Đường Khả Tâm chuyển tới một trường học bình thường. Học sinh nơi này giống với cô ta, đều là xuất thân gia đình bình dân. Ở nơi này cô ta nhìn ra được,  cô ta không bao giờ phải tức giận với những thiếu gia tiểu thư đó nữa.

Cá tính cô ta hiếu thắng, thành tích nổi bật, rất nhanh giành được sự yêu mến của không ít nam sinh.

Nhưng cô ta chưa từng liếc mắt nhìn ai một cái, tất cả thời gian đều dành cho học tập. Nỗ lực như vậy, đổi lấy là thi đậu trường đại học tốt nhất trong nước.

Thời gian bốn năm, người theo đuổi cô ta nhiều không đếm xuể, cô ta từ trước tới nay lại không có bất luận tỏ vẻ gì. Không có người nhìn thấy qua cô ta cười hay khóc, mọi người đều cho rằng cô ta là băng sơn mỹ nhân.

Cho đến có một ngày, trang đầu bốn phía internet tuyên dương một đôi tình nhân quen thuộc kết hôn.

Đường Khả Tâm nhìn trong hình, bối cảnh là biển, cô gái mặc áo cưới trắng tinh, trong tay cầm một bó hoa hồng trắng. Người đàn ông cao lớn tuấn dật kia mang theo cười nhạt, mặc tây trang chính thức từng bước một dìu cô gái ấy đi đến.

Anh không hề là chàng trai mặt vô cảm mà Đường Khả Tâm quen thuộc nữa, trên mặt tràn đầy ôn nhu tươi cười đủ để cho cô ta sa vào. Anh càng thêm lý trí, mị lực.

Đáng tiếc, vĩnh viễn không liên quan với cô ta.

“Khả Tâm, cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy cô ta khóc, bạn học kỳ quái.

Đường Khả Tâm vội vàng lau nước mắt, “Không có gì, chỉ là bị tình yêu của bọn họ làm cảm động.”

“Đúng vậy. Nghe nói hai người này là thanh mai trúc mã từ nhỏ, mười mấy năm gắn bó bên nhau. Tình yêu đơn thuần như vậy thật sự rất ít thấy.” Bạn học vẻ mặt hâm mộ.

“Nhưng mà hai người họ mấy năm trước đính hôn, đã nhiều năm như vậy mà tình cảm vẫn luôn tốt, quả là làm người ta ghen tị!”

“Có thể gả cho người đàn ông như vậy thật hạnh phúc, Tiêu Vũ Triết chính là CEO trẻ tuổi nhất, tài sản cá nhân hơn hằng trăm tỷ đồng!”

“Cô dâu cũng không kém? Cô ấy là thiên kim Từ thị, về sau toàn bộ công ty gia đình đều là của cô ấy. Được nuôi dưỡng tốt, lớn lên còn xinh đẹp, nên xứng với đàn ông như vậy!”

Đường Khả Tâm cắn chặt răng, cố không để lộ tâm trạng của mình.

“Đúng rồi, Khả Tâm, cậu tại sao không đáp lại La Nguyên vậy? Người ta theo đuổi cậu hơn hai năm rồi đấy!”

“Tớ sẽ không đáp lại cậu ta.” Đường Khả Tâm lạnh lùng nói.

Cô ta đem toàn bộ tinh lực cho việc học, sau khi tốt nghiệp đại học, tìm một công việc vừa ý.

Vốn tưởng rằng đời này cứ như vậy qua đi. Mãi cho đến có một ngày, cô ta gặp gỡ Từ Như Ý.

Lúc này cô, đã có thai năm tháng. Bụng tròn tròn làm dáng người cô đẫy đà, vẻ mặt mỉm cười chứng minh cô rất hạnh phúc.

Đường Khả Tâm có chút chua chát mà nói: “Ha ha ~ Từ đại tiểu thư, dáng người mà cô để ý nhất đã biến dạng, mặt cũng tròn trịa không ít, hy sinh cũng thật lớn!”

Từ Như Ý cười cười: “Tôi để ý nhất không phải dáng người và khuôn mặt.”

Cô quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ôn nhu của người đàn ông cách đó không xa hướng bên này đi tới, “Trên đời này, chỉ có anh ấy mới khiến tôi để ý nhất.”

Tiêu Vũ Triết dắt lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.

Anh hơi mỉm cười: “Nơi này gió lớn, chúng ta trở về thôi.”

Cẩn thận che chở Từ Như Ý, tránh khỏi vũng nước, đi đến hướng bên kia.

Từ đầu tới đuôi cũng không thấy liếc mắt Đường Khả Tâm một cái.

“Hôm nay em muốn ăn gì?” Tiêu Vũ Triết nhẹ giọng hỏi.

“Cá lư hấp.” Từ Như Ý vuốt bụng nhô ra, “Nghe nói ăn nhiều cá sẽ làm bảo bảo thông minh đó!”

“Được rồi. Về nhà anh sẽ làm cho em.”

Từ sau khi cô mang thai, anh kiên quyết yêu cầu tự mình xuống bếp.

Hiện giờ, tài nghệ của anh tiến bộ thần tốc, phỏng chừng không lâu sau đó không chỉ có có thể tham gia chương trình 《 Ba ba đi chỗ nào 》, mà còn có thể tham gia 《 Đầu bếp đi chỗ nào 》……

Đọc tiếp tại: https://truyenfull.vn/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện