Kể từ khi bắt đầu tiến tổ, Trần Cách vẫn luôn đều đặn duy trì chăm chỉ. Vì để có được toàn bộ tinh lực đắp nặn nên một Trần Diệu hoàn hảo, Trần Cách tuyệt đối không phân tán tư tưởng lên những thứ linh tinh, điện thoại cũng chỉ dùng để liên lạc với mẹ và Tư tỷ , tất cả tâm tư đều dồn hết vào việc nghiên cứu kịch bản.
Nàng đã hứa, sẽ không làm Lạc lão sư thất vọng.
Cuối mỗi ngày, Trần Cách tự xả stress bằng việc gọi điện thoại cho mẹ, kể cho bà nghe hôm nay quay cái gì, còn dặn dò mẹ không cần lo lắng, xong việc sẽ thu xếp về quê một phen.
Toàn tâm toàn ý nhập diễn mệt mỏi cả một ngày, tới khi tan làm quay trở về khách sạn cũng chưa nghỉ ngơi ngay, tìm cách lôi kéo Lâm Ân nói chuyện phiếm. Cho dù hai người ghét nhau như chó với mèo đi nữa, cũng phải tìm cách cải thiện, không thể để tình trạng ngày một xấu đi.
Lâm Ân lại hoàn toàn không nghĩ đến việc phối hợp cùng Trần Cách. Ở chung một chỗ mấy ngày, giữa hai người cũng không có bao nhiêu giao lưu.
Trần Cách nhiều lần bị cự tuyệt, khó mà tin nổi, bắt đầu gay gắt: "Ngươi nếu không muốn cùng ta nói chuyện, vì cái gì phải dọn đến ở cùng a?"
Lâm Ân: "Chuyển đến ở cùng là một chuyện, giao lưu lại là một chuyện khác."
Trần Cách: "......"
Đến khi Lâm Ân bắt đầu chuyển qua vai Ngô Huyễn, tiến vào giai đoạn 17 tuổi thân thiết như keo với Trần Diệu, quả nhiên không tiến vào trạng thái nổi, liên tục NG, ngay cả Trần Cách cũng bị liên lụy. Quay hơn mười lần, Đào đạo đều lắc đầu không ưng ý.
Còn chưa cần Đào đạo lên tiếng trách móc, Lạc Tĩnh Dực đã gọi hai nàng ra một nói chuyện.
Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực ngồi sau máy theo dõi sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể búng tay dâng đại hồng thủy nhấn chìm thế gian, trong lòng tự nhủ thôi xong rồi.
"Hai ngươi tự cảm thấy bản thân diễn đã đạt chưa?"
Lạc Tĩnh Dực không mặn không nhạt buông ra một câu, Trần Cách cùng Lâm Ân sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, đứng khép nép như học sinh quay cóp đối mặt cô giáo.
"Không tốt lắm......" Trần Cách nhỏ giọng mà trả lời.
Lạc Tĩnh Dực cau mày, rõ ràng rất không hài lòng.
Nhìn Lạc lão sư như vậy, trong lòng Trần Cách trở nên đặc biệt sốt ruột, cúi đầu khẽ cắn môi, nỗ lực điều chỉnh tâm trạng một lúc mới đủ bình tĩnh nói:
"Lạc lão sư, có thể cho chúng ta thêm một chút thời gian không? Chúng ta chắc chắn sẽ không để tình trạng thế này kéo dài thêm nữa"
Lâm Ân nghe ra được cảm xúc nôn nóng trong lời nói của Trần Cách, yên lặng liếc nhìn nàng một cái. Trần Cách này quả thật sốt ruột, cũng thật để ý phê bình của Lạc lão sư.
Lạc Tĩnh Dực thấy Trần Cách đôi mắt đỏ lên, cũng im lặng không nói thêm lời nào. Trước giờ để đạt đến trạng thái hoàn mỹ vô khuyết, Lạc Tĩnh Dực cũng không sợ đắc tội với bất kỳ một người nào trong giới. Một khi đã bước vào phim trường, vô luận có là ảnh đế ảnh hậu, hay có bối cảnh đầu tư chống lưng, chỉ cần không đạt tới tiêu chuẩn của nàng, Lạc Tĩnh Dực sẽ không nể mặt chỉ ra... Nhưng đối mặt với một Trần Cách so với mình còn để ý tốt xấu hơn, trong lòng Lạc Tĩnh Dực như có thứ gì đè nén lại, không có biện pháp tiếp tục phát hỏa, quay sang hỏi Đào đạo:
"Lão Đào, có thể thay đổi thứ tự quay không? Lùi pa quay chung lại, đẩy những cảnh đơn diễn lên trước"
Đào đạo: "Không thành vấn đề"
Ngữ khí Lạc Tĩnh Dực quay sang dặn dò Trần Cách trở nên ôn nhu rất nhiều: "Tập trung điều chỉnh trạng thái, ta tin tưởng ngươi."
Trong lòng Trần Cách lấp đầy ấm áp, khóe miệng giương giương lên giống như đáp lại. Chờ Lạc Tĩnh Dực đi khỏi, nàng trầm giọng nói: "Lâm tiểu thư ngươi ở lại một chút, ta có chút chuyện muốn nói."
Trần Cách mạnh bạo lôi cánh tay Lâm Ân kéo ra một góc khuất đằng sau phim trường, Lâm Ân muốn giãy ra nhưng không đủ sức lực, đối với hành động cứng rắn này cảm thấy cực kỳ khó chịu:"Ta và ngươi chỉ là mối quan hệ công việc, đừng nghĩ muốn dính líu bất cứ gì đến đời sống cá nhân của ta. Đối với nữ nhân ta hoàn toàn không có hứng thú."
Trần Cách cảm thấy nực cười: "Vì cái gì ngươi từ ngày này sang ngày khác vẫn luôn nhấn mạnh chính mình không thích nữ nhân? Thật giống như có tật giật mình, phải một hai tìm cách thuyết phục cho người khác tin lời mình"
Lâm Ân trừng nàng: "Ngươi lại muốn chụp mũ, giở trò thuyết phục ta chấp nhận những thứ tà đạo này đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta không..."
"Lại?" Trần Cách cười cười, "Thì ra đã có người nói với ngươi những lời này a"
Lâm Ân bị chính từ ngữ của mình làm cho cứng họng : "......"
Trần Cách nghiêm túc nói: "Ta nhắc lại một lần nữa, bất luận ngươi là cong hay thẳng ta đều không có nửa điểm hứng thú muốn biết. Chuyện duy nhất ta quan tâm hiện tại là làm sao đắp nặn vai Trần Diệu thành công. Bởi vì lẽ đó, hiển nhiên ta đối với nhân vật Ngô Huyễn và Ngô Tưởng cũng yêu cầu có lý giải sâu sắc. Tuy nói diễn viên và nhân vật là hai cá thể độc lập, nhưng cảm nhận về nhân vật không phải do mình thủ vai hẳn sẽ không thể nào bằng chính chủ. Nếu muốn hoàn thành bộ phim này tới nơi tới chốn, ta hy vọng hai người chúng ta có thể buông đi thành kiến, lấy diễn xuất làm đích đến, hỗ trợ lẫn nhau. Rốt cuộc bộ phim này đối với ngươi hay ta mà nói, đều phi thường trọng yếu. Lâm Ân, ngươi không nghĩ sẽ phụ lòng mong mỏi của fan, cũng như làm công ty quản lý vất vả giành vai cho ngươi thất vọng đi. Lại nói, Ngô Huyễn và Ngô Tưởng đều thuộc kiểu chính phái dễ chiếm lấy cảm tình người xem, nếu ngươi diễn tốt, không chỉ kiếm được doanh thu, mà duyên qua đường cũng sẽ tăng vượt bậc"
Tuyến mười tám cư nhiên còn có thể thuyết phục lòng người như vậy. Lâm Ân không có biện pháp phản bác, nói: "Vậy ngươi muốn bắt đầu như thế nào?"
Trần Cách nói: "Gạt đi hiềm khích, xem nhau như bạn tốt. Từ giờ trở đi, chúng ta tích cực nói chuyện. Chuyện nhỏ chuyện to gì ngươi đều có thể kể."
"Vì cái gì ta phải nói, ngươi nói trước."
"Được thôi, ngươi muốn nghe cái gì? Hay là... Chúng ta áp dụng trò tâm linh tương thông được không?"
"Là cái gì?"
Trần Cách có chút kinh ngạc, nàng cho rằng chính mình đã tụt hậu không bắt kịp tiết tấu của người bằng tuổi, không nghĩ tới trò hot trend thường được dùng trong những dịp tụ tập mà Lâm Ân lại xa lạ.
Trần Cách không biết, mấy năm nay Lâm Ân vẫn luôn bù đầu đóng phim, chạy show đi event, lịch trình dày đặc ép tới không thở nổi, thời gian nghỉ ngơi còn không có. Cũng không thể dễ dàng mở lòng tâm sự với ai chuyện gì, chỉ sợ chẳng may bị phản bội. Dần dà, bên người không còn bằng hữu thân thiết, cũng không có ai cùng nàng chơi cái gì gọi là tâm linh tương thông. Nghe Trần Cách nói như vậy, thật ra Lâm Ân có một chút chờ mong.
Trần Cách cùng nàng giải thích: "App sẽ nhảy ra một câu hỏi về sở thích hoặc quan điểm của ngươi về một vấn đề nào đó, những người còn lại sẽ đoán xem ngươi trả lời cái gì. Nếu đoán trúng thì xem như tâm linh tương thông, nếu không thì cùng nhau giải thích xem vì sao lại như vậy"
"Hai chúng ta không thân, sao có thể đoán được đối phương thích cái gì chán ghét cái gì?"
"Vậy căn cứ vào suy nghĩ của ngươi về ta thế nào, cứ nói một đáp án là được."
Lâm Ân bĩu môi: "Nghe có vẻ nhàm chán."
Trần Cách: "......"
Người này cũng thật khó hầu hạ.
Nhưng kỳ thật Lâm Ân so với Lạc lão sư đã tốt hơn, ít nhất không làm cho Trần Cách cảm giác có bức bách vây lấy.
Trần Cách cũng không dám tưởng tượng, nếu hiện tại đổi thành Lạc lão sư đứng trước mặt, liệu mình có đủ gan dạ khởi xướng trò chơi tìm hiểu riêng tư của đối phương thế này không, chỉ sợ Lạc lão sư nhăn nhó.
Nhưng vì sao lại tưởng tượng đến viễn cảnh nếu phải hầu hạ Lạc lão sư, một tí tẹo ghét bỏ hay bất đắc dĩ đều không có? .
Đề nghị của Trần Cách đúng là rất có hiệu quả.
Mấy ngày sau, hai nàng dần dần trở nên quen thuộc, khoảng cách ít nhiều cũng được kéo đến gần. Quay trở lại suất diễn năm 17 tuổi lược bỏ được hầu hết trúc trắc, không khí hiện lên màn ảnh khá tốt. Lạc Tĩnh Dực ra tay điều chỉnh thêm một chút, rốt cuộc tìm không ra tỳ vết nữa.
"Cảm giác đúng rồi." Đào đạo cuối cùng cũng được thư thái.
Lúc Trần Cách đi ra ngoài đơn diễn, Đào đạo gọi Lâm Ân tới khích lệ nàng:
"Tiểu Lâm, trước đây ta từng xem qua vài tác phẩm của ngươi, trình độ so với những diễn viên khác ở cùng độ tuổi đã rất ưu tú, nhưng lần này lại càng phát huy hơn. Nhìn ra được mấy ngày nay ngươi tập trung điều chỉnh trạng thái khá tốt , cũng nghiên cứu cẩn thận đến nơi đến chốn nhân vật."
Lâm Ân biết Đào đạo luôn yêu cầu nghiêm khắc, lúc này có thể bày ra vẻ mặt ôn hoà khích lệ, đích xác là biểu hiện của mình không tồi.
Nhưng Lâm Ân được khen ngợi cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
Đào đạo tò mò: "Ta nói có chỗ nào không đúng sao?Khích lệ để mong ngươi có thể lên tinh thần, vì sao nghe xong mặt mũi lại u ám như vậy?"
Lâm Ân lắc lắc đầu, đôi mắt ánh lên một chút kiên định: "Ngài hẳn là nên khen Trần Cách."
Đào đạo: "A?"
Lâm Ân lấy lại tinh thần, hướng Đào đạo cười cười: "Ta đi chuẩn bị một chút." Nói xong liền nhanh chân rời đi.
Lâm Ân hiểu được, sở dĩ bản thân mình có thể diễn đến thuận lợi như vậy, đều là do Trần Cách không ngừng kích phát, dẫn dắt mình theo, kiên nhẫn dùng đủ mọi phương pháp khi phát sinh vấn đề.
Nàng phi thường không thích loại cảm giác này.
Giống như, chính mình thua kém tuyến mười tám một khoảng rất xa.
......
Trần Cách từ lúc tiến tổ đến nay, ngoại trừ khoảng thời gian trúc trắc với Lâm Ân, còn lại đều dốc hết sức lực, biểu hiện đến phi thường hoàn mỹ, thậm chí vượt quá dự đoán của Lạc Tĩnh Dực.
Nguyên bản lúc trước Lạc Tĩnh Dực cảm thấy tố chất bên trong của Trần Cách trên nhiều phương diện đặc biệt ăn khớp với Trần Diệu nên mới lựa chọn nàng, nhưng rốt cuộc vẫn có tâm lý đánh bạc năm ăn năm thua. Sợ Trần Cách tuổi đời trẻ kinh nghiệm thiếu không chịu được áp lực, Lạc Tĩnh Dực mới quyết định đi cùng để hỗ trợ, mài giũa thêm. Không nghĩ tới, đứa nhỏ này biểu hiện vô cùng ưu dị, thậm chí còn có thể kéo đối thủ đi theo, đây là một điều cực kỳ hiếm thấy ở diễn viên trẻ.
Mấy ngày sau, Lạc Tĩnh Dực buông xuống được không ít lo lắng, không cần phải khẩn trương đến đoàn phim theo dõi chằm chằm nữa, thời gian trống bèn lôi kịch bản mới ra chỉnh sửa, còn nghiên cứu suy nghĩ đặt cho nó một cái tên. Triệu Liễm thuê một xe bảo mẫu đậu cách phim trường tầm hai trăm mét, riêng biệt hoàn toàn với chỗ nghỉ của diễn viên, đảm bảo yên tĩnh không bị ai quấy rầy đến. Trong lúc Lạc Tĩnh Dực đang tập trung cao độ gọt tỉa, wechat Đào đạo gửi tin nhắn thoại qua.
"Đang ở đâu rồi Dực tỷ? Tiểu Trần của nhà ngươi quay hỏng 15 lần, có muốn đến xem một chút? Thuận tiện dẫn dắt dẫn dắt?"
Lạc Tĩnh Dực có chút không tin nổi: "NG mười lăm lần? Sao lại có thể?"
Đây là chuyện trước đây chưa hề có.
Trước đó cùng Lâm Ân phối diễn không xong, kéo đi kéo lại mười lần đã là cao nhất, những tràng thử thách cao Trần Cách đơn diễn cùng lắm ba lần đã có thể vượt qua.
Bây giờ NG mười lăm lần?
Đào đạo cũng không sinh khí, ngược lại trong lời nói mang theo ý cười: "Tiểu Trần gặp khiêu chiến nhân sinh lớn nhất từ đó đến nay, ngươi tới rồi sẽ biết."
Lạc Tĩnh Dực nghe hắn nói như vậy càng thêm buồn bực, đem laptop đóng lại quay trở lại phim trường.
Về tới nơi, thấy nam chính đang trao đổi với Đào đạo: "Bằng không đổi thành ta nói lời thoại trước, dẫn dắt nàng thử xem sao?" Mà Trần Cách thì ngồi ở một bên ôm kịch bản trong lòng, đầu gục xuống không buồn động đậy một cái.
Đào đạo thấy Lạc Tĩnh Dực tới, vỗ đùi: "Cứu tinh tới! Dực tỷ, ngươi cùng tiểu Trần nói chuyện a! Những gì có thể nói ta đều đã nói, nhưng mà không thông suốt vẫn là không thông suốt"
Nam chính thấy Lạc Tĩnh Dực, nhanh nhẹn chào hỏi: "Lạc lão sư!"
Một tiếng hô to khiến Trần Cách nghe được quay đầu lại, vừa vặn chạm trúng ánh mắt Lạc Tĩnh Dực.
"Lạc lão sư......" Giọng Trần Cách uể oải.
Lạc Tĩnh Dực hỏi: "Sao lại thế này? Vẫn luôn không qua được tràng nào?"
Đào đạo cười nói: "Là cảnh quay thân mật với nam chính. Diễn bao nhiêu lần vẫn giống như là đầu gỗ vậy, thảm không nỡ nhìn. Ta cũng không có biện pháp...Tiểu Trần! Còn không mau qua đây, Lạc lão sư của ngươi tới rồi, để nàng ra tay chỉ bảo ngươi cụ thể!"
Lạc Tĩnh Dực thật ra hoàn toàn không nghĩ tới: "Không diễn được cảnh tình cảm?"
Trần Cách hổ thẹn, lại cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, không nói được lời nào.
"Lúc trước thử vai cho ta chẳng phải diễn rất không tồi sao? Biết thế nào là quyến rũ thế nào là dụ hoặc, bây giờ diễn cảnh thân mật lại không diễn được?"
Trần Cách nhỏ giọng giải thích: "Quyến rũ dụ hoặc có thể bắt chước, nhưng chân chính diễn ra tình cảm tinh tế như Đào đạo nói lại không được. Đào đạo nói ánh mắt ta nhìn tiểu Diêu không giống như ánh mắt nhìn người yêu, mà giống như nhìn miếng thịt cuối cùng trong nồi lẩu vậy" Vẻ mặt Trần Cách càng thêm xấu hổ.
Lạc Tĩnh Dực mau chóng bị chọc cười, lời này của Đào đạo một đao xuyên tim, cũng quá tổn thương rồi.
Lạc Tĩnh Dực phiêu phiêu nói: "Ngươi lục lại hồi ức yêu đương của mình kỹ một chút, khi đó ngươi tâm tình hạnh phúc thế nào, dùng ánh mắt ra sao nhìn đối tượng?"
Nói đến đây, Trần Cách càng thêm uể oải: "Ta trước giờ không có cùng ai nói qua luyến ái......"
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực lập tức sáng lên: "Phải không? Vậy là tốt lắm"
Trần Cách: "??"
Lạc Tĩnh Dực quay đầu nói với Đào đạo: "Ta mang Trần Cách ra ngoài nói chuyện, một lát lại trở về."
Đào đạo: "Được a, mọi người nghỉ ngơi 15 phút!"
Lạc Tĩnh Dực dắt Trần Cách về chỗ của mình. Trần Cách cun cút theo sau bước lên, Lạc Tĩnh Dực xoay người duỗi tay, đem cửa xe đóng lại. Cánh tay Lạc Tĩnh Dực xuyên trên vai Trần Cách, vừa vặn ép nàng dính sát vào cửa xe, hoàn toàn là tư thế bích đông.
Trần Cách giật mình thon thót: "Lạc lão sư muốn...muốn nói chuyện gì?"
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách khẩn trương túm lấy góc áo, mỉm cười giống như diều hâu trông thấy gà con: "Nói chuyện yêu đương luyến ái."
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực: Hôm nay ta mới nhớ được ý nghĩa việc ta tiến tổ.