Long Tử Đằng rất nhanh chống đỡ không nổi tư thế tiến công như vũ bão của Vĩnh Khí trận, bị Phượng Thanh Di dùng Phàm Nhân Dệt Lưới trói cùng một chỗ với yêu thú kia. Sắc mặt gã hết đen lại trắng, nhắm mắt cố gắng lờ đi cái sự nhớp nháp ghê người của quái vật bên cạnh.
"Giao gã cho ngân long tộc thôi. Thân là kim long vương mà lại có ý định chiếm đoạt báu vật thượng cổ của phượng hoàng tộc, nhẹ nhất cũng bị phế truất vương vị." Đoan Mộc Mạc Ly vươn vai ngáp dài, mỉm cười vỗ vỗ vai Phượng Thanh Di.
"Đã truyền tin rồi. Ngân long vương và hai vị long vương còn lại đang trên đường tới đây."
"Tốt lắm." Đoan Mộc Mạc Ly vui vẻ trả lời, ánh mắt vô tình hướng tới Long Tử Đằng ở bên kia hang, sau khi thấy gã bị trói chung với con quái vật nửa người nửa sâu, tự dưng cảm thấy có chút mất mặt thay gã.
"Thanh Di, ngươi còn thần khí nào có thể khống chế Long Tử Đằng không? Trói gã chung với yêu quái kia ta thấy không ổn cho lắm đâu..."
Phượng Thanh Di trầm mặc nhìn y: "Ta không có."
"Thật sao?"
"Ừm."
"..." Vậy tại sao trông ngươi lại vui thế? "Đoan Mộc." Long Tử Đằng chậm rãi mở ra đôi mắt kim sắc, nặng nề nhìn hồng y nam nhân ở phía đối diện: "Những gì ta nói với ngươi khi ở trong đó, ngươi thật sự không suy nghĩ sao?"
"Có chứ..." Đoan Mộc Mạc Ly đáp lại ánh mắt kia, cũng nhịn không được thở dài: "Nhưng mà ngươi đến cả lẽ sống của phượng hoàng chúng ta cũng không hiểu được, sao có thể mong khiến ta quan tâm tới ngươi đây? Thật tình..."
Y nhìn Long Tử Đằng một lần cuối, nụ cười dịu dàng mọi hôm khi ấy lại dường như có thêm vài phần kiên định.
"Chỉ là bọn ta cũng rất cố chấp một điều. Cho dù có một ngày loài người thật sự ruồng bỏ chúng ta, phượng hoàng tộc vẫn sẽ chấp nhận hy sinh tất cả, đổi lấy thế gian an bình thiên thu."
Sau đó nhẹ nhàng xoay người, kéo tay Phượng Thanh Di lại gần bia đá trong sơn động, không nhìn đến đôi mắt đang dần mất đi tia sáng kia của Long Tử Đằng nữa.
Từ trên bia đá có thể nhìn ra vết tích do thời gian vô tình lưu lại. Bề mặt nhẵn mịn ban đầu đã xuất hiện vô số vết nứt, nghiêng nghiêng như sắp đổ. Những dòng chữ sắc nét khắc lại xưa kia cũng bị cát bụi và mưa gió ngày đêm không ngừng giày vò, khiến cho tất cả những hào quang một thời nay chỉ còn là một vết khắc đã tàn lụi.
Đoan Mộc Mạc Ly từ hồn ấn lấy ra viên hắc thạch y từng trao đổi với Mạc Bắc Thanh, chạm lên bề mặt bia đá, vậy mà thật sự thấy hắc thạch đang sáng lên từng hồi.
Chân hoả phượng đang ở đây.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng không ngạc nhiên, chỉ là trong lòng khẽ cảm thán, những sự kiện bát quái ở vùng này từ trước đến nay, cuối cùng đã có thể ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh rồi.
"Biểu ca?" Phượng Thanh Di lặng lẽ quan sát bia đá một hồi, bỗng quay sang dịu giọng gọi y: "Ta nghĩ bia đá này có lẽ là lối vào một bí cảnh. Huynh có biết bên trong chứa đựng gì không?"
Đoan Mộc Mạc Ly không trả lời hắn, một tay gạt bỏ đám dây leo màu đỏ, trầm tư nhìn những ký tự có vẻ như là ngôn ngữ từ thời thượng cổ kia.
"Thanh Di, ngươi có đọc được ngôn ngữ khắc trên đây không?"
"Có thể. Hình như là tên một địa danh... Di tích Luyện Hồn Ngục."
Sau khi nói ra cái tên này, sắc mặt của Đoan Mộc Mạc Ly lẫn Phượng Thanh Di thoáng chốc liền đại biến. Rốt cuộc là nơi kinh khủng đến mức nào, mới có cái tên của địa ngục đó chứ?
Phượng Thanh Di mày nhíu rất chặt, hắn quay sang Long Tử Đằng, nghiêm giọng.
"Kim long vương, nể tình mối giao hảo suốt hàng vạn năm nay giữa phượng hoàng tộc và long tộc, ta thật sự hy vọng nếu ngài biết bất cứ một thông tin nào về di tích này thì hãy nói cho bọn ta."
Long Tử Đằng thở dài, khẽ bật ra một tiếng cười thương hại: "Vậy mà phượng hoàng thần cũng thật ngây thơ. Chẳng lẽ ngài không nhớ cuộc chiến của bốn vị thượng cổ thần thú đầu tiên với tứ đại hung thú từ thuở khai thiên lập địa hay sao?"
Trong trận chiến đó, tổ tiên của chúng ta dùng hết chân nguyên cả đời, đồng quy vô tận với bốn loài thượng cổ hung thú, cả nguyên thần lẫn thể xác đều tan thành tro bụi. Long tộc may mắn giữ lại được bảo vật chí tôn do long thần đầu tiên truyền lại, mới có thể dương quang tuyệt đại đến bây giờ. Còn ba tộc khác, chân bảo duy trì sự phồn vinh đã đi cùng với sự biến mất của các vị tổ tiên, dẫn đến sự tàn lụi không thể trốn khỏi như ngày nay.
"Vậy mà bọn họ lại chọn di tích này là nơi yên nghỉ cuối cùng..." Đoan Mộc Mạc Ly thở dài, vuốt ve hàng chữ trên mặt bia.
"Thiên biến một ngàn năm mới xuất hiện một lần. Nếu thật sự là như vậy, cũng chỉ còn hơn năm mươi năm nữa di tích này sẽ được mở ra..." Phượng Thanh Di cũng nhìn bia đá không chớp, giọng nhàn nhạt: "Chỉ có tiến vào bí cảnh mới biết chân hoả phượng có thật sự ở bên trong hay không."
"Ta sẽ đi." Đoan Mộc Mạc Ly nhún vai, thản nhiên nói: "Khả năng ta tìm thấy nó cao hơn ngươi..."
"Biểu ca." Phượng Thanh Di lập tức ngắt lời y: "Giờ huynh không khoẻ. Ta sẽ đi."
Đoan Mộc Mạc Ly bị hắn ngắt lời cũng không khó chịu, chỉ hơi nhướng mày: "Ngươi cho rằng ta là đèn đã cạn dầu, hử?"
Phượng Thanh Di vẫn kiên định nhìn y: "Ta sẽ đi."
Đoan Mộc Mạc Ly tức đến bật cười: "Chỉ thế mà đã giở giọng cứng rắn ra với ta rồi. Ngươi coi biểu ca ngươi là không khí hả?"
"Vậy huynh về phượng hoàng tộc đi."
"Ha! Còn dám giở điều kiện."
Long Tử Đằng đã bị trói cực kỳ không thoải mái, giờ nghe cả hai cãi lộn thật sự là muốn tăng xông gϊếŧ người, không còn cách nào để biểu lộ cảm xúc chỉ có thể hừ mạnh một cái.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng hiểu mình đang hành xử hơi quá, y vờ ho khụ khụ hai tiếng, lục tục lôi kéo Phượng Thanh Di ra khỏi sơn động.
.......
Bên ngoài trời đã sắp sáng, Đoan Mộc Mạc Ly vừa bước ra, liền tranh thủ nhắm mắt hít thở không khí trong lành, đầu óc đang căng như dây đàn cũng nhanh chóng thư thái hẳn.
"Thanh Di?"
Sau khi mở mắt ra liền không thấy Phượng Thanh Di bên cạnh đâu nữa, Đoan Mộc Mạc Ly ngơ ngác tìm kiếm một hồi, thần kỳ thấy hắn đang nấp sau một gốc cây.
"..." Ngươi lại giở chứng gì vậy hả?
Đoan Mộc Mạc Ly nhướng mày, lén lút vòng ra sau cái cây kia rồi nhảy bổ lên lưng Phượng Thanh Di.
"Biểu ca?" Phượng Thanh Di đang tìm cách né né y, bỗng bị một vật thể vừa to vừa nặng giáng thẳng xuống từ trên cao. Hắn lảo đảo suýt ngã, sau khi ổn định người liền như bị cấm ngôn, nghẹn đến đỏ cả mặt.
"Nhìn cái gì? Tư thế này mới dễ nói chuyện. Giờ ngươi nói coi, đang yên đang lành sao lại trốn ta?" Đoan Mộc Mạc Ly vòng hai tay bám lên cổ Phượng Thanh Di, sau khi điều chỉnh tư thế thoải mái liền cười hì hì chọt chọt vào má người bên dưới.
Phượng Thanh Di tôn nghiêm phượng hoàng thần đều ở một thời khắc ấy bị hủy hết, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ buồn rầu nói: "Lần trước khi huynh rời đi, huynh nói không muốn nhìn thấy mặt ta nữa..."
Đoan Mộc Mạc Ly nghiền ngẫm, hình như đúng là có việc đó thật, thế là cái mặt tươi cười liền tắt lịm.
"..." Vậy mà ngươi còn nhớ đến tận bây giờ á?
"Biểu ca." Phượng Thanh Di thấy y hồi lâu không nói gì, liền nhẹ giọng: "Mọi người ở nhà thật sự rất nhớ huynh, huynh về thăm Thiên Sơn một lần được không?"
Đoan Mộc Mạc Ly hơi khựng lại, y thở dài, đầu tựa lên vai Phượng Thanh Di: "Bây giờ chưa được."
"Vậy phải đến bao giờ?"
"Chắc là... Đợi đến khi ta lấy được chân hoả phượng mang về đi..."
"Biểu ca, chân hoả ta sẽ lấy." Phượng Thanh Di cứ như quân cảm tử, chỉ cần nhắc đến vấn đề kia là lại kiên quyết chặn không cho y nói đến cùng.
Đoan Mộc Mạc Ly ảo giác câu chuyện lại chạy về xuất phát điểm ban đầu, nhăn nhó bảo: "Ngươi cái gì mà ngươi. Ngươi cho rằng hiện tại ta biểu lộ một chút yếu đuối, liền thể hiện ngươi mạnh hơn ta rồi?"
"...Chẳng lẽ bây giờ ta vẫn chưa đủ mạnh sao?" Phượng Thanh Di lại nhỏ giọng buồn bã.
Thật ra giờ ta mới là người đánh không lại ngươi... Nghĩ thì nghĩ thế, Đoan Mộc Mạc Ly vẫn cứ cứng họng ba hoa: "Cũng không tệ, nhưng so với ta còn yếu lắm."
"Vậy năm mươi năm sau nhất định sẽ còn mạnh hơn nữa." Phượng Thanh Di hoàn toàn không bị câu nói kia của Đoan Mộc Mạc Ly làm cho nản lòng thoái chí, vui vẻ nheo mắt, nghiêng đầu chạm nhẹ vào đầu y.
"Nhất định có thể mạnh tới mức bảo hộ huynh an toàn."
Những lời sau nói rất nhỏ, Đoan Mộc Mạc Ly căn bản nghe không rõ, cũng đành mặc kệ.
"Mà Long Tử Đằng bảo với ta yêu thú kia chính là từ Luyện Hồn Ngục mà thoát ra, ta nghĩ nếu dùng nó dẫn đường..." Đoan Mộc Mạc Ly bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, nhích sát lên thì thầm vào tai biểu đệ y, cứ như sợ xung quanh có người nghe thấy không bằng.
"Sinh vật đó tồn tại trên mạng sống của sinh linh vô tội, không thể tiếp tục giữ được." Phượng Thanh Di nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó không có ý định nói gì nữa. Đoan Mộc Mạc Ly cũng không biết nên tiếp chuyện thế nào, cả hai liền chìm vào yên lặng.
Trăng đêm rất sáng. Khắp nơi lại yên tĩnh không một bóng người. Từng cơn gió mát mẻ thổi bay tà áo của Đoan Mộc Mạc Ly, bởi cơ thể Phượng Thanh Di vô cùng ấm áp nên y không hề thấy lạnh. Y nằm trên lưng Phượng Thanh Di một hồi, bỗng nhớ ra chân mình đâu có bị làm sao, liền gõ gõ vào lưng hắn mấy cái.
"À đúng rồi bây giờ ngươi thả ta xuống đi."
"Không."
"..."
Hai người bọn họ quay trở lại thôn trang, sau khi thuật lại sơ qua tình hình với người dân trong thôn, nói với bọn họ mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, không cần lo lắng nữa, liền mang hai huynh muội Tề Trạch Dương rời đi, khởi hành ngay vào sáng sớm.
Đoan Mộc Mạc Ly trải qua một đêm bôn ba, cả người đều thấy không khoẻ, nhưng lại không cố kỵ giống những người khác, thế là leo lên cái xe chở hàng, ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, y bắt đầu thành thật suy nghĩ một phen, tự trách mình lúc ấy quá khinh suất mà đưa ra lời đáp ứng Phượng Thanh Di. Ngộ nhỡ y không thể trở về được...
Cứ liên miên suy nghĩ như vậy, thậm chí còn tính tới cả chuyện sau này nên nhờ ai lo hậu sự. Đoan Mộc Mạc Ly bị suy nghĩ của chính mình doạ cho một trận, thế là đêm hôm đó lại ngủ không ngon.
Cũng may từ sau vụ việc ở sơn động kia, Phượng Thanh Di cứ túc trực ở cạnh y không rời, đuổi thế nào cũng không đi, khiến y dần dần không bị tâm ma quấy nhiễu nữa.
Dây dưa không rõ như vậy suốt 5-6 ngày, thẳng đến tận khi bọn họ tới chân núi Thương Khung.
Thương Khung Sơn quả không hổ danh tứ đại danh phái, khắp nơi linh khí tràn đầy, từ dưới nhìn lên, mờ ảo thấy kiến trúc các phong dù có điểm khác biệt, vẫn là mang ý vị thanh nhã cầu mà không được. Phượng Thanh Di lo lắng sức khoẻ y chưa hồi phục, kiên quyết đỡ y xuống xe, cõng y từng bậc từng bậc bước lên thềm đá.
Đoan Mộc Mạc Ly không ngại được vác đi như người ta vác bao tải, chỉ là lo Tề Trạch Dương và Tề Thanh Thê tuổi còn quá nhỏ, sẽ bị một màn hai đại nam nhân cõng nhau này phá hỏng tam quan. Cũng may hai đứa nhỏ có vẻ cũng không quan tâm tiểu tiết đến thế, chỉ có tâm trạng háo hức vì sắp được bái kiến tiên môn đạo gia.
Dọc thềm đều là cây phong đỏ, lá cây nghiêng mình trải bóng trên những bậc thang. Cả con đường ngập trong lá phong rụng, tựa như ráng mây chiều buổi hoàng hôn, đẹp đến lạ thường.
Đoan Mộc Mạc Ly bỗng cảm thấy đáy lòng vô vị. Y nằm im ắng trên lưng Phượng Thanh Di, tự chê cười mình lại tẻ nhạt đếm xem có bao nhiêu bậc thang.
Đếm rồi đếm, vậy mà đếm ra thềm đá Thương Khung Sơn có tổng cộng 3270 bậc.
3270 bậc này, mỗi một bậc đều là Phượng Thanh Di cõng y bước qua.
Đến nơi rồi, Phượng Thanh Di nhẹ nhàng đặt Đoan Mộc Mạc Ly xuống, một hồi lâu cũng không quay lại nhìn y.
"Phượng công tử." Đoan Mộc Mạc Ly thở dài: "Tới đây là được rồi."
Phượng Thanh Di hiểu ý, mi mắt hơi rũ, cẩn thận sửa lại y phục chỉnh tề cho y: "Biểu ca nhất định phải giữ sức khỏe."
"Ngươi cũng vậy." Đoan Mộc Mạc Ly nhẹ giọng, lại nhịn không được gọi một tiếng: "Thanh Di."
"Ta ở đây." Phượng Thanh Di nhanh chóng trả lời, đồng tử thoáng chốc mở lớn, chăm chú ngắm nhìn Đoan Mộc Mạc Ly không chớp.
Đoan Mộc Mạc Ly ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó y hơi cúi người hành một lễ, khoé môi cong nhè nhẹ, tựa như lần đầu tiên hai người gặp gỡ, trên mặt y cũng là nụ cười dịu dàng như vậy, ánh mắt trong trẻo như vậy.
"...Suốt thời gian qua được ngươi chăm sóc, ta thật sự không biết phải làm sao mới có thể báo đáp phần ân tình này, chỉ có thể nói hai tiếng cảm ơn ngươi."
Khi y nói "thời gian qua", Phượng Thanh Di bỗng chốc không phân biệt được, là mười ngày qua cùng nhau lãng du Trung Nguyên, hay suốt một trăm năm kề cận nơi Thiên Sơn êm ả.
Từ trong ánh mắt của Phượng Thanh Di, rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng vẫn là bị hắn đè ép lại. Hắn cũng cúi người, đáp lại một lễ kia, trong giọng nói tất cả đều là dịu dàng và kiên định.
"Ân tình vốn không cầu báo đáp. Những hồi ức kia, thật sự đã trở thành quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong lòng ta rồi. Ta sẽ mãi mãi ở Thiên Sơn, chờ huynh trở về."
Nói xong câu này, Phượng Thanh Di xoay người rời đi, một lần cũng không quay đầu lại nữa.
Đoan Mộc Mạc Ly thiên ngôn vạn ngữ, vẫn là trầm lặng hồi lâu nhìn bóng hình hắn xa dần rồi khuất hẳn.
Ta cũng hứa với ngươi, chỉ cần ta còn sống, cho dù có đi qua góc biển chân trời, ta nhất định vẫn sẽ luôn tìm được đường để trở về bên ngươi.
"...Đoan Mộc ca ca?"
"Ừ." Nghe một tiếng gọi này, Đoan Mộc Mạc Ly nhanh chóng hồi thần, mỉm cười xoa xoa đầu Tề Trạch Dương: "Phải rồi, giờ ta đưa hai ngươi gặp chưởng môn Thương Khung Sơn phái."
"Chẳng lẽ huynh có quen biết với ngài ấy sao?" Tề Thanh Thê còn đang vì sự rời đi của Phượng Thanh Di mà rầu muốn hỏng, nghe Đoan Mộc Mạc Ly có vẻ có giao hảo với đại môn phái như Thương Khung Sơn, lập tức phấn khích trở lại, chạy qua níu lấy tay y, ánh mắt lấp lánh mong chờ.
"Không quen. Chỉ là lão giả đó, trước đây từng nhận ta vài phần ân tình."
Y hơi cong khoé môi, nhẹ nhàng xoay người bước về phía trước, tà áo dài rộng như hoà vào ánh chiều đỏ rực hoàng hôn, thản nhiên dắt tay hai đứa trẻ qua cổng lớn Thương Khung Sơn.
Đêm dần buông, trong thoáng chốc, khắp một khoảng không rộng lớn không còn bóng người, chỉ còn lại lá phong đỏ rực bị từng cơn gió hất lên, cùng bay về phương Nam.