Mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây hay sao? Phụ hoàng nói mình có Thiên mệnh không ngờ lại chết dễ dàng như vậy.

Kim Vãng Tích cảm giác được có một bàn tay mạnh mẽ kéo người mình lên trong mơ hồ khuôn mặt tuấn tú cương nghị ấy sát đến gần mình, cố định đầu mình lại sau đó tự dưng thân thể như được truyền lại không khí, từ từ ngất đi. Là huynh ấy đã cứu mình?

Tiêu Chính Quân nhanh chóng bé Kim Vãng Tích lên bờ, ép nhiều lần vào bụng, Kim Vãng Tích cuối cùng cũng tỉnh lại nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người kia.

“Bọn chúng sẽ tới đây ngay, thần đưa công chúa tới nơi an toàn.” Nói xong Tiêu Chính Quân bế Kim Vãng Tích lên.

“Công chúa uống nước đi.” Tiêu Chính Quân nâng đầu Vãng Tích dậy đưa cho một bát nước.

Nhìn bát nước bị sứt mẻ cũng đoán được nó đã bị người ta vứt bỏ ở quanh đây. Kim Vãng Tích vẫn cầm bát nước và uống “Chính Quân, cảm ơn huynh.”

“Bảo vệ công chúa điện hạ là chức trách của thần.” Tiêu Chính Quân cởi bớt áo ngoài ra “Y phục của thần đã khô, công chúa hãy đắp tạm chúng. Đợi cơ thể công chúa ấm lên rồi tính.” Đắp lên người Kim Vãng Tích, Tiêu Chính Quân nhìn sang nơi khác.

Thấy vậy, Kim Vãng Tích gọi “Chính Quân” người kia liền quay mặt lại bốn mắt nhìn nhau, chợt Kim Vãng Tích quay mặt đi “Lúc cứu ta dưới sông … huynh vất vả rồi.”

Tiêu Chính Quân nói ấp úng “Công chúa bị sặc nước… nếu thần không làm như vậy có lẽ không thể cứu được người.” Thật sự lúc đó cũng không đủ thời gian nghĩ được biện pháp khác “Thần đã đụng chạm đến ngọc thể xin công chúa tha tội.”

“Huynh bế ta cũng là chuyện bình thường, Thiệu Văn ca ca cũng bế ta lúc ở Hoà châu. Ta không trách tội huynh.” Kim Vãng Tích đắp y phục Tiêu Chính Quân vừa đưa rồi mỉm cười. Mình không nhắc đến liệu huynh ấy có nghĩ tới không ?

Thiệu Văn ca ca…Tiêu Chính Quân từ từ nằm xuống trong đầu mải nghĩ ngợi. Công chúa muốn nhắc tới …

“Chính Quân? Huynh đã ngủ chưa?” Kim Vãng Tích một lúc lâu cũng không thể chợp mắt.

“Công chúa? Người thấy không ổn sao?” Tiêu Chính Quân nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia vội ngồi dậy, tiến tới bên cạnh “Công chúa đói bụng sao? Để thần đi tìm đồ ăn.”

Tiêu Chính Quân ngồi một lúc cùng không thấy công chúa lên tiếng, định đứng dậy đi ra khỏi hang đá thì bị kéo lại “Ta không sợ đói, ta sợ bị bỏ lại một mình… ta sợ bóng tối…Chính Quân, huynh ở lại đây với ta.”

“Công chúa, mạt tướng sẽ ở lại.” Thì ra một công chúa thông minh mạnh mẽ lại sợ nhiều thứ đến vậy? Tiêu Chính Quân ngồi im ở đấy, bàn tay đã bị Kim Vãng Tích kéo lại cũng không rút tay về, Kim Vãng Tích liền chìm trong giấc ngủ sâu.

Bàn tay còn lại của Tiêu Chính Quân đưa lại phía trước chạm vào gương mặt của công chúa nhưng bỗng chốc dừng lại, thu tay về.

Trong ánh lửa bập bùng phía trong hang đá, Tiêu Chính Quân ngồi nhìn thiếu nữ đang say ngủ.

Ngày mai hai người phải trở về hoàng cung, chẳng thể ở mãi nơi này, cũng chẳng thể kéo dài giấc mộng đêm nay, đối với Tiêu Chính Quân như thế là đủ rồi.

Tư Phong cung – Hoàng cung Bắc Định quốc

Khâm Định hoàng đế tức giận khi thấy nhìn thấy những sổ sách tại Hoà châu và bức thư của Tại thái sư gửi cho Thái tử Đại triều, trong thư đề cập đến nếu Sứ thần Đại triều có thể giúp Cảnh Định vương trở thành hoàng đế ông ta sẽ cắt hai châu phủ cho Đại Triều.

Vốn tưởng Khâm Định hoàng đế sẽ hạ lệnh trừng trị Tạ thái sư và phe cánh Tạ gia nhưng Khâm Định hoàng đế lại không cho Lý Thiệu Văn tiết lộ bất cứ chuyện gì. Ccó lẽ chính Khâm Định hoàng đế đang toan tính một kế hoạch.

Lý Thiệu Văn vì chuyện này mà thường xuyên tới Tư Phong cung. Trong những ngày tìm kiếm Kim Vãng Tích ở Hoà châu, Lý Thiệu Văn cũng hai lần bị truy sát nhưng kịp thời có Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa tới cứu giúp.

“Thiệu Văn ca ca, huynh vì muội đã sắp lật tung cả Hoà châu?”

“Nếu muội thật sự xảy ra chuyện gì, hoàng thượng sẽ lật tung Hoà châu, biểu ca cũng không có quyền.”

“Cám ơn huynh đã giúp muội tìm ra bằng chứng.”

“Nhìn thấy muội vui biểu ca cũng vui. Tử nhi muội nói xem Tiêu chỉ huy sứ lần này lại cứu muội có phải do trùng hợp không?”

“Không phải. Tiêu Chính Quân biết chắc muội sẽ quay lại Hoà châu nên tới đó chờ muội.”

“Biểu ca có chuyện muốn nói….”

Chưa kịp nói hết câu thì cung nữ vội vào bẩm báo rằng hoàng thượng cho gọi Lý Thiệu Văn tới Thừa Chính điện.

Lý Thiệu Văn đành rời khỏi Tư Phong cung, khi đi còn nhìn lại bóng dáng nữ tử mặc hoàng y nữa.

“Huynh ra đây đi. Thiệu Văn ca ca đi rồi.” Kim Vãng Tích thanh thản nói, ra hiệu cho cung nữ lui ra.

Cửa chính điện mở ra, Tiêu Chính Quân thắc mắc “Công chúa tại sao dấu Lý đại nhân thần đang ở đây?”

“Bản công chúa không muốn Thiệu Văn ca ca phải bận tâm. Mỗi lần tới Tư Phong cũng chỉ ở lại được một lúc. Công việc ở Ngự Sử đài vất vả, bản công chúa thường cho cung nữ mang điểm tâm đến chỗ huynh ấy.”

“Lý đại nhân được công chúa quan tâm như vậy…” Tiêu Chính Quân ngưng lại một chút “…nhưng…”

“Chính Quân, bản công chúa nếu tiếp tục ngã xuống hồ cá bên cạnh, Tiêu chỉ huy sứ sẽ vẫn làm tròn chức trách của mình phải không?” Kim Vãng Tích đi về phía gần hồ.

“Công chúa định…Công chúa đừng nhảy xuống. Ngọc thể của người bị tổn hại thần không thể gánh nổi tội.” Không phải sẽ giao mình xuống hồ cá?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện