"Để tôi nghe tiếng Tiểu Hi một chút!"

Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu bởi lúc này trái tim của nàng đã rối loạn, nhưng lại vẫn bắt buộc mình duy trì ổn định. Nếu như, đối phương chẳng qua là nhặt điện thoại di động của con trai mình thì sao? Vậy chẳng phải đây đúng là một trò đùa mắc cười lắm hay sao?

"Có thể, thị trưởng đại nhân."

Bên kia điện thoại bỗng truyền đến này tiếng hét của trung niên nam nhân: "Đưa tới đây! Này, Diệp Hi đúng không, nói với mẹ của mày vài lời đi!"

"..."

Lúc này Diệp Hi bị trói hai tay cắn môi lại, cũng không nói lời nào, cặp mắt gắt gao chỉa vào nam tử trung niên, ánh mắt nóng rực lửa giận quả thực có thể nướng chín đối phương! Chẳng qua là, ánh mắt nếu có thể giết người thì tốt rồi.

" Tiểu hài tử xấu xa thật quật cường mà!"

Trung niên nhân bỗng nhiên đấm 1 quyền vào bụng Diệp Hi!

"A —— "

Nhưng kẻ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ dĩ nhiên lại là tên nam nhân giống y hệt như đại tinh tinh!

"Mày mới là tiểu hài tử xấu xa, con mẹ mày cả nhà mày cũng là tiểu hài tử xấu xa!"

Một cước đá vào đũng quần hắn, Diệp Hi lúc này dùng cùi chỏ đụng vỡ hai nam nhân đang kẹp mình, hướng về nam nhân đang che đũng quần trên mặt đất quay cuồng đá một cước nữa!

"Quậy đủ chưa!"

Bỗng nhiên, thanh âm như vậy vang lên ở sau lưng Diệp Hi, tiếp theo liền là một tiếng súng!

"Tiểu Hi, tiểu Hi!"

Nghe được tiếng súng cùng với thanh âm của con trai Hàn Tuyết bỗng nhiên kinh hoảng: "Tiểu Hi con làm sao vậy?"

Lúc này, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một nam nhân khác: "Hàn thị trưởng, tin tưởng, thanh âm lệnh lang, ngài vừa mới nghe được!"

"Để tao nói chuyện với con tao!"

Hàn Tuyết lúc này cả người đều toát mồ hôi lạnh, bàn tay nắm thật chặt bút máy, trên mặt rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh."Trước hết để tao nói chuyện với con tao!"

"Cầm lấy, tiểu tử! Chớ bày trò quỷ. Nếu không thời điểm tiếng súng tiếp theo vang lên, chính là thời điểm đầu mày nở hoa!"

Trung niên nhân đem điện thoại ném cho Diệp Hi.

Mà bên kia, Hàn Tuyết lại chuẩn bị lặng lẽ gọi điện thoại cho Diệp Long. Nhưng đúng lúc này, nam nhân bên kia bỗng nhiên bổ sung: "Đúng rồi, Hàn thị trưởng, xin ngài ngàn vạn lần không nên kinh động Diệp Đại Tướng quân nga, nếu không chúng ta sẽ có phiền toái! Ân, nói như vậy nhé, an toàn của lệnh lang chúng ta không thể bảo đảm được đâu!"

"Mẹ?"

Diệp Hi cầm lấy máy, cho dù lúc này thân thể của hắn đang phát run.

Bên kia đện thoại, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Hàn Tuyết: "Tiểu Hi, đừng sợ, không có gì đâu mẹ rất nhanh sẽ phái người cứu con ra ngoài, hiện tại cái gì cũng đừng làm, không nên đắc tội bọn chúng."

Chẳng qua là, nàng lúc này cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Ân, con biết."

Diệp Hi gật đầu, nhưng nhưng trong lòng đã sớm quyết chủ ý, bọn người ở đây hẳn phải xuống Địa ngục đi!

Chẳng qua là, Diệp Hi hạ một câu còn chưa nói ra miệng, điện thoại lại bị kẻ khác đoạt đi.

"Hàn thị trưởng, thời gian có hạn, chúng ta chỉ nói tới đây thôi."

"Đợi —— "

Hàn Tuyết liền hét lên, đáng tiếc đối phương đã cúp điện thoại, chỉ để lại cho nàng thanh âm "Píp píp ".

"Dẫn nó vào phòng giam lại! Nhớ kỹ, đừng để hắn chạy, tiểu tử này rất ranh ma đó!"

Nam nhân gật đầu với thủ hạ ở bên cạnh, lúc này mới xoay người rời đi. Thành thật mà nói, hắn không sợ Diệp Hi chạy trốn, bởi vì, nơi này căn bản là một nhà giam đại hình, nếu không có chìa khóa của mình, đừng nói là Diệp Hi, bất cứ người nào cũng không thể rời bỏ nơi này!

Hơn nữa, nơi này đủ bí mật, hắn tin tưởng, tuyệt đối sẽ không có người có thể tra xét đến nơi này!

Bởi vì, đối diện nơi này, rõ ràng chính là đại lâu thị chính!

Đại ẩn thì ẩn ở thành thị, bất quá cũng là như vậy đạo lý. Nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất!

"Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?"

Diệp Hi nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này mới tự nhủ nhìn khắp bốn phía, nhưng gian phòng này căn bản cũng không có cửa sổ nào, chỉ có một lỗ thông gió hình túc cầu.

"Nha!"

Diệp Hi bỗng nhiên dùng sức chạy đến bên cửa, thấp giọng mắng: "Đừng để tao chạy thoát, nếu không đánh chết cả nhà mày!"

"Yên tâm, mày trốn không thoát được đâu!"

Kẻ canh chừng ngoài cửa bỗng nhiên cười nói: "Tiểu tử mày hết hy vọng rồi sao!"

"Stop!"

Lúc này Diệp Hi hận không thể đem những thằng đó bầm thây vạn đoạn, như vậy mới có thể phát tiết mối hận trong lòng mình. Chỉ tiếc, mình hiện tại giống như là một tù nhân, ngay cơ hội chạy trốn cũng không có!

Bất quá, gian phòng này, lại không cách âm! Diệp Hi loáng thoáng nghe được tiếng xe cộ chạy trên đường cái, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng còi xe.

"Nơi này là... Khu vực thành thị sao?"

Hắn đem lỗ tai dán trên vách tường, vừa lúc ở trong phòng có một cái giường lớn đứng lên giường có thể nhìn qua lỗ thông gió xem cảnh bên ngoài!

Trời, đó là đại lâu thị chính!

Chẳng qua là, tòa lầu này thật sự quá cao, dù mình có hô to lời cũng chưa chắc có thể truyền đi. Hơn nữa những người ngoài đó cũng không phải ngồi không!

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ mới có thể trốn thoát? Diệp Hi nằm ở trên mặt giường lớn, mình đối với hết thảy mọi việc vẫn có chút không kịp phản ứng! Sáng nay mình còn đang ở trong đệ nhất bệnh viện nhân dân thành phố Hoa Hải, nhưng bây giờ lại bị bắt cóc!

Nhất định phải chạy! Nhất định!

Diệp Hi cắn răng, nhưng bây giờ không có cách nào! Từ nơi này nhảy ra ngoài? Không thể nào, cho dù có thể, nhưng mình nào có thể chui ra từ lỗ thông gió nhỏ xíu này chứ!

"Ân?"

Diệp Hi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng nhảy dựng vừa vang lên! Trần nhà trắng bóc, điêu khắc đồ án bất đồng, nhưng lúc này Diệp Hi vừa nhìn, cũng xinh đẹp như vậy!

Bởi vì, hắn phát hiện, trần nhà dĩ nhiên là vây quanh tới phòng bản!

Nhưng quá... quá cao!

Có khoảng ba thước!

"Ghê tởm, quá thấp!"

Diệp Hi nhìn giường lớn, bỗng nhiên nảy ra ý hay! Hắn cố hết sức dựng giường lớn lên, vừa đúng đội lên trần nhà!

"Không thể nào! Đẩy không ra?"

Diệp Hi tiểu tâm dực dự(nghiêm túc cẩn thận) nhìn mặt giường lớn, bỗng nhiên thất vọng thở dài nói.

"Thanh âm gì?"

Người ở phía ngoài, bỗng nhiên mở cửa bước vào!

"Cơ hội tốt!"

Diệp Hi cũng không để ý được nhiều như vậy, bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, thoáng cái đập vào trên người của người kia, quả đấm này liền không lưu tình đánh trúng lồng ngực của thằng kia!

"Còn không chịu ngất hả?"

Diệp Hi nhìn đã nam nhân mất đi ý thức, ở trên người hắn đá một cước!

"Chi nha!"

Hơi mở rộng cửa phòng ra, lúc này phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

"Kế tiếp làm sao giờ?"

Mới vừa phân phó thủ hạ nhốt Diệp Hi lại, trung niên nhân lúc này đang trong một căn phòng khác tiểu tâm dực dực(cẩn trọng) cầm lấy điện thoại: "Đại tiểu thư ngài không thật tính toán vơ vét tài sản của Hàn Tuyết sao?"

"Đừng hỏi nhiều, hiện tại mày chỉ cần theo lời tao nói mà làm là được rồi. Nhớ kỹ đừng để Diệp Hi chạy!"

"Hảo —— "

Trung niên nhân hình như rất e ngại một người nữ nhân đang nói chuyện điện thoại đó, nhưng lời của hắn lại bỗng nhiên ngừng lại!

Bởi vì, trong phòng đèn đang sáng, bỗng thoáng cái tắt ngúm.

Lúc này đã là vào đêm nửa đêm. Trong phòng cơ hồ toàn bộ cửa sổ đều đóng kín, bỗng đèn tắt, nhất thời trở nên tối như mực!

"Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra!"

Trung niên nhân bỗng nhiên hô to.

Chẳng qua là, trong phòng căn bản là đưa tay không thấy được năm ngón! Đám thủ hạ cũng vội vội vàng vàng, một đám lấy điện thoại di động ra.

"Bọn mày đi nhìn một chút công tắc điện, còn phải nhìn gian phòng của thằng nhãi kia!"

Bất quá, lúc này Diệp Hi đang sợ chết khiếp!

Bởi vì, hắn đang từ trong phòng trốn thoát ra ngoài, vừa thừa dịp lúc không có người đi tới sân thượng!

Chẳng qua là, thời điểm hắn bò lên sân thượng, lại có một nam nhân cầm điện thoại di động hướng bên này đi tới! Dưới tình thế cấp bách hắn lập tức dán vách tường, cẩn thận nghĩ tới bước ra bên cạnh một bước!

Hô...

Giữa không trung cao gió đặc biệt lạnh! Hơn nữa lúc này nếu như bước sai một cước thì..., sẽ gặp lập tức té xuống!

Nơi này rốt cuộc cao bao nhiêu?

Diệp Hi quay đầu sang chỗ khác nhìn xuống phía dưới, lại chỉ thấy những chiếc xe hơi nhỏ xíu trên đường lớn, nhỏ giống như một diêm hộp!

"Ực ực!"

Hắn lập tức sợ hết hồn, thân thể đều có điểm run rẩy!

"Đại ca, tên tiểu tử kia chạy rồi!"

Trong phòng, bỗng nhiên truyền đến thanh âm khiến Diệp Hi toàn thân run rẩy!

"Lục soát! nhất định hắn vẫn còn ở nơi này!"

Bởi vì, cửa lớn bị khoá, chìa khóa lại ở trên người của mình!

"Hỏng bét!"

Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, muốn từ sân thượng trèo đến phòng cách vách, quả thực chính là nằm mơ! Bởi vì khoảng cách dài tới 3-4m!

"Chỉ còn phương pháp này!"

Diệp Hi nhìn từ sân thượng sang góc dưới lầu nếu như từ nơi này nhảy xuống, còn có thể chạy thoát! Nhưng nếu như nhảy lầm chỗ, vậy mình nhất định phải chết!

"Nhanh, đi sân thượng xem một chút!"

Nghe được tiếng bước chân của những người đó, Diệp Hi lúc này cả người cũng đang run rẩy! Hắn thật đúng là chưa từng gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy!

Nhưng những người kia càng lúc càng gần!

"Liều mạng!"

Diệp Hi cắn hàm răng, dù sao hắn không muốn bị những kẻ đó bắt đi uy hiếp mẹ của mình!

"Hắn ở đâu!"

Bỗng nhiên, một cái nam nhân tinh mắt phát hiện Diệp Hi lúc này đang ở ngoài sân thượng, sau khi hét lớn một tiếng liền muốn bò tới!

Nhưng Diệp Hi lại hạ một động tác khiến hắn ngây dại!

Chỉ thấy tiểu nam hài này thế nhưng buông lỏng hai tay của mình, cứ như vậy nhảy xuống!

"Phác thông!"

Một tiếng đập ở trên mặt đất, Diệp Hi cả người đều co quắp: "Đau chết ta!"

Hắn ôm lồng ngực của mình, ngẩng đầu nhìn phía trên, nhưng trong lòng liền thở phào 1 hơi! Xem ra, mình làm chuyện xấu cũng không nhiều!

"Người nào vậy!"

Lúc này, chủ nhân của gian phòng này nghe được dị vang, lập tức vọt ra! Nhưng Diệp Hi lại đã sớm chuẩn bị xong, thừa dịp người kia còn không thấy rõ ràng liền xông vào trong phòng, và cũng không quên nhắc nhở: "Nhanh lên một chút báo cảnh sát!"

Thân thể Diệp Hi cảm thấy rất chi là đau, nhưng hắn lại chỉ muốn thật nhanh một chút chạy khỏi nơi này!

Nhanh như tên bắn lao ra khỏi căn phòng, vội vàng hướng thang máy chạy đi.

Lúc này dùng "Cấp tốc năm giây " để hình dung Diệp Hi bất quá lại chuẩn xác! Hắn chưa từng phát hiện, tốc độ chạy trốn của mình lại nhanh đến như vậy!

Thời điểm thang máy xuống đến lầu một, hắn lần nữa xông ra ngoài!

"Diệp Hi?"

Lúc này, ở trên cửa đại môn, dĩ nhiên lại là nữ hiệu trưởng Lâm Vãn Tình!

"Nhanh, đi mau!"

Diệp Hi không còn thời gian nói chuyện, liền kéo mỹ phụ thành thục vẻ mặt ngơ ngẩn nhắm thẳng ngoài đường cái chạy đi!

"Em làm gì vậy!"

Lâm Vãn Tình hết sức tức giận đem tay của mình rút về, mới vừa muốn kéo tiểu nam hài đang không ngừng chạy trốn lại phát hiện từ phía sau có tới năm sáu người đàn ông đang đuổi theo ta!

Cái tình cảnh này... Dường như rất quen thuộc!

"Bọn họ có súng, nhanh, bên này!"

Diệp Hi cũng không ngốc, kéo mỹ phụ hiệu trưởng đang muốn động tay đi vào một đường nhỏ âm u vòng vèo!

"Đừng nói chuyện!"

Lâm Vãn Tình rất nhanh liền kịp phản ứng, lúc này thân thể gợi cảm thành thục của nàng đặt ở trên người tiểu nam hài này, thậm chí cặp kiều nhũ phình trướng đã đè xuống trên người tiểu nam hài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện