Có câu, làm người há có thể vô danh? Năm xưa Kinh Kha oanh oanh liệt liệt, đâm Tần vương một nhát kiếm, khiến muôn người kính ngưỡng, lập nên một thiên “Thích khách liệt truyện” đi vào lòng người, nức tiếng muôn đời.
Ngay đến thích khách còn có thành tựu như vậy!
Nghĩ ta thân tại Lục Phiến Môn, giữa vô số anh hùng hào kiệt, những con người không tiếc thân mình hi sinh vì chính nghĩa, dốc hết bầu nhiệt huyết của mình, trung nghĩa can đảm như vậy, cúc cung tận tụy vì nhiệm vụ như vậy, sao có thể không lưu truyền hậu thế cho được?
Phúc Thường phấn khởi tưởng tượng mình trở thành một huyền thoại hào hùng trong Lục Phiến môn, được tôn vinh công đức, được hậu thế kính ngưỡng…
Được hậu thế kính ngưỡng…
“Dư Phúc Thường, ngươi ngồi đó ra vẻ cao thâm làm gì hả? Cái bộ dạng ngu ngốc của ngươi vẫn ở đấy tốn giấy mực cơ à, càng nhìn càng thấy ngu. Qua đây ngủ với ta!”
“Cao Phi Phàm, đã bảo bao lần không được gọi ta là đồ ngốc mà! Ta đây vốn, vốn đã… không thông minh cho lắm, bị ngươi gọi vậy sẽ càng ngốc thêm đó.”
“Ta cứ gọi đấy, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Ngươi dựa vào gì mà có thể lấn lướt một danh bộ nổi tiếng được đích thân hoàng thượng khen thưởng như ta? Gọi ít đi, thì cái đồ ngốc nhà ngươi làm sao có thêm vận may ngu ngốc được?”
“Còn… còn gọi vậy nữa ta khóc cho ngươi xem!”
“Lên giường mà khóc, ta thích nhìn ngươi khóc nè.”
Bàn tay thon dài xộc tới nhéo nhéo cái mũi phồng lên như bánh bao, nụ cười ác ôn phá hỏng cả vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhìn chằm chằm sinh linh đáng thương đang rối cả lên.
Người ngồi trước bàn chỉ kịp hét lên một tiếng “Danh bộ Lục Phiến môn truyền kì của ta!” đã bị kẻ còn lại chặn miệng – hôn môi.
Đêm, ngòi bút đẫm mực viết đến đây thì ngừng, xuyên qua ô cửa sổ giấy giữa cảnh tranh tối tranh sáng, có thể thấy hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau trong phòng, ngay lúc ấy thì ngọn đèn dầu le lói tắt rụi.
Ngay đến thích khách còn có thành tựu như vậy!
Nghĩ ta thân tại Lục Phiến Môn, giữa vô số anh hùng hào kiệt, những con người không tiếc thân mình hi sinh vì chính nghĩa, dốc hết bầu nhiệt huyết của mình, trung nghĩa can đảm như vậy, cúc cung tận tụy vì nhiệm vụ như vậy, sao có thể không lưu truyền hậu thế cho được?
Phúc Thường phấn khởi tưởng tượng mình trở thành một huyền thoại hào hùng trong Lục Phiến môn, được tôn vinh công đức, được hậu thế kính ngưỡng…
Được hậu thế kính ngưỡng…
“Dư Phúc Thường, ngươi ngồi đó ra vẻ cao thâm làm gì hả? Cái bộ dạng ngu ngốc của ngươi vẫn ở đấy tốn giấy mực cơ à, càng nhìn càng thấy ngu. Qua đây ngủ với ta!”
“Cao Phi Phàm, đã bảo bao lần không được gọi ta là đồ ngốc mà! Ta đây vốn, vốn đã… không thông minh cho lắm, bị ngươi gọi vậy sẽ càng ngốc thêm đó.”
“Ta cứ gọi đấy, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Ngươi dựa vào gì mà có thể lấn lướt một danh bộ nổi tiếng được đích thân hoàng thượng khen thưởng như ta? Gọi ít đi, thì cái đồ ngốc nhà ngươi làm sao có thêm vận may ngu ngốc được?”
“Còn… còn gọi vậy nữa ta khóc cho ngươi xem!”
“Lên giường mà khóc, ta thích nhìn ngươi khóc nè.”
Bàn tay thon dài xộc tới nhéo nhéo cái mũi phồng lên như bánh bao, nụ cười ác ôn phá hỏng cả vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhìn chằm chằm sinh linh đáng thương đang rối cả lên.
Người ngồi trước bàn chỉ kịp hét lên một tiếng “Danh bộ Lục Phiến môn truyền kì của ta!” đã bị kẻ còn lại chặn miệng – hôn môi.
Đêm, ngòi bút đẫm mực viết đến đây thì ngừng, xuyên qua ô cửa sổ giấy giữa cảnh tranh tối tranh sáng, có thể thấy hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau trong phòng, ngay lúc ấy thì ngọn đèn dầu le lói tắt rụi.
Danh sách chương