẩn người.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một giọng nói trầm thấp ôn nhu đột ngột từ nàng đỉnh đầu truyền đến, "Rất lạnh?"
Lư Oanh đột ngột ngẩng đầu.
Bất ngờ không đề phòng, thiếu nữ mới mười sáu mười bảy tuổi, một khuôn mặt không hề che dấu sự yếu ớt rơi vào trong mắt người nọ!
Chớp mắt một cái, ánh mắt nhìn nàng sáng ngời.
Đột nhiên, hắn vươn ra hai tay đem Lư Oanh kéo vào trong ngực.

Không thể nhìn thấy ánh sáng từ cây đa, quý nhân cao cao tại thượng lấy nàng thật chặt, môi hắn vuốt v e mái tóc của nàng, mãi một hồi lâu sau, hắn mới thấp giọng thở dài nói: "Nàng thật là..."
Chẳng qua là ba chữ, chỉ có ba chữ, lại để lộ ra tiếng thở dài vô cùng vô tận, bất đắc dĩ, còn có vô lực.
Bị hắn ôm như vậy, khắp cả người đều được phủ bởi nhiệt độ cơ thể hắn, hơi thở vương vấn quanh cũng là của hắn, phản xạ đầu tiên của Lư Oanh muốn đẩy ra.

Tuy nhiên tay mới vừa dùng lực tý là nàng lại nhớ đến đối thoại của hai người trước khi xuống xe, liền dừng lại.
Có một số việc, cần phải thích ứng.
Cảm giác được người trong ngực mềm mại và thuần phục, nam nhân cao lớn dịu dàng thở dài lên tiếng, "Tính tình này của nàng, phải làm sao mới tốt đây?"
Cho đến lúc này, hắn mới nhớ lại, thiếu nữ trong ngực chẳng qua mới mười sáu mười bảy tuổi.
Nàng từ nhỏ lo liệu gia nghiệp, nàng bàn tay trắng cùng đệ đệ kém hai tuổi cùng nhau lớn lên.
Nàng từng vì ba bữa cơm mà tính toán.
Khi hắn mới vừa quen biết nàng, nàng thậm chí vì một bữa ăn có được cục xương thịt mà vui sướng vô cùng.
Nàng từng ở trong nhà ngoại tổ, bị chèn ép khiến cho gương mặt tái nhợt.
Nàng từng ở trong mưa to chật vật chạy trốn...
Cô đơn như vậy, yếu ớt như vậy, rõ ràng tay trắng dựng nghiệp, rõ ràng chưa từng dựa dẫm, nàng lại nhiều lần dùng sự cứng rắn của nàng khiến tim hắn đau nhói.

Rõ ràng là bị bức bách phải kiên cường, lại được ngụy trang quá hoàn mỹ, khiến cho người ta lầm tưởng, nàng trời sinh đã cường đại như vậy.
Hắn than nhẹ một tiếng.
Trôi qua một hồi lâu, hắn mới cúi đầu hỏi: "Lạnh không?"
Lư Oanh bị hắn ôm thật chặt trong ngực lắc đầu.
Hắn cúi đầu, ở mái tóc của nàng nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, thấp giọng nói: "Hai ngày tháng ba này rét lạnh, phải chiếu cố chính mình thật tốt."
Thanh âm của hắn, thật sự rất dịu dàng, khiến người khác khắc cốt ghi tâm, vốn là người nam nhân cường đại cao ngạo thô bạo tôn quý không ai bì nổi, ngẫu nhiên lại nhìn chăm chú, một câu thì thầm, lại có thể đem sự dịu dàng kia khắc tận trong cốt tủy, đi vào lòng người.
Đây chính là rượu độc!
Ở trong lòng ngực hắn, Lư Oanh lại lắc đầu.
Hít một hơi, bình ổn lại trái tim đang đập loạn, Lư Oanh cúi đầu nói: "Sao ngài lại đi ra đây?"
Giọng của hắn trầm thấp: "Nếu không ra đây, sao có thể thấy được sự thật...", nói tới đây, hắn cúi đầu cười một tiếng, "Có một số người chưa tới phút cuối không dừng lại, không nên ép ta lộ ra thân phận..

.

Mà thân phận của Chấp Lục cũng không đè ép được bọn họ."
Đây là lần đầu tiên, hắn dùng một loại ngữ khí bình thản tự nhiên, giống như hàn huyên việc nhà, thậm chí khi nói đến chuyện của mình còn mang giọng điệu châm chọc.
Hắn như vậy, sẽ khiến cho người khác sa vào...
Lư Oanh lắc đầu lần nữa.
Lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, "Đại ca đâu?"
Chính là tiếng của Nguyên thị.
Âm thanh của hộ vệ vang lên: "Thưa đang ở gần đây."
Nguyên thị "Ừm" một tiếng, tự nhủ: Cũng không biết bao lâu nữa mới tàn tiệc
Nói chuyện xong, hai người hẳn là đang đi tới chỗ Lư Oanh.
Lư Oanh khẽ cựa quậy.
Lần này, nàng vừa động, Lưu Cương liền buông nàng ra.


Dưới ánh đèn, hắn cúi đầu nhìn đôi tai ửng đỏ của Lư Oanh, tim đập mạnh một tiếng, cúi đầu nói: "Vẫn lạnh sao?"
Lư Oanh lắc đầu, nghiêng mắt nhìn một người, không khỏi nói: "Chủ công, có người đến tìm ngài."
Lưu Cương cau mày quay đầu lại, thấy hai hộ vệ đang sải bước tới.
Hai người hộ vệ kia đi được rất gấp, cùng hai người Nguyên thị gặp nhau, cũng không quan tâm lời nói của bọn họ.
Trong nháy mắt, hai người đã đi tới bên người Lưu Cương, xem ra bọn họ là muốn bẩm báo việc gấp gì đó, Lư Oanh bất động thanh sắc lui về phía sau vài chục bước, rảnh rỗi nhìn cảnh đèn đuốc ngoài xa.
Bất cứ khi nào, cũng không muốn thăm dò một người có thân phận phức tạp, thế giới quá sâu.

"Ngươi biết được quá nhiều...", cho tới bây giờ là một trong những lý do cấp trên gϊếŧ người.

Dù cho hắn giờ phút này đối với ngươi có bao nhiêu dịu dàng và coi trọng
Ở hai người hộ vệ kia mặt sắc mặt ngưng trọng đứng trước Lưu Cương bẩm báo, Nguyên thị liếc nhìn đại ca nhà mình, lập tức vội vàng đi tới.
Nàng đi tới bên cạnh Lư Oanh, một bên nắm tay nàng vừa nói: "Đại ca, ta tìm huynh thật lâu."
Lư Oanh quay đầu cười với nàng.
Nguyên Nương nhíu lại mày nói: "Đại ca, mới vừa rồi Tế thị tìm ta, thế vậy mà nàng ta chạy tới van xin ta giúp đỡ, ta không để ý tới nàng.", nàng để Lư Oanh nắm tay của mình đi tới con đường rợp bóng, cúi đầu tiếp tục nói: "Ta cũng gặp phải Dương Mai...!Đại ca, thì ra là không có đồ cưới của ta, Dương phủ lại gặp thảm như vậy.

Nghe nói Dương Mai vốn dĩ đã định hôn với nhà kia, hiện tại yêu cầu từ hôn.

Còn có, nghe nói nàng ta vốn đã chuẩn bị tốt đồ cưới, cũng bị cha của nàng tham ô.

Đại ca, ngươi nói có kỳ quái hay không, ta chỉ là thu hồi đồ cưới của mình, làm sao Dương phủ có thể eo hẹp như vậy, đồ cưới của nữ nhi cũng muốn đoạt?"
Vẻ mặt nàng ta đầy nghi ngờ.
Lư Oanh nhàn nhạt nói: "Chuyện rất đơn giản, sản nghiệp đột nhiên thu bớt đi, mà vốn còn đang phô trương, huống chi, sản nghiệp nếu bị thu hồi, bọn họ sẽ còn vùng vẫy.

Mà những thứ vùng vẫy kia, cũng cần dùng kim tiền mở đường.", cho nên hiện tại Dương phủ lấy trứng chọi đá, thực là chuyện rất bình thường.
Nguyên Nương "Ừm" một tiếng, thấp giọng nói: "Thế gian biến hóa thực vui vẻ, Tế thị bị ruồng bỏ, phụ mẫu trong ngục, còn nói sẽ chém đầu, cả nhà Tế thị vinh hoa đã không còn.

Dương phủ mặc dù khá hơn chút ít, những người đó cũng nói Dương phủ không còn là gia tộc đứng đầu thượng lưu nữa."
Không thể làm gia tộc đứng đầu thượng lưu sao? Thế gian này đúng là không hề thiếu người bỏ đá xuống giếng, quá khứ Dương phủ ngoài sáng ngầm đắc tội không ít người, họ làm sao không nhân cơ hội cắn lại một ngụm?

Cho nên, bên ngoài xem ra, Dương phủ mất đi chẳng qua là tài sản không thuộc về bọn hắn, nhưng trên thực tế cũng là rút dây động rừng.

Lúc này Dương phủ, chính là muốn trở lại như xưa cũng khó.
Lư Oanh nói: "Những chuyện kia ngươi đừng suy nghĩ nữa, dù sao ngươi nghĩ cũng vô dụng."
"Vâng.", Nguyên thị đàng hoàng đáp một tiếng, đảo mắt nàng nhỏ giọng nói: "Đại ca ngươi biết không? Mới vừa rồi lúc ta muốn đi, Tế thị trả lại cho ta cái dập đầu.", thanh âm vô cùng than thở buồn bã, còn có mê mang.
Vậy mà Lư Oanh cũng là lạnh lùng nói: "Nàng hiện tại mới dập đầu trước ngươi? Đã muộn rồi.", Lư Oanh đảo mắt lại nói: "Chỉ sợ này sau này, bạn cũ dập đầu trước ngươi còn rất nhiều."
Lời này Nguyên thị nghe có chút không hiểu, nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Lư Oanh.

Nhưng Lư Oanh hiển nhiên tâm tình có chút hoảng hốt, thấy nàng không nói, Nguyên thị liền cúi đầu không hỏi nữa.
Hai nàng tán gẫu một hồi, có hộ vệ đến tìm các nàng, nói là đi đưa các nàng trở về.
Buổi tối hôm đó, Lưu Cương chưa có trở về phủ, điều này làm cho Lư Oanh khẩn trương nãy giờ thở phào nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời trì hoãn, theo Lưu Cương phân phó, Lư Oanh đã được đem đến phòng ngủ của hắn, ngủ ở hắn trên giường, chỉ sợ hắn chưa từng trở lại.
Bị đưa đến nơi xa lạ, bất kể là đệm chăn hay là giường sập, nơi nào cũng có mùi nam nhân nhàn nhạt, mùi Long Tiên Hương lẫn mùi cỏ xanh thư giãn, Lư Oanh sao có thể ngủ được? Nàng đem tuỳ tiện cọ vài cái, mùi là của hắn liền tràn ngập khoang mũi.

Đem chăn đá văng ra, lại rất lạnh.
Bất đắc dĩ, Lư Oanh gọi tới tỳ nữ mang thêm một giường chăn đệm, nhưng tỳ nữ liền cự tuyệt, lý do là, "Chủ công nhất định không thích."
Nhưng nàng thật không muốn.
Không có cách nào, Lư Oanh ở giường sập lăn qua lăn lại, cho đến rạng sáng mới ngủ được.
*****
Ngày thứ hai, Lư Oanh tiếp tục xử lí chuyện đồ cưới Nguyên thị, phát hiện hộ vệ bảo vệ của mình có hơn mười người, cái này cũng chưa tính những người âm thầm ẩn núp.
Nàng còn muốn gặp La Tử, nhưng ở tình huống này, chỉ có thể ru rú trong nhà, tận lực đem công việc tới thôn trang làm.
Đồng thời, những người ở Vũ Hán đó, do thám biết được Nguyên thị hiện tại ở tại trong thôn trang.

Vì vậy cả ngày, đều có người đến cầu kiến.
Trong tình huống chưa rõ ràng này, Lư Oanh sẽ không để cho Nguyên thị mạo hiểm.

Vì vậy Nguyên thị dứt khoát một mực ở trong phòng thêu hoa, cũng không biết mấy người từng là khuê mật của nàng cùng Dương Mai bọn người đã tới thôn trang, lại đau khổ cầu khẩn nàng ra mặt.
ღ Chương 160: Lại lần nữa cậy thế ღ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện