Ký ức tới đây là kết thúc.
Trên đầu phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, trần địa đạo không hiểu vì sao bỗng dưng xuất hiện một vết nứt ngày càng lớn, đất đá theo đó rời rạc rơi xuống. Đúng lúc ấy, một viên đá to cỡ nắm tay người trưởng thành trùng hợp rơi trúng Đoan Mộc Mạc Ly đang đứng bên dưới, khiến trên đầu y suýt nữa lủng một lỗ.
Đoan Mộc Mạc Ly đau tới kêu cha gọi mẹ, tâm trí ngay lập tức thanh tỉnh, cũng thành công thoát ra khỏi mộng cảnh đang giam giữ mình. Y nhảy vội qua một bên, xuýt xoa ôm lấy khối u to tướng trên trán.
Rung chấn dữ dội nửa ngày sau mới qua đi, để lại không gian bên trong địa đạo giờ đây cát bụi mù mịt. Mấy ngọn đèn treo trên tường trúng phải đất đá cũng rơi lả tả xuống dưới, lửa bên trong tắt ngóm, khiến nơi này vốn đã tối tăm nay lại càng thêm tối.
Đoan Mộc Mạc Ly vừa mới bị ăn đau, giờ đây hình thành chướng ngại tâm lý, thật sự không dám như bình thường hành động liều lĩnh nữa. Y kiên trì chờ thêm một lúc lâu, sau khi thấy bên trên không còn phát ra tiếng động, cũng không thấy trần hang có dấu hiệu sẽ sụp xuống, lúc này mới thoáng yên tâm, nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Ở phía sau cách y chưa tới mười bước chân là Kỳ Minh nằm gục xuống nền đất, có vẻ vẫn đang chìm trong mê man. Đoan Mộc Mạc Ly vội tiến qua dùng linh lực kiểm tra một lượt, sau khi thấy hắn không bị thương ở đâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nơi này không thể ở lâu, trước mắt nhận định đối phương chưa thể tỉnh lại ngay được, Đoan Mộc Mạc Ly đành phải vác hắn lên vai, trong lúc di chuyển còn thuận tiện giải phóng linh lực tinh thuần, hướng về phía trước dò xét.
Phượng hoàng vốn có thị lực rất tốt, vậy mà khi phóng tầm mắt ra xa, y hoàn toàn không nhìn thấy được điểm kết thúc của địa đạo, thật sự không biết nơi này rốt cuộc là dài tới chừng nào. Chưa kể bọn họ vừa tới đây đã ngay tức khắc bị cưỡng ép tiến vào mộng cảnh, nếu không phải nhờ rung chấn phía trên tác động, Đoan Mộc Mạc Ly cũng không dám chắc có thể tự mình thoát ra khỏi nó được hay không. Điều bây giờ y lo lắng, chính là không biết trước mắt sẽ còn cạm bẫy khó giải nào nữa.
Nghĩ như vậy, Đoan Mộc Mạc Ly liền có chút chần chừ. Theo suy đoán của y, rung chấn vừa rồi vốn chỉ có thể xuất hiện theo hai cách, một là do địa đạo tự mình phát sinh biến động, hai là do có người đang tìm cách công phá từ bên ngoài.
Nếu là như vậy thật, mình mà bỏ đi không chào hỏi người ta thì quả là có hơi bất lịch sự.
Đoan Mộc Mạc Ly gật gù, triệu linh kiếm từ trong hồn ấn ra. Ngay lúc y định phóng thích kiếm khí lên trần hang để "chào hỏi" người lạ mặt, bỗng nghe thấy bên trên phát ra tiếng động rung trời chuyển đất, trần hang lại lần nữa bị nứt ra, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt sắp sửa phóng tới.
.......
Vọng thành, Trung Nguyên lục địa.
Một canh giờ trước.
"Y đang ở nơi này thật sao..."
Lúc này đây, trong toà phủ vốn luôn vắng lặng tại Vọng thành, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y cùng một con sư tử lông trắng như tuyết. Nam nhân sau khi đứng lặng tại chỗ hồi lâu, bỗng cất giọng thầm thì, không biết là đang hỏi sinh vật bên cạnh hay đang tự hỏi chính mình.
Trước đó hắn đã tìm kiếm hơn nửa canh giờ, cũng đã dùng linh lực tra soát khắp trên dưới toà phủ này không dưới mười lần, vậy mà vẫn không thể phát hiện được tung tích của người kia. Trong đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu của nam nhân bắt đầu xuất hiện tia dao động, đáy lòng cũng dâng lên nỗi lo lắng và bất an không thể kiềm chế được.
"Thương Tuyết, tìm lại một lần nữa đi."
Con sư tử màu trắng vốn không phải là yêu thú của nam nhân, chưa kể linh lực của nó cường hãn, bản tính kiêu ngạo, chính là giống sinh vật không thích nghe theo mệnh lệnh của bất cứ ai. Vậy mà giờ đây, yêu thú tên Thương Tuyết lại chấp nhận thuần phục kẻ trước mắt. Nó thật sự nghe lệnh của nam nhân cúi thấp mình xuống, lại nỗ lực đánh hơi tìm kiếm từ đầu.
Bởi vì thuộc về một chủng loài có khứu giác rất tốt, nên cho dù đã nhiều canh giờ trôi qua, Thương Tuyết vẫn có thể cảm nhận được mùi hương chủ nhân của mình lưu trong gió, nói cho nó biết rằng địa điểm cuối cùng mà y đến chắc chắn là nơi đây. Tuy vậy, đừng nói đến người chủ nhân đang mất tích kia, khắp cả toà phủ rộng lớn này vậy mà chẳng có dấu hiệu của bất cứ sinh vật sống nào, mạng nhện bám đầy, cứ như một địa phương bị bỏ hoang lâu năm.
Nửa canh giờ lại qua đi, Thương Tuyết đã lục tung gần như mọi ngóc ngách trong toà phủ, vậy mà cái gì cũng đều không tìm thấy, cuối cùng cũng phải chấp nhận bỏ cuộc. Nó chán nản nằm xuống liếm móng vuốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân rồi khẽ gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng để thông báo.
Nam nhân sau khi nhận được xác nhận của yêu thú, ánh mắt liền không che giấu nổi một tia thất vọng. Cho dù đã biết trước kết quả sẽ không thay đổi, hắn lại cứ cố chấp ép mình phải thử lại hết lần này tới lần khác.
"Không có mật đạo, trận pháp lẫn cơ quan... Rốt cuộc là y đang bị nhốt ở đâu?"
Nam nhân nhíu mi, ngón tay gõ nhẹ vào cán kiếm treo bên hông, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu.
Trước đó, hắn đã cùng yêu thú Thương Tuyết tới đây bằng cách ngự gió từ trên cao đáp xuống. Nếu là người kia, y có lẽ sẽ chọn hai phương thức khác để tiến vào: một là đi qua cửa lớn, hai là nhảy tường trèo vô.
Mặc dù dựa theo phong cách bình thường của đối phương, khả năng y nhảy cửa xông vào là rất cao, nhưng nam nhân nghĩ đến hình ảnh mình leo tường rào như mấy tên hái hoa tặc, gương mặt liền hiện lên vẻ ghét bỏ không hề che giấu. Hắn lạnh nhạt rút linh kiếm ra rồi nhảy lên, sau đó ngự kiếm ngược ra bên ngoài toà phủ, không chút do dự đẩy cửa lớn tiến vào.
Sau khi bước qua đại môn, cảnh vật xung quanh nam nhân đột ngột biến đổi, dẫn hắn tới một vùng đất tràn đầy hoa và gió.
Nam nhân nhìn khung cảnh nên thơ trước mặt, tâm trạng vốn không tốt ngay lập tức dậy sóng. Hắn ngẩn ra một lúc, sau đó mới giật mình nhìn lại phía sau, quả nhiên cánh cửa hắn vừa bước qua giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Lúc này hắn không chỉ bị nhốt trong một bí cảnh xa lạ, bốn phương tám hướng giống hệt nhau, phóng tầm mắt ra xa, còn không nhìn thấy được điểm kết thúc.
Nam nhân trong lòng ngũ vị tạp trần, mặt vẫn không đổi sắc, hai chân lại đạp lên linh kiếm, mất kiên nhẫn hướng thẳng phía trước ngự gió mà đi.
Di chuyển liên tục suốt nửa canh giờ, phía trước hắn thế nhưng vẫn là một biển cúc vàng xa tít tầm mắt. Nam nhân cuối cùng chấp nhận việc hắn đang làm quả là vô nghĩa, bất đắc dĩ dừng lại, sau khi đáp xuống mặt đất liền xuất kiếm ra, nghiêm túc thủ thế.
Ngay sau đó, là một đòn sét đánh!
Từ vị trí của nam nhân đến phía xa nhất nơi chân trời, nơi ánh kiếm đi qua, cành cây đồng loạt đứt lìa rụng xuống, thậm chí những cánh hoa đang bay trong gió đều bị sắc bén cắt ra làm vô số mảnh, nháy mắt đã biến nơi này từ một cánh đồng rực rỡ sức sống thành một vùng trơ trọi lá hoa rụng đầy đất.
Chỉ là đối mặt kiếm khí như thế, không gian xung quanh vẫn chẳng may may có chút biến động.
Quả nhiên là không phá được.
Nam nhân cũng không thất vọng, hắn tiếp tục lấy cán kiếm gõ nhẹ lên nền đất, sau khi xác nhận độ cứng xong liền đâm một nhát xuống.
Ầm ầm...
Đoan Mộc Mạc Ly bỗng cảm thấy dưới chân chao đảo. Y hoang mang ngẩng đầu lên, phát hiện tường đá phía trên địa đạo lần thứ hai bắt đầu dao động, vết nứt hẹp dài lúc trước giờ đây đã khuếch trương đến cực đại, ngay sau đó là một kiếm khí màu xanh lam dùng tốc độ mắt thường không thể thấy xuyên qua khe hở, thiếu chút nữa đâm thủng ngực Đoan Mộc Mạc Ly.
"!!!"
Sau khi trừng mắt á khẩu mất mấy giây, Đoan Mộc Mạc Ly mới nhận ra điểm không đúng. Khí tức quen thuộc kia, kiếm khí thân quen kia, quả thật khiến y không thể nghĩ ra người thứ hai.
Nhưng làm thế nào mà biểu đệ của ta lại xuất hiện ở đây được!? Tuy vậy Đoan Mộc Mạc Ly cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm. Bởi chỉ ngắn ngủi qua mấy hơi thở, đất đá rơi vỡ xung quanh bắt đầu động đậy, ấy thế mà đột nhiên lơ lửng bay lên, gắn trở lại vào vị trí vừa bị kiếm khí xuyên thủng, kết giới phòng hộ địa đạo trong nháy mắt cũng mạnh hơn gấp hai, ba lần.
Mà ở phía bên trên, Phượng Thanh Di vẫn đang kiên nhẫn đâm vào, không tìm được Đoan Mộc Mạc Ly quyết không bỏ qua.
Lần thứ ba hạ kiếm hắn đã dùng bảy phần lực, kiếm quang màu xanh rực rỡ giáng thẳng xuống từ trên cao, trong chốc lát ánh sáng chói mắt như che mất hết thảy mọi thứ, trần hang lập tức nát vụn, đất đá liền theo đó ầm ầm đổ xuống địa đạo.
"Phượng Thanh Di ngươi muốn mưu sát bổn cung!!"
Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng mắng một tiếng, xốc Kỳ Minh vẫn còn mê man trên lưng chạy trối chết.
May mắn địa đạo này không dài như trong tưởng tượng, cơ quan bẫy rập bố trí phía sau cũng rất tầm thường, chỉ là mưa tên cát độc cùng với hố chông phổ thông. Đoan Mộc Mạc Ly dễ dàng tránh thoát tất cả, không bao lâu sau y đã tìm thấy lối ra, là một cánh cửa duy nhất nằm phía cuối con đường.
Cửa làm bằng đồng dày hơn hai mươi phân, nhìn qua đã thấy vô cùng nặng, ấy vậy mà bị Đoan Mộc Mạc Ly chưởng lực phóng ra đánh văng mất một bên. Y cũng không thèm suy nghĩ nhiều, lập tức phi thân nhảy vào trong.
Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ không có cửa sổ, bốn vách tường làm từ đá, treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, đang tản ra ánh sáng yếu ớt.
Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nữ tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn gỗ, đang cúi đầu họa lại chân dung một người.
Nữ tử này một thân bạch y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài trâm cài trên mái tóc mềm mại đổ xuống như thác. Dung nhan nàng ôn nhuận tựa gió xuân, mi mục như họa, ngón tay đang cầm bút cũng trắng như bạch ngọc.
Nữ nhân nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn hai nam nhân lạ mặt đang đứng trước cửa, trong đôi mắt thâm trầm hoàn toàn không có một tia bất ngờ hay sợ hãi, trên mặt bỗng lộ ra ý cười.
"Ta đã chờ thật là lâu, cuối cùng cũng chờ được các ngươi tới rồi."