Giang Cẩm Vinh thấy ta, lập tức ném phượng quan xuống bàn, sắc mặt lạnh đi:

"Giang Cẩm Hòa, ngươi còn dám tới sao?"

Ta mỉm cười hỏi lại: "Ta vì sao không dám? Kẻ chột dạ vốn không phải ta."

"Kẻ bỏ xuân dược cho Giang Hạo Vũ là ngươi, đúng chứ?"

Khóe mắt nàng giật nhẹ, đáy mắt lóe lên sát khí.

Ta vạch trần toàn bộ âm mưu nàng ta dựng nên hôm đó:

"Cố ý để huynh ấy đến khiêu khích ta, khiến ta nổi giận, sau đó lấy cớ xin lỗi dẫn ta đến Tụ Yến các."

"Giang Hạo Vũ bị hạ dược, hoàn toàn mất khống chế, hắn lại có sức mạnh, chỉ cần ta bước vào phòng. Ngươi sẽ lập tức khóa cửa từ bên ngoài."

"Sau đó đợi thời cơ, dẫn phụ mẫu và Cố Cửu Chiêu đến bắt gian."

"Như vậy, ta sẽ thành đứa l.o.ạ.n l.u.â.n với ruột thịt, phụ mẫu sẽ ghê tởm, phủ Thần vương sẽ hủy bỏ hôn ước."

"Tỷ tỷ à, ngươi đúng là lòng dạ rắn rết."

Ta cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo lướt từ đầu đến chân nàng:

"Biết tại sao ta có thể nhanh chóng nhìn thấu thủ đoạn của ngươi không?"

"Vì những trò đê tiện hạ cấp như thế này, ta đã thấy quá nhiều ở thanh lâu từ khi còn nhỏ."

"Ngươi lớn lên trong phủ Thừa tướng, mà lại biết làm trò như vậy, không cần ai dạy."

"Không hổ là con gái của kỹ nữ, m.á.u trong người ngươi cũng ti tiện y như thế."

"Ngươi dám nhục mạ ta!!"

Giang Cẩm Vinh nổi giận, giơ tay muốn tát, ta lập tức chặn cổ tay nàng, trở tay giáng cho nàng một cái bạt tai vang dội! "Giang Cẩm Vinh, nhớ cho kỹ: Tất cả những gì ta làm với ngươi hôm nay, chỉ là đang dùng cách của ngươi trả lại cho chính ngươi mà thôi."

Nàng ta bị ta tát lệch cả mặt, mắt đỏ bừng lên, nghiến răng:

"Ngươi có đắc ý thì sao?! Sau này trong nhà này, ngươi sẽ phải gọi ta là tẩu tẩu, kính ta làm trưởng bối!!"

Ta nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, rồi bất chợt phì cười.

"Ngươi cười cái gì?!"

Giang Cẩm Vinh bị tiếng cười của ta làm hoảng loạn bất an.

Ta vỗ nhẹ vai nàng, ánh mắt đầy ẩn ý:

Hồng Trần Vô Định

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến ngày mai, ngươi sẽ rất bất ngờ."

30

Ngày đại hôn, Quốc sư chọn đúng một ngày lành tháng tốt, trời trong gió thuận, không thể chê vào đâu được cho Thần vương Cố Cửu Chiêu và ta.

Giang Cẩm Vinh cũng được “hưởng ké” ngày lành tháng tốt ấy mà được gả đi.

Lúc nàng ta xuất giá, Thừa tướng và phu nhân đều không ra mặt, chỉ sai hai nha hoàn trang điểm qua loa, phủ phấn tô son cho có lệ.

Mãi đến khi lên kiệu hoa, Giang Cẩm Vinh mới không nhịn được, liên tục nhìn quanh:

“Giang Hạo Vũ đâu? Hôm nay là ngày đại hôn của ta với huynh ấy, sao vẫn chưa thấy bóng dáng?”

Ánh mắt nàng ta đột nhiên va phải một người mặc hỉ phục:

“Nương tử đang tìm ta đấy à?”

“Trương Văn Tuyên!? Sao lại là ngươi?!”

Nàng sửng sốt nhận ra gã thư sinh từng tố cáo mình trước công đường.

“Nương tử nói đùa gì vậy, không phải ta thì là ai được nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Văn Tuyên cười tít mắt, nắm lấy tay nàng, còn đưa lên mũi ngửi một hơi:

“Thơm quá, nương tử của ta thật thơm.”

“Vô liêm sỉ!!”

Giang Cẩm Vinh hất tay ra, giận dữ tát một cái:

“Hôm nay là ngày ta thành thân! Ngươi không sợ Giang Hạo Vũ trở về đuổi ngươi ra khỏi phủ à!?”

“Nàng nói đại công tử à? Huynh ấy đi tòng quân rồi, ba hôm trước xuất phát, giờ chắc đã đến biên ải rồi.”

“Ngươi nói láo! Nếu huynh ấy không ở đây ta… gả cho ai?!”

Trương Văn Tuyên gãi đầu:

“Nương tử còn chưa biết à? Người nàng gả cho hôm nay chính là ta đấy. Thừa tướng đại nhân sớm đã gả nàng cho ta rồi. Đêm nay chính là đêm tân hôn của hai ta!”

Giang Cẩm Vinh trợn trừng mắt, không thể tin nổi:

“Không thể nào, Phụ mẫu ta không thể vứt bỏ ta như thế, Giang Hạo Vũ cũng không dám phụ ta như vậy!”

“Nàng đã thân bại danh liệt rồi, phủ Thừa tướng còn ai muốn giữ nàng nữa đâu? Nơi duy nhất còn đón nhận nàng, chính là nhà ta.”

“Không! Không!! Ta muốn gặp phụ thân! Ta muốn gặp mẫu thân!!”

Nàng ta vùng khỏi kiệu, lao về phía tiền sảnh, nhưng bị đoàn người đưa dâu chặn lại.

Ma ma đi đầu lạnh giọng:

“Tiền viện đang là đại hôn của Thần vương và Vương phi. Ngươi là người ngoài, muốn đến phá hỏng hỷ sự của phủ Thừa tướng chắc?”

“Người ngoài? Ta là thiên kim tiểu thư của phủ Thừa tướng!”

“Thiên kim tiểu thư?” 

Ma ma cười khẩy:

“Phủ Thừa tướng chỉ có một thiên kim chân chính là tiểu thư Giang Cẩm Hòa. Còn ngươi? Chẳng qua là một con chim sẻ chiếm tổ, sống nhờ vỏ bọc giả tạo!”

“Thừa tướng sớm đã không dung nổi ngươi. Ngươi mà còn ở đây quấy rối, đừng trách chúng ta phải động tay, đến lúc đó mất hết thể diện!"

Giang Cẩm Vinh bấy giờ mới bừng tỉnh, nàng ta đã hoàn toàn bị phụ mẫu vứt bỏ.

Nàng biết, lần này vì động đến Giang Hạo Vũ, mới khiến phụ mẫu tức giận. 

Nhưng trước đây nàng cũng từng phạm lỗi, cùng lắm họ giận một hôm là lại tới dỗ dành.

Cớ sao lần này lại khác? Tại sao lại khác?!

Ma ma ném một câu chát chúa:

“Chiếm lấy vị trí thiên kim bao nhiêu năm, ngươi quên mất bản thân mình chỉ là chim khách chiếm tổ rồi sao?”

“Kéo nàng ta lên kiệu! Đừng để lỡ giờ lành!”

Đám gia đinh nửa kéo nửa trói Giang Cẩm Vinh đẩy vào kiệu cưới, nàng ta vùng vẫy, làm rối tung phượng quan trên đầu.

Khi nghe thấy từ tiền sảnh vang lên tiếng nhạc cưới rộn rã, nàng ta gào thét:

“Không thể nào!! Ta mới là thiên kim phủ Thừa tướng!! Ta mới là người trong lòng của Thần vương!! Cùng lắm cũng phải gả cho Giang Hạo Vũ!! Các ngươi sao dám đối xử với ta như vậy!”

“Phụ thân!! Mẫu thân!! Nữ nhi oan quá, sao người nỡ lòng như vậy… sao lại nhẫn tâm như vậy…”

Ma ma mất kiên nhẫn quát:

"Bịt miệng nàng ta lại!"

Trương Văn Tuyên đích thân lấy một dải vải, nắm cằm Giang Cẩm Vinh nhét vào miệng nàng ta.

Hắn cười ha hả:

“Đừng mơ làm Vương phi hay thiên kim gì nữa. Mấy thứ đó sớm là của người khác rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện