Một câu nói này khiến cho Phượng Tiêu không biết phải mở miệng trả lời như thế nào, lại nhớ tới nữ nhân quật cường kia, hắn cũng rất là yêu nàng, chẳng qua là vì yêu sinh hận.

Mạc Tuyết nhìn Phượng Tiêu không nói thêm gì nữa, tức giận nói: "Tiểu tiện nhân, bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể cắt đi hai tay của Linh nhi."

Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ còn đọng vài giọt nước mắt, nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu: "Nhị di nương, tại sao ngươi không hỏi phụ thân một chút đi, trên điện Kim Loan, trước mặt tất cả mọi người thế mà Tam muội lại để cho một cỗ Cương thi tỉ thí với Vũ nhi, Tam muội muốn giết Vũ nhi, Nhị di nương tại sao không nói Tam muội đi?"

Mạc Tuyết sững sờ, cũng không biết nên nói cái gì, bất quá nàng liền xoay qua Phượng Tiêu: "Lão gia, bất kể như thế nào, hiện tại cái tiểu tiện nhân này đã cắt đi cánh tay của Linh nhi, ngươi không thể bỏ qua cho nàng!"

Nói xong, Mạc Tuyết hung hăng nhìn Phượng Thiên Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Phượng Thiên Vũ đã chết không dưới nghìn lần rồi a.

"Còn có phụ thân, coi như chuyện đã như vậy rồi, thế nhưng là nàng đã gạt chúng ta, nàng vốn là võ giả."

Phượng Thủy Tuyết phẫn nộ nói ra, trước kia kẻ ngu này tuy rằng đẹp mắt, nhưng chỉ là một cái phế vật, không ai ưa thích, lớn lên xinh đẹp hơn người cũng chẳng uy hiếp được nàng, nhưng bây giờ, cái phế vật chẳng những không còn ngu ngốc nữa mà còn trở thành võ giả.

Phượng Tiêu nhíu mày, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, đón nhận ánh mắt dò xét của Phượng Tiêu: "Đại tỷ không được nói năng lung tung nha, cái gì mà võ giả chứ, từ sau khi ta khỏi bệnh, Ảnh nhi dạy cho ta một ít thuật phòng thân mà thôi."

"Phụ thân, Vũ nhi cả gan hỏi phụ thân một câu, hôm nay nếu Vũ nhi chết ở trên lôi đài, phụ thân sẽ đau lòng sao?"

"Ta."

Phượng Tiêu há hốc mồm, nếu như hôm nay người chết trên lôi đài là nàng hắn đương nhiên sẽ không đau lòng rồi, bởi vì hắn cũng muốn nàng chết.

Bất quá vừa mới nghe nàng hỏi như vậy, lưu lại nàng, đối với hắn hữu lực mà vô hại, cứ xem như là bên người nàng có Siêu Thần Thú, dù nàng có làm ra chuyện gì đi nữa, hắn còn có vương bài, hắn sợ cái gì.

Phượng Tiêu càng nghĩ, đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe được.

Phượng Thiên Vũ mang tâm tình đau khổ nói ra: "Phụ thân không thích nữ nhi, cũng là chuyện bình thường, dù sao trước kia nữ nhi là phế vật lại còn ngu ngốc nữa, sống ở Phượng gia, lại để cho phụ thân bị người người cười nhạo, vốn là nữ nhi sai, vì vậy nữ nhi không trách phụ thân.

"Ngươi."

Phượng Tiêu không biết phải nói cái gì rồi, kỳ thật Phượng Thiên Vũ lớn lên thật giống nữ nhân quật cường kia.

Mạc Tuyết thấy Phượng Tiêu dao dộng, vội vàng nói: "Lão gia, chuyện của Linh nhi cứ coi như là đã qua, thế nhưng là lúc trước nàng đối với lão gia thật hỗn xượt, còn từ hôn nữa"

Mắt phượng hiện lên một tia hàn ý, lại tiếp tục diễn kịch: "Chắc hẳn Nhị di nương cũng biết trong hoàng thành có bao nhiêu người yêu thích Tam vương gia, nếu ta không đồng ý từ hôn, chỉ sợ…."

Phượng Thiên Vũ không có nói tiếp, dụng ý này ắt hẳn mọi người sẽ tự hiểu, nếu như Phượng Thiên Vũ không có từ hôn, dù bên người Siêu Thần Thú thì cuộc sống sau này cũng không yên ổn! Phượng Tiêu không nói gì, thúc đẩy Tam vương gia cùng Phượng Thiên Vũ từ hôn cũng là ý đồ của hắn, chuyện này hắn cũng không nói làm gì: "Vậy ngày đó sao ngươi lại nói chuyện như thế với phụ thân?"

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền khóc ồ lên: "Ngày ấy, Ảnh nhi phế đi Tam muội, Tam vương gia lại muốn từ hôn, phụ thân lại nổi giận đùng đùng, rồi trước đó Tam muội nói phụ thân sẽ không bỏ qua ta, phụ thân cũng biết nữ nhi rất là yêu thích Tam vương gia mà, vì vậy. . Vì vậy trong cơn tức giận…."

Phượng Tiêu nghe vậy, lông mày liền buông ra, thì ra là sợ hắn muốn tìm nàng tính sổ, rồi lại bị từ hôn nên tính tình mới như vậy.

Vậy mới nói, Phượng Thiên Vũ lấy đâu ra lá gan to như thế, nguyên lai là bị kích động a.

"Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy ta liền sẽ bỏ qua ngươi."

Mạc Tuyết nổi giận chỉ vào Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Cái kia, thế Nhị di nương muốn thế nào?"

Mạc Tuyết nghe vậy, nói ra: "Ta muốn chém tay của ngươi, để báo thù cho Linh nhi."

Phượng Tiêu nghe vậy, quát lạnh một tiếng: "Đã đủ rồi, chuyện hôm nay coi như xong, Linh nhi là do gieo gió gặt bão, không trách được Vũ nhi."

"Hiện tại từ bây giờ, không cho phép các ngươi làm phiền tới Vũ nhi, còn không mau đi!"

Phượng Thủy Tuyết đang chuẩn bị nói cái gì đó, Đỗ Yến giữ chặt tay Phượng Thủy Tuyết, lắc đầu, lão gia bây giờ đang nổi nóng, hơn nữa còn là vì Phượng Thiên Vũ, nếu là Tuyết Nhi lại nói thêm cái gì, như vậy lão gia nhất định sẽ liền chỗ này mà mắng Tuyết Nhi!

Mấy người khác nghe thấy thế liền chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Trước khi đi, Phượng Tiêu quay đầu, nhìn thật sâu Phượng Thiên Vũ, nói ra: "Vũ nhi, nếu có rãnh thì nên tiến cung nói chuyện với Quốc Sư."

Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Phụ thân yên tâm đi, nữ nhi đã biết."

"Ừ, vậy là tốt rồi, phụ thân đi trước." Nói xong, bước ra khỏi Trúc Uyển.

Chờ bọn hắn đi xa, Hàn Duệ từ trong phòng đi ra: "Nha đầu, ngươi không thích bọn hắn, vì cái gì còn muốn cùng bọn họ diễn kịch?"

Phượng Thiên Vũ cũng không nói thêm cái gì, nàng làm như vậy là muốn để cho Phượng Tiêu buông lỏng cảnh giác về nàng, có như thế mới nhanh chóng tìm được nơi giam giữ phụ thân.

"Sư phụ, ta làm như vậy là có mục đích, sư phụ, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, không bằng sư phụ về trước đi, ngày mai ta sẽ tới Phân đường tìm ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, đêm nay nàng muốn dò xét toàn bộ Phượng phủ, vì vậy, hiện tại cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

"Tốt lắm, nha đầu, ngày mai sư phụ chờ ngươi ở Phân đường." Hàn Duệ nói xong, liền phi thân rời đi, hắn tin tưởng nha đầu có thể xử lý tốt, hắn không cần lo lắng, huống chi bên cạnh của nàng còn có một hài tử thực lực cường đại như vậy.

"Mạc Sầu, Thanh Ngư, các ngươi đi theo ta vào đây."

Phượng Thiên Vũ nói xong, nắm tay Tuyết Ảnh đi đến gian phòng.

"Tiểu thư, người muốn làm cái gì?" Thanh Ngư nhíu mày hỏi, lão gia không phải là phụ thân điều này nàng đã biết, chỉ là không hiểu tại sao tiểu thư cần phải nói với lão gia như vậy.

"Mạc Sầu, Thanh Ngư, buổi tối hôm nay ta muốn dò xét toàn bộ Phượng phủ, các ngươi phải canh chừng trong sân, có biết không?"

Mạc Sầu gãi gãi đầu, hắn không hiểu tại sao tiểu thư phải làm như vậy, bất quá hắn cũng không muốn hỏi, tiểu thư làm như vậy ắt hẳn có nguyên nhân, vì thế hắn liền vội vàng nói: "Tiểu thư, Mạc Sầu đã biết."

Thanh Ngư nghe xong, biết rõ tiểu thư là muốn đi tiềm tin tức của phụ thân, nhẹ nhàng gật đầu, nói ra: "Tiểu thư, người cứ yên tâm đi đi."

"Tốt lắm, hiện tại, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối nhất định không được ngủ."

Thanh Ngư cùng Mạc Sầu hai người vội vàng nói: "Dạ, tiểu thư."

. . .

. . .

Ban đêm, yên tĩnh, Phượng Thiên Vũ một thân hắc y, đi qua toàn bộ Phượng phủ, bên cạnh còn có một thân hình nho nhỏ chính là Tuyết Ảnh.

Đột nhiên, phía trước có hai người đi tới, Phượng Thiên Vũ mang theo Tuyết Ảnh bay lên một gốc cây, ngừng thở.

Chỉ nghe một giọng nói vang lên: "Huynh đệ, ngươi nói cái địa lao bên kia có người hay không? Hình như ngày hôm qua ta thấy có động tĩnh gì đó."

Một giọng khác vang lên: " Chắc ngươi nghe lầm rồi, nơi đó là Tam đại trưởng lão đang tu luyện, hẳn là các Trưởng lão bên đó đang bàn luận, ta và ngươi a, còn không mau đi chỗ khác nha, lỡ may chọc tới Trưởng lão, sẽ bị lão gia xử phạt đấy."

"Chẳng lẽ là ta nghe lầm?"

"Mau đi thôi."

Nghe bước chân dần dần đi xa, Phượng Thiên Vũ từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt sáng lên, địa lao, đúng không? Mặc kệ có hay không, nàng nhất định phải đến xem.

Ảnh nhi, đi, chúng ta đi tìm cái địa lao kia.

Ps: Các vị thư hữu, cầu bình luận. Cầu thu gom. Cầu đề cử. Tất cả các loại cầu. Mặc Vũ ở chỗ này thầm cám ơn các vị đọc sách thư hữu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện