Bầu trời Vô Nhật vương triều chìm trong hắc ám vô tận, ngước nhìn lên trời ngoài một màu đen kịt ra thì chẳng còn gì đáng chú ý nữa. Ngay cả ánh trăng vốn đẹp đẽ, vốn nên thơ cũng bị sự hắc ám che phủ chỉ để lại một cái hình tròn mờ mờ.
Phượng Minh hết uống lại uống, hắn vừa uống vừa cười ha hả, cười đến mức ruột gan muốn lộn hết ra ngoài.
Bên cạnh Phượng Minh, Minh Quá Long không hề bận tâm đến dáng vẻ điên khùng của hắn. Theo gã thấy ai mà chẳng có một phần điên khùng trong cá tính. Bình thường thì phần điên khùng ấy sẽ luôn được giấu kín, chỉ khi gặp được tri kỷ - người hiểu nỗi lòng của mình thì mới không ngại mà bộc lộ ra tất cả.
- Há chẳng thấy, nước sông Tinh Hà từ trời tuôn xuống, chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,...
Phượng Minh đứng dậy lấy một khúc củi ra múa kiếm, miệng ngâm nga một bài thơ cổ. Nghe đâu chủ nhân bài thơ này là một văn sĩ từ trên trời rơi xuống, sau khi nhận thức thế giới xung quanh hoàn toàn xa lạ thì cảm thán đến nửa ngày bên dòng sông Tinh Hà rồi buộc miệng ngâm nga. Những bài thơ của ông cũng được hậu thế ghi chép lại, truyền mãi đến tận ngàn đời sau với bút danh Thi Tiên - Lý Bạch.
- Lại chẳng thấy, thềm cao gương soi rầu tóc bạc, sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết...
Minh Quá Long đứng lên loạng choạng bè theo:
- Sớm như tơ xanh chiều tựa tuyết! Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng xuôi bóng nguyệt! Nào cạn!
Gã ném bình rượu sang cho Phượng Minh.
Phượng Minh chụp lấy rồi nốc cạn.
Thật sự sảng khoái, bao nhiêu nỗi sầu trong lòng đều biến mất hoàn toàn.
Cả hai đều đã say rồi, Minh Quá Long chỉ tay về phía Phượng Minh cười ha hả:
- Huynh đúng là đồ ngu, mỹ nhân bên cạnh vô số mà không biết hưởng ai cả? Phượng Minh giận dữ, thân hình loạng choạng lao tới nắm cổ áo gã, quát lên:
- Nói xem ta không hưởng ai? Ai ta cũng hưởng hết rồi!
Câu này của hắn khiến Trần Ngọc Kỳ thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn ngóng tai theo dõi câu chuyện của hai kẻ say này.
Minh Quá Long đẩy Phượng Minh ra rồi lăn lộn dưới đất, ôm bụng cười đến nước mắt nước mũi chảy ra:
- Từ Vi đã thành Đế hậu, Mộc Tiểu Nhu đã thành phu nhân của tể tướng Đại Lương. Sơ Tuyết thì sao, huynh bị cô ta xem như đệ đệ.
Thất công chúa càng thảm, chưa kịp làm gì đã phải chia cách mười năm rồi.
Mọi việc và truyền kỳ về Phượng Minh thì Minh Quá Long đều đã tìm hiểu tường tận. Có lúc gã thở dài cảm thán, thấy tiếc cho một kẻ tài hoa nhưng bạc phận, lúc lại phẫn nộ vì sự ngây thơ đến ngu dốt của hắn. Hôm nay gặp được Phượng Minh, lại nhờ men rượu gã mới được giải bày tâm sự, chửi rủa và dạy dỗ thần tượng của mình, cảm giác đó thật tuyệt vời làm sao.
Trần Ngọc Kỳ hừ lạnh, lườm Minh Quá Long bằng ánh mắt hình lưỡi dao:
- Nếu ngươi còn nói linh tinh ta sẽ đá ngươi ra ngoài!
- Sao nào, chẳng lẽ ta nói đúng rồi sao? Người khác sợ cô nhưng ta thì không sợ đâu!
Minh Quá Long mệt quá ngã lăn ra mặt đất, nằm sải dài, hai tay vươn ra hai bên. Gã nhìn lên bầu trời tăm tối trên cao, trong đáy mắt hiện xuất hiện vẻ u sầu:
- Ta có một bí mật kinh thiên đã giấu kín mấy chục năm không dám tiết lộ cho ai. Ta cảm thấy chỉ cần nói ra thì mạng sẽ không còn nữa. Nhưng ta thật sự muốn khoe với ai đó, cảm giác có báu vật mà khoe không được đúng là tức chết mà!
Con người đúng là một sinh vật rất kỳ lạ. Ích kỷ muốn chiếm lợi ích về bản thân song đều mắc phải bệnh chung là muốn công khai cho cả thiên hạ cùng biết để thiên hạ thấy ghen tức. Đó cũng là lý do khiến vô số thiên tài hay người gặp được thiên đại cơ duyên chết yểu từ trong trứng nước.
Phượng Minh hừ lạnh:
- Sao không nói luôn đi? Huynh tưởng phế nhân như ta giết được huynh sao?
- Phải, huynh không giết nổi ta! Thất công chúa nhìn tốt bụng thế này chắc cũng sẽ không giết ta đâu nhỉ? Nhưng không được, ta chỉ tiết lộ với Phượng huynh thôi, dù sao ngày mai huynh cũng sẽ quên sạch.
Minh Quá Long ngồi bật dậy rồi nói nhỏ vào tai Phượng Minh mấy câu khiến gã hốt hoảng vô cùng, mặt tái xanh lại:
- Ta cũng từng có cơ duyên đi được vào mộ Hoang Long thời thái cổ. Nhưng ta may mắn hơn Hoang Thần, ta thậm chí thu được hồn huyết của Hoang Long...
Tin tức này quá kinh khủng!
Phải biết rằng Hoang Thần là một đỉnh cấp cường giả khai mở một chân trời mới mang tên Nam Thiệm, cũng là người sản sinh ra huyết mạch tu linh, khiến tam châu e ngại suốt trăm vạn năm không dám xâm phạm. Và tất cả những phong quang trên là đến từ cơ duyên mộ Hoang Long. Nếu không có mộ Hoang Long thì Hoang Thần vĩnh viễn chỉ là một kẻ tầm thường trong thế giới tu luyện đầy khắc nghiệt này.
Tương truyền rằng thời Thái Cổ có mười hai loại sinh vật thần thoại sinh ra từ lúc thiên địa còn sơ khai. Có thể xem chúng như anh em ruột thịt của thiên đạo, chưởng khống một loại sức mạnh riêng trong trời đất. Không hiểu lý do gì sau thời thái cổ thì mười hai sinh vật này đều diệt vong và biến mất. Nhưng thân thể chúng quá cường đại nên không cách nào bị phá hủy, sức mạnh của chúng thậm chí vẫn còn tồn tại và tạo thành một giới diện riêng biệt không ai có thể tìm thấy được.
Từ viễn cổ đến nay chỉ có mình Hoang Thần đời thứ nhất làm được việc này, và thứ hắn thu được cũng chỉ là ít xương cốt và máu tươi mà thôi. Còn hồn huyết? Phải biết rằng hồn huyết là tủy sống của yêu loại, là nguồn gốc của máu chảy trong cơ thể, yêu loại cũng nhờ nó mà tự chữa thương và trưởng thành.
Bây giờ Minh Quá Long lại nói gã thu hồn huyết của Hoang Long, điều này không phải tương đương với việc con đường của gã về sau sẽ còn tươi sáng hơn Hoang Thần hay sao?
- Chẳng lẽ...?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Phượng Minh, Minh Quá Long đưa tay lên che miệng hắn, cười gật đầu:
- Nếu không có huynh thì dù ta thu được hồn huyết cũng vô dụng. Máu thịt tầm thường người tu linh luyện hoá được, nhưng luyện hoá hồn huyết yêu loại sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí chẳng đem về quá nhiều lợi ích. Mà ta chỉ là phàm nhân, nắm báu vật như vậy trong tay cũng không cách nào dùng được. Huynh đã thay đổi việc này, ta luôn xem huynh như đại ân nhân! Cả đời khắc ghi!
Phượng Minh vẫn chưa hoàn hồn được. Vì câu nói của Minh Quá Long mà hắn tỉnh cả rượu. Biểu hiện của hắn như vậy cũng đúng, nếu là người khác thì hộc máu tắt thở vì chấn kinh cũng chẳng có gì lạ. Vận may này quá nghịch thiên. Nếu Minh Quá Long không chết yểu thì chắc chắn thiên địa ngày sau không ai cản nổi bước chân gã.
Minh Quá Long nghiêm túc nói:
- Vì huynh là thần tượng của ta cho nên ta mới nói thẳng. Huynh đã có thể chiến thắng số phận, khai sáng hai con đường tu luyện cho hậu thế, thì vì sao lại chấp nhận vận mệnh bị kẻ khác chà đạp như thế này? Mượn câu nói ban nãy của huynh, trông chờ vào người khác làm gì, cứ dựa vào chính bản thân mình chẳng phải tốt hơn sao? Nếu việc ngủ sẽ làm huynh mất đi trí nhớ, thì huynh có thể không ngủ kia mà!
Vừa nói xong, Minh Quá Long lại vỗ đùi kêu lên:
- Chao ôi, sao ta lại thông minh thế này? Đúng rồi, huynh đừng ngủ nữa thì vấn đề chẳng phải sẽ được giải quyết à?
Nghe những gì Minh Quá Long nói, Phượng Minh sững sờ một lúc.
Không ngủ? Ngủ chính là một giai đoạn nghỉ mệt của thân thể. Chỉ cần có thân thể, có hoạt động thì chắc chắn phải có lúc mệt mỏi. Ngay cả đại năng Phong Vị cảnh như Phong lão thì một tháng cũng phải ngủ ít nhất năm ngày để phục hồi sức khoẻ. Người bình thường như hắn nói không ngủ nghe thì dễ, nhưng làm nổi bao nhiêu ngày mới là quan trọng?
Đúng rồi, trong nhật ký của hắn, Sơ Tuyết có dặn dò không nên thử tu luyện vì sẽ đem lại sự đau đớn vô cùng. Nếu có thể dùng sự đau đớn này để giữ thanh tỉnh thì quá tuyệt!
- Ta không uống nữa!
Phượng Minh đập vỡ luôn bình rượu, vội vã chạy vào gian nhà ngồi xếp bằng xuống thử chứng thực điều mình suy nghĩ.
Thấy ý chí cầu sinh của Phượng Minh đã trở lại, Trần Ngọc Kỳ vui mừng vô cùng. Nàng quay sang ôm quyền với Minh Quá Long:
- Dù có thành công hay không thì cũng phải cảm ơn ngươi đã cho huynh ấy lý tưởng sống tiếp!
Minh Quá Long mỉm cười:
- Ta chỉ hy vọng con đường tu luyện sau này của mình không cô độc, sẽ có một đối thủ xứng tầm... Ba tháng nữa, nếu hắn có thể vượt qua kiếp tử, ta cũng không ngại góp một tay đánh chết ba con cẩu vô sỉ Bạch, Tào, và Lăng kia... Không cần tiễn!
Nói đoạn Minh Quá Long rời đi, miệng còn ngâm nga mấy câu thơ, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Phượng Minh hết uống lại uống, hắn vừa uống vừa cười ha hả, cười đến mức ruột gan muốn lộn hết ra ngoài.
Bên cạnh Phượng Minh, Minh Quá Long không hề bận tâm đến dáng vẻ điên khùng của hắn. Theo gã thấy ai mà chẳng có một phần điên khùng trong cá tính. Bình thường thì phần điên khùng ấy sẽ luôn được giấu kín, chỉ khi gặp được tri kỷ - người hiểu nỗi lòng của mình thì mới không ngại mà bộc lộ ra tất cả.
- Há chẳng thấy, nước sông Tinh Hà từ trời tuôn xuống, chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,...
Phượng Minh đứng dậy lấy một khúc củi ra múa kiếm, miệng ngâm nga một bài thơ cổ. Nghe đâu chủ nhân bài thơ này là một văn sĩ từ trên trời rơi xuống, sau khi nhận thức thế giới xung quanh hoàn toàn xa lạ thì cảm thán đến nửa ngày bên dòng sông Tinh Hà rồi buộc miệng ngâm nga. Những bài thơ của ông cũng được hậu thế ghi chép lại, truyền mãi đến tận ngàn đời sau với bút danh Thi Tiên - Lý Bạch.
- Lại chẳng thấy, thềm cao gương soi rầu tóc bạc, sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết...
Minh Quá Long đứng lên loạng choạng bè theo:
- Sớm như tơ xanh chiều tựa tuyết! Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng xuôi bóng nguyệt! Nào cạn!
Gã ném bình rượu sang cho Phượng Minh.
Phượng Minh chụp lấy rồi nốc cạn.
Thật sự sảng khoái, bao nhiêu nỗi sầu trong lòng đều biến mất hoàn toàn.
Cả hai đều đã say rồi, Minh Quá Long chỉ tay về phía Phượng Minh cười ha hả:
- Huynh đúng là đồ ngu, mỹ nhân bên cạnh vô số mà không biết hưởng ai cả? Phượng Minh giận dữ, thân hình loạng choạng lao tới nắm cổ áo gã, quát lên:
- Nói xem ta không hưởng ai? Ai ta cũng hưởng hết rồi!
Câu này của hắn khiến Trần Ngọc Kỳ thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn ngóng tai theo dõi câu chuyện của hai kẻ say này.
Minh Quá Long đẩy Phượng Minh ra rồi lăn lộn dưới đất, ôm bụng cười đến nước mắt nước mũi chảy ra:
- Từ Vi đã thành Đế hậu, Mộc Tiểu Nhu đã thành phu nhân của tể tướng Đại Lương. Sơ Tuyết thì sao, huynh bị cô ta xem như đệ đệ.
Thất công chúa càng thảm, chưa kịp làm gì đã phải chia cách mười năm rồi.
Mọi việc và truyền kỳ về Phượng Minh thì Minh Quá Long đều đã tìm hiểu tường tận. Có lúc gã thở dài cảm thán, thấy tiếc cho một kẻ tài hoa nhưng bạc phận, lúc lại phẫn nộ vì sự ngây thơ đến ngu dốt của hắn. Hôm nay gặp được Phượng Minh, lại nhờ men rượu gã mới được giải bày tâm sự, chửi rủa và dạy dỗ thần tượng của mình, cảm giác đó thật tuyệt vời làm sao.
Trần Ngọc Kỳ hừ lạnh, lườm Minh Quá Long bằng ánh mắt hình lưỡi dao:
- Nếu ngươi còn nói linh tinh ta sẽ đá ngươi ra ngoài!
- Sao nào, chẳng lẽ ta nói đúng rồi sao? Người khác sợ cô nhưng ta thì không sợ đâu!
Minh Quá Long mệt quá ngã lăn ra mặt đất, nằm sải dài, hai tay vươn ra hai bên. Gã nhìn lên bầu trời tăm tối trên cao, trong đáy mắt hiện xuất hiện vẻ u sầu:
- Ta có một bí mật kinh thiên đã giấu kín mấy chục năm không dám tiết lộ cho ai. Ta cảm thấy chỉ cần nói ra thì mạng sẽ không còn nữa. Nhưng ta thật sự muốn khoe với ai đó, cảm giác có báu vật mà khoe không được đúng là tức chết mà!
Con người đúng là một sinh vật rất kỳ lạ. Ích kỷ muốn chiếm lợi ích về bản thân song đều mắc phải bệnh chung là muốn công khai cho cả thiên hạ cùng biết để thiên hạ thấy ghen tức. Đó cũng là lý do khiến vô số thiên tài hay người gặp được thiên đại cơ duyên chết yểu từ trong trứng nước.
Phượng Minh hừ lạnh:
- Sao không nói luôn đi? Huynh tưởng phế nhân như ta giết được huynh sao?
- Phải, huynh không giết nổi ta! Thất công chúa nhìn tốt bụng thế này chắc cũng sẽ không giết ta đâu nhỉ? Nhưng không được, ta chỉ tiết lộ với Phượng huynh thôi, dù sao ngày mai huynh cũng sẽ quên sạch.
Minh Quá Long ngồi bật dậy rồi nói nhỏ vào tai Phượng Minh mấy câu khiến gã hốt hoảng vô cùng, mặt tái xanh lại:
- Ta cũng từng có cơ duyên đi được vào mộ Hoang Long thời thái cổ. Nhưng ta may mắn hơn Hoang Thần, ta thậm chí thu được hồn huyết của Hoang Long...
Tin tức này quá kinh khủng!
Phải biết rằng Hoang Thần là một đỉnh cấp cường giả khai mở một chân trời mới mang tên Nam Thiệm, cũng là người sản sinh ra huyết mạch tu linh, khiến tam châu e ngại suốt trăm vạn năm không dám xâm phạm. Và tất cả những phong quang trên là đến từ cơ duyên mộ Hoang Long. Nếu không có mộ Hoang Long thì Hoang Thần vĩnh viễn chỉ là một kẻ tầm thường trong thế giới tu luyện đầy khắc nghiệt này.
Tương truyền rằng thời Thái Cổ có mười hai loại sinh vật thần thoại sinh ra từ lúc thiên địa còn sơ khai. Có thể xem chúng như anh em ruột thịt của thiên đạo, chưởng khống một loại sức mạnh riêng trong trời đất. Không hiểu lý do gì sau thời thái cổ thì mười hai sinh vật này đều diệt vong và biến mất. Nhưng thân thể chúng quá cường đại nên không cách nào bị phá hủy, sức mạnh của chúng thậm chí vẫn còn tồn tại và tạo thành một giới diện riêng biệt không ai có thể tìm thấy được.
Từ viễn cổ đến nay chỉ có mình Hoang Thần đời thứ nhất làm được việc này, và thứ hắn thu được cũng chỉ là ít xương cốt và máu tươi mà thôi. Còn hồn huyết? Phải biết rằng hồn huyết là tủy sống của yêu loại, là nguồn gốc của máu chảy trong cơ thể, yêu loại cũng nhờ nó mà tự chữa thương và trưởng thành.
Bây giờ Minh Quá Long lại nói gã thu hồn huyết của Hoang Long, điều này không phải tương đương với việc con đường của gã về sau sẽ còn tươi sáng hơn Hoang Thần hay sao?
- Chẳng lẽ...?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Phượng Minh, Minh Quá Long đưa tay lên che miệng hắn, cười gật đầu:
- Nếu không có huynh thì dù ta thu được hồn huyết cũng vô dụng. Máu thịt tầm thường người tu linh luyện hoá được, nhưng luyện hoá hồn huyết yêu loại sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí chẳng đem về quá nhiều lợi ích. Mà ta chỉ là phàm nhân, nắm báu vật như vậy trong tay cũng không cách nào dùng được. Huynh đã thay đổi việc này, ta luôn xem huynh như đại ân nhân! Cả đời khắc ghi!
Phượng Minh vẫn chưa hoàn hồn được. Vì câu nói của Minh Quá Long mà hắn tỉnh cả rượu. Biểu hiện của hắn như vậy cũng đúng, nếu là người khác thì hộc máu tắt thở vì chấn kinh cũng chẳng có gì lạ. Vận may này quá nghịch thiên. Nếu Minh Quá Long không chết yểu thì chắc chắn thiên địa ngày sau không ai cản nổi bước chân gã.
Minh Quá Long nghiêm túc nói:
- Vì huynh là thần tượng của ta cho nên ta mới nói thẳng. Huynh đã có thể chiến thắng số phận, khai sáng hai con đường tu luyện cho hậu thế, thì vì sao lại chấp nhận vận mệnh bị kẻ khác chà đạp như thế này? Mượn câu nói ban nãy của huynh, trông chờ vào người khác làm gì, cứ dựa vào chính bản thân mình chẳng phải tốt hơn sao? Nếu việc ngủ sẽ làm huynh mất đi trí nhớ, thì huynh có thể không ngủ kia mà!
Vừa nói xong, Minh Quá Long lại vỗ đùi kêu lên:
- Chao ôi, sao ta lại thông minh thế này? Đúng rồi, huynh đừng ngủ nữa thì vấn đề chẳng phải sẽ được giải quyết à?
Nghe những gì Minh Quá Long nói, Phượng Minh sững sờ một lúc.
Không ngủ? Ngủ chính là một giai đoạn nghỉ mệt của thân thể. Chỉ cần có thân thể, có hoạt động thì chắc chắn phải có lúc mệt mỏi. Ngay cả đại năng Phong Vị cảnh như Phong lão thì một tháng cũng phải ngủ ít nhất năm ngày để phục hồi sức khoẻ. Người bình thường như hắn nói không ngủ nghe thì dễ, nhưng làm nổi bao nhiêu ngày mới là quan trọng?
Đúng rồi, trong nhật ký của hắn, Sơ Tuyết có dặn dò không nên thử tu luyện vì sẽ đem lại sự đau đớn vô cùng. Nếu có thể dùng sự đau đớn này để giữ thanh tỉnh thì quá tuyệt!
- Ta không uống nữa!
Phượng Minh đập vỡ luôn bình rượu, vội vã chạy vào gian nhà ngồi xếp bằng xuống thử chứng thực điều mình suy nghĩ.
Thấy ý chí cầu sinh của Phượng Minh đã trở lại, Trần Ngọc Kỳ vui mừng vô cùng. Nàng quay sang ôm quyền với Minh Quá Long:
- Dù có thành công hay không thì cũng phải cảm ơn ngươi đã cho huynh ấy lý tưởng sống tiếp!
Minh Quá Long mỉm cười:
- Ta chỉ hy vọng con đường tu luyện sau này của mình không cô độc, sẽ có một đối thủ xứng tầm... Ba tháng nữa, nếu hắn có thể vượt qua kiếp tử, ta cũng không ngại góp một tay đánh chết ba con cẩu vô sỉ Bạch, Tào, và Lăng kia... Không cần tiễn!
Nói đoạn Minh Quá Long rời đi, miệng còn ngâm nga mấy câu thơ, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Danh sách chương