Một sợi tóc mai xoà trên trán, Lý Thiệu Văn cũng cẩn thận chạm vào đưa ra phía sau.
Uống thuốc xong, Lý Thiệu Văn chỉ đành ở lại Tư Phong cung ngồi bên cạnh giường của Kim Vãng Tích cả đêm, bàn tay vẫn nắm chặt tay Kim Vãng Tích không rời.
Tử nhi, biểu ca chỉ muốn tốt cho muội, Tử nhi trong thâm tâm biểu ca chiếm một vị trí quan trọng, không thể thay thế. Người Tử nhi yêu là ai? Không phải biểu ca.
Đôi mắt của Lý Thiệu Văn nhẫn nhịn chịu đựng sự đau lòng, ngồi bên cạnh Kim Vãng Tích, nửa bước không rời đi.
Kim Vãng Tích đến tối hôm sau mới tỉnh dậy liền thấy ánh mắt lo lắng của Lý Thiệu Văn “Tử nhi, đừng cử động, muội nằm nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Biểu ca đã cho người sắc thuốc cho muội, lát muội uống thêm một bát…”
“Thiệu Văn ca ca, Tích nhi không sao. Tiêu Chính Quân sao rồi?” Kim Vãng Tích lúc này chợt nhớ ra mọi chuyện đêm qua lo lắng cho Tiêu Chính Quân.
“Hôm nay hoàng thượng hạ chỉ giáng chức của Tiêu Chính Quân xuống Vệ uý thất phẩm điều đến Hoà châu. Ngày mai sẽ lên đường.” Lý Thiệu Văn cũng không còn cách nào khác đành phải dấu diếm Kim Vãng Tích không muốn Kim Vãng Tích lo nghĩ.
“Ngày mai đi rồi? Muội muốn gặp Tiêu Chính Quân…” Kim Vãng Tích muốn vùng dậy khỏi giường nhưng cơ thể lảo đảo bị Lý Thiệu Văn ôm được.
“Muội bây giờ không thể rời khỏi cung nửa bước, người trong Tư Phong cung đều là của hoàng thượng. Muội nghĩ muội bước chân rời khỏi đây được? Biểu ca cũng không giúp được muội che giấu.” Lý Thiệu Văn ngăn lại. Bản thân cũng không biết vì sao ngăn cản Kim Vãng Tích gặp Tiêu Chính Quân. Vì lo hoàng thượng biết Vãng Tích rời cung, vì sức khoẻ của Vãng Tích hay vì giờ đây Vãng Tích đã là thê tử tương lai.
Kim Vãng Tích gào lên đau đớn, nước mắt chảy ra van xin “Muội mặc kệ…Muội phải đi gặp Tiêu Chính Quân. Muội cầu xin biểu ca, biểu ca là người duy nhất giúp được muội. Muội chỉ cần gặp Tiêu Chính Quân lần cuối cùng thôi…Muội cầu xin huynh, biểu ca….Tích nhi cầu xin huynh…Thiệu Văn ca ca…”
Lý Thiệu Văn chưa từng nhìn thấy Kim Vãng Tích yếu đuối như lúc này, ôm chặt Kim Vãng Tích và nói “Tử nhi…muội vì hắn mà không màng tính mạng quỳ gối cầu xin hoàng thượng bây giờ từ bỏ tất cả danh dự cầu xin huynh hay sao?”
Kim Vãng Tích cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt “Muội đồng ý lấy huynh rồi. Muội sẽ thực hiện lời hứa của mình. Muội không hối hận nhưng…muội không thể không nói lời từ biệt Tiêu Chính Quân.”
Nhìn muội vì ai mà rơi lệ còn huynh lại vì muội mà đau lòng.
Lý Thiệu Văn buông lỏng Kim Vãng Tích ra “Biểu ca sẽ giúp muội. Muội mau thay y phục cung nữ, biểu ca đưa muội rời khỏi đây.”
Chính điện từ khi Lý Thiệu Văn rời đi đã một lúc lâu, Kim Vãng Tích nhìn bộ y phục cung nữ đặt ở trên bàn, bàn tay chạm vào mà đau đớn. Kim Vãng Tích biết tình cảm mà Lý Thiệu Văn dành cho mình lớn như thế nào nhưng trái tim mình đã bị đánh mất ở trong cơn mưa rừng trúc An châu.
Thiệu Văn ca ca, xin lỗi huynh. Huynh dành cho muội bao nhiêu tình cảm thì muội cũng dành cho Tiêu Chính Quân bấy nhiêu tình cảm. Lý trí của muội bây giờ đã không thể tự quyết định được nữa.
Một lúc sau, Lý Thiệu Văn bước vào nhìn Kim Vãng Tích mặc mày rầu rĩ trong bộ y phục cung nữ màu trắng nói “Được rồi.”
Kim Vãng Tích chưa bao giờ thấy Lý Thiệu Văn nói với mình hai chữ ngắn như thế, biểu ca đang rất buồn ư?
Đêm ấy Kim Vãng Tích ngồi trong xe ngựa của Lý Thiệu Văn rời cung. Xe ngựa của Lý Đô ngự sử nên Long vệ quân không tra xét. Kim Vãng Tích rời khỏi hoàng thành công. Chỉ cần bọn họ sớm trở về thì chẳng ai có thể phát hiện ra.
Lãnh cung – Hoàng cung Bắc Định quốc
Trong lãnh cung một ngày dài như một năm. Lãnh cung của hoàng cung Bắc Định quốc trước từng là nơi ở của cung nữ ở hậu cung nên vô cùng bé và chật trội. Nhiều năm nay lãnh cung để trống vì hoàng đế trong hậu cung chỉ còn lại vài vị phi tần. Tuy nhiên ai cũng không thể ngờ được rằng Lan quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu lại bị nhốt ở đây.
Thành Nguyên hoàng hậu mặc một bộ y phục đơn giản màu đỏ, bên ngoài choàng áo khoác mỏng màu đen bước vào cửa gian phòng, đảo quanh xung quanh một lượt. Lãnh cung tàn tạ này sao có thể cho một quý phi sống được đây?
Từ khi Lan quý phi vào đây liền bị các hạ nhân khinh thường những cung nữ trước hầu hạ ở Đoan Khánh cung cũng chẳng còn ai muốn đến nơi này để chịu khổ cùng Lan quý phi. Lan quý phi ngồi một góc trong phòng, đầu tóc rối tung, y phục xa hoa vẫn mặc trên người, trang sức vẫn còn nhưng trông thảm hại đến đáng thương.
Thấy Thành Nguyên hoàng hậu đi vào cửa, Lan quý phi đưa mắt nhìn ra cười khinh bỉ “Ngươi còn đến nơi này làm gì?”
“Cả hậu cung này đều là của bản cung, bản cung muốn đến đâu thì lập tức đến đó. Ngươi ngăn được? Nhìn ngươi thảm hại như thế này bản cung cảm thấy rất vui mừng. Những ngày gần đây bản cung đêm nào cũng mơ đẹp.” Thành Nguyên hoàng hậu lại gần Lan quý phi chú ý quan sát.
“Mẫu nghi thiên hạ đoan trang hiền thục? Bây giờ ngươi mới lộ bản mặt thật của mình cho thiên hạ xem?” Lan quý phi thở dài nói “Cả thiên hạ nên sớm biết được bộ mặt thật của ngươi.”
Thành Nguyên hoàng hậu cười nói “Bộ mặt này của bản cung không phải do các ngươi ban tặng hay sao? Những ngày này bị nhốt tại lãnh cung, ngươi sống thật vất vả. Bản cung bây giờ hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi như năm xưa bản cung giết chết bọn họ vậy. Ngươi sắp chết rồi muốn nói năng xằng bậy vu khống cho bản cung?”
Thành Nguyên hoàng hậu nhắc đến bọn họ, Lan quý phi liền xanh mặt sợ hãi vì Lan quý phi hiểu được rằng số mình sắp tận rồi. “Ngươi sẽ không dám đâu…Hoàng thượng không hạ lệnh ban chết cho ta. Ngươi dám giết ta chính là cãi lại thánh chỉ của hoàng thượng.”
Hoàng thượng thương tình thái tử mới mất không giết chết Lan quý phi nhưng Thành Nguyên hoàng hậu đâu có quan tâm “Năm xưa hoàng thượng định tha tội cho Nhu phi, chính là bản cung đã cố tình cùng Nhu phi lên chùa lễ phật rồi giết chết ả ta trong rừng sâu nhưng hoàng thượng đã biết tất cả mọi chuyện lại cho người tìm kiếm bản cung chứ không phải Nhu phi. Đó là lý do tại sao tới tận mười ngày sau khi xác Nhu phi không còn nguyên vẹn, ngay cả thái y cũng không tìm hiểu được nguyên nhân cái chết thì nó mới được tìm thấy. Hoàng thượng cố tình che dấu tất cả cho bản cung cho dù bản cung làm những chuyện gì ngay cả giết chết ngươi tại đây, hoàng thượng cũng sẽ không hề trách cứ…Ngươi tin không?” Thành Nguyên hoàng hậu xoay xoay chiếc vòng ngọc thạch trắng trong tay, chiếc vòng này vừa khéo che đi vết sẹo năm xưa Nhu phi để lại.
“Ngươi thật độc ác. Là ngươi đã giết chết cả thái tử, giết chết Hải nhi của ta. Trả mạng của Hải nhi lại cho ta…” Lan quý phi rút trâm vàng trên đầu lao tới định đâm Thành Nguyên hoàng hậu nhưng Thuỵ Miên ở bên cạnh đã kịp thời cản lại hất Lan quý phi ra.
“Bản cung có phải là người hại chết thái tử hay không không còn quan trọng, quan trọng là cái chết của thái tử cũng như Tạ gia diệt vong bao gồm cả cái chết của ngươi ở lãnh cung hôm nay đều sẽ chìm vào quên lãng…” Thành Nguyên hoàng hậu cầm lấy lọ thuốc độc nhỏ từ tay Thuỵ Miên đưa đến trước mặt của Lna quý phi.
Thuỵ Miên liền lên tiếng “Để nô tỳ… ”
Thành Nguyên hoàng hậu cười “Năm xưa bản cung bức chết Đức phi, Nhu phi và Nhất Huy hoàng hậu ngươi còn chưa vào cung. Hôm nay bản cung muốn giết chết ả tiện nhân mà năm ấy bản cung đã bỏ sót. Bản cung còn tưởng ngươi kế sách không thâm sâu nhưng không ngờ ngươi lại muốn tranh đấu ngai vàng, muốn ngồi lên vị trí Thái hậu, đây là cái giá của việc không biết tự lượng sức.”
Lan quý phi sợ hãi lùi lại “Ngươi không được giết ta… ta là mẫu phi của thái tử, ta là quý phi nhất phẩm….Ta là người của Tạ thái sư khai quốc công thần….”
“Ngươi còn nghĩ mình còn có tất cả? Ngươi trước giờ chỉ là một quân cờ của Tạ thái sư và hoàng thượng. Bây giờ Tạ gia đã diệt vong, hoàng thượng còn cần quân cờ này nữa hay sao? Bản cung ngay từ đầu đã hạ thuốc khiến cho ngươi nhanh chóng già đi ngươi còn không nhận ra?”
Hạ thuốc? Lan quý phi nghĩ đến thần y của Bảo Triều quốc liền rùng mình, hắn là người của hoàng hậu đến hại mình. “Ta…dung mạo này… ngươi và tên thần y đó câu kết hại ta? Ngươi sao có thể độc ác như thế? Lâm Như Phong…” Lan quý phi từ ngày sử dụng thuốc của thần y đó liền cảm thấy sắc mặt xấu đi, trang điểm đậm lên mới có thể che được.
Thành Nguyên hoàng hậu nâng cằm Lan quý phi lên, dốc thuốc độc vào miệng Lan quý phi. Thuỵ Miên giữ chặt đầu của Lan quý phi. Độc phát tác rất nhanh khiến Lan quý phi đau đớn nhanh chóng kêu la “Ngươi…ngươi sẽ trả giá cho những việc làm độc ác ngươi gây ra….”
Thành Nguyên hoàng hậu cười “Vậy sao? Ngày nào hoàng thượng còn ở trên ngai vàng ngày đó hoàng thượng sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ bản cung, bản cung đợi đến ngày mình trả giá cho những việc làm độc ác đó nhưng ngươi không thể nhìn thấy được ngày đó bởi hôm nay ngươi sẽ xuống hoàng tuyền…”
“Hoàng hậu, Lan quý phi…” Thuỵ Miên lắc đầu ngưng không nói tiếp.
Thuỵ Miên kiểm tra hơi thở yếu ớt của Lan quý phi rồi gật đầu cùng Thành Nguyên hoàng hậu rời khỏi lãnh cung.
Hôm sau, Khâm Định hoàng đế giao cho Đỗ công công tuyên cáo thiên hạ Lan quý phi đau lòng vì cái chết của thái tử mà tự sát trong lãnh cung. Đỗ công công cho người đưa thi thể Lan quý phi rời về Hoà châu chôn tại quê hương truy phong lại phong hiệu quý phi. Thành Nguyên hoàng hậu tất nhiên rất tức giận.
Ngoại thành Lăng Vân Kinh – Bắc Định quốc
Ngoại thành, xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài khiến Tiêu Chính Quân bất ngờ dừng ngựa lại. Kim Vãng Tích trong bộ y phục cung nữ bước xuống làm Tiêu Chính Quân nhớ lại hôm ở Tiêu phủ Kim Vãng Tích cũng mặc y phục màu trắng nhưng khuôn mặt của Kim Vãng Tích lại u sầu.
Nàng ấy sao đến đây? Vãng Tích…
Tiêu Chính Quân nhảy vội xuống ngựa chạy thật nhanh đến ôm chặt Kim Vãng Tích như sợ mất đi thứ trân quý nhất trong tay, sợ tất cả những gì nhìn thấy bỗng chốc tan biến “Vãng Tích, nàng làm ta rất lo lắng. Nàng xanh xao như vậy?” Khuôn mặt gầy của Kim Vãng Tích làm Tiêu Chính Quân muốn đưa tay chạm vào.
Kim Vãng Tích sắp không ngăn được xúc động nhưng vẫn cố tỏ ra tuyệt tình nói với Tiêu Chính Quân, dung sức đẩy mạnh Tiêu Chính Quân ra “Hỗn xược. Tiêu Vệ uý sao có thể tự tiện đụng vào ngọc thể của bản công chúa? Bản công chúa nể tình ngươi trước giờ đã cứu bản công chúa nên mới tới đây từ biệt ngươi nhưng xem ra hiện tại ngươi căn bản không sao ngược lại rất thoải mái.”
Tiêu Chính Quân ngạc nhiên không hiểu, nhưng mà trong lòng lại chấn động vì lời nói của Kim Vãng Tích. Đây là Kim Vãng Tích mà mình biết hay sao? Vãng Tích không thể nói ra những lời như vậy được. Bọn họ đã quay trở về điểm xuất phát? Mới vài ngày trước thôi Tiêu Chính Quân còn ngu ngốc tưởng rằng Kim Vãng Tích lo lắng cho mình mới chạy đến Đại Minh điện. Ánh mắt nàng ấy khi đó cũng là giả?
“Thần là Tiêu Vệ uý, Tiêu Chính Quân xin tham kiến công chúa điện hạ.” Tiêu Chính Quân hành lễ không ngẩng đầu lên.
“Bản công chúa tha thứ cho hành động vô lễ của ngươi lần này. Trước đây bản công chúa và ngươi cùng nhau trải qua nhiều chuyện ngươi vẫn còn nhớ nhưng bản công chúa đã quên, mong ngươi cũng quên đi. Bản công chúa cứ nghĩ ngươi sẽ thăng quan tiến chức trở thành trọng thần của triều đình nên mới quý trọng ngươi còn bây giờ ngươi chỉ là Vệ uý thất phẩm, phụ thân của ngươi cũng chẳng được hoàng thượng tin tưởng nữa, bản công chúa cũng chẳng cần để mắt đến ngươi. Ngươi giống như một quân cờ vô giá trị, bản công chúa dùng xong, tiện tay vứt bỏ.” Từng lời từng chữ nói ra, trái tim Kim Vãng Tích đau thắt lại. Lần này Tiêu Chính Quân rời khỏi Kinh thành đến Hoà châu có khi chẳng bao giờ trở về nữa. Kim Vãng Tích từng nghĩ nếu sau này Tiêu Chính Quân biết mình thành thân với Lý Thiệu Văn chàng ấy sẽ nghĩ gì?
Uống thuốc xong, Lý Thiệu Văn chỉ đành ở lại Tư Phong cung ngồi bên cạnh giường của Kim Vãng Tích cả đêm, bàn tay vẫn nắm chặt tay Kim Vãng Tích không rời.
Tử nhi, biểu ca chỉ muốn tốt cho muội, Tử nhi trong thâm tâm biểu ca chiếm một vị trí quan trọng, không thể thay thế. Người Tử nhi yêu là ai? Không phải biểu ca.
Đôi mắt của Lý Thiệu Văn nhẫn nhịn chịu đựng sự đau lòng, ngồi bên cạnh Kim Vãng Tích, nửa bước không rời đi.
Kim Vãng Tích đến tối hôm sau mới tỉnh dậy liền thấy ánh mắt lo lắng của Lý Thiệu Văn “Tử nhi, đừng cử động, muội nằm nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Biểu ca đã cho người sắc thuốc cho muội, lát muội uống thêm một bát…”
“Thiệu Văn ca ca, Tích nhi không sao. Tiêu Chính Quân sao rồi?” Kim Vãng Tích lúc này chợt nhớ ra mọi chuyện đêm qua lo lắng cho Tiêu Chính Quân.
“Hôm nay hoàng thượng hạ chỉ giáng chức của Tiêu Chính Quân xuống Vệ uý thất phẩm điều đến Hoà châu. Ngày mai sẽ lên đường.” Lý Thiệu Văn cũng không còn cách nào khác đành phải dấu diếm Kim Vãng Tích không muốn Kim Vãng Tích lo nghĩ.
“Ngày mai đi rồi? Muội muốn gặp Tiêu Chính Quân…” Kim Vãng Tích muốn vùng dậy khỏi giường nhưng cơ thể lảo đảo bị Lý Thiệu Văn ôm được.
“Muội bây giờ không thể rời khỏi cung nửa bước, người trong Tư Phong cung đều là của hoàng thượng. Muội nghĩ muội bước chân rời khỏi đây được? Biểu ca cũng không giúp được muội che giấu.” Lý Thiệu Văn ngăn lại. Bản thân cũng không biết vì sao ngăn cản Kim Vãng Tích gặp Tiêu Chính Quân. Vì lo hoàng thượng biết Vãng Tích rời cung, vì sức khoẻ của Vãng Tích hay vì giờ đây Vãng Tích đã là thê tử tương lai.
Kim Vãng Tích gào lên đau đớn, nước mắt chảy ra van xin “Muội mặc kệ…Muội phải đi gặp Tiêu Chính Quân. Muội cầu xin biểu ca, biểu ca là người duy nhất giúp được muội. Muội chỉ cần gặp Tiêu Chính Quân lần cuối cùng thôi…Muội cầu xin huynh, biểu ca….Tích nhi cầu xin huynh…Thiệu Văn ca ca…”
Lý Thiệu Văn chưa từng nhìn thấy Kim Vãng Tích yếu đuối như lúc này, ôm chặt Kim Vãng Tích và nói “Tử nhi…muội vì hắn mà không màng tính mạng quỳ gối cầu xin hoàng thượng bây giờ từ bỏ tất cả danh dự cầu xin huynh hay sao?”
Kim Vãng Tích cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt “Muội đồng ý lấy huynh rồi. Muội sẽ thực hiện lời hứa của mình. Muội không hối hận nhưng…muội không thể không nói lời từ biệt Tiêu Chính Quân.”
Nhìn muội vì ai mà rơi lệ còn huynh lại vì muội mà đau lòng.
Lý Thiệu Văn buông lỏng Kim Vãng Tích ra “Biểu ca sẽ giúp muội. Muội mau thay y phục cung nữ, biểu ca đưa muội rời khỏi đây.”
Chính điện từ khi Lý Thiệu Văn rời đi đã một lúc lâu, Kim Vãng Tích nhìn bộ y phục cung nữ đặt ở trên bàn, bàn tay chạm vào mà đau đớn. Kim Vãng Tích biết tình cảm mà Lý Thiệu Văn dành cho mình lớn như thế nào nhưng trái tim mình đã bị đánh mất ở trong cơn mưa rừng trúc An châu.
Thiệu Văn ca ca, xin lỗi huynh. Huynh dành cho muội bao nhiêu tình cảm thì muội cũng dành cho Tiêu Chính Quân bấy nhiêu tình cảm. Lý trí của muội bây giờ đã không thể tự quyết định được nữa.
Một lúc sau, Lý Thiệu Văn bước vào nhìn Kim Vãng Tích mặc mày rầu rĩ trong bộ y phục cung nữ màu trắng nói “Được rồi.”
Kim Vãng Tích chưa bao giờ thấy Lý Thiệu Văn nói với mình hai chữ ngắn như thế, biểu ca đang rất buồn ư?
Đêm ấy Kim Vãng Tích ngồi trong xe ngựa của Lý Thiệu Văn rời cung. Xe ngựa của Lý Đô ngự sử nên Long vệ quân không tra xét. Kim Vãng Tích rời khỏi hoàng thành công. Chỉ cần bọn họ sớm trở về thì chẳng ai có thể phát hiện ra.
Lãnh cung – Hoàng cung Bắc Định quốc
Trong lãnh cung một ngày dài như một năm. Lãnh cung của hoàng cung Bắc Định quốc trước từng là nơi ở của cung nữ ở hậu cung nên vô cùng bé và chật trội. Nhiều năm nay lãnh cung để trống vì hoàng đế trong hậu cung chỉ còn lại vài vị phi tần. Tuy nhiên ai cũng không thể ngờ được rằng Lan quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu lại bị nhốt ở đây.
Thành Nguyên hoàng hậu mặc một bộ y phục đơn giản màu đỏ, bên ngoài choàng áo khoác mỏng màu đen bước vào cửa gian phòng, đảo quanh xung quanh một lượt. Lãnh cung tàn tạ này sao có thể cho một quý phi sống được đây?
Từ khi Lan quý phi vào đây liền bị các hạ nhân khinh thường những cung nữ trước hầu hạ ở Đoan Khánh cung cũng chẳng còn ai muốn đến nơi này để chịu khổ cùng Lan quý phi. Lan quý phi ngồi một góc trong phòng, đầu tóc rối tung, y phục xa hoa vẫn mặc trên người, trang sức vẫn còn nhưng trông thảm hại đến đáng thương.
Thấy Thành Nguyên hoàng hậu đi vào cửa, Lan quý phi đưa mắt nhìn ra cười khinh bỉ “Ngươi còn đến nơi này làm gì?”
“Cả hậu cung này đều là của bản cung, bản cung muốn đến đâu thì lập tức đến đó. Ngươi ngăn được? Nhìn ngươi thảm hại như thế này bản cung cảm thấy rất vui mừng. Những ngày gần đây bản cung đêm nào cũng mơ đẹp.” Thành Nguyên hoàng hậu lại gần Lan quý phi chú ý quan sát.
“Mẫu nghi thiên hạ đoan trang hiền thục? Bây giờ ngươi mới lộ bản mặt thật của mình cho thiên hạ xem?” Lan quý phi thở dài nói “Cả thiên hạ nên sớm biết được bộ mặt thật của ngươi.”
Thành Nguyên hoàng hậu cười nói “Bộ mặt này của bản cung không phải do các ngươi ban tặng hay sao? Những ngày này bị nhốt tại lãnh cung, ngươi sống thật vất vả. Bản cung bây giờ hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi như năm xưa bản cung giết chết bọn họ vậy. Ngươi sắp chết rồi muốn nói năng xằng bậy vu khống cho bản cung?”
Thành Nguyên hoàng hậu nhắc đến bọn họ, Lan quý phi liền xanh mặt sợ hãi vì Lan quý phi hiểu được rằng số mình sắp tận rồi. “Ngươi sẽ không dám đâu…Hoàng thượng không hạ lệnh ban chết cho ta. Ngươi dám giết ta chính là cãi lại thánh chỉ của hoàng thượng.”
Hoàng thượng thương tình thái tử mới mất không giết chết Lan quý phi nhưng Thành Nguyên hoàng hậu đâu có quan tâm “Năm xưa hoàng thượng định tha tội cho Nhu phi, chính là bản cung đã cố tình cùng Nhu phi lên chùa lễ phật rồi giết chết ả ta trong rừng sâu nhưng hoàng thượng đã biết tất cả mọi chuyện lại cho người tìm kiếm bản cung chứ không phải Nhu phi. Đó là lý do tại sao tới tận mười ngày sau khi xác Nhu phi không còn nguyên vẹn, ngay cả thái y cũng không tìm hiểu được nguyên nhân cái chết thì nó mới được tìm thấy. Hoàng thượng cố tình che dấu tất cả cho bản cung cho dù bản cung làm những chuyện gì ngay cả giết chết ngươi tại đây, hoàng thượng cũng sẽ không hề trách cứ…Ngươi tin không?” Thành Nguyên hoàng hậu xoay xoay chiếc vòng ngọc thạch trắng trong tay, chiếc vòng này vừa khéo che đi vết sẹo năm xưa Nhu phi để lại.
“Ngươi thật độc ác. Là ngươi đã giết chết cả thái tử, giết chết Hải nhi của ta. Trả mạng của Hải nhi lại cho ta…” Lan quý phi rút trâm vàng trên đầu lao tới định đâm Thành Nguyên hoàng hậu nhưng Thuỵ Miên ở bên cạnh đã kịp thời cản lại hất Lan quý phi ra.
“Bản cung có phải là người hại chết thái tử hay không không còn quan trọng, quan trọng là cái chết của thái tử cũng như Tạ gia diệt vong bao gồm cả cái chết của ngươi ở lãnh cung hôm nay đều sẽ chìm vào quên lãng…” Thành Nguyên hoàng hậu cầm lấy lọ thuốc độc nhỏ từ tay Thuỵ Miên đưa đến trước mặt của Lna quý phi.
Thuỵ Miên liền lên tiếng “Để nô tỳ… ”
Thành Nguyên hoàng hậu cười “Năm xưa bản cung bức chết Đức phi, Nhu phi và Nhất Huy hoàng hậu ngươi còn chưa vào cung. Hôm nay bản cung muốn giết chết ả tiện nhân mà năm ấy bản cung đã bỏ sót. Bản cung còn tưởng ngươi kế sách không thâm sâu nhưng không ngờ ngươi lại muốn tranh đấu ngai vàng, muốn ngồi lên vị trí Thái hậu, đây là cái giá của việc không biết tự lượng sức.”
Lan quý phi sợ hãi lùi lại “Ngươi không được giết ta… ta là mẫu phi của thái tử, ta là quý phi nhất phẩm….Ta là người của Tạ thái sư khai quốc công thần….”
“Ngươi còn nghĩ mình còn có tất cả? Ngươi trước giờ chỉ là một quân cờ của Tạ thái sư và hoàng thượng. Bây giờ Tạ gia đã diệt vong, hoàng thượng còn cần quân cờ này nữa hay sao? Bản cung ngay từ đầu đã hạ thuốc khiến cho ngươi nhanh chóng già đi ngươi còn không nhận ra?”
Hạ thuốc? Lan quý phi nghĩ đến thần y của Bảo Triều quốc liền rùng mình, hắn là người của hoàng hậu đến hại mình. “Ta…dung mạo này… ngươi và tên thần y đó câu kết hại ta? Ngươi sao có thể độc ác như thế? Lâm Như Phong…” Lan quý phi từ ngày sử dụng thuốc của thần y đó liền cảm thấy sắc mặt xấu đi, trang điểm đậm lên mới có thể che được.
Thành Nguyên hoàng hậu nâng cằm Lan quý phi lên, dốc thuốc độc vào miệng Lan quý phi. Thuỵ Miên giữ chặt đầu của Lan quý phi. Độc phát tác rất nhanh khiến Lan quý phi đau đớn nhanh chóng kêu la “Ngươi…ngươi sẽ trả giá cho những việc làm độc ác ngươi gây ra….”
Thành Nguyên hoàng hậu cười “Vậy sao? Ngày nào hoàng thượng còn ở trên ngai vàng ngày đó hoàng thượng sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ bản cung, bản cung đợi đến ngày mình trả giá cho những việc làm độc ác đó nhưng ngươi không thể nhìn thấy được ngày đó bởi hôm nay ngươi sẽ xuống hoàng tuyền…”
“Hoàng hậu, Lan quý phi…” Thuỵ Miên lắc đầu ngưng không nói tiếp.
Thuỵ Miên kiểm tra hơi thở yếu ớt của Lan quý phi rồi gật đầu cùng Thành Nguyên hoàng hậu rời khỏi lãnh cung.
Hôm sau, Khâm Định hoàng đế giao cho Đỗ công công tuyên cáo thiên hạ Lan quý phi đau lòng vì cái chết của thái tử mà tự sát trong lãnh cung. Đỗ công công cho người đưa thi thể Lan quý phi rời về Hoà châu chôn tại quê hương truy phong lại phong hiệu quý phi. Thành Nguyên hoàng hậu tất nhiên rất tức giận.
Ngoại thành Lăng Vân Kinh – Bắc Định quốc
Ngoại thành, xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài khiến Tiêu Chính Quân bất ngờ dừng ngựa lại. Kim Vãng Tích trong bộ y phục cung nữ bước xuống làm Tiêu Chính Quân nhớ lại hôm ở Tiêu phủ Kim Vãng Tích cũng mặc y phục màu trắng nhưng khuôn mặt của Kim Vãng Tích lại u sầu.
Nàng ấy sao đến đây? Vãng Tích…
Tiêu Chính Quân nhảy vội xuống ngựa chạy thật nhanh đến ôm chặt Kim Vãng Tích như sợ mất đi thứ trân quý nhất trong tay, sợ tất cả những gì nhìn thấy bỗng chốc tan biến “Vãng Tích, nàng làm ta rất lo lắng. Nàng xanh xao như vậy?” Khuôn mặt gầy của Kim Vãng Tích làm Tiêu Chính Quân muốn đưa tay chạm vào.
Kim Vãng Tích sắp không ngăn được xúc động nhưng vẫn cố tỏ ra tuyệt tình nói với Tiêu Chính Quân, dung sức đẩy mạnh Tiêu Chính Quân ra “Hỗn xược. Tiêu Vệ uý sao có thể tự tiện đụng vào ngọc thể của bản công chúa? Bản công chúa nể tình ngươi trước giờ đã cứu bản công chúa nên mới tới đây từ biệt ngươi nhưng xem ra hiện tại ngươi căn bản không sao ngược lại rất thoải mái.”
Tiêu Chính Quân ngạc nhiên không hiểu, nhưng mà trong lòng lại chấn động vì lời nói của Kim Vãng Tích. Đây là Kim Vãng Tích mà mình biết hay sao? Vãng Tích không thể nói ra những lời như vậy được. Bọn họ đã quay trở về điểm xuất phát? Mới vài ngày trước thôi Tiêu Chính Quân còn ngu ngốc tưởng rằng Kim Vãng Tích lo lắng cho mình mới chạy đến Đại Minh điện. Ánh mắt nàng ấy khi đó cũng là giả?
“Thần là Tiêu Vệ uý, Tiêu Chính Quân xin tham kiến công chúa điện hạ.” Tiêu Chính Quân hành lễ không ngẩng đầu lên.
“Bản công chúa tha thứ cho hành động vô lễ của ngươi lần này. Trước đây bản công chúa và ngươi cùng nhau trải qua nhiều chuyện ngươi vẫn còn nhớ nhưng bản công chúa đã quên, mong ngươi cũng quên đi. Bản công chúa cứ nghĩ ngươi sẽ thăng quan tiến chức trở thành trọng thần của triều đình nên mới quý trọng ngươi còn bây giờ ngươi chỉ là Vệ uý thất phẩm, phụ thân của ngươi cũng chẳng được hoàng thượng tin tưởng nữa, bản công chúa cũng chẳng cần để mắt đến ngươi. Ngươi giống như một quân cờ vô giá trị, bản công chúa dùng xong, tiện tay vứt bỏ.” Từng lời từng chữ nói ra, trái tim Kim Vãng Tích đau thắt lại. Lần này Tiêu Chính Quân rời khỏi Kinh thành đến Hoà châu có khi chẳng bao giờ trở về nữa. Kim Vãng Tích từng nghĩ nếu sau này Tiêu Chính Quân biết mình thành thân với Lý Thiệu Văn chàng ấy sẽ nghĩ gì?
Danh sách chương