Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng ra khỏi nha môn,
hỏi thăm một đường, rốt cục biết được Trương Văn Hải ở bên trong Lương
viên phía thành Nam của Đông Hạng phủ. Đó là nơi ở trước đây của sư phụ
hắn, có người nói Trương Văn Hải từ nhỏ đã mất cha mẹ, là Lương phu tử
một thân nuôi dạy hắn, hai người tình như cha con. Vừa vặn Lương lão phu tử cũng không có con cái, bởi vậy hai người sống nương tựa lẫn nhau
trong một nhà, tình cảm sâu nặng.
“Lương lão phu tử đã chết, vậy Trương tú tài nhất định rất thương tâm.” Phương Nhất Chước nói với Thẩm Dũng, “Cho nên mỗi ngày hắn mới mượn rượu giải sầu.”
“Ai bảo bản thân hắn tự gây họa.” Thẩm Dũng khinh thường nói, “Kỹ nữ kia có thật sự tốt? Lại khiến cho mọi chuyện trở nên long trời lở đất như vậy? Coi như là thật tình yêu thương nhưng thân là nam nhân tốt xấu gì cũng phải có trách nhiệm. Đến khi xảy ra chuyện sai lầm như vậy mới hối hận thì có ích lợi gì, cho nên mới nói thư sinh thối đều là loại đức hạnh này, nhu nhược thiếu quyết đoán.”
Phương Nhất Chước mỉm cười nhìn hắn: “Tướng công, có một số việc rất khó nói, tình cảnh của mỗi người không giống nhau.”
Thẩm Dũng nhún nhún vai, dù sao thì hắn cũng không quá nhu nhược vậy, làm việc dây dưa không dứt, càng về sau lại liên lụy phiền khổ nhiều người.
Hai người ở bên ngoài thành Nam vòng vo vài lượt, rốt cục cũng tìm được “Lương viên” ẩn sâu trong một ngõ nhỏ.
Tòa nhà đã cũ, cửa gỗ màu đen, bên trên có một tấm bảng nhỏ mang vẻ thư hương*, bảng đen chữ trắng, trên đề hai chữ “Lương viên”. Phía dưới mái hiên, treo đèn lồng giấy màu trắng, mặt trên không có chữ, ngay cả một chữ “điện”** cũng không có, nhưng lại mang bao nhiêu âm u thê lương.
*Thư hương: nghĩa là nho học, ở đây ý là tấm bảng có vẻ của nhà nho.
**Đèn lồng màu trắng trong quan niệm của người Trung Quốc mang ý nghĩa đau buồn, được dùng trong tang lễ, bên trên đèn thường có chữ “Điện” – 奠, nghĩa là cũng, tế.
Thẩm Dũng cũng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, Phương Nhất Chước tiếp lấy hộp thức ăn trên tay Thẩm Dũng, Thẩm Dũng bước lên ba bậc thang bằng đá, nâng tay khẽ đập cửa.
Sau hai tiếng “cộc cộc”, bên trong cánh cửa không người đáp lại.
Lại gõ cửa một lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Tiếng “kẽo kẹt” bỗng nhiên vang lên, là hộ gia đình sát vách mở cửa sổ ra, một nha đầu không lớn không nhỏ ló đầu ra, hỏi: “Các ngươi tìm Lương phu tử sao? Trước đây không lâu đã qua đời rồi.”
“À, chúng ta tìm Trương tú tài.” Phương Nhất Chước nói.
“Tìm kẻ lang tâm cẩu phế* đó làm chi?” Vẻ mặt cô nương kia chán ghét, lập tức muốn đóng lại cửa sổ.
*Lang tâm cẩu phế: lòng lang dạ sói, nghe lòng lang dạ sói ác quá nên ta để nguyên văn..
Thẩm Dũng vội vàng cản lại, nói: “Cô nương chờ một chút, ta là học trò của Lương phu tử, nghe nói sư phụ bị Trương tú tài kia làm cho tức mà ra đi, cho nên muốn tìm tú tài kia hỏi chuyện một chút.”
“À…” Nha đầu kia lại mở cửa sổ ra, nhìn Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước một chút, thở dài: “Các ngươi nếu tìm hắn để tính sổ, thì thôi đi, từ khi Lương phu tử mất, tú tài kia cũng không biết bị bao nhiêu người đánh, nhưng mỗi lần đánh hắn, chẳng qua hắn chỉ cười khúc khích mà thôi, còn nói đáng đánh, sau này tất cả mọi người đều nghĩ hắn điên rồi, cũng không làm khó hắn nữa.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước âm thầm nhíu mi, có chút thương cảm với thư sinh này.
“Vậy bây giờ hắn có ở trong Lương viên không?” Thẩm Dũng hỏi.
“Có, chắc giờ này đang uống rượu say đi.” Nha đầu nói: “Các ngươi có gõ cửa đến nửa đêm, hắn cũng chưa chắc đã tỉnh mà ra mở cửa, có lẽ phải chờ tới khi hắn đi mua rượu mới ra ngoài.”
“Hắn không ăn cơm sao?” Phương Nhất Chước nhịn không được hỏi.
“Ăn cơm gì, hắn chính là muốn tìm đường chết.” Nha đầu lắc lắc đầu, lúc này, chợt nghe thấy phía sau nàng có một thanh âm già nua hỏi: “Ny tử, nói chuyện cùng ai đó?”
“Bà nội.” Tiểu nha đầu quay đầu lại, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước thấy một lão thái thái tóc trắng xoá đi tới.
“Bọn họ tìm Trương tú tài.” Tiểu nha đầu tiến lại đỡ lão thái thái kia.
Lão thái thái nhìn Thẩm Dũng một chút, có chút lo lắng: “Các ngươi đừng đánh hắn, hắn là người tốt.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều thở phào nhẹ nhõm, trên đời này còn có một người nói tú tài kia là người tốt.
“Lão nhân gia, chúng ta không đánh hắn, tìm hắn hỏi một chút chuyến thôi.” Thẩm Dũng nói: “Ta muốn biết, Lương phu tử chết như thế nào.”
“Ai… Lương phu tử cũng không biết vì sao lại đột nhiên chết.” Lão thái thái lắc đầu, “Trước đó ta cùng ông ấy trò chuyện, ông ấy nói đã nghĩ thông suốt, không phải chỉ là yêu một kỹ nữ thôi sao, cũng không phải là lỗi lầm gì quá lớn, hài tử đó cũng tốt… Nhưng ngày thứ hai liền tự sát, làm hại hài nhi kia giờ đây điên điên khùng khùng.”
“A?” Thẩm Dũng sửng sốt, hỏi: “Lão nhân gia, ngươi nói là… Lương phu tử đã nghĩ thông suốt? Nói không phản đối Trương tú tài cưới kỹ nữ kia?”
“Ừm.” Lão thái thái gật đầu: “Ta cùng với phu tử có đôi khi ngồi ở trong sân nói chuyện, hắn tuy rằng đối với Văn Hải đúng là nghiêm khắc, thế nhưng cũng vô cùng thương yêu. Hơn nữa, có ai chưa trải qua thời trẻ, chuyện tình cảm đâu có thể nói bằng miệng là rõ ràng. Lương phu tử sở dĩ phản đối là sợ Văn Hải sau này hối hận, nhưng hài tử này nếu đã hiểu rõ mọi chuyện mà vẫn kiên quyết… Như vậy thì tùy hắn thôi, không phải con cháu tự có con cháu phúc sao, đây chính là nguyên văn lời nói của phu tử với ta, nhưng ai biết ngày thứ hai liền chết?”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước trong lòng bồn chồn, cái này có chút kỳ quặc.
“Lão nhân gia, vậy kỹ nữ kia thì sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Sau này nàng thế nào?”
“À… Ta nghe nói, kỹ nữ kêu Loan nhi, sau khi biết chuyện của Trương tú tài, trong lòng áy náy cộng thêm chịu không nổi nghìn người chỉ trích, sau đó nhảy xuống sông tự tử.”
“Cũng chết sao?” Thẩm Dũng giật mình không thôi.
“Không, có người đã cứu được.” Lão thái thái thở dài, nói: “Có điều nàng cũng không còn tâm tư nữa, Trương tú tài vốn đã chuẩn bị cho tốt bạc chuộc thân cho nàng, mang nàng ra khỏi Yến Thúy Lâu, sau này Loan Nhi lại đến Trường Nhạc am.”
“Đi làm ni cô sao?” Thẩm Dũng nhíu mi, “Có xuống tóc không?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, Thẩm Dũng có đôi khi tưởng sự tình cùng người khác cũng không như nhau.
“Ài…” Lão thái thái lắc đầu, “Chuyện này… ta không biết, có điều tú tài cùng nàng cũng không gặp mặt nữa.”
“Tại sao có thể như vậy, dù sao cũng là một đoạn nhân duyên.” Phương Nhất Chước lẩm bẩm.
“Ta đã thấy qua Loan Nhi kia, rất đẹp.” Lúc này, tiểu nha đầu kia đột nhiên nhỏ giọng nói : “Giọng nói cũng dễ nghe, nàng ở trong Lương viên đánh một khúc nhạc, hát một điệu hát dân gian, thanh âm giống như chim hoàng oanh, thảo nào Trương tú tài lại say mê nàng.”
“Nàng đã tới Lương viên rồi sao?” Thẩm Dũng có chút bất ngờ, “Cũng đã gặp qua Lương phu tử?”
“Đã gặp qua!” Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: “Cho nên mới nói nàng dụ dỗ người khác, mới gặp một lần mà ngay cả phu tử cũng trở nên hồ hồ đáp ứng chuyện hôn sự của nàng cùng tú tài… Ai nha.”
Nha đầu còn chưa nói dứt lời, cái lỗ tai đã bị lão thái thái túm lấy, oán trách nói, “Ngươi cũng học người ta phán xét này nọ!”
“Ai nha, không dám bà nội…” Tiểu nha đầu vội vàng xin tha.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước hỏi xong sự tình, Phương Nhất Chước liền đưa cho nha đầu kia một ít trứng cuốn, nha đầu nói tạ ơn, rồi sau đó đóng cửa lại, cùng bà nội trở vào trong nhà.
Trở lại cửa cổng của Lương viên, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đứng suy nghĩ một chút.
Thẩm Dũng ôm cánh tay, vuốt cằm hỏi: “Nương tử, có gì khả nghi không?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu : “Nói không thích hợp lắm!”
“Đúng vậy, nếu đã đáp ứng rồi, vì sao đang yên đang lành lại đi tự sát?” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, lại nói: “Đúng rồi, chuyện của thư sinh mấy ngày trước, Tiểu Kết Ba đã thăm hỏi được thư sinh kia hắn bán đi khế đất, chỉ là khế đất của vài mẫu ruộng trên sườn đồi. Nhà của thư sinh này cũng là một tòa nhà hai ba gian, không phải là một gia đình khốn khó, có người còn nói vợ hắn thông minh tháo vát! Hơn nữa thư sinh kia cũng có tài năng, đã làm đến chức vị tiên sinh phòng thu chi trong cửa hàng gạo, tiền tiêu vặt hàng tháng không hề thiếu, so với làm ruộng tốt hơn không ít.”
“Ừ…” Phương Nhất Chước càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nói: “Không được! Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng.” Nói rồi nhấc váy.
“Nương tử… Ngươi định làm gì?” Thẩm Dũng có chút không hiểu nhìn Phương Nhất Chước, chỉ thấy nàng đem hộp thức ăn đặt vào trong tay mình, sau đó lui ra phía sau vài bước, rồi lại xông về phía trước, nhấc chân liền đạp cửa!
“Thình thịch” một tiếng. Cửa gỗ đen liền bị đá văng ra, Lương viên mở rộng trước mắt.
Thẩm Dũng ở một bên sửng sốt nửa ngày, không khỏi cảm thán: “Nhân sâm cùng gà Ô Cốt kia thật lợi hại!”
Sau khi cửa mở, hai người nhìn vào bên trong, phát hiện ra trong viện này cũng không phải là ngổn ngang bừa bộn như trong tưởng tượng.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đi vào, chỉ thấy trong viện có hai cây bào đồng lớn, gốc cây một trắng một tím, từng đóa hoa trắng tím đan xen nhau rơi đầy dưới gốc.
Ở phía đông của sân, dựa vào góc tường, có một phần mộ.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều nhịn không được nhíu mi… Có một phần mộ bên trong viện trạch, rất xui xẻo a!? Tú tài này điên thật rồi phải không.
“Là phần mộ của Lương phu tử.” Phương Nhất Chước nhìn bia mộ một chút, quay sang nói với Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng gật đầu, lúc này, chợt nghe thấy tiếng “Hắt xì”, âm thanh mở cửa phòng truyền đến.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều xoay mặt, thấy trước cửa phòng, Trương tú tài mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.
Thẩm Dũng hơi nheo lại con mắt —— quả nhiên không có say chết! Người này nha, chỉ muốn mượn rượu quên sầu, không nghĩ là càng là uống càng không say!
“Các ngươi…” Trương tú tài khó hiểu nhìn hai người, Phương Nhất Chước nói, “Chúng ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Trương tú tài nhìn cửa lớn nhà mình một chút, một phiến cửa lớn bị đạp đến lệch lạc cong vẹo, tự nói… Hai người này, chẳng lẽ là cướp? “Hỏi cái gì?” Trương tú tài mở cửa, đi ra.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước lúc này mới chú ý tới, tú tài này, gầy đến độ bề ngoài nhăn nhúm lại, tuổi tác vốn không lớn, chỉ là râu mọc lởm chởm cũng không chịu cạo, thoạt nhìn như già thêm cả chục tuổi.
“Về cái chết của Lương phu tử.” Thẩm Dũng nói còn chưa dứt lời, tú tài kia đã nói, “Là ta khiến tức chết, ngươi là sư đồ của hắn?”
“à…” Thẩm Dũng nói: “Trước đây hắn đã dạy ta mấy ngày…”
“Muốn giết muốn đánh thì tùy.” Trương tú tài cũng không nói nhiều.
Phương Nhất Chước vội vàng xua tay, nói: “Đều không phải, ngươi đừng vội, nghe chúng ta nói hết lời.”
Tú tài đứng tại chỗ, cũng không biết là xuất thần hay thực sự nghe bọn hắn nói.
“Này, ngồi xuống rồi nói.” Thẩm Dũng vừa bắt chuyện tú tài, vừa lôi kéo Phương Nhất Chước đến ghế đá bên trong viện ngồi xuống, sợ ghế đá lạnh, còn cố ý cho chính mình ngồi trước một hồi, mới để cho Nhất Chước ngồi xuống.
Tú tài kia tuy trong lòng không yên, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, nhìn hai người ở trong mắt, cuối cùng cũng buông mi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không lên tiếng.
Thẩm Dũng ngồi ở đối diện hắn, hỏi: “Ngươi đã nghe đến chuyện ngày hôm qua ở trong thành, có một thư sinh vì chuộc thân cho một cô nương ở Yên Thúy lâu, khiến cho mẹ tức chết chưa?”
Tú tài sửng sốt, mờ mịt lắc đầu, lập tức cười khổ: “Còn có kẻ so với ta càng không phải là người?”
“Không chỉ có mình hắn, có người nói còn có mấy người cũng bởi vì chuộc thân cho cô nương ở Yên Thúy lâu, khiến cho trưởng bối tức chết.” Thẩm Dũng nói tiếp.
Tú tài hơi bị kiềm hãm, thở dài một tiếng.
“Thế nhưng mẹ của thư sinh tuổi tác chưa đến năm mươi.” Thẩm Dũng nói: “Ta là người trong nha môn, hôm qua khi khám nghiệm tử thi cho mẹ của thư sinh kia, phát hiện ra phụ nhân ấy là bị người độc chết.”
Sau khi Thẩm Dũng đem toàn bộ chuyện nói hết ra, liền quan sát thật kỹ tú tài.
Chỉ thấy Trương Văn Hải dường như là bất động, hai mắt mở lớn, vùng xung quanh lông mày cũng hơi cau lại, trong miệng thì thào tự giống như tự nói với mình: “Độc chết?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Cho nên chúng ta nghĩ…”
Lời nói của nàng còn chưa dứt lời, chỉ thấy Trương tú tài vội vàng đứng dậy, chạy vội tới rồi phía sau, không bao lâu, đã cầm ra một cái xẻng, hắn cởi áo khoác, mà bắt đầu đào mộ phần trong sân.
Chỉ là gần đây hắn sống như thất hồn lạc phách, chỉ uống rượu không ăn cơm, thân thể suy yếu, đào không bao lâu đã thở hổn hển như trâu.
Thẩm Dũng vội vàng tiến lên, nắm lấy cái xẻng trong tay hắn, nói: “Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta thay ngươi đào.”
Tú tài nhìn ra được Thẩm Dũng là một người luyện võ, thân thể so với chính mình xốc vác hơn nhiều lắm, liền bị đoạt lấy cái xẻng.
Phương Nhất Chước để hắn ngồi xuống, đém trứng cuốn ra cho hắn ăn lấy sức. Thẩm Dũng cởi áo khoác, bắt đầu đào đất, không bao lâu, liền đào đến nắp quan tài.
Lúc này, Trương tú tài cũng đem trứng cuốn ăn xong, chạy tới bên cạnh mộ, trước tiên quỳ xuống dập đầu ba cái trước mộ của sư phụ hắn, sau đó liền nhảy vào trong hố, đem nắp quan tài mở ra.
Mọi người vốn đã rồi chuẩn bị sẵn cho cho việc đón nhận mùi hôi thối của xác người chết, dù sao cũng chết không bao lâu, hiện tại hẳn chính là thời gian thối rữa.
Nhưng kỳ quái chính là, thi thể mặc áo liệm trong quan tài, nằm lặng im, vẫn chưa xuất hiện mùi hư thối tanh tưởi, chỉ là trên mặt thi thể, có những vằn tím.
“A?” Phương Nhất Chước cảm thấy không thích hợp.
Thẩm Dũng quay sang nói với Trương tú tài: “Tú tài, mở y phục của hắn ra xem!”
Tú tài chần chờ một chút, nhưng vẫn mở áo liệm ra, chỉ thấy trước ngực thi thể, da bầm tím, có xuất hiện những vết tím xám.
“Ai nha, trúng độc! Là trúng độc!” Thẩm Dũng liền nhảy dựng lên ồn ào.
“Tướng công, làm sao ngươi biết?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Mấy ngày nay không phải ta đều xem sách y thuật sao?” Thẩm Dũng nói: “Một người nếu như là bị trúng độc chết, thi thể sẽ rất lâu bị hư thối, da bị bầm lại, còn có những nốt ban tím xám! Đây rõ ràng là trúng độc chết!
“Cùng với mẹ của thư sinh kia như nhau sao?” Phương Nhất Chước nói: “Ai nha, Thế thì chắc chắn là có người động tay động chân!”
“Sư phụ…” Trương tú tài cũng ngây ra như phỗng, ngã ngồi bên cạnh thi thể, cuối cùng thì thào: “Người quả thực không phải bị đồ nhi làm cho tức chết sao?”
“Này!” Thẩm Dũng gọi tú tài: “Ngây ngốc như thế làm gì, tìm miếng vải trắng đến đây, hai ta mang thi thể của sư phụ ngươi đến nha môn, tìm hung thủ báo thù cho sư phụ ngươi!”
“Ách… Được!” Tú tài xoay người bò khỏi hố, tiến vào trong phòng lấy ra một cái màn trắng ra, đem thi thể của Lương phu tử trùm lại, cùngThẩm Dũng mang thi thể ra bên ngoài.
Phương Nhất Chước lấy hộp thức ăn, đem bình rượu ở bên trong rót vào trước mộ phần, nói: “Phu tử a, bọn họ phiên thi đảo cốt* bởi muốn giải oan cho ngươi, ngươi chớ trách, chớ trách! Chờ án này được phá, chúng ta sẽ đến tế bái ngươi thật tốt.” Nói xong, cũng vội vàng mang theo hộp thức ăn đuổi theo hai người kia.
*Phiên thi đảo cốt: đại loại là đào mộ.
Sau khi Thẩm Nhất Bác thấy được thi thể của Lương phu tử, sắc mặt càng khó coi, chỉ chỉ tay về phía phòng khám nghiệm tử thi, ý bảo đám người Thẩm Dũng đem thi thể vào, vừa vào phòng, đã thấy còn có vài cổ thi thể cũng bị đào từ trong quan tài ra, đều là tình trạng giống nhau.
Lưu Đại Phương nhìn Thẩm Dũng một chút: “Tiểu tử có tiến bộ a, thi thể bầm tím xuất hiện thi ban, đó chính là tình trạng trúng độc, ngươi xem bên trong gan bọn họ đều có nước đọng, chuyển thành màu đen.”
“Là có người hạ độc sư phụ ta?” Trương tú tài hỏi: “Nhưng sư phụ ta là tự sát… thắt cổ chết a.”
“Có thể là sau khi hạ độc mới treo thi thể lên.” Lưu Đại Phương gật đầu, nói: “Tự sát có nhiều cách, hoặc là nhảy sông, hoặc là đập đầu vào tường, hoặc thắt cổ… Nói chung đều là bị tức chết, nếu đang yên ổn bị tức chết, chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ.”
“Đúng thế.” Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Này… Có thể là mẹ của thư sinh kia, vốn cũng có thể là sẽ chết theo phương pháp tự sát, nhưng vì nàng đột nhiên chạy ra ngoài, cho nên bị độc phát tác mà chết hay không?”
“Có lý!” Lưu Đại Phương nói: “Điều này cũng có thể lắm!”
“Ừ.” Thẩm Nhất Bác cũng tán thành: “Án này phải tra cho thật kỹ càng, Trương Văn Hải.”
“Có.” Trương tú tài liền tiến lên hành lễ với Thẩm Nhất Bác.
Thẩm Nhất Bác nói: “Ngươi đi rửa mặt một chút, sau đó đến thư phòng, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Tuân mệnh!” Trương Văn Hải theo hạ nhân, trước đi rửa mặt.
Thẩm Dũng cũng muốn đi tắm rửa một cái, ra khỏi gian phòng, lại tìm không thấy Phương Nhất Chước. Đi tới phòng bếp, thấy Phương Nhất Chước đang bận rộn.
“Nương tử, làm cái gì đó?” Thẩm Dũng vui mừng đi vào, có lộc để ăn rồi!
“Bánh nướng đường.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm: “Làm sắp xong rồi.”
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước đem bánh nướng đã được sấy chín bên trong lò nướng ra, bánh nướng này vỏ ngoài vàng giòn, bên trên rắc một lớp vừng trắng, cầm lên cắn một miếng, Thẩm Dũng lập tức mở to mắt.
Bánh này tầng tầng lớp lớp xốp giòn, nhân bánh là đường phấn ngọt, vừa thơm lại vừa ngon ngọt.
“Ăn ngon a!” Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước xếp bánh vào trong hộp, liền hỏi: “Nương tử, đi nơi nào?”
Đang nói chuyện, Tiểu Thạch cùng Tiểu Kết Ba chạy đến, “Thiếu phu nhân!”
“Tới đây.” Phương Nhất Chước cho bọn họ mỗi người hai chiếc bánh nướng nhỏ, hỏi: “Tiểu Thạch, có nhớ Tĩnh Di sư thái không?”
“Nhớ a.” Tiểu Thạch gật đầu.
“Chúng ta đi đến Trường Nhạc am thôi.” Phương Nhất Chước đề nghị.
“Tốt quá.” Tiểu Thạch vui mừng gật đầu, Tiểu Kết Ba cơ linh, ngậm lấy bánh nướng đi ra ngoài dẫn xe ngựa đến.
Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử, ngươi có phải là muốn đi tìm Loan Nhi kia hay không?”
“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước gật đầu, “Tướng công ngươi nghĩ sao?”
“Ý kiến hay!” Thẩm Dũng hướng về phía nàng nâng lên ngón tay cái, “Cái khác không nói, nhưng cô nương này chắc chắn là ra từ bên trong Yên Thúy lâu!”
“Lương lão phu tử đã chết, vậy Trương tú tài nhất định rất thương tâm.” Phương Nhất Chước nói với Thẩm Dũng, “Cho nên mỗi ngày hắn mới mượn rượu giải sầu.”
“Ai bảo bản thân hắn tự gây họa.” Thẩm Dũng khinh thường nói, “Kỹ nữ kia có thật sự tốt? Lại khiến cho mọi chuyện trở nên long trời lở đất như vậy? Coi như là thật tình yêu thương nhưng thân là nam nhân tốt xấu gì cũng phải có trách nhiệm. Đến khi xảy ra chuyện sai lầm như vậy mới hối hận thì có ích lợi gì, cho nên mới nói thư sinh thối đều là loại đức hạnh này, nhu nhược thiếu quyết đoán.”
Phương Nhất Chước mỉm cười nhìn hắn: “Tướng công, có một số việc rất khó nói, tình cảnh của mỗi người không giống nhau.”
Thẩm Dũng nhún nhún vai, dù sao thì hắn cũng không quá nhu nhược vậy, làm việc dây dưa không dứt, càng về sau lại liên lụy phiền khổ nhiều người.
Hai người ở bên ngoài thành Nam vòng vo vài lượt, rốt cục cũng tìm được “Lương viên” ẩn sâu trong một ngõ nhỏ.
Tòa nhà đã cũ, cửa gỗ màu đen, bên trên có một tấm bảng nhỏ mang vẻ thư hương*, bảng đen chữ trắng, trên đề hai chữ “Lương viên”. Phía dưới mái hiên, treo đèn lồng giấy màu trắng, mặt trên không có chữ, ngay cả một chữ “điện”** cũng không có, nhưng lại mang bao nhiêu âm u thê lương.
*Thư hương: nghĩa là nho học, ở đây ý là tấm bảng có vẻ của nhà nho.
**Đèn lồng màu trắng trong quan niệm của người Trung Quốc mang ý nghĩa đau buồn, được dùng trong tang lễ, bên trên đèn thường có chữ “Điện” – 奠, nghĩa là cũng, tế.
Thẩm Dũng cũng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, Phương Nhất Chước tiếp lấy hộp thức ăn trên tay Thẩm Dũng, Thẩm Dũng bước lên ba bậc thang bằng đá, nâng tay khẽ đập cửa.
Sau hai tiếng “cộc cộc”, bên trong cánh cửa không người đáp lại.
Lại gõ cửa một lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Tiếng “kẽo kẹt” bỗng nhiên vang lên, là hộ gia đình sát vách mở cửa sổ ra, một nha đầu không lớn không nhỏ ló đầu ra, hỏi: “Các ngươi tìm Lương phu tử sao? Trước đây không lâu đã qua đời rồi.”
“À, chúng ta tìm Trương tú tài.” Phương Nhất Chước nói.
“Tìm kẻ lang tâm cẩu phế* đó làm chi?” Vẻ mặt cô nương kia chán ghét, lập tức muốn đóng lại cửa sổ.
*Lang tâm cẩu phế: lòng lang dạ sói, nghe lòng lang dạ sói ác quá nên ta để nguyên văn..
Thẩm Dũng vội vàng cản lại, nói: “Cô nương chờ một chút, ta là học trò của Lương phu tử, nghe nói sư phụ bị Trương tú tài kia làm cho tức mà ra đi, cho nên muốn tìm tú tài kia hỏi chuyện một chút.”
“À…” Nha đầu kia lại mở cửa sổ ra, nhìn Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước một chút, thở dài: “Các ngươi nếu tìm hắn để tính sổ, thì thôi đi, từ khi Lương phu tử mất, tú tài kia cũng không biết bị bao nhiêu người đánh, nhưng mỗi lần đánh hắn, chẳng qua hắn chỉ cười khúc khích mà thôi, còn nói đáng đánh, sau này tất cả mọi người đều nghĩ hắn điên rồi, cũng không làm khó hắn nữa.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước âm thầm nhíu mi, có chút thương cảm với thư sinh này.
“Vậy bây giờ hắn có ở trong Lương viên không?” Thẩm Dũng hỏi.
“Có, chắc giờ này đang uống rượu say đi.” Nha đầu nói: “Các ngươi có gõ cửa đến nửa đêm, hắn cũng chưa chắc đã tỉnh mà ra mở cửa, có lẽ phải chờ tới khi hắn đi mua rượu mới ra ngoài.”
“Hắn không ăn cơm sao?” Phương Nhất Chước nhịn không được hỏi.
“Ăn cơm gì, hắn chính là muốn tìm đường chết.” Nha đầu lắc lắc đầu, lúc này, chợt nghe thấy phía sau nàng có một thanh âm già nua hỏi: “Ny tử, nói chuyện cùng ai đó?”
“Bà nội.” Tiểu nha đầu quay đầu lại, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước thấy một lão thái thái tóc trắng xoá đi tới.
“Bọn họ tìm Trương tú tài.” Tiểu nha đầu tiến lại đỡ lão thái thái kia.
Lão thái thái nhìn Thẩm Dũng một chút, có chút lo lắng: “Các ngươi đừng đánh hắn, hắn là người tốt.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều thở phào nhẹ nhõm, trên đời này còn có một người nói tú tài kia là người tốt.
“Lão nhân gia, chúng ta không đánh hắn, tìm hắn hỏi một chút chuyến thôi.” Thẩm Dũng nói: “Ta muốn biết, Lương phu tử chết như thế nào.”
“Ai… Lương phu tử cũng không biết vì sao lại đột nhiên chết.” Lão thái thái lắc đầu, “Trước đó ta cùng ông ấy trò chuyện, ông ấy nói đã nghĩ thông suốt, không phải chỉ là yêu một kỹ nữ thôi sao, cũng không phải là lỗi lầm gì quá lớn, hài tử đó cũng tốt… Nhưng ngày thứ hai liền tự sát, làm hại hài nhi kia giờ đây điên điên khùng khùng.”
“A?” Thẩm Dũng sửng sốt, hỏi: “Lão nhân gia, ngươi nói là… Lương phu tử đã nghĩ thông suốt? Nói không phản đối Trương tú tài cưới kỹ nữ kia?”
“Ừm.” Lão thái thái gật đầu: “Ta cùng với phu tử có đôi khi ngồi ở trong sân nói chuyện, hắn tuy rằng đối với Văn Hải đúng là nghiêm khắc, thế nhưng cũng vô cùng thương yêu. Hơn nữa, có ai chưa trải qua thời trẻ, chuyện tình cảm đâu có thể nói bằng miệng là rõ ràng. Lương phu tử sở dĩ phản đối là sợ Văn Hải sau này hối hận, nhưng hài tử này nếu đã hiểu rõ mọi chuyện mà vẫn kiên quyết… Như vậy thì tùy hắn thôi, không phải con cháu tự có con cháu phúc sao, đây chính là nguyên văn lời nói của phu tử với ta, nhưng ai biết ngày thứ hai liền chết?”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước trong lòng bồn chồn, cái này có chút kỳ quặc.
“Lão nhân gia, vậy kỹ nữ kia thì sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Sau này nàng thế nào?”
“À… Ta nghe nói, kỹ nữ kêu Loan nhi, sau khi biết chuyện của Trương tú tài, trong lòng áy náy cộng thêm chịu không nổi nghìn người chỉ trích, sau đó nhảy xuống sông tự tử.”
“Cũng chết sao?” Thẩm Dũng giật mình không thôi.
“Không, có người đã cứu được.” Lão thái thái thở dài, nói: “Có điều nàng cũng không còn tâm tư nữa, Trương tú tài vốn đã chuẩn bị cho tốt bạc chuộc thân cho nàng, mang nàng ra khỏi Yến Thúy Lâu, sau này Loan Nhi lại đến Trường Nhạc am.”
“Đi làm ni cô sao?” Thẩm Dũng nhíu mi, “Có xuống tóc không?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, Thẩm Dũng có đôi khi tưởng sự tình cùng người khác cũng không như nhau.
“Ài…” Lão thái thái lắc đầu, “Chuyện này… ta không biết, có điều tú tài cùng nàng cũng không gặp mặt nữa.”
“Tại sao có thể như vậy, dù sao cũng là một đoạn nhân duyên.” Phương Nhất Chước lẩm bẩm.
“Ta đã thấy qua Loan Nhi kia, rất đẹp.” Lúc này, tiểu nha đầu kia đột nhiên nhỏ giọng nói : “Giọng nói cũng dễ nghe, nàng ở trong Lương viên đánh một khúc nhạc, hát một điệu hát dân gian, thanh âm giống như chim hoàng oanh, thảo nào Trương tú tài lại say mê nàng.”
“Nàng đã tới Lương viên rồi sao?” Thẩm Dũng có chút bất ngờ, “Cũng đã gặp qua Lương phu tử?”
“Đã gặp qua!” Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: “Cho nên mới nói nàng dụ dỗ người khác, mới gặp một lần mà ngay cả phu tử cũng trở nên hồ hồ đáp ứng chuyện hôn sự của nàng cùng tú tài… Ai nha.”
Nha đầu còn chưa nói dứt lời, cái lỗ tai đã bị lão thái thái túm lấy, oán trách nói, “Ngươi cũng học người ta phán xét này nọ!”
“Ai nha, không dám bà nội…” Tiểu nha đầu vội vàng xin tha.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước hỏi xong sự tình, Phương Nhất Chước liền đưa cho nha đầu kia một ít trứng cuốn, nha đầu nói tạ ơn, rồi sau đó đóng cửa lại, cùng bà nội trở vào trong nhà.
Trở lại cửa cổng của Lương viên, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đứng suy nghĩ một chút.
Thẩm Dũng ôm cánh tay, vuốt cằm hỏi: “Nương tử, có gì khả nghi không?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu : “Nói không thích hợp lắm!”
“Đúng vậy, nếu đã đáp ứng rồi, vì sao đang yên đang lành lại đi tự sát?” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, lại nói: “Đúng rồi, chuyện của thư sinh mấy ngày trước, Tiểu Kết Ba đã thăm hỏi được thư sinh kia hắn bán đi khế đất, chỉ là khế đất của vài mẫu ruộng trên sườn đồi. Nhà của thư sinh này cũng là một tòa nhà hai ba gian, không phải là một gia đình khốn khó, có người còn nói vợ hắn thông minh tháo vát! Hơn nữa thư sinh kia cũng có tài năng, đã làm đến chức vị tiên sinh phòng thu chi trong cửa hàng gạo, tiền tiêu vặt hàng tháng không hề thiếu, so với làm ruộng tốt hơn không ít.”
“Ừ…” Phương Nhất Chước càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nói: “Không được! Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng.” Nói rồi nhấc váy.
“Nương tử… Ngươi định làm gì?” Thẩm Dũng có chút không hiểu nhìn Phương Nhất Chước, chỉ thấy nàng đem hộp thức ăn đặt vào trong tay mình, sau đó lui ra phía sau vài bước, rồi lại xông về phía trước, nhấc chân liền đạp cửa!
“Thình thịch” một tiếng. Cửa gỗ đen liền bị đá văng ra, Lương viên mở rộng trước mắt.
Thẩm Dũng ở một bên sửng sốt nửa ngày, không khỏi cảm thán: “Nhân sâm cùng gà Ô Cốt kia thật lợi hại!”
Sau khi cửa mở, hai người nhìn vào bên trong, phát hiện ra trong viện này cũng không phải là ngổn ngang bừa bộn như trong tưởng tượng.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đi vào, chỉ thấy trong viện có hai cây bào đồng lớn, gốc cây một trắng một tím, từng đóa hoa trắng tím đan xen nhau rơi đầy dưới gốc.
Ở phía đông của sân, dựa vào góc tường, có một phần mộ.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều nhịn không được nhíu mi… Có một phần mộ bên trong viện trạch, rất xui xẻo a!? Tú tài này điên thật rồi phải không.
“Là phần mộ của Lương phu tử.” Phương Nhất Chước nhìn bia mộ một chút, quay sang nói với Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng gật đầu, lúc này, chợt nghe thấy tiếng “Hắt xì”, âm thanh mở cửa phòng truyền đến.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều xoay mặt, thấy trước cửa phòng, Trương tú tài mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.
Thẩm Dũng hơi nheo lại con mắt —— quả nhiên không có say chết! Người này nha, chỉ muốn mượn rượu quên sầu, không nghĩ là càng là uống càng không say!
“Các ngươi…” Trương tú tài khó hiểu nhìn hai người, Phương Nhất Chước nói, “Chúng ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Trương tú tài nhìn cửa lớn nhà mình một chút, một phiến cửa lớn bị đạp đến lệch lạc cong vẹo, tự nói… Hai người này, chẳng lẽ là cướp? “Hỏi cái gì?” Trương tú tài mở cửa, đi ra.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước lúc này mới chú ý tới, tú tài này, gầy đến độ bề ngoài nhăn nhúm lại, tuổi tác vốn không lớn, chỉ là râu mọc lởm chởm cũng không chịu cạo, thoạt nhìn như già thêm cả chục tuổi.
“Về cái chết của Lương phu tử.” Thẩm Dũng nói còn chưa dứt lời, tú tài kia đã nói, “Là ta khiến tức chết, ngươi là sư đồ của hắn?”
“à…” Thẩm Dũng nói: “Trước đây hắn đã dạy ta mấy ngày…”
“Muốn giết muốn đánh thì tùy.” Trương tú tài cũng không nói nhiều.
Phương Nhất Chước vội vàng xua tay, nói: “Đều không phải, ngươi đừng vội, nghe chúng ta nói hết lời.”
Tú tài đứng tại chỗ, cũng không biết là xuất thần hay thực sự nghe bọn hắn nói.
“Này, ngồi xuống rồi nói.” Thẩm Dũng vừa bắt chuyện tú tài, vừa lôi kéo Phương Nhất Chước đến ghế đá bên trong viện ngồi xuống, sợ ghế đá lạnh, còn cố ý cho chính mình ngồi trước một hồi, mới để cho Nhất Chước ngồi xuống.
Tú tài kia tuy trong lòng không yên, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, nhìn hai người ở trong mắt, cuối cùng cũng buông mi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không lên tiếng.
Thẩm Dũng ngồi ở đối diện hắn, hỏi: “Ngươi đã nghe đến chuyện ngày hôm qua ở trong thành, có một thư sinh vì chuộc thân cho một cô nương ở Yên Thúy lâu, khiến cho mẹ tức chết chưa?”
Tú tài sửng sốt, mờ mịt lắc đầu, lập tức cười khổ: “Còn có kẻ so với ta càng không phải là người?”
“Không chỉ có mình hắn, có người nói còn có mấy người cũng bởi vì chuộc thân cho cô nương ở Yên Thúy lâu, khiến cho trưởng bối tức chết.” Thẩm Dũng nói tiếp.
Tú tài hơi bị kiềm hãm, thở dài một tiếng.
“Thế nhưng mẹ của thư sinh tuổi tác chưa đến năm mươi.” Thẩm Dũng nói: “Ta là người trong nha môn, hôm qua khi khám nghiệm tử thi cho mẹ của thư sinh kia, phát hiện ra phụ nhân ấy là bị người độc chết.”
Sau khi Thẩm Dũng đem toàn bộ chuyện nói hết ra, liền quan sát thật kỹ tú tài.
Chỉ thấy Trương Văn Hải dường như là bất động, hai mắt mở lớn, vùng xung quanh lông mày cũng hơi cau lại, trong miệng thì thào tự giống như tự nói với mình: “Độc chết?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Cho nên chúng ta nghĩ…”
Lời nói của nàng còn chưa dứt lời, chỉ thấy Trương tú tài vội vàng đứng dậy, chạy vội tới rồi phía sau, không bao lâu, đã cầm ra một cái xẻng, hắn cởi áo khoác, mà bắt đầu đào mộ phần trong sân.
Chỉ là gần đây hắn sống như thất hồn lạc phách, chỉ uống rượu không ăn cơm, thân thể suy yếu, đào không bao lâu đã thở hổn hển như trâu.
Thẩm Dũng vội vàng tiến lên, nắm lấy cái xẻng trong tay hắn, nói: “Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta thay ngươi đào.”
Tú tài nhìn ra được Thẩm Dũng là một người luyện võ, thân thể so với chính mình xốc vác hơn nhiều lắm, liền bị đoạt lấy cái xẻng.
Phương Nhất Chước để hắn ngồi xuống, đém trứng cuốn ra cho hắn ăn lấy sức. Thẩm Dũng cởi áo khoác, bắt đầu đào đất, không bao lâu, liền đào đến nắp quan tài.
Lúc này, Trương tú tài cũng đem trứng cuốn ăn xong, chạy tới bên cạnh mộ, trước tiên quỳ xuống dập đầu ba cái trước mộ của sư phụ hắn, sau đó liền nhảy vào trong hố, đem nắp quan tài mở ra.
Mọi người vốn đã rồi chuẩn bị sẵn cho cho việc đón nhận mùi hôi thối của xác người chết, dù sao cũng chết không bao lâu, hiện tại hẳn chính là thời gian thối rữa.
Nhưng kỳ quái chính là, thi thể mặc áo liệm trong quan tài, nằm lặng im, vẫn chưa xuất hiện mùi hư thối tanh tưởi, chỉ là trên mặt thi thể, có những vằn tím.
“A?” Phương Nhất Chước cảm thấy không thích hợp.
Thẩm Dũng quay sang nói với Trương tú tài: “Tú tài, mở y phục của hắn ra xem!”
Tú tài chần chờ một chút, nhưng vẫn mở áo liệm ra, chỉ thấy trước ngực thi thể, da bầm tím, có xuất hiện những vết tím xám.
“Ai nha, trúng độc! Là trúng độc!” Thẩm Dũng liền nhảy dựng lên ồn ào.
“Tướng công, làm sao ngươi biết?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Mấy ngày nay không phải ta đều xem sách y thuật sao?” Thẩm Dũng nói: “Một người nếu như là bị trúng độc chết, thi thể sẽ rất lâu bị hư thối, da bị bầm lại, còn có những nốt ban tím xám! Đây rõ ràng là trúng độc chết!
“Cùng với mẹ của thư sinh kia như nhau sao?” Phương Nhất Chước nói: “Ai nha, Thế thì chắc chắn là có người động tay động chân!”
“Sư phụ…” Trương tú tài cũng ngây ra như phỗng, ngã ngồi bên cạnh thi thể, cuối cùng thì thào: “Người quả thực không phải bị đồ nhi làm cho tức chết sao?”
“Này!” Thẩm Dũng gọi tú tài: “Ngây ngốc như thế làm gì, tìm miếng vải trắng đến đây, hai ta mang thi thể của sư phụ ngươi đến nha môn, tìm hung thủ báo thù cho sư phụ ngươi!”
“Ách… Được!” Tú tài xoay người bò khỏi hố, tiến vào trong phòng lấy ra một cái màn trắng ra, đem thi thể của Lương phu tử trùm lại, cùngThẩm Dũng mang thi thể ra bên ngoài.
Phương Nhất Chước lấy hộp thức ăn, đem bình rượu ở bên trong rót vào trước mộ phần, nói: “Phu tử a, bọn họ phiên thi đảo cốt* bởi muốn giải oan cho ngươi, ngươi chớ trách, chớ trách! Chờ án này được phá, chúng ta sẽ đến tế bái ngươi thật tốt.” Nói xong, cũng vội vàng mang theo hộp thức ăn đuổi theo hai người kia.
*Phiên thi đảo cốt: đại loại là đào mộ.
Sau khi Thẩm Nhất Bác thấy được thi thể của Lương phu tử, sắc mặt càng khó coi, chỉ chỉ tay về phía phòng khám nghiệm tử thi, ý bảo đám người Thẩm Dũng đem thi thể vào, vừa vào phòng, đã thấy còn có vài cổ thi thể cũng bị đào từ trong quan tài ra, đều là tình trạng giống nhau.
Lưu Đại Phương nhìn Thẩm Dũng một chút: “Tiểu tử có tiến bộ a, thi thể bầm tím xuất hiện thi ban, đó chính là tình trạng trúng độc, ngươi xem bên trong gan bọn họ đều có nước đọng, chuyển thành màu đen.”
“Là có người hạ độc sư phụ ta?” Trương tú tài hỏi: “Nhưng sư phụ ta là tự sát… thắt cổ chết a.”
“Có thể là sau khi hạ độc mới treo thi thể lên.” Lưu Đại Phương gật đầu, nói: “Tự sát có nhiều cách, hoặc là nhảy sông, hoặc là đập đầu vào tường, hoặc thắt cổ… Nói chung đều là bị tức chết, nếu đang yên ổn bị tức chết, chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ.”
“Đúng thế.” Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Này… Có thể là mẹ của thư sinh kia, vốn cũng có thể là sẽ chết theo phương pháp tự sát, nhưng vì nàng đột nhiên chạy ra ngoài, cho nên bị độc phát tác mà chết hay không?”
“Có lý!” Lưu Đại Phương nói: “Điều này cũng có thể lắm!”
“Ừ.” Thẩm Nhất Bác cũng tán thành: “Án này phải tra cho thật kỹ càng, Trương Văn Hải.”
“Có.” Trương tú tài liền tiến lên hành lễ với Thẩm Nhất Bác.
Thẩm Nhất Bác nói: “Ngươi đi rửa mặt một chút, sau đó đến thư phòng, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Tuân mệnh!” Trương Văn Hải theo hạ nhân, trước đi rửa mặt.
Thẩm Dũng cũng muốn đi tắm rửa một cái, ra khỏi gian phòng, lại tìm không thấy Phương Nhất Chước. Đi tới phòng bếp, thấy Phương Nhất Chước đang bận rộn.
“Nương tử, làm cái gì đó?” Thẩm Dũng vui mừng đi vào, có lộc để ăn rồi!
“Bánh nướng đường.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm: “Làm sắp xong rồi.”
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước đem bánh nướng đã được sấy chín bên trong lò nướng ra, bánh nướng này vỏ ngoài vàng giòn, bên trên rắc một lớp vừng trắng, cầm lên cắn một miếng, Thẩm Dũng lập tức mở to mắt.
Bánh này tầng tầng lớp lớp xốp giòn, nhân bánh là đường phấn ngọt, vừa thơm lại vừa ngon ngọt.
“Ăn ngon a!” Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước xếp bánh vào trong hộp, liền hỏi: “Nương tử, đi nơi nào?”
Đang nói chuyện, Tiểu Thạch cùng Tiểu Kết Ba chạy đến, “Thiếu phu nhân!”
“Tới đây.” Phương Nhất Chước cho bọn họ mỗi người hai chiếc bánh nướng nhỏ, hỏi: “Tiểu Thạch, có nhớ Tĩnh Di sư thái không?”
“Nhớ a.” Tiểu Thạch gật đầu.
“Chúng ta đi đến Trường Nhạc am thôi.” Phương Nhất Chước đề nghị.
“Tốt quá.” Tiểu Thạch vui mừng gật đầu, Tiểu Kết Ba cơ linh, ngậm lấy bánh nướng đi ra ngoài dẫn xe ngựa đến.
Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử, ngươi có phải là muốn đi tìm Loan Nhi kia hay không?”
“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước gật đầu, “Tướng công ngươi nghĩ sao?”
“Ý kiến hay!” Thẩm Dũng hướng về phía nàng nâng lên ngón tay cái, “Cái khác không nói, nhưng cô nương này chắc chắn là ra từ bên trong Yên Thúy lâu!”
Danh sách chương