Từ thuở đất trời sơ khai còn hỗn độn, tứ phương sinh ra đủ các loại hiếm quý dị thú. Rồng, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy, chính là vạn linh chi tổ. Thiên đế cung kính, lệnh cho chúng tiên nối vào giai xưng gọi thượng thần, sau đó lệnh Đông, Tây, Nam, Bắc lập nên thần cung để phụng dưỡng, tôn quý vô cùng.
Sau trận chiến với Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ - tứ đại hung thú thời thượng cổ, tổ tiên của các loài thần thú bị tuyệt diệt. Những tưởng khi mất đi các thượng thần bảo hộ, nhân giới sẽ nhanh chóng suy kiệt, chìm vào tai ương, chết chóc, thì đúng vào lúc này, mạch hồn khai mở, toàn bộ lục địa bắt đầu tiến sang một thời đại mới: Tu chân.
Tại thời đại này, sức mạnh mang ý nghĩa tuyệt đối, cường giả cấp cao coi tu giả cấp thấp như con sâu cái kiến mà chà đạp dưới chân. Thậm chí hậu duệ của các thượng cổ thần thú từng được nhân loại tôn sùng nhất, nếu không liều mạng để trở nên hùng mạnh hơn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ tự bước một chân sang cửa tử.
Nhưng lệ quỷ tu luyện được thì vẫn chỉ là lệ quỷ, khi còn sống là dân thường, chết đi rồi dù nỗ lực vùng vẫy đến mấy cũng chỉ có thể ở một vùng hô mưa gọi gió. Trong khi đó, đã lên được đến danh xưng đại quỷ, lúc trước nếu không phải tu giả cường thế nổi danh thì cũng là hoàng đế quyền uy không sao sánh bằng, hoặc võ tướng lấy một địch trăm, là thần thánh sống trong tín ngưỡng của dân chúng.
"Nếu Tề Trạch Dương đã đến, hẳn sẽ không chỉ đơn giản điều động lệ quỷ cấp thấp như hồi nãy. Ta cho rằng..."
Tiếng của Đoan Mộc Mạc Ly vang vọng trong đầu, kéo sự chú ý của Phượng Thanh Di về phía y. Hai người bọn họ từ lâu đã thành thạo kỹ năng dùng linh lực truyền âm tới đối phương, không những đảm bảo chỉ người kia mới nghe thấy những gì mình nói, còn ở khoảng cách tối đa lên tới hơn hai mươi dặm vẫn có thể liên lạc.
Phượng Thanh Di vừa định đáp lời, bỗng nghe thấy bên tai một tiếng rít gió vô cùng nhỏ, tựa như âm thanh một vật sắc bén mỏng nhẹ đang phóng đến. Trước khi kịp triệu hồi tiên kiếm, một cảm giác đau đớn khủng khiếp truyền thẳng lên đại não, hai mắt hắn lập tức tối sầm.
Vậy nhưng tại thời điểm ấy, vật thể kia không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức tiến vào phạm vi gần tới vậy, đến khi nhận ra, cũng là lúc cần cổ đã bị thít lại. Cái siết này rất mạnh, như thể diêm vương ở địa ngục đích thân ra tay, làm cho Phượng Thanh Di toàn thân đau đớn, không còn sức lực để phản kháng. Mà chủ nhân của nó cũng không hề chần chừ, ngay khi cảm giác pháp khí đã khoá được cổ đối phương lập tức kéo mạnh hắn về phía mình.
Chỉ trong chớp mắt, Phượng Thanh Di đang đứng ngay bên cạnh Đoan Mộc Mạc Ly cứ như vậy lặng im không tiếng động biến mất sau màn sương đen đặc.
Phượng Thanh Di có cảm tưởng không biết bao nhiêu lâu sau, dường như hắn đã bị cái siết cổ bất thình lình này khiến bản thân ngạt thở mà mất đi ý thức trong chốc lát. Nhưng khi mở mắt ra, là tiếng gió lạnh lẽo rít lên phả từng hồi bên tai, cả cơ thể vẫn đang bị lực kéo mạnh một đường giữa không trung, hoá ra khi ấy mới chỉ trải qua vài giây ngắn ngủi.
Phượng Thanh Di không mất một tích tắc suy nghĩ, bản mệnh kiếm xuất ra, lập tức chặt đứt vật đang trói lấy cổ mình. Khoảnh khắc ấy hắn mới nhìn rõ, thứ kia vậy mà lại là một sợi cước mỏng trong suốt, dưới ánh kiếm, khẽ lập lòe như có như không.
Chủ nhân của pháp khí tựa như cũng nhận ra ti tuyến đã bị cắt đứt, động tác kéo vật kia quay về hơi khựng lại, lập tức bị Phượng Thanh Di chế định một đầu sợi cước. Hắn không chút chần chừ rót linh lực vào, nhanh chóng xác định người điều khiển nó đang ở vị trí cách nơi hắn và Đoan Mộc Mạc Ly vừa đứng hơn nửa dặm.
Từ lâu ti tuyến đã được liệt vào một trong những pháp khí bị cấm sử dụng trong chiến đấu. Bằng đặc tính tự ẩn hình của nó, cùng tính chất mười phần co dãn lại vô cùng sắc bén, chính là vũ khí ám toán tốt nhất từng được tạo ra sau độc dược, chỉ cần khẽ điều động là có thể vô thanh vô tức lấy đầu hoặc cắt rời chân tay của địch nhân mà đối phương không kịp cảm thấy gì.
Phượng Thanh Di nheo mắt lại, ngón tay tùy ý lưu chuyển vài đường giữa không khí, tiên kiếm mới đây còn lơ lửng trước mặt nhanh như chớp lao vụt vào trong bóng đêm. Sau đó là một tiếng "ầm" dữ dội, kiếm khí cuồn cuộn hệt như đâm vào một bức tường đá, cưỡng ép phá nát toàn bộ kết giới phòng thủ của đối phương, sau đó nện một đòn chí mạng vào đầu hắn.
Tiếng khớp xương vỡ vụn hòa cùng tiếng gai nhọn đâm vào máu thịt vang lên lẫn lộn.
Thân thể kẻ khu sử ti tuyến "bốp" một tiếng văng về phía sau, té xuống mặt đất cách đó hơn mười thước, tiếp tục xoay tròn và ma sát trên nền nham thạch rồi dội đi rất xa.
Phượng Thanh Di mắt cũng không chớp một cái, thong thả bước đến, vết hằn tứa máu mới đây trên cổ hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất. Áo khoác ngoài khẽ tung bay trong gió, được tô điểm bằng những hoạ tiết vân bạc thuần nhã thêu trên bờ vai và viền áo, phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh dưới liệt hỏa sáng rực.
Hắn không nhanh không chậm đi về phía kẻ kia, chậm rãi thu Quân Phu Nhân trở về hồn ấn, giờ mới nhận ra người vừa đánh lén mình là một nữ quỷ. Phượng Thanh Di hơi cúi đầu nhàn nhạt nhìn ả ta từ trên xuống, mang theo phong thái tôn quý của bậc đế vương, đồng thời uy áp của cường giả cũng ép ả nặng nề đến độ xương cốt đều "răng rắc" gẫy gập:
"Tề Trạch Dương đang ở đâu?"
"Tiểu ca này đang nói gì thế? Muội nào có biết Tề gì gì đó đâu..."
Trong màn đêm trống rỗng xuất hiện tiếng cười "hi hi" ngày càng rõ. Nữ quỷ đã chết đương nhiên sẽ không cảm nhận được chút đau đớn nào, cơ thể đang ở trong tư thế úp sấp nằm dưới đất bỗng xoay mạnh đầu "rắc" một cái về phía sau, hai con ngươi to một cách bất thường nhìn thẳng vào mắt Phượng Thanh Di cười nhăn nhở, hàm răng trắng bóng lấp lánh cũng từ từ nhếch lên.
Ả ta chống tay chậm chạp đứng dậy, vì một đòn nặng nề cùng sức ép vừa nãy đã khiến cho cổ, cột sống, cùng khớp xương của ả đều bị biến dạng. Ả thong thả uốn vặn cần cổ, cánh tay, thắt lưng, hệt như đang lắp ráp lại thân thể tan nát vụn vỡ của mình. Các khớp xương vặn vẹo một cách ma quái, phát ra âm thanh "lách cách" không ngừng nghỉ, làm cho cảnh tượng trước mặt trở nên kỳ dị không tả xiết.
Phượng Thanh Di đứng bất động, lạnh lùng nhìn bóng người màu trắng ở phía trước đang từ từ ngước đầu lên. Đó là một nữ quỷ xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng thanh mảnh cùng gương mặt thoáng nhìn dưới ánh lửa thôi cũng đã nghiêng nước nghiêng thành, tỏa ra một thứ ánh sáng khiến vô hạn nam nhân mê đắm.
"Hi hi... Được đại quỷ như muội đích thân ra tay, tiểu ca đẹp trai có cảm thấy may mắn không?" Nữ quỷ yểu điệu nhấc tay lên, như thể ngượng ngùng che miệng, ở giữa làn môi mềm mại là hàm răng trắng ngời. Ánh mắt của ả dịu dàng hướng về phía Phượng Thanh Di, nét mặt đầy vẻ ân hận: "Nếu biết tiểu ca ca mỹ mạo như vậy, ta nhất định sẽ để dành gϊếŧ ngươi sau cùng."
"Gϊếŧ ta? Ngươi có biết ta là ai hay không?" Đôi đồng tử của Phượng Thanh Di dần co lại, gương mặt toát ra khí lạnh trầm thấp.
"Ta biết chứ, nhìn đấu khí của ngươi phát ra uy áp đến như vậy, nếu không phải tu tiên giả kỳ Hoá Thần trở lên, thì cũng là võ tướng lợi hại của thiên đình chứ gì." Áo lụa trắng mỏng manh như mộng ảo của nữ quỷ khẽ bay phất phơ trong gió, vừa như mây lại như sương khói, bao bọc lấy thân hình uyển chuyển của ả.
"Nghe nói nhân giới các ngươi xếp đại quỷ chúng ta ngang với đám tu chân giả kỳ Hoá Thần nhỉ? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hiểu biết của con người vẫn thật hạn hẹp. Nếu đã ăn mười lăm tu giả Hoá Thần kỳ, thì làm gì còn xếp cùng vị trí với đám sâu bọ ấy chứ."
Nữ quỷ tỏ vẻ thẹn thùng như thể mình vừa nói gì đó khiến cho người ta khó mở miệng, tuy nhiên một mặt ả ta cúi đầu, mặt khác lại nhẹ nhàng giương cặp mắt quyến rũ của mình lên, sóng mắt dập dờn quét qua Phượng Thanh Di, trong tròng mắt tràn ngập vẻ bỡn cợt.
Một sự rung động rất khẽ ngân lên trong không khí.
Như cảm ứng được điều gì đó, Phượng Thanh Di trong bóng tối mở mắt ra. Trên vùng da cổ và tay lộ ra khỏi ngoại bào của hắn lúc này bỗng hiện lên rất nhiều tia sóng màu hoàng kim phát sáng đan xen lẫn nhau. Nguồn linh lực khổng lồ cuộn trào như hang động không đáy, vô số sợi linh khí hoà cùng liệt hoả đỏ rực chói lọi trong màn đêm u tối, hệt như một thanh kiếm sắc nhọn xé toang cả bầu trời.
"Gấp động thủ như vậy sao? Là nam nhân, ngươi nên tao nhã một chút, nhường ta ra đòn trước chứ! Còn nữa, trước khi ra tay, nhân tiện nói cho ngươi biết một chuyện..."
Nữ quỷ yêu kiều mỉm cười, sau đó nhướng ánh nhìn như một mặt hồ mê hoặc về phía Phượng Thanh Di, nói từng câu từng chữ, giọng điệu sâu không lường được:
"Thánh quân ma tộc Diệp Tu khi còn sống thích nhất là giẫm đạp sinh mạng của kẻ khác dưới chân. Sau đó gã cảm thấy, việc cứ gϊếŧ hết đám yếu ớt này tới đám vô dụng khác bắt đầu trở nên có chút nhàm chán. Vậy tại sao không luyện hoá những cường giả đã từng chết trong tay gã trở thành hung thi rồi nhốt tất cả vào Đạm Hồn tháp? Như vậy có thể sai khiến bọn chúng tàn sát lẫn nhau cho tới khi chỉ còn những con quỷ mạnh nhất sống sót, thật là một việc vui thú biết bao nhiêu."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Những lời này khiến trái tim của Phượng Thanh Di đột ngột chìm sâu vào một vực biển lạnh buốt.
"Ý của ta là..." Nữ quỷ nhẹ nhàng nghịch ngợm lọn tóc bên tai.
"Tại pháp bảo này hiện giam giữ toàn bộ cường giả bị Diệp Tu gϊếŧ chết ở thời điểm bốn vạn năm trước. Và tất cả bọn chúng..."
"Đều đang hướng tới kẻ đi cùng với ngươi đấy."
Ả đảo tròng mắt sâu xa nhìn về một phía, nhẹ nhàng trở tay hướng ra sau lưng. Sau đó là âm thanh "loácc... nhoácc..." vang lên như có thứ gì đó sắp sửa chui ra khỏi cơ thể, âm thanh bị xé toạc của máu thịt, âm thanh của chất nhầy hoạt động.
Nữ quỷ nắm lấy chuôi binh khí đang trồi lên xẻ toạc da thịt trên xương sống của mình, sau đó dùng sức rút cây chiết phiến to lớn dài hơn một thước ấy khỏi cơ thể, khiến cho toàn bộ mặt lưng của ả bị toác ra một lỗ máu to hoắm. Ả trở tay hất xuống dưới, làm vệt máu dính trên quạt vãi ra khắp mặt đất. Thịt da bị mở toạc đằng sau lưng cùng lúc nhanh chóng khép miệng lại, một lần nữa bao bọc lấy phần xương sống trắng hếu vừa lộ ra.
"Tuy so với những quái vật khác tồn tại trong Đạm Hồn tháp thì muội thật chưa đáng để nhắc đến, nhưng người ta dẫu sao cũng đã cắn nuốt mười lăm tu giả kỳ Hoá Thần..." Nữ quỷ yêu thương vuốt ve đường vân trên mặt quạt, đôi mắt ả khép hờ, vẻ mặt quyến rũ động lòng người, tựa như một nàng công chúa cao quý đang thanh nhã dùng ngón tay gảy đàn: "Tiểu ca đây sẽ là người thứ mười sáu đó."
Nét cười trên môi nữ quỷ bỗng thu lại, màu trắng bệch như sương giá phủ lấy khuôn mặt ả tạo thành một lớp khói trắng. Ả hướng chiết phiến màu tím xuống đất, dùng sức kéo mạnh, những lưỡi lam sắc nhọn phóng ra từ khung kim loại "ầm" một tiếng lao xuống, phá vỡ mặt nham thạch dưới chân.
Phượng Thanh Di vẻ mặt thờ ơ, tay phải nắm Quân Phu Nhân, thân kiếm chênh chếch dần hạ xuống đâm thẳng vào nền gạch đá. Vô số ngọn hoả diễm thi nhau tích tụ thành hoa lửa thanh mảnh trong không khí xung quanh, chúng nhanh chóng cuộn thành từng dòng khí lưu, hệt như những mảnh lụa lờ mờ nổi trên thân kiếm, trong chớp mắt luồn xuống bề mặt nham thạch.
Một tiếng nổ rền rĩ vang lên, đá vụn bắn tung tóe khắp bốn phía, sâu trong lòng đất phát ra tiếng kêu quỷ dị thảm thiết, như thể có thứ gì đấy bị đâm trúng. Còn chưa kịp phản ứng, phía trước đã loé lên một chùm tia sáng loá mắt. Năm, sáu lưỡi lam chui ra khỏi mặt đất bên cạnh thanh kiếm, trong tích tắc xuyên thủng bả vai và lồng ngực Phượng Thanh Di. Lưỡi lam sau khi đâm qua xương ra sau lưng liền chẽ thành năm ngạnh nhỏ hệt như hoa ăn thịt người, găm chặt vào máu thịt, cắm sâu vào xương cốt, chất nhầy màu trắng tiết ra nơi đầu ám khí cứ như dịch độc trên nanh rắn. Đằng xa, nữ quỷ cùng lúc hé ra hàm răng trắng lạnh, nở nụ cười kỳ dị và kinh khủng.
"Lại đây nào!"
Ả ta dùng sức bung mạnh nắm tay, Phượng Thanh Di "ầm" một tiếng đổ gục xuống đất, cả người nện mạnh lên nền nham thạch làm bề mặt rạn nứt bắn ra vô số đá vụn rồi nổ tung trong không khí, bốc lên đám bụi mù mịt.
"Ai da, sao lại mới đó đã gục rồi?" Trên gương mặt tuyệt trần của nữ quỷ hiển lộ một tia chế nhạo, khóe miệng cong về bên dưới tạo ra một nét trách móc động lòng người.
"Không phải đã nói với tiểu ca ca rồi sao. Khi đánh ngươi cần phải dốc toàn lực ra, nếu không mới hai ba chiêu đã bị ta gϊếŧ chết thì đúng là vô nghĩa..."
Nhưng cũng không đợi Phượng Thanh Di trả lời, cho dù là một cơ hội ra tay ả cũng tuyệt đối không muốn trao cho đối phương. Đôi tay ả chống lên trời, thân thể của Phượng Thanh Di như bị hai bàn tay vô hình khổng lồ túm lấy, vứt lên không trung. Cùng lúc ấy, nữ quỷ thanh thoát và từ tốn, vươn tay về phía hồ nước xa xa trong sân, nhẹ nhàng co bàn tay lại, và rồi, vô số viên đá xanh xám từ dưới đáy hồ bỗng lơ lửng lên không. Ả lật úp bàn tay, năm ngón chĩa về phía Phượng Thanh Di trên bầu trời sau đó vẫy mạnh...
Bị khu sử, những hòn sỏi lớn nhỏ với một vận tốc như chớp giật bắn về phía Phượng Thanh Di, hàng loạt âm thanh "bụp bụp bụp" liên tiếp vang lên, chính là tiếng đất đá xuyên qua thân thể. Những thứ đó cứ xoay tròn xung quanh, xuyên qua bắn lại như đám côn trùng điên cuồng, vây kín hết lớp này đến lớp khác, khiến cho cả người Phượng Thanh Di bị bắn thủng lỗ chỗ. Màn sương máu đỏ thẫm bay tứ tán khắp trời, giống như đám bụi đỏ nhuộm khắp trên các dãy tường trắng cao lớn xung quanh.
Cả người nữ quỷ trước sau vẫn không nhiễm một hạt bụi, áo lụa trắng khiết bạch tựa tuyết đầu mùa, phiêu phất hóa thành mây mù trong bóng đêm. Dường như đã đủ thoả mãn, ả khẽ phẩy tay, một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của Phượng Thanh Di cứ như vậy "phịch" một tiếng rơi thẳng xuống nền đất.
"Vẫn còn thoi thóp hả?" Nữ quỷ thong thả nâng bước tiến về phía hắn, nhẹ nhàng vung chiết phiến "xoẹt" một đường lên lưng đối phương, một lỗ máu sâu hoắm tức thì hiện ra.
"Bởi vì sắp tới đây tiểu ca sẽ trở thành bữa tối của muội, nên nói cho ngươi biết một chuyện nhé..."
Nữ quỷ như thể đang thưởng thức trò tiêu khiển, trên mặt vẫn giữ nét cười mỉm hoàn mỹ.
"Kẻ mà ngươi đang tìm, chính là 'người đó' đấy."
"..."
Phượng Thanh Di lật người lại, nằm rạp bất động trên mặt đất. Hồi lâu sau, cổ họng hắn bỗng phát ra một tiếng trầm khàn lạnh nhạt, mang theo chút quỷ dị không nói nên lời, đồng thời lại tràn ngập cuốn hút.
"Là năm."
"Ngươi nói cái gì?" Nữ quỷ lay động cổ tay, trên gương mặt đầy vẻ hứng thú, cúi đầu nhìn kẻ dưới chân.
Phượng Thanh Di không đáp, duỗi thắt lưng chậm chạp đứng dậy...
Tà áo rộng dài lay động trong gió, vài sợi tóc mềm mại rơi xuống, hoá thành phượng vũ cực kỳ diễm lệ. Trong khoảnh khắc lông chim đỏ rực chạm vào lòng bàn tay, một kiện y phục cùng ngoại bào thanh sạch bỗng xuất hiện, nháy mắt quấn quanh thân thể hắn, hoàn chỉnh thay thế cho áo quần dính đầy máu tươi.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hoàn toàn không phát ra một âm thanh. Nhưng ở phía đối diện, nữ quỷ lại vì hình ảnh tưởng như rất đỗi bình thường không chút uy hiếp này, mà nụ cười tự tin dần dần trở nên méo mó.
Ai cũng biết trong giới tu chân, khoảng cách giữa các thứ bậc tu luyện là rất rõ ràng. Bất kỳ một kẻ nào ở cấp bậc cao hơn cũng đều đủ sức một mình khiêu chiến với mấy chục tu giả dưới cấp liên thủ với nhau.
Ở vào vị thế đã từng cắn nuốt hơn mười tu giả đồng cấp, thực lực của nữ quỷ hẳn nhiên đã sớm áp đảo hoàn toàn những đại quỷ khác, gần như sánh ngang với một quỷ vương. Nhưng giờ đây, linh lực của ả đã phóng thích mạnh mẽ đến mức tàn sát như thế rồi, mà nam nhân kia thoạt trông lại cực kỳ thong thả, tựa như hắn...
Chẳng hề bị làm sao cả? Cõi lòng nữ quỷ bất giác hoảng loạn cực độ, đang muốn lùi về phía sau một bước, bất chợt ngầm cảm giác cả mặt đất như thể đang rung chuyển.
"Ta nói, ta nhường ngươi năm chiêu."
Phượng Thanh Di tiến lên hai bước, đôi mắt lưu ly tựa mặt hồ phẳng lặng trong đêm tối, giọng nói bình thản chậm rãi, trấn tĩnh như thể đang nhàn nhã tản bộ trong vườn hoa.
"Ngươi vẫn không gϊếŧ được ta."
Trong chốc lát thời gian như tua chậm lại hàng nghìn lần. Trên trời cao, một trận uy áp khủng khiếp bỗng đột ngột giáng xuống, kèm theo đó là tiếng cuồng phong gào thét liên miên không dứt, phá thẳng vào đại não. Rơi vào người nữ quỷ, cảm thụ không khác nào đang bị cả một ngọn núi to lớn đổ ập lên, nội tạng xương cốt như muốn nát bấy ra, ngực cũng bị đè nén đến muốn ói.
Mặt đất dưới chân bị nghiền vụn trước luồng khí lưu kia, để lại một cái hố khổng lồ sâu mấy trượng. Âm thanh rền rĩ không dứt cứ vang vọng như muốn xé tan màng nhĩ, mang tới một nỗi khiếp đảm trước nay chưa từng có. Đây chính là cảm giác sợ hãi tuyệt đối khiến người ta như muốn nghẹn thở, cảm giác của tử vong.
"Đây không thể là linh lực của tu chân giả kỳ Hoá Thần! Chẳng lẽ ngươi đã lên đến Đại Thừa rồi?"
Những âm tiết do nữ quỷ phát ra ngắt quãng như thể bị ai đó bóp lấy cổ họng. Gương mặt sắc sảo và xinh đẹp của ả lúc này hoàn toàn phủ trùm vẻ khiếp hãi, sắc môi tái nhợt, đồng tử co lại thành một đường mỏng.
Nữ quỷ vẫy vùng thống thiết, linh lực giải phóng đến mức cực hạn. Vô số luồng linh khí bắn ra khỏi thân thể dưới dạng ánh sáng, điên cuồng phóng đi tứ phía, như muốn dùng sức kéo ả thoát khỏi nơi đây, nhưng dù có thử cách nào cũng không thể di chuyển được một li, toàn thân rệu rã như thể phải vác tảng đá nặng cả nghìn cân. Ả không thể chịu nổi nữa quỳ rạp xuống, thất khiếu không ngừng trào máu tươi, chiết phiến cắm mạnh lên nền nham thạch.
Tại những kẽ nứt bị tàn phá, dần dần xuất hiện một trận pháp tử sắc nhấp nhô dưới chân, như vòng sóng ngày càng lan rộng, nhanh chóng truyền đi.
Mặt đất mơ hồ truyền đến tiếng ầm vang như địa chấn, ngay sau đó hàng loạt âm thi thi nhau kéo đến, đồng thời gạch đá dưới chân thoáng chốc đội cao lên. Tầng nham thạch thật dày răng rắc nứt ra khe sâu, hàng trăm tử linh rít gào chui lên khỏi khe đất. Chúng vùng vẫy cánh tay khô héo còn vương máu thịt, móng tay sắc bén đè nghiến lên nền đá thô cứng, phát ra tiếng vang ken két như những tấm sắt cạ vào nhau.
Trên người nữ quỷ không ngừng tuôn tràn hoa văn mạn đà la màu tử lam, trong đêm tối phát ra ánh sáng lập lòe chớp tắt hệt như đang thở ra hít vào. Linh lực to lớn trong thân thể ả ngày càng mãnh liệt, trận pháp màu tím dưới chân xoay tròn, bắn ra tia sáng thâm trầm trong không khí. Trong phạm vi trận, tử linh và đủ loại lệ quỷ kêu rên thảm thiết. Người nữ quỷ bỗng uốn về phía sau, vặn vẹo điên cuồng trên mặt đất. Chẳng mấy chốc, cả trăm cơ thể xung quanh nổ tung thành mảnh nhỏ, vô số linh khí như bị hút vào hố đen, cuộn xoáy chui vào lòng bàn tay ả.
"Trận pháp này..." Đôi đồng tử của Phượng Thanh Di chợt se lại thành một đường mảnh. Hắn bước một bước về phía trước, tay áo rộng dài khẽ chấn động, tiên kiếm như hưởng ứng lời gọi của hắn mà tỏa ra âm thanh rung động kịch liệt.
"Phải, là sát sinh trận." Nét mặt nhợt nhạt của nữ quỷ giờ đây hiện lên kɦoáı ƈảʍ quái dị lâng lâng, hai con ngươi tan rã lấp lánh rực rỡ, nét cười chết chóc nơi khóe môi khiến người ta sởn gai ốc.
Tiếng kim loại ma sát đinh tai nhức óc từ nơi xa vọng đến. Phượng Thanh Di nhìn ả ta, mới đây thôi còn khiếp sợ không thể chống trả, lúc này lại như thể biến thành một con người khác, toàn thân toát lên thứ sức mạnh hoàn toàn áp đảo.
"Người ta chỉ là đã lâu chưa có bữa ăn nào tử tế, tiểu ca ca đừng vội đắc ý như vậy chứ." Nữ quỷ áo trắng cười lạnh, bàn tay bỗng dùng sức xoay tròn, khiến vô số vật thể không xác định nhanh như chớp từ móng tay ả phóng ra.
Một loạt âm thanh sắc bén vang lên như thể tiếng dây đàn quật vào đất đá.
Nếu như giờ phút này từ trên bầu trời đêm thăm thẳm nhìn vọng xuống khoảng sân bị sương đen bao phủ bên dưới, sẽ thấy giữa các toà lâu san sát nhau xuất hiện dày đặc những sợi tơ đan xen một cách rối rắm và phức tạp, tưởng như mỏng manh nhưng đầu mỗi sợi tơ đều đang cắm sâu vào những bức tường đá, chặt đứt cây cối xung quanh, khiến cho cả hậu viện u ám được bện thành một tấm lưới ăn thịt người, toát ra làn hơi tử vong, hệt như một con nhện để lại trên mặt đất một chiếc bẫy chết chóc màu trắng.
"Chính là lúc này!"
Nữ quỷ cố gắng kìm chế sự phấn khích trong lòng, chầm chậm nhắm mắt lại. Ả giải phóng linh lực ra khỏi cơ thể, tựa như nước chảy ồ ạt trôi dọc theo những sợi tơ trắng, để cho linh lực đều đặn bám trên từng tấc lưới chằng chịt đan xen nhau.
Trong bóng đêm, tất cả những biến hóa nhỏ nhất, những ý đồ tấn công, những chuyển động của đối phương đều sẽ thông qua những sợi tơ này mà truyền về thân thể ả. Chỉ cần Phượng Thanh Di khẽ động một ngón tay thôi, sẽ lập tức bị chúng cắt thành vô số mảnh thịt vụn.
"Trận này ta thắng."
Cả hậu viện chìm trong không khí ảm đảm chết chóc.
Mặt đất, bờ tường, hành lang, sân viện... giờ đây khắp nơi đều đang vương vãi máu tanh cùng những mảnh vụn thi thể, nội tạng của những lệ quỷ vừa bị gϊếŧ.
Nữ quỷ nhìn Phượng Thanh Di bị bao vây trong hằng hà sa số sợi tơ sắc đến cắt da cắt thịt mày khẽ cau lại, cất tiếng cười suиɠ sướиɠ, chân giơ lên khiêu khích đá một cái đầu lâu về phía hắn.
Giây phút đầu lâu chạm vào tấm lưới đằng trước, giống như miếng thịt nằm trên thớt, chỉ chớp mắt đã bị xẻ thành đống máu thịt bầy nhầy, rơi "bụp" một phát xuống nền đất.
Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc ấy, tiếng cười nhạo thích thú của nữ quỷ giống như đột nhiên bị gió tuyết xâm nhập làm đóng băng, im bặt.
Trong tích tắc còn chưa kịp tạo ra bất cứ đợt công kích nào, ả chỉ có thể kịp nhìn thấy một luồng liệt hoả chói sáng phá không phóng đến. Tựa như Thiên Đạo quét qua, như một lưỡi dao bén ngót có thể giãn ra đến vô hạn, nuốt chửng thân thể mình. Cả người ả bị lực chấn cực mạnh này đâm đến, đẩy dội vào vách tường phía sau. Một tiếng nổ lớn vang lên, gạch đá bắn lên tung tóe xung quanh, cát bụi tỏa đầy khắp một khoảng.
Đất trời lại khôi phục sự tĩnh lặng.
Bụi mờ dần tan hết đi, mặt tường dốc đứng bị thân thể của nữ quỷ phá thủng ra một lỗ đen to lớn. Nơi góc phòng, mái tóc đen nhánh như lụa của ả lấp ló treo ngược ra ngoài. Tiếng xương cốt rạn vỡ vang lên liên tiếp trong không khí, cơn đau đã rất lâu chưa cảm thụ được lúc này lại dồn dập kéo đến, ép ả muốn phát điên.
"Làm sao mà..."
Nữ quỷ tựa như vùng vẫy trước cái chết, nâng đôi mắt đã bị máu tươi che mờ nhìn về phía Phượng Thanh Di. Vết thương khi bị hoả diễm dội qua cứ nhói lên từng cơn, như thể có móng vuốt của một con chim khổng lồ đang quắp sâu vào da thịt. Nhưng dù có sợ hãi cùng cực đến mấy, ả biết mình cũng chẳng còn đủ linh lực để xoa dịu nỗi đau đớn sống không bằng chết kia nữa.
"Quên chưa nói cho ngươi biết, ta không phải một 'võ tướng nào đấy' của thiên đình."
Hình ảnh cuối cùng trước khi mất đi ý thức mà nữ quỷ còn trông thấy được, chính là dáng vẻ người nam nhân tuấn mỹ đến ngạt thở kia đang chậm rãi bước tới, mang theo phong thái tôn quý nhất của bậc đế vương, kiếm quang rực rỡ phản chiếu lên ánh sáng mê hồn.
"Và cả ta và người ấy, hai chúng ta là thần thú phượng hoàng."
Gió đêm thổi phất một góc tay áo của Phượng Thanh Di. Dưới ánh lửa rực rỡ, dấu ấn nằm trên phần mặt trong cổ tay của hắn có thể rành rành trông thấy - là ấn ký hoàng kim cao quý nhất toàn cõi thiên địa, ấn ký của một chiến thần.
"Là thiên địch của tất cả quỷ tu các ngươi."
.
.
.
.
.
Công quân uy vũ!
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có dành nguyên một chương để cày độ ngầu của công quân thì tác giả mới thoả mãn:3
Nhưng nói thì nói thế, viết mấy đoạn tấu hề còn ok, chứ mô tả cảnh oánh lộn không phải chuyên môn của tác giả, quả thực để hoàn thành chương này khó đến vô cùng (Khó tới độ 4 tháng lên ý tưởng, 3 ngày liên tục mới viết xong:v)
Với cả tác giả chỉ muốn nói là tác giả đã hoàn thành beta toàn bộ 34 chương đầu tiên, từ giờ sẽ không sửa nội dung nữa. Các độc giả xinh đẹp mà thấy truyện hợp gu xin cho mình nhận vài bình chọn và comment nhe. Tác giả không dám hứa sẽ ra chương sớm hơn, chỉ là cảm thấy rất vui và yêu các bạn thôi