Nhiều lần ta đã từng nghĩ nếu ông trời cho ta có duyên gặp được ý lang quân, ta sẽ toàn tâm toàn ý nhất kiến chung tình, từ lúc chàng cứu ta trong rừng trúc An châu, ta đã biết chàng chính là mối nhân duyên nguyệt lão xắp đặt từ trước.

 

Năm Khai Nguyên thứ 22, Bắc Định quốc bên ngoài thái bình thịnh trị nhưng thực chất long thể của Khâm Định hoàng đế Kim Hạo Thành đã vô cùng suy kiệt, quan lại trong triều chia bè kết phái mưu lập thái tử tương lai. Trong triều đình lúc này có nhiều phe cách nhưng phải kể tới những vị quan nắm quyền lực lớn trong triều như Tạ thái sư Tạ Thiêm, Bùi tể tướng Bùi Thạch, Lý thiếu bảo Lý Cử Chính, Lâm quốc trượng, Vũ thượng tướng quân, Vệ thái uý. Khâm Định hoàng đế luôn tìm cách cân bằng giữa các thế lực tuy nhiên ngoại thích nắm quyền khiến hoàng đế rất căm ghét.

Hoàng cung Bắc Định quốc nằm bên cạnh dòng sông Nhược Hoan xanh như ngọc bích. Mùa xuân tới, chính là lúc những con đường ven sông trải đầy sắc hồng của hoa đào. Nằm ở trung tâm của Thập nhị quốc nên Bắc Định quốc có một vị thế quan trọng khiến nhiều nước kính nể, thậm chí e dè. Những năm trị vì của Khâm Định hoàng đế Kim Hạo Thành biên giới Bắc Định quốc luôn phải chịu cuộc xâm lăng của Đại Triều và Bảo Triều quốc, Tây An bị Đại Triều thâu tóm cũng nổi loạn chống lại triều đình. Khâm Định hoàng đế tuổi đã cao, sức khoẻ đang suy kiệt dần nên có ý chọn lập thái tử kế vị trong số hoàng tử. Người có tư chất và được nhiều đại thần ủng hộ chính là Khang Nhân vương Kim Thiên Từ và Cảnh Định vương Kim Thiên Hải đã dẫn đến nhiều cuộc tranh giành quyền lực đẫm máu. Cũng trong lúc này biên giới phía Tây đang xảy ra bất ổn, quân Đại Triều tấn công thành trì của Bắc Định.

 

Biên cương phía tây - Bắc Định quốc

Mùa xuân năm Khai Nguyên thứ 22, trái ngược với cảnh hưng thịnh của của Kinh thành Lăng Vân kinh hay phồn hoa đô hội của cố đô Hoà châu, biên cương phía tây Bắc Định quốc đã nhiều tháng chìm trong khói lửa chiến tranh.

Còn nhớ mùa thu năm trước, Khâm Định hoàng đế Kim Hạo Thành không thể từ chối lời cầu thân của sứ thần Đại Triều nên hạ lệnh sắc phong tam quận chúa của An Tĩnh vương làm Tĩnh Hân công chúa hoà thân cho hoàng đế Đại Triều nhưng khi đoàn tuỳ tùng ra khỏi biên giới Bắc Định quốc, các cung nữ đi theo xe ngựa phát hiện Tĩnh Hân công chúa đã tắt thở từ lâu. Hoàng đế Đại triều vô cùng tức giận vì hành động khinh thường quốc thể đối với một nước lớn từ đó chiến tranh ở biên cương phía tây Bắc Định quốc là điều không tránh khỏi. An Tĩnh vương cũng vì mất đi nữ nhi mà đau ốm không thiết rời vương phủ, hiềm khích đối với Khâm Định hoàng đế ngày một lớn hơn. Cái chết của Tĩnh Hân công chúa có nhiều nghi vấn, có người nói là do Hoàng đế Đại triều âm thầm hạ lệnh ám hại để kiếm cớ đánh Bắc Định quốc, có người nói Tĩnh Hân công chúa biết biết trước khi đặt chân đến Đại Triều sẽ sống không bằng chết nên đã tự sát ở biên giới.

Một ngày âm u ở biên cương phía tây.

Hàng nghìn quân lính Đại Triều dưới sự chỉ đạo của đại tướng quân Đại Uông Khuất xâm chiếm thành trì biên giới của Bắc Định quốc. Cả bức tường thành cao sừng sững chỉ còn thấy những vết máu toé ra, binh lính lao vào chém giết lẫn nhau, lúc này chẳng thể phân biệt nổi kẻ đối diện là ai chỉ biết cầm kiếm, mác chém về phía trước, đối phương không chết thì mình chết. Thành trì nhuốm đầy máu và hoả tiễn, cảnh tượng này có thể khiến bất cứ ai ám ảnh về những tiếng la hét của những binh sĩ, tiếng đao kiếm va chạm hoà quyện cùng tiếng la hét.

Trên tường thành hai vị tướng bất lực nhìn binh sĩ chết dưới chân kẻ địch.

“Vương gia, cứ như vậy chúng ta không thể cầm cự đến được buổi trưa. Mạt tướng đã cho người truyền tin về kinh thành và thành Hoà châu cầu chi viện nhưng Tạ thái sư vẫn chưa có hồi âm. Kinh thành lại xa phi ngựa nhanh không nghỉ cũng mất hơn nửa tháng không còn kịp nữa. Mạt tướng e rằng lần này quân ta thật sự mất đi toàn bộ thành trì biên giới…”

Tiếng thở dài bất đắc dĩ ngay sau lưng, nam nhân mặc giáp phục khoác áo choàng màu nâu thẫm thu thanh trường kiếm trong tay vào, giọng thâm trầm nói  “Bản vương biết, nếu không thể tiến thì phải lùi một bước, đợi cơ hội khác giành lại thành. Bản vương không thể để quân ta hao tổn thêm. Ra lệnh rút quân.” Tình hình trước mắt ổn định lại lòng quân, bảo toàn lực lượng mới là điều quan trọng, không thể khinh xuất.

Vị tướng quân họ Trần nhìn sang người vương gia trẻ tuổi nhưng đầy oai dũng này mà không nén nổi suy nghĩ cho tương lai phía trước của một hoàng tử bị triều đình lãng quên.

Triệu Tây vương Kim Thiên Nam vốn là con của một phi tần thất sủng nên không được Khâm Định hoàng đế coi trọng, sau đó vài năm bị đẩy về biên cương phía Tây xa xôi, đã gần 7 năm chưa được triệu về Kinh Thành, trong triều đình các đại quan đều cho rằng hoàng đế đã quên mất người con trai này rồi.

Sau khi rút quân vào sâu trong rừng, Kim Thiên Nam vẫn đang suy tính chuyện chiến sự. Nếu lần này khác các lần trước, Hoàng đế Đại Triều muốn tổng lực tấn công thì mười tám thành trì dọc biên cương phía tây chắc chắn không thể giữ vững, toàn bộ quân lính ở biên cương và Kim Thiên Nam đều không tránh được tội tội chết. Quân Đại triều lớn mạnh đã chiếm được bốn thành trì, tình thế này nếu đối đầu trực tiếp chính là tự giết chính mình.

“Vương gia, tiếp theo người định làm gì? Đại quân của Đại Triều nhiều năm qua liên tiếp lấy cớ vây lấn thành trì phía tây, mạt tướng nghĩ tại sao hoàng thượng lúc này lại triệu Vũ thượng tướng quân hồi kinh? Nếu có Vũ thượng tướng quân ở đây quân Đại Triều chắc chắn không dám làm loạn.” Trần tướng quân ngồi bên cạnh thở dài. Uy danh của Vũ thượng tướng quân vang danh thập nhị quốc nhưng bây giờ đã là một lão tướng. Nhiều năm nay Kim Thiên Nam đều quanh sát rất kỹ vị lão tướng này nhưng nhận ra được uy danh của Vũ thượng tướng quân giờ chỉ còn danh nghĩa, sức khoẻ của Vũ Lệnh chỉ có thể lãnh binh từ xa, không thể xuất trận được nữa. Nhiều năm trước Vũ thượng tướng quân có gặp qua Kim Thiên Nam vài lần, sau đó Kim Thiên Nam chạy đi tìm thượng tướng quân, từ xa nhiều lần nhìn thấy thượng tướng quân luyện võ cũng bắt chước làm theo.

“Chỉ cần Vũ thượng tướng quân Vũ Lệnh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn?” Kim Thiên Nam nhìn sang Trần tướng quân, đôi mắt sáng lên “Bản vương nghĩ ra cách rồi. Trần tướng quân phải vất vả một chút. Nếu đại sự thành công triều đình thưởng cho tướng quân không ít đâu.”

Trần tướng quân hơi ngạc nhiên nhưng nếu Kim Thiên Nam đã chắc chắn như thế ông ta cũng thấy yên tâm vài phần.Trí dũng của Triệu Tây  vương, Trần tướng quân đều thấy được, Vũ thượng tướng quân Vũ Lệnh cũng nhiều lần nói với Trần tướng quân rằng “Triệu Tây vương là nhân tài hiếm có, từ giờ trở về sau ngươi hãy phụng mệnh của Triệu Tây vương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện