Đột nhiên xuất hiện một vị sư phụ là ma tôn cảm giác không tệ chút nào. Phượng Minh bèn hỏi luôn:
- Không giấu gì sư phụ, đệ tử muốn nghiên cứu một chút về tu chân, không biết sư phụ có công pháp nào để tham khảo không? - Tu chân? Tu chân là cấm thư, kẻ tàng trữ sẽ bị tru di cửu tộc đấy.
Tùng Âm cẩn thận nói:
- Tuy nhiên, chúng ta vẫn nên nghiên cứu tu chân pháp để sau này gặp người Linh Tiên tông còn biết cách ứng phó. Ta từng giao chiến với không ít cao thủ Linh Tiên tông, giết được vài tên trưởng lão của chúng, công pháp thu thập được khá đa dạng. Nếu ngươi muốn xem thì ta sẽ cho ngươi xem. Có điều phải trao đổi nhé…
Phượng Minh ngẩn ra, rõ ràng lúc nãy Tùng Âm ma tôn nói chỉ cần hắn muốn thì dù là thứ gì ông ta cũng cho, vậy mà giờ lại kèm thêm điều kiện, Phượng Minh bỗng có cảm giác mình bị lọt hố của lão hồ ly này.
- Chưa hiểu à? Đồ đệ ngoan, cái gì cũng có thể cho ngươi. Nhưng ngươi cũng phải tỏ ra mình xứng đáng với nó chứ? Thế này đi, ta muốn nhìn Tuyệt Thi của ngươi, đổi lại ta cho ngươi mấy thứ tu chân pháp mà ta sưu tầm được, thế nào, công bằng không?
Phượng Minh chống chế:
- Đệ tử làm gì có Tuyệt Thi, sư phụ nghe ai đồn vậy?
Tùng Âm cười hì hì:
- Đừng lừa ta. Chắc chắn ngươi từng tạo ra Tuyệt Thi nên mới biết mình có khả năng này. Nói đi, nó ở Vãng Sinh động phải không?
Phượng Minh cười khổ gật đầu, hiểu ra mình thật sự đã rơi xuống hố sâu ngàn trượng do Tùng Âm đào rồi rồi. Nhưng hắn là nam nhân, đã bái sư thì nhất định sẽ giữ lời. Về phần Tùng Âm quá cáo già, lời hứa hẹn không rõ ràng nên thành ra Phượng Minh không tài nào bắt bẻ được.
Ngẫm lại thì hắn không thể suốt ngày ở Vãng Sinh động canh chừng hai nữ thi kia. Tùng Âm đã biết tung tích của chúng, hiển nhiên xin phép chỉ vì muốn nể mặt hắn. Với một kẻ cuồng luyện thi như Tùng Âm, một khi biết tung tích của Tuyệt Thi thì sẽ dùng mọi cách để tìm kiếm. Việc Tùng Âm đến Vãng Sinh động chỉ là vấn đề thời gian.
- Được! Sư phụ là đệ nhất nhân trong lĩnh vực luyện thi, hẳn sẽ có cách dạy dỗ chúng tốt hơn đệ tử… Có điều, đệ tử hy vọng sư phụ cho chúng sự tự do, đừng khống chế chúng như mấy bộ Thiên Thi ở đây.
- Không thành vấn đề! Còn một chuyện nữa, khi tu vi ngươi chưa đạt đến Vô Nhai thì tuyệt đối không được tạo ra thêm bộ Tuyệt Thi nào. Nếu bị Thái Miếu phát hiện thì họ sẽ lật tung cả Nhất Niệm tông này lên đấy! Đến lúc đó, dù là ta và Bất Hối muốn bảo vệ ngươi thì cũng lực bất tòng tâm…
- Đệ tử hiểu!
————————
Phượng Minh cáo từ Tùng Âm trở về Vãng Sinh động.
Dọc đường đi, Phượng Minh gặp Thẩm Tư Thanh đang đứng chờ mình từ lúc nào. Nàng ta khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ khi thấy bộ dáng thê thảm của hắn.
- Sao nào, đã bớt ngông cuồng hay chưa? Nếu ngươi muốn quy hàng thì bổn tiểu thư có thể xem xét thu nhận ngươi về làm người hầu.
Nàng ta vốn dĩ định chọc tức Phượng Minh, nào ngờ hắn lại mỉm cười:
- Được vậy thì tốt, hy vọng Thẩm tiểu thư chiếu cố cho…
- Đúng là chó cùng đường, muốn bám váy ta sao, ngươi còn non lắm…
Thẩm Tư Thanh cười lạnh rồi quay đầu bỏ đi.
Phượng Minh nhìn theo bóng lưng nàng ta, ánh mắt chợt lóe lên rồi khôi phục vẻ bình thường.
————————
Người tu linh thu nạp linh khí thiên địa vào đan điền, sau đó từ đan điền phân phát linh khí ra kỳ kinh bát mạch. Đến lúc kỳ kinh bát mạch đạt tới giới hạn thì đó chính là Khai Nguyên viên mãn. Sau đó mượn ý cảnh kết hợp với linh lực bản thân tế luyện ra linh thể riêng gọi là Hóa Hình.
Về phía tu chân thì họ cũng phân bố chân khí ra kỳ kinh bát mạch nhưng lại chỉ mang ý nghĩa đả thông, sau cùng chân khí vẫn quay về đan điền. Chân khí đan điền đạt tới giới hạn sẽ hình thành một nguyên anh, đây chính là cảnh giới Hóa Hình của tu chân.
Những lý thuyết cơ bản này Phượng Minh đã biết, thứ hắn cần là một công pháp chi tiết để vận chân khí.
Tùng Âm ma tôn đưa cho hắn mười mấy cuốn công pháp do ông ta giết cường giả Linh Tiên tông thu thập được. Phượng Minh phải mất cả buổi mới đọc hết được số sách này, sau đó quyết định lựa chọn môn công pháp căn bản nhất, dễ luyện nhất: “Thai Tức công”.
Đây là công pháp mà hầu như bất kỳ tu chân giả nào cũng từng luyện. Điểm lợi của nó là hấp thu được nhiều linh khí, nhưng điểm hại của nó cũng là để cho linh khí thoát ra khỏi thân thể quá nhiều. Hít vào mười hơi thở thì chỉ hấp thu được một, tỷ lệ chuyển đổi linh khí sang linh lực thấp đến mức đáng thương.
Bù lại, dưới cảnh giới Hóa Hình thì nó dễ tu luyện nhất, tạo cho tu chân giả căn cơ tốt nhất. Về sau khi đã đột phá Hóa Hình thì có thể cải tu sang công pháp tốt hơn.
Thai Tức công không có khẩu quyết quá thâm sâu, chỉ nói về cách điều chỉnh nhịp thở theo tiết tấu.
“Ba mươi sáu lần nuốt. Trước mỗi lần nuốt phải nhả. Nhả phải nhè nhẹ, Nạp phải miên miên. Nằm ngồi cũng vậy, đi đứng cũng thế. Không được thâu hút tạp khí, kỵ hôi tanh. Tạm gọi là Thai Tức, thực ra là Nội Đan. Có thể trị bệnh, có thể diên niên; lâu ngày tên sẽ nêu trên bảng Thượng Tiên.”
Phượng Minh nhẩm đi nhẩm lại rồi làm theo.
Không lâu sau trong đan điền hắn ngoài một vùng linh lực hỗn độn và sáu quả cầu vu lực màu xám, thì còn xuất hiện thêm một viên nội đan giống hết nội đan của yêu thú. Điểm khác biết là viên nội đan này tỏa ra chân lực cuồn cuộn phân tán khắp kỳ kinh bát mạch, không nơi nào là không thẩm thấu tới.
Trạng thái cân bằng giữa vu lực, linh lực, chân lực giúp cơn đau nhức nhanh chóng biến mất, Phượng Minh sảng khoái thét dài một tiếng.
- Cơ Nhi, thử đánh ta đi!
Nữ thi Cơ Nhi vâng lời, đám hỏa diễm trên đầu tạo thành một bức tường lửa bắn thẳng về phía Phượng Minh. Cảnh giới của Cơ Nhi bây giờ là nửa bước Hóa Hình, còn Phượng Minh là Khai Nguyên trung kỳ. Nhưng hắn không phải Khai Nguyên trung kỳ bình thường mà là ba loại sức mạnh đều đạt đến một cảnh giới giống nhau.
Phượng Minh dùng ý niệm ngưng tụ ba loại sức mạnh thành một quả cầu.
Quả cầu này xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, mặc dù không thể dung hợp với nhau nhưng sự đối chọi của chúng khiến quả cầu vang lên những tiếng nổ lộp bộp, khí tức cuồng bạo vô cùng.
- Tiếp chiêu!
Hắn ném quả cầu về phía hỏa diễm của Cơ Nhi, chỉ thấy khoảnh khắc quả cầu va chạm với bức tường lửa kia thì liền nổ tung. Một dư chấn khủng khiếp lan tỏa trong phạm vi mấy chục trượng khiến mấy bộ thi thể cảnh giới Khai Nguyên gần đó nát bấy. Cơ Nhi kêu lên đau đớn, sợ hãi núp vào một góc len lén nhìn Phượng Minh.
- Ta không cố ý, đừng sợ…
Phải khuyên bảo lắm thì Cơ Nhi mới hoàn hồn trở lại, lao ra ôm chặt hắn như một cô gái đang nũng nịu với tình nhân.
Nha Nhi đứng ở phía xa, khóe miệng ứa đầy nước bọt, nhe hai răng khểnh nhìn hai người, trông bộ dáng vô cùng ngây thơ.
Đúng lúc này Tùng Âm xuất hiện, vừa nhìn thấy bãi chiến trường đầy rẫy tay chân, đầu mình của mấy bộ thi thể nổ tung thì thét lên, cho rằng Phượng Minh vừa hủy mất mấy bộ Tuyệt Thi.
Hắn phải giải thích cả một buổi thì Tùng Âm mới chịu tin Tuyệt Thi chỉ tồn tại đúng hai bộ là Cơ Nhi và Nha Nhi.
- Hai hài tử, lại đây Tùng Âm gia gia cho đồ ăn. Nha Nhi thích ăn nhân sâm không? Đây là nhân sâm bốn ngàn năm mau ăn đi. Còn Nha Nhi, ngươi chỉ nên ăn Hỏa mạch trung phẩm thôi, khi quen dần mới được ăn thượng phẩm.
Từ lúc còn là một tiểu tu sĩ của Thi sơn thì Tùng Âm ma tôn đã vô cùng hâm mộ Tuyệt Thi - thứ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mấy vạn năm trôi qua, dù đã trở thành cường giả Sinh Tử cảnh nhưng khát vọng luyện ra Tuyệt Thi của ông chưa bao giờ nguôi đi. Những tưởng cho đến khi chết vẫn sẽ không thể chứng kiến một Tuyệt Thi nào xuất thế, nhưng bây giờ qua bàn tay của Phượng Minh, ông ta được gặp cả hai Tuyệt Thi cùng lúc. Tuy rằng cảnh giới chúng khá thấp nhưng vẫn là Tuyệt Thi đúng nghĩa. Thử hỏi ông làm sao mà không nâng niu chúng cho được.
- Đệ tử ngoan, Vãng Sinh động có chứa mấy chục vạn thi thể, thi khí dày dặc, là bảo địa tu luyện tốt nhất đối với Nha Nhi và Cơ Nhi. Ngươi tuyệt đối phải để bọn chúng ở lại đây hấp thu thi khí.
- Hừ, nơi đây quan trọng như vậy. Lỡ bị kẻ nào xâm nhập làm hại hai hài tử của ta thì nguy to. Không được, ta phải bố trí trận pháp…
- Cơ Nhi ngoan, hôm nay Tùng Âm gia gia cho ngươi ăn Khô Mộc, rất tốt cho hỏa diễm của ngươi.
- Nha Nhi, Tùng Âm gia gia dạy ngươi Diễn Sinh quyết nhé…
Suốt một tuần sau đó Tùng Âm cứ chạy tới chạy lui trong Vãng Sinh động làm Phượng Minh hết sức đau đầu. Hắn không dám tu luyện vu lực và chân lực vì sợ bị Tùng Âm phát hiện. Đành lấy mấy cuốn tu chân pháp ra nghiên cứu thêm. Lại mấy ngày nữa trôi qua, hắn chịu hết nổi đành phải nói thẳng rằng mình cảm thấy phiền vì không thể chuyên tâm tu luyện, Tùng Âm ma tôn mới tiếc nuối rời đi. Đồng thời hẹn cứ một tuần sẽ dành hai ngày đến đây dạy dỗ hai nữ thi.
Phượng Minh có thêm thời gian nâng cao tu vi. Vì có lượng linh thạch cực lớn bổ sung linh khí, cộng thêm môi trường tuyệt vời nên ba loại sức mạnh tăng tiến rất nhanh. Còn về Thai Tức công, càng luyện Phượng Minh càng cảm thấy nó có chút khác với trong sách mô tả.
Với người bình thường, sau một vòng đại chu thiên, vận khí khắp kỳ kinh bát mạch thì chân khí sẽ thông qua huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mà thất thoát ra ngoài. Nhưng Phượng Minh không giống vậy, khi vòng đại chu thiên của hắn kết thúc thì chân khí đều được lưu giữ trong hai mạch Nhâm Đốc, gần như không bị thất thoát chút nào. Nhờ vậy, tốc độ tu luyện chân lực không hề thua kém linh vu. Mà hai mạch Nhâm Đốc cũng gần như trở thành hai “nội đan” khác của hắn.
- Không giấu gì sư phụ, đệ tử muốn nghiên cứu một chút về tu chân, không biết sư phụ có công pháp nào để tham khảo không? - Tu chân? Tu chân là cấm thư, kẻ tàng trữ sẽ bị tru di cửu tộc đấy.
Tùng Âm cẩn thận nói:
- Tuy nhiên, chúng ta vẫn nên nghiên cứu tu chân pháp để sau này gặp người Linh Tiên tông còn biết cách ứng phó. Ta từng giao chiến với không ít cao thủ Linh Tiên tông, giết được vài tên trưởng lão của chúng, công pháp thu thập được khá đa dạng. Nếu ngươi muốn xem thì ta sẽ cho ngươi xem. Có điều phải trao đổi nhé…
Phượng Minh ngẩn ra, rõ ràng lúc nãy Tùng Âm ma tôn nói chỉ cần hắn muốn thì dù là thứ gì ông ta cũng cho, vậy mà giờ lại kèm thêm điều kiện, Phượng Minh bỗng có cảm giác mình bị lọt hố của lão hồ ly này.
- Chưa hiểu à? Đồ đệ ngoan, cái gì cũng có thể cho ngươi. Nhưng ngươi cũng phải tỏ ra mình xứng đáng với nó chứ? Thế này đi, ta muốn nhìn Tuyệt Thi của ngươi, đổi lại ta cho ngươi mấy thứ tu chân pháp mà ta sưu tầm được, thế nào, công bằng không?
Phượng Minh chống chế:
- Đệ tử làm gì có Tuyệt Thi, sư phụ nghe ai đồn vậy?
Tùng Âm cười hì hì:
- Đừng lừa ta. Chắc chắn ngươi từng tạo ra Tuyệt Thi nên mới biết mình có khả năng này. Nói đi, nó ở Vãng Sinh động phải không?
Phượng Minh cười khổ gật đầu, hiểu ra mình thật sự đã rơi xuống hố sâu ngàn trượng do Tùng Âm đào rồi rồi. Nhưng hắn là nam nhân, đã bái sư thì nhất định sẽ giữ lời. Về phần Tùng Âm quá cáo già, lời hứa hẹn không rõ ràng nên thành ra Phượng Minh không tài nào bắt bẻ được.
Ngẫm lại thì hắn không thể suốt ngày ở Vãng Sinh động canh chừng hai nữ thi kia. Tùng Âm đã biết tung tích của chúng, hiển nhiên xin phép chỉ vì muốn nể mặt hắn. Với một kẻ cuồng luyện thi như Tùng Âm, một khi biết tung tích của Tuyệt Thi thì sẽ dùng mọi cách để tìm kiếm. Việc Tùng Âm đến Vãng Sinh động chỉ là vấn đề thời gian.
- Được! Sư phụ là đệ nhất nhân trong lĩnh vực luyện thi, hẳn sẽ có cách dạy dỗ chúng tốt hơn đệ tử… Có điều, đệ tử hy vọng sư phụ cho chúng sự tự do, đừng khống chế chúng như mấy bộ Thiên Thi ở đây.
- Không thành vấn đề! Còn một chuyện nữa, khi tu vi ngươi chưa đạt đến Vô Nhai thì tuyệt đối không được tạo ra thêm bộ Tuyệt Thi nào. Nếu bị Thái Miếu phát hiện thì họ sẽ lật tung cả Nhất Niệm tông này lên đấy! Đến lúc đó, dù là ta và Bất Hối muốn bảo vệ ngươi thì cũng lực bất tòng tâm…
- Đệ tử hiểu!
————————
Phượng Minh cáo từ Tùng Âm trở về Vãng Sinh động.
Dọc đường đi, Phượng Minh gặp Thẩm Tư Thanh đang đứng chờ mình từ lúc nào. Nàng ta khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ khi thấy bộ dáng thê thảm của hắn.
- Sao nào, đã bớt ngông cuồng hay chưa? Nếu ngươi muốn quy hàng thì bổn tiểu thư có thể xem xét thu nhận ngươi về làm người hầu.
Nàng ta vốn dĩ định chọc tức Phượng Minh, nào ngờ hắn lại mỉm cười:
- Được vậy thì tốt, hy vọng Thẩm tiểu thư chiếu cố cho…
- Đúng là chó cùng đường, muốn bám váy ta sao, ngươi còn non lắm…
Thẩm Tư Thanh cười lạnh rồi quay đầu bỏ đi.
Phượng Minh nhìn theo bóng lưng nàng ta, ánh mắt chợt lóe lên rồi khôi phục vẻ bình thường.
————————
Người tu linh thu nạp linh khí thiên địa vào đan điền, sau đó từ đan điền phân phát linh khí ra kỳ kinh bát mạch. Đến lúc kỳ kinh bát mạch đạt tới giới hạn thì đó chính là Khai Nguyên viên mãn. Sau đó mượn ý cảnh kết hợp với linh lực bản thân tế luyện ra linh thể riêng gọi là Hóa Hình.
Về phía tu chân thì họ cũng phân bố chân khí ra kỳ kinh bát mạch nhưng lại chỉ mang ý nghĩa đả thông, sau cùng chân khí vẫn quay về đan điền. Chân khí đan điền đạt tới giới hạn sẽ hình thành một nguyên anh, đây chính là cảnh giới Hóa Hình của tu chân.
Những lý thuyết cơ bản này Phượng Minh đã biết, thứ hắn cần là một công pháp chi tiết để vận chân khí.
Tùng Âm ma tôn đưa cho hắn mười mấy cuốn công pháp do ông ta giết cường giả Linh Tiên tông thu thập được. Phượng Minh phải mất cả buổi mới đọc hết được số sách này, sau đó quyết định lựa chọn môn công pháp căn bản nhất, dễ luyện nhất: “Thai Tức công”.
Đây là công pháp mà hầu như bất kỳ tu chân giả nào cũng từng luyện. Điểm lợi của nó là hấp thu được nhiều linh khí, nhưng điểm hại của nó cũng là để cho linh khí thoát ra khỏi thân thể quá nhiều. Hít vào mười hơi thở thì chỉ hấp thu được một, tỷ lệ chuyển đổi linh khí sang linh lực thấp đến mức đáng thương.
Bù lại, dưới cảnh giới Hóa Hình thì nó dễ tu luyện nhất, tạo cho tu chân giả căn cơ tốt nhất. Về sau khi đã đột phá Hóa Hình thì có thể cải tu sang công pháp tốt hơn.
Thai Tức công không có khẩu quyết quá thâm sâu, chỉ nói về cách điều chỉnh nhịp thở theo tiết tấu.
“Ba mươi sáu lần nuốt. Trước mỗi lần nuốt phải nhả. Nhả phải nhè nhẹ, Nạp phải miên miên. Nằm ngồi cũng vậy, đi đứng cũng thế. Không được thâu hút tạp khí, kỵ hôi tanh. Tạm gọi là Thai Tức, thực ra là Nội Đan. Có thể trị bệnh, có thể diên niên; lâu ngày tên sẽ nêu trên bảng Thượng Tiên.”
Phượng Minh nhẩm đi nhẩm lại rồi làm theo.
Không lâu sau trong đan điền hắn ngoài một vùng linh lực hỗn độn và sáu quả cầu vu lực màu xám, thì còn xuất hiện thêm một viên nội đan giống hết nội đan của yêu thú. Điểm khác biết là viên nội đan này tỏa ra chân lực cuồn cuộn phân tán khắp kỳ kinh bát mạch, không nơi nào là không thẩm thấu tới.
Trạng thái cân bằng giữa vu lực, linh lực, chân lực giúp cơn đau nhức nhanh chóng biến mất, Phượng Minh sảng khoái thét dài một tiếng.
- Cơ Nhi, thử đánh ta đi!
Nữ thi Cơ Nhi vâng lời, đám hỏa diễm trên đầu tạo thành một bức tường lửa bắn thẳng về phía Phượng Minh. Cảnh giới của Cơ Nhi bây giờ là nửa bước Hóa Hình, còn Phượng Minh là Khai Nguyên trung kỳ. Nhưng hắn không phải Khai Nguyên trung kỳ bình thường mà là ba loại sức mạnh đều đạt đến một cảnh giới giống nhau.
Phượng Minh dùng ý niệm ngưng tụ ba loại sức mạnh thành một quả cầu.
Quả cầu này xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, mặc dù không thể dung hợp với nhau nhưng sự đối chọi của chúng khiến quả cầu vang lên những tiếng nổ lộp bộp, khí tức cuồng bạo vô cùng.
- Tiếp chiêu!
Hắn ném quả cầu về phía hỏa diễm của Cơ Nhi, chỉ thấy khoảnh khắc quả cầu va chạm với bức tường lửa kia thì liền nổ tung. Một dư chấn khủng khiếp lan tỏa trong phạm vi mấy chục trượng khiến mấy bộ thi thể cảnh giới Khai Nguyên gần đó nát bấy. Cơ Nhi kêu lên đau đớn, sợ hãi núp vào một góc len lén nhìn Phượng Minh.
- Ta không cố ý, đừng sợ…
Phải khuyên bảo lắm thì Cơ Nhi mới hoàn hồn trở lại, lao ra ôm chặt hắn như một cô gái đang nũng nịu với tình nhân.
Nha Nhi đứng ở phía xa, khóe miệng ứa đầy nước bọt, nhe hai răng khểnh nhìn hai người, trông bộ dáng vô cùng ngây thơ.
Đúng lúc này Tùng Âm xuất hiện, vừa nhìn thấy bãi chiến trường đầy rẫy tay chân, đầu mình của mấy bộ thi thể nổ tung thì thét lên, cho rằng Phượng Minh vừa hủy mất mấy bộ Tuyệt Thi.
Hắn phải giải thích cả một buổi thì Tùng Âm mới chịu tin Tuyệt Thi chỉ tồn tại đúng hai bộ là Cơ Nhi và Nha Nhi.
- Hai hài tử, lại đây Tùng Âm gia gia cho đồ ăn. Nha Nhi thích ăn nhân sâm không? Đây là nhân sâm bốn ngàn năm mau ăn đi. Còn Nha Nhi, ngươi chỉ nên ăn Hỏa mạch trung phẩm thôi, khi quen dần mới được ăn thượng phẩm.
Từ lúc còn là một tiểu tu sĩ của Thi sơn thì Tùng Âm ma tôn đã vô cùng hâm mộ Tuyệt Thi - thứ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mấy vạn năm trôi qua, dù đã trở thành cường giả Sinh Tử cảnh nhưng khát vọng luyện ra Tuyệt Thi của ông chưa bao giờ nguôi đi. Những tưởng cho đến khi chết vẫn sẽ không thể chứng kiến một Tuyệt Thi nào xuất thế, nhưng bây giờ qua bàn tay của Phượng Minh, ông ta được gặp cả hai Tuyệt Thi cùng lúc. Tuy rằng cảnh giới chúng khá thấp nhưng vẫn là Tuyệt Thi đúng nghĩa. Thử hỏi ông làm sao mà không nâng niu chúng cho được.
- Đệ tử ngoan, Vãng Sinh động có chứa mấy chục vạn thi thể, thi khí dày dặc, là bảo địa tu luyện tốt nhất đối với Nha Nhi và Cơ Nhi. Ngươi tuyệt đối phải để bọn chúng ở lại đây hấp thu thi khí.
- Hừ, nơi đây quan trọng như vậy. Lỡ bị kẻ nào xâm nhập làm hại hai hài tử của ta thì nguy to. Không được, ta phải bố trí trận pháp…
- Cơ Nhi ngoan, hôm nay Tùng Âm gia gia cho ngươi ăn Khô Mộc, rất tốt cho hỏa diễm của ngươi.
- Nha Nhi, Tùng Âm gia gia dạy ngươi Diễn Sinh quyết nhé…
Suốt một tuần sau đó Tùng Âm cứ chạy tới chạy lui trong Vãng Sinh động làm Phượng Minh hết sức đau đầu. Hắn không dám tu luyện vu lực và chân lực vì sợ bị Tùng Âm phát hiện. Đành lấy mấy cuốn tu chân pháp ra nghiên cứu thêm. Lại mấy ngày nữa trôi qua, hắn chịu hết nổi đành phải nói thẳng rằng mình cảm thấy phiền vì không thể chuyên tâm tu luyện, Tùng Âm ma tôn mới tiếc nuối rời đi. Đồng thời hẹn cứ một tuần sẽ dành hai ngày đến đây dạy dỗ hai nữ thi.
Phượng Minh có thêm thời gian nâng cao tu vi. Vì có lượng linh thạch cực lớn bổ sung linh khí, cộng thêm môi trường tuyệt vời nên ba loại sức mạnh tăng tiến rất nhanh. Còn về Thai Tức công, càng luyện Phượng Minh càng cảm thấy nó có chút khác với trong sách mô tả.
Với người bình thường, sau một vòng đại chu thiên, vận khí khắp kỳ kinh bát mạch thì chân khí sẽ thông qua huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mà thất thoát ra ngoài. Nhưng Phượng Minh không giống vậy, khi vòng đại chu thiên của hắn kết thúc thì chân khí đều được lưu giữ trong hai mạch Nhâm Đốc, gần như không bị thất thoát chút nào. Nhờ vậy, tốc độ tu luyện chân lực không hề thua kém linh vu. Mà hai mạch Nhâm Đốc cũng gần như trở thành hai “nội đan” khác của hắn.
Danh sách chương