Tuyết Dao nói xong lời này muốn ói mửa, mắt thấy những người trên đường mỗi lúc một nhiều, thôi thì đành nhịn xuống, tận lực không nhìn tên nam nhân cẩm bào.

Nam nhân cẩm bào chấn động giây lát, người ngẩn ra, sau đó hồi phục tinh thần, lập tức lấy cùi chỏ hích tên hộ vệ:

- Thấy không, ta nói rồi mà, ta đã mở miệng thì không cô nương nào lại không chịu.

Tên hộ vệ có chút mơ hồ, không biết tại sao Tuyết Dao thay đổi ý, nhưng chủ tử lên tiếng, hắn cũng chỉ dám phụ họa:

- Công tử quả nhiên lợi hại.

Nam tử cẩm bào khẽ phe phẩy quạt trong tay, đi tới bên Tuyết Dao, cười lỗ mạng:

- Chậc chậc, tiểu nương tử quả có mắt nhìn người…

- Ta tới nơi này tìm tình lang (người yêu), lại không nghĩ…

Tuyết Dao ngập ngừng, mắt thống khổ liếc nam nhân cẩm bào: - Nếu công tử có lòng thương tiếc, không bằng hôm nay ta theo…

- Hắc hắc, dĩ nhiên được, ta sẽ giúp nàng…

Nam nhân cẩm bào nói có phần mập mờ, những người qua đường nghe xong cũng không khỏi cau mày, đem ánh mắt không đồng tình nhìn Tuyết Dao.

Vẻ mặt thư sinh lo lắng:

- Cô nương, cần suy nghĩ kĩ…

Tuyết Dao hướng hắn, trong mắt hiện lên sự chân thành:

- Đa ta công tử quan tâm!

- Cô nương, nàng không thể cùng tên này…

Lời chưa nói xong đã bị hộ vệ dùng lực đẩy ra, thư sinh lảo đảo té trên mặt đất, Tuyết Dao khẽ cau mày, nói nhỏ với nam nhân cẩm bào:

- Chẳng qua chỉ là hiểu lầm, mong công tử tha cho hắn, đừng đả thương người vô tội.

- Thanh Sơn, dừng tay, hôm nay bổn công tử tâm tình sảng khoái, mau đuổi cút hắn đi.

Tuyết Dao liếc thư sinh kia một cái, xoay người đi về phía trước, nam tử cẩm bào cũng đi theo sau.

Dọc đường đi, nàng cúi đầu bước, không nói chuyện với tên nam tử cẩm bào kia, mà hắn cũng một mực im lặng, trong lòng nghĩ cách làm sao có thể thu nạp Tuyết Dao, chỉ có điều, hắn không biết, cái chết đang đến mỗi lúc một gần với hắn.

Đi tới chỗ quẹo đầu phố, Tuyết Dao dừng lại.

- Sao vậy?

Tuyết Dao ra vẻ khó chịu, nhìn hộ vệ Thanh Sơn sau lưng hắn, ngay sau đó sợ hãi cúi đầu.

Nam nhân cẩm bào thấy thế nhíu mày nghĩ thầm: "Khó trách cô nàng không nói, không làm nũng, nhìn thấy hắn chắc sợ run người rồi." Hắn liền phân phó hộ vệ:

- Ngươi ở quán trà chờ ta một lát, sau giờ ngọ ta tự tới tìm ngươi, tuy nhiên ngươi không được về phủ, hiểu chưa?

- Nhưng lão gia phân phó tiểu nhân phải đi theo công tử…

Nam nhân cẩm bào hung hăng trừng mắt liếc hắn, nói giọng cáu kỉnh:

- Nói bao nhiêu lần, trước mặt ta đừng có nhắc đến người đó…

- Vâng, nhưng là…

Thanh Sơn khó xử.

- Nhưng cái rắm, ngươi ở chỗ này chướng mắt, có tin tháng này ta không cho ngươi một cắc không?

- Dạ….

Tuyết Dao thấy Thanh Sơn kia mặt xám xịt mà lui, mắt hiện ra sự mỉa mai, đột nhiên lại thấy một thân ảnh gầy yếu… chính là thư sinh hăng hái làm việc nghĩa kia… Tuyết Dao biết hắn có hảo ý, chỉ không ngờ hắn cũng đi theo.

Gã Thanh Sơn kia mặc dù lưng hùm vai gấu nhưng đối với Tuyết Dao mà nói, giải quyết hắn chỉ như giải quyết một bữa ăn sáng, chẳng qua nghe nói nam nhân cẩm bào là con trai Binh bộ Thượng Thư trong lòng liền sinh nhất kế, liền tìm cách cắt đuôi tên hộ vệ, thật ra là muốn lưu lại mạng nhỏ cho hắn.

Nam nhân cẩm bào suốt ngày lưu luyến bướm hoa, có dạng nữ nhân nào chưa từng thấy quá, chỉ cần là nữ nhân hợp ý hắn sẽ cùng phát sinh quan hệ xác thịt. Mà nữ nhân nào thấy hắn cũng tình nguyện xán đến, ai cũng biết hắn có tiền.

Nhưng hôm nay gặp được Tuyết Dao, hai mắt hắn tỏa sáng, khí chất của nàng như thiêu đốt hắn, thật sự hấp dẫn hắn, kiên nhẫn bước đi theo nàng, mọi sự chú ý đều để trên người nàng.

Đột nhiên thấy Tuyết Dao dừng lại, nam nhân cẩm bào cũng ngừng bước, không ngờ đã đi theo Tuyết Dao ra ngoài thành Bắc, bây giờ đã sang giờ tỵ, trên đường vắng ngắt, nhất là cửa Bắc, không còn bóng người.

Nam nhân cẩm bào ngẩn người nhìn xung quanh yên tĩnh không bóng người, trong mắt lập tức hiện lên khinh miệt thầm nghĩ: "Hừ, tưởng là băng thanh ngọc khiết, thì ra làm bộ làm tịch là muốn câu dẫn bổn công tử, dạng nữ nhân xuất hiện ở kỹ viện thì có khác gì nhau?" Nghĩ tới đây, hắn tiến tới muốn ôm Tuyết Dao.

Đang khi hắn giơ tay, Tuyết Dao vận khí, định một chưởng đánh chết hắn, lại không nghi phát sinh đột biến, chỉ nghe phía sau một tiếng:

- Cô nương cẩn thận!

Tuyết Dao xoay người liền thấy thư sinh kia đánh tới, giữ chặt nam nhân cẩm bào, miệng mắng:

- Thật là đồ cầm thú!

Nam nhân cẩm bào hung hăng nói:

- Ngươi coi đây là tiên nữ à, nữ nhân từ Hoan Hỉ lâu đi ra còn tốt đẹp gì, ngươi buông ta ra!

Nói xong, hắn quay ra gạt tay thư sinh:

- Bỏ tay!

Thư sinh kia lảo đảo té, lúc nằm dưới chân Tuyết Dao hắn vẫn không quên an ủi nàng:

- Cô nương chớ sợ, ta biết nàng bị hắn ép!

Tuyết Dao không trả lời, khẽ dịch chân, vừa mới nhìn tên nam nhân cẩm bào đẩy té thư sinh kia, nàng biết hắn có chút công phu, Tuyết Dao cười khinh thường.

Nam nhân cẩm bào thấy thế không những không giận mà còn cười:

- Hắc, ta đây thích nàng cười như thế, cười cái nữa coi nào.

- Cười nữa?

Ánh mắt Tuyết Dao trầm xuống, nhàn nhạt hỏi, thư sinh kia đã bò dậy được, đang muốn tiến lên trước che chở cho Tuyết Dao, đột nhiên cổ bị một lực lớn lôi xuống, lại ngã rạp trên đất:

- A… Chuyện gì xảy ra vậy?

Thấy Tuyết Dao không nói lời nào, lòng nam nhân cẩm bào có suy nghĩ kỳ lại, khi nhìn thấy thủ pháp kéo thư sinh kia lại của nàng, hắn rùng mình, ý thức được nguy hiểm đang tiến tới gần…

Khi hắn ý thức được điểm này, muốn chạy trốn, ngay khi vừa bước được một bước, đột nhiên cảm thấy sưng lưng một luồng lạnh lẽo, lấy tay sờ ra sau, một bàn tay sũng máu tươi, hắn ý thức được cổ bị cắt, hai mắt mở lớn hoảng sợ, lúc này, hắn có thể nghe thấy rõ tiếng máu tươi phun ra ồ ạt: "Ngươi… ngươi…" hắn trừng mắt, bộ dáng không thể ngờ được, miệng há to muốn la lên nhưng vì cổ họng bị cứa đứt nên chỉ có thể phát ra những tiếng trọ trẹ không ra nghĩa, lúc lắc đi được vài bước rồi ngã gục xuống đất, tắc thở, phút cuối hắn rốt cuộc hiểu lời cha hắn nói: Trên đầu chữ "sắc" có cây đao! (色)

Thư sinh vuốt vuốt hai mắt, hắn không tin được lại có thể chứng kiến một màn này, kia rõ ràng là một cô nương yếu đuối, vậy mà chớp mắt cắt đứt cổ họng nam nhân cẩm bào, nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt, mấu chốt là: cô nương kia, không hề có chút do dự, thậm chí còn không có một cái chớp mắt.

Tuyết Dao quay lại nhìn thư sinh đang ngây người như phỗng, cũng không có ý quan tâm hắn, tới ngồi xổm bên nam nhân cẩm bào, dùng y phục của hắn lau sạch vết máu trên chủy thủ, sau đó phát liên lạc cho đám người Nhĩ Đóa, cuối cùng thu dọn thi thể.

Đợi khi Tuyết Dao che giấu xong thi thể, thư sinh kia vẫn im lặng không lên tiếng, hắn ngơ ngác ngồi trên đất. Nghĩ tới người này vừa nãy vì mình ra mặt, Tuyết Dao có chút bận tâm, liền đi tới bên chậm rãi hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Ha…

Thư sinh thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn Tuyết Dao, run run nói: - Sát hại con của Binh bộ Thượng Thư, tội này rất lớn!

Tuyết Dao nhíu mày:

- Ta giết người diệt khẩu, làm sao có ai biết!

Thư sinh trợn mắt, há miệng, nuốt từng ngụm không khí:

- Thật ra thì… Thật ra thì… Ta chỉ là kẻ đọc sách…

Lời chưa xong hắn đã không kìm được sợ hãi lùi về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện