"Cô nương, ta rất cảm tạ ngươi bằng lòng chữa trị cho tôn nữ của ta, chẳng qua là Thần Ma lệnh. . . !" Đa Mạc lắc đầu bất đắc dĩ nói.

"Có chuyện gì?"

"Cô nương có chỗ không biết, Tinh linh tộc của chúng ta là sứ giả thiên nhiên, vì vậy cũng không như nhân loại có thể kí khế ước với ma thú, ở phía Tây Nam, có một cái sơn động, có một lần Mộc Thương vô tình đi ngang qua đó, hắn nói, trong sơn động có một con Hỏa Kỳ Lân, con Hỏa Kì Lân đó cảnh cáo Mộc Thương không được tự tiện đến đây, từ đó về sau ta liền cấm Tinh linh tộc qua bên đó, cô nương, Tinh linh tộc của chúng ta quả thật có một khối mảnh vỡ của Thần Ma lệnh, chẳng qua là qua rất nhiều năm như vậy, cũng không ai biết rõ cái mảnh vỡ đó đang ở đâu." Đa Mạc nói xong, sờ lên chòm râu của mình.

Phượng Thiên Vũ nghe vậy,hai mắt híp lại, Hỏa Kỳ Lân? Nàng đột nhiên nhớ tới mảnh vỡ Thần Ma lệnh ở Phượng gia được trấn giữ là con Hà Mã biến dị kia, chẳng lẽ mỗi mãnh vỡ của Thần Ma lệnh đều có một ma thú thủ hộ? "Tộc trưởng, chúng ta về trước đi, sau đó ngươi đem tình trạng bệnh của Đa Linh nói cho ta biết." Nói xong, Phượng Thiên Vũ quay đầu lại bước đi, đi về phía lúc nãy.

Phượng Thiên Vũ vừa mới quay trở về nơi lúc nãy, liền chứng kiến một hình ảnh khiến nàng phải kinh diễm, Đế Dạ Hiên dựa vào cây mà đứng, tinh linh trên cây lấp lánh vô số ánh sao, như đang tận mắt trông thấy Tiên cảnh, hắn một bộ áo bào đen, ba ngàn sợi tóc tản ra sau lưng, trông thấy Phượng Thiên Vũ, câu môi cười cười, mị hoặc lòng người, âm thanh nhẹ nhàng phát ra: "Nha đầu, nàng đã trở về."

Một nụ cười, lại khiến cho thiên địa biến sắc, một nụ cười, sâu tận xương tủy.

"Ừ, ta đã trở về." Phượng Thiên Vũ cười cười, bước nhanh về phía trước.

Không nghĩ tới đến nơi đây lại có được một người yêu nàng, sủng nàng, quan tâm đến nàng như vậy, nàng không phải là nhi nữ tình trường, chẳng hiểu tại sao tâm lạnh như băng của mình lại mở cửa đón nhận hắn, duy nhất chỉ mình hắn.

"Mộc Thương, cô nương sẽ trị liệu cho Đa Linh, ngươi hãy đem bệnh tình của Đa Linh nói rõ với cô nương đi." Tộc trưởng nhìn Phượng Thiên Vũ đứng bên cạnh Đế Dạ Hiên, trong lòng tươi cười, nam tử này chỉ sợ là tôn quý cực kỳ, ánh mắt cô nương thật tốt a.

"Dạ, tộc trưởng." Mộc Thương trả lời một tiếng, sau đó tiếp tục nói: " Bệnh của Đa Linh bắt đầu từ một năm về trước, có một ngày Đa Linh vô tình rơi vào trong một hồ nước, sau khi cứu lên, không thấy Đa Linh có gì thay đổi , nhưng một tháng về sau, cứ mỗi lúc trời tối, trong phòng Đa Linh đều phát ra âm thanh, ta cùng tộc trưởng bởi vì quá lo lắng nên tiến vào xem, ai ngờ được rằng, khi chúng ta tiến vào trông thấy một hình ảnh, không phải là một Đa Linh ôn nhu như ngày trước, mà là một con ma quỷ, bộ dáng của Đa Linh trở nên rất đáng sợ, không hề nhận thức được ai, ngày đó tộc trưởng còn thiếu chút nữa là bị Đa Linh làm bị thương, kỳ quái chính là khi đến hừng đông, Đa Linh liền trở lại bình thường, mà buổi tối xảy ra chuyện gì đều không nhớ được, đã hơn một năm, bệnh tình của Đa Linh ngày càng trầm trọng, chúng ta suy nghĩ hết thảy biện pháp, đều không có cách nào, mỗi buổi tối bộ dáng Đa Linh càng ngày càng khủng bố, tộc trưởng cùng chúng ta cũng đã không thể áp chế được nó nữa, vì vậy khi ngươi có thể nhìn ra bệnh của Đa Linh, ta mới mang ngươi tới gặp tộc trưởng."

“Hôm nay nhìn vào nàng, phát hiện trong ánh mắt của nàng có một đầu người, ta suy nghĩ trong thân thể của Đa Linh còn ẩn chứa một người nữa." Phượng Thiên Vũ nhớ tới thời điểm khi nàng nhìn vào mắt của Đa Linh, nhíu mày, nói ra.

"Không… Không thể nào." Tộc trưởng lắp bắp nói, trong ánh mắt đang rất khủng hoảng.

"Tộc trưởng, ngươi có việc dấu diếm chúng ta?" Phượng Thiên Vũ mở lời hỏi, nhìn biểu lộ tộc trưởng có thể đoán được.

"Không có. Không có." Đa Mạc nói xong liền muốn ly khai.

"Đa Linh là cháu gái của ngươi, điều ngươi dấu diếm có thể chính là mấu chốt để cứu nàng, nếu ngươi không nói, là chính ngươi hại cháu gái mình, đối với chúng ta không có quan hệ." Âm thanh nhàn nhạt của Đế Dạ Hiên phát ra, làm cho Đa Mạc dừng lại cước bộ .

Ps: thân môn, cầu bình luận. .

"Không, đây là điều cấm kỵ của bộ tộc Tinh linh, không thể nói được a!" Đa Mạc vô cùng đau đớn nói.

Mộc Thương nhìn tộc trưởng, đột nhiên cảm giác được trong nháy mắt tộc trưởng già đi hơn rất nhiều, hắn sinh sống ở chỗ này đã một ngàn năm, mới trông thấy tộc trưởng như vậy, khi biết Đa Linh mắc bệnh tộc trưởng cũng không bi thương như thế này, là cái gì, có thể cho làm cho tộc trưởng như vậy.

"Tộc trưởng, ngươi còn không mau nói cho bọn họ biết, Đa Linh quan trọng hơn a." Một giọng nói vang tới, sau đó là thấy ba người bước đến.

"Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão." Mộc Thương lễ phép kêu một tiếng.

"Đúng vậy a, tộc trưởng, đại ca nói cũng đúng, sự tình đều qua đã lâu như vậy, chúng ta cho bọn hắn biết đi, ít nhất còn có thể trợ giúp Đa Linh mau khỏi bệnh." Nhị trưởng lão an ủi vỗ vỗ vai Đa Mạc.

"Ai, các ngươi không phải không biết rõ, chuyện này là không thể tùy tiện nói lung tung mà!" Đa Mạc bất đắc dĩ nói, hắn cũng muốn nói ra, Đa Linh là cháu gái của hắn a, nhưng mà nói ra, chỉ sợ toàn bộ tộc Tinh linh đều gặp phải nguy hiểm a!

"Tộc trưởng, ngươi không nói, ta nói." Tam trưởng lão nhìn Phượng Thiên Vũ: "Chỉ cần có thể cứu được Đa Linh, cái gì ta cũng sẽ nói cho các ngươi biết."

"Tốt lắm, kính xin Tam trưởng lão nói nghe một chút?"

Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, nàng cũng đang thắc mắc rốt cuộc Tinh linh tộc đã phát sinh ra chuyện gì?

"Chuyện xảy ra cách đây đã hai ngàn năm trước, khi đó, tộc Tinh linh xuất hiện một nữ nhân loại, nàng dung nhan thanh tú, ôn nhu hào phóng, lạc trong sa mạc, được một gã nổi danh là chiến sĩ tinh linh của Tinh linh tộc chúng ta cứu về, hai người bọn họ ở cùng nhau trong một ngôi nhà gần mép hồ, lâu ngày sinh tình, hai người thành thân với nhau, một ngày kia, nàng đang giặt đồ ở mép hồ, bị người khác trông thấy, khi đó, Tinh linh tộc chúng ta có một điều luật đó là cấm không được phép mang người ngoài vào, huống chi là kết hôn."

Tất cả tinh linh đều muốn giết nàng, khi đó chúng ta còn chưa phải là Tộc lão, Tộc trưởng ngày đó cũng không phải Đa Mạc, tuy rằng cảm thấy làm như vậy là không quá tàn nhẫn, cũng tại vì chúng ta cũng không còn cách nào khác, vị chiến sĩ tinh linh kia quá đau khổ nên đã cầu xin chúng ta, cầu chúng ta hãy buông tha cho nữ tử kia, tộc trưởng của chúng ta lại không đáp ứng, còn dùng phương pháp của Tinh linh tộc giết chết vị chiến sĩ kia ngay tại mép hồ, nữ tử nhìn thấy người yêu mình đã chết, liền trở nên điên cuồng, nàng nói, ta nguyền rủa các ngươi, lương tâm của các ngươi vĩnh viễn không an, chết vĩnh viễn không yên lành, ta thề sẽ quay về báo thù các ngươi, sau khi nói xong, nàng ôm vị chiến sĩ nhảy xuống hồ nước, kỳ quái chính là tộc trưởng đã phái người xuống dưới hồ vớt đến ba ngày ba đêm nhưng cũng không thể tìm ra thi thể của hai người, hai trăm năm trước tinh linh Thần Thụ không có kết quả, không có tinh linh được chào đời, đến khi Đa Linh rơi vào hồ nước, lại trở nên kỳ quái, chúng ta lo lắng là nàng ta đã trở về báo thù.

Nhị trưởng lão nói xong, thở dài một hơi: "Ngay từ đầu chúng ta cho rằng Đa Linh chẳng qua là bị quái bệnh quấn thân, vừa rồi khi chúng ta nghe được cô nương nói trong thân thể của Đa Linh còn ẩn chứa một người, vì vậy chúng ta liền nghĩ tới là nàng ta đã trở về, kính xin cô nương ra tay hỗ trợ."

"Tộc trưởng trước kia của các ngươi đâu?"

Phượng Thiên Vũ lạnh giọng hỏi, nàng cho rằng dù tộc Tinh linh có cừu oán với nhân loại, cùng lắm là không qua lại với nhân loại, lại không ngờ rằng, chỉ vì một nữ nhân tay trói gà không chặt liền ngay cả tộc nhân của mình cũng giết.

Nàng không phải là người tốt, cũng không phải là đồng tình với nàng kia, nàng chẳng qua là đang cười nhạo những người này.

"Cô nương, lão tộc trưởng đã thọ chung(chết vì tuổi già) rồi." Đa Mạc biết Phượng Thiên Vũ đang cười nhạo bọn họ, hắn biết, lão tộc trưởng làm như vậy là không đúng, hắn cũng không có gì để giải thích!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện