Chương 142: Tình cảm ღ
Edit: Băng Tâm, Thubn
Beta: Pey
Nguyên thị nhìn Dương lang trước mặt khóc như đứa trẻ, không biết là tại sao, trong lòng cũng không có bao nhiêu vui sướng.

Khi ở trên con thuyền này, nàng cũng đã từng tưởng tượng một ngày nào đó Dương lang sẽ nhận ra bộ mặt thật của Trịnh thị, nhờ đó nhớ rõ sự tốt đẹp của nàng.

Đôi khi nghĩ đến, nàng cũng cảm thấy mình có thể hài lòng với ngày hôm đó.

Nhưng đến tận hôm nay, khi nàng chân chính nhìn thấy Dương lang khóc lóc hối hận, trong lòng nàng cũng không có mấy vui vẻ, tự hào hoặc thậm chí còn không có cảm xúc an ủi chàng.

Nàng mờ mịt còn có cảm giác mọi chuyện đã kết thúc, cái suy nghĩ này làm cho Nguyên thị ngạc nhiên, nàng quỳ gối trước mặt Dương lang, kinh ngạc nhìn nam nhân này đang khóc như một đứa trẻ.

Đột nhiên hiểu được, ban đầu nàng chuẩn bị hòa ly để thành toàn cho bọn họ, có lẽ nàng đã không yêu Dương lang như nàng nghĩ, tại đêm tân hôn động phòng hoa chúc, chàng bỏ rơi nàng, có lẽ lúc đó nàng đã không còn thương chàng nữa rồi.

Lâu như vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn đối với chàng, thận trọng quan tâm, săn sóc chiếu có, chẳng lẽ là thói quen sao? Có thể, còn có sự cô đơn.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, nàng đã dưỡng thành thói quen đối tốt với chàng, không hề đổi thay.

Vì vậy, nửa năm sau khi thành hôn, nàng vẫn còn tấm thân xử nữ, nàng cũng thấy không sao cả, thậm chí thoải mái chải búi tóc dành cho cô nương, nàng nói với mọi người phu quân đối với nàng không tốt, nếu như nói ra thì nàng đang ghen tuông, đố kị thậm chí rất tức giận, còn không bằng nói rằng nàng đang nhắc nhở chính bản thân mình, nhắc nhở người đời là nàng đang chuẩn bị cho một ngày rời bỏ Dương lang.

Nghĩ đến đây, Nguyên thị đột nhiên không vui, nàng từ từ đứng lên, cũng không để ý tới tiếng khóc không dứt ở đằng sau, chậm rãi rời khỏi khoang thuyền này.

Mới vừa dựa vào mép thuyền vừa vặn kiệt sức hai mắt nhắm lại, Nguyên thị cảm giác được bên cạnh ấm áp, nhưng là ai đứng ở bên cạnh.

Nàng mở mắt ra.

Sau đó, nàng gặp gương mặt tuấn lệ xinh đẹp của Lư Oanh.

Đối mặt với tiểu lang quân trẻ tuổi này, người vừa mới gặp mặt lại vì nàng mà dùng thủ đoạn độc ác trừng trị tình địch.


Nguyên thị nhếch  môi, lẩm bẩm nói: “Ta không vui ...”
Nhìn Lư Oanh, Nguyên Thị trong mắt một mảng mờ mịt, mặt nàng ngơ ngác nói: “Ta cũng không có tý nào vui vẻ, không có đắc ý, thấy Dương lang đang khóc, thấy chàng đang hối hận, ta tựa hồ chỉ là có thỏa mãn lúc đầu, sau đó thì không có cảm xúc nào khác.”
Nàng đưa tay kéo ống tay áo Lư Oanh, cẩn thận hỏi: “Có phải ta không bình thường?”
Lư Oanh mỉm cười, nụ cười này cùng lúc đối mặt Nguyên thị, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hoàn toàn bất đồng, lộ ra vẻ phá lệ rực rỡ.

Nàng lắc đầu nói: “Không, ngươi rất bình thường, chẳng qua ngươi không thương hắn ta, cũng không có quan tâm như tiềm thức đã nghĩ trước kia.

Trong vô thức ngươi đã buông bỏ hắn, bây giờ mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa …”
“Phải không?” đôi mắt của Nguyên thị vẫn vô hồn.

Nàng hệt như một đứa trẻ bơ vơ lạc lõng.

Lư oanh thầm thở dài, vươn tay vỗ vỗ bả vai Nguyên thị: “Ngủ đi, ngươi đã lâu không ngủ một giấc ngon lành.

Lần này, ngươi có thể buông lỏng.”
Chưa kể, ngay khi lư oanh nói điều này, Nguyên thị thật đúng là ngáp một cái thật dài, nàng lẩm bẩm nói: “Quả thật ta muốn ngủ một giấc.”
Dứt lời, Nguyên thị cất bước hướng vào trong khoang thuyền khi nàng đi qua mũi thuyền, đúng lúc một canh giờ hết, có người đem Trịnh thị thả xuống.

Nhìn người bất tỉnh trên mặt đất, không tiếp tục chú ý ả ta nữa, Nguyên thị chẳng qua là nhìn sang, liền không thèm để ý chút nào đi qua, sau đó nàng còn ngáp khẽ một cái.

Nhìn Trịnh thị biến mất ở trước mắt Lư Oanh giương môi cười một tiếng xoay đầu lại.

Vừa vặn lúc này, nàng gặp Chấp Lục, người đang ăn mặc như quan chức.

Chấp Lục mặt tròn trịa cười đến vui mừng, hắn học bộ dáng Lư Oanh dựa vào mép thuyền cười nói: “Nguyên thị này rất lệ thuộc vào ngươi, ngươi muốn nàng đi ngủ, thì nàng ta thật sự đi ngủ.”
Thấy Lư Oanh nhìn về phía mình với vẻ mặt khó hiểu, Chấp Lục chậm rãi nói: “Chủ công muốn ta cho ngươi biết, chuyện này ngươi làm rất tốt!” Những lời này, nằm ngoài dự đoán của Lư Oanh, nàng nhất thời trợn to hai mắt.

Nhìn thằng Chấp Lục trừng mắt một hồi, Lư Oanh đột nhiên hiểu được, nàng nói nhỏ: “Ta giúp đỡ Nguyên thị, đúng là an bài xong?”
Chấp Lục cười một tiếng, cũng là sảng khoái đáp: “Không sai.

Người trên thuyền này đều đến để mua vui, người làm biếng thật sự chỉ có mình ngươi và Nguyên thị.


Mà ngươi vốn luôn bênh vực kẻ yếu, còn Nguyên thị một thân một mình lên thuyền, chỉ cần bị Trịnh thị kia quấn lấy như bạch tuộc hành hạ đủ điều.

Cho nên ngươi gặp gỡ nàng, vì nàng ra mặt, ngay từ đầu là trong dự tính!"
Lư Oanh cũng cười một tiếng, nàng nhàn nhạt nói: “Là trong dự tính của chủ công sao?”
Chấp Lục không có phủ nhận, gã chẳng qua nghiêm túc ngó chừng Lư Oanh và thật sự nghiêm túc nói: “Chủ công muốn ta nói cho ngươi, Nguyên thị giờ đã lệ thuộc vào ngươi.

Ngươi có thể nói cho nàng ta biết phận nữ nhi của ngươi, tận lực cùng nàng ta trở thành bạn tâm giao.” Gã tỉ mỉ giải thích, “Điểm đến lần này của chúng ta là Vũ Hán.

Tình hình ở Vũ Hán rất phức tạp, và gia tộc của Nguyên thị là điểm đột phá quan trọng.

Chủ công nói, ngươi có thể làm gì cũng được, muốn cái gì thì làm cái đó, hết thảy đã có người chịu trách nhiệm.”
Thấy Lư Oanh nghe được câu sau, hai mắt híp lại, vẻ mặt lập tức liền lộ ra giảo hoạt cùng tính toán.

Chấp Lục cố nín cười, xụ mặt nghiêm túc nói: “Chủ công còn nói, lần này ở Vũ Hán, tùy tình hình có thể ban thưởng cho ngươi”, nói tới đây, hắn hướng Lư Oanh gật đầu, nói: “Tiếp tục đi, muốn làm gì làm, miễn là giữ ý một chút, đừng đem ý chủ công lộ ra ngoài là được.”
Dứt lời, Chấp Lục vênh váo rời đi.

Nhìn bộ dạng Chấp Lục, Lư Oanh mím môi.

Một hồi lâu sau, nàng khịt mũi, quay đầu liền đem tất cả tính toán đủ mọi chuyện, nhưng ngay cả giao việc cũng muốn thông qua miệng nam nhân.

Chỉ chốc lát, Lư Oanh liền ở trong một sương phòng tầng hai, thấy được bóng dáng của chủ công.

Lúc này, hắn đã lấy đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

Mà một mỹ thiếu niên đang ngồi ở trên đùi của hắn.

Vạt áo của chủ công, đã bị kéo hơn phân nửa, lộ ra lồng ngực màu mật ong rắn chắc...!
Nội tâm người dịch: hình ảnh quá mức tuyệt mỹ! Tiếp tục đi người anh em.


Lư Oanh cứ vậy vừa xuất hiện, thiếu niên xinh đẹp ấy ngồi trên đùi chủ tử ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm Lư Oanh.

Mà quý nhân thì lười biếng nhấp một ngụm rượu, một đôi mắt như chim ưng sắc bén cũng nhìn Lư Oanh, khiến nàng muốn lui cũng không dám lui, bước tới cũng không được.

Thầm than một tiếng, Lư Oanh vẫn quyết định tận lực làm việc vì miếng cơm manh áo này.

Vì vậy, nàng tựa vào bên cạnh cửa ra vào bật cười, nàng kiêu ngạo nhìn, hỏi quý nhân: “Hắn là người phương nào?” Với một nụ cười mỉa mai, Lư Oanh giễu cợt nói: “Lang quân muốn tìm người mới, tại sao lại chọn mặt hàng này?”
Nàng vừa nói ra lời này, thiếu niên xinh đẹp kia biểu cảm cứng đờ, lập tức cắn môi, cảnh giác và khiêu khích trừng Lư Oanh.

Nhưng Lư Oanh chỉ liếc hắn một cái, sau liền không lãng phí ánh mắt cho hắn ta.

Đuôi mắt thản nhiên nhếch lên, mơ hồ tựa như ẩn tình mà cũng tựa như mỵ hoặc, rồi lại lộ ra vẻ vô tình ngạo nghễ liếc về phía quý nhân.

… Thành thật mà nói, bây giờ bộ dạng của Lư Oanh, xét riêng về màu sắc, nàng không mạnh hơn thiếu niên xinh đẹp trước mặt là bao, nhưng giữa hàng lông mày và đôi mắt của nàng đều toát ra sự phong lưu.

Loại khí chất này không phải được nuôi dưỡng mà chỉ có xuất thân từ thế gia mới có thể tự tin ngạo mạn, phong độ của người trí thức cùng với sự thanh thuần.

Khí chất này có thể làm lu mờ bất cứ ai cố gắng khiêu khích.

Vì vậy, sau khi thiếu niên xinh đẹp trừng mắt nhìn Lư Oanh, trong bụng liền lo lắng.

Trên thực tế, nếu hắn là tiểu quan của Khởi Hương Lâu thì cũng liền thôi đi, gặp trường hợp này, yếu thế cũng được, lui về phía sau cũng có thể.

Đáng tiếc, hắn không chỉ có thân phận này.

Ngày hôm nay, hắn có ý đồ tiếp cận quý nhân mà tới.

Là chủ tử của hắn biết quý nhân có dẫn theo Lư Oanh – một thiếu niên xinh đẹp lên thuyền, lúc sau cố ý phái hắn tới đây.

Vì vậy, cắn răng một hồi, thiếu niên xinh đẹp kêu lên: “Ngươi cút ra ngoài!”
Hắn chỉ nói bốn chữ vậy cũng chỉ kịp nói.

Ngay khi giọng nói đó ngừng hẳn thì Lư Oanh đã đi đến.

Nàng trực tiếp đi tới trước mặt hai người, một đôi mắt có vẻ trìu mến và mỉm cười.


Bỗng nhiên, nàng đưa tay phải ra, kéo thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên đùi quý nhân dậy hẳn và trực tiếp ném hắn ra phía sau.

Mặc dù lực đạo của nàng không lớn, không có ném bao xa, thiếu niên kia bị bất ngờ không đề phòng, bị nàng kéo ngã trên mặt đất.

Sau đó Lư Oanh cười tiêu sái trong bộ đồ màu trắng, cúi người về phía quý nhân, thấy khuôn mặt nàng cơ hồ kề sát vào mặt quý nhân thổi một làn gió vào má hắn.

Nàng vươn bàn tay thon dài trắng nõn, chậm rãi thăm hỏi vùng ngực lõα ɭồ của quý nhân.

Ngón tay có móng tay được cắt tỉa tao nhã, nhưng cũng ngang ngược ở trên bộ ngực hắn để lại vết vào cấu thô bạo, thẳng đến khi ra vệt máu đỏ.

Thiếu niên xinh đẹp ngồi dưới đất nghe Lư Oanh lạnh lùng nói với quý nhân: “Ngài thật là nhàm chán!”
Ném ra mấy chữ này, hai tay nàng kéo vạt áo, để cho hắn không lõα ɭồ nữa, vỗ nhẹ lên gương mặt tuấn tú của quý nhân hai cái, không nhịn được cảnh cáo nói: “Ngài đàng hoàng một chút cho ta.” Ngạo mạn nói ra mấy chữ sau này, Lư Oanh xoay người lại.

Nàng nhìn chính mình một chút, lại nhìn quý nhân một chút, rồi nhìn vẻ mặt thiếu niên xinh đẹp kinh ngạc, môi mỏng mở ra, lạnh giọng quát lên: “Cút!”
Cái quát này chứa đầy tàn bạo!
Thiếu niên xinh đẹp sợ hết cả hồn, không tự chủ được từ trên mặt đất bò ra, hoảng sợ chạy khỏi khoang thuyền! Nhìn người bị chính mình dọa bỏ chạy, Lư Oanh vén tà áo, ung dung bước đi, định vội vàng chạy trốn.

Đúng lúc này, ống tay áo nàng bị kéo, tiếp theo đó, eo thon của nàng bị khóa.

Thân thể ngã về phía sau, nặng nề rơi vào lòng của quý nhân.

Lư Oanh cảm thấy đỉnh đầu ấm áp, quý nhân đem mặt chôn ở mái tóc của nàng, cúi đầu, trầm thấp nhẹ nhàng và chậm rãi nói: “Cào ta xong, cảnh cáo ta lại còn đánh ta nữa chứ.

Xong việc rồi muốn lẻn chuồn đi?”
Quả nhiên, liền nghe được người trên đùi cười nịnh nọt: “Chủ công, A Oanh không phải cùng ngài dọa cái tên ác ý đó bỏ chạy sao?” Trời sinh giọng nói trong trẻo lạnh lùng, thật là làm khó nàng khi nặn ra âm điệu nịnh nọt như vậy.

Lư Oanh tiếng nói vừa nói xong, nàng đã nghe thấy giọng nói từ tốn của quý nhân, “Nhưng ta cảm thấy A Oanh cho ta mấy cái tát ấy nhỉ?”
Lời này vừa ra, Lư Oanh cứng ngắc cả người.

nhưng trong nháy mắt, nàng cười sảng khoái nói: “Chủ công, sao có thể chứ? Đây không phải là A Oanh từ trước đến giờ thông minh hơn người, giỏi quan sát sắc mặt, biết chủ công muốn ta giải vây mà dùng tới chiêu nhỏ nha?”
Lư Oanh tiếp tục vuốt đuôi ngựa, “Chủ công đại nhân đại lượng, tại sao có thể so đo đây? Hơn nữa, trên thuyền này kẻ xem trọng sắc đẹp của chủ công, lại không có ý tốt nhiều như vậy, A Oanh không tàn nhẫn một chút, làm sao ngăn được những thứ tâm địa không tốt kia tính kế? Chủ công, ngài thấu tình đạt lý, so đo như vậy, A Oanh làm sao tiếp tục tận lực cống hiến?” Thay vào đó là uy hϊếp ngược lại hắn.
*****
Ngày up: 17/07/2021 00:22 AM
3 ngày còng cái lưng căng con mắt kiểm làm một lèo 5 chương =.= tuổi 23 mà cái xương sống với cặp mắt như 53
Ai phát hiện lỗi chính tả thì bình luận cho hay nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện