"Đứa bé này!"

Nhìn tiểu nam hài, Hàn Tuyết cảm thấy hoài niệm thời gian trước kia. Nhưng hiện giờ, những thứ kia tựa như dòng nước chảy, trôi đi không quay trở lại.

Chẳng qua hiện giờ Hàn Tuyết lại có một loại cảm giác rất kỳ quái. Nhìn tấm ảnh hài tử chạm vào ngực mình, nàng lại cảm thấy kiều nhũ của mình thật sự có một tia tê dại.

"Thối lắm! Ta đang nghĩ cái gì thế này!"

Hàn Tuyết bỗng nhiên thối mình một ngụm, từ từ buông tấm ảnh xuống, hít một hơi thật sâu.

Lại nói ở thành phố Hoa Hải, tại đệ nhất bệnh viện nhân dân, lúc này đang có một hộ sĩ đi về phía phòng làm việc của viện trưởng. Trình Mẫn không biết lúc này trong văn phòng thành thục mỹ phụ cùng tiểu nam hài đang tiến hành hừng hực khí thế, hiện tại tâm tình của nàng thập phần phức tạp!

Bởi vì tối hôm qua, người nam nhân kia, thế nhưng lại xuất hiện lần nữa!

Ra đi hơn mười năm nhưng giờ hắn lại lần nữa tìm đến mình!

"Diệp Long!"

Trình Mẫn nắm chặt quả đấm, lại vô tình vò nát bản báo cáo đang cầm trong tay. Bộ quần áo hộ sĩ màu hồng phấn mặc ở trên người nàng, giống như sinh ra là để dành cho nàng, thập phần đẹp mắt!

Ống tay áo khoác màu trắng, lại đội một cái mũ nho nhỏ, y phục như vậy ở trên người của nàng cực kỳ hoàn mỹ. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, mặc dù đã sinh một nữ nhi, nhưng nàng vẫn duy trì thân thể thướt tha, gợi cảm, nàng đang mở ra cước bộ của mình, đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng.

"Dừng... dừng lại!"

Lúc này, hai tay chống trên bàn làm việc, mỹ phụ Từ Lâm lại đưa một bàn tay ra sau giữ tay tiểu nam hài: "Chân của dì mỏi quá!"

"Vậy... cháu giúp dì ngồi !"

Lúc này trên mặt Diệp Hi đều là nụ cười tà! Hắn đở mỹ phụ tuyệt sắc vô lực, để nàng đặt mông ngồi xuống trên mặt ghế.

"A!"

Từ Lâm bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì lúc này Diệp Hi liền đứng trước mặt nàng, giữa hai chân nàng, hai tay túm lấy cặp chân lõa lồ của nàng tách ra làm đôi.

"A di, cháu muốn cắm vào!"

Thân thể Diệp Hi chậm rãi trầm xuống, hai tay tách hai chân nàng ra, đem dương vật của mình chuẩn xác không lầm cắm vào mật huyệt đã ướt nhẹp của nàng!

"Hắt xì!"

Y tá trưởng Trình Mẫn bỗng nhiên nhảy mũi, thân thể co lại, lầm bầm lầu bầu nói: "Hôm nay hình như như hơi lạnh!"

Từng bước từng bước đi vào, từng bước đến gần.

Trình Mẫn bỗng nhiên thở một hơi, đem chuyện cũ ở trong đầu cũng vứt ra sau ót. Bất quá sắc mặt của nàng vẫn như cũ có chút tái nhợt, nam nhân đã từng thương tổn mình, bây giờ trở về! Mình phải làm gì đây?

"Có lẽ, ta thật sự mãi không bỏ xuống được!"

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại biết mình thật rất hận hắn! Hận hắn thương tổn mình lại ra đi không lời từ giã! Hận hắn bỏ mình!

Nhưng đã qua nhiều năm như vậy! Mình có hài tử của hắn, mẹ con luôn sống nương tựa lẫn nhau, giờ các nàng lại phải đối mặt với nam nhân kia, điều này làm cho nàng vô cùng bất đắc dĩ.

Nàng thật không muốn đối mặt! Năm đó mình còn trẻ không hiểu chuyện, giờ đã là mẹ người ta! Nàng không thể giống như lúc trước. Hơn nữa, hiện tại càng thêm thành thục, càng thêm mê người!

Trải qua thời gian lắng đọng, thân thể nàng chẳng những không hề lộ ra vẻ già nua, ngược lại càng thêm động lòng người!

Làn da mịn màng như bạch ngọc làm cho người ta cảm thấy mê muội.

Hai chân mặc quần, trên người đeo đai lưng trắng, hơn nữa hai tòa kiều nhũ cao cao trước ngực của nàng lại càng thêm phần săn cứng! Cao thẳng mà đầy đặn, đường cong tròn trĩnh thập phần mê người!

"A!"

Bỗng nhiên, nàng nghe được một thanh âm nữ nhân rên rỉ từ trong văn phòng truyền ra!

"Lộp bộp!"

Nghe được tiếng rên rỉ phóng đãng, Trình Mẫn bỗng nhiên căng thẳng nhảy dựng, "Cái đó đúng..."

Đã là mẹ một cô bé, nàng đối với kiểu rên rỉ này đặc biệt nhạy cảm.

Đó chính là văn phòng viện trưởng mà!

Cái thanh âm kia...

Nàng nuốt nuốt nước miếng, lại đột nhiên cảm thấy tim của mình cũng muốn nhảy ra ngoài!

Mỗi một bước đi cũng nặng nề như vậy. Nhưng đến tột cùng là ai ở trong văn phòng ? Mới vừa nãy chẳng phải viện trưởng đã đi ra ngoài sao?

Trình Mẫn ngừng thở, nhưng lại cảm thấy trái tim mình đập bịch bịch! Hiện tại đã đến rất gần.

Nhưng thanh âm lại bỗng nhiên biến mất như lúc bình thường.

"Kỳ quái!"

Nàng trong lòng thầm nhủ một tiếng, rón rén đi về phía trước, cho đến khi đi tới cửa phòng mới dừng lại.

"A di, dì nhạy cảm thiệt đó nha!"

Lại vào lúc này từ bên trong truyền đến thanh âm một cậu nhóc!

"Đây là..."

Trình Mẫn có chút không thể tin được lỗ tai của mình. Trời ạ! nàng rốt cuộc nghe được cái gì?

"Adi, dì nằm lên trên bàn làm việc đi!"

"Thật chặt! "...

Lời nói của tiểu nam hài..., mặc dù nói không lớn tiếng, nhưng mỹ phụ ở ngoài cửa lại nghe được rõ mồn một!

"Là một... tiểu hài tử?"

Trình Mẫn bưng kín miệng của mình, trên mặt đầy sự không dám tin! Làm sao có thể chứ! Chẳng lẽ lại có tiểu nam hài chạy vào trong phòng làm việc của viện trưởng để... Vụng trộm?

Chữ "Vụng trộm" hiện lên trong đầu, Trình Mẫn đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình thoáng cái dồn dập rất nhiều, đôi mỹ nhũ bị trói buộc trước ngực đã kịch liệt run rẩy!

Tay nàng đang run rẩy, nhưng không biết bị ma quỷ xui khiến thế nào mà lại đưa tay về phía cửa phòng.

"Sao lại không khoá chứ!"

Lòng của nàng lại lần nữa hồi hộp căng thẳng!

Nhẹ nhàng vặn một cái, đem cửa phòng đẩy ra một khe hở!

Xuyên thấu qua khe hở, ánh mắt Trình Mẫn đầu nhập vào trong phòng.

Ầm!

Bỗng nhiên, khi nàng thấy rõ ràng tình cảnh bên trong, toàn thân liền run rẩy! Nàng thấy được, thấy được một mỹ phụ, không ngờ nằm ở tư thế rất bất chánh, thậm chí ngay cả áo ngực cũng đã bị tháo bỏ, phóng đãng nằm ở trên bàn làm việc, hai chân lại bị một tiểu tử gánh trên vai!

Tiểu tử kia là nam hài!

Lúc này lưng hắn hướng về phía mình, Trình Mẫn căn bản nhìn không thấy dáng vẻ của hắn. Nhưng một cậu nhóc lại cùng thục phụ vụng trộm cũng đã đủ rung động nàng.

Bỗng nhiên, khiến cho Trình Mẫn càng thêm khiếp sợ chính là, tiểu nam hài chậm rãi xoay người lại, bộ dáng của hắn...

"Là hắn!"

Trình Mẫn trong lòng cả kinh, tiểu nam hài này, sao lại cùng với người nam nhân kia, có năm sáu phần tương tự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện