Thay vì thái độ như lần trước, Liễu đại nhân ngồi khuỵ xuống đất “Thái tử tha tội.”
Kim Thiên Hải dường như chết lặng, đẩy Liễu đại nhân ra, trực tiếp xông vào trong phủ, gia binh cũng chẳng ai đoái hoài ngăn cản thái tử điện hạ.
Không khí trong Liễu phủ lúc này u ám, chẳng có chút động tĩnh. Kim Thiên Hải chạy một mạch tới Âm Nguyệt các, nhìn ánh nến bên trong còn sáng, đẩy cửa đi vào. Hình ảnh này mãi mãi Kim Thiên Hải không thể quên được.
Liễu Diệp Tư mặc hỷ phục đỏ chói, trang sức lụa là trên người nằm im bất động trên giường. Kim Thiên Hải tiến vào, chỉ thấy tỳ nữ thân cận khóc lóc “Vương gia, tại sao vương gia không đến sớm hơn chút nữa. Tiểu thư đã..đi rồi.”
Không thể nào. Tư nhi bệnh tình của nàng đang tốt hơn trước sao có thể rời bỏ bản vương?
Kim Thiên Hải lay lay Liễu Diệp Tư, vẫn chưa tin rằng người mình yêu đã bỏ mình mà đi trước. “Tư nhi đừng ngủ nữa, bản vương tới thăm nàng đây. Bản vương thật sự rất Tư nhi. Đêm nay bản vương sẽ ở lại cùng Tư nhi. Có được không?”
Chạm vào bàn tay chỉ còn một chút hơi ấm kia, Kim Thiên Hải cho dù không tin cũng phải tin “Tư nhi? Tại sao nàng tàn nhẫn như thế? Nàng bỏ bản vương mà đi.” Nhìn cơ thể mỹ nhân đang mất dần hơi ấm, Kim Thiên Hải càng thấy hận bản thân mình hơn. Nếu mình đến sớm hơn có lẽ đã kịp ngăn cản mọi chuyện, Tư nhi cũng không phải chết.
“Vương gia… tiểu thư luôn mong chờ người tới thăm nhưng ngay cả một lá thư cũng không thấy. Tiểu thư biết vương gia sắp thành thân với Vũ tiểu thư liền rất đau lòng, chẳng chịu uống thuốc. Tiểu thư còn nói đây là ngày cuối cùng được sống, tiểu thư bảo nô tỳ muốn được khoác lên mình bộ hỷ phục này để chờ vương gia. đã Tiểu thư không hề trách vương gia cũng không bỏ vương gia mà đi….” Tỳ nữ thân cận của Liễu Diệp Tư nhìn cảnh tượng này vô cùng đau lòng không kìm chế được liền nói.
Không nhận được lá thư nào? Mẫu phi đã xem toàn bộ những lá thư đó? Mẫu phi đã ngăn cản những bức thư gửi tới Liễu phủ?
Tư nhi không bỏ bản vương mà đi? “Ngươi nói đi. Kẻ nào đã hại nàng ấy?” Kim Thiên Hải quát lớn, bàn tay lau vết máu ở khoé miệng Liễu Diệp Tư trái tim thắt lại.
“Là Lan quý phi… Lan quý phi vừa tới Âm Nguyệt các trách mắng tiểu thư sau đó ép tiểu thư uống thuốc độc.” Tỳ nữ tay chân run run sợ hãi. Nói ra những lời này chính là khép tội Lan quý phi cũng là mẫu phi của Cảnh Định vương, tội lớn như thế tỳ nữ rất sợ nhưng không thể không nói ra.
Trong tiềm thức, Kim Thiên Hải đang vô cùng hỗn loạn.
Là mẫu phi ép chết Tư nhi? Tại sao mẫu phi lại làm thế? Chẳng phải nhi thần đã làm theo lời mẫu phi rồi sao? Tư nhi, nàng thật sự yêu mình đến thế sao? Vì mình mà cam tâm tình nguyện kết thúc cuộc đời?
Kim Thiên Hải ôm chặt Liễu Diệp Tư vào lòng, nước mắt chảy ra thấm ướt vào hỷ phục trên người Liễu Diệp Tư. Cơ thể bất động mất dần hơi ấm trong lòng khiến Kim Thiên Hải hoảng sợ.
Bất chợt đôi mắt của Kim Thiên Hải nhìn lên bàn, chén rượu độc vẫn nằm trên bàn, Kim Thiên Hải cười điên dại “Tư nhi… Tư nhi….”
Tư nhi cuối cùng bản vương cũng thấy nàng mặc hỷ phục. Hôm nay nàng thật đẹp, bản vương cũng đã thề sẽ bái đường thành thân với nàng đề nàng làm Cảnh Định vương phi của bản vương, lúc này bản vương sẽ hoàn thành lời thề.
Kim Thiên Hải sờ vào khuôn mặt ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm “Tư nhi, cảnh vật dưới hoàng tuyền ra sao? Có đẹp không?”Chân mày dài của Kim Thiên Hải nhíu lại một chút dò hỏi Liễu Diệp Tư.
Buông cơ thể Liễu Diệp Tư ra đặt nhẹ xuống giường, ánh mắt Kim Thiên Hải lưu luyến không muốn rời xa. Bước lại bàn phía trước, Kim Thiên Hải ra hiệu cho tỳ nữ đang khóc lóc lui ra ngoài, không được để bất kỳ ai vào Âm Nguyệt các.
Tỳ nữ ra bên ngoài, bước xuống bậc thang thì thấy Tiêu Chính Quân đã đứng ở dưới vội cúi đầu chào.
“Thái tử đâu?”
“Thái tử đang ở trong Âm Nguyệt các. Tiểu thư đã qua đời, thái tử rất đau lòng.”
Tiêu Chính Quân như nghẹn ở cổ ra lệnh cho binh lính đợi ở đây.
Bên trong Âm Nguyệt các, Kim Thiên Hải đã thay hỷ phục đỏ, sờ từng đường thêu trên đó, Kim Thiên Hải càng đau lòng. Vuốt cổ áo, nhìn mình trong chiếc gương đồng mờ ảo kia, Kim Thiên Hải không khỏi cười khổ.
Cuối cùng mình cũng thành thân với Tư nhi.
Ôm chặt Liễu Diệp Tư, lấy bàn tay chạm nhẹ vào môi của thiếu nữ, Kim Thiên Hải rơi nước mắt “Các đôi phu thê bình thường khác sẽ tam bái nhưng Tư nhi đối với bản vương vô cùng quan trọng, bản vương rất khẩn trương chúng ta chỉ bái một lần thôi được không?”
Kim Thiên Hải trùm lên đầu Liễu Diệp Tư một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, sau đó mỉm cười cúi đầu xuống.
Trời đất chứng giám, Liễu Diệp Tư từ hôm nay chính là vương phi của Cảnh Định vương Kim Thiên Hải ta.
Kim Thiên Hải dường như chết lặng, đẩy Liễu đại nhân ra, trực tiếp xông vào trong phủ, gia binh cũng chẳng ai đoái hoài ngăn cản thái tử điện hạ.
Không khí trong Liễu phủ lúc này u ám, chẳng có chút động tĩnh. Kim Thiên Hải chạy một mạch tới Âm Nguyệt các, nhìn ánh nến bên trong còn sáng, đẩy cửa đi vào. Hình ảnh này mãi mãi Kim Thiên Hải không thể quên được.
Liễu Diệp Tư mặc hỷ phục đỏ chói, trang sức lụa là trên người nằm im bất động trên giường. Kim Thiên Hải tiến vào, chỉ thấy tỳ nữ thân cận khóc lóc “Vương gia, tại sao vương gia không đến sớm hơn chút nữa. Tiểu thư đã..đi rồi.”
Không thể nào. Tư nhi bệnh tình của nàng đang tốt hơn trước sao có thể rời bỏ bản vương?
Kim Thiên Hải lay lay Liễu Diệp Tư, vẫn chưa tin rằng người mình yêu đã bỏ mình mà đi trước. “Tư nhi đừng ngủ nữa, bản vương tới thăm nàng đây. Bản vương thật sự rất Tư nhi. Đêm nay bản vương sẽ ở lại cùng Tư nhi. Có được không?”
Chạm vào bàn tay chỉ còn một chút hơi ấm kia, Kim Thiên Hải cho dù không tin cũng phải tin “Tư nhi? Tại sao nàng tàn nhẫn như thế? Nàng bỏ bản vương mà đi.” Nhìn cơ thể mỹ nhân đang mất dần hơi ấm, Kim Thiên Hải càng thấy hận bản thân mình hơn. Nếu mình đến sớm hơn có lẽ đã kịp ngăn cản mọi chuyện, Tư nhi cũng không phải chết.
“Vương gia… tiểu thư luôn mong chờ người tới thăm nhưng ngay cả một lá thư cũng không thấy. Tiểu thư biết vương gia sắp thành thân với Vũ tiểu thư liền rất đau lòng, chẳng chịu uống thuốc. Tiểu thư còn nói đây là ngày cuối cùng được sống, tiểu thư bảo nô tỳ muốn được khoác lên mình bộ hỷ phục này để chờ vương gia. đã Tiểu thư không hề trách vương gia cũng không bỏ vương gia mà đi….” Tỳ nữ thân cận của Liễu Diệp Tư nhìn cảnh tượng này vô cùng đau lòng không kìm chế được liền nói.
Không nhận được lá thư nào? Mẫu phi đã xem toàn bộ những lá thư đó? Mẫu phi đã ngăn cản những bức thư gửi tới Liễu phủ?
Tư nhi không bỏ bản vương mà đi? “Ngươi nói đi. Kẻ nào đã hại nàng ấy?” Kim Thiên Hải quát lớn, bàn tay lau vết máu ở khoé miệng Liễu Diệp Tư trái tim thắt lại.
“Là Lan quý phi… Lan quý phi vừa tới Âm Nguyệt các trách mắng tiểu thư sau đó ép tiểu thư uống thuốc độc.” Tỳ nữ tay chân run run sợ hãi. Nói ra những lời này chính là khép tội Lan quý phi cũng là mẫu phi của Cảnh Định vương, tội lớn như thế tỳ nữ rất sợ nhưng không thể không nói ra.
Trong tiềm thức, Kim Thiên Hải đang vô cùng hỗn loạn.
Là mẫu phi ép chết Tư nhi? Tại sao mẫu phi lại làm thế? Chẳng phải nhi thần đã làm theo lời mẫu phi rồi sao? Tư nhi, nàng thật sự yêu mình đến thế sao? Vì mình mà cam tâm tình nguyện kết thúc cuộc đời?
Kim Thiên Hải ôm chặt Liễu Diệp Tư vào lòng, nước mắt chảy ra thấm ướt vào hỷ phục trên người Liễu Diệp Tư. Cơ thể bất động mất dần hơi ấm trong lòng khiến Kim Thiên Hải hoảng sợ.
Bất chợt đôi mắt của Kim Thiên Hải nhìn lên bàn, chén rượu độc vẫn nằm trên bàn, Kim Thiên Hải cười điên dại “Tư nhi… Tư nhi….”
Tư nhi cuối cùng bản vương cũng thấy nàng mặc hỷ phục. Hôm nay nàng thật đẹp, bản vương cũng đã thề sẽ bái đường thành thân với nàng đề nàng làm Cảnh Định vương phi của bản vương, lúc này bản vương sẽ hoàn thành lời thề.
Kim Thiên Hải sờ vào khuôn mặt ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm “Tư nhi, cảnh vật dưới hoàng tuyền ra sao? Có đẹp không?”Chân mày dài của Kim Thiên Hải nhíu lại một chút dò hỏi Liễu Diệp Tư.
Buông cơ thể Liễu Diệp Tư ra đặt nhẹ xuống giường, ánh mắt Kim Thiên Hải lưu luyến không muốn rời xa. Bước lại bàn phía trước, Kim Thiên Hải ra hiệu cho tỳ nữ đang khóc lóc lui ra ngoài, không được để bất kỳ ai vào Âm Nguyệt các.
Tỳ nữ ra bên ngoài, bước xuống bậc thang thì thấy Tiêu Chính Quân đã đứng ở dưới vội cúi đầu chào.
“Thái tử đâu?”
“Thái tử đang ở trong Âm Nguyệt các. Tiểu thư đã qua đời, thái tử rất đau lòng.”
Tiêu Chính Quân như nghẹn ở cổ ra lệnh cho binh lính đợi ở đây.
Bên trong Âm Nguyệt các, Kim Thiên Hải đã thay hỷ phục đỏ, sờ từng đường thêu trên đó, Kim Thiên Hải càng đau lòng. Vuốt cổ áo, nhìn mình trong chiếc gương đồng mờ ảo kia, Kim Thiên Hải không khỏi cười khổ.
Cuối cùng mình cũng thành thân với Tư nhi.
Ôm chặt Liễu Diệp Tư, lấy bàn tay chạm nhẹ vào môi của thiếu nữ, Kim Thiên Hải rơi nước mắt “Các đôi phu thê bình thường khác sẽ tam bái nhưng Tư nhi đối với bản vương vô cùng quan trọng, bản vương rất khẩn trương chúng ta chỉ bái một lần thôi được không?”
Kim Thiên Hải trùm lên đầu Liễu Diệp Tư một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, sau đó mỉm cười cúi đầu xuống.
Trời đất chứng giám, Liễu Diệp Tư từ hôm nay chính là vương phi của Cảnh Định vương Kim Thiên Hải ta.
Danh sách chương