Mùa thu năm 9999 theo lịch Thần Châu, Đông Hải, thành Thanh Châu.

Học cung Thanh Châu là thánh địa của thành Thanh Châu, hơn phân nửa cường giả của thế gia tông môn và quý tộc thành Thanh Châu đều xuất thân từ học cung Thanh Châu cho nên người ở thành Thanh Châu đều rất tự hào khi có thể vào học cung tu hành nhưng để có cơ hội bước vào học cung tất phải khổ luyện.

Nhưng hình như không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.

Lúc này trong phòng học của học cung Thanh Châu có một thiếu niên đang gục xuống bàn ngủ say.

Trên giảng đường, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh cũng đang chú ý tới cảnh này, trên gương mặt tươi cười không khỏi hiện lên vẻ tức giận, bước về phía thiếu niên đang ngủ.

Tần Y, mười bảy tuổi, là đệ tử chính thức của học viện Thanh Châu, giảng viên của đệ tử ngoại môn, dung nhan xinh đẹp, vóc người cuốn hút.

Trong phòng học, từng đôi mắt dõi theo chuyển động của Tần Y, cho dù tức giận nhưng bước chân của Tần Y vẫn rất ưu nhã.

"Tiểu tử này lại dám ngủ trong giảng đường của Tần sư tỷ.” Lúc chú ý tới dáng người ngủ say, các thiếu niên xung quanh cũng cạn lời, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.

"Với dung mạo và dáng vóc của Tần sư tỷ cho dù là nhìn thôi cũng đủ để khiến người ta mãn nguyện, không biết rốt cuộc trong đầu tên kia chứa cái quái gì thế. "

Trong các giảng viên, Tần Y là giảng viên nổi tiếng nhất, không ai sánh bằng, còn về nguyên nhân, chỉ cần nhìn nàng là hiểu, không biết bao nhiêu người tôn sùng là nữ thần, giảng đường của nàng luôn chật kín.

Ngủ trong giảng đường của Tần Y? Thật quá xem thường nữ thần rồi.

Tần Y bước rất nhẹ, tới bên người thiếu niên không hề phát ra tiếng động, nàng đứng trước bàn nhìn gương mặt đang ngủ say, vẻ đẹp của nàng phủ lên một lớp sương lạnh.

"Diệp Phục Thiên." Một âm thanh êm ái phát ra nhưng không phải là từ Tần Y mà là từ sau lưng Diệp Phục Thiên.

Đang ngủ nghe được có người gọi mình, Diệp Phục Thiên động đậy, hai tay ôm đầu từ từ mở mắt, đập vào ánh mắt mông lung là núi non phập phồng.

"To quá." Diệp Phục Thiên không kiềm được khẽ nói, thanh âm của hắn rất nhẹ như đang thì thầm nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh lúc này, thanh âm quá đột ngột, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt ngưng đọng lập tức hóa thành phẫn nộ.

"Hắn dám… ngang nhiên xem thường Tần sư tỷ? "

"Tên tiểu tử vô liêm sỉ này thật khốn kiếp!" Từng ánh mắt phẫn nộ như hóa thành lưỡi kiếm khiến Diệp Phục Thiên rùng mình, hình như có gì đó sai sai, hắn nhìn lên thấy một gương mặt tinh xảo như ngọc nhưng tràn đầy lửa giận.

"Ủa…" Diệp Phục Thiên sầm mặt, tại sao là Tần Y? Người gọi hắn không phải Tình Tuyết sao? Hắn quay đầu nhìn qua liền thấy một thiếu nữ mười lăm tuổi đang trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Phục Thiên nhìn lướt qua thiếu nữ thầm mắng một tiếng, thảm rồi, thảo nào có điềm không lành.

"Tần sư tỷ, ta…" Diệp Phục Thiên đang muốn giải thích.

"Diệp Phục Thiên." Tần Y lạnh lùng cắt lời hắn, nói: "Học cung Thanh Châu thành lập trong hoàn cảnh nào?"

Hiển nhiên Tần Y muốn lảng tránh chuyện xấu hổ lúc nãy nên mới chuyển đề tài nhưng lửa giận trong lòng nàng lúc này Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, hắn thậm chí mơ hồ cảm giác được từng luồng kiếm khí phát ra từ Tần Y, sắc bén đến xương, đâm hắn đau từng tấc da thịt.

"Ba trăm năm trước, Đông Hoàng Đại Đế thống nhất Đông Phương Thần Châu, hạ lệnh cho các chư hầu trong thiên hạ sáng lập học cung, hưng thịnh võ đạo, học cung Thanh Châu được sáng lập trong hoàn cảnh này." Diệp Phục Thiên đáp, đương nhiên những gì hắn nói đã được chính sử ghi lại, trong dã sử của gia tộc hắn còn thấy một cái tên khác tồn tại nhưng đó là tên cấm kỵ không được phép đề cập.

"Tu hành có những hệ nào?" Tần Y lại hỏi.

"Tu hành có thể phân võ đạo và pháp thuật, tu hành võ đạo có chiến sĩ, kỵ sĩ, kiếm khách, tu hành pháp thuật có pháp sư, đan sư, luyện khí sư, pháp sư lại phân nhiều nhánh, đương nhiên cũng có kẻ thiên phú dị bẩm tu hành cả võ pháp." Diệp Phục Thiên đáp.

"Ngươi hình như còn bỏ sót một hệ." Tần Y nghiêm túc nói.

"Đương nhiên sẽ không sót." Thiếu niên lộ ra vẻ xán lạn như thánh thần: "Hệ mạnh nhất được Thần Châu công nhận, được trời cao chiếu cố, là pháp sư thiên mệnh sở hữu thiên phú trời cao ban cho, những thiên phú đó đều cực kỳ hiếm thấy như triệu hoán sư, ngự thú sư, tinh thuật sư, đa số đều xuất thân từ pháp sư thiên mệnh, cho dù họ tu hành võ pháp đều có thiên chất hơn người."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, pháp sư thiên mệnh - hệ huyền thoại kế thừa thiên mệnh, được trời xanh chiếu cố.

"Không chỉ có vậy, mặc dù là pháp sư thiên mệnh bình thường nhất cũng trời sinh thích hợp tu hành cả võ pháp." Tần Y lộ ra vẻ thích thú sau đó nhìn thiếu niên trước mặt lại có chút tức giận nói: "Không ngờ ngươi lại có hiểu biết không ít về vấn đề này."

"Đương nhiên." Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y nghiêm túc nói: "Ta chính là pháp sư thiên mệnh."

"Phù..." Cách đó không xa, một gã thiếu niên đang uống nước chợt bị sặc, ho kịch liệt, mọi người xung quanh nhìn Diệp Phục Thiên như tên ngốc.

Không ngờ thế gian lại có người vô liêm sỉ như thế, không hổ là nhân vật truyền kỳ của học cung Thanh Châu, không chỉ ngang nhiên đùa giỡn Tần sư tỷ, bây giờ lại nói dối mình là pháp sư thiên mệnh vì muốn thu hút sự chú ý của Tần sư tỷ sao?

Nhưng hắn là ai chứ, nhập học cung tu hành ba năm vẫn mãi luẩn quẩn ở cảnh giới Thức Tỉnh tầng một Tụ Khí cảnh, thân thể gầy yếu, hiển nhiên luyện thể cũng chưa hoàn thành, tầm thường như vậy thậm chí chỉ có thể là kẻ phế vật, đằng này lại dám nói mình là pháp sư thiên mệnh?

Có còn biết xấu hổ hay không vậy?

Bộ ngực Tần Y lại phập phồng, nàng tức giận nhìn Diệp Phục Thiên: "Ngươi đã là pháp sư thiên mệnh, đương nhiên mệnh cung có hồn, giải phóng mệnh hồn ra cho ta xem thử."

"Mệnh hồn của ta còn đang ngủ say, không cách nào triệu hồi ra được, ta ngủ trên giảng đường cũng bởi vì mệnh hồn." Diệp Phục Thiên bình tĩnh đáp lại.

"Diệp Phục Thiên..." Tần Y đột nhiên hét lớn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt nói: "Ba năm trước, mười hai tuổi ngươi vào học cung, khi đó ta là đệ tử ngoại môn quan sát bài kiểm tra thiên phú của các ngươi, ngươi có năng lực cảm nhận linh khí chấn động cả học cung, rất nhiều sư trưởng quan tâm, nhưng ba năm qua lại không hề tiến triển, vẫn dừng lại ở cảnh giới giác ngộ thứ nhất Tụ Khí, suốt ngày không làm gì, lười biếng bất kham, không chú tâm trên giảng đường, rốt cuộc ngươi có tu hành hay không? Bây giờ ngươi lại nói dối xưng mình là pháp sư thiên mệnh, mượn cớ để ngủ trên giảng đường."

"Ba năm qua, bất kể là thi Hội hay thi Hương ngươi đều bỏ thi, hạng nhất từ dưới đếm lên, Diệp Phục Thiên, rốt cuộc ngươi có liêm sỉ hay không?"

Cùng với sự tức giận của Tần Y, cả phòng học đều im ắng không tiếng động đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đầy tức giận của Tần Y, hình như bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần sư tỷ có dáng vẻ như thế.

Diệp Phục Thiên cũng im lặng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo đỏ ửng vì phẫn nộ.

"Ba năm rồi sao."

Diệp Phục Thiên nói nhỏ trong lòng, không ngờ thấm thoắt đã qua ba năm mà mệnh cung của hắn vẫn không hề thay đổi, hơn nữa hắn có chút bất ngờ, nữ thần Tần sư tỷ lạnh lùng lại luôn chú ý tới hắn từ khi hắn bước vào học cung kiểm tra thiên phú.

Không gian hoàn toàn tĩnh mịch, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn thiếu niên tuổi mười lăm trước mặt đường nét anh tuấn, đôi mắt trong suốt sáng như sao, ngoại trừ hình thể hơi gầy thì không tìm ra khuyết điểm nào, ba năm nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nam.

"Ngữ khí của ta có phải hơi nặng quá hay không?" Tần Y nhìn đôi mắt hiu quạnh của Diệp Phục Thiên không khỏi thầm nghĩ trong lòng, tức giận cũng tiêu tán vài phần.

"Còn một tháng nữa là tới thi Hương, lần này ngươi nếu vẫn bỏ thi hoặc không qua thì cho dù Dư Sinh có nói giúp cho ngươi cũng vô ích, học cung sẽ không giữ lại ngươi, ngươi có hiểu không?" Tần Y tiếp tục nói, ánh mắt mọi người trong phòng chợt ngưng đọng, xem ra học cung sắp không nhịn nổi tên kia rồi.

Rốt cuộc cũng sắp bị học cung Thanh Châu đuổi đi rồi sao? Nếu vậy e rằng sắp được ghi vào sử sách của học cung Thanh Châu rồi, dù sao bị học cung Thanh Châu đuổi cũng cực kỳ hiếm thấy.

"Hắn đi, ta cũng đi." Phía sau, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, không ít người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trong góc, ánh mắt phức tạp, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, cũng có sùng bái, sợ hãi.

"Trong học cung đã có quyết định, Dư Sinh không cần phải tham gia thi Hội sang năm nữa mà có thể tùy ý chọn một trong các Chiến lầu, kỵ sĩ đoàn hoặc Pháp cung để tu hành, tương lai của hắn sẽ không bị ngươi làm liên lụy nữa." Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên thở dài, số phận của hắn và Dư Sinh cuối cùng sẽ đi về hai hướng khác nhau.

"Liên lụy?" Khóe miệng Diệp Phục Thiên nở một nụ cười có chút bất cần đời.

"Câm miệng..." Dư Sinh ngồi phía sau bật dậy, đôi mắt lộ vẻ sáng chói sắc bén đâm về phía Tần Y.

"Ngồi xuống." Diệp Phục Thiên không quay đầu lại nhàn nhạt nói, ánh mắt của Dư Sinh ngưng lại, nhìn bóng lưng phía trước rồi im lặng ngồi xuống, dường như lời của Diệp Phục Thiên là mệnh lệnh với hắn.

"Ta quyết định..." Diệp Phục Thiên lộ ra một nụ cười lông bông, nhìn Tần Y nói: "Năm nay ta chính thức tham gia thi Hương."

Ánh mắt Dư Sinh hiện lên vẻ rạng ngời.

Đã ba năm qua, hắn rốt cuộc cũng nên nghiêm túc rồi đúng không?

Ba năm tu luyện ở học cung Thanh Châu, tất cả người trong học cung đều biết Dư Sinh thiên phú tuyệt luân, năng lực cảm nhận thuộc hệ Kim, thiên phú võ đạo cũng cực cao, có thể pháp võ kiêm tu, tuy là đệ tử ngoại môn nhưng cảnh giới còn cao hơn nhiều giảng viên.

Nhưng ai thật sự hiểu được tên thiếu niên ngủ say kia?

"Thân thể ngươi gầy yếu, vẫn dừng ở Tụ Khí cảnh, cho dù có tham gia thi Hương thì sao mà qua được?" Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên, trong lòng thầm than, cho dù bây giờ hăng hái sợ là cũng đã muộn rồi.

"Nếu qua thì sao?" Diệp Phục Thiên hiểu mình, giọng nói có sự tự tin mạnh mẽ.

"Nếu ngươi có thể qua, sau này ngươi muốn làm gì trong giảng đường đều được." Tần Y nói.

Ánh mắt Diệp Phục Thiên hiện lên vẻ khác thường nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, mắt không tự chủ được nhìn về nơi không nên nhìn, nhẹ nhàng nói: "Muốn làm gì cũng được sao?"

"Tên này, ngươi có ý gì…" Rất nhiều người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.

"Cái tên vô sỉ kia, mắt ngươi đang nhìn đi đâu thế?" Khi chú ý tới ánh mắt của Diệp Phục Thiên, rất nhiều người kích động đến mức nhảy dựng lên, hắn vẫn dám đùa giỡn Tần sư tỷ?

Tần Y cũng chú ý tới ánh mắt Diệp Phục Thiên, sự thông cảm vừa nãy trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, đôi mắt đẹp hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: "Muốn làm gì cũng được!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện