Ngô thái y Ngô Từ Nhiễm tuy còn trẻ tuổi nhưng y thuật cao minh lại là truyền nhân của thần y nổi tiếng nên chỉ trong một đêm đã làm cho Tiêu Chính Quân đã khoẻ lại, Kim Vãng Tích được cung nữ lén báo tin nên đã trốn sang lều của Tiêu Chính Quân.
Kim Vãng Tích mang khăn che mặt đến lều của Tiêu Chính Quân rồi bảo Ngô thái y hãy lui ra, sau đó ngồi xuống giường nhìn vào khuôn mặt anh tuấn nhưng đã có một vết xước lớn trên má. Kim Vãng Tích chạm vào vết thương trên mặt Tiêu Chính Quân khiến người đang năm im đột nhiên từ từ mở mắt ra. Kim Vãng Tích bỏ khăn che mặt ra, lo lắng hỏi “Huynh đã cảm thấy tốt hơn chưa?”
“Đa tạ … Kim cô nương đã cứu giúp. Tại hạ giờ không còn đau…”
Tiêu Chính Quân định ngồi dậy nhưng người chi chít vết thương nên không thể thì bị người bên cạnh ấn xuống giường. Kim Vãng Tích ngăn lại “Huynh nghỉ ngơi trước đi. Đừng ngồi dậy.”
“Đây là đâu?” Nơi này giống như…
“Lều trại ven rừng…Ta đã đưa huynh về đây.”
“Lều trại…ven rừng?” Tiêu Chính Quân bất ngờ lên tiếng thì bên ngoài có cung nữ ra hiệu, Kim Vãng Tích vội vàng đứng dậy, không nói thêm được gì nhiều chỉ có đủ thời gian cáo biệt “Ta phải đi rồi, huynh hãy dưỡng thương trước, ta sẽ đến thăm huynh sau.”
Từ tối hôm qua khi bị nhốt vào lều, Kim Vãng Tích rất lo lắng cho Tiêu Chính Quân khi biết Ngô thái y đích thân chữa trị Kim Vãng Tích mới yên tâm được, bây giờ chạy vội đến đây nhìn thấy Chính Quân đã tỉnh táo nên rất an tâm.
Kim cô nương đến được lều trại ven rừng? Thiên Tư công chúa đã tìm được chưa? Tính mạng công chúa quan trọng, một mình phụ thân, không được, mình phải đi giúp một tay.
Tiêu Chính Quân định ngồi dậy rời giường nhưng bên ngoài có tiếng bước chân tiến vào.
Một lát sau thì Tiêu Thượng thư và Vũ thượng tướng quân vào lều thăm Tiêu Chính Quân. Vũ thượng tướng quân ít để tâm đến chuyện của triều đình nhưng khi biết tin người giết được hổ trắng đã tỉnh lại nên rất muốn gặp mặt.
“Vũ thượng tướng quân, phụ thân, còn Thiên Tư công chúa…tại hạ không tì thấy…” Tiêu Chính Quân hỏi.
“Con không cần lo nữa, công chúa đã an toàn trở về lều trại.” Tiêu Khải nói. Con trai của ông cuối cùng cũng lập được đại công, Tiêu gia cũng có ngày được vinh hiển.
“Tiêu công tử không những trẻ tuổi mà còn tài giỏi, bản tướng rất thích con người Tiêu công tử. Tiêu đại nhân giúp Bắc Định quốc có thêm một nhân tài rồi. Tương lai sẽ không kém trạng nguyên của Lý gia đâu.” Vũ thượng tướng quân nhìn thấy ở Tiêu Chính Quân sự cam đảm giống như mình hồi còn trẻ.
“Hạ quan đâu dám so con trai mình với Lý Đô Ngự sử.” Tiêu Khải khiêm tốn nói. Trong thâm tâm ông cũng muốn Tiêu Chính Quân tiến công lập nghiệt mau chóng thành gia thất nhưng Tiêu gia không có thế lực trong triều đâu dám nghĩ tới sánh ngang với các gia tộc khai quốc công thần.
Trời gần sáng, Kim Thiên Nam đã cõng Tiên nhi trong trạng thái nguy kịch về tới lều trại, Kim Thiên Nam cầu xin Khâm Định hoàng đế cho Ngô thái y chữa độc tố trong người của một cung nữ, do đó Khâm Định hoàng đế không được vui, tức giận bỏ đi. Nhưng Thành Nguyên hoàng hậu lại khác, cười nhân từ, bảo Đỗ công công truyền ý chỉ.
Ngô thái y ở bên hoàng thượng y thuật cao minh, chỉ có Ngô thái y mới có hy vọng trị được độc này, Kim Thiên Nam không thể để mặc cho Tiên nhi chết dần vì trúng độc.
Trong quá trình chữa độc, Kim Thiên Nam đứng ngồi không yên. Cuối cùng qua hai canh giờ độc tính đã được cho khỏi cơ thể. Tiên nhi do mất máu quá nhiều nên tạm thời ngất đi. Kim Thiên Nam ngồi cạnh Tiên nhi, ngoài mẫu thân của mình, Kim Thiên Nam chưa thấy ai đối xử tốt với mình như Tiên nhi dù đó chỉ là một cung nữ xuất thân thấp kém. Trùng hợp là cả Phương tần và Tiên nhi đều là cung nữ do vậy Kim Thiên Nam cũng có chút thiện cảm với cung nữ này.
Ngô thái y gật đầu nói “Tuy độc tính đã bị loại bỏ hoàn toàn nhưng không thể hồi phục cơ thể ngay được, vương gia hãy vào bên trong thăm cô nương đó một lát.”
Nhìn Tiên nhi nằm trong lều, Kim Thiên Nam bước đến gần hỏi “Ngươi sao rồi?” Ngô Từ Nhiễm khi ở bên ngoài đã nói rất rõ ràng nhưng Kim Thiên Nam vẫn tiếp tục hỏi.
Tiên nhi đã trải qua sự đau đớn xuyên thấu tâm can hồi nhỏ thì chút đau đớn này có là gì “Vì nô tỳ mà hoàng thượng quở trách vương gia, nô tỳ …”
“Ngươi mới trị độc xong, đừng nói nhiều, nghỉ ngơi ở đây trước, vài ngày sau ngươi và bản vương mới trở về hoàng cung.” Kim Thiên Nam đã quyết định cũng báo lại với Thành Nguyên hoàng hậu, có hoàng hậu nói đỡ chắc chắn Khâm Định hoàng đế sẽ bỏ qua.
“Nhưng…”
Kim Thiên Nam lệnh cho thuộc hạ mang thuốc vào, đưa bát thuốc đến trước mặt Tiên nhi “Ngươi uống xong thuốc rồi nói, bản vương không được ngươi cứu bây giờ đã bỏ mạng trong động rắn, bản vương đang cứu lại ngươi, có ân trả ân có oán báo oán, bản vương không phải vì tình cảm riêng tư mà làm vậy.”
“Vương gia tại sao nói là tình cảm riêng tư?” Tiên nhi vừa uống bát thuốc đắng một cách ngon lành vừa hỏi.
“Bản vương cũng không biết rõ nhưng trong doanh trại không có tình cảm riêng tư, bản vương được dậy, bất kể chuyện gì cũng phải đặt đại cuộc lên trên. Tình cảm riêng tư bản vương chưa bao giờ được phép nghĩ tới.” Kim Thiên Nam định nói tiếp nhưng nhận ra mình càng lúc càng lạc sang một vấn đề khác.
Đợi Tiên nhi uống xong bát thuốc, Kim Thiên Nam đứng dậy đi về lều của mình, trước khi đi còn dặn cung nữ bên ngoài chăm sóc tốt cho Tiên nhi.
Cầm lấy lọ sứ nhỏ trên tay, Tiên nhi cất vào trong người, lần này tới rừng Dương châu suýt mất mạng mới lấy được vật này, không thể để mất.
Kim Thương và Vũ Đình Đình tối hôm đấy cũng đã trở về lều trại ven rừng. Kim Thương đỡ Đình Đình xuống ngựa, Đình Đình vui vẻ ôm cổ Kim Thương mà nhảy xuống. Toàn bộ cảnh tượng này đã thu hết vào mắt Vũ Thượng tướng quân.
Vũ Thượng tướng quân kéo Vũ Đình Đình tránh xa Kim Thương “Đình Đình, con sao có thể đi cùng nam nhân nhiều ngày được. Con có biết bản thân là thái tử phi tương lai? Mọi hành động sao có thể tuỳ tiện như trước? Chuyện này đồn ra sẽ ảnh hưởng tới danh tiết của con.”
“Ông nội, Thương ca ca chỉ dẫn con đi chơi thôi. Hơn nữa huynh ấy đối xử rất tốt với Đình Đình. Ông nội đừng nó vậy với huynh ấy. Lỗi của con. Con sẽ chịu phạt.” Vũ Đình Đình năn nỉ ông nội.
“Vũ Thượng tướng quân, tất cả chuyện này là bản vương đã rủ Đình Đình đi chơi. Tướng quân đừng tránh Đình Đình.” Kim Thương đứng bên cạnh từ từ nói.
Vũ thượng tướng quân trước giờ luôn không thích người của Ôn gia, hiện tại đứng đối diện với Kim Thương tuy lời lẽ thành kính trang nghiêm nhưng trong lòng luôn tỏ thái độ khinh ghét “Vương gia không thể bảo vệ cho nó một cuộc sống tốt đẹp, thứ cho lão thần nói thẳng, vương gia đừng nên gặp nó nữa.”
“Bản vương sẽ đối xử tốt với Đình Đình, không làm Đình Đình buồn tủi, còn Vũ thượng tướng quân nghĩ thế nào, bản vương không quan tâm.” Kim Thương không che giấu nói, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Vũ Thượng tướng quân kéo Đình Đình đi, đôi mắt của Đình Đình vẫn ngoái lại nhìn Kim Thương “Thương ca ca!”
Kim Thương đứng sững lại một hồi lâu trong màn đêm.
Kim Vãng Tích mang khăn che mặt đến lều của Tiêu Chính Quân rồi bảo Ngô thái y hãy lui ra, sau đó ngồi xuống giường nhìn vào khuôn mặt anh tuấn nhưng đã có một vết xước lớn trên má. Kim Vãng Tích chạm vào vết thương trên mặt Tiêu Chính Quân khiến người đang năm im đột nhiên từ từ mở mắt ra. Kim Vãng Tích bỏ khăn che mặt ra, lo lắng hỏi “Huynh đã cảm thấy tốt hơn chưa?”
“Đa tạ … Kim cô nương đã cứu giúp. Tại hạ giờ không còn đau…”
Tiêu Chính Quân định ngồi dậy nhưng người chi chít vết thương nên không thể thì bị người bên cạnh ấn xuống giường. Kim Vãng Tích ngăn lại “Huynh nghỉ ngơi trước đi. Đừng ngồi dậy.”
“Đây là đâu?” Nơi này giống như…
“Lều trại ven rừng…Ta đã đưa huynh về đây.”
“Lều trại…ven rừng?” Tiêu Chính Quân bất ngờ lên tiếng thì bên ngoài có cung nữ ra hiệu, Kim Vãng Tích vội vàng đứng dậy, không nói thêm được gì nhiều chỉ có đủ thời gian cáo biệt “Ta phải đi rồi, huynh hãy dưỡng thương trước, ta sẽ đến thăm huynh sau.”
Từ tối hôm qua khi bị nhốt vào lều, Kim Vãng Tích rất lo lắng cho Tiêu Chính Quân khi biết Ngô thái y đích thân chữa trị Kim Vãng Tích mới yên tâm được, bây giờ chạy vội đến đây nhìn thấy Chính Quân đã tỉnh táo nên rất an tâm.
Kim cô nương đến được lều trại ven rừng? Thiên Tư công chúa đã tìm được chưa? Tính mạng công chúa quan trọng, một mình phụ thân, không được, mình phải đi giúp một tay.
Tiêu Chính Quân định ngồi dậy rời giường nhưng bên ngoài có tiếng bước chân tiến vào.
Một lát sau thì Tiêu Thượng thư và Vũ thượng tướng quân vào lều thăm Tiêu Chính Quân. Vũ thượng tướng quân ít để tâm đến chuyện của triều đình nhưng khi biết tin người giết được hổ trắng đã tỉnh lại nên rất muốn gặp mặt.
“Vũ thượng tướng quân, phụ thân, còn Thiên Tư công chúa…tại hạ không tì thấy…” Tiêu Chính Quân hỏi.
“Con không cần lo nữa, công chúa đã an toàn trở về lều trại.” Tiêu Khải nói. Con trai của ông cuối cùng cũng lập được đại công, Tiêu gia cũng có ngày được vinh hiển.
“Tiêu công tử không những trẻ tuổi mà còn tài giỏi, bản tướng rất thích con người Tiêu công tử. Tiêu đại nhân giúp Bắc Định quốc có thêm một nhân tài rồi. Tương lai sẽ không kém trạng nguyên của Lý gia đâu.” Vũ thượng tướng quân nhìn thấy ở Tiêu Chính Quân sự cam đảm giống như mình hồi còn trẻ.
“Hạ quan đâu dám so con trai mình với Lý Đô Ngự sử.” Tiêu Khải khiêm tốn nói. Trong thâm tâm ông cũng muốn Tiêu Chính Quân tiến công lập nghiệt mau chóng thành gia thất nhưng Tiêu gia không có thế lực trong triều đâu dám nghĩ tới sánh ngang với các gia tộc khai quốc công thần.
Trời gần sáng, Kim Thiên Nam đã cõng Tiên nhi trong trạng thái nguy kịch về tới lều trại, Kim Thiên Nam cầu xin Khâm Định hoàng đế cho Ngô thái y chữa độc tố trong người của một cung nữ, do đó Khâm Định hoàng đế không được vui, tức giận bỏ đi. Nhưng Thành Nguyên hoàng hậu lại khác, cười nhân từ, bảo Đỗ công công truyền ý chỉ.
Ngô thái y ở bên hoàng thượng y thuật cao minh, chỉ có Ngô thái y mới có hy vọng trị được độc này, Kim Thiên Nam không thể để mặc cho Tiên nhi chết dần vì trúng độc.
Trong quá trình chữa độc, Kim Thiên Nam đứng ngồi không yên. Cuối cùng qua hai canh giờ độc tính đã được cho khỏi cơ thể. Tiên nhi do mất máu quá nhiều nên tạm thời ngất đi. Kim Thiên Nam ngồi cạnh Tiên nhi, ngoài mẫu thân của mình, Kim Thiên Nam chưa thấy ai đối xử tốt với mình như Tiên nhi dù đó chỉ là một cung nữ xuất thân thấp kém. Trùng hợp là cả Phương tần và Tiên nhi đều là cung nữ do vậy Kim Thiên Nam cũng có chút thiện cảm với cung nữ này.
Ngô thái y gật đầu nói “Tuy độc tính đã bị loại bỏ hoàn toàn nhưng không thể hồi phục cơ thể ngay được, vương gia hãy vào bên trong thăm cô nương đó một lát.”
Nhìn Tiên nhi nằm trong lều, Kim Thiên Nam bước đến gần hỏi “Ngươi sao rồi?” Ngô Từ Nhiễm khi ở bên ngoài đã nói rất rõ ràng nhưng Kim Thiên Nam vẫn tiếp tục hỏi.
Tiên nhi đã trải qua sự đau đớn xuyên thấu tâm can hồi nhỏ thì chút đau đớn này có là gì “Vì nô tỳ mà hoàng thượng quở trách vương gia, nô tỳ …”
“Ngươi mới trị độc xong, đừng nói nhiều, nghỉ ngơi ở đây trước, vài ngày sau ngươi và bản vương mới trở về hoàng cung.” Kim Thiên Nam đã quyết định cũng báo lại với Thành Nguyên hoàng hậu, có hoàng hậu nói đỡ chắc chắn Khâm Định hoàng đế sẽ bỏ qua.
“Nhưng…”
Kim Thiên Nam lệnh cho thuộc hạ mang thuốc vào, đưa bát thuốc đến trước mặt Tiên nhi “Ngươi uống xong thuốc rồi nói, bản vương không được ngươi cứu bây giờ đã bỏ mạng trong động rắn, bản vương đang cứu lại ngươi, có ân trả ân có oán báo oán, bản vương không phải vì tình cảm riêng tư mà làm vậy.”
“Vương gia tại sao nói là tình cảm riêng tư?” Tiên nhi vừa uống bát thuốc đắng một cách ngon lành vừa hỏi.
“Bản vương cũng không biết rõ nhưng trong doanh trại không có tình cảm riêng tư, bản vương được dậy, bất kể chuyện gì cũng phải đặt đại cuộc lên trên. Tình cảm riêng tư bản vương chưa bao giờ được phép nghĩ tới.” Kim Thiên Nam định nói tiếp nhưng nhận ra mình càng lúc càng lạc sang một vấn đề khác.
Đợi Tiên nhi uống xong bát thuốc, Kim Thiên Nam đứng dậy đi về lều của mình, trước khi đi còn dặn cung nữ bên ngoài chăm sóc tốt cho Tiên nhi.
Cầm lấy lọ sứ nhỏ trên tay, Tiên nhi cất vào trong người, lần này tới rừng Dương châu suýt mất mạng mới lấy được vật này, không thể để mất.
Kim Thương và Vũ Đình Đình tối hôm đấy cũng đã trở về lều trại ven rừng. Kim Thương đỡ Đình Đình xuống ngựa, Đình Đình vui vẻ ôm cổ Kim Thương mà nhảy xuống. Toàn bộ cảnh tượng này đã thu hết vào mắt Vũ Thượng tướng quân.
Vũ Thượng tướng quân kéo Vũ Đình Đình tránh xa Kim Thương “Đình Đình, con sao có thể đi cùng nam nhân nhiều ngày được. Con có biết bản thân là thái tử phi tương lai? Mọi hành động sao có thể tuỳ tiện như trước? Chuyện này đồn ra sẽ ảnh hưởng tới danh tiết của con.”
“Ông nội, Thương ca ca chỉ dẫn con đi chơi thôi. Hơn nữa huynh ấy đối xử rất tốt với Đình Đình. Ông nội đừng nó vậy với huynh ấy. Lỗi của con. Con sẽ chịu phạt.” Vũ Đình Đình năn nỉ ông nội.
“Vũ Thượng tướng quân, tất cả chuyện này là bản vương đã rủ Đình Đình đi chơi. Tướng quân đừng tránh Đình Đình.” Kim Thương đứng bên cạnh từ từ nói.
Vũ thượng tướng quân trước giờ luôn không thích người của Ôn gia, hiện tại đứng đối diện với Kim Thương tuy lời lẽ thành kính trang nghiêm nhưng trong lòng luôn tỏ thái độ khinh ghét “Vương gia không thể bảo vệ cho nó một cuộc sống tốt đẹp, thứ cho lão thần nói thẳng, vương gia đừng nên gặp nó nữa.”
“Bản vương sẽ đối xử tốt với Đình Đình, không làm Đình Đình buồn tủi, còn Vũ thượng tướng quân nghĩ thế nào, bản vương không quan tâm.” Kim Thương không che giấu nói, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Vũ Thượng tướng quân kéo Đình Đình đi, đôi mắt của Đình Đình vẫn ngoái lại nhìn Kim Thương “Thương ca ca!”
Kim Thương đứng sững lại một hồi lâu trong màn đêm.
Danh sách chương