Bên hồ sen đang nở rộ, khuôn mặt mỹ nhân xinh xắn đang cười duyên dáng, trong chòi nghỉ mát, Tưởng Hàm Doanh cùng Tưởng Mộng Nhược đang đánh đàn.
- Tài đánh đành của tỷ càng lúc càng cao siêu.
Tưởng Mộng Nhược cười nói.
Tưởng Hàm Doanh lau mồ hôi trên trán, cười đáp:
- Tỷ đánh đàn tốt thế nào cũng không so được tài đánh cờ của muội.
Tưởng Mộng Nhược che miệng cười:
- Ha ha, đó là đương nhiên, tỷ tỷ đánh đàn tốt, muội muội đánh cờ giỏi, tương lai hoàng thượng sẽ không có lý do buồn bực.
Ngay lúc này, quản gia đi vào.
- Tiểu thư, có một người gọi Điệp Dư tới tìm hai vị.
Ánh mắt hai tỷ muội chợt trầm xuống, trao đổi ánh mắt chốc lát, Tưởng Hàm Doanh nói:
- Đưa hắn tới đây.
- Vâng.
- Chậm đã.
Tưởng Mộng Nhược gọi hắn.
Quản gia dừng lại nhìn nàng ta:
- Còn gì muốn phân phó ạ?
- Đừng để cha ta nhìn thấy.
- Vâng!
Không lâu lắm, quản gia dẫn một tên nam tử hướng tới bên này, nhìn thấy từ xa Tưởng Mộng Nhược đã nhíu mày:
- Hắn không phải là sư huynh nữ nhân kia sao?
Tưởng Hàm Doanh vặn đứt một cọng ngó sen trong tay, lạnh lùng nói:
- Đích thị nhiệm vụ thất bại.
Quả nhiên, người kêu Điệp Dư kia liền tới nói cho các nàng biết. Sư muội mình thất thủ, hơn nữa mười nữ sát thủ mang theo cùng cũng đã quy tiên theo, tới quý phủ, muốn xin chút phí để chôn cất, mặt khác là xin chỉ thị tiếp theo.
Tưởng Hàm Doanh nghe xong trong lòng cả kinh: "Nữ nhân này không đơn giản, nhiều người như vậy cũng không giết được cô ta."
Hành động lần trước, hai tỷ muội ước định đám sát thủ Điệp Dư này bản lãnh không tồi, lại không nghĩ chỉ phái đi giết một người cũng thất bại.
Tưởng Mộng Nhược liếc nhìn Tưởng Hàm Doanh, chỉ thấy tỷ tỷ mình trầm ngâm, sau đó rút ra một tờ ngân phiếu thở dài:
- Aiz, tất cả các sư muội trong nhóm ngươi đều là những cô gái như hoa xinh đẹp, tổn hại này thật đáng tiếc, chỉ là ta không ngờ tặc nhân (kẻ chuyên làm việc xấu, trộm cắp) kia lợi hại như vậy, mạng của những tỷ muội kia đã uổng phí…
Điệp Dư kia mất đi sư muội, trong lòng vô cùng đau đớn, giờ nghe những lời này, nhất thời trong lồng ngực truyền tới cơn giận dữ:
- Hai vị tiểu thư yên tâm, lần này tiểu nhân tự mình ra tay, tặc nhân kia không còn đường sống đâu.
Tưởng Hàm Doanh cùng Tưởng Mộng Nhược không hẹn cùng nhìn nhau khẽ gật đầu:
- Vậy làm phiền ngươi, chuyện thành công, tỷ muội ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi.
- Đa tạ hai vị tiểu thư.
- Đi đi.
Tưởng Mộng Hàm khoát tay.
Người kia rời đi rồi, Tưởng Mộng Nhược mới căm giận nói:
- Thủy Nhan kia chỉ là kẻ hạ tiện, không cần truy sát mạng cô ta làm gì… tỷ tỷ à…
- Hừ, ngày đó ở Đào Hoa lâu, chính mắt hai ta thấy cô ta giết Hắc bà, điều này nói lên đây không phải một nhân vật đơn giản, huống chi Hoàng thượng một lòng với cô ta, người như vậy chúng ta không trừ khử, tương lai tất thành hậu họa!
Hạ Ngải đã lên ngôi, nhưng lấy lý do bận quốc sự, chuyện hậu cung chưa màng tới, ngôi vị Hoàng hậu vốn trước định sẵn cho hai tỷ muội này, không ngờ, Thủy Nhan xuất hiện, Hạ Ngải một lòng với nàng, đây là động cơ khiến hai tỷ muội muốn giết Thủy Nhan…
Hạ Ngải nhận được mật báo trên tay, hồi lâu cười gượng:
- Nàng gọi nàng là Tuyết Dao… Chẳng lẽ nàng đã khôi phục trí nhớ?
Ngay vào lúc này, lại một bức mật hàm được dâng lên, là từ phủ Thừa tướng, Hạ Ngải không khỏi nhíu mày:
- Nơi đó vừa có động tĩnh?
Vừa mở ra nhìn, nội dung bên trong làm hắn toát lạnh mồ hôi, sau một khắc căm hận thốt lên:
- Hai nữ nhân lòng dạ rắn rết, dám phái người đuổi giết nàng.
Nhưng sau một khắc hắn có chút ảm đạm, "Aizz… Là do ta một lòng muốn đưa nàng vào cung, ai đoán được, đây là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nhưng nếu nàng biết nguyên nhân bị đuổi giết là do mình, liệu có mỉa mai ta không?"
Đêm hè đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, Hạ Ngải không thể nào ngủ được, một mặt lo lắng hai ả nữ nhân kia đuổi giết Tuyết Dao, mặt khác lại lo nàng tìm được Triệu Vũ Quốc, mà tình hình hiện tại của Triệu Vũ Quốc như sợi tóc treo ngàn cân, vô cùng nguy hiểm, căn bản không rảnh bận tâm nàng.
Càng nghĩ, Hạ Ngải càng kinh hãi, hắn thừa nhận, bản thân có thể chấp nhận nàng không đáp lại tình cảm của hắn, cũng có thể không giữ nàng ở bên cạnh, nhưng lại không cho phép mình yên lặng khi biết nàng gặp nguy hiểm.
- Gọi Triệu Minh Thành lập tức tiến cung.
Hạ Ngải phân phó.
Nói đến Triệu Minh Thành, Hạ Ngải không khỏi cảm khái, gừng càng già càng cay, người nọ vốn được phụ hoàng đào tạo, chưa bao giờ giờ xuất hiện trước mặt người khác, vì xác định Hạ Ngải kế ngôi nên phụ hoàng đưa người này cho hắn dùng, mà Triệu Minh Thành thật đúng một kỳ tài.
Từ khi Hạ Ngải có kế hoạch đoạt ngôi hoàng đế, nhiều chỗ xuất hiện bàn tay của Triệu Minh Thành can thiệp, có thể nói, hiện giờ Triệu Minh Thành là cánh tay của hắn, giờ phút này hắn đã lên ngôi, ngày thân phận của Triệu Minh Thành được công khai cũng đến rồi.
Không lâu sau, Triệu Minh Thành tiến vào ngự thư phòng, khuôn mặt trắng nõn, cả người đậm khí nho nhã, người này tinh thông mọi thứ, am hiểu nhất là bày binh, giết người như chớp…
Hắn thấy Hạ Ngải chau mày, vì đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian hợp tác nên đã ăn ý, nhìn sắc mặt kia, biết mình có việc để làm rồi, không lên tiếng hỏi, nhàn nhạt ngồi xuống chờ Hạ Ngải phân phó.
- Lần trước đưa cho ngươi tra y phục đám cưới kia, có manh mối gì chưa?
Hạ Ngải hỏi hắn.
Trước khi Triệu Vũ Quốc rời Nam quốc đi, Hạ Ngải từng hỏi hắn đã phát hiện bộ áo cưới Tuyết Dao mặc manh mối gì không, bộ y phục kia mặc dù bị hủy hoại nghiêm trọng nhưng từ vải vóc cùng hình dáng và trang sức đi kèm có thể tìm ra điều gì đó nên hắn cầm lấy xiêm y này, đưa cho Triệu Minh Thành bí mật điều tra.
Hạ Ngải thấy Triệu Minh Thành không nói gì, trong bụng kinh ngạc, có nguyên nhân gì mà hắn ra tay cũng không tra ra?
- Minh Thành tại sao không nói chuyện?
Minh Thành kia nhìn Hạ Ngải một chút, hỏi:
- Minh Thành cả gan, người mặc xiêm y đám cưới này là người rất quan trọng với Hoàng thượng?
Hạ Ngải ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Vì sao Minh Thành phải hỏi như vậy?
Triệu Minh Thành trầm ngâm sau đó nói:
- Nếu hoàng thượng cảm thấy người này vô cùng quan trọng thì tốt nhất không nên thăm dò thân phận nàng nữa.
Hạ Ngải khẽ nhíu mày, cảm thấy ngày thường hắn nói chuyện rõ ràng, hôm nay tại sao lại úp mở.
- Minh Thành. . .
Hắn trầm giọng gọi.
Trong mắt Triệu Minh Thành hiện lên sự khó xử, sau đó đáp.
- Xiêm áo hỷ kia, là vật của Tấn quốc!
"Quả nhiên nàng nói đúng!" Hạ Ngải thầm nghĩ, liền hỏi tiếp:
- Ngươi điều tra ra gì?
- Ngoài việc biết xiêm áo này từ Tấn quốc, thần còn biết là ở chỗ nào Tấn quốc.
- Hả?
Sắc mặt Hạ Ngải vô cùng ngạc nhiên.
- Thứ vải may y phục kia vô cùng thượng hạng, bên trên lại thêu công, xem ra, xiêm y hỷ này là vật trong cung.
Trong lòng Hạ Ngải khẽ ù ù, lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói, xiêm y hỷ sự kia là vật trong cung Tấn quốc?
- Vâng, nhưng không phải là đồ của phi tử.
- Nếu không phải phi tử, trong cung còn có người nào mặc áo cưới?
Sắc mặt Triệu Minh Thành trở nên âm u, hắn nhìn Hạ Ngải, thản nhiên nói:
- Hoàng thượng, người hi vọng y phục này là của ai?