"Đoan Mộc Mạc Ly, ngươi có giỏi thì lên đây cùng ta đại chiến ba trăm hiệp!"

Đoan Mộc Mạc Ly nhìn nam nhân trước mặt, bỗng chốc thở dài thườn thượt: "A Mã, ngươi đã hướng ta khiêu chiến hơn năm mươi lần rồi..."

Rừng Minh Linh chiếm một diện tích rất lớn của Tây Vực. Nhìn từ góc độ của nhân loại, rừng rậm này dường như trải dài vô tận.

Nơi đây có rất nhiều ma thú dị thảo tồn tại, càng vào sâu, đẳng cấp của ma thú lại càng cường đại. Nhưng chỉ cần nhắc đến những thảo mộc quý hiếm bên trong, không tu giả nào mà không mỏi mắt trông mong, chẳng màng nguy hiểm tới tính mạng cũng muốn dấn thân đi vào.

Tuy Đoan Mộc Mạc Ly luôn tự nhận mình là một người rất vô trách nhiệm, nhưng mà từ ngày y trở thành chủ nhân của rừng Minh Linh, đích thực cũng đã làm được một số việc cho xứng với cái danh kia. Giả dụ như sau khi bị Đoan Mộc Mạc Ly đập như con, yêu thú nghe lệnh y không còn con nào dám chạy khắp Tây Vực làm loạn nữa. Tất nhiên là cũng không có bất cứ ai từng bén mảng tới định hái trộm linh thảo dám quay lại cả.

Vậy nên Đoan Mộc Mạc Ly thật sự rất muốn biết, A Mã vì cớ gì cứ liên tục tìm y kiếm chuyện, chẳng lẽ...

Đoan Mộc Mạc Ly trầm tư nhìn vị nhân mã đầu ngựa mình người trước mặt, trong thoáng chốc nhân sinh liền đảo lộn.

Vị mã đại hán đây chính là yêu thú thành tinh trong rừng Minh Linh được hơn một vạn năm, nguyên thân là một con hắc mã mình dài một trượng, miệng thở ra khói độc, nhìn qua đã thấy cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, khi hoá thành hình người vẫn hết sức oai vệ. Đầu ngựa vô cùng lớn, thân mình vô cùng nhỏ, chiều cao 1m6, khí thế 2m8, trên tay cầm một thanh đại đao 3m1, mỗi khi bá đạo vung lên, lông gà vỏ tỏi xung quanh đều bay tán loạn.

Rừng Minh Linh đã tồn tại từ thuở khai thiên lập địa hàng trăm triệu năm trước, vốn là một địa phương vô chủ. Các chi yêu thú trong rừng đều tự phân chia địa bàn, mỗi loài cai trị một khu vực. Nay bỗng từ đâu nhảy ra một con chim trĩ mới sống có hơn một nghìn năm, chưa đến ba tháng đã đánh rạp toàn bộ yêu thú cấp cao trong rừng Minh Linh. Thân là ngựa đầu đàn của mã tộc, A Mã tiểu huynh đệ quả quyết không chấp nhận tộc mình phải phụng sự cho một con chim trĩ, đại đao quét ngang, tiếp tục trận khiêu chiến lần thứ năm mươi ba.

Người bình thường nếu chỉ nhìn vào sẽ nghĩ rằng thanh đại đao của mã huynh nặng hơn trăm cân, nhưng thực chất đao này nặng gấp mười lần so với tưởng tượng. Một đao kia xuất ra, lấy A Mã làm tâm, trong vòng ba thước cây cỏ đều động, nước sông chảy ngược, sóng ầm gió dữ, bọt nước dâng cao, khí lưu dâng trào, tất cả đều đang hướng kẻ trước mặt mà đánh tới.

Đoan Mộc Mạc Ly thấy vẫn không thuyết phục được mã huynh, đáy lòng ưu sầu mãi không thôi. Ngón tay tùy tiện nhấc lên, lập tức đem cỗ huyền giang đảo hải đang cuồn cuộn phóng tới kia xẻ ra làm hai, chớp mắt hoá thành hư không.

Khói bụi phủ đầy trời, mã huynh nội tâm lặng lẽ rơi lệ, rốt cuộc sau hơn năm mươi lần khiêu chiến đao khí của hắn cũng chạm được tới vạt áo Đoan Mộc Mạc Ly, nhưng chưa vui mừng được bao lâu bỗng thấy một bóng hình nhanh như chớp loé tới trước mặt, sau đó cơ thể hắn liền bị một cước đá văng.

Mã huynh lăn trên đất hơn hai mươi vòng liền, sau khi ngồi dậy được lập tức chửi ầm lên: "Đoan Mộc Mạc Ly ngươi lại dám đá ta!!"

Lần đầu tiên hắn cùng Đoan Mộc Mạc Ly giao chiến, hắn bị một cước đá văng. Lần thứ năm mươi ba hắn cùng Đoan Mộc Mạc Ly giao chiến, hắn vẫn bị một cước đá văng.

Đoan Mộc Mạc Ly sau khi đá người ta một phát suýt trẹo lưng, trên mặt vẫn chẳng có chút tội lỗi nào, còn hướng kẻ kia ra vẻ ôn tồn mà bảo: "Ta là muốn giúp ngươi chỉnh lại mấy khớp xương trên người về đúng vị trí, nhờ đó mà nâng tối đa hiệu quả của các bài tập tăng chiều cao. A Mã, ngươi thật không hiểu lòng ta."

A Mã huynh đệ thổ một ngụm huyết.

Đoan Mộc Mạc Ly nhìn vị mã huynh kia nằm dưới đất thoi thóp như sắp trở về đoàn tụ với tổ tông, lòng đau như cắt, tiến qua vỗ vỗ vai hắn: "A Mã, chấp niệm của ngươi với ta trời đất chứng giám, chỉ tiếc chúng ta có duyên nhưng không có phận, ngươi vẫn là chấp nhận làm thuộc hạ cho ta đi thôi."

A Mã huynh đệ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ.

Đoan Mộc Mạc Ly lại nói: "Ta thấy lí do ngươi không cao lên được, chắc là bởi con tim héo mòn thiếu tình thương. Hay là ta tìm cho ngươi một lang quân, để hắn ngày ngày bồi bổ chăm sóc cơ thể ngươi?"

Mã huynh đệ rốt cuộc cũng lui. Hắn là hướng thật xa Đoan Mộc Mạc Ly mà chạy đi.

Còn một mình Đoan Mộc Mạc Ly ở lại. Y không biết đang suy nghĩ gì mà đứng lặng hồi lâu, sau đó bỗng nhấc chân, hướng biệt phủ của mình mà trở về.

Biệt phủ của Đoan Mộc Mạc Ly nằm tại trung tâm rừng Minh Linh. Không gian bên trong không tính là rộng, được cái khung cảnh bên ngoài vô cùng nên thơ trữ tình. Dưới đất là rết khổng lồ đang xây tổ, trên cây lủng lẳng hơn chục cái xác bị nhện tinh treo lên. Mấy yêu thú cấp cao có linh lực ngang với tu chân giả kỳ Đại Thừa ngày ngày "vờn" nhau đùa giỡn, kết thúc màn vờn nhau thì một bên máu thịt bê bết, chết rũ nằm dưới một gốc cây, chưa đến nửa khắc sau cái xác kia đã bị rễ cây hấp thụ, thân cây bắt đầu xuất hiện gương mặt vặn vẹo trước khi chết của yêu thú.

Đoan Mộc Mạc Ly đã sống trong rừng Minh Linh hơn một nghìn năm, nhưng lần nào nhìn khung cảnh trên vẫn cứ là cảm thấy đám sinh vật này quả nhiên kém văn minh cùng lỗ mãng, vậy mà mỗi lần y mở lớp dạy bổ túc nghi thức xã giao cơ bản, bọn nó con nào con nấy đều bỏ chạy thục mạng.

Cũng may thuộc hạ của Đoan Mộc Mạc Ly tuy cũng là yêu thú trong rừng Minh Linh, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều thuộc dạng ôn hoà biết đối nhân xử thế. Ngoài các vị chuyên phụ trách nấu ăn và quét dọn, trong phủ còn nuôi mấy con chó thành tinh, trí lực rất cao không cắn chỉ đấm người. Giữa sân là toà lâu hai tầng nghiêng ngả như gió thổi lá bay, tất cả công trình đều do Đoan Mộc Mạc Ly một tay đốc thúc yêu thú trong rừng xây cho mình.

Phía Tây biệt phủ là tẩm phòng của thuộc hạ Đoan Mộc Mạc Ly. Y sau khi tới trước một căn phòng liền giơ tay gõ cửa, kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài. Hồi lâu sau bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Đoan Mộc Mạc Ly đoán rằng người y muốn tìm có lẽ vẫn còn đang ngủ, thế là đành phải tự mình đẩy ra then cửa, nghênh ngang đi vào phòng.

Trên giường là một vị ngưu huynh đầu bò đang ngủ say như chết. Sau khi nghe được tiếng vang liền lờ đờ mở mắt ra, chỉ thấy trước bàn uống nước, lão đại nhà mình đang thản nhiên rót một tách trà.

"Chủ nhân!" Đầu bò tiểu huynh đệ nhanh chóng tỉnh ngủ, sau khi cuống quít ngồi dậy liền lăn một đường ra khỏi giường rồi quỳ xuống.

"A Ngưu ngươi thật tình, ta đã nói với ngươi mỗi khi gặp ta không cần quỳ rồi mà." Đoan Mộc Mạc Ly nhanh chóng đỡ hắn dậy, trên môi là nụ cười tươi như hoa. Sau khi thấy đầu bò tiểu huynh đệ đã an ổn ngồi trên ghế, mới chống cằm nhướng mày nhìn kẻ trước mặt: "Ta bỗng dưng phát hiện, A ngưu ngươi kỳ thực cũng rất tốt."

"..." Ngưu huynh không hiểu tại sao lão đại bỗng dưng lại nhìn hắn đầy ẩn ý như vậy, căng thẳng đến mức ngắc ngứ: "Chủ... chủ nhân... Ngài... Ngài tới phòng của thuộc hạ làm cái gì vậy?"

"A Ngưu." Đoan Mộc Mạc Ly không trả lời hắn, vẻ tươi cười thoáng chốc biến thành vô cùng nghiêm túc, nắm tay hắn tha thiết nói: "Kỳ thực, ta có điều rất quan trọng nhất định phải nói với ngươi..."

Đầu bò tiểu huynh đệ ừng ực nuốt nước bọt.

"A Ngưu, ta. . ." Y chậm rãi cúi đầu, lại chậm rãi ngẩng lên, nhãn thần mang theo chân thành cùng yêu thương: "Ta kỳ thực vẫn luôn..."

"Chủ nhân...?" Ngưu huynh trong khoảnh khắc đột nhiên nhớ ra lão đại nhà mình chính là mang thuộc tính nam nữ không kiêng, chay mặn đều dùng, đầu nhất thời hoảng thành một đoàn: "Thuộc hạ là thẳng! Thuộc hạ quả thật không thể cùng ngài phát sinh mối quan hệ đó được!!"

"..."

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ..." Đoan Mộc Mạc Ly dùng ánh mắt như nhìn một con trâu mà nhìn A Ngưu, không nhịn được thở dài thương cảm: "Ta là muốn nói, ngươi quả thực rất tốt, ta vẫn luôn cho rằng ngươi và A Mã đúng là trời sinh một đôi, muốn thay ngươi chuẩn bị sính lễ, sáng mai tới rước hắn về làm lão bà."

"..."

.......

Đoan Mộc Mạc Ly ngày hôm nay lại bị hoa sen hất một đường xuống giường.

Hoa sen tu luyện đã lâu, có thể tự mình tách rời linh thân và thần hồn. Tuy thần hồn của nó trong suốt không thể hoá thành thực thể, nhưng nếu muốn dùng linh lực quật tỉnh Đoan Mộc Mạc Ly đang nằm ngủ say như chết, vẫn là quá dễ.

Đoan Mộc Mạc Ly vừa mới sáng sớm đã bị ăn đập, quả nhiên không phục, sau khi nằm bẹp dưới đất giả chết hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, rưng rưng nước mắt kháng nghị:

"Hoa sen, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc."

Thần hồn của hoa sen vốn mang hình dáng của một nữ tử tóc trắng như tuyết, đồng tử lại là một màu đỏ trong suốt, đẹp tựa thần nữ, còn có mấy phần yêu mị hơn cả hồ tộc. Gương mặt của nữ tử sau khi nghe hết câu nói của Đoan Mộc Mạc Ly liền nhăn lại, sau đó cắn răng cười nói: "Đừng đánh trống lảng! Mạc Ly, người lại nhân lúc ta phong bế tu luyện, chạy đi tìm một đám nam yêu?" Chữ "lại" được nó nhấn rất mạnh, quả nhiên căm giận ngút trời.

Đoan Mộc Mạc Ly nhanh chóng hiểu ra vấn đề, gương mặt bỗng có chút đỏ, lắc lắc ống tay áo xấu hổ nói: "Hoa sen, ta là muốn hướng huynh đệ hồ tộc lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nữ nhân mà."

Hoa sen tức tới nghẹn lời: "Vậy còn đám nữ yêu ngươi từng mang về?"

Đoan Mộc Mạc Ly che mặt: "Ta cũng muốn tìm hiểu phương thức lay động trái tim nam nhân nữa. Bọn họ là dân chuyên, có giáo trình bài bản cả đó."

"..."

Trong lúc hoa sen chuẩn bị xuất chiêu đập Đoan Mộc Mạc Ly thêm một phát nữa, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập rất lớn. Cửa phòng thoáng chốc bị mở toang, đầu bò tiểu huynh đệ không biết từ đâu xông vào. Hắn không ngừng thở dốc, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng hốt cực độ.

"A Ngưu? Đã xảy ra chuyện gì?" Đoan Mộc Mạc Ly chưa từng thấy thuộc hạ của mình bày ra thái độ gấp gáp tới như vậy, ngờ rằng có điều chẳng lành, vẻ đùa cợt trước đó nhanh chóng biến mất không còn một mảnh, nghiêm trọng đứng lên, rảo bước về phía cửa.

"Chủ nhân, bìa rừng..."

.......

"..." Khi Đoan Mộc Mạc Ly ra đến nơi, y đã lâm vào trầm mặc khá lâu.

Cũng không biết là kẻ rỗi hơi nào bày ra, lúc này giữa hai cây cổ thụ đối diện rừng Minh Linh, chẳng biết từ bao giờ lại đang căng lên một tấm vải bạt cực lớn, chiều ngang một trượng chiều dài hai trượng, bên trên còn viết một dòng chữ bằng mực đen xấu như gà bới.

GIA ĐÌNH NGƯƠI ĐANG Ở THIÊN SƠN

"..."

Hoa sen và A Ngưu từ trước đã biết Đoan Mộc Mạc Ly bấy lâu nay vẫn luôn đi khắp Tây Vực để tìm lại mẫu thân và phụ thân. Vì vậy khi A Ngưu phát hiện ra tấm bạt kia, không cần điều tra đúng sai, hắn đã vội phi thẳng một mạch trở về để thông báo cho chủ nhân.

Hoa sen thì khác hẳn, thần hồn của nó đã lãng du khắp Tây Vực suốt hàng vạn năm, chuyện vớ vẩn gì còn chưa từng gặp qua? Vì vậy liền "hừ" một tiếng, khinh bỉ nhìn dòng chữ kia: "Là kẻ nào bày trò đây? Ai mà sẽ bị thứ nhảm nhí kia lừa chứ!"

"..."

Hoa sen vốn đang chờ Đoan Mộc Mạc Ly trả lời, vậy mà thấy xung quanh lại yên tĩnh không một âm thanh. Nó hơi khó hiểu nhíu mày, thần hồn hơi động, sau khi xoay người qua, tâm tình vốn đang hăng hái phỉ nhổ tấm bạt kia thoáng chốc liền rơi vào trầm mặc.

Không biết là bằng cách nào, Đoan Mộc Mạc Ly mới trước đây chưa đến mấy giây còn đang đứng ngay cạnh nó, giờ đã biến mất không còn tăm hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện