Tấn như người mất hồn trước lời giới thiệu của Kim Long, người phụ nữ quyến rũ hắn lại chính là chị dâu? Cô gái trước mặt nhìn Tấn rồi khẽ nở một nụ cười bí ẩn, rồi như muốn thoát khỏi sự im lặng khó xử này nên cô gái lên tiếng đỡ lời:

- Thôi để dần dần cậu ta cũng nhớ lại thôi...! Mình vào ăn cơm đi anh...!

Kim Long khẽ nhìn vợ mình mỉm cười rồi hai người tiến gần về phía bàn ăn và ngồi xuống, Tấn cũng thở một hơi thật dài rồi ngồi về chiếc ghế đối diến hơi chéo về phía họ. Món ăn được nhà bếp đưa lên toàn những thứ mà Tấn chưa bao giờ được thấy nên nhất thời hắn cũng hơi khó xử, cả những vật dụng ngay trước mặt cũng không phải những thứ dân dã như đũa và thìa mà là một con dao nhỏ vã một chiếc nĩa.

Tấn đảo mắt nhìn về phía những người khác, rồi bắt chước theo động tác của họ, không ai chú ý đến hắn vì lúc này ông Tiền đang bàn luận với bà Tiền và Kim Long chuyện công việc, chỉ có Ngọc Trân nhìn về hắn rồi nháy mắt với hàm ý gì đó.

Tấn lúc này cảm thấy hơi khó xử trước những sự việc xảy đến một cách dồn dập, và đặc biệt là về phía chị dâu của hắn. Rốt cuộc Kim Hổ lúc trước với chị dâu có mối quan hệ như thế nào? Hay là...

Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, vì viễn cảnh bệnh hoạn, tăm tối trái với luân thường đạo lý đang bao trùm lấy tâm trí hắn. Rồi hắn bất giác đứng thẳng dậy trước khuôn mặt ngạc nhiên của những người khác.

- Con thấy hơi mệt...! Con xin phép...!

- Nếu mệt thì về phòng đi...! Và đừng có nghĩ ra chuyện gì gây rắc rối...!

- Kìa bố...!

Kim Long nhìn về phía ông Tiền rồi nhẹ nhàng cắt lời, Tấn không quan tâm trước những lời nói nặng nề của ông Tiền vì lúc này bản thân hắn đã chứa đựng quá nhiều sự chất chứa suy tư.

Tấn tiếng thẳng về phía phòng của mình rồi ngã gục xuống giường, tay hắn vắt lên trán rồi nghiền ngẫm suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, thật sự... thật sự quá tệ hại.

Rốt cuộc thì Kim Hổ khi xưa là một người như thế nào? Một kẻ chỉ biết ăn tàn phá hại, gây chuyện khắp nơi và còn tệ hơn cả súc vật khi tán tỉnh và thông dâm với chị dâu của mình? Lẽ nào Tấn ta lại trùng sinh vào một kẻ rác rưởi như vậy? Lời kết: Cuộc đời này không nói trước được điều gì đâu nên thể hiện ít thôi...!

Đừng nghĩ rằng mình hơn người khác mà làm trò...! Khiêm tốn còn đéo ăn ai nữa là tỏ ra kiêu ngạo bố đời...!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện