Kim Thiên Hải trong bộ hỷ phục che trước người của Vũ Đình Đình “Ngươi không cần vì bản vương mà mất mạng. Một lát nữa Long vệ quân sẽ tới. Cố gắng cầm cự.”
Vũ Đình Đình trên khuôn mặt đã vô cùng sợ hãi được Tiêu Chính Quân và Kim Thiên Hải chắn phía trước.
Tiêu Chính Quân đếm đến 3 như đã giao hẹn, xoay người sang một bên, thanh kiếm trong tay cứa đứt cổ 2 sát thủ gần đó “Thái tử mau đi.”
“Bản vương không thể đi. Gặp được một người cùng bản vương chiến đấu ăn ý không dễ.” Kim Thiên Hải hoàn toàn có thể rời khỏi đây nhưng còn Vũ Đình Đình chắc chắn mất mạng. Nhìn bộ hỷ phục sáng chói trên người Vũ Đình Đình, Kim Thiên Hải chợt nhớ tới Liễu Diệp Tư.
Quân lính Túc vệ quân đã bị nhóm sát thủ giết gần hết, giờ chỉ vẻn vẹn còn chục người nhưng vẫn cố bảo vệ thái tử và thái tử phi. Thái tử xảy ra mệnh hệ gì bọn họ cũng phải chết.
Tiêu Chính Quân chỉ là không ngờ tới sát thủ của Tàng Nhân đường còn một kẻ rất giỏi xạ tiễn. Phía đài cao gần đó, một bóng người mặc y phục Túc vệ quân nhưng bịt mặt đã giương cung ra từ lúc nào đang nhắm thẳng vào phía thái tử. Đôi mắt bị bao trùm bởi hận thù, bàn tay cầm cung cũng siết lại.
Kim Vãng Tích đánh ngã được mấy tên sát thủ thì nhìn lên đài cao, bóng ảnh kia vẫn thế làm Kim Vãng Tích ám ảnh trong kí ức. Cung tên nhắm thẳng vào phía Tiêu Chính Quân, Kim Vãng Tích vội hét lên “Chính Quân, cẩn thận.”
Tiêu Chính Quân nghe được giọng nói đó, xoay người kéo mạnh Kim Thiên Hải ra phía sau kịp thời né được 3 mũi tên. 3 Mũi tên đó sượt vào y phục của Vũ Đình Đình làm rách một mảng lớn, Vũ Đình Đình tránh né về phía sau thì rơi vào vòng lồng ấm áp của một người “Đình Đình...muội có sao không ?”
Vũ Đình Đình vẫn còn chưa hết hoảng sợ nhưng giọng nói của Kim Thương, Vũ Đình Đình trong mơ cũng nhận ra “Huynh mau bảo vệ thái tử. Muội không sao.”
“Ta bảo vệ muội.” Kim Thương ôm lấy người Vũ Đình Đình kéo ra xa.
Cùng lúc đó sát thủ trên đài cao phóng ba mũi tên khác, Kim Vãng Tích lao nhanh tới hất Tiêu Chính Quân ngã ra, đang tránh né những nhát kiếm của bọn thích khách xung quang không kịp trở tay ba mũi tên kia lao nhanh cắm “phập” vào người Kim Thiên Hải.
“Tam hoàng huynh….” Kim Vãng Tích hét lên, buông Tiêu Chính Quân ra chạy tới bên cạnh Kim Thiên Hải. Bóng người trên đài cao biến mất như chưa hề tồn tại.
Trên lầu cao, Kim Thiên Từ nhắm được người phía trước, giương cung lên, tên vừa được bắn đi liền lao thẳng tới nhanh như tia chớp đâm vào người của thích khách nhưng thích khách này còn có nội ứng nên đã nhanh chóng tẩu thoát lẫn trong Túc vệ quân. Vứt cung tên xuống, Kim Thiên Từ từ trên cao nhìn xuống Gia Khánh cung, màu đỏ chói của máu như mặt trời màu đỏ trên kia.
Máu từ những vết thương loang ra thấm ướt hỷ phục trước ngực khiến Kim Thiên Hải đau đớn thì thào “Hoàng huynh….muốn gặp phụ hoàng lần cuối.”
Vũ Đình Đình hoảng sợ ngất đi, Kim Thương cùng Hứa Mạc Phong tiến tới giết nốt đám thích khách xung quanh rồi quay sang nhìn Kim Thiên Hải “Hứa Mạc Phong mau đi báo với hoàn thượng.” Hứa Mạc Phong rời đi, Kim Thương nâng đầu Kim Thiên Hải dậy “Người đâu mau truyền thái y.”
Kim Vãng Tích sững sờ ngồi xuống, bàn tay chạm vào Kim Thiên Hải “Hoàng huynh, phụ hoàng sẽ mau chóng tới đây. Hoàng huynh cố chịu đựng.”
Tiêu Chính Quân bất lực quỳ xuống “Thái tử.”
Kim Thiên Phúc đi vào bên trong Gia Khánh cung nhìn 3 mũi tên trên người của Kim Thiên Hải, đi tới cúi mặt xuống “Hoàng huynh….” Kim Thiên Phúc đã bị thương ở tay, máu chảy ra thấm ra bộ vương bào màu trắng. Nhìn Vũ Đình Đình ngất nằm gọn ở phía xa trong lòng Kim Thiên Phúc không khỏi lo lắng.
Một lúc sau, Khâm Định hoàng đế khi nhận được tin liền tới Gia Khánh cung ôm lấy Kim Thiên Hải. Ngô thái y bắt đầu xem xét tình hình của Kim Thiên Hải liền lắc đầu “Độc tính trên người thái tử là kịch độc của rắn hiện đã không thể cứu vãn. Thần bất tài xin hoàng thượng trị tội.”
Trước giờ Ngô thái y y thuật cao minh nếu như Ngô thái y đã hết cách cứu chữa thì bất cứ ai cũng không thể cứu vãn được.
Ngược lại với dáng vẻ lo lắng của Khâm Định hoàng đế, Kim Thiên Hải lại cười mãn nguyện “Phụ hoàng, nhi thần phải đi rồi, nhi thần không thể nhẫn tâm giết chết người thân của mình, ngai vàng Đại Minh điện đến đối với nhi thần không quan trọng bằng tình thân…nhi thần còn một thỉnh cầu.”
“Hoàng nhi…con nói đi.”
“Nhi thần và Vũ tiểu thư chưa chính thức thành thân cũng không thể tính là thái tử phi. Nhi thần muốn sau khi chết được an táng chung với Liễu Diệp Tư cho nàng ấy danh phận… Cảnh Định vương phi.” Kim Thiên Hải nói bằng những hơi sức cuối cùng. Nếu nhi hoàng đế ép Vũ tiểu thư làm thái tử phi thì Vũ tiểu thư sẽ là quá phụ. Kim Thiên Hải không muốn liên luỵ đến Vũ tiểu thư.
Khâm Định hoàng đế thống khổ nhìn nhi tử của mình sắp rời xa thế gian “Trẫm đồng ý với con. Hải nhi, kiếp này con không làm hoàng đế nhưng con mãi mãi là đứa con trẫm yêu thương nhất.” Khâm Định hoàng đế lại phải chịu cảm giác mất đi một đứa con trai mình yêu thương.
Kim Thiên Hải nhìn lên bầu trời mùa thu, trên đó dường như có bóng dáng mỹ nhân đang đợi. Tư nhi, Tư nhi…Bản vương biết Tư nhi sẽ đợi bản vương. Đôi mắt Kim Thiên Hải từ từ nhắm lại, buông thõng tay xuống đất.
Trong Gia Khánh cung, xung quanh đều là máu tươi, bày trước mắt một cảnh tượng ám ảnh.
Trong Gia Khánh cung, xung quanh đều là máu tươi, bày trước mắt một cảnh tượng ám ảnh.
Tiêu Chính Quân vẫn quỳ ngay bên cạnh tự trách mình không bảo vệ được thái tử.
Kim Thương ôm lấy Vũ Đình Đình mặc bộ hỷ phục đỏ chói đi lướt qua người Kim Thiên Phúc về phía cửa Gia Khánh cung. Kim Thiên Phúc cánh tay bị thương máu thấm càng ngày càng nhiều được Ngô thái y đưa về Thái y viện.
Khâm Định hoàng đế tức giận ngay trong đại lễ ra lệnh cho bộ Hình điều tra kỹ lưỡng Túc vệ quân. Lý Thiệu Văn đã kịp thời dẫn Long vệ quân truy sát sát thủ cầm cung kia sau vài ngày đã bắt được, tên đó liền tự vẫn nhưng Kim Vãng Tích có cảm giác kẻ đó vẫn chưa bị bắt mà đã lẩn trốn ở đâu đó tại Kinh thành.
Sau khi thái tử mất, theo di nguyện, Khâm Định hoàng đế lập Liễu Diệp Tư làm thái tử phi với lý do trước đó Liễu Diệp Tư đã là Cảnh Định vương phi sau đó cùng an táng chung với thái tử Kim Thiên Hải trong cùng một lăng tẩm. Chuyện này chưa từng có tiền lệ nhưng Khâm Định hoàng đế vẫn ban thánh chỉ, trong triều các quan lại dị nghị không ít.
Trước Đại minh điện, Lan Quý Phi nghe tin Kim Thiên Hải qua đời ngất ngay tại Gia Khánh cung, sau đó được các cung nữ đưa về Đoan Khánh cung. Tạ thái sư và Liễu phủ doãn kinh thành có thể nhìn ra được cái kết của bọn họ. Bây giờ chỉ còn cách bám vào hoàng đế mới giúp họ sống xót.
Trong triều đình vô cùng hỗn loạn, thế lực của Tạ thái sư Tạ Thiêm dường như đã chấm dứt người được lợi nhất tất nhiên là Bùi Tể tướng Bùi Thạch và Khang Nhân vương Kim Thiên Từ. Khâm Định hoàng đế ngồi trong Tiền Minh điện nghe thượng thư bộ Hình báo cáo về những gì điều tra được nhưng Lâm quốc trượng chính là người nâng đỡ cho Thượng thư bộ Hình, nếu muốn Thượng thư bộ hình hướng liên quan tới Khang Nhân vương là chuyện hoàn toàn có thể làm được, hoàng đế đăm chiêu nghĩ tới Khang Nhân vương, đứa con trai mà ông ta nghi kỵ nhất.
Vũ Đình Đình trên khuôn mặt đã vô cùng sợ hãi được Tiêu Chính Quân và Kim Thiên Hải chắn phía trước.
Tiêu Chính Quân đếm đến 3 như đã giao hẹn, xoay người sang một bên, thanh kiếm trong tay cứa đứt cổ 2 sát thủ gần đó “Thái tử mau đi.”
“Bản vương không thể đi. Gặp được một người cùng bản vương chiến đấu ăn ý không dễ.” Kim Thiên Hải hoàn toàn có thể rời khỏi đây nhưng còn Vũ Đình Đình chắc chắn mất mạng. Nhìn bộ hỷ phục sáng chói trên người Vũ Đình Đình, Kim Thiên Hải chợt nhớ tới Liễu Diệp Tư.
Quân lính Túc vệ quân đã bị nhóm sát thủ giết gần hết, giờ chỉ vẻn vẹn còn chục người nhưng vẫn cố bảo vệ thái tử và thái tử phi. Thái tử xảy ra mệnh hệ gì bọn họ cũng phải chết.
Tiêu Chính Quân chỉ là không ngờ tới sát thủ của Tàng Nhân đường còn một kẻ rất giỏi xạ tiễn. Phía đài cao gần đó, một bóng người mặc y phục Túc vệ quân nhưng bịt mặt đã giương cung ra từ lúc nào đang nhắm thẳng vào phía thái tử. Đôi mắt bị bao trùm bởi hận thù, bàn tay cầm cung cũng siết lại.
Kim Vãng Tích đánh ngã được mấy tên sát thủ thì nhìn lên đài cao, bóng ảnh kia vẫn thế làm Kim Vãng Tích ám ảnh trong kí ức. Cung tên nhắm thẳng vào phía Tiêu Chính Quân, Kim Vãng Tích vội hét lên “Chính Quân, cẩn thận.”
Tiêu Chính Quân nghe được giọng nói đó, xoay người kéo mạnh Kim Thiên Hải ra phía sau kịp thời né được 3 mũi tên. 3 Mũi tên đó sượt vào y phục của Vũ Đình Đình làm rách một mảng lớn, Vũ Đình Đình tránh né về phía sau thì rơi vào vòng lồng ấm áp của một người “Đình Đình...muội có sao không ?”
Vũ Đình Đình vẫn còn chưa hết hoảng sợ nhưng giọng nói của Kim Thương, Vũ Đình Đình trong mơ cũng nhận ra “Huynh mau bảo vệ thái tử. Muội không sao.”
“Ta bảo vệ muội.” Kim Thương ôm lấy người Vũ Đình Đình kéo ra xa.
Cùng lúc đó sát thủ trên đài cao phóng ba mũi tên khác, Kim Vãng Tích lao nhanh tới hất Tiêu Chính Quân ngã ra, đang tránh né những nhát kiếm của bọn thích khách xung quang không kịp trở tay ba mũi tên kia lao nhanh cắm “phập” vào người Kim Thiên Hải.
“Tam hoàng huynh….” Kim Vãng Tích hét lên, buông Tiêu Chính Quân ra chạy tới bên cạnh Kim Thiên Hải. Bóng người trên đài cao biến mất như chưa hề tồn tại.
Trên lầu cao, Kim Thiên Từ nhắm được người phía trước, giương cung lên, tên vừa được bắn đi liền lao thẳng tới nhanh như tia chớp đâm vào người của thích khách nhưng thích khách này còn có nội ứng nên đã nhanh chóng tẩu thoát lẫn trong Túc vệ quân. Vứt cung tên xuống, Kim Thiên Từ từ trên cao nhìn xuống Gia Khánh cung, màu đỏ chói của máu như mặt trời màu đỏ trên kia.
Máu từ những vết thương loang ra thấm ướt hỷ phục trước ngực khiến Kim Thiên Hải đau đớn thì thào “Hoàng huynh….muốn gặp phụ hoàng lần cuối.”
Vũ Đình Đình hoảng sợ ngất đi, Kim Thương cùng Hứa Mạc Phong tiến tới giết nốt đám thích khách xung quanh rồi quay sang nhìn Kim Thiên Hải “Hứa Mạc Phong mau đi báo với hoàn thượng.” Hứa Mạc Phong rời đi, Kim Thương nâng đầu Kim Thiên Hải dậy “Người đâu mau truyền thái y.”
Kim Vãng Tích sững sờ ngồi xuống, bàn tay chạm vào Kim Thiên Hải “Hoàng huynh, phụ hoàng sẽ mau chóng tới đây. Hoàng huynh cố chịu đựng.”
Tiêu Chính Quân bất lực quỳ xuống “Thái tử.”
Kim Thiên Phúc đi vào bên trong Gia Khánh cung nhìn 3 mũi tên trên người của Kim Thiên Hải, đi tới cúi mặt xuống “Hoàng huynh….” Kim Thiên Phúc đã bị thương ở tay, máu chảy ra thấm ra bộ vương bào màu trắng. Nhìn Vũ Đình Đình ngất nằm gọn ở phía xa trong lòng Kim Thiên Phúc không khỏi lo lắng.
Một lúc sau, Khâm Định hoàng đế khi nhận được tin liền tới Gia Khánh cung ôm lấy Kim Thiên Hải. Ngô thái y bắt đầu xem xét tình hình của Kim Thiên Hải liền lắc đầu “Độc tính trên người thái tử là kịch độc của rắn hiện đã không thể cứu vãn. Thần bất tài xin hoàng thượng trị tội.”
Trước giờ Ngô thái y y thuật cao minh nếu như Ngô thái y đã hết cách cứu chữa thì bất cứ ai cũng không thể cứu vãn được.
Ngược lại với dáng vẻ lo lắng của Khâm Định hoàng đế, Kim Thiên Hải lại cười mãn nguyện “Phụ hoàng, nhi thần phải đi rồi, nhi thần không thể nhẫn tâm giết chết người thân của mình, ngai vàng Đại Minh điện đến đối với nhi thần không quan trọng bằng tình thân…nhi thần còn một thỉnh cầu.”
“Hoàng nhi…con nói đi.”
“Nhi thần và Vũ tiểu thư chưa chính thức thành thân cũng không thể tính là thái tử phi. Nhi thần muốn sau khi chết được an táng chung với Liễu Diệp Tư cho nàng ấy danh phận… Cảnh Định vương phi.” Kim Thiên Hải nói bằng những hơi sức cuối cùng. Nếu nhi hoàng đế ép Vũ tiểu thư làm thái tử phi thì Vũ tiểu thư sẽ là quá phụ. Kim Thiên Hải không muốn liên luỵ đến Vũ tiểu thư.
Khâm Định hoàng đế thống khổ nhìn nhi tử của mình sắp rời xa thế gian “Trẫm đồng ý với con. Hải nhi, kiếp này con không làm hoàng đế nhưng con mãi mãi là đứa con trẫm yêu thương nhất.” Khâm Định hoàng đế lại phải chịu cảm giác mất đi một đứa con trai mình yêu thương.
Kim Thiên Hải nhìn lên bầu trời mùa thu, trên đó dường như có bóng dáng mỹ nhân đang đợi. Tư nhi, Tư nhi…Bản vương biết Tư nhi sẽ đợi bản vương. Đôi mắt Kim Thiên Hải từ từ nhắm lại, buông thõng tay xuống đất.
Trong Gia Khánh cung, xung quanh đều là máu tươi, bày trước mắt một cảnh tượng ám ảnh.
Trong Gia Khánh cung, xung quanh đều là máu tươi, bày trước mắt một cảnh tượng ám ảnh.
Tiêu Chính Quân vẫn quỳ ngay bên cạnh tự trách mình không bảo vệ được thái tử.
Kim Thương ôm lấy Vũ Đình Đình mặc bộ hỷ phục đỏ chói đi lướt qua người Kim Thiên Phúc về phía cửa Gia Khánh cung. Kim Thiên Phúc cánh tay bị thương máu thấm càng ngày càng nhiều được Ngô thái y đưa về Thái y viện.
Khâm Định hoàng đế tức giận ngay trong đại lễ ra lệnh cho bộ Hình điều tra kỹ lưỡng Túc vệ quân. Lý Thiệu Văn đã kịp thời dẫn Long vệ quân truy sát sát thủ cầm cung kia sau vài ngày đã bắt được, tên đó liền tự vẫn nhưng Kim Vãng Tích có cảm giác kẻ đó vẫn chưa bị bắt mà đã lẩn trốn ở đâu đó tại Kinh thành.
Sau khi thái tử mất, theo di nguyện, Khâm Định hoàng đế lập Liễu Diệp Tư làm thái tử phi với lý do trước đó Liễu Diệp Tư đã là Cảnh Định vương phi sau đó cùng an táng chung với thái tử Kim Thiên Hải trong cùng một lăng tẩm. Chuyện này chưa từng có tiền lệ nhưng Khâm Định hoàng đế vẫn ban thánh chỉ, trong triều các quan lại dị nghị không ít.
Trước Đại minh điện, Lan Quý Phi nghe tin Kim Thiên Hải qua đời ngất ngay tại Gia Khánh cung, sau đó được các cung nữ đưa về Đoan Khánh cung. Tạ thái sư và Liễu phủ doãn kinh thành có thể nhìn ra được cái kết của bọn họ. Bây giờ chỉ còn cách bám vào hoàng đế mới giúp họ sống xót.
Trong triều đình vô cùng hỗn loạn, thế lực của Tạ thái sư Tạ Thiêm dường như đã chấm dứt người được lợi nhất tất nhiên là Bùi Tể tướng Bùi Thạch và Khang Nhân vương Kim Thiên Từ. Khâm Định hoàng đế ngồi trong Tiền Minh điện nghe thượng thư bộ Hình báo cáo về những gì điều tra được nhưng Lâm quốc trượng chính là người nâng đỡ cho Thượng thư bộ Hình, nếu muốn Thượng thư bộ hình hướng liên quan tới Khang Nhân vương là chuyện hoàn toàn có thể làm được, hoàng đế đăm chiêu nghĩ tới Khang Nhân vương, đứa con trai mà ông ta nghi kỵ nhất.
Danh sách chương