Mũi tên linh lực bay tới, mãng xà tuyết biến mất.

Mộc Mộc cũng không cam chịu rớt lại phía sau, sử dụng linh lực đánh chết mãng xà.

Chỉ có duy nhất Mộc Thương, đứng ở phía sau lưng bọn họ!

Cứ như vậy tiến lên, một đường bước ra khỏi Tuyết Vực, đi một hồi cũng đã đến được một thành trấn phụ cận.

Tuyết Vực có mãng xà tuyết hung hãn, dưới tình huống lúc nãy đã bị tiêu diệt một nửa, nhưng hiện tại chúng chỉ đang ngủ đông mà thôi.

Một ít thương đội nhìn xác rắn che kín một khu Tuyết Vực, không khỏi kinh ngạc, mãng xà d.,i.,e.,n d.,a.,n l.,e q.,u.,y d,.o.,n tuyết là động vật kịch độc, nhiều xác rắn như vậy, lại không thấy bất kì thi thể người nào, phải là một cao thủ như thế nào mới có thể làm được như vậy? . . . .

"Dạ Hiên, nơi này là chỗ nào của Vân Thương quốc?" Phượng Thiên Vũ đối với Vân Thương quốc không hề quen biết, nhưng nàng vẫn nhớ kĩ Vân Ế là người của Vân Thương quốc.

"Tuyết thành, đây là tòa thành lạnh nhất của Vân Thương quốc, Đô thành Vân Thương quốc bây giờ đang là chim hót hoa nở, trái ngược với nơi đây vạn dặm đóng băng". Đế Dạ Hiên nhìn người đang đi trên đường, đều ăn mặc áo ấm kín mít, nhẹ nhàng nói ra.

"Chúng ta trực tiếp tiến đi đến Đô thành, không cần lưu lại." Đế Dạ Hiên nói xong, gọi ra Kinh Lôi, ôm eo Phượng Thiên Vũ, nháy mắt bay lên lưng Kinh Lôi, Mộc Mộc mới được đi ra ngoài, Mộc Thương là tinh linh, hai người đều không có ma thú, dưới áp bức của chủ nhân mình, Kinh Lôi đành phải áp tải thêm hai người nữa .

Đế Dạ Hiên nhìn Kinh Lôi ngoan ngoãn nghe lời, mím môi cười cười, nếu là Phượng Viêm, tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Kinh Lôi bay qua tòa thành phủ kín tuyết, trực tiếp tiến về Đô thành, không lưu lại bất kì phút giây nào.

Kinh Lôi phi hành một đêm, khi mặt trời vừa ló dạ đã tiến vào Đô thành, bốn người tìm một khách điếm, nghĩ ngơi.

"A Vũ, ta đi nghỉ ngơi trước." Mộc Mộc mệt mỏi nói, nàng rốt cuộc cũng biết thế nào là di,e.n da!n l!e qu.y d*o*n tòa thành vạn dặm đóng băng, đến Đô thành rồi, hoa nở thật thơm nha!

Mẹ kiếp, Thần Thú phải phi hành một đêm, đúng là vạn dặm thật a, ngày nàng trở về cũng "vạn dặm" như vậy sao?

"Ừ."

Phượng Thiên Vũ tiện tay cầm chìa khoá, ném cho Mộc Mộc, mình và Đế Dạ Hiên cũng đi tới một căn phòng, cả đêm ở trên không trung nàng cũng thật mệt mỏi rồi.

Vẻ mặt của Mộc Thương nặng nề, nhanh chóng cầm chìa khóa đi vào gian phòng.

. . .

Sáng sớm ánh nắng chan hòa, trên đường phố, người đến người đi, phồn hoa náo nhiệt.

Trà lâu bên cửa sổ, Mộc Mộc cầm lấy một khối bánh ngọt, nhìn người đi phía dưới, lắc đầu: " Đúng là sinh hoạt dưới chân thiên tử thật là tốt, có ai biết người dân của vạn dặm đóng băng sinh hoạt khổ sở như thế nào!"

"Ngươi cũng hiểu những thứ này?" Mộc Thương liếc nhìn nàng, trông thấy móng vuốt của nàng vươn ra cầm lấy khối bánh ngọt cuối cùng: "Mộc Mộc, ngươi là heo sao?"

"Ngươi mới là heo."

Mộc Mộc đoạt lấy bánh ngọt, phản bác, dám mắng nàng là heo!

"A Vũ, ngươi mang mặt nạ làm gì?" Mộc Mộc tò mò nhìn Phượng Thiên Vũ, giữa ban ngày ban mặt, mang mặt nạ làm gì chứ?

Đế Dạ Hiên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấm nháp, nói: "Phòng sắc lang."

Mộc Mộc im lặng, tham muốn của d*i*e*n d*a*n l*e q*u*y d*o*n tên nam nhân này cũng quá mạnh mẽ rồi, nhưng mà A Vũ đúng là người nhìn người thích mà, mang mặt nạ cũng không sai.

Phía dưới đường, đột nhiên một hồi náo loạn, hết thảy mọi người tự giác đứng lên nhường thành con đường, một số người lại châu đầu ghé tai bàn luận.

"Ai, ngươi đã nghe nói gì chưa? Thái Tử đã trở về?"

"Đúng vậy a, nghe nói là quay về để tham dự cuộc thi gì đó, rồi lại tiếp tục đi nơi nào nữa đó.

"Nghe nói lần này Thái Tử đi Vân Nguyệt thành mang về một nữ tử."

"Người nào a, không phải là tìm được tiểu công chúa đó chứ?"

"Không biết. . !

Phượng Thiên Vũ chuyển ly trà, cười một tiếng, tiểu công chúa?

"Thật là hoành tráng." Mộc Mộc nghe những âm thanh từ xa truyền vào, cảm thán một cái, không hổ là Thái Tử a!

Vài phút sau, trên đường đi xuất hiện ba con ngựa trắng như tuyết, rèm xe ngựa đều được d’i’e’n d’a’n l’e q’u’y d’o’n làm bằng tơ tằm trăm năm, nhìn thoáng qua xe ngựa cũng đủ biết không phải là vật phàm.

Phía sau xe ngựa còn có một cỗ kiệu, theo sát phía sau.

"Cung nghênh Thái Tử điện hạ."

Hết thảy mọi người ngay ngắn quỳ xuống, chờ xe ngựa chạy nhanh qua.

Cái ly trong tay Phượng Thiên Vũ đột nhiên đã bay ra, rất có kỹ thuật, "vô ý" trúng ngay vào cỗ kiệu kia.

"Dạ Hiên, ta trượt tay, phải làm sao bây giờ?" Phượng Thiên Vũ ngoái đầu nhìn về phía Đế Dạ Hiên, mắt to vô tội nhìn.

Mộc Thương khinh bỉ, trượt tay, trượt tay mà bay xa vậy sao?

Mộc Mộc tiếp tục ăn bánh ngọt, không có ai tranh giành với nàng, thật ngon a.

Chiếc ly thẳng tắp bay về phía cỗ kiệu, trong kiệu nữ tử cảm nhận được một cỗ khí tức đang bay về phía đây, phi thân ra, bàn tay nhỏ bé dứt khoát tiếp được chiếc ly.

Ngước mắt nhìn về phía cửa sổ của trà lâu, trông thấy một nữ tử đeo mặt nạ, nâng chén, nhẹ gật đầu.

Tất cả mọi người kinh sợ, cô gái này không khỏi cũng quá dễ nhìn đi?

Đôi mắt mùa thu trong vắt, làn da tuyết trắng, môi mỏng khêu gợi, dáng người xinh đẹp uyển chuyển, một thân màu xanh biết, mái tóc phiêu phiêu trong gió được vấn kết đơn giản.

Sự tình vừa xảy ra, xe ngựa phía trước cũng ngừng lại.

"Thanh Loan, có chuyện gì sao?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trên xe ngựa truyền ra, nhưng không có bước ra, nghĩ đến năng lực của Thanh Loan, nên cũng không lo lắng.

"Thái tử điện hạ, không sao." Thanh Loan nói xong, quay mặt nhìn về phía nữ tử đeo mặt lạ, rồi quay người tiến vào cỗ kiệu.

Đây chỉ là một sự việc nhỏ mà thôi, thái tử điện hạ không có truy cứu coi như xong, xe ngựa cùng cỗ kiệu lần nữa tiếp tục đi đến Hoàng Cung.

Phượng Thiên Vũ nhìn xe ngựa đi xa, nỉ non một câu: "Nữ tử thú vị."

Lông mày Đế Dạ Hiên nhẹ chau lại, công chúa Minh giới Thanh Loan sao lại tới nhân gian, chẳng lẽ cũng vì Thần Ma lệnh xuất hiện trong học viện Đế Hoàng sao, trước là Thiếu chủ Ác Ma Thâm Uyên rồi đến U Minh ảo cảnh, bây giờ d:i:e:n d:a:n l:e q:u:y d:o:n là công chúa Minh giới, xem ra hắn phải nhanh chóng quay về Ma giới một chuyến, cũng không biết tên gia hỏa Phượng Viêm kia đang làm trò gì nữa!

"Dạ Hiên, chàng sao vậy?" Phượng Thiên Vũ cười yếu ớt một cái: "Dạ Hiên chàng có nghe bọn họ nói đến một cuộc thi không?"

"Muốn đi vào Đế Hoàng Thành, nhất định phải thông qua một cuộc thi đấu." Đế Dạ Hiên chậm rãi nói: "Nha đầu, ta phải đi một thời gian."

"Ừm." Phượng Thiên Vũ cũng chẳng suy nghĩ liền trả lời, lần trước nàng bị thương, Dạ Hiên vội vàng chạy đến, nàng đã biết rõ sự việc của Dạ Hiên chưa xử lý xong, chỉ chờ Dạ Hiên nói thôi, không nghĩ tới lại được ở chung với nhau lâu như vậy.

"Ngươi muốn đi nơi nào?" Mộc Mộc ăn xong bánh ngọt, cảm thấy thật mỹ mãn, rồi lên tiếng hỏi.

"Về nhà." Đế Dạ Hiên lành lạnh phun cho nàng hai chữ.

"Nha đầu, ra ngoài nàng nhớ phải mang theo mặt nạ có biết không?"

Đế Dạ Hiên bây giờ thật giống như bà tám a, quả nhiên ăn vào quả yêu liền biến một người thông minh thành một kẻ ngốc.

"Ừ, ta sẽ đeo mà."

Phượng Thiên Vũ lên tiếng, chỉ cần thông qua cuộc thi là có thể đi vào Đế Hoàng Thành, cũng không d~i~e~n d~a~n l~e q~u~y d~o~n biết những thế nhân muốn tiến vào Đế Hoàng Thành rút cuộc là những người như thế nào, còn khối Thần Ma lệnh trong cái học viện gì gì kia nữa chứ!

Bốn người ăn cơm xong, rồi dạo quanh Đô thành của Vân Thương quốc, ghé vào một cửa hàng đấu giá ma thú, Mộc Mộc không có ma thú, Phượng Thiên Vũ muốn đấu giá cho nàng một cái, nhưng mà ma thú cao nhất trong đây chỉ có hai con ma thú Đế Vương mà thôi, cân nhắc liên tục, Phượng Thiên Vũ vẫn cảm thấy đẳng cấp của ma thú này vẫn quá thấp.

Lúc trở về Mộc Thương tặng cho nàng một câu: “Ngươi cho rằng Huyền thú với Thần Thú là dưa muối ngoài đường hay sao”!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện