Tại đại sứ quán Nhật Bản.
"Yamada tiên sinh, ngươi nên biết, chúng ta là tổ chức hợp pháp."
Ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện chính là ngự tỷ vừa mới bị tiểu nam hài sờ soạng bộ ngực sáng nay! Lúc này nàng đã thay bộ đồ thể thao bằng một bộ y phục tương đối cao quý trang nhã.
"Ta biết."
Nam nhân tên Yamada tiên sinh lại cười khổ: "Tiểu Mỹ, hiện ở chỗ này không có những người khác, ngươi cũng không cần câu nệ đi! Ta với ba ba của cháu cũng là bằng hữu, cháu không nên làm quá, trở về Nhật Bản đi!"
"Yamada thúc thúc, nếu như lần này chưa hoàn thành nhiệm vụ mà nói..., cháu sẽ không rời đi!" Trên mặt Lạc Mỹ lúc này tràn đầy một loại kiên định, còn có vài tia oán khí.
"Ai, nói như vậy, mẹ của cháu rất lo lắng đấy!"
"Thúc đừng nói nữa! Bà ta không phải là mẹ của cháu! Người đàn bà kia... Tuyệt đối không phải là mẹ của cháu! Mẹ của cháu đã chết rồi!"
"Được rồi, chúng ta không nói mẹ kế của cháu nữa, nhưng là cháu phải nói cho ta biết, tại sao làm như vậy? Cháu cũng đã biết, Trung Quốc không hề giống Nhật Bản sẽ mặc cho các người càn quấy!"
"Cháu biết!"
Lạc Mỹ bỗng nhiên hít sâu: "Nhưng là có khiêu chiến không phải càng tốt sao? Cháu sẽ đem nam nhân Trung Quốc dẫm ở dưới chân!"
"Ai, đứa nhỏ này!"
Yamada cười khổ nói: "Ta nói, Trung Quốc cũng không phải đơn giản. Những năm gần đây quan hệ mặc dù có cải thiện, nhưng cũng chỉ ở ngoài mặt như vậy! Nếu là xảy ra chuyện gì để cho bọn họ không thể chấp nhận được, ai, tao ương sẽ là Nhật Bản! Trung Quốc bây giờ đã không phải là Trung Quốc trước kia!"
"Nếu như thế thì cháu càng phải lưu lại!"
Lạc Mỹ cắn môi dưới, nói: "Bản thân cháu muốn nhìn, hắc đạo Trung Quốc rốt cuộc có thể chống đối chúng ta được hay không?"
"Cháu muốn làm căng chuyện này sao? Nga, Thượng Đế, Tiểu Mỹ cháu đừng nói giỡn! Đây cũng là Trung Quốc! Chỉ một người đi ra, các người cũng liền chịu thua!"
"Yamada Thúc Thúc, không sao. Người Trung Quốc, không phải là rất thích nội đấu sao? Cháu đã sắp đặt một kế hoạch theo đúng sở thích của họ rồi!"
Lạc Mỹ nói xong lời này liền từ trên ghế đứng lên, hướng về phía người trung niên này khom người: "Cháu xin phép đi trước!"
"Này..."
Yamada còn có mấy lời muốn nói nhưng Lạc Mỹ lại nghênh ngang rời đi!
"Uy..."
Lúc Lạc Mỹ đi ra khỏi đại sứ quán vừa bước lên xe, điện thoại lại vang lên.
"Cái gì? ngươi nói cái tiểu nha đầu kia len lén tới Trung Quốc rồi?"
Thanh âm Lạc Mỹ bỗng nhiên tức giận: "Vô dụng, không phải là cho các ngươi chú ý nàng sao?"
"Chúng ta... chúng ta là thời khắc để ý nàng! Nhưng là sau khi nàng đi vào phòng vệ sinh lại không ra, đợi đến lúc chúng ta xô cửa mà vào, đã sớm không thấy nàng!"
"Toàn một đám ăn hại."
Lạc Mỹ hung hăng tát điện thoại, nàng có chút lo lắng nếu để tiểu nha đầu kia sang Trung Quốc, kế hoạch có lẽ phải thay đổi một chút. Mà lúc này Diệp Hi lại không biết cuộc sống an tĩnh của mình sắp bị phá vỡ! Bất quá lúc này hắn cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện đó.
Bị một mỹ phụ cao gầy ôm ấp, tiếp xúc cùng thân thể mềm mại, thậm chí trước mắt của mình chính là mỹ nhũ cao vút tràn đầy co dãn! Cặp nhục đoàn mềm mại to tròn lúc này ở gần trước mắt Diệp Hi, theo hô hấp của nàng mà run lên một cái, cực độ dụ hoặc tâm hồn Diệp Hi! Hương thơm nhàn nhạt cùng với thân thể tràn đầy thành thục, ý nhị thục nữ tạo thành phong cảnh dụ người nhất!
"Tiểu Hi, Quốc Khánh này, con tựu ở lại nhà, không nên tùy tiện đi ra ngoài!"
Hàn Tuyết vẫn ôm chặt lấy hắn, thậm chí giống như không có phát hiện, trong ngực, nhi tử đã dùng khuôn mặt của hắn hơi dán lên cặp vú mềm mại kia!
"Tại sao?"
Diệp Hi có chút không yên lòng, hai tay của hắn ôm vòng eo của mụ mụ, trong lỗ mũi đều là hương thơm thập phần hấp dẫn hắn. Khuôn mặt của mình cùng bộ ngực sữa của nàng hơi tiếp xúc, lại càng thêm để cho hắn động tâm.
"Không nên hỏi tại sao, ngươi tựu nghe mụ mụ nói."
"Nha."
Diệp Hi bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Nhưng là con muốn biết lý do. Nếu ở nhà sẽ rất buồn bực! Hơn nữa, tại sao con không nên đi ra ngoài?"
"Được rồi, con không có chuyện gì là tốt rồi. Có lẽ là mẹ lo xa, mẹ không nên cấm con đi chơi!"
Hàn Tuyết biến chuyển rất kỳ quái, nàng cũng không biết nghĩ tới điều gì, thế nhưng không nói: "Bất quá con nhưng phải nhớ kỹ, thời khắc giữ vững điện thoại di động, hơn nữa khi mẹ gọi điện thoại cho con, con nhất định phải nghe!"
"Ân." Diệp Hi khẽ gật đầu.
"Đúng rồi, tối ngày hôm qua, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, con nói rõ ràng cho mẹ!"
"Tối hôm qua?"
Diệp Hi đầu óc chuyển động, nhưng là ngay sau đó lại cười mỉa nói: "Cái này, có cái gì hảo giải thích đây này! Ta không phải là mang cô cô đi hộp đêm —— ôi!"
Diệp Hi còn chưa nói hết liền bị Hàn Tuyết gõ một cái: "Tốt lắm, con không cần nói tiếp. Nhưng là con cần phải bảo đảm, không nên làm ra cái gì chuyện gì quá phận!"
Mặc dù không biết tại sao nàng có thể như vậy nói, nhưng Diệp Hi vẫn gật đầu. Bất quá, khi nói chuyện cả hai vẫn chưa tách ra, vì vậy động tác của Diệp Hi làm cái trán của hắn hung hăng ma sát vào đôi nhũ phong đầy đặn!