Nằm ở trên giường, trong lòng Diệp Hi vẫn thấy hỗn loạn vì lời mẫu thân nói. Hắn không biết có phải đã bị nàng phát hiện chuyện trong phòng ngủ hay không, nhưng nếu quả thật bị phát hiện, có lẽ hắn đã bị dạy dỗ một trận nhừ tử rồi.

Bên ngoài, gió vẫn gào thét giống như từng tiếng cười nhạo nhân thế. Mưa tí tách rơi như ngưng kết thành một tòa băng sơn, nặng nề đè vào lòng của hắn.

"Ta đối với ngươi quá thất vọng rồi " "Ngươi quá để cho ta thất vọng "... Bên tai truyền đến lời trách cứ lời của mẹ...

"A!"

Diệp Hi bỗng nhiên hoảng sợ mở hai mắt ra, đập vào mắt là ánh nắng ấm áp rạng rỡ.

"Nguyên lai, là cơn ác mộng?" Diệp Hi lấy tay nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi, đôi mắt nhìn ra của sổ. Lúc này sắc trời đã sáng.

Diệp Hi đưa tay ra đằng sau gãi lưng, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng! Nhưng ngôi biệt thự lớn như thế, lúc này lại không thấy một bóng người.

"Kỳ quái, mẹ đi đâu rồi?" Diệp Hi hơi sửng sốt một chút, nhưng gọi điện thoại cho mẫu thân lại đánh không thông.

"Sớm như vậy tựu đi làm sao?"

"Píp píp... Píp píp..." Bỗng nhiên chuông điện thoại lại vào lúc này vang lên.

"Uy, xin hỏi tìm ai?" Diệp Hi nắm điện thoại nghe, tuy nhiên hắn chỉ nghe đến tiếng hít thở của bên kia.

"Tìm ai a?" Diệp Hi vừa hỏi một câu, nhưng là vẫn nghe được tiếng hít thở.

"Píp píp —— "

Sau một khắc, đối phương lại dập máy!

"Thần kinh!". Diệp Hi thấp giọng mắng một cái.

"Nơi này, chính là khu dân cư của quan viên thành phố Hoa Hải sao?"

Lúc này trên đường phố, một nữ nhân xinh đẹp đang đi tới. Chỉ thấy nàng mặc một quần jean ngắn bó sát người, tựa hồ đang chạy bộ! Chẳng qua ánh mắt của nàng lại luôn hữu ý vô tình liếc một ngôi biệt thự. Thân hình của nàng rất cân xứng, cũng rất gợi cảm. Mặc giày thể thao đem cặp đùi đẹp thon dài hoàn toàn triển lộ ra ngoài. Hơn nữa khi nàng chạy chậm, từng đường cong trên cơ thể như đang uốn lượn, thật sự là dụ người phạm tội!

"Cái gì?"

Ở trung tâm quân sự thuộc thành phố Hoa Hải, lúc này Hàn Tuyết vẻ mặt khiếp sợ nhìn tư liệu: "Ba ba, ngươi nói Yakuza thật sự muốn ở thành phố Hoa Hải thành lập thế lực? Chuyện này sao có thể, bọn họ tại sao có thể lộ liễu như vậy?"

"Vốn là chuyện này, ta cũng không có ý định nói cho ngươi. Nhưng mục tiêu của bọn họ, dĩ nhiên là tiểu Hi!" Diệp Long kéo một hơi thuốc, nhìn lão thông gia Hàn Bằng, cười khổ nói: "Hiện tại chúng ta ở trong bóng tối đả kích bọn họ, bên ngoài thì phải nhờ vào ngươi! Ngươi cũng biết, bọn Yakuza, lần này là đánh vào chiêu "Kinh tế hợp tác' mà đến, chúng ta cũng không thể đóng cửa không cho vào a?"

"Nhưng tại sao bọn họ muốn đối phó tiểu Hi?"

"Tuyết Nhi, ngươi trước tĩnh táo một chút!"

Hàn Bằng nhìn cô con gái: "Có một số việc, cũng là do lão gia hỏa này gây ra. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Tiểu Hi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh! Những người đó nghĩ muốn tính kế hắn, cũng không phải là dễ dàng như vậy đâu!"

"Ba ba, làm sao ngươi lại như vậy bình tĩnh! Tiểu Hi là ngoại tôn của ngươi a!"

"Tiểu Hi hắn cũng là của Tôn Tử của ta a!"

Diệp Long cắt lời con dâu, nói: "Yên tâm đi, nếu ngay cả chuyện như vậy mà tiểu Hi cũng ứng phó không được, tương lai làm sao làm nối nghiệp ta!"

"Ngươi thật sự muốn để tiểu Hi tiếp nhận chén cơm của mình sao?" Hàn Bằng không khỏi hướng về phía Diệp Long trợn trắng mắt.

"Tóm lại, tiểu Hi chắc chắn không có việc gì, các ngươi yên tâm đi." Diệp Long cũng không thèm trả lời đồng sự.

"Các ngươi bỗng nhiên để cho ta biết những thứ này, bảo ta làm sao yên tâm được!" Hàn Tuyết vẫn có chút nóng nảy nhìn hai lão già trước mắt, Diệp Hi là mệnh căn của nàng. Nếu như hắn có việc gì, có lẽ nàng cũng không còn động lực sống tiếp.

"Hắt xì!"

Đi trên đường, Diệp Hi bỗng nhiên cảm giác được có chút rét, nhảy mũi một cái.

"Mới tháng mười, làm sao lại lạnh vậy? Có lẽ tốt nhất nên đi tìm một chút đồ ăn cho ấm bụng!"

Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, bước nhanh hơn. Hắn lúc này mới nhớ tới, mình thật giống như đã đáp ứng Dương Ngọc Linh đến nhà nàng đi! Tuy nhiên hắn cũng thả cho nàng khá nhiều chim bồ câu rồi! Như vậy thật ngại a, Diệp Hi lại không nhịn được bước nhanh hơn, tuy nhiên hắn đi tới chỗ rẽ, bỗng nhiên cả kinh! Bởi vì, bất ngờ từ ngã rẽ nhảy ra một thân ảnh, không ngờ còn tung một cước về phía bụng Diệp Hi!

"Phanh!"

Diệp Hi tay mắt lanh lẹ, vội vàng dùng bàn tay của mình ngăn chặn một chút, nhưng đối phương phát lực rất mạnh làm cho bàn tay Diệp Hi tê dại, rõ ràng đối phương cũng không phải vô tình đụng vào hắn!

"Người nào?" Diệp Hi theo bản năng mà lùi về sau mấy bước. Bất quá lúc hắn ngẩng đầu quan sat thì thân ảnh đó đã biến mất. Hắn cảnh giác xoay qua chỗ khác, tuy nhiên hắn phát hiện nơi đó cũng không có người.

"Con bà nó, rốt cuộc là người nào?"

Diệp Hi vốn có chút buông lỏng thân thể, bỗng nhiên lại đột nhiên có cảm giác căng thẳng!

Phía sau!

"Con mẹ ngươi!"

Diệp Hi dùng sức hét lên, lại xông về phía đối phương! Chỉ thấy một tiểu tử đầu nhuộm đủ mọi màu sắc bị Diệp Hi đấm một quyền, hắn bị phát hiện liền vội vàng xoay người chạy trốn!

"Nha, rốt cuộc là ai!"

Diệp Hi cũng sẽ không để cho hắn trốn. Hai người ở trên đường phố một đuổi một chạy, Diệp Hi cũng đã càng ngày càng áp sát! Nhưng phía trước lại là một chỗ rẽ! Lúc Diệp Hi đuổi theo đến ngã rẽ đã không còn thấy thân ảnh nào?

"Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra! Ai muốn tập kích ta! Ân?"

Đang nổi giận đùng đùng, Diệp Hi lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Bởi vì, ở trước mặt hắn là một mỹ nữ tầm hơn hai mươi tuổi, nàng mặc áo sơ mi không có tay áo bó sát người cùng với quần jean ngắn đem đôi chân thon dài tuyết trắng triển lộ ra vô cùng gợi cảm!

"Thật là cực phẩm!" Diệp Hi trong lòng bỗng nhiên toát ra một câu như vậy.

"Ách, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Ngự tỷ gợi cảm lại bỗng nhiên chạy tới Diệp Hi trước mặt, hướng về phía hắn nói: "Tiểu đệ đệ, ta thật giống như không có đắc tội ngươi đi?"

"Kỳ quái, mới vừa rồi ngươi không nhìn thấy một người chạy qua đây sao?"

"Không có —— "

Nữ nhân này vừa muốn nói chuyện, nhưng Diệp Hi lại bỗng nhiên vọt lên, hướng về phía bụng của nàng đá một cước! Vốn cho là mình đã đắc thủ, nhưng một cước của Diệp Hi lại đánh hụt!

"Quả nhiên!"

Nhìn mỹ nhân dễ dàng tránh công kích của mình, Diệp Hi lại cười lạnh nói: "Mặc dù ngươi nói được Trung văn rất tiêu chuẩn, nhưng ngươi lại quên mất, giọng nói quê hương rất nặng, ta cũng từng nghe qua người Nhật Bản nói Trung văn!"

"Vậy thì như thế nào?"

Ngự tỷ gợi cảm xinh đẹp cũng không vì Diệp Hi phát hiện mà cảm thấy khiếp sợ, ngược lại ưỡn ngực hếch cao hai vú, bộ dạng khiêu khích nhìn hắn.

"Ta làm sao biết ngươi muốn thế nào đâu!"

Vừa nói, Diệp Hi lại đột nhiên hướng nàng nhào tới! Lạc Mỹ dùng một chân làm điểm tựa lui về phía sau, một quyền cũng hướng về phía Diệp Hi, quả đấm mặc dù không lớn, nhưng lại thật giống như rất có lực. Nàng vốn cho rằng Diệp Hi sẽ tránh, nhưng không ngờ quả đấm lại hung hăng mà đập vào bả vai Diệp Hi!

"Làm ngươi!"

Thân thể Diệp Hi lại không ngừng lại, vẫn hướng về phía nàng! Đụng một cái, quán tính khiến cho hai người nhất thời ngã trên mặt đất.

"Ưm..."

Diệp Hi chỉ nghe được bên tai truyền đến như vậy một tiếng kêu, trên mặt đè xuống song nhục cầu co dãn, mềm mại, để cho hắn cả người thoải mái, hơn nữa còn có mùi thơm say lòng người phả vào mặt hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện