Hàn Bách một mình ly khai cửa hàng đang còn tân trang mặt tiền, từ chối dùng ngựa do thị vệ đưa tới, bước chân trên Tả gia lão hạng.

Con đường này nhờ Tả thi mà thanh danh đại chấn.
Lão hạng cũng không phải là một cái hẻm nhỏ chật hẹp, nhưng so với đường cái Tần Hoài thì chỉ bằng phân nửa.

Nó là một đoạn đường phồn hoa dài chừng nửa dặm.

Cửa hàng lấy thư điếm(nhà sách) làm chính, tràn ngập không khí văn hóa thư hương.

Người đến nơi đây chủ yếu là người đọc sách.
Vô cùng độc đáo là dọc theo đường, trước mỗi cái cửa hàng đều có một cái hành lang khoảng chừng một trượng, tạo nên một chỗ có thể tránh mưa cho người đi đường.

Bước đi trên đó thì phát ra tiếng chân "Bang bang", nghe rất thú vị.
Khoảng trống giữa cửa các cửa tiệm bày bán các loại hàng rong làm cho người qua đường tụ tập dò giá nhốn nháo ầm ĩ, cảnh tượng náo nhiệt.
Bầu không khí trên toàn lão hạng dung hòa sôi động, vô cùng đặc biệt, rất có nét đặc trưng địa phương.
Đã tới kinh sư nhiều ngày, hắn còn là lần đầu tiên nhàn rỗi đi dạo phố như thế này.
Vừa đi ra Tả gia lão hạng, liền thấy chỗ đất trống phía trước tụ tập rất đông người.

Thì ra là có nhóm lang trung bán thuốc dạo dùng xiếc khỉ để thu hút người đến mua thuốc.
Hàn Bách thấy con khỉ đó tinh ranh nhanh nhạy, động tác thú vị, nhịn không được dừng chân đứng xem.

Nhìn thấy chỗ tuyệt diệu thì như những đứa trẻ xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Có tiếng bước chân vang lên bên cạnh, một âm thanh ôn nhu quen thuộc nói : "Nhìn thấy chàng thoải mái quên lo như thế, ta cảm thấy thật là hạnh phúc!"
Hàn Bách xoay đầu nhìn lại, thấy Tần Mộng Dao đầu quấn búi tóc nam nhi, một bộ áo dài nam thuần màu trắng theo gió phất phơ, phối hợp với dung nhan thanh tú của nàng, bộ dáng nho nhã phong lưu, càng hơn Hư Dạ Nguyệt nửa phần.
Hàn Bách mừng rỡ, một tay cầm lên bàn tay nhỏ xinh của nàng, chậm bước tới trước, reo lên: "Ta nhớ nàng muốn chết.

Mộng Dao thật nhẫn tâm."
Tần Mộng Dao mỉm cười, nắm chặt tay hắn, vô cùng dịu dàng nói: "Lẽ nào người ta không nhớ chàng da diết sao? Nhớ nhất là chàng trái ôm Hư Dạ Nguyệt, phải giữ Trang Thanh Sương.

Mộng Dao dù sao cũng là nữ nhi, có khi cũng sẽ phải ghen tuông chứ."
Hàn Bách hoài nghi mà hỏi: "nàng thực sự sẽ ghen sao?"
Tần Mộng Dao mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng ngần, từ chối cho ý kiến.
Hàn Bách nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu vô cùng, liền chỉ vào một khu nhà khách sạn phía trước nói: "Không bằng chúng ta tìm một gian phòng hảo hạng, nhanh vào đó đầu gối tâm sự.

Mộng Dao có biết không? Ta có rất nhiều việc muốn nói cùng nàng." Lúc này hắn đâu còn nhớ rõ việc Quỷ Vương cho gọi hắn tới gặp.
Tần Mộng Dao lườm hắn một cái rồi nói: "Xuất giá tòng phu, Hàn Bách đại … cái gì muốn dẫn Mộng Dao tới đâu liền tới đó đi! Nhưng mà chàng phải nhớ kỹ không thể đùa người ta quá mức đó.

Bây giờ Ma công của chàng đã tiến nhanh, mà Mộng Dao cũng yêu chàng thật sâu, càng khó kháng cự chàng."
Hàn Bách mừng rỡ, vội đi thêm nửa đoạn đường, tìm một cái lữ quán xa hoa nhất, mướn một gian phòng, thưởng cho phục vụ rồi bế Tần Mộng Dao lên giường.

Vừa ôm nàng vừa đem tất cả sự việc đã phát sinh nói ra.
Tần Mộng Dao cùng hắn nằm chung một gối, tĩnh tâm mà nghe, vẻ mặt sáng lạn thánh khiết.

Hàn Bách vốn là người thấy sắc dậy tâm cũng bị cảm nhiễm mà trong lòng không chút tà niệm, không như dĩ vãng vừa nói liền động chân tay.
Tần Mộng Dao hấp thu khí cảm từ ma chủng của hắn truyền đến liền tiến nhập tới trạng thái vui vẻ không buồn không lo.

Đôi mắt xinh đẹp hiện ra thâm tình vô tận, thiếu chút nữa đem tất cả hồn phách của Hàn Bách lấy đi ra ngoài.
Trời ạ!
Mộng Dao thực sự ưu đãi đối với ta rồi.
Tất cả đều diễn ra tự nhiên và thoải mái.

Không phải lo lắng vì mình không cẩn thận mà làm nàng tức giận hoặc mạo phạm nàng.
Đợi hắn nói xong, Tần Mộng Dao nói: "Nói với Chu Nguyên Chương, giờ tý đêm mai, ta sẽ cùng chàng đi gặp hắn.

Nhưng chàng nhất định phải ở một bên chứng kiến, đó là điều kiện của ta."
Hàn Bách kinh hãi nói: "Như vậy sao được, hắn là muốn gặp nàng mà!" Tần Mộng Dao cười khẽ nói: "Chưa đề cập đến có phải đó là ý hắn nhất thời nói ra hay không, nếu người khác nói mà Tần Mộng Dao liền nghe theo, vậy thì Từ Hàng Tịnh Trai dứt khoát đóng cửa cho rồi.

Nhìn biểu hiện của chàng, Mộng Dao e là Chu Nguyên Chương đã biết rõ quan hệ của chúng ta rồi."
Hàn Bách biết giấu nàng không được, bối rối nói: "Có một chút đi.

Tạm thời ta cùng hắn nhưng tính là đang trong tình trạng hợp tác tốt đẹp mà."
Tần Mộng Dao nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn, nhịn không được nở nụ cười.

Nàng chủ động hôn lên miệng hắn, còn đưa lưỡi nhỏ thơm tho cho hắn mặc sức thưởng thức.

Sau khi trải qua cảm giác mất hồn, nàng vui vẻ nói: "Mộng Dao thực sự là vinh quang.

Nếu không phải chàng mọi việc đều thuận lợi, trừ khử tình thế giương cung bạt kiếm giữa các thế lực lớn, lại cứu được Chu Nguyên Chương, Mộng Dao đã phụ nhờ vã của ân sư.

Bây giờ Liễu Tận thiền chủ cũng nhìn hảo lang quân của Mộng Dao với cặp mắt khác xưa rồi."

Hàn Bách nhớ tới nhắc nhở của Lãng Phiên Vân, liền thừa cơ nói: "Mộng Dao ngoan! Nàng phải thưởng ta thế nào chứ?"
Tần Mộng Dao thẹn thùng nói: "Nhanh thôi mà!" Tiếp theo ôn nhu nói: "Chàng biết không? Đây là lần đầu Mộng Dao cảm thấy ở chàng tình nhiều hơn dục.

Nếu chàng lại tiến thêm một bước, làm cho tình và dục tách rời, sẽ có thể chân chính điều khiển ma chủng, đạt tới ma chủng chuyển hóa thành đạo thai sơ bộ cảnh giới thượng thừa.

Còn có thể khiến Mộng Dao càng yêu chàng.

Khi đó Mộng Dao sẽ cam tâm tình nguyện là tình yêu của chàng.

Hàn Bách a! Chàng phải cố gắng buông bỏ ôm ấp xác thịt, phát huy đặc tính của ma chủng.

Nói không chừng chúng ta còn có thể hợp thể giao hoan trước ngày đại thọ của Chu Nguyên Chương.

Cũng khiến cho thâm tình và dục niệm của Mộng Dao với chàng ngày càng được súc tích.

Mộng Dao có thể cam đoan sẽ càng phóng đãng cùng nhiệt tình hơn so với bất cứ nữ nhân nào trong lòng chàng mà dâng hiến thân thể thuần khiết, lấy đó làm tưởng thưởng cho chàng."
Hàn Bách bỗng dưng ngồi lên, nghiêm nét mặt nói: "Bây giờ ta sẽ lập tức đi nỗ lực, bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ có thể đạt tới yêu cầu của Mộng Dao."
Tần Mộng Dao vui vẻ từ trên giường ngồi lên, đưa tay thương yêu vuốt ve mặt hắn, khuôn mặt thanh tú lộ ra thâm tình như biển, nhẹ nhàng nói: "Vậy mới là bé ngoan chứ.

Mộng Dao sẽ lại đến tìm chàng.

Chàng yên tâm đi gây rối bừa bãi đi! Nhưng phải cẩn thận Liên Khoan.

Người này nội ngoại công đều đã đến chí cảnh, tuyệt không kém hơn cao thủ hắc bảng.

Chàng cần phải bảo trọng a!"
Khắp trời mưa bụi tung bay.
Trường Giang một mảng mịt mờ.
------------------
Tống Mị ngồi cạnh Thích Trường Chinh giữ chặt dù che mưa gió cho hắn, nhìn hắn cầm lái điều khiển buồm nhỏ, mạnh mẽ tiến tới.
Thích Trường Chinh trìu mến nói: "Nước mưa ướt hết nàng rồi, cẩn thận cảm lạnh."
Tống Mị dịu dàng nói: "Người ta có y phục hộ thân, sợ cái gì chứ? Thiếp không muốn ở trong khoang thuyển nhỏ hẹp khó chịu đó." Thích Trường Chinh trêu đùa: "Không bằng mời nghĩa phụ cùng lệnh huynh điều khiển thuyền, ta và nàng thì trốn vào trong buồng đi, đảm bảo nàng một điểm khó chịu cũng không có."
Tống Mị sẵng giọng: "Cái người này! Chỉ biết chiếm tiện nghi, thừa dịp trời tối, người ta mơ hồ, chỗ nào cũng đã để ngươi làm hỏng rồi."
Thích Trường Chinh trong lòng rung động, thầm nghĩ xuất thân của Tống Mị hẳn cũng giống như Hàn Tuệ Chỉ, nhưng lời tán tỉnh như thế này, bảo đảm Hàn Tuệ Chỉ nói ra không được.

Liền mừng rỡ nói: "Nàng chịu trách nhiệm giám sát động tĩnh của lệnh huynh, ta phụ trách chiếm tiện nghi của nàng.

Được chứ?"
Tống Mị sẵng giọng: "Không! Ta tuyệt đối không nối giáo cho giặc.

Chàng nếu không sợ người khác nhìn thấy thì động thủ đi!"
Thích Trường Chinh cười to thỏa thích.

Tống Mị biểu lộ rõ ý sẽ phóng túng theo hắn nếu hắn có can đảm làm liều, như vậy sao tâm tình hắn không tốt cho được.
Tống Mị hung hăng ngắt lên tay của hắn một cái rồi quyến luyến không nỡ rời mà vuốt ve, than thở: "Thích lang thực sự là cường tráng, mỗi tấc cơ nhục đều tràn ngập lực lượng, có thể tưởng tượng khi chàng đánh nhau cùng tặc tử sẽ hung mãnh như hổ như báo.

Mị Mị thật muốn nhìn thấy cảnh đó." Tiếp theo ghé sát bên tai hắn nói: "Mị Mị chưa bao giờ nghĩ tới thân thể nam nhân lại làm người ta rung động như thế."
Thích Trường Chinh tiêu sái nói: "Thì mời tùy ý tìm đi! Lão Thích ta không sợ bị Mị Mị chiếm tiện nghi đâu.

Hì hì! Nhiều chữ Mị Mị thì nghe thật êm tai, sau này gọi nàng là mị mị đi."
Tống Mị “xì” một tiếng rồi nói: "Người ta đã khen chàng rồi! Lại còn không buông tha mà trêu đùa người ta."
Thích Trường Chinh không quay đầu lại nhìn xem vẻ đẹp tự nhiên, thanh xuân phơi phới trên mặt ngọc của nàng, mỉm cười nói: "Mị Mị muốn lão Thích buông tha nàng sao?"
Tống Mị cúi đầu, e thẹn cắn môi nhẹ nhàng đáp: "Không muốn!" Rồi xoay lại ngẩng mặt cười, trừng lớn đôi mắt sáng ngời nhìn hắn nói: "Thế nhưng Mị Mị lại rất lo lắng! Những nhân vật giang hồ như chàng, không yên một chỗ, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, gặp nơi đồng ý thì sau khi được thể xác và tinh thần của người ta liền vô tâm mà đi.

Nhưng mà nếu chàng là loại người như vậy, Mị Mị nhưng vẫn tình nguyện cho chàng được toại nguyện, mà không hối hận về sau."
Thích Trường Chinh rất kinh ngạc nói: "Mị Mị thực sự là nữ tử hiếm thấy, dám làm dám chịu.

Nữ nhân bình thường nói tới việc này luôn luôn né né tránh tránh.

Nhưng mà nàng yên tâm đi! Lão Thích ta làm việc mặc dù theo ý thích mà làm, cũng sẽ không bội tình bạc nghĩa."
Tống Mị run lên hỏi: "Thực sự!"
Thích Trường Chinh mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật rồi!" Rồi cúi xuống hộn lên đội môi đỏ mọng của nàng.
-------------------------
Hàn Bách triển khai cước bộ, nhìn như chậm nhưng thực sự lại nhanh, hướng Quỷ Vương phủ chạy đi.
Phụ cận Quỷ Vương phủ, dưới chân núi Thanh Lương có hơn mười cái quân doanh với hơn một vạn vệ sĩ được vũ trang đầy đủ đóng ở tất cả các ngả đường.

Ngay cả tại Thanh Lương tự ở bên kia Quỷ Vương phủ cùng thành cổ Thạch Đầu thành lệch về sông Tần Hoài cũng cấm không cho bất luận kẻ nào đi vào.
Hàn Bách tại giữa đường bị chặn lại.

Bởi vì hai ngày này hắn không có mặc quan phục mà chỉ ăn mặc trường sam xanh nhạt do Triêu Hà và Nhu Nhu may cho hắn.


Vả lại trên người cũng không có bất luận văn kiện gì có thể chứng minh.

Vì vậy mà thủ vệ không chịu cho hắn lên núi.

May là một đội Phủ Vệ của Quỷ Vương phủ đang hồi phủ nhận ra hắn, vội nhường tọa kỵ, cùng hắn một đường lên núi.
Hàn Bách nhân dịp này liền hỏi vì sao có nhiều quan binh như vậy.
Cầm đầu Phủ Vệ nói: "Đây là ý tứ của phủ chủ.

Tệ phủ sẽ chỉ mở thông đường trong ba canh giờ, từ giờ tý tới giờ dần.

Những người đủ can đảm tới đoạt Ưng Đao phải động thủ trong khoàng thời gian này."
Hàn Bách trong lòng vui mừng, chỉ với sách lược này, liền có thể đoạn tuyệt rất nhiều người si tâm.

Ai cũng đều biết rõ trong ba canh giờ này, Quỷ Ngọc phủ nhất định sẽ giữ sức chờ đợi để ứng phó với bất cứ kẻ nào dám can đảm đến phạm tội.
Thủ đoạn hành sự của Quỷ Vương thật đặc biệt.

Nếu đổi là Hàn Bách, đảm bảo hắn đã cất kỹ Ưng Đao, không cho người khác biết.
Chớp mắt đã đến Quỷ Vương phủ.

Nhìn qua thì không có gì thay đổi, trái lại càng có vẻ an tĩnh.

Lẽ nào người trong phủ đều đã đi ngủ để bảo dưỡng sung mãn tinh thần đợi đêm tối ứng phó địch nhân.
Lần này, nơi Quỷ Vương gặp hắn lại là gian nhà nhỏ ven hồ của Thất phu nhân.
Hư Nhược Vô ngồi ở giữa.

Thất phu nhân Tử Phủ Vân ở sát bên dưới, cúi đầu ngồi hơi lệch một bên, như hài tử làm sai đang nhận lỗi.
Hàn Bách thầm hô không ổn.

May là thái độ của Quỷ Vương với hắn vẫn như cũ, thân thiết kêu hắn hắn ngồi vào một bên khác rồi nói: "Ta vốn tưởng rằng tiểu Vân tâm như nước lặng, sẽ không động tình với bất luận kẻ nào, cho nên mới ưng chuẩn cho nàng hướng hiền tế tá chủng (xin con).

Nhưng hiện tại, xem ra lại tuyệt không đơn giản như vậy.

Tiểu Vân đã nảy sinh tình cảm với hiền tế.

Vì vậy ta không thể không can thiệp." Sau đó lắc đầu cười khổ nói: "Cái tiểu tử này thực sự là ma lực kinh người.

Ta thấy dù ngươi và tiểu Vân không có quan hệ đặc biệt với Xích Tôn Tín, mà ngươi có ý câu dẫn nàng thì tiểu Vân có thể vẫn cứ không chống cự được ngươi."
Hàn Bách nghe xong á khẩu; không biết phải nói cái gì.
Thất phu nhân thì vẫn trầm mặc cúi đầu, không phát tiếng nào.
Hư Nhược Vô bỗng nhiên bật cười nói: "Một cái là tiểu sư muội thân thiết, một cái khác thì là ái tế của ta, các ngươi lại quang minh chính đại, không có đem sự tình tằng tịu với nhau gạt ta.

Hư Nhược Vô ta tuyệt đối không trách các ngươi.

Hơn nữa nếu có thể hoàn thành tâm nguyện này của tiểu Vân, Hư Nhược Vô ta chỉ có cao hứng, thế nào lại phản đối."
Ánh mắt sáng quắc đảo qua hai người.
Hàn Bách hiên ngang thản nhiên đối diện cùng hắn, không dám lộ ra hổ thẹn trong lòng.

Ngày đó, nếu không phải Hư Dạ Nguyệt tới phá hủy chuyện tốt của bọn họ.

Nói không chừng đã sớm xảy ra quan hệ thân thể cùng Thất phu nhân.
Hư Nhược Vô lại nói: "Tiểu Vân nói cho ta biết, ngươi vốn có cơ hội chiếm lấy thân thể nàng.

Nhưng là bởi vì nàng không kích động được tình cảm trong lòng ngươi nên dù nàng có cầu ngươi như thế nào, ngươi cũng không chịu hoan hảo cùng nàng.

Ta nghe xong, trong lòng rất vui mừng, rất vui vì không có chọn sai người.

Nếu không như vậy thì ngươi đâu có khác gì loại háo sắc.

Ta dám nói trừ cao tăng phật môn kiêng tình dục ra, không ai có thể thấy dáng vẻ tiểu Vân mà không nổi tà tâm.

Bằng không thì lão Xích cũng sẻ không nhìn trúng nàng rồi."
Hàn Bách trong lòng cười khổ, biết rõ Tử Phủ Vân không có đem việc cùng xem Xuân họa nói ra.
Hư Nhược Vô phân tích: "Thế nhưng là cũng vì vậy ngươi đã gợi lên lửa tình của tiểu Vân nên nàng mới tới xin ta tìm ngươi.

Ta vừa nhìn thần sắc của nàng liền biết rằng nàng đã động tình.

Việc này tuyệt không thể khuyến khích.


Trên danh nghĩa, Tiểu Vân dù sao cũng là thất nương của Nguyệt nhi, điều này mọi người đều biết.

Cho nên việc của các ngươi nhất định phải tiến hành trong bí mật.

Tương lai, hài tử của tiểu Vân sẽ theo họ ta.

Nếu là con trai, ta sẽ nhận làm con, kế thừa hương hỏa của Hư gia.

Sau khi xong việc này, hai người các ngươi phải không được có bất cứ liên quan gì nữa.

Một lời này ta nói rõ cho hiền tế biết."
Hàn Bách vội nói: "Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế mặc dù thích mỹ nữ, nhưng tuyệt đối có chừng mực, không dám làm trái ý nhạc phụ."
Hư Nhược Vô cười ha ha, vươn người đứng lên nói: "Biết rõ là ái tình nhất thời, có khi lại càng làm người ta khắc cốt ghi tâm.

Giống như mẫu thân Nguyệt nhi, nếu không sớm mất, ta e là không yêu nàng đến như vậy.

Thật sự khó nói vô cùng.

Ông trời cũng không có làm tiểu Vân thiệt thòi.

Bằng không đã không mọc ra một cái hóa thân Xích Tôn Tín là ngươi bây giờ.

Đi tới cửa, ôn hòa mà nói: "Nguyệt nhi đang ngủ.

Trưa này chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa!" Rồi cười dài mà đi.
Chỉ còn lại đôi nam nữ quan hệ khác thường trầm mặc ngồi đối nhau.
Hàn Bách nghĩ tới cái mỹ nữ phong thái yểu điệu này từ ngày mất đi thai nhi mà hủy đi tất cả hạnh phúc tình yêu, mỗi ngày đều tự giày vò chính mình, trong lòng dâng lên thương xót.

Nhưng mà, lại âm thầm kêu khổ, hắn chưa có thể chân chính khống chế ma chủng, tìm ra phương pháp phóng xuất sinh cơ.

Không chỉ không có cách nào khiến nàng mang thai, mà ngay cả việc nối lại tâm mạch cho Tần Mộng Dao trước đại thọ của Chu Nguyên Chương cũng không hề nắm chặt.

Nhịn không được, thở dài một hơi.
Thất phu nhân nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, rồi lại cúi đầu xuống.
Ánh mắt của nàng tràn ngập nồng nhiệt cùng tình dục.

So với lúc trước đây, nàng thật khác nhau một trời một vực.
Hàn Bách nghĩ thầm bây giờ tên đã lên dây, không thể không phát, đâu còn quản được nhiều như vậy, trước làm cho nàng thỏa mãn nhục thể rồi hãy tính tới cái khác đi.
Liền đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, quì một gối xuống, một tay đặt lên đùi nàng, tay kia cầm lấy đôi tay mểm mại, chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp động nhân mang chút bệnh trạng của nàng, ôn nhu nói: "Tiểu Vân nhi, Vân nhi láu lỉnh, ta gọi Thất phu nhân như vậy được không?"
Thất phu nhân Tử Phủ Vân khe khẽ gật đầu.

Dáng vẻ thực sự là vừa láu lỉnh vừa đáng yêu, nhìn rất đáng thương.

So với vẻ băng lãnh vô tình lần đầu tiên, lần thứ hai nhẫn tâm xuất chưởng, lần thứ ba thứ chỉ mong vội vã cho xong việc, thực sự không thể so sánh nổi.
Hàn Bách dâng lên nhu tình nói: "Ta ôm bảo bối nhỏ của vào phòng nhé?"
Đôi mắt thanh tú của Thất phu nhân cuối cùng ngước lên nhìn hắn, rồi rút tay nhỏ về, kéo hắn đứng dậy, môi thơm dán lên miệng hắn.
Xuân tình nồng nhiệt lập tức không thể thu hồi.
Hôn được nửa giờ thì toàn bộ đôi tay Hàn Bách đã lần tiến vào trong y phục nàng, vuốt ve, âu yếm.
Thất phu nhân không còn chống được kích thích từ đôi tay hắn, lửa lòng đọng lại nhiều năm theo trạng thái cuồng dã tràn ra, chủ động cởi y phục cho hắn.
Chỉ trong chốc lát, đôi nam nữ đã lỏa thể đối diện nhau.

Hàn Bách ngồi ở trên ghế dựa, còn thân thể động nhân của Thất phu nhân thì ở tư thế giao hợp ngồi trên đùi hắn.
Liên tục những động tác mạnh mẽ cuồng dã được nổi lên.
Bị kích thích bởi tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ khoái lạc của Thất phu nhân, ma tính Hàn Bách đại phát, theo nhịp vai nàng mà dồn sức thảo phạt.

Một lần lại một lần đưa nàng lên cực điểm khoái lạc, thay Xích Tôn Tín mà đền bồi hạnh phúc cho nàng.
Ma chủng của Hàn Bách cũng theo đó không ngừng tăng lên.
Lần này giao hoan so với bất luận lần nào trước đó đều rõ ràng có bất đồng.
Hắn cảm thấy ma chủng "Sống" trở lại.
Đó là một loại cảm giác thật khó mà hình dung.
Trước hết, ma chủng vốn là cùng hắn khó phân ngươi hay ta.
Hắn chính là ma chủng, Ma chủng cũng chính là hắn.
Thế nhưng là từ trong tự mình thể hội, hắn cảm thấy một cổ tâm tình nồng đậm không biết đến từ nơi nào khiến cho hắn muốn điên cuồng gào thét để phát tiết ra.

Nó như thủy triều xung kích vào mỗi một sợi thần kinh của hắn, tựa như Xích Tôn Tín tại giờ phút này sống lại, khiến cho hắn cảm nhận được nỗi niềm áy náy, thống khổ, nhiệt tình yêu thương đối với Phủ Vân khắc sâu trong lòng của Xích Tôn Tín.
Tại trong cuồng nhiệt nam nữ giao hoan.
Tại trong đan điền của hắn, sinh cơ bộc phát lên, tích lũy ngày càng nhiều.
Từ khi được Tần Mộng Dao nhắc nhở, hai lần cùng Mị Nương và Hư Dạ Nguyệt hoan hảo thì hắn đều đặc biệt chú ý tình trạng trong cơ thể.

Hắn biết rõ khi sinh cơ tích lũy tới tình trạng gần như muốn nổ thì liền phát nhanh ra tiến vào trong kỳ kinh bát mạch toàn thân, cuối cùng đoàn tụ tại trong mi tâm, ở nê Hoàn cung sau ót.

Rồi sau đó Nê Hoàn không ngừng phập phồng rung động, cho đến khi hoàn toàn dung nhập vào chân khí bản thân, Nê Hoàn mới có thể đình chỉ nhảy động.
Khi cùng Hư Dạ Nguyệt giao hợp, thời gian Nê Hoàn nhảy đập lâu hơn ít nhất mười lần so với cùng ba vị tỷ tỷ xinh đẹp hay so cùng Mị Nương.

Điều đó làm cho hắn khắc sâu cảm nhận được vì sao Lãng Phiên Vân nói Hư Dạ Nguyệt là trân phẩm khó gặp để hắn bồi luyện ma chủng.
Ma công chính là như vậy từng giọt từng giọt tích lũy.

Phương pháp luyện công như vậy, đúng là Ma Môn đỉnh cao thải bổ thuật.
Nhưng bây giờ hắn lại biết nếu đem loại sinh cơ đến từ nam nữ giao hợp này đưa về trong cơ thể chính mình, mà không phải chuyển vào trong thân thể mỹ lệ của Tử Phủ Vân, Tử Phủ Vân đừng hòng mơ tưởng có thể mượn giống sinh con.
Làm thế nào mới có thể khống chế úa trình đưa sinh cơ chuyển ngược về nơi phát ra chứ?
Đang lúc lo lắng, tại tiểu phúc hiện lên một cảm giác khác thường, sinh cơ nhưng là hướng chính giữa đan điền co rút lại một chút.

Đây là việc chưa bao giờ phát sinh qua.

Trước kia, sinh cơ sẽ không ngừng mở rộng, cho đến khi chảy vào trong kinh mạch.
Hàn Bách trong lòng chợt sáng, bỗng nhiên hiểu rõ bởi vì chính mình phân tâm suy nghĩ việc khác, tình dục tách rời nhiều mảnh nhỏ, cho nên trong lúc vô ý đã thành công khống chế sinh cơ khuếch tán.
Hắn mừng rỡ, vội vận chuyển Chỉ niệm trong Vô tưởng thập thức.
Đều kỳ diệu xảy ra, hắn rõ ràng cảm thấy sinh cơ ở bên trong đan điền bắt đầu xoay tròn, hoàn toàn chịu hắn trong vô niệm điều khiển.
Thất phu nhân nhận đến kích thích từ sinh cơ của ma chủng, càng như điên như cuồng, da thịt toàn thân ửng đỏ trông đẹp như bụi hoa hồng, mồ hôi đầm đìa, thân thể nóng rực như than lửa, mỗi nét biến đổi trên khuôn mặt đều là thần thái mê say lẳng lơ, tràn ngập hưởng thụ, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền.

Nàng tiến nhập vào trong cảm giác khoái lạc cực điểm của giao hoan nam nữ.
Hàn Bách động tác tăng lên, nhưng tâm linh thanh thản trong như gương, không ngừng thôi động sinh cơ nơi đan điền, làm nó càng chuyển càng nhanh, càng co càng mạnh.

Ngay tại lúc Thất phu nhân đạt tới đỉnh điểm khoái lạc thì Hàn Bách liền hợp với mầm giống, đem toàn bộ sinh cơ tiến nhanh vào nơi vô cùng sâu trong cơ thể nàng.
Thất phu nhân phát ra một tiếng cuồng khoái, rồi như bùn nhão mà đổ gục xuống, đầu rủ tựa lên cổ vai của hắn, không ngừng thở dốc.

Hàn Bách thì thật sâu mà lưu lại trong thân thể yêu kiều của nàng.
Quan hệ thân thể đã lập nên mối thân mật nhất giữa nam và nữ, giờ đây giữa bọn họ đã không còn nửa phần ngăn.
Hàn Bách cả người thoải mái, trong lòng mừng như điên.

Bởi vì hắn biết rõ đã đạt được yêu cầu của Tần Mộng Dao đối với hắn.
Hồi lâu sau, Thất phu nhân chủ động dâng lên môi thơm làm hắn tan nồng nhiệt.
Lúc Hàn Bách muốn rút ra thì Thất phu nhân sẵng giọng: "Ta không cho phép ngươi!" Thâm tình liếc mắt nhìn hắn rồi quyến rũ cười nói: "Bây giờ tiểu Vân cũng không biết rõ là yêu ngươi hay là dư tình với Tôn Tín chưa hết.

Nhưng tiểu Vân nhất định muốn ngươi biết, tiểu Vân chưa bao giờ trải qua tư vị ngọt ngào như vậy.

Và cũng chưa trải qua cảm giác si mê như vừa rồ, một loại cảm giác mà chính mình cũng hồn nhiên đã quên.

Khi đó trong lòng tiểu Vân chỉ có một người là ngươi.

Ngay cả hài tử cũng không nhớ.

Ta biết rõ như vậy là ngươi chắc chắn khiến người ta mang thai."
Hàn Bách yêu thích không buông tay mà vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, than thở: "Thảo nào Xích lão yêu nàng như thế!"
Thất phu nhân lườm hắn nói: "Nếu như ngươi nói thật theo suy nghĩ trong lòng, mấy ngày tới, rảnh rỗi thì tới tìm người ta đi! Một khi có thai, người ta sẽ không thể tiếp tục thân mật cùng ngươi nữa rồi."
Hàn Bách thở dài một hơi.

Mình đã đáp ứng Hư Nhược Vô rồi thì không thể hủy ước thất tín.
Thất phu nhân vui vẻ nói: "Nhược Vô nói cũng đúng.

Khổ tình nhất thời thật khiến người ta lưu luyến.

Huống hồ còn có hài tử với ngươi, tiểu Vân cảm thấy mỹ mãn rồi.

Ngươi cũng không cần quan tâm tới ta nữa."
Hàn Bách nói: "Có khi sờ sờ hôn hôn miệng có thể được đi!"
Thất phu nhân cười quyến rũ nói: "Đáp ứng hắn chỉ là ngươi mà thôi! Tiểu Vân hoàn toàn không chịu ước thúc, a! Người ta muốn sau này tại lúc không có ai thì ngươi gọi tiểu vân là bảo bối láu lỉnh đi." Rồi quay đầu nhìn ngắm mặt trời ngoài cửa sổ, yêu kiều như tiểu cô nương nói: "Ngươi lại tác quái trên thân người ta rồi, a! Thừa dịp còn có chút thời gian, làm lần nữa được không?"
Hàn Bách mừng rỡ nói: " Bảo bối láu lỉnh a, tiểu đệ đang có ý này."
---------------------
Mưa đã tạnh.
Càn La cùng Tống Nam từ trong buồng nhỏ trên thuyền đi ra, đi tới bên cạnh Thích Trường Chinh cùng Tống Mị.
Tống Nam đem đồ ăn đã chuẩn bị đưa cho hai người, hướng sư muội nói: "Vi huynh đã đem toàn bộ chuyện của chúng ta nói cho Càn tiên sinh."
Càn La gật đầu với Thích Trường Chinh nói: "Thì ra phụ thân bọn họ là do Chu Nguyên Chương phái tới chỗ Lam Ngọc, điều tra tình hình thực tế quan viên.

Bởi vì thu được chứng cứ Lam Ngọc tư thông với người Mông nên cả nhà thảm bị giết.

Huynh muội hai người vừa đúng lúc tới Lân Huyền du lãm, được gia tướng chạy thoát báo tin, đêm khuya chạy thoát, gặp được chúng ta."
Thích Trường Chinh nói: "Những chứng cứ kia đâu chứ?"
Tống Nam đau thương mà nói: "Gia tướng kia vốn là cao thủ do Hoàng thượng phái tới bảo hộ cha, mang theo văn kiện có thể chứng minh hành vi phạm tội phản quốc của Lam Ngọc đột phá vòng vây đào tẩu thì bị nội thương trí mạng.

Đúng lúc gặp hai huynh muội ta trên đường, hắn liền chỉ lộ tuyến đào tẩu cùng chứng cứ cho chúng ta rồi bị tổn thương phát tác mà chết.

Chúng ta đông chạy tây trốn đã hơn ba tháng rồi, may là gặp được Thích huynh."
Tống Mị hai mắt đỏ lựng, cúi đầu, nước mắt ròng ròng chảy ra.
Tống Nam đột nhiên hỏi: "Thích huynh có ý lấy Nhị muội của tại hạ làm vợ hay không?"
Thích Trường Chinh biết rõ hắn là quan lại, lại biết muội tử phóng khoáng lớn mật, sợ bọn họ cuối cùng cũng sẽ tằng tịu với nhau, trong lòng xác định, dứt khoát đem muội tử gả cho mình.

Biết rõ lúc này do dự không được, liền gật đầu nói: "Anh tại bề trên, xin nhận lễ khấu đầu của Trường Chinh." Rồi đứng dậy hướng Tống nam mà lạy.
Tống Nam bây giờ đương nhiên làm tôn trưởng có thể tác chủ cho Tống Mị, nên cũng không khiêm nhường.
Càn La cười nói: "Nữ tử giang hồ, không câu nệ tục lễ, hai người các ngươi trở thành phu phụ.

Tương lai sẽ chọn ngày lành tháng tốt làm hôn lễ, Trường Chinh, dìu Mị nhi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi.

Để ta tới khoang lái, Tống Nam phi thường uyên bác, là đối tượng tốt để ta nói chuyện phiếm."
Thích Trường Chinh vội nâng Tống Mị đang vừa thẹn vừa mừng lên.

Hai người chui vào trong khoang thuyền.

Cái kiều thê này thực sự được tới phi thường ngoài ý muốn.

Trong mơ hồ, hình như có chủ tể đang thao túng nhân duyên nam nữ.
Không khỏi lại nghĩ tới bạc mệnh như giấy - Thủy Nhu Tinh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện