Đám người Vương Quý ăn cơm xong, Thẩm Nhất Bác
phân phó, mang theo cái rương và cả ba người bọn họ, lập tức đánh xe trở về Đông Hạng phủ.
Phương Nhất Chước còn chưa hiểu rõ lắm, có điều cũng bị Thẩm Dũng kéo lên xe ngựa.
Sau khi trở lại Đông Hạng phủ, Thẩm Nhất Bác bắt đầu phân phó, để Thẩm Kiệt mang theo phần lớn nha dịch, cải trang đi tới Thanh Sơn thôn mai phục, đợi buổi tối khi bọn nha dịch ở đó đi ra ruộng tìm kiếm, thì lập tức bắt lại, áp giải về Đông Hạng phủ.
Hắn lại hỏi Vương Quý nơi chôn cất những người dân đã chết của Thanh Sơn thôn, để cho Lưu Đại Phương dẫn người đến đó, mở quan tài khám nghiệm tử thi, kiểm tra xem những thôn dân đó đến tột cùng là chết như thế nào.
Mọi người nhận được mệnh lệnh rời đi, Thẩm Nhất Bác cau mày đứng ở trong sân lắc đầu, dường như rất là cảm khái.
Phương Nhất Chước hiếu kỳ đứng ở xa xa nhìn lại, rồi quay sang hỏi Thẩm Dũng đang đứng ở một bên, “Tướng công, cha hình như đang tức giận.”
“Đúng thế.” Thẩm Dũng ghé sát vào lỗi tai của Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm, “Chuyện lần này có thể do người của huyện nha gây nên, không phải chuyện đùa.”
Phương Nhất Chước lắc đầu, “Vàng bạc châu báu đúng là hại người.”
“Ừ” Thẩm Dũng nhất nhún vai, “Cái này không phải là điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong* sao.”
*Điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong: Chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà chết.
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Phụ thân nói để hai ta nghỉ ngơi một chút, chờ bắt được người trở về, phụ thân sẽ làm ảo thuật cho chúng ta xem.” Thẩm Dũng trả lời.
“Ảo thuật?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ, “Phụ thân còn có thể làm ảo thuật sao?”
Thẩm Dũng ôm lấy vai nàng, nói: “Mặc kệ. Nương tử, chúng ta ra ngoài chơi đi?”
“Đi chỗ nào?” Phương Nhất Chước đang xem xét mấy mẫu quần áo, muốn may xiêm y, quay lại nói: “Tướng công, ngươi nên đi đọc sách, cẩn thận sư phụ trở về phạt ngươi.”
“Ừ nhỉ.” Thẩm Dũng thiếu chút quên mất chuyện này, vội vàng cầm sách lên xem, còn Phương Nhất Chước cũng bắt đầu nâng kéo cắt vải, hai người vừa nói giỡn vài câu, thì đột nhiên có tiếng gọi:
“Thiếu phu nhân!”
Lúc này, nha đầu Liên Nhi vội vàng chạy đến, trên tay cầm một tấm danh thiếp bằng gỗ đàn hương, thơm ngào ngạt.
“Bình tĩnh một chút.” Thẩm Dũng thấy nha đầu kia xúc động, vội vàng ngăn cản nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thiếu phu nhân, có người mời uống trà.” Nói rồi, Liên Nhi đưa tấm danh thiếp trên tay cho Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước có chút khó hiểu, nhận lấy danh thiếp xem, lỗ tai Thẩm Dũng đều dựng thẳng lên, tiến lại hỏi: “Ai mời uống trà? Là nam hay nữ?”
Danh thiếp kia rất tinh xảo, phiến gỗ đàn hương mỏng, bên trên có khắc hoa văn mẫu đơn, phía dưới là hai danh tự viết vô cùng thanh thoát xinh đẹp —— Phương Dao.
“Nha đầu kia tìm ngươi làm cái gì?” Thẩm Dũng quay sang nói với Liên Nhi, “Trở lại, nói chúng ta không đi!”
Liên Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: “Người ta nói mời Thiếu phu nhân, không nói mời thiếu gia.”
“Cái gì?” Thẩm Dũng trừng nàng, Liên Nhi nhăn mặt với hắn.
“Gặp mặt ở đâu?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Nha đầu đưa thiệp nói, ở đình Mẫu Đơn bên trong vườn trà Tử Trúc ở thành đông.” Liên Nhi trả lời, “Phương Dao kia còn truyền lời, nói thiếu phu nhân nhất định phải đến, có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Vườn trà Tử Trúc sao?” Thẩm Dũng khinh thường bĩu môi nói, “Đây là nơi đám văn nhân thi sĩ làm bộ làm tịch a.”
“Làm bộ làm tịch?” Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi.
“Chính là tụ tập cùng một chỗ, ngâm thơ làm văn vân vân.” Thẩm Dũng thờ ơ nói, “Đám người này chỉ cần trên cây rơi xuống một trái cũng phải cố làm ra vẻ buồn khổ sầu não nửa ngày.”
Phương Nhất Chước càng thêm khó hiểu, hỏi: “Trên cây rơi xuống một trái, vì sao phải buồn khổ? Không phải là nên vui vẻ sao?”
Thẩm Dũng cười, xoa xoa mặt nàng, “Cho nên mới nói ngươi không giống bọn họ, ta thấy Phương Dao kia rất quái đản, hết lần này đến lần khác đến tìm chúng ta, lần này không biết muốn làm gì, không cần để ý tới cô ta! Đi, nương tử, hai chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Phương Nhất Chước nhìn tấm danh thiếp kia một chút, lại nói: “Tướng công, buổi chiều ngươi ở đây đọc sách đi.”
“A?” Vùng xung quanh lông mày của Thẩm Dũng đều nhăn lại, hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Đi chỗ đó để làm gì.” Thẩm Dũng không thoải mái, “Đám người đọc sách ra vẻ đạo mạo đó thật ra là bỉ ổi nhất.”
Phương Nhất Chước dùng ngón tay búng lỗ tai hắn, “Tướng công a, hiện tại ngươi chẳng phải cũng là người đọc sách sao?”
“Ta tất nhiên không giống bọn họ.” Thẩm Dũng vung đầu, “Ta còn luyện võ nữa.”
“Thế ngươi đi luyện đi.” Phương Nhất Chước vào trong nhà, đổi một chiếc áo màu hoa sen, một cái quần dài có thêu lá sen lớn và một đôi giày thêu màu trắng, nói với Liên Nhi mang theo một cái giỏ, và một ít bạc vụn ra khỏi phủ, chuẩn bị đi gặp Phương Dao, tiện thể đi chợ mua thức ăn.
Thẩm Dũng kéo lấy quần áo ngăn không cho nàng đi nhưng cuối cùng Phương Nhất Chước vẫn trốn thoát được. Thẩm Dũng vô cùng bất mãn cầm sách hờn dỗi ở trong sân, tâm tư đều đặt trên người Phương Nhất Chước, làm sao còn có thể tập trung tinh thần để đọc sách đây? “Thiếu gia, trên ghế có phải có thứ gì hay không?” Một bên, Tiểu Kết Ba thấy thế hỏi Thẩm Dũng, “Làm sao cứ phải lăn qua lăn lại?”
Thẩm Dũng đột nhiên xoay người ngồi thẳng dậy, Tiểu Kết Ba giật mình nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn hắn.
“Tiểu Kết Ba.” Thẩm Dũng đứng lên, nói: “Đi, chúng ta đi đến vườn trà Tử Trúc.”
“Đi nơi đó làm gì?” Khuôn mặt Tiểu Kết Ba nhăn như quả táo héo, bất mãn nói, “Nơi đó đều là đám mọt sách, chỉ biết dùng miệng nói linh tinh.”
“Nhưng nương tử ta đang ở đó!” Thẩm Dũng càng thêm tức giận.
“Thiếu phu nhân không phải đi gặp Phương Dao sao?” Tiểu Kết Ba hỏi: “Ngài khẩn trương cái gì, Phương Dao là một cô nương.”
“Nàng đúng là một cô nương, thế nhưng trong vườn trà Tử Trúc vẫn có rất nhiều thư sinh!” Vẻ mặt Thẩm Dũng không thoải mái.”Nương tử ta lại mặc đẹp như vậy, không thể để cho bọn họ chiếm tiện nghi được.”
Tiểu Kết Ba không nhịn được khóe miệng giật giật: “Thiếu gia, không cần lo lắng cái này, Thiếu phu nhân một thân công phu, cả hai cánh tay của đám thư sinh cộng lại cũng không có lực bằng một ngón tay của nàng. Ai dám đánh nàng, không biết chừng bị nàng đánh lại đến răng rơi đầy đất cũng nên?”
“Đi.” Thẩm Dũng trừng mắt, “Thế nào cũng là nương tử của ta, thiếu phu nhân của ngươi, không đi cũng phải đi.”
“Ai.” Tiểu Kết Ba kéo hắn, hỏi: “Ngài cứ thế này mà đi sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng gật đầu.
“Vậy không được!” Tiểu Kết Ba lắc đầu, “Dù sao cũng phải sửa sang một chút.”
“Sửa sang cái gì? Cũng không phải là cô nương.” Thẩm Dũng không để ý tới hắn.
“Không được.” Tiểu Kết Ba kéo hắn vào trong phòng, “Kiểu gì cũng phải đứng cùng một chỗ với đám thư sinh kia, nếu ngài cứ ăn mặc thế này mà đi, chẳng phải sẽ khiến thiếu phu nhân nhìn thấy ngài không bằng bọn họ?”
…
“Ừ nhỉ!” Thẩm Dũng cả kinh, nếu như vậy thì thật là nguy, liền vội vàng chạy vào trong nhà thay quần áo.
…
Lại nói Phương Nhất Chước dẫn theo Liên Nhi, chậm rãi đi đến Vườn trà Tử Trúc.
Liên Nhi hỏi: “Thiếu phu nhân, tiểu thư kia tìm cô làm cái gì vậy?”
Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Cái này ta cũng không biết, chắc là có chuyện gì muốn nói.”
“Có thể có chuyện gì nhỉ?” Liên Nhi lại hỏi, “Thiếu phu nhân, cô thật sự là gả thay sao?”
Phương Nhất Chước khẽ cười cười, gật đầu.
“Thật tốt nha.” Liên Nhi đột nhiên vỗ tay, “May mà là Thiếu phu nhân gả đến, nếu không chúng ta sẽ không được ăn cơm ngon như vậy.”
Phương Nhất Chước xoa xoa bím tóc của nàng, “Ngươi là thích ta hay là thích cơm ta nấu?”
“Đều thích.” Liên Nhi sôi nổi chạy ở phía trước, nói: “Thiếu phu nhân, ta nghe người ta nói, vườn trà Tử Trúc không phải người nào cũng có thể đi vào, bên trong rất đẹp, hôm nay vừa dịp có thể mở rộng tầm mắt, Liên Nhi rất thích người đọc sách.”
Hai chủ tớ vừa nói vừa cười đi đến vườn trà Tử Trúc, đi tới cửa lớn, có người đi ra ngăn lại, hỏi: “Cô nương không phải khách quen của vườn trà Tử Trúc, là có người mời sao? Ta có thể nhìn danh thiếp một chút hay không?”
Phương Nhất Chước đưa ra thiệp mời của Phương Dao, hạ nhân nhìn thoáng qua, liền để Phương Nhất Chước tiến vào bên trong, chỉ chỉ cầu chín khúc phía trước, nói: “Cô nương đi dọc theo cây cầu đó, vòng qua một ao sen, phía cuối chính là tọa đình, Phương Dao tiểu thư đang chờ ở đó.”
Phương Nhất Chước nói một tiếng cảm ơn, rồi dẫn theo Liên Nhi cùng đi vào.
Bên trong vườn trà Tử Trúc bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, dưới cầu nhỏ nước chảy róc rách, đình đài lầu các xa hoa, thỉnh thoảng có thể thấy bên cạnh bàn đá, tụ tập hai ba thư sinh, hoặc ngâm thơ hoặc tác phú, chuyện trò vui vẻ.
Phương Nhất Chước đến, khiến cho không ít người quan tâm.
Ở đây cũng có nữ tử, thế nhưng ăn mặc trang phục đều thanh cao, phần lớn đều là y phục trắng, không trang điểm.
Phương Nhất Chước mặc một thân quần áo màu hồng cánh sen, tóc vấn lên bên trên có cài trâm, đằng sau còn dẫn theo một nha hoàn mang cả giỏ đựng thức ăn.
Đám thư sinh này đều đã nghe Phương Dao nói qua, nghĩ đây chính là tiểu nương tử của Thẩm Dũng, cảm thấy rất dễ nhìn, gả cho Thẩm Dũng thật đáng tiếc.
Mà nhiều cô nương, lại cảm thấy Phương Nhất Chước có chút tục khí, không thích hợp với những nơi thanh nhã như thế này.
Liên Nhi theo sau Phương Nhất Chước, hỏi: “Thiếu phu nhân, bọn họ hình như đều đang nhìn chúng ta “
“Bởi vì chúng ta lần đầu tiên tới đây.” Phương Nhất Chước vỗ vỗ vai Liên Nhi, để nàng không quá khẩn trương.
“Thiếu phu nhân, tại sao những cô nương tiểu thư ở đây đều mặc đồ trắng vậy? Là đang chịu tang sao?” Liên Nhi nhìn bản thân mình mặc áo vàng nhạt còn có váy hoa màu xanh, có chút không được tự nhiên,
Lại đi về phía trước vài bước, liền thấy một đình viện xung quanh trồng rất nhiều hoa, ngồi trong đình chính là Phương Dao, và nha hoàn Kinh Nhi của nàng.
Phương Nhất Chước dẫn theo Liên Nhi đi vào trong đình.
Phương Dao cười cười bắt chuyện, “Phương cô nương.”
Liên Nhi nheo lại con mắt, nhìn Phương Dao và Kinh Nhi một chút, chỉ thấy Phương Dao kia quả thật xinh đẹp, còn Kinh Nhi lại liếc mắt nhìn đi nơi khác, dường như không quá để ý đến Phương Nhất Chước, liền nhỏ giọng nói: “Là Thẩm phu nhân.”
Phương Dao ngẩn người, Phương Nhất Chước kéo búi tóc của Liên Nhi, Liên Nhi mới gãi đầu không nói nữa.
Phương Nhất Chước ngồi xuống, hỏi: “Phương tiểu thư, tìm ta đến có chuyện gì?”
“À.” Phương Dao cười nói, “Ta nghe phụ thân nói, cô ở nơi đây không có người thân, sợ cô buồn chán, bình thường ta hay tới nơi này tiêu khiển, nếu như rảnh rỗi, cô cũng có thể đến đây ngồi một chút, uống chén trà.”
Phương Nhất Chước gật đầu, trong lòng tự nói, tuy rằng Phương Dao có ý tốt, có điều là nếu bảo nàng ở chỗ này nhìn đám tài tử kia ngâm thi tác phú, không bằng đi theo tướng công điều tra án còn thú vị hơn. Nhưng người ta có ý tốt, Phương Nhất Chước cũng không thể cự tuyệt thẳng thừng liền cười gật đầu. Liên Nhi ở bên cạnh lại nhỏ giọng lầm bầm, “Thiếu phu nhân của chúng ta còn bề bộn nhiều việc.”
Phương Nhất Chước lại kéo tay áo của nàng.
Kinh Nhi bưng một chén trà đến cho Phương Nhất Chước, Phương Dao liền hỏi: “Nhất chước cô nương, mấy ngày nay có khỏe không? Có chuyện gì cần giúp đỡ hay không?”
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cũng không có gì, tất cả đều rất hài lòng.”
“À.” Phương Dao lại có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, liền quay ra nói với Kinh Nhi, “Kinh Nhi, ngươi đi xuống nghỉ một chút đi.” Rồi quay sang nhìn Liên Nhi, hỏi: “Có muốn ăn chút trái cây hay không?”
Liên Nhi biết đại khái là Phương Dao có chuyện muốn nói riêng với Phương Nhất Chước, liếc mắt sang nhìn Phương Nhất Chước, thấy nàng gật đầu với mình, sau đó cùng Kinh Nhi đi ra ngoài.
Chờ hai tiểu nha đầu đi khỏi, trong đình chỉ còn lại có Phương Dao và Phương Nhất Chước.
Phương Dao nhấp một ngụm trà, cân nhắc một chút rồi nói, “Phương cô nương, nói thật, lúc đầu ta cũng không biết phụ thân tìm người thay ta gả đi, nếu là phụ thân sớm nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ không đáp ứng.”
Phương Nhất Chước gật đầu, ý bảo mình hiểu.
“Cô … không muốn nói gì sao?” Phương Dao hỏi Phương Nhất Chước, cảm thấy nha đầu kia có phải hơi ngu ngốc hay không, tại sao chuyện gì cũng không nói?
Phương Nhất Chước chỉ lắc đầu, không rõ Phương Dao muốn nghe chuyện gì.
“Vậy ta đây nói thẳng.” Phương Dao nói, “Ngày đó ở bên trong ngõ nhỏ, hành động của Thẩm Dũng cô cũng thấy đấy, bình thường hắn cũng vô lại như vậy sao?”
Phương Nhất Chước ngẩn người, đột nhiên nhớ đến hành động cởi quần áo hù dọa Phương Dao và Kinh Nhi của Thẩm Dũng hôm đó, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Phương Dao sững sờ một chút, Phương Nhất Chước sao lại có thể cười được?
“Khụ khụ.” Phương Nhất Chước ho khan một tiếng, nói: “Bình thường tướng công rất tốt.”
Phương Dao vốn tưởng rằng Phương Nhất Chước đối với Thẩm Dũng ít nhiều cũng có oán hận, không nghĩ tới một câu cũng không có, trong lòng lại cảm thấy nàng thật đáng thương, cô nương này nhất định không biết tiếp thu, suy nghĩ phu quân như trời chắc đã ăn sâu vào trong ý thức, kể cả phu quân không tốt vẫn cho là tốt.
Phương Nhất Chước nhìn trái phải một chút, chỉ thấy không ít bức tranh được treo trên lan can, liền tiến đến gần nhìn, cười hỏi, “Những bức tranh này là ngươi vẽ sao?”
“Ừ.” Phương Dao gật đầu, “Đúng là của ta.”
“Thật là đẹp.” Phương Nhất Chước chọn trong đó một bức tranh vẽ địa lan, cầm lấy lên nhìn kỹ, cảm thấy rất đẹp, có điều không biết thêu lên mặt trên vạt áo của Thẩm Dũng có hợp không? Hắn có một chiếc áo choàng ngắn, mặc vào nhìn hơi cứng nhắc, nếu như dùng chỉ trắng thêu hoa văn này lên chắc chắn sẽ dễ nhìn hơn, có điều lấy tính cách của Thẩm Dũng, chắc chắn sẽ không chịu mặc quần áo có thêu hoa lan thế này.
Phương Dao ở phía sau nhìn hành động của Phương Nhất Chước, cảm thấy nàng không giống người có tâm sự nặng nề, thần tình trên mặt như là một tiểu nương tử hạnh phúc, bộ dạng hoàn toán khác người bị khi dễ.
Đúng lúc này, Liên Nhi vội vã chạy chạy đến, nói: “Thiếu phu nhân Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở bên ngoài cùng đám hạ nhân đánh nhau.”
“Cái gì?” Phương Nhất Chước sửng sốt, vội vàng hỏi, “Hắn tới đây sao?”
“Đúng vậy, nhất định là do Tiểu Kết Ba khuyến khích, trở lại phải đánh cái mông hắn!” Liên Nhi cầm trong tay bánh hạnh nhân, hô lên: “Người coi cửa ngăn không cho thiếu gia vào, thiếu gia hỏi cô có phải đang ở bên trong hay không, bọn họ nói đúng, thiếu gia cũng muốn vào, nói là người một nhà.”
“Sau đó thì sao?” Phương Nhất Chước vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
“Không biết người nào không có mắt, nói vài câu thiếu gia không thích nghe, thiếu gia liền bắt đầu đánh nhau.”
Phương Nhất Chước vội vã chạy ra, chạy đến cửa vừa nhìn liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm, Thẩm Dũng chỉ đem người đánh ngã trên mặt đất, rồi đi vào trong mà thôi.
“Tướng công.” Phương Nhất Chước chạy ra, Thẩm Dũng thấy nàng liền nắm lấy cổ tay kéo đi, nói: “Đến những nơi như thế này làm gì? Ở đây đều là tiên nhân ở trên trời, không ăn ngũ cốc hoa màu, không ăn khói lửa nhân gian, không giống với người thường chúng ta. Mẹ ôi, ngay cả túi gạo cũng khiêng không nổi còn tự nhận là đại trượng phu, có thể ra trận giết địch.”
“Ai chọc giận ngươi thế?” Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng chạy ra bên ngoài, thấy vẻ mặt mất hứng của hắn, vội vàng hỏi.
Lúc này, Phương Dao cũng đi ra, Kinh Nhi vừa thấy Thẩm Dũng liền sợ hãi, trốn sang một bên, kéo tay nàng, “Tiểu thư, đừng đi, người kia rất thô lỗ, hắn vừa đánh người đó!”
Phương Dao thấy Thẩm Dũng gắt gao kéo Phương Nhất Chước đi ra ngoài, cảm thấy nam nhân này đúng là hung ác, nhân tiện nói: “Đối với thê tử phải yêu thương mới phải, sao có thể thô bạo giống như ngươi?!”
Thẩm Dũng đi tới cửa, nghe thấy thế quay đầu lại, “Gì?”
Phương Dao thấy hắn cũng hoảng sợ, ngay lập tức có một đám văn sinh công tử vội vàng lên chắn cho nàng, nói: “Dao cô nương, nàng đừng nói chuyện với loại người như thế này, quên đi, ý tốt của nàng cũng không được người ta hồi báo đâu.”
Thẩm Dũng bật cười, hỏi Phương Nhất Chước, “Nương tử, cô ta gọi nàng đến có ý tốt gì thế?”
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “À, Phương tiểu thư hỏi chuyện sinh hoạt của ta có hài lòng hay không, có trắc trở gì hay không?”
Thẩm Dũng gật đầu, hỏi: “Vậy ngươi trả lời như thế nào?”
Phương Nhất Chước nói, “Ta nói không có rắc rối gì nha.”
Thẩm Dũng cười lạnh một tiếng, “Ngươi không nên nói không có, bọn họ không thích nghe lời đó.”
Phương Nhất Chước không hiểu.
Thẩm Dũng nói, “Điều bọn họ muốn nghe chính là những ngày qua ngươi có nhiều khổ sở thế nào, ta đối với ngươi vô cùng thô lỗ ra sao, rồi bọn họ sẽ tìm cách giúp đỡ ngươi, như thế không phải bọn họ có thể giả bộ nhân nghĩa thánh đức sao.”
Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn Phương Dao, chỉ thấy Phương Dao mặt đỏ lên, có chút buồn bực.
“Thẩm Dũng.” Có mấy kẻ văn sinh công tử có vẻ to gan nói, “Đông Hạng phủ này ai chẳng biết bộ mặt thật của ngươi, một cô nương nhà lành đi theo ngươi, có thể sống hạnh phúc sao, ngươi xem hôm nay ngươi hành động như vậy, thật giống như sài lang hổ báo.”
“Sài lang hổ báo thì làm sao?” Thẩm Dũng nhớn mi, “Sói ác so với chó vẫn tốt hơn, các ngươi không phải nam nhân cũng không làm sài lang hổ báo, lẽ nào là vịt gà cá chó lợn dê bò sao?!”
“Phốc…” Phương Nhất Chước bị lời nói của Thẩm Dũng chọc cho bật cười, nàng nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng thấy nàng cười cũng muốn cười theo, hai người biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn nhau.
“Ai, quên đi, đừng để ý tới bọn họ.” Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước trở về, “Chết đói mất, nương tử về nhà làm cơm thôi.”
“Chậm đã.” Tên thư sinh lúc nãy bị đánh xoa xoa ngực, nói: “Ngươi muốn đánh ta thì có thể đánh sao? Ta phải lên phủ nha cáo trạng ngươi.”
Phương Nhất Chước nhíu mày, Thẩm Dũng rất lâu rồi không có đánh người, lần này nhất định có nguyên nhân.
Thẩm Dũng lại quay đầu cười, nói: “Đồ hèn nhát, là nam nhân có bản lĩnh thì đánh trả lại, bị người đánh liền chạy đi báo quan, không bằng ngươi trực tiếp về nhà tìm mẫu thân khóc lóc kể lể đi.”
“Ngươi…” Thư sinh kia mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Dũng tiếp tục kéo Phương Nhất Chước đi, nói: “Ta mặc kệ cái gì mà Trúc viên Duẩn viên (duẩn là măng), các ngươi làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt của các ngươi, đừng quấy rối đến chúng ta! Đây là nương tử của ta, các ngươi một đám nam nhân đem nương tử ta gọi vào bên trong còn không cho ta tiến vào, đừng nói đánh người, phóng hỏa đốt vườn của các ngươi quan phủ cũng không thể nói được gì.”
Đám văn nhân đều lắc đầu, cảm thấy Thẩm Dũng xúc phạm vô lý, căn bản không thể lý luận, quả nhiên người và người không giống nhau.
“Dao cô nương, quên đi.” Vài vị công tử ở một bên khuyên Phương Dao, “Người như thế không có thuốc nào cứu được, dã man chưa được khai hóa, cô nương kia cũng không biết phản kháng, có ý tốt cứu nàng, nhưng nàng lại không cảm kích.”
Phương Dao thấy cũng đúng, chính mình có ý tốt muốn hỏi xem Phương Nhất Chước có phải đang gặp khó khăn, muốn giúp đỡ nàng, nhưng chính mình lại như đang làm chuyện xấu, thật uổng công.
Liên Nhi ở một bên trừng mắt nhìn, đột nhiên dậm chân nói, “A! Ta biết rồi, Thiếu phu nhân, các nàng không phải mời chúng ta đến uống trà, mà là muốn chia rẽ cô cùng thiếu gia!”
Tất cả mọi người sửng sốt, Tiểu Kết Ba ở một bên gật đầu, nói: “Liên nhi, ngươi cũng có lúc thông minh đấy chứ.”
Liên Nhi quay đầu nhăn mặt với một đám người, “Người xấu!”
“Không phải như thế!” Phương Dao vội vàng giải thích, “Ở trên đường, ta ngẫu nhiên gặp Thẩm Dũng vài lần, thấy hắn thô lỗ vô lễ, thì nghĩ hắn có thể khi dễ Phương cô nương. Mặt khác, ngày đó Phương cô nương gả cho Thẩm Dũng, cũng là lỗi của cha ta, ta chỉ là muốn sửa chữa một chút.”
Đám thư sinh đều gật đầu, trong lòng bất bình thay cho Phương Dao, ý tốt lại bị sét đánh.
Phương Nhất Chước nhìn Phương Dao, nói: “Phương cô nương, cô nghĩ nhiều quá rồi, tướng công đối với ta rất tốt.”
Tất cả mọi người lại sửng sốt.
“Tướng công không phải người như các ngươi nghĩ, cuộc sống của ta rất khá, cũng rất thấy đủ, ta không hề trách cô và Phương lão gia, ngược lại còn muốn cảm tạ các ngươi.” Phương Nhất Chước đang nói, lại bị Thẩm Dũng túm lấy, nói: “Nương tử, ngươi nhiều lời với bọn họ làm gì? Bọn họ không thích nghe điều này, có nói bao nhiêu lần, dù rằng là sự thật, nhưng bọn họ cũng sẽ nghĩ là ngươi muốn giữ sĩ diện nên mới lừa gạt bọn họ!”
Phương Nhất Chước nhíu mày, khó hiểu nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng duỗi tay kéo nàng đến bên người, ghé miệng đến đôi môi đang cong lên của nàng hôn một cái, thấy thế đám văn sinh công tử lại hít vào một ngụm khí lạnh, Liên Nhi vội vàng che mắt lại, “Ai, mắc cỡ chết được!”
Thẩm Dũng hôn xong, lại quay sang đám thư sinh, nói: “Đây là nương tử ta, lần sau các ngươi đừng tìm nàng gây phiền phức, nếu không ta thấy một lần đánh một lần!” Nói xong, kéo Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng tới tận sau gáy, bước nhanh đi, trong miệng còn nhắc, “Trở về xem ít sách một chút, cẩn thận nhìn nhiều lại trở nên ngu đần!”
Chờ Thẩm Dũng đi xa, đám thư sinh mới hòa hoãn lại, khuyên giải an ủi Phương Dao, “Dao cô nương, nàng đừng lo cho cô nương kia nữa, nàng cũng đã tận lực rồi, tất cả đều là tự nàng chịu khổ.”
Phương Dao phục hồi lại tinh thần, nhìn mọi người, gật gật đầu, dẫn Kinh Nhi đi thu thập một chút, lại thấy được bức địa lan Phương Nhất Chước vừa nhìn chằm chằm, cảm thấy là lạ, rồi vội vàng trở về phủ.
Đêm đó, Thẩm Dũng ngồi ở ghế đá trong sân, gặm trứng cuốn đậu đỏ thịt chân giò hun khói Phương Nhất Chước làm, thấy Phương Nhất Chước ở một bên cầm quần áo của hắn không biết thêu cái gì, liền hỏi: “Nương tử, vẫn không để ý ta sao? Chỉ là hôn một cái thôi mà, ngươi là nương tử của ta, không được hôn sao?”
Phương Nhất Chước ngẩng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Dũng nâng mặt, “Mặt dày thì làm sao? Ta cứ không biết xấu hổ đó!”
Phương Nhất Chước cúi đầu tiếp tục thêu, có điều khóe miệng lại mang theo nụ cười, trong ngực ngọt ngào.
Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, liếc thấy áo Phương Nhất Chước không có cổ cao để hở ra một đoạn cổ trắng ngần, tự nhủ lát nữa trước khi đi ngủ phải nhớ hôn một cái.
Tiểu Kết Ba, Liên Nhi và Tiểu Thạch ngồi xổm ở cửa phòng bếp, trên tay nâng một mâm trứng cuốn lớn. Đây là lúc Phương Nhất Chước trở về làm cho bọn hắn. Trước dùng hành lá trứng gà tráng thành một lớp vỏ lớn, trên mặt trứng tráng trải một lớp bột đậu đỏ, sau đó xếp thịt chân giò hun khói lên, đem trứng cuốn lại, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn. Mùi vị đặc biệt cực kỳ, hương đậu đỏ thơm ngậy, thịt chân giò hun khói mặn mặn, bên ngoài là lớp trứng xốp, mấy đứa nhỏ ăn đến nỗi không dừng lại được.
“Thiếu gia, chiêu vừa rồi của ngài đúng là hăng hái!” Tiểu Kết Ba sau đó ngồi xổm ở cánh cửa nói với Thẩm Dũng, “Làm nam nhân, đúng là nên có bộ dạng đó.”
Tiểu Thạch không quá rõ ràng, liền hỏi Liên Nhi và Tiểu Kết Ba, “Đám thư sinh đó, vì sao lại nói thiếu gia đối với thiếu phu nhân không tốt?”
Tiểu Kết Ba nhăn mặt nhăn mũi, “Cái đó gọi là suy bụng ta ra bụng người, như việc ta thấy ăn bánh nhân đậu xanh là ngon nhất, nhìn ngươi ăn bánh nhân đậu đỏ liền cảm thấy ngươi thật đáng thương.”
“Đúng! Lời này thật có lý!” Thẩm Dũng chỉ chỉ Tiểu Kết Ba, dựng ngón tay cái lên với hắn.
“Hừ!” Liên Nhi nhai trứng cuốn đậu đỏ, căm giận nói, “Thực sự, ta sau này sẽ không lấy kẻ đọc sách nữa! Đúng là một lũ mọt sách.”
Mọi người đang nói giỡn, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này, chỉ thấy có một hạ nhân chạy tới nói, “Thiếu gia!”
“Ừ?” Thẩm Dũng nhìn hắn.
“Phương Thọ đến cửa nhà chúng ta gây náo loạn.” Người đến thấp giọng nói, “Có người nói là Phương tiểu thư hôm nay trở về liền bị bệnh, mọi người ở vườn trà đều nói là bị ngươi dọa!”
“Ta phi!” Thẩm Dũng dựng đứng lên nói, “Ai mà biết nàng ăn cái gì đó không sạch sẽ, có liên quan rắm gì đến ta?!”
“Để ta đi xem một chút.” Phương Nhất Chước đứng lên, Thẩm Dũng muốn đi theo, nàng lại ngăn hắn, “Chờ một chút, ngươi đừng đi, bọn họ chính là không muốn buông tha ngươi, Tiểu Kết Ba, ngươi đi theo ta, lát nữa quay về báo tin!”
“Được!” Tiểu Kết Ba đem cái mâm nhét vào trong tay Liên Nhi rồi chạy đi theo Phương Nhất Chước.
Thẩm Dũng ở trong sân đi lại vài vòng, duỗi chân đá vào cái ghế, “Đúng là tìm xui!”
Phương Nhất Chước còn chưa hiểu rõ lắm, có điều cũng bị Thẩm Dũng kéo lên xe ngựa.
Sau khi trở lại Đông Hạng phủ, Thẩm Nhất Bác bắt đầu phân phó, để Thẩm Kiệt mang theo phần lớn nha dịch, cải trang đi tới Thanh Sơn thôn mai phục, đợi buổi tối khi bọn nha dịch ở đó đi ra ruộng tìm kiếm, thì lập tức bắt lại, áp giải về Đông Hạng phủ.
Hắn lại hỏi Vương Quý nơi chôn cất những người dân đã chết của Thanh Sơn thôn, để cho Lưu Đại Phương dẫn người đến đó, mở quan tài khám nghiệm tử thi, kiểm tra xem những thôn dân đó đến tột cùng là chết như thế nào.
Mọi người nhận được mệnh lệnh rời đi, Thẩm Nhất Bác cau mày đứng ở trong sân lắc đầu, dường như rất là cảm khái.
Phương Nhất Chước hiếu kỳ đứng ở xa xa nhìn lại, rồi quay sang hỏi Thẩm Dũng đang đứng ở một bên, “Tướng công, cha hình như đang tức giận.”
“Đúng thế.” Thẩm Dũng ghé sát vào lỗi tai của Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm, “Chuyện lần này có thể do người của huyện nha gây nên, không phải chuyện đùa.”
Phương Nhất Chước lắc đầu, “Vàng bạc châu báu đúng là hại người.”
“Ừ” Thẩm Dũng nhất nhún vai, “Cái này không phải là điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong* sao.”
*Điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong: Chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà chết.
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Phụ thân nói để hai ta nghỉ ngơi một chút, chờ bắt được người trở về, phụ thân sẽ làm ảo thuật cho chúng ta xem.” Thẩm Dũng trả lời.
“Ảo thuật?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ, “Phụ thân còn có thể làm ảo thuật sao?”
Thẩm Dũng ôm lấy vai nàng, nói: “Mặc kệ. Nương tử, chúng ta ra ngoài chơi đi?”
“Đi chỗ nào?” Phương Nhất Chước đang xem xét mấy mẫu quần áo, muốn may xiêm y, quay lại nói: “Tướng công, ngươi nên đi đọc sách, cẩn thận sư phụ trở về phạt ngươi.”
“Ừ nhỉ.” Thẩm Dũng thiếu chút quên mất chuyện này, vội vàng cầm sách lên xem, còn Phương Nhất Chước cũng bắt đầu nâng kéo cắt vải, hai người vừa nói giỡn vài câu, thì đột nhiên có tiếng gọi:
“Thiếu phu nhân!”
Lúc này, nha đầu Liên Nhi vội vàng chạy đến, trên tay cầm một tấm danh thiếp bằng gỗ đàn hương, thơm ngào ngạt.
“Bình tĩnh một chút.” Thẩm Dũng thấy nha đầu kia xúc động, vội vàng ngăn cản nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thiếu phu nhân, có người mời uống trà.” Nói rồi, Liên Nhi đưa tấm danh thiếp trên tay cho Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước có chút khó hiểu, nhận lấy danh thiếp xem, lỗ tai Thẩm Dũng đều dựng thẳng lên, tiến lại hỏi: “Ai mời uống trà? Là nam hay nữ?”
Danh thiếp kia rất tinh xảo, phiến gỗ đàn hương mỏng, bên trên có khắc hoa văn mẫu đơn, phía dưới là hai danh tự viết vô cùng thanh thoát xinh đẹp —— Phương Dao.
“Nha đầu kia tìm ngươi làm cái gì?” Thẩm Dũng quay sang nói với Liên Nhi, “Trở lại, nói chúng ta không đi!”
Liên Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: “Người ta nói mời Thiếu phu nhân, không nói mời thiếu gia.”
“Cái gì?” Thẩm Dũng trừng nàng, Liên Nhi nhăn mặt với hắn.
“Gặp mặt ở đâu?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Nha đầu đưa thiệp nói, ở đình Mẫu Đơn bên trong vườn trà Tử Trúc ở thành đông.” Liên Nhi trả lời, “Phương Dao kia còn truyền lời, nói thiếu phu nhân nhất định phải đến, có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Vườn trà Tử Trúc sao?” Thẩm Dũng khinh thường bĩu môi nói, “Đây là nơi đám văn nhân thi sĩ làm bộ làm tịch a.”
“Làm bộ làm tịch?” Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi.
“Chính là tụ tập cùng một chỗ, ngâm thơ làm văn vân vân.” Thẩm Dũng thờ ơ nói, “Đám người này chỉ cần trên cây rơi xuống một trái cũng phải cố làm ra vẻ buồn khổ sầu não nửa ngày.”
Phương Nhất Chước càng thêm khó hiểu, hỏi: “Trên cây rơi xuống một trái, vì sao phải buồn khổ? Không phải là nên vui vẻ sao?”
Thẩm Dũng cười, xoa xoa mặt nàng, “Cho nên mới nói ngươi không giống bọn họ, ta thấy Phương Dao kia rất quái đản, hết lần này đến lần khác đến tìm chúng ta, lần này không biết muốn làm gì, không cần để ý tới cô ta! Đi, nương tử, hai chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Phương Nhất Chước nhìn tấm danh thiếp kia một chút, lại nói: “Tướng công, buổi chiều ngươi ở đây đọc sách đi.”
“A?” Vùng xung quanh lông mày của Thẩm Dũng đều nhăn lại, hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Đi chỗ đó để làm gì.” Thẩm Dũng không thoải mái, “Đám người đọc sách ra vẻ đạo mạo đó thật ra là bỉ ổi nhất.”
Phương Nhất Chước dùng ngón tay búng lỗ tai hắn, “Tướng công a, hiện tại ngươi chẳng phải cũng là người đọc sách sao?”
“Ta tất nhiên không giống bọn họ.” Thẩm Dũng vung đầu, “Ta còn luyện võ nữa.”
“Thế ngươi đi luyện đi.” Phương Nhất Chước vào trong nhà, đổi một chiếc áo màu hoa sen, một cái quần dài có thêu lá sen lớn và một đôi giày thêu màu trắng, nói với Liên Nhi mang theo một cái giỏ, và một ít bạc vụn ra khỏi phủ, chuẩn bị đi gặp Phương Dao, tiện thể đi chợ mua thức ăn.
Thẩm Dũng kéo lấy quần áo ngăn không cho nàng đi nhưng cuối cùng Phương Nhất Chước vẫn trốn thoát được. Thẩm Dũng vô cùng bất mãn cầm sách hờn dỗi ở trong sân, tâm tư đều đặt trên người Phương Nhất Chước, làm sao còn có thể tập trung tinh thần để đọc sách đây? “Thiếu gia, trên ghế có phải có thứ gì hay không?” Một bên, Tiểu Kết Ba thấy thế hỏi Thẩm Dũng, “Làm sao cứ phải lăn qua lăn lại?”
Thẩm Dũng đột nhiên xoay người ngồi thẳng dậy, Tiểu Kết Ba giật mình nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn hắn.
“Tiểu Kết Ba.” Thẩm Dũng đứng lên, nói: “Đi, chúng ta đi đến vườn trà Tử Trúc.”
“Đi nơi đó làm gì?” Khuôn mặt Tiểu Kết Ba nhăn như quả táo héo, bất mãn nói, “Nơi đó đều là đám mọt sách, chỉ biết dùng miệng nói linh tinh.”
“Nhưng nương tử ta đang ở đó!” Thẩm Dũng càng thêm tức giận.
“Thiếu phu nhân không phải đi gặp Phương Dao sao?” Tiểu Kết Ba hỏi: “Ngài khẩn trương cái gì, Phương Dao là một cô nương.”
“Nàng đúng là một cô nương, thế nhưng trong vườn trà Tử Trúc vẫn có rất nhiều thư sinh!” Vẻ mặt Thẩm Dũng không thoải mái.”Nương tử ta lại mặc đẹp như vậy, không thể để cho bọn họ chiếm tiện nghi được.”
Tiểu Kết Ba không nhịn được khóe miệng giật giật: “Thiếu gia, không cần lo lắng cái này, Thiếu phu nhân một thân công phu, cả hai cánh tay của đám thư sinh cộng lại cũng không có lực bằng một ngón tay của nàng. Ai dám đánh nàng, không biết chừng bị nàng đánh lại đến răng rơi đầy đất cũng nên?”
“Đi.” Thẩm Dũng trừng mắt, “Thế nào cũng là nương tử của ta, thiếu phu nhân của ngươi, không đi cũng phải đi.”
“Ai.” Tiểu Kết Ba kéo hắn, hỏi: “Ngài cứ thế này mà đi sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng gật đầu.
“Vậy không được!” Tiểu Kết Ba lắc đầu, “Dù sao cũng phải sửa sang một chút.”
“Sửa sang cái gì? Cũng không phải là cô nương.” Thẩm Dũng không để ý tới hắn.
“Không được.” Tiểu Kết Ba kéo hắn vào trong phòng, “Kiểu gì cũng phải đứng cùng một chỗ với đám thư sinh kia, nếu ngài cứ ăn mặc thế này mà đi, chẳng phải sẽ khiến thiếu phu nhân nhìn thấy ngài không bằng bọn họ?”
…
“Ừ nhỉ!” Thẩm Dũng cả kinh, nếu như vậy thì thật là nguy, liền vội vàng chạy vào trong nhà thay quần áo.
…
Lại nói Phương Nhất Chước dẫn theo Liên Nhi, chậm rãi đi đến Vườn trà Tử Trúc.
Liên Nhi hỏi: “Thiếu phu nhân, tiểu thư kia tìm cô làm cái gì vậy?”
Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Cái này ta cũng không biết, chắc là có chuyện gì muốn nói.”
“Có thể có chuyện gì nhỉ?” Liên Nhi lại hỏi, “Thiếu phu nhân, cô thật sự là gả thay sao?”
Phương Nhất Chước khẽ cười cười, gật đầu.
“Thật tốt nha.” Liên Nhi đột nhiên vỗ tay, “May mà là Thiếu phu nhân gả đến, nếu không chúng ta sẽ không được ăn cơm ngon như vậy.”
Phương Nhất Chước xoa xoa bím tóc của nàng, “Ngươi là thích ta hay là thích cơm ta nấu?”
“Đều thích.” Liên Nhi sôi nổi chạy ở phía trước, nói: “Thiếu phu nhân, ta nghe người ta nói, vườn trà Tử Trúc không phải người nào cũng có thể đi vào, bên trong rất đẹp, hôm nay vừa dịp có thể mở rộng tầm mắt, Liên Nhi rất thích người đọc sách.”
Hai chủ tớ vừa nói vừa cười đi đến vườn trà Tử Trúc, đi tới cửa lớn, có người đi ra ngăn lại, hỏi: “Cô nương không phải khách quen của vườn trà Tử Trúc, là có người mời sao? Ta có thể nhìn danh thiếp một chút hay không?”
Phương Nhất Chước đưa ra thiệp mời của Phương Dao, hạ nhân nhìn thoáng qua, liền để Phương Nhất Chước tiến vào bên trong, chỉ chỉ cầu chín khúc phía trước, nói: “Cô nương đi dọc theo cây cầu đó, vòng qua một ao sen, phía cuối chính là tọa đình, Phương Dao tiểu thư đang chờ ở đó.”
Phương Nhất Chước nói một tiếng cảm ơn, rồi dẫn theo Liên Nhi cùng đi vào.
Bên trong vườn trà Tử Trúc bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, dưới cầu nhỏ nước chảy róc rách, đình đài lầu các xa hoa, thỉnh thoảng có thể thấy bên cạnh bàn đá, tụ tập hai ba thư sinh, hoặc ngâm thơ hoặc tác phú, chuyện trò vui vẻ.
Phương Nhất Chước đến, khiến cho không ít người quan tâm.
Ở đây cũng có nữ tử, thế nhưng ăn mặc trang phục đều thanh cao, phần lớn đều là y phục trắng, không trang điểm.
Phương Nhất Chước mặc một thân quần áo màu hồng cánh sen, tóc vấn lên bên trên có cài trâm, đằng sau còn dẫn theo một nha hoàn mang cả giỏ đựng thức ăn.
Đám thư sinh này đều đã nghe Phương Dao nói qua, nghĩ đây chính là tiểu nương tử của Thẩm Dũng, cảm thấy rất dễ nhìn, gả cho Thẩm Dũng thật đáng tiếc.
Mà nhiều cô nương, lại cảm thấy Phương Nhất Chước có chút tục khí, không thích hợp với những nơi thanh nhã như thế này.
Liên Nhi theo sau Phương Nhất Chước, hỏi: “Thiếu phu nhân, bọn họ hình như đều đang nhìn chúng ta “
“Bởi vì chúng ta lần đầu tiên tới đây.” Phương Nhất Chước vỗ vỗ vai Liên Nhi, để nàng không quá khẩn trương.
“Thiếu phu nhân, tại sao những cô nương tiểu thư ở đây đều mặc đồ trắng vậy? Là đang chịu tang sao?” Liên Nhi nhìn bản thân mình mặc áo vàng nhạt còn có váy hoa màu xanh, có chút không được tự nhiên,
Lại đi về phía trước vài bước, liền thấy một đình viện xung quanh trồng rất nhiều hoa, ngồi trong đình chính là Phương Dao, và nha hoàn Kinh Nhi của nàng.
Phương Nhất Chước dẫn theo Liên Nhi đi vào trong đình.
Phương Dao cười cười bắt chuyện, “Phương cô nương.”
Liên Nhi nheo lại con mắt, nhìn Phương Dao và Kinh Nhi một chút, chỉ thấy Phương Dao kia quả thật xinh đẹp, còn Kinh Nhi lại liếc mắt nhìn đi nơi khác, dường như không quá để ý đến Phương Nhất Chước, liền nhỏ giọng nói: “Là Thẩm phu nhân.”
Phương Dao ngẩn người, Phương Nhất Chước kéo búi tóc của Liên Nhi, Liên Nhi mới gãi đầu không nói nữa.
Phương Nhất Chước ngồi xuống, hỏi: “Phương tiểu thư, tìm ta đến có chuyện gì?”
“À.” Phương Dao cười nói, “Ta nghe phụ thân nói, cô ở nơi đây không có người thân, sợ cô buồn chán, bình thường ta hay tới nơi này tiêu khiển, nếu như rảnh rỗi, cô cũng có thể đến đây ngồi một chút, uống chén trà.”
Phương Nhất Chước gật đầu, trong lòng tự nói, tuy rằng Phương Dao có ý tốt, có điều là nếu bảo nàng ở chỗ này nhìn đám tài tử kia ngâm thi tác phú, không bằng đi theo tướng công điều tra án còn thú vị hơn. Nhưng người ta có ý tốt, Phương Nhất Chước cũng không thể cự tuyệt thẳng thừng liền cười gật đầu. Liên Nhi ở bên cạnh lại nhỏ giọng lầm bầm, “Thiếu phu nhân của chúng ta còn bề bộn nhiều việc.”
Phương Nhất Chước lại kéo tay áo của nàng.
Kinh Nhi bưng một chén trà đến cho Phương Nhất Chước, Phương Dao liền hỏi: “Nhất chước cô nương, mấy ngày nay có khỏe không? Có chuyện gì cần giúp đỡ hay không?”
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cũng không có gì, tất cả đều rất hài lòng.”
“À.” Phương Dao lại có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, liền quay ra nói với Kinh Nhi, “Kinh Nhi, ngươi đi xuống nghỉ một chút đi.” Rồi quay sang nhìn Liên Nhi, hỏi: “Có muốn ăn chút trái cây hay không?”
Liên Nhi biết đại khái là Phương Dao có chuyện muốn nói riêng với Phương Nhất Chước, liếc mắt sang nhìn Phương Nhất Chước, thấy nàng gật đầu với mình, sau đó cùng Kinh Nhi đi ra ngoài.
Chờ hai tiểu nha đầu đi khỏi, trong đình chỉ còn lại có Phương Dao và Phương Nhất Chước.
Phương Dao nhấp một ngụm trà, cân nhắc một chút rồi nói, “Phương cô nương, nói thật, lúc đầu ta cũng không biết phụ thân tìm người thay ta gả đi, nếu là phụ thân sớm nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ không đáp ứng.”
Phương Nhất Chước gật đầu, ý bảo mình hiểu.
“Cô … không muốn nói gì sao?” Phương Dao hỏi Phương Nhất Chước, cảm thấy nha đầu kia có phải hơi ngu ngốc hay không, tại sao chuyện gì cũng không nói?
Phương Nhất Chước chỉ lắc đầu, không rõ Phương Dao muốn nghe chuyện gì.
“Vậy ta đây nói thẳng.” Phương Dao nói, “Ngày đó ở bên trong ngõ nhỏ, hành động của Thẩm Dũng cô cũng thấy đấy, bình thường hắn cũng vô lại như vậy sao?”
Phương Nhất Chước ngẩn người, đột nhiên nhớ đến hành động cởi quần áo hù dọa Phương Dao và Kinh Nhi của Thẩm Dũng hôm đó, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Phương Dao sững sờ một chút, Phương Nhất Chước sao lại có thể cười được?
“Khụ khụ.” Phương Nhất Chước ho khan một tiếng, nói: “Bình thường tướng công rất tốt.”
Phương Dao vốn tưởng rằng Phương Nhất Chước đối với Thẩm Dũng ít nhiều cũng có oán hận, không nghĩ tới một câu cũng không có, trong lòng lại cảm thấy nàng thật đáng thương, cô nương này nhất định không biết tiếp thu, suy nghĩ phu quân như trời chắc đã ăn sâu vào trong ý thức, kể cả phu quân không tốt vẫn cho là tốt.
Phương Nhất Chước nhìn trái phải một chút, chỉ thấy không ít bức tranh được treo trên lan can, liền tiến đến gần nhìn, cười hỏi, “Những bức tranh này là ngươi vẽ sao?”
“Ừ.” Phương Dao gật đầu, “Đúng là của ta.”
“Thật là đẹp.” Phương Nhất Chước chọn trong đó một bức tranh vẽ địa lan, cầm lấy lên nhìn kỹ, cảm thấy rất đẹp, có điều không biết thêu lên mặt trên vạt áo của Thẩm Dũng có hợp không? Hắn có một chiếc áo choàng ngắn, mặc vào nhìn hơi cứng nhắc, nếu như dùng chỉ trắng thêu hoa văn này lên chắc chắn sẽ dễ nhìn hơn, có điều lấy tính cách của Thẩm Dũng, chắc chắn sẽ không chịu mặc quần áo có thêu hoa lan thế này.
Phương Dao ở phía sau nhìn hành động của Phương Nhất Chước, cảm thấy nàng không giống người có tâm sự nặng nề, thần tình trên mặt như là một tiểu nương tử hạnh phúc, bộ dạng hoàn toán khác người bị khi dễ.
Đúng lúc này, Liên Nhi vội vã chạy chạy đến, nói: “Thiếu phu nhân Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở bên ngoài cùng đám hạ nhân đánh nhau.”
“Cái gì?” Phương Nhất Chước sửng sốt, vội vàng hỏi, “Hắn tới đây sao?”
“Đúng vậy, nhất định là do Tiểu Kết Ba khuyến khích, trở lại phải đánh cái mông hắn!” Liên Nhi cầm trong tay bánh hạnh nhân, hô lên: “Người coi cửa ngăn không cho thiếu gia vào, thiếu gia hỏi cô có phải đang ở bên trong hay không, bọn họ nói đúng, thiếu gia cũng muốn vào, nói là người một nhà.”
“Sau đó thì sao?” Phương Nhất Chước vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
“Không biết người nào không có mắt, nói vài câu thiếu gia không thích nghe, thiếu gia liền bắt đầu đánh nhau.”
Phương Nhất Chước vội vã chạy ra, chạy đến cửa vừa nhìn liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm, Thẩm Dũng chỉ đem người đánh ngã trên mặt đất, rồi đi vào trong mà thôi.
“Tướng công.” Phương Nhất Chước chạy ra, Thẩm Dũng thấy nàng liền nắm lấy cổ tay kéo đi, nói: “Đến những nơi như thế này làm gì? Ở đây đều là tiên nhân ở trên trời, không ăn ngũ cốc hoa màu, không ăn khói lửa nhân gian, không giống với người thường chúng ta. Mẹ ôi, ngay cả túi gạo cũng khiêng không nổi còn tự nhận là đại trượng phu, có thể ra trận giết địch.”
“Ai chọc giận ngươi thế?” Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng chạy ra bên ngoài, thấy vẻ mặt mất hứng của hắn, vội vàng hỏi.
Lúc này, Phương Dao cũng đi ra, Kinh Nhi vừa thấy Thẩm Dũng liền sợ hãi, trốn sang một bên, kéo tay nàng, “Tiểu thư, đừng đi, người kia rất thô lỗ, hắn vừa đánh người đó!”
Phương Dao thấy Thẩm Dũng gắt gao kéo Phương Nhất Chước đi ra ngoài, cảm thấy nam nhân này đúng là hung ác, nhân tiện nói: “Đối với thê tử phải yêu thương mới phải, sao có thể thô bạo giống như ngươi?!”
Thẩm Dũng đi tới cửa, nghe thấy thế quay đầu lại, “Gì?”
Phương Dao thấy hắn cũng hoảng sợ, ngay lập tức có một đám văn sinh công tử vội vàng lên chắn cho nàng, nói: “Dao cô nương, nàng đừng nói chuyện với loại người như thế này, quên đi, ý tốt của nàng cũng không được người ta hồi báo đâu.”
Thẩm Dũng bật cười, hỏi Phương Nhất Chước, “Nương tử, cô ta gọi nàng đến có ý tốt gì thế?”
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “À, Phương tiểu thư hỏi chuyện sinh hoạt của ta có hài lòng hay không, có trắc trở gì hay không?”
Thẩm Dũng gật đầu, hỏi: “Vậy ngươi trả lời như thế nào?”
Phương Nhất Chước nói, “Ta nói không có rắc rối gì nha.”
Thẩm Dũng cười lạnh một tiếng, “Ngươi không nên nói không có, bọn họ không thích nghe lời đó.”
Phương Nhất Chước không hiểu.
Thẩm Dũng nói, “Điều bọn họ muốn nghe chính là những ngày qua ngươi có nhiều khổ sở thế nào, ta đối với ngươi vô cùng thô lỗ ra sao, rồi bọn họ sẽ tìm cách giúp đỡ ngươi, như thế không phải bọn họ có thể giả bộ nhân nghĩa thánh đức sao.”
Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn Phương Dao, chỉ thấy Phương Dao mặt đỏ lên, có chút buồn bực.
“Thẩm Dũng.” Có mấy kẻ văn sinh công tử có vẻ to gan nói, “Đông Hạng phủ này ai chẳng biết bộ mặt thật của ngươi, một cô nương nhà lành đi theo ngươi, có thể sống hạnh phúc sao, ngươi xem hôm nay ngươi hành động như vậy, thật giống như sài lang hổ báo.”
“Sài lang hổ báo thì làm sao?” Thẩm Dũng nhớn mi, “Sói ác so với chó vẫn tốt hơn, các ngươi không phải nam nhân cũng không làm sài lang hổ báo, lẽ nào là vịt gà cá chó lợn dê bò sao?!”
“Phốc…” Phương Nhất Chước bị lời nói của Thẩm Dũng chọc cho bật cười, nàng nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng thấy nàng cười cũng muốn cười theo, hai người biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn nhau.
“Ai, quên đi, đừng để ý tới bọn họ.” Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước trở về, “Chết đói mất, nương tử về nhà làm cơm thôi.”
“Chậm đã.” Tên thư sinh lúc nãy bị đánh xoa xoa ngực, nói: “Ngươi muốn đánh ta thì có thể đánh sao? Ta phải lên phủ nha cáo trạng ngươi.”
Phương Nhất Chước nhíu mày, Thẩm Dũng rất lâu rồi không có đánh người, lần này nhất định có nguyên nhân.
Thẩm Dũng lại quay đầu cười, nói: “Đồ hèn nhát, là nam nhân có bản lĩnh thì đánh trả lại, bị người đánh liền chạy đi báo quan, không bằng ngươi trực tiếp về nhà tìm mẫu thân khóc lóc kể lể đi.”
“Ngươi…” Thư sinh kia mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Dũng tiếp tục kéo Phương Nhất Chước đi, nói: “Ta mặc kệ cái gì mà Trúc viên Duẩn viên (duẩn là măng), các ngươi làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt của các ngươi, đừng quấy rối đến chúng ta! Đây là nương tử của ta, các ngươi một đám nam nhân đem nương tử ta gọi vào bên trong còn không cho ta tiến vào, đừng nói đánh người, phóng hỏa đốt vườn của các ngươi quan phủ cũng không thể nói được gì.”
Đám văn nhân đều lắc đầu, cảm thấy Thẩm Dũng xúc phạm vô lý, căn bản không thể lý luận, quả nhiên người và người không giống nhau.
“Dao cô nương, quên đi.” Vài vị công tử ở một bên khuyên Phương Dao, “Người như thế không có thuốc nào cứu được, dã man chưa được khai hóa, cô nương kia cũng không biết phản kháng, có ý tốt cứu nàng, nhưng nàng lại không cảm kích.”
Phương Dao thấy cũng đúng, chính mình có ý tốt muốn hỏi xem Phương Nhất Chước có phải đang gặp khó khăn, muốn giúp đỡ nàng, nhưng chính mình lại như đang làm chuyện xấu, thật uổng công.
Liên Nhi ở một bên trừng mắt nhìn, đột nhiên dậm chân nói, “A! Ta biết rồi, Thiếu phu nhân, các nàng không phải mời chúng ta đến uống trà, mà là muốn chia rẽ cô cùng thiếu gia!”
Tất cả mọi người sửng sốt, Tiểu Kết Ba ở một bên gật đầu, nói: “Liên nhi, ngươi cũng có lúc thông minh đấy chứ.”
Liên Nhi quay đầu nhăn mặt với một đám người, “Người xấu!”
“Không phải như thế!” Phương Dao vội vàng giải thích, “Ở trên đường, ta ngẫu nhiên gặp Thẩm Dũng vài lần, thấy hắn thô lỗ vô lễ, thì nghĩ hắn có thể khi dễ Phương cô nương. Mặt khác, ngày đó Phương cô nương gả cho Thẩm Dũng, cũng là lỗi của cha ta, ta chỉ là muốn sửa chữa một chút.”
Đám thư sinh đều gật đầu, trong lòng bất bình thay cho Phương Dao, ý tốt lại bị sét đánh.
Phương Nhất Chước nhìn Phương Dao, nói: “Phương cô nương, cô nghĩ nhiều quá rồi, tướng công đối với ta rất tốt.”
Tất cả mọi người lại sửng sốt.
“Tướng công không phải người như các ngươi nghĩ, cuộc sống của ta rất khá, cũng rất thấy đủ, ta không hề trách cô và Phương lão gia, ngược lại còn muốn cảm tạ các ngươi.” Phương Nhất Chước đang nói, lại bị Thẩm Dũng túm lấy, nói: “Nương tử, ngươi nhiều lời với bọn họ làm gì? Bọn họ không thích nghe điều này, có nói bao nhiêu lần, dù rằng là sự thật, nhưng bọn họ cũng sẽ nghĩ là ngươi muốn giữ sĩ diện nên mới lừa gạt bọn họ!”
Phương Nhất Chước nhíu mày, khó hiểu nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng duỗi tay kéo nàng đến bên người, ghé miệng đến đôi môi đang cong lên của nàng hôn một cái, thấy thế đám văn sinh công tử lại hít vào một ngụm khí lạnh, Liên Nhi vội vàng che mắt lại, “Ai, mắc cỡ chết được!”
Thẩm Dũng hôn xong, lại quay sang đám thư sinh, nói: “Đây là nương tử ta, lần sau các ngươi đừng tìm nàng gây phiền phức, nếu không ta thấy một lần đánh một lần!” Nói xong, kéo Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng tới tận sau gáy, bước nhanh đi, trong miệng còn nhắc, “Trở về xem ít sách một chút, cẩn thận nhìn nhiều lại trở nên ngu đần!”
Chờ Thẩm Dũng đi xa, đám thư sinh mới hòa hoãn lại, khuyên giải an ủi Phương Dao, “Dao cô nương, nàng đừng lo cho cô nương kia nữa, nàng cũng đã tận lực rồi, tất cả đều là tự nàng chịu khổ.”
Phương Dao phục hồi lại tinh thần, nhìn mọi người, gật gật đầu, dẫn Kinh Nhi đi thu thập một chút, lại thấy được bức địa lan Phương Nhất Chước vừa nhìn chằm chằm, cảm thấy là lạ, rồi vội vàng trở về phủ.
Đêm đó, Thẩm Dũng ngồi ở ghế đá trong sân, gặm trứng cuốn đậu đỏ thịt chân giò hun khói Phương Nhất Chước làm, thấy Phương Nhất Chước ở một bên cầm quần áo của hắn không biết thêu cái gì, liền hỏi: “Nương tử, vẫn không để ý ta sao? Chỉ là hôn một cái thôi mà, ngươi là nương tử của ta, không được hôn sao?”
Phương Nhất Chước ngẩng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Dũng nâng mặt, “Mặt dày thì làm sao? Ta cứ không biết xấu hổ đó!”
Phương Nhất Chước cúi đầu tiếp tục thêu, có điều khóe miệng lại mang theo nụ cười, trong ngực ngọt ngào.
Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, liếc thấy áo Phương Nhất Chước không có cổ cao để hở ra một đoạn cổ trắng ngần, tự nhủ lát nữa trước khi đi ngủ phải nhớ hôn một cái.
Tiểu Kết Ba, Liên Nhi và Tiểu Thạch ngồi xổm ở cửa phòng bếp, trên tay nâng một mâm trứng cuốn lớn. Đây là lúc Phương Nhất Chước trở về làm cho bọn hắn. Trước dùng hành lá trứng gà tráng thành một lớp vỏ lớn, trên mặt trứng tráng trải một lớp bột đậu đỏ, sau đó xếp thịt chân giò hun khói lên, đem trứng cuốn lại, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn. Mùi vị đặc biệt cực kỳ, hương đậu đỏ thơm ngậy, thịt chân giò hun khói mặn mặn, bên ngoài là lớp trứng xốp, mấy đứa nhỏ ăn đến nỗi không dừng lại được.
“Thiếu gia, chiêu vừa rồi của ngài đúng là hăng hái!” Tiểu Kết Ba sau đó ngồi xổm ở cánh cửa nói với Thẩm Dũng, “Làm nam nhân, đúng là nên có bộ dạng đó.”
Tiểu Thạch không quá rõ ràng, liền hỏi Liên Nhi và Tiểu Kết Ba, “Đám thư sinh đó, vì sao lại nói thiếu gia đối với thiếu phu nhân không tốt?”
Tiểu Kết Ba nhăn mặt nhăn mũi, “Cái đó gọi là suy bụng ta ra bụng người, như việc ta thấy ăn bánh nhân đậu xanh là ngon nhất, nhìn ngươi ăn bánh nhân đậu đỏ liền cảm thấy ngươi thật đáng thương.”
“Đúng! Lời này thật có lý!” Thẩm Dũng chỉ chỉ Tiểu Kết Ba, dựng ngón tay cái lên với hắn.
“Hừ!” Liên Nhi nhai trứng cuốn đậu đỏ, căm giận nói, “Thực sự, ta sau này sẽ không lấy kẻ đọc sách nữa! Đúng là một lũ mọt sách.”
Mọi người đang nói giỡn, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này, chỉ thấy có một hạ nhân chạy tới nói, “Thiếu gia!”
“Ừ?” Thẩm Dũng nhìn hắn.
“Phương Thọ đến cửa nhà chúng ta gây náo loạn.” Người đến thấp giọng nói, “Có người nói là Phương tiểu thư hôm nay trở về liền bị bệnh, mọi người ở vườn trà đều nói là bị ngươi dọa!”
“Ta phi!” Thẩm Dũng dựng đứng lên nói, “Ai mà biết nàng ăn cái gì đó không sạch sẽ, có liên quan rắm gì đến ta?!”
“Để ta đi xem một chút.” Phương Nhất Chước đứng lên, Thẩm Dũng muốn đi theo, nàng lại ngăn hắn, “Chờ một chút, ngươi đừng đi, bọn họ chính là không muốn buông tha ngươi, Tiểu Kết Ba, ngươi đi theo ta, lát nữa quay về báo tin!”
“Được!” Tiểu Kết Ba đem cái mâm nhét vào trong tay Liên Nhi rồi chạy đi theo Phương Nhất Chước.
Thẩm Dũng ở trong sân đi lại vài vòng, duỗi chân đá vào cái ghế, “Đúng là tìm xui!”
Danh sách chương