Edit: Huyên
Nhìn thấy bài vị kia, sắc mặt cả nhà ba người Trương Chính hoàn toàn thay đổi, đây không phải rõ ràng muốn Trương Châu Nhi gả cho một người chết sao?
Mặt Trương Chính xanh xám: "Ngài có ý gì?"
Đỗ đại nhân nói: "Nó là em trai ta, ta muốn cưới vợ cho nó."
Lý Ngọc nói: "Nhưng mà người đó đã......"
Cái chữ chết kia đến bên miệng lại nuốt trở vào, ánh mắt Đỗ đại nhân quá dọa người.
Đỗ đại nhân nói: "Điều kiện của con gái các ngươi như vậy chưa chắc có người sẽ muốn cô ta, cô ta có thể gả vào Đỗ gia chúng ta là cô ta trèo cao rồi."
Mặc dù Trương Châu Nhi xác thực không ra sao, nhưng Đỗ đại nhân kia dùng giọng điệu khinh miệt vũ nhục cô ta thì cũng chính là vũ nhục cả nhà Trương Chính, gương mặt Trương Chính và Lý Ngọc lập tức giống đen sì chẳng khác nào đáy nồi.
Trương Châu Nhi cúi thấp đầu, bờ môi cắn đến gần như chảy máu, trong mắt cô ta hiện lên ác độc: Đêm nay lúc đào tẩu cô ta nhất định phải đập cái bài vị này cho nát bét rồi ném tới cửa phòng Đỗ đại nhân...... Nghĩ đến sắc mặt lúc đó của Đỗ đại nhân, cô ta đã cảm thấy hả hận.
Đỗ đại nhân nói với Trương Châu Nhi: "Quy củ của Đỗ gia chúng ta không nhiều, ngươi chỉ cần tuân thủ một điều, phải trung trinh không đổi với em trai ta, nếu như bị ta phát hiện ngươi giấu em trai ta đi làm loạn với người khác, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Ngữ khí nghiêm túc làm trong lòng Trương Châu Nhi run lên, cô ta không chút nghi ngờ, nếu mình làm chuyện có lỗi với Đỗ Sinh này, hậu quả chờ mình nhận lấy sẽ vô cùng thê thảm.
Ngoài mặt cô ta rất thuận theo nhưng trong lòng đã mắng Đỗ đại nhân máu chó đầy đầu.
Đỗ đại nhân âm hiểm này lừa cô ta, nếu sớm biết phải gả cho một người chết, nói cái gì cô ta cũng sẽ không gả, nghĩ lại cô ta cảm thấy dù cho mình không gả, vì đạt được một cái rương vàng kia, cha mẹ đều sẽ buộc cô ta gả...... Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Châu Nhi không khỏi sinh ra oán hận, cô ta cảm thấy mình lấy đi một nửa số vàng là quyết định chính xác, đã là rất đúng suy nghĩ cho cha mẹ mình.
Mặ dù vợ chồng Trương Chính bất mãn Trương Châu Nhi gả cho một cái bài vị, nhưng vì cái rương vàng kia, bọn họ chỉ có thể nén giận.
Mắt lạnh nhìn sắc mặt ba người Trương Chính thay đổi liên tục, khóe miệng Đỗ đại hiện lên một tia cười lạnh: Rất nhanh những người này sẽ nhận được báo ứng mà bọn họ đáng nhận.
......
Bọn người Sở Đông Ly vẫn lưu ý diễn biến chuyện bên kia, Hoàng Hoàng rất không hiểu, nhỏ giọng hỏi Tử Tử: "Tại sao cô gái kia nguyện ý gả cho một bài vị?"
Tử Tử nói: "Vì tiền thôi, vừa rồi ngươi không chú ý nghe sao, hình như ma bệnh cho một cái rương vàng làm sính lễ."
Hoàng Hoàng hỏi: "Một cái rương vàng là bao nhiêu tiền?"
Hồng Hồng nói: "Tóm lại là rất nhiều."
Bạch Bạch bổ sung: "Có thể mua rất nhiều hoa sen."
Sở Đông Ly nhịn cười không nổi.
Tử Tử buồn rầu nói: "Sao cơn mưa này chưa ngừng vậy, những người này không đi, chúng ta cũng không đi được."
Hoàng Hoàng lôi kéo Sở Đông Ly hỏi: "Chỗ ở của Ly Ly có hồ sen không?"
Sở Đông Ly nói: "Các đệ đến thì sẽ có."
Hồng Hồng lo lắng: "Có phải tốn tiền lắm không?"
Sở Đông Ly nhất thời không hiểu: "Tốn nhiều tiền?"
Hồng Hồng nói: "Xây cái hồ sen có phải tốn tiền lắm không, nếu như tốn nhiều tiền thì đừng xây, bọn đệ dùng chậu nước nuôi chân thân là được rồi."
Ba con tiểu yêu tinh khác phụ họa.
Sở Đông Ly cảm thấy buồn cười, mấy con tiểu yêu tinh này thật là hiểu chuyện, hắn nói: "Chỗ ta ở vốn có một cái ao, khi về bọn đệ trực tiếp bỏ chân thân vào là được rồi."
Lúc này bốn tiểu yêu tinh mới yên tâm.
......
Mưa tạnh, mây đen trên trời cũng tản ra, trăng non hình lưỡi liềm treo ở chân trời.
Tạ Hi Tri đẩy cửa sổ ra, cơn gió mát phất phơ lùa vào, mang đến một cảm giác mát lạnh.
Tạ Hi Tri hít không khí mát mẻ một hơi thật sâu rồi quay đầu lại hỏi Sở Đông Ly: "Sở Sở, sao ngươi lại nói không hiểu rõ cơn mưa này?"
Sở Đông Ly nói: "Đại khái là có người muốn nhốt đám người Đỗ đại nhân ở chỗ này."
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tạ Hi Tri khó hiểu: "Tại sao con rồng kia lại đồng ý giúp đỡ?"
Sở Đông Ly nhún vai: "Chắc là có chỗ tốt gì đó, cho mưa xuống phạm vi nhỏ như vậy chỉ cần không tạo thành ảnh hưởng gì lớn thì sẽ không có người quản."
Thị phi của long tộc không có quan hệ gì với hắn, con rồng này có làm trái với thiên quy hay không vốn không liên quan gì tới hắn.
Tạ Hi Tri đi tới ngồi xuống trước mặt Sở Đông Ly, bàn tay đặt lên đầu gối hắn, nhìn vào mắt của hắn nói: "Những con rồng kia của Long tộc đều không biết được Sở Sở tốt thế nào, sau này Sở Sở đừng nghĩ đến bọn họ nữa, chỉ nghĩ đến ta thôi nha."
Sở Đông Ly bóp khuôn mặt của y, cười: "Vậy sau này ngươi cũng chỉ nghĩ đến ta à?"
Tạ Hi Tri gật đầu: "Cái này là hiển nhiên, ta chỉ đối tốt với Sở Sở."
Trong lòng Sở Đông Ly ấm áp, hắn hỏi: "Nếu sau này có người của Phượng tộc đến tìm ngươi trở về thì sao?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tạ Hi Tri khác với hắn, mình là dị loại bị bài xích trong Long tộc, nhưng Tạ Hi Tri không phải, mặc kệ như thế nào y đã từng là Phượng Đế, có lẽ hiện tại cũng vậy, hoặc nếu có một ngày như vậy, y sẽ trở lại chín tầng trời làm Phượng Đế của y...... Nghĩ đến khả năng này, lần đầu tiên trong đời Sở Đông Ly sinh một loại cảm giác không muốn mãnh liệt, hắn không đồng ý, cũng không hi vọng Tạ Hi Tri rời đi, hóa ra trong bất tri bất giác hắn đã sinh ra tình cảm sâu nặng như thế với con Phượng Hoàng này.
Tạ Hi Tri đưa tay ôm eo Sở Đông Ly, gối đầu lên đùi hắn, "Trên trời quá tịch mịch, ta không thích tịch mịch, chỉ có ở bên Sở Sở ta mới sẽ không cảm thấy tịch mịch...... Ta không nỡ tách ra với Sở Sở, Sở Sở cam chịu số phận đi, ngươi không rời khỏi ta được đâu."
Cánh tay Sở Đông Ly nâng lên, dừng ở giữa không trung một chút rồi chậm rãi rơi lên mái tóc đen như mây của Tạ Hi Tri, hắn thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Tạ hi Tri nhỏ giọng nói: "Không nguyện ý chính là đồ ngốc."
Sở Đông Ly cười.
Thật lâu sau, hắn vỗ vỗ lưng Tạ Hi Tri: "Ngủ đi, ta buồn ngủ rồi."
Tạ Hi Tri vịn đùi Sở Đông Ly đứng lên, thuận thế ôm cả người hắn lăn vào trong chăn.
"Nè!" Sở Đông Ly bị đè ép dở khóc dở cười, hắn đâm vai Tạ Hi Tri: "Buổi sáng chúng ta đã bàn rồi, ngươi phải biến thành tiểu Phượng Hoàng để cho ta ôm ngủ."
Tạ Hi Tri hôn một cái lên môi Sở Đông Ly, chơi xấu: "Không nhớ rõ."
Sở Đông Ly trừng mắt.
Tạ hi Tri dúi đầu vào hõm vai Sở Đông Ly cọ xát, hàm hồ nói: "Buồn ngủ quá, ta muốn ngủ, Sở Sở không được làm phiền ta."
Sở Đông Ly vừa bực mình vừa buồn cười, hắn từ chối Tạ Hi Tri: "Ngươi đừng đè ta, nặng chết rồi."
Tạ hi Tri nhích qua bên cạnh, tay vẫn quấn trên lưng Sở Đông Ly như cũ.
Sở Đông Ly không còn cách nào, chỉ có thể mặc cho y ôm.
Tạ hi Tri híp mắt thành một đường nhỏ, bên môi lộ ra nụ cười đắc ý.
Sở Đông Ly nhìn thấy, bóp eo của y: "Cười trộm à?"
Tạ hi Tri rụt cổ về sau, cười: "Sở Sở nhanh ngủ đi, sáng mai chúng ta trở về có được không, quản trời mưa hay không mưa."
"Ừ."
......
Kiệu phu và người thổi kèn quen biết nhau, bọn họ kết bái làm huynh đệ sinh tử, vài ngày trước người gầy tìm tới bọn họ, cho bọn họ một khoản tiền, thuê bọn họ nhấc kiệu và thổi kèn, đây là công việc nhẹ nhàng, năm huynh đệ đương nhiên một lời đáp ứng.
Mấy người kia đều là người thấy hơi tiền nổi máu tham, bằng không thì cũng sẽ không tụ cùng một chỗ, ngày thường bọn họ không làm ít chuyện trộm cắp cướp giật...... Bọn họ thấy Đỗ đại nhân quần áo ngăn nắp đeo vàng đeo bạc đã sớm nổi lên tâm tư ăn cướp, chỉ là trở ngại người gầy bên người Đỗ đại nhân kia.
Mặc dù người gầy gầy giống như cây gậy trúc, nhưng năm huynh đệ nhìn ra được người gầy này có chút năng lực, cộng thêm Đỗ đại nhân vừa thấy chính là quan, cho nên trên đường đi bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo gây phiền toái trên người.
Bọn họ không dám động vào Đỗ đại nhân, nên đánh suy nghĩ lên người vợ chồng Trương Chính.
Sau khi ăn xong cơm, năm huynh đệ tụ cùng một chỗ thương lượng.
Lão Đại nói: "Ta dám đánh cược trong cái lưng la kia đều là vàng."
Lão nhị xoa tay: "Nếu chúng ta lấy được gương vàng này thì phát tài rồi."
Lão tam nói: "Hai vợ chồng kia gầy gò yếu ớt lắm, vốn không phải đối thủ của chúng ta."
......
Năm người thương lượng một hồi, quyết định đêm nay ra tay, rồi thừa dịp lúc ban đêm rời đi.
Quyết định xong, năm người đi nghỉ ngơi, chờ đêm khuya tĩnh lặng mà ra tay.
......
Trương Châu Nhi không dám ngủ, cô ta sợ mình ngủ thiếp đi sẽ không tỉnh nổi, nếu như đêm nay trốn không thoát vậy cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Cố gắng chống đỡ đến canh ba, Trương Châu Nhi ngồi dậy.
Cái hộp trên bàn đêm nay ngược lại rất yên tĩnh, bọn người tí hon kia không tiếp tục chạy ra nữa.
Mỗi một bước Trương Châu Nhi đi rất cẩn thận, sợ phát ra tiếng vang kinh động những người khác.
Cô ta chậm rãi kéo cửa ra, lần mò ra ngoài.
Trúc lâu có ba tầng, Sở Đông Ly, Tạ Hi Tri và bốn tiểu yêu tinh ở lầu ba, phía đông lầu hai là Đỗ đại nhân và người gầy, tiếp đến chính là phòng của các kiệu phu kia, phòng của vợ chồng Trương Chính và Trương Châu Nhi cách hai gian phòng trống.
Đêm tối yên tĩnh, Trương Châu Nhi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở.
Cô ta tựa vào vách tường, từng bước từng bước đi về hướng phòng của vợ chồng Trương Chính.
Trương Châu Nhi không ngờ tới, nhất cử nhất động của cô ta bị năm huynh đệ trốn trong bóng tối nhìn đến nhất thanh nhị sở.
Lão tam hạ giọng hỏi lão đại: "Cô gái mập này muốn làm gì?"
Lão Ngũ nói: "Không chừng giống như chúng ta đấy."
Lão Đại nói: "Tạm thời chúng ta án binh bất động, nhìn rõ tình huống rồi tính tiếp."
......
Rất vất vả mới đến cửa phòng hai vợ chồng Trương Chính, Trương Châu Nhi ngừng thở, rút ra trâm cài tóc trên đầu, cẩn thận từng chút một...
Phòng ở nơi nơi nà không có khóa bên ngoài, khóa bên trong rất đơn giản, chỉ dùng một cái lá trúc nhỏ làm chốt.
Đẩu lá trúc nhỏ ra, Trương Châu Nhi đẩy cửa đi vào.....
Lão đại làm một thủ thế, năm huynh đệ im lặng bao vây phòng hai vợ chồng Trương Chính lại.
Trương Châu Nhi sờ soạng tìm một hồi, cuối cùng tìm được cái gương vàng kia ở trên giường.
Vợ chồng Trương Chính cũng coi như cẩn thận, đặt vàng ở giữa hai người rồi dùng chăn đóng cái chặt chẽ.
Rón rén lấy gương vàng ra, Trương Châu Nhi còn chưa tới kịp vui vẻ thì miệng đã bị người che lại, một chủy thủ lạnh lẽo đặt lên yết hầu cô ta....
Chương 57
Nhìn thấy bài vị kia, sắc mặt cả nhà ba người Trương Chính hoàn toàn thay đổi, đây không phải rõ ràng muốn Trương Châu Nhi gả cho một người chết sao?
Mặt Trương Chính xanh xám: "Ngài có ý gì?"
Đỗ đại nhân nói: "Nó là em trai ta, ta muốn cưới vợ cho nó."
Lý Ngọc nói: "Nhưng mà người đó đã......"
Cái chữ chết kia đến bên miệng lại nuốt trở vào, ánh mắt Đỗ đại nhân quá dọa người.
Đỗ đại nhân nói: "Điều kiện của con gái các ngươi như vậy chưa chắc có người sẽ muốn cô ta, cô ta có thể gả vào Đỗ gia chúng ta là cô ta trèo cao rồi."
Mặc dù Trương Châu Nhi xác thực không ra sao, nhưng Đỗ đại nhân kia dùng giọng điệu khinh miệt vũ nhục cô ta thì cũng chính là vũ nhục cả nhà Trương Chính, gương mặt Trương Chính và Lý Ngọc lập tức giống đen sì chẳng khác nào đáy nồi.
Trương Châu Nhi cúi thấp đầu, bờ môi cắn đến gần như chảy máu, trong mắt cô ta hiện lên ác độc: Đêm nay lúc đào tẩu cô ta nhất định phải đập cái bài vị này cho nát bét rồi ném tới cửa phòng Đỗ đại nhân...... Nghĩ đến sắc mặt lúc đó của Đỗ đại nhân, cô ta đã cảm thấy hả hận.
Đỗ đại nhân nói với Trương Châu Nhi: "Quy củ của Đỗ gia chúng ta không nhiều, ngươi chỉ cần tuân thủ một điều, phải trung trinh không đổi với em trai ta, nếu như bị ta phát hiện ngươi giấu em trai ta đi làm loạn với người khác, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Ngữ khí nghiêm túc làm trong lòng Trương Châu Nhi run lên, cô ta không chút nghi ngờ, nếu mình làm chuyện có lỗi với Đỗ Sinh này, hậu quả chờ mình nhận lấy sẽ vô cùng thê thảm.
Ngoài mặt cô ta rất thuận theo nhưng trong lòng đã mắng Đỗ đại nhân máu chó đầy đầu.
Đỗ đại nhân âm hiểm này lừa cô ta, nếu sớm biết phải gả cho một người chết, nói cái gì cô ta cũng sẽ không gả, nghĩ lại cô ta cảm thấy dù cho mình không gả, vì đạt được một cái rương vàng kia, cha mẹ đều sẽ buộc cô ta gả...... Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Châu Nhi không khỏi sinh ra oán hận, cô ta cảm thấy mình lấy đi một nửa số vàng là quyết định chính xác, đã là rất đúng suy nghĩ cho cha mẹ mình.
Mặ dù vợ chồng Trương Chính bất mãn Trương Châu Nhi gả cho một cái bài vị, nhưng vì cái rương vàng kia, bọn họ chỉ có thể nén giận.
Mắt lạnh nhìn sắc mặt ba người Trương Chính thay đổi liên tục, khóe miệng Đỗ đại hiện lên một tia cười lạnh: Rất nhanh những người này sẽ nhận được báo ứng mà bọn họ đáng nhận.
......
Bọn người Sở Đông Ly vẫn lưu ý diễn biến chuyện bên kia, Hoàng Hoàng rất không hiểu, nhỏ giọng hỏi Tử Tử: "Tại sao cô gái kia nguyện ý gả cho một bài vị?"
Tử Tử nói: "Vì tiền thôi, vừa rồi ngươi không chú ý nghe sao, hình như ma bệnh cho một cái rương vàng làm sính lễ."
Hoàng Hoàng hỏi: "Một cái rương vàng là bao nhiêu tiền?"
Hồng Hồng nói: "Tóm lại là rất nhiều."
Bạch Bạch bổ sung: "Có thể mua rất nhiều hoa sen."
Sở Đông Ly nhịn cười không nổi.
Tử Tử buồn rầu nói: "Sao cơn mưa này chưa ngừng vậy, những người này không đi, chúng ta cũng không đi được."
Hoàng Hoàng lôi kéo Sở Đông Ly hỏi: "Chỗ ở của Ly Ly có hồ sen không?"
Sở Đông Ly nói: "Các đệ đến thì sẽ có."
Hồng Hồng lo lắng: "Có phải tốn tiền lắm không?"
Sở Đông Ly nhất thời không hiểu: "Tốn nhiều tiền?"
Hồng Hồng nói: "Xây cái hồ sen có phải tốn tiền lắm không, nếu như tốn nhiều tiền thì đừng xây, bọn đệ dùng chậu nước nuôi chân thân là được rồi."
Ba con tiểu yêu tinh khác phụ họa.
Sở Đông Ly cảm thấy buồn cười, mấy con tiểu yêu tinh này thật là hiểu chuyện, hắn nói: "Chỗ ta ở vốn có một cái ao, khi về bọn đệ trực tiếp bỏ chân thân vào là được rồi."
Lúc này bốn tiểu yêu tinh mới yên tâm.
......
Mưa tạnh, mây đen trên trời cũng tản ra, trăng non hình lưỡi liềm treo ở chân trời.
Tạ Hi Tri đẩy cửa sổ ra, cơn gió mát phất phơ lùa vào, mang đến một cảm giác mát lạnh.
Tạ Hi Tri hít không khí mát mẻ một hơi thật sâu rồi quay đầu lại hỏi Sở Đông Ly: "Sở Sở, sao ngươi lại nói không hiểu rõ cơn mưa này?"
Sở Đông Ly nói: "Đại khái là có người muốn nhốt đám người Đỗ đại nhân ở chỗ này."
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tạ Hi Tri khó hiểu: "Tại sao con rồng kia lại đồng ý giúp đỡ?"
Sở Đông Ly nhún vai: "Chắc là có chỗ tốt gì đó, cho mưa xuống phạm vi nhỏ như vậy chỉ cần không tạo thành ảnh hưởng gì lớn thì sẽ không có người quản."
Thị phi của long tộc không có quan hệ gì với hắn, con rồng này có làm trái với thiên quy hay không vốn không liên quan gì tới hắn.
Tạ Hi Tri đi tới ngồi xuống trước mặt Sở Đông Ly, bàn tay đặt lên đầu gối hắn, nhìn vào mắt của hắn nói: "Những con rồng kia của Long tộc đều không biết được Sở Sở tốt thế nào, sau này Sở Sở đừng nghĩ đến bọn họ nữa, chỉ nghĩ đến ta thôi nha."
Sở Đông Ly bóp khuôn mặt của y, cười: "Vậy sau này ngươi cũng chỉ nghĩ đến ta à?"
Tạ Hi Tri gật đầu: "Cái này là hiển nhiên, ta chỉ đối tốt với Sở Sở."
Trong lòng Sở Đông Ly ấm áp, hắn hỏi: "Nếu sau này có người của Phượng tộc đến tìm ngươi trở về thì sao?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tạ Hi Tri khác với hắn, mình là dị loại bị bài xích trong Long tộc, nhưng Tạ Hi Tri không phải, mặc kệ như thế nào y đã từng là Phượng Đế, có lẽ hiện tại cũng vậy, hoặc nếu có một ngày như vậy, y sẽ trở lại chín tầng trời làm Phượng Đế của y...... Nghĩ đến khả năng này, lần đầu tiên trong đời Sở Đông Ly sinh một loại cảm giác không muốn mãnh liệt, hắn không đồng ý, cũng không hi vọng Tạ Hi Tri rời đi, hóa ra trong bất tri bất giác hắn đã sinh ra tình cảm sâu nặng như thế với con Phượng Hoàng này.
Tạ Hi Tri đưa tay ôm eo Sở Đông Ly, gối đầu lên đùi hắn, "Trên trời quá tịch mịch, ta không thích tịch mịch, chỉ có ở bên Sở Sở ta mới sẽ không cảm thấy tịch mịch...... Ta không nỡ tách ra với Sở Sở, Sở Sở cam chịu số phận đi, ngươi không rời khỏi ta được đâu."
Cánh tay Sở Đông Ly nâng lên, dừng ở giữa không trung một chút rồi chậm rãi rơi lên mái tóc đen như mây của Tạ Hi Tri, hắn thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Tạ hi Tri nhỏ giọng nói: "Không nguyện ý chính là đồ ngốc."
Sở Đông Ly cười.
Thật lâu sau, hắn vỗ vỗ lưng Tạ Hi Tri: "Ngủ đi, ta buồn ngủ rồi."
Tạ Hi Tri vịn đùi Sở Đông Ly đứng lên, thuận thế ôm cả người hắn lăn vào trong chăn.
"Nè!" Sở Đông Ly bị đè ép dở khóc dở cười, hắn đâm vai Tạ Hi Tri: "Buổi sáng chúng ta đã bàn rồi, ngươi phải biến thành tiểu Phượng Hoàng để cho ta ôm ngủ."
Tạ Hi Tri hôn một cái lên môi Sở Đông Ly, chơi xấu: "Không nhớ rõ."
Sở Đông Ly trừng mắt.
Tạ hi Tri dúi đầu vào hõm vai Sở Đông Ly cọ xát, hàm hồ nói: "Buồn ngủ quá, ta muốn ngủ, Sở Sở không được làm phiền ta."
Sở Đông Ly vừa bực mình vừa buồn cười, hắn từ chối Tạ Hi Tri: "Ngươi đừng đè ta, nặng chết rồi."
Tạ hi Tri nhích qua bên cạnh, tay vẫn quấn trên lưng Sở Đông Ly như cũ.
Sở Đông Ly không còn cách nào, chỉ có thể mặc cho y ôm.
Tạ hi Tri híp mắt thành một đường nhỏ, bên môi lộ ra nụ cười đắc ý.
Sở Đông Ly nhìn thấy, bóp eo của y: "Cười trộm à?"
Tạ hi Tri rụt cổ về sau, cười: "Sở Sở nhanh ngủ đi, sáng mai chúng ta trở về có được không, quản trời mưa hay không mưa."
"Ừ."
......
Kiệu phu và người thổi kèn quen biết nhau, bọn họ kết bái làm huynh đệ sinh tử, vài ngày trước người gầy tìm tới bọn họ, cho bọn họ một khoản tiền, thuê bọn họ nhấc kiệu và thổi kèn, đây là công việc nhẹ nhàng, năm huynh đệ đương nhiên một lời đáp ứng.
Mấy người kia đều là người thấy hơi tiền nổi máu tham, bằng không thì cũng sẽ không tụ cùng một chỗ, ngày thường bọn họ không làm ít chuyện trộm cắp cướp giật...... Bọn họ thấy Đỗ đại nhân quần áo ngăn nắp đeo vàng đeo bạc đã sớm nổi lên tâm tư ăn cướp, chỉ là trở ngại người gầy bên người Đỗ đại nhân kia.
Mặc dù người gầy gầy giống như cây gậy trúc, nhưng năm huynh đệ nhìn ra được người gầy này có chút năng lực, cộng thêm Đỗ đại nhân vừa thấy chính là quan, cho nên trên đường đi bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo gây phiền toái trên người.
Bọn họ không dám động vào Đỗ đại nhân, nên đánh suy nghĩ lên người vợ chồng Trương Chính.
Sau khi ăn xong cơm, năm huynh đệ tụ cùng một chỗ thương lượng.
Lão Đại nói: "Ta dám đánh cược trong cái lưng la kia đều là vàng."
Lão nhị xoa tay: "Nếu chúng ta lấy được gương vàng này thì phát tài rồi."
Lão tam nói: "Hai vợ chồng kia gầy gò yếu ớt lắm, vốn không phải đối thủ của chúng ta."
......
Năm người thương lượng một hồi, quyết định đêm nay ra tay, rồi thừa dịp lúc ban đêm rời đi.
Quyết định xong, năm người đi nghỉ ngơi, chờ đêm khuya tĩnh lặng mà ra tay.
......
Trương Châu Nhi không dám ngủ, cô ta sợ mình ngủ thiếp đi sẽ không tỉnh nổi, nếu như đêm nay trốn không thoát vậy cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Cố gắng chống đỡ đến canh ba, Trương Châu Nhi ngồi dậy.
Cái hộp trên bàn đêm nay ngược lại rất yên tĩnh, bọn người tí hon kia không tiếp tục chạy ra nữa.
Mỗi một bước Trương Châu Nhi đi rất cẩn thận, sợ phát ra tiếng vang kinh động những người khác.
Cô ta chậm rãi kéo cửa ra, lần mò ra ngoài.
Trúc lâu có ba tầng, Sở Đông Ly, Tạ Hi Tri và bốn tiểu yêu tinh ở lầu ba, phía đông lầu hai là Đỗ đại nhân và người gầy, tiếp đến chính là phòng của các kiệu phu kia, phòng của vợ chồng Trương Chính và Trương Châu Nhi cách hai gian phòng trống.
Đêm tối yên tĩnh, Trương Châu Nhi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở.
Cô ta tựa vào vách tường, từng bước từng bước đi về hướng phòng của vợ chồng Trương Chính.
Trương Châu Nhi không ngờ tới, nhất cử nhất động của cô ta bị năm huynh đệ trốn trong bóng tối nhìn đến nhất thanh nhị sở.
Lão tam hạ giọng hỏi lão đại: "Cô gái mập này muốn làm gì?"
Lão Ngũ nói: "Không chừng giống như chúng ta đấy."
Lão Đại nói: "Tạm thời chúng ta án binh bất động, nhìn rõ tình huống rồi tính tiếp."
......
Rất vất vả mới đến cửa phòng hai vợ chồng Trương Chính, Trương Châu Nhi ngừng thở, rút ra trâm cài tóc trên đầu, cẩn thận từng chút một...
Phòng ở nơi nơi nà không có khóa bên ngoài, khóa bên trong rất đơn giản, chỉ dùng một cái lá trúc nhỏ làm chốt.
Đẩu lá trúc nhỏ ra, Trương Châu Nhi đẩy cửa đi vào.....
Lão đại làm một thủ thế, năm huynh đệ im lặng bao vây phòng hai vợ chồng Trương Chính lại.
Trương Châu Nhi sờ soạng tìm một hồi, cuối cùng tìm được cái gương vàng kia ở trên giường.
Vợ chồng Trương Chính cũng coi như cẩn thận, đặt vàng ở giữa hai người rồi dùng chăn đóng cái chặt chẽ.
Rón rén lấy gương vàng ra, Trương Châu Nhi còn chưa tới kịp vui vẻ thì miệng đã bị người che lại, một chủy thủ lạnh lẽo đặt lên yết hầu cô ta....
Chương 57
Danh sách chương