Thành Thanh Châu chính là đảo thành, tọa lạc giữa Đông Hải, bốn bề là biển.
Lúc này, trên biển rộng mênh mông, có một con thuyền to lớn giương buồm tiến về phía thành Thanh Châu.
Trên boong thuyền, có rất nhiều hình bóng, trong đó có đoàn người khoác áo giáp, là một đám kỵ sĩ, còn có ba bóng người đứng sát mép thuyền, một trung niên cùng với hai thanh niên nam nữ.
Trung niên có tướng mạo uy nghiêm, khí thế phi phàm, bên cạnh ông ta là thanh niên tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt lộ ra vài phần tà khí, nữ tử có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng vóc người lại cực kỳ gợi cảm, làm người ta mê muội.
"Đây chính là thành Thanh Châu?" Thanh niên nhìn về phía trước, bình thản nói.
"Đúng, thành Thanh Châu là một đảo thành trong Đông Hải, đảo thành ở Đông Hải không ít nên cũng khó thấy được, có thể trước đây ngươi chưa nghe nói tới." Trung niên gật đầu nói.
"Nếu người không nói, thực sự đúng là chưa hề nghe qua, chỉ là, nhân vật tuyệt thế như ông ấy thực sự xuất thân từ nơi xó xỉnh thế này?" Thanh niên lắc đầu nói, có vẻ không thể tin được, dù cho hắn từ trước đến nay kiêu căng, nhưng lúc nói đến “ông ấy”, trong lòng vẫn không thể nào kiềm nổi sự kích động.
"Tin tức hẳn không sai, chúng ta có thể tìm được vài vết tích trong lịch sử phủ Đông Hải, chỉ là không biết ông ấy rốt cuộc có lưu lại thứ gì ở thành Thanh Châu hay không." Trung niên nói.
"Hy vọng không uổng phí chuyến này." Thanh niên nở một nụ cười. Thực sự rất khó tưởng tượng, nhân vật nổi bật nhất Đông phương Thần Châu trăm ngàn năm qua lại đến từ một đảo thành.
Diệp Thanh Đế - truyền thuyết của Đông phương Thần Châu và Đông Hoàng Đại Đế cùng nhau thống trị Đông phương Thần Châu ba trăm năm, mười lăm năm trước ông bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn là bí ẩn, không người nào dám điều tra nguyên nhân cuối cùng. Ba chữ Diệp Thanh Đế đã trở thành cấm kỵ, lại phát hiện được ông đã từng lưu lại một vài vết tích ở phủ Đông Hải, chứng minh ông đến từ phủ Đông Hải, hơn nữa phương hướng cuối cùng chính là thành Thanh Châu – một trong những đảo thành của Đông Hải.
Thuyền chạy rất nhanh, dần dần tới gần bờ, thành Thanh Châu chầm chậm phóng to trong tầm mắt.
Bên bờ biển, có rất nhiều nhân vật lớn đang cùng đợi, thành chủ, còn có các nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội, lộ vẻ cung kính khác thường.
...
Thành Thanh Châu không biết những nhân vật lớn sắp đến, Diệp Phục Thiên cũng không biết.
Đi trên con phố quen thuộc, Diệp phủ dần dần hiện ra trước mắt, bước đi của hắn ung dung, có chút nhớ nhà.
"Phục Thiên đã về rồi kìa." Một đại nương bán bánh nướng trên phố hô lên.
"Chào Xa đại nương." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười, gọi lớn về phía hai lão nhân gia đang đánh cờ gần đó: "Vương đại gia, Vân gia gia."
"Tiểu tử ngoan, đứa trẻ nhà tiểu Lâm năm nay cũng mười lăm rồi, dáng dấp xinh xắn lắm đấy." Vương đại gia cười hì hì nói.
"Lâm thúc, tiểu Thanh có ở nhà không?" Diệp Phục Thiên dừng lại hỏi chưởng quầy một tiệm rượu bên đường.
"Không có không có, Phục Thiên, ngươi đã lâu không về nhà, mau mau về thăm đi." Chưởng quầy run run cười nói, hung hăng trợn mắt nhìn Vương đại gia.
"Phục Thiên ca ca đã trở về?" Trong tiệm rượu truyền ra một tiếng nói trong trẻo.
"Nha đầu chết tiệt mau trở về làm việc." Chưởng quầy thấp giọng mắng, Diệp Phục Thiên chớp mắt cười, tiếp tục đi về phía trước, khoát tay nói:
"Tiểu Thanh, hôm nào ta tìm muội chơi nhé."
Sau khi hắn rời đi, Vương đại gia nói với Lâm chưởng quầy: "Tiểu Lâm à, Phục Thiên là thiếu gia của Diệp gia, tìm nha đầu nhà ngươi chơi đùa, ngươi còn không vui sao?"
"Đại gia, tên tiểu ma đầu đó không đứng đắn, con gái nhà ai chưa từng bị thằng nhóc ấy lừa bằng những lời lẽ đường mật, ta dám sao?" Vẻ mặt Lâm chưởng quầy đau khổ nói. Con gái nhà nào nhìn trúng tiểu ma đầu này, xác định chắc chắn xui xẻo.
Diệp Phục Thiên không biết những lời bàn tán ấy, xuyên qua phố, thấy phía trước có một tòa phủ đệ độc lập, trên có khắc chữ "Diệp".
Bên ngoài phủ có hai gã thủ vệ, bên cạnh có một hình bóng tóc hoa râm hơi khom lưng, ánh mắt đục ngầu nhìn ra bên ngoài phủ, lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt đục ngầu đó mới có chút ánh sáng.
"Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên còn chưa tới nơi đã lên tiếng gọi, chạy tới trước cổng phủ, nói:
"Nghĩa phụ, tại sao người lại ở đây?"
Vẻ ngoài của ông cũng không già, nhưng bởi vì tóc và dáng người khom khom khiến ông có vẻ già nua khác thường, ông nở nụ cười với Diệp Phục Thiên, nói: "Cuối năm, nghĩ con cũng sắp về nên ta ở đây đợi. Đúng rồi, tại sao không thấy Dư Sinh?"
"Dư Sinh đến Thiên Yêu sơn rèn luyện rồi." Diệp Phục Thiên đi lên trước, đỡ cánh tay của lão nhân, nói:
"Nghĩa phụ, tóc bạc người lại bạc thêm."
"Không sao, không sao, thấy con trưởng thành là tốt rồi, đối với nghĩa phụ mà nói, đây chính là điều vinh hạnh nhất." Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.
"Nghĩa phụ lại nói lung tung rồi." Diệp Phục Thiên nghe thấy nghĩa phụ nói “vinh hạnh”, không biết nói gì hơn.
"Lung tung gì chứ, tương lai sẽ có một ngày con hiểu lời nghĩa phụ nói." Lão nhân cười nói:
"Đi, về nhà thôi."
"Vâng, về nhà." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng bước đi, tới một đình viện, thấy Diệp Bách Xuyên nói:
"Tiểu tử thối còn biết trở về à, cuối năm lại chạy đi đâu gây họa cho con gái nhà người ta rồi?"
Diệp Phục Thiên sầm mặt, cạn lời, nói: "Cha, con vừa trở về, có thể để con cảm nhận chút tình thương của cha không?"
"Phục Thiên, đừng để ý tới cha con, để mẹ nhìn kỹ một chút nào." Một phu nhân đoan trang xinh đẹp đi đến, chính là mẹ của Diệp Phục Thiên – Diệp Nhu. Cha mẹ hắn cùng họ, nghe nói mẫu thân hắn là người khác xứ, quen biết lúc phụ thân ra ngoài rèn luyện, có hắn rồi mới trở về quê nhà.
"Chà, không biết ai đó trúng số gì mà lại có thê tử hiền lành xinh đẹp thế này." Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bách Xuyên, nói.
"Tiểu tử con muốn ăn đòn hả, con có bản lĩnh thì mang về một thê tử hiền lành xinh đẹp như thế cho lão tử xem xem." Diệp Bách Xuyên đi tới bên cạnh Diệp Nhu, đắc ý nói.
"Là do con không muốn, nếu không... việc này đương nhiên dễ như trở bàn tay." Diệp Phục Thiên vô sỉ nói.
"Ca, huynh lại khoác lác rồi." Bên ngoài, một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ hơn Diệp Phục Thiên một chút đi tới, cười hì hì nhìn Diệp Phục Thiên, bên cạnh còn có một phu nhân xinh đẹp. Đây là cô cô của Diệp Phục Thiên - Diệp Dung và con gái của bà là Diệp Tiểu Cầm, Diệp Tiểu Cầm theo họ mẹ.
Phía sau bọn họ còn có hai bóng người, một trung niên dẫn theo một thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi, là thúc thúc của Diệp Phục Thiên - Diệp Đông Lưu và con của ông - Diệp Mặc.
"Thúc, cô cô." Diệp Phục Thiên cất tiếng chào, sau đó cười hì hì nhìn thiếu nữ, nói: "Diệp Tiểu Cầm, muội ngứa hả?"
Diệp Tiểu Cầm hoảng sợ núp phía sau Diệp Dung, nói: "Huynh lại muốn giở trò lưu manh, cữu cữu nhìn kìa."
Đoàn người đều nở nụ cười, Diệp Mặc tiến lên trước, nói: "Phục Thiên ca, bá phụ nói bây giờ tu vi của huynh lợi hại, thật không?"
"Đó là đương nhiên, ca ca của đệ hiện tại là võ pháp kiêm tu, tu vi sắp đến Vinh Diệu cảnh, được người của học cung Thanh Châu sùng bái như mây." Diệp Phục Thiên cười đùa với Diệp Mặc.
Diệp Mặc đầy vẻ khinh bỉ nhìn Diệp Phục Thiên, nói: "Thiếu chút nữa là đệ tin rồi."
"Ta cũng tin." Diệp Tiểu Cầm phụ họa nói.
"Phục Thiên, chớ mạnh miệng, chừng nào có thể mang về nhà một thê tử xinh đẹp rồi muốn nói gì thì nói. Nha đầu Tình Tuyết của Phong gia nhìn kỹ rất xinh đẹp, thiên phú lại tốt, coi chừng bị người ta bắt cóc mất đó." Diệp Dung mỉm cười nói.
"Tình Tuyết..." Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu. Chứng kiến vẻ mặt của hắn, mọi người có chút bừng tỉnh, tiểu tử này có vẻ đã lọt hố rồi, xem ra không theo đuổi được.
"Được rồi được rồi, người một nhà khó có dịp quây quần, vừa ăn vừa nói chuyện." Diệp Nhu mỉm cười nói, mọi người nhao nhao gật đầu, trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, tiếng cười không ngừng, có vẻ rất ấm áp.
Sau bữa cơm chiều, mọi người lần lượt rời đi, Diệp Phục Thiên hỏi phụ thân lấy một cây cổ cầm rồi trở về viện của mình. Sau đó không lâu, trong sân có tiếng đàn du dương vang lên, tĩnh mịch dưới ánh trăng.
Ngày hôm sau, Dư Sinh trở về, võ đạo bước vào Vinh Diệu cảnh, Diệp Phục Thiên vô cùng vui mừng.
Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm, màn đêm buông xuống, thành Thanh Châu đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, không ngừng có pháo hoa nở rộ trên bầu trời thành Thanh Châu.
Diệp phủ, tiếng đàn du dương vang trong sân, một thiếu niên đang nho nhã đánh đàn, bên cạnh có một thiếu niên ngồi dưới đất tu hành, có điều vào lúc này, Dư Sinh lại mở mắt nhìn Diệp Phục Thiên.
Tựa hồ cảm giác có gì đó không đúng, tiếng đàn chợt dừng, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, chẳng biết tại sao nỗi lòng có chút không yên.
"Phục Thiên." Bên ngoài, lão giả tóc trắng đi đến, nói với Diệp Phục Thiên:
"Khúc đàn này có thể tĩnh tâm, nhưng hình như con có tâm sự, lòng có chút rối loạn, đàn cũng loạn."
"Con cũng không biết vì sao lại thế." Diệp Phục Thiên cười khổ nói.
"Tiếng đàn lộ ra sự vui vẻ, lại có sự nhớ nhung và phiền muộn, con à, con thực sự đã trưởng thành rồi." Lão giả tóc trắng nhẹ giọng nói:
"Là nha đầu nhà ai?"
"Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua bên cạnh Dư Sinh, chỉ thấy Dư Sinh lắc đầu, hắn vẫn chưa nói cho phụ thân hắn biết chuyện của Diệp Phục Thiên.
"Thì ra thật sự có nhớ nhung sao?" Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu:
"Nghĩa phụ, có phải con không hành sự đàng hoàng, phụ sự kỳ vọng của người?"
"Đứa trẻ ngốc, trong quá trình trưởng thành ắt phải trải qua việc này, xưa nay bao nhiêu nhân vật anh hùng, ai có thể tránh được nhi nữ tình trường." Lão giả tóc trắng đi tới bên cạnh Diệp Phục Thiên, ôn hòa nói:
"Nghĩa phụ không phản đối con yêu đương, nhưng cô nương ấy phải xứng đáng với tình cảm của con, con phải nhớ kỹ, nữ nhân tương lai của con phải là mẫu nghi thiên hạ."
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn lão giả, hắn biết nghĩa phụ từ nhỏ đã gửi gắm vào mình kỳ vọng cực cao, thậm chí cao đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
"Nghĩa phụ, con sợ tương lai con sẽ khiến người thất vọng." Diệp Phục Thiên nhẹ giọng nói.
"Tin tưởng mình, tựa như nghĩa phụ tin tưởng con vậy." Lão nhân vỗ vỗ bả vai Diệp Phục Thiên, nói:
"Đi thôi, người nhà con đang chờ con, Phong gia cũng tới."
"Vâng, Dư Sinh, chúng ta đi cùng nhau." Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh bên cạnh.
"Dư Sinh ở lại, ta có vài lời muốn nói với nó." Lão giả nói.
"Được." Diệp Phục Thiên gật đầu rời khỏi tiểu viện. Sau khi hắn rời đi, bên ngoài viện có tiếng gió đóng cửa viện lại, lão nhân nhìn Dư Sinh, nói:
"Cho ta xem mệnh hồn của con tu hành thế nào rồi."
Dư Sinh đứng dậy, tâm niệm vừa động, ánh mắt của hắn đột nhiên phóng ra tia sáng vô cùng đáng sợ, trên người, một luồng khí tức đang lưu động, linh khí trong trời đất điên cuồng nổ tung, một lớp áo giáp khoác lên người, mệnh hồn xuất hiện, giờ khắc này Dư Sinh chẳng khác gì Ma thần.
"Được rồi." Lão nhân gật đầu, Dư Sinh thu hồi mệnh hồn, ánh mắt khôi phục như thường.
"Dư Sinh, con phải nhớ kỹ, con vĩnh viễn là lưỡi đao sắc bén hùng mạnh nhất và chiếc khiên vững chắc nhất bên cạnh Phục Thiên, tương lai sẽ có một ngày, sử sách khắc tên của con."
Lão nhân nghiêm túc dặn dò, Dư Sinh mơ hồ nửa hiểu nửa không, nhưng hắn biết, hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ thiếu niên kia, không chỉ bởi vì lời phụ thân nói.
Lúc này, trên biển rộng mênh mông, có một con thuyền to lớn giương buồm tiến về phía thành Thanh Châu.
Trên boong thuyền, có rất nhiều hình bóng, trong đó có đoàn người khoác áo giáp, là một đám kỵ sĩ, còn có ba bóng người đứng sát mép thuyền, một trung niên cùng với hai thanh niên nam nữ.
Trung niên có tướng mạo uy nghiêm, khí thế phi phàm, bên cạnh ông ta là thanh niên tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt lộ ra vài phần tà khí, nữ tử có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng vóc người lại cực kỳ gợi cảm, làm người ta mê muội.
"Đây chính là thành Thanh Châu?" Thanh niên nhìn về phía trước, bình thản nói.
"Đúng, thành Thanh Châu là một đảo thành trong Đông Hải, đảo thành ở Đông Hải không ít nên cũng khó thấy được, có thể trước đây ngươi chưa nghe nói tới." Trung niên gật đầu nói.
"Nếu người không nói, thực sự đúng là chưa hề nghe qua, chỉ là, nhân vật tuyệt thế như ông ấy thực sự xuất thân từ nơi xó xỉnh thế này?" Thanh niên lắc đầu nói, có vẻ không thể tin được, dù cho hắn từ trước đến nay kiêu căng, nhưng lúc nói đến “ông ấy”, trong lòng vẫn không thể nào kiềm nổi sự kích động.
"Tin tức hẳn không sai, chúng ta có thể tìm được vài vết tích trong lịch sử phủ Đông Hải, chỉ là không biết ông ấy rốt cuộc có lưu lại thứ gì ở thành Thanh Châu hay không." Trung niên nói.
"Hy vọng không uổng phí chuyến này." Thanh niên nở một nụ cười. Thực sự rất khó tưởng tượng, nhân vật nổi bật nhất Đông phương Thần Châu trăm ngàn năm qua lại đến từ một đảo thành.
Diệp Thanh Đế - truyền thuyết của Đông phương Thần Châu và Đông Hoàng Đại Đế cùng nhau thống trị Đông phương Thần Châu ba trăm năm, mười lăm năm trước ông bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn là bí ẩn, không người nào dám điều tra nguyên nhân cuối cùng. Ba chữ Diệp Thanh Đế đã trở thành cấm kỵ, lại phát hiện được ông đã từng lưu lại một vài vết tích ở phủ Đông Hải, chứng minh ông đến từ phủ Đông Hải, hơn nữa phương hướng cuối cùng chính là thành Thanh Châu – một trong những đảo thành của Đông Hải.
Thuyền chạy rất nhanh, dần dần tới gần bờ, thành Thanh Châu chầm chậm phóng to trong tầm mắt.
Bên bờ biển, có rất nhiều nhân vật lớn đang cùng đợi, thành chủ, còn có các nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội, lộ vẻ cung kính khác thường.
...
Thành Thanh Châu không biết những nhân vật lớn sắp đến, Diệp Phục Thiên cũng không biết.
Đi trên con phố quen thuộc, Diệp phủ dần dần hiện ra trước mắt, bước đi của hắn ung dung, có chút nhớ nhà.
"Phục Thiên đã về rồi kìa." Một đại nương bán bánh nướng trên phố hô lên.
"Chào Xa đại nương." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười, gọi lớn về phía hai lão nhân gia đang đánh cờ gần đó: "Vương đại gia, Vân gia gia."
"Tiểu tử ngoan, đứa trẻ nhà tiểu Lâm năm nay cũng mười lăm rồi, dáng dấp xinh xắn lắm đấy." Vương đại gia cười hì hì nói.
"Lâm thúc, tiểu Thanh có ở nhà không?" Diệp Phục Thiên dừng lại hỏi chưởng quầy một tiệm rượu bên đường.
"Không có không có, Phục Thiên, ngươi đã lâu không về nhà, mau mau về thăm đi." Chưởng quầy run run cười nói, hung hăng trợn mắt nhìn Vương đại gia.
"Phục Thiên ca ca đã trở về?" Trong tiệm rượu truyền ra một tiếng nói trong trẻo.
"Nha đầu chết tiệt mau trở về làm việc." Chưởng quầy thấp giọng mắng, Diệp Phục Thiên chớp mắt cười, tiếp tục đi về phía trước, khoát tay nói:
"Tiểu Thanh, hôm nào ta tìm muội chơi nhé."
Sau khi hắn rời đi, Vương đại gia nói với Lâm chưởng quầy: "Tiểu Lâm à, Phục Thiên là thiếu gia của Diệp gia, tìm nha đầu nhà ngươi chơi đùa, ngươi còn không vui sao?"
"Đại gia, tên tiểu ma đầu đó không đứng đắn, con gái nhà ai chưa từng bị thằng nhóc ấy lừa bằng những lời lẽ đường mật, ta dám sao?" Vẻ mặt Lâm chưởng quầy đau khổ nói. Con gái nhà nào nhìn trúng tiểu ma đầu này, xác định chắc chắn xui xẻo.
Diệp Phục Thiên không biết những lời bàn tán ấy, xuyên qua phố, thấy phía trước có một tòa phủ đệ độc lập, trên có khắc chữ "Diệp".
Bên ngoài phủ có hai gã thủ vệ, bên cạnh có một hình bóng tóc hoa râm hơi khom lưng, ánh mắt đục ngầu nhìn ra bên ngoài phủ, lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt đục ngầu đó mới có chút ánh sáng.
"Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên còn chưa tới nơi đã lên tiếng gọi, chạy tới trước cổng phủ, nói:
"Nghĩa phụ, tại sao người lại ở đây?"
Vẻ ngoài của ông cũng không già, nhưng bởi vì tóc và dáng người khom khom khiến ông có vẻ già nua khác thường, ông nở nụ cười với Diệp Phục Thiên, nói: "Cuối năm, nghĩ con cũng sắp về nên ta ở đây đợi. Đúng rồi, tại sao không thấy Dư Sinh?"
"Dư Sinh đến Thiên Yêu sơn rèn luyện rồi." Diệp Phục Thiên đi lên trước, đỡ cánh tay của lão nhân, nói:
"Nghĩa phụ, tóc bạc người lại bạc thêm."
"Không sao, không sao, thấy con trưởng thành là tốt rồi, đối với nghĩa phụ mà nói, đây chính là điều vinh hạnh nhất." Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.
"Nghĩa phụ lại nói lung tung rồi." Diệp Phục Thiên nghe thấy nghĩa phụ nói “vinh hạnh”, không biết nói gì hơn.
"Lung tung gì chứ, tương lai sẽ có một ngày con hiểu lời nghĩa phụ nói." Lão nhân cười nói:
"Đi, về nhà thôi."
"Vâng, về nhà." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng bước đi, tới một đình viện, thấy Diệp Bách Xuyên nói:
"Tiểu tử thối còn biết trở về à, cuối năm lại chạy đi đâu gây họa cho con gái nhà người ta rồi?"
Diệp Phục Thiên sầm mặt, cạn lời, nói: "Cha, con vừa trở về, có thể để con cảm nhận chút tình thương của cha không?"
"Phục Thiên, đừng để ý tới cha con, để mẹ nhìn kỹ một chút nào." Một phu nhân đoan trang xinh đẹp đi đến, chính là mẹ của Diệp Phục Thiên – Diệp Nhu. Cha mẹ hắn cùng họ, nghe nói mẫu thân hắn là người khác xứ, quen biết lúc phụ thân ra ngoài rèn luyện, có hắn rồi mới trở về quê nhà.
"Chà, không biết ai đó trúng số gì mà lại có thê tử hiền lành xinh đẹp thế này." Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bách Xuyên, nói.
"Tiểu tử con muốn ăn đòn hả, con có bản lĩnh thì mang về một thê tử hiền lành xinh đẹp như thế cho lão tử xem xem." Diệp Bách Xuyên đi tới bên cạnh Diệp Nhu, đắc ý nói.
"Là do con không muốn, nếu không... việc này đương nhiên dễ như trở bàn tay." Diệp Phục Thiên vô sỉ nói.
"Ca, huynh lại khoác lác rồi." Bên ngoài, một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ hơn Diệp Phục Thiên một chút đi tới, cười hì hì nhìn Diệp Phục Thiên, bên cạnh còn có một phu nhân xinh đẹp. Đây là cô cô của Diệp Phục Thiên - Diệp Dung và con gái của bà là Diệp Tiểu Cầm, Diệp Tiểu Cầm theo họ mẹ.
Phía sau bọn họ còn có hai bóng người, một trung niên dẫn theo một thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi, là thúc thúc của Diệp Phục Thiên - Diệp Đông Lưu và con của ông - Diệp Mặc.
"Thúc, cô cô." Diệp Phục Thiên cất tiếng chào, sau đó cười hì hì nhìn thiếu nữ, nói: "Diệp Tiểu Cầm, muội ngứa hả?"
Diệp Tiểu Cầm hoảng sợ núp phía sau Diệp Dung, nói: "Huynh lại muốn giở trò lưu manh, cữu cữu nhìn kìa."
Đoàn người đều nở nụ cười, Diệp Mặc tiến lên trước, nói: "Phục Thiên ca, bá phụ nói bây giờ tu vi của huynh lợi hại, thật không?"
"Đó là đương nhiên, ca ca của đệ hiện tại là võ pháp kiêm tu, tu vi sắp đến Vinh Diệu cảnh, được người của học cung Thanh Châu sùng bái như mây." Diệp Phục Thiên cười đùa với Diệp Mặc.
Diệp Mặc đầy vẻ khinh bỉ nhìn Diệp Phục Thiên, nói: "Thiếu chút nữa là đệ tin rồi."
"Ta cũng tin." Diệp Tiểu Cầm phụ họa nói.
"Phục Thiên, chớ mạnh miệng, chừng nào có thể mang về nhà một thê tử xinh đẹp rồi muốn nói gì thì nói. Nha đầu Tình Tuyết của Phong gia nhìn kỹ rất xinh đẹp, thiên phú lại tốt, coi chừng bị người ta bắt cóc mất đó." Diệp Dung mỉm cười nói.
"Tình Tuyết..." Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu. Chứng kiến vẻ mặt của hắn, mọi người có chút bừng tỉnh, tiểu tử này có vẻ đã lọt hố rồi, xem ra không theo đuổi được.
"Được rồi được rồi, người một nhà khó có dịp quây quần, vừa ăn vừa nói chuyện." Diệp Nhu mỉm cười nói, mọi người nhao nhao gật đầu, trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, tiếng cười không ngừng, có vẻ rất ấm áp.
Sau bữa cơm chiều, mọi người lần lượt rời đi, Diệp Phục Thiên hỏi phụ thân lấy một cây cổ cầm rồi trở về viện của mình. Sau đó không lâu, trong sân có tiếng đàn du dương vang lên, tĩnh mịch dưới ánh trăng.
Ngày hôm sau, Dư Sinh trở về, võ đạo bước vào Vinh Diệu cảnh, Diệp Phục Thiên vô cùng vui mừng.
Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm, màn đêm buông xuống, thành Thanh Châu đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, không ngừng có pháo hoa nở rộ trên bầu trời thành Thanh Châu.
Diệp phủ, tiếng đàn du dương vang trong sân, một thiếu niên đang nho nhã đánh đàn, bên cạnh có một thiếu niên ngồi dưới đất tu hành, có điều vào lúc này, Dư Sinh lại mở mắt nhìn Diệp Phục Thiên.
Tựa hồ cảm giác có gì đó không đúng, tiếng đàn chợt dừng, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, chẳng biết tại sao nỗi lòng có chút không yên.
"Phục Thiên." Bên ngoài, lão giả tóc trắng đi đến, nói với Diệp Phục Thiên:
"Khúc đàn này có thể tĩnh tâm, nhưng hình như con có tâm sự, lòng có chút rối loạn, đàn cũng loạn."
"Con cũng không biết vì sao lại thế." Diệp Phục Thiên cười khổ nói.
"Tiếng đàn lộ ra sự vui vẻ, lại có sự nhớ nhung và phiền muộn, con à, con thực sự đã trưởng thành rồi." Lão giả tóc trắng nhẹ giọng nói:
"Là nha đầu nhà ai?"
"Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua bên cạnh Dư Sinh, chỉ thấy Dư Sinh lắc đầu, hắn vẫn chưa nói cho phụ thân hắn biết chuyện của Diệp Phục Thiên.
"Thì ra thật sự có nhớ nhung sao?" Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu:
"Nghĩa phụ, có phải con không hành sự đàng hoàng, phụ sự kỳ vọng của người?"
"Đứa trẻ ngốc, trong quá trình trưởng thành ắt phải trải qua việc này, xưa nay bao nhiêu nhân vật anh hùng, ai có thể tránh được nhi nữ tình trường." Lão giả tóc trắng đi tới bên cạnh Diệp Phục Thiên, ôn hòa nói:
"Nghĩa phụ không phản đối con yêu đương, nhưng cô nương ấy phải xứng đáng với tình cảm của con, con phải nhớ kỹ, nữ nhân tương lai của con phải là mẫu nghi thiên hạ."
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn lão giả, hắn biết nghĩa phụ từ nhỏ đã gửi gắm vào mình kỳ vọng cực cao, thậm chí cao đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
"Nghĩa phụ, con sợ tương lai con sẽ khiến người thất vọng." Diệp Phục Thiên nhẹ giọng nói.
"Tin tưởng mình, tựa như nghĩa phụ tin tưởng con vậy." Lão nhân vỗ vỗ bả vai Diệp Phục Thiên, nói:
"Đi thôi, người nhà con đang chờ con, Phong gia cũng tới."
"Vâng, Dư Sinh, chúng ta đi cùng nhau." Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh bên cạnh.
"Dư Sinh ở lại, ta có vài lời muốn nói với nó." Lão giả nói.
"Được." Diệp Phục Thiên gật đầu rời khỏi tiểu viện. Sau khi hắn rời đi, bên ngoài viện có tiếng gió đóng cửa viện lại, lão nhân nhìn Dư Sinh, nói:
"Cho ta xem mệnh hồn của con tu hành thế nào rồi."
Dư Sinh đứng dậy, tâm niệm vừa động, ánh mắt của hắn đột nhiên phóng ra tia sáng vô cùng đáng sợ, trên người, một luồng khí tức đang lưu động, linh khí trong trời đất điên cuồng nổ tung, một lớp áo giáp khoác lên người, mệnh hồn xuất hiện, giờ khắc này Dư Sinh chẳng khác gì Ma thần.
"Được rồi." Lão nhân gật đầu, Dư Sinh thu hồi mệnh hồn, ánh mắt khôi phục như thường.
"Dư Sinh, con phải nhớ kỹ, con vĩnh viễn là lưỡi đao sắc bén hùng mạnh nhất và chiếc khiên vững chắc nhất bên cạnh Phục Thiên, tương lai sẽ có một ngày, sử sách khắc tên của con."
Lão nhân nghiêm túc dặn dò, Dư Sinh mơ hồ nửa hiểu nửa không, nhưng hắn biết, hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ thiếu niên kia, không chỉ bởi vì lời phụ thân nói.
Danh sách chương