Tiêu Chính Quân không muốn nói với Kim Vãng Tích những chuyện này. Lý Thiệu Văn đối xử tốt với Kim Vãng Tích như vậy, chắc chắn sẽ cho nàng được hạnh phúc.

Tiêu Chính Quân mặc thêm y phục, từ khi trở về kinh thành, cơ thể Tiêu Chính Quân lạnh buốt nên phải hạn chế ra khỏi phòng.

Lý Thiệu Văn bước vào “Tiêu chỉ huy sứ, bản quan có chuyện muốn nói. Chuyện này liên quan đến Thiên Tư công chúa, bản quan muốn nói rõ ràng.”

Tích nhi ư? “Lý đại nhân gặp ta có chuyện gì?” Tiêu Chính Quân cũng không rõ có phải vì Lý Thiệu Văn đã biết chuyện mình đến núi tuyết Kim Châu hay không? Trong triều Tiêu Chính Quân chỉ mới nhận chức chưa lâu, Tiêu gia cũng không thân tình với Lý gia nên Lý Thiệu Văn đột ngột tới đây không phải chuyện đơn giản.

“Chuyện ở Kim Châu bản quan đã dặn dò Ngô thái y không nói với bất cứ ai. Tiêu chỉ huy sứ có thể yên tâm. Sau này Tiêu chỉ huy sứ đừng nhắc lại nữa. Tử nhi trước giờ đều tự làm tổn thương chính mình, bản quan không muốn Tử nhi cảm thấy áy náy.”

“Đa tạ Lý đại nhân.” Thì ra Lý Thiệu Văn đã biết tin từ Ngô thái y.

“Tiêu chỉ huy sứ rất quan tâm đến Thiên Tư công chúa, thân là biểu ca của công chúa, bản quan cũng nên đến Tiêu phủ thăm hỏi. Nếu như Tiêu chỉ huy sứ muốn gặp bản quan có thể đến Ngự sử đài.”

“Lý đại nhân cũng đã dùng viên minh châu để cứu công chúa. Nó là vật tiên đế ban tặng cho Dụ Thánh công chúa, là bảo vật của Lý gia.”

Đối với Lý gia, viên trân châu này còn quan trọng hơn cả danh dự, Lý Thiệu Văn là người hiểu rõ điều này nhất. Dụ Thánh công chúa hoàn toàn không biết việc Kim Vãng Tích trúng độc nên chắc chắn không dễ dàng đưa viên trân châu quý giá, Lý Thiệu Văn không thể tiết lộ nên chủ động uống thuốc độc buộc Dụ Thánh công chúa phải mang viên trân châu ra để cứu mạng Lý Thiệu Văn. Tuy nhiên, Lý Thiệu Văn và Ngô thái y Ngô Từ Nhiễm một mực che giấu mọi chuyện nên khi tỉnh lại Kim Vãng Tích chỉ thấy bàn tay nắm chặt và nụ cười ấm áp trong mắt Lý Thiệu Văn mà không biết được những đau đớn Lý Thiệu Văn đã chịu đựng.

“Cũng chỉ là vật ngoài thân, không thể sánh được với ngọc thể của Thiên Tư công chúa.” Có một điều mà Tiêu Chính Quân không biết, đó là từ lâu Lý Thiệu Văn đã coi sự an nguy của Kim Vãng Tích còn quan trọng hơn tính mạng của mình.

Tiêu Chính Quân dò hỏi “Quan hệ giữa Lý đại nhân và Thiên Tư công chúa là…?”

Lý Thiệu Văn cười, dáng vẻ thư sinh từ từ ngồi xuống ghế “Thiên Tư công chúa là biểu hoàng muội của bản quan nhưng mà sau khi hoàng thượng lập thái tử có lẽ sẽ ban hôn cho bản quan. Đến lúc đó Tiêu chỉ huy sứ nhất định phải tới uống rượu mừng của bản quan.”

Bàn tay đang cầm lọ thuốc gỗ bỗng cứng lại, Tiêu Chính Quân bình tĩnh nói “Ta chắc chắn sẽ tới uống rượu mừng của Lý đại nhân. Trong triều đình ta không có một bằng hữu nhưng Lý đại nhân thật sự coi là bằng hữu.”

Sau khi Lý Thiệu Văn rời đi, Tiêu Chính Quân liền đặt lọ thuốc gỗ xuống bàn “Tích nhi, ta không xứng với nàng.” Lý gia là cánh tay phải của hoàng đế, quyền hành rất lớn, Lý Thiệu Văn là con trai của Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm thân phận hoàng thân quốc thích tôn quý, Lý Thiệu Văn đang là trụ cột của triều đình được Khâm Định hoàng đế tin tưởng. Còn Tiêu Chính Quân nhìn lại thì bản thân chẳng có gì, phụ thân chỉ là quan thượng thư, bản thân chỉ là quan tứ phẩm được phong do cứu công chúa. Ranh giới giữa Tiêu Chính Quân và Thiên Tư công chúa quá lớn. Cho đến cùng vẫn là không có kết quả, Tiêu Chính Quân thở dài.

Đại Minh điện – Hoàng cung Bắc Định quốc

Khâm Định hoàng đế ngồi trên long toạ xem tấu chương được Kim Châu dâng lên rồi tức giận ném bản tấu chương xuống phía dưới. Quan tri châu Kim châu bị triệu về kinh thành chứng tỏ chuyện này không hề đơn giản.

Nhặt bản tấu chương cầm lên, Quan tri châu Kim châu run rẩy “Khởi bẩm hoàng thượng, thần đã cố hết sức nhưng dân chúng ở Kim Châu trước giờ luôn muốn chống đối triều đình. Thần vô năng xin được cáo lão về quê nhà.”

Khâm Định hoàng đế tức giận “Dân chúng Kim Châu nhiều lần muốn nổi loạn, trẫm đã quá nương tay, đáng lẽ phải trừng trị thật thích đáng. Quan tri châu Kim châu làm trẫm thất vọng hết lần này đến lần khác.” Nhìn qua Khang Nhân vương, hoàng đế hỏi “Từ nhi, con có cao kiến gì không?”

“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng việc dân chúng Kim Châu liên tục nổi loạn trước hết là do quan phụ mẫu Kim châu không cai quản tốt dân chúng gây ra bạo loạn. Phải trừng trị nghiêm khắc dân chúng Kim Châu vì dám nuôi dưỡng Tàng Nhân đường chống lại triều đình, tước bỏ quyền hành của các quan lại đứng đầu Kim châu đi đầy ở biêng cương, cho quân truy lùng khắp Kim châu tìm dấu vết của Tàng Nhân đường.” Khang Nhân vương xưa nay vốn lạnh lùng, không nể tình nên một khi Khâm Định hoàng đế hỏi đến Khang Nhân vương các quan trong triều đều lo lắng.

Khâm Định hoàng đế hài lòng “Mọi chuyện cứ làm theo lời của Khang Nhân vương.”

Đoan Bình vương Kim Thương vội vàng tâu “Phụ hoàng, theo nhi thần thấy quan lại Kim châu đã cố gắng hết sức, dân chúng Kim châu vẫn chưa phục triều đình, nếu tiếp tục chèn ép sẽ không được lòng dân, càng khiến dân chúng các nơi khác căm phẫn mà nuôi ý chống đối với triều đình. Thay vì đi đầy ở biên cương, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng bãi chức quan đứng đầu Kim châu là được bởi như vậy cũng khiến cho dân chúng Kim châu một bài học. Hành tung của sát thủ Tàng Nhân đường không phải lần đầu tiên quan quân triều đình truy quét Kim châu nhưng trước giờ một chút mang mối cũng không tìm được. Bạo loạn xảy ra, dân chúng Kim châu đã chết mất mấy nghìn người, khắp nơi tang thương đau buồn, trong lúc này mang quân truy quét Kim châu không thể được. Những lần nhi thần mang lương thực đến Kim châu cứu trợ đã chính mắt nhìn thấy cuộc sống cơ cực của dân chúng nơi đó. Từ khi Thánh Võ hoàng đế khai quốc, khắp các châu phủ Bắc Định nơi nào cũng an cư lạc nghiệp duy chỉ có Kim châu vẫn liên tiếp chìm trong bạo loạn.”

“Bao nhiêu năm triều đình hết lòng lo cho dân chúng Kim châu, có bao giờ để họ đói một ngày nhưng dân chúng Kim châu chính là muốn phản lại triều đình. Đoan Bình vương vẫn chưa nhìn thấu được bản chất của dân chúng Kim châu ư? Thần xin hoàng thượng trừng trị thật thích đáng, không những trị tội quan lại mà còn trị tội những kẻ kích động dân chúng. Lưu đày biên cương không đủ để răn đe, thần thỉnh cầu hoàng thượng xử trảm quan lại Kim châu để làm gương cho dân chúng.” Lâm quốc trượng tuổi đã cao nhưng xưa nay đều không cho dân chúng Kim Châu vào mắt.

“Phúc nhi có ý kiến gì không?”

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần trước giờ chuyện của triều đình đều không biết phải xử lý làm sao. Triều đình nên xoa dịu lòng dân để họ phục theo triều đình chứ không đàm áp họ.” Cảnh Minh vương cẩn trọng nói. Những chuyện trong triều rất dễ gây thù do đó Kim Thiên Phúc không muốn đứng về phe nào.

“Hải nhi, còn con?” Khâm Định hoàng đế nhìn sang phía Cảnh Định vương Kim Thiên Hải.

Ánh mắt thất thần của Cảnh Định vương Kim Thiên Hải khiến hoàng đế tức giận lặp lại câu hỏi một lần nữ thì Kim Thiên Hải mới vội vàng đáp “Nhi thần không có ý kiến gì. Mọi chuyện theo phụ hoàng quyết định.”

“Dạo này trẫm thấy con luôn không tập trung vào chính sự. Tự xem lại mình đi.” Khâm Định hoàng đế luôn tin tưởng người con trai này nhưng tại sao Cảnh Định vương thuộc làu sách thánh hiền, thông minh có phong thái của đế vương lại thành ra như vậy.

“Nhi thần biết tội. Xin phụ hoàng bớt giận.”

“Hoàng thượng, thần xin được đến Kim châu giải quyết vụ nổi loạn này.” Tiêu Chính Quân có lòng tin mình sẽ thuyết phục được dân chúng.

Các quan lại xung quanh quay sang nhìn Tiêu Chính Quân, ánh mắt khinh thường nhìn rồi lắc đầu. Hết Lý gia rồi Tiêu gia, cả hai đều là những kẻ cố thể hiện trước mặt Khâm Định hoàng đế mà thôi. Một tên vô tình cứu công chúa mà được ban cho chức quan mà cũng xứng đứng cùng nơi với bọn họ?

“Khanh cần bao nhiêu binh mã?” Khâm Định hoàng đế lúc này mới chăm chú nhìn Tiêu Chính Quân.

“Thần không cần binh mã. Chỉ cầu hoàng thượng giữ nguyên quan lại ở Kim châu. Thần sẽ cùng thuộc hạ ở Đô ty gấp rút đến Kim châu thuyết phục dân chúng.”

Các quan văn võ đều nhìn Tiêu Chính Quân, Tạ thái sư và Bùi tể tướng đều cười lớn.

Tạ thái sư cười lớn “Tiêu chỉ huy sứ có biết mình vừa nói gì không? Định xoa dịu lòng dân chỉ bằng câu nói? Triều đình không phải chưa từng làm. Dân chúng Kim châu không biết lượng sức, chống đối với triều đình chính là phản nghịch còn cần cho bọn chúng một con đường sống sao?”

Bùi tể tướng cũng tiếp lời “Tiêu chỉ huy sứ chỉ là quan tứ phẩm lại mới nhậm chức chưa lâu nên chưa hiểu được dân chúng Kim Châu hung hăng ngang ngược như thế nào. Theo bản quan thấy, Tiêu chỉ huy sứ không thể hoàn thành được trọng trách này đâu.”

Lý Thiệu Văn nhìn sang Tiêu Chính Quân rồi nói “Tiêu chỉ huy sứ có lý do của riêng mình, nếu các vị đại nhân ở đây không thể đưa ra cao kiến thì hãy để cho Tiêu chỉ huy sứ thử một lần. Hạ quan tin, hoàng thượng nhất định sẽ cho Tiêu chỉ huy sứ một cơ hội lập công.”

Lý Thiệu Văn sao lại giúp đỡ mình?

Khâm Định hoàng đế ngồi trên long toạ từ từ nói “Trẫm đã quyết định để Đinh Thiếu tướng quân mang theo 5 nghìn quân đến Kim châu dẹp nổi loạn. Tiêu Chỉ huy sứ chức trách đảm bảo an nguy kinh thành đâu thể tới Kim châu xa xôi bỏ mặc an nguy của Kinh thành.” Đinh thiếu tướng quân Đinh Thất là trưởng tử của Đinh tướng quân vô cùng được coi trọng nhiệm vụ lần này không gây khó khăn cho Đinh thiếu tướng quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện