Editor: Ochibi

Thi Giai Nghi biểu hiện thật sự gặp may, cười tủm tỉm với tất cả mọi người. Cho dù thị vệ cung nữ thấp kém nhất, trong mắt nàng toàn đối xử bình đẳng.

Hành vi này của nàng vẫn rất được lòng người. Trong lúc nhất thời, mọi người đều thích Thi cô nương không có giá trị này.

“Nương nương, bên ngoài nơi nơi ở đồn đãi, nói Thi cô nương rất được Hoàng Thượng thích, hồi cung liền sẽ phong nàng thành tài tử……”

Từ Như Ý nửa dựa vào trên giường. Không nhanh không chậm lật sách trong tay, mắt cũng không nâng, “Như thế rất tốt, hồi cung thì thỉnh mấy ma ma dạy dỗ cẩn thận.”

Yến Nhi lập tức hiểu, “Đã biết, nương nương.”

Người Hoàng Thượng mang đến, miệng đều kín mít, không có chuyện gì ai dám nói loạn nói bậy? Những lời này rõ ràng do chính Thi Giai Nghi cố ý truyền ra! Đây là công nhiên tuyên chiến với Ninh Phi mà!

Nhưng mà, Hoàng Thượng gần đây đều lo lắng cho thương tình của nương nương, có lẽ cũng không quản những lời đồn đó. Lá gan nàng ta càng lớn hơn nhỉ? Yến Nhi mới đi ra ngoài, Dạ Vô Thương tới.

Một phen làm rớt sách trong tay nàng, trách nói: “Thái y bảo, nàng phải tĩnh dưỡng cho tốt, sao lại xem sách hả?”

“Còn không phải do thần thiếp nhàm chán sao.” Từ Như Ý dựa vào người hắn, áp đặt tất cả trọng lượng lên. Lười biếng nói, “Hoàng Thượng lại không phải không biết, tính hiếu động của thần thiếp không thể ngồi không được.”

Dạ Vô Thương ôm nàng, “Là trẫm sai. Không nên để nàng một mình ở đây. Chờ nàng khỏe chút, trẫm sẽ ôm nàng ra ngoài đi dạo.”

“Hoàng Thượng, vết thương trên người ngài có vấn đề gì không?”

“Không sao.” Dạ Vô Thương nắm tay nàng, cảm giác nho nhỏ mềm mại làm hắn yêu thích không buông.

“Thần thiếp nghe nói, ngài muốn phong Thi cô nương làm tài tử?”

“Lúc trước là nàng ta dẫn trẫm đi ra, trẫm từng hứa như vậy…… Như Ý, nàng không vui sao?”

Từ Như Ý thu hồi tay bị hắn thưởng thức, thẳng mặt nói: “Thần thiếp rất vui nha. Hậu cung của Hoàng Thượng lại có thêm người mới, thật là rất đáng mừng!”

Dạ Vô Thương buồn cười nhìn bộ dáng nàng ghen: “Trẫm là vua, sao có thể nói không giữ lời? Như Ý, nàng yên tâm, mặc kệ hậu cung có bao nhiêu giai lệ, người trẫm yêu nhất vẫn chỉ là nàng.”

“Hoàng Thượng…… Thần thiếp, đột nhiên không muốn tranh.”

Dạ Vô Thương sửng sốt một chút, tâm bỗng nhiên hơi co thắt. “Như Ý, nàng giận thật sao?”

Đã quen tiểu bộ dáng nàng kiêu ngạo, biểu tình mãn nguyện treo khi tranh sủng bên miệng. Lúc này cảm xúc nàng hạ xuống, trông có vài phần cô đơn. Dạ Vô Thương nhìn đến đau lòng.

“Thần thiếp tự cho là đã tranh được sủng ái của Hoàng Thượng, thế nhưng hậu cung không ngừng có người tiến vào, nếu không tranh cùng các nàng……”

“Sẽ không.” Dạ Vô Thương chen ngang lời nàng nói, “Trẫm cam đoan với nàng, đây là một lần cuối cùng.”

Từ Như Ý không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

Lâu không nghe thấy trả lời, Dạ Vô Thương cúi đầu. Tiểu nữ nhân trong lồng ngực hắn đã ngủ. Khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh đang từ từ khôi phục huyết sắc, lại trở nên kiều tiếu đáng yêu.

Nhẹ nhàng đặt nàng về trên giường, Dạ Vô Thương mới ra ngoài trại.

Thi Giai Nghi đứng cách đó không xa, vừa thấy hắn, lập tức săn sóc tiến lên.

“Hoàng Thượng, ngài cũng bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều.” Đứng bên người hắn, ngữ khí Thi Giai Nghi tràn ngập quan tâm.

Nàng nhìn lên nam nhân thành thục ổn trọng. Trên người Dạ Vô Thương bễ nghễ khí thế thiên hạ, khiến nàng không khỏi si mê.

Đây chính là hoàng đế! Có thể bắt lấy nam nhân thế này, không thể nghi ngờ là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời nữ nhân.

Dạ Vô Thương một lòng lo lắng cho người bên kia, không có trả lời nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện