Một bước về phía trước! Chân của hắn vừa bước thêm một bước về phía trước. Chỉ là một bước mà hắn thấy như đi cả vạn dặm!

Thêm một bước! Thân thể của hắn lại gần giường thêm một bước! Chỉ là một bước nhỏ.

Rất gần! Lúc này Diệp Hi đã tiếng đến rất gần, rất gần!

Lúc này cách mẫu thân cũng chỉ có mấy bước! Chỉ là mấy bước mà thôi. Nếu như lúc này Diệp Hi tiến về phía trước một bước dài, chắc chắn sẽ có thể chạm lên thân thể Hàn Tuyết, thân thể thành thục động lòng người của thiếu phụ thành thục phong vận!

Lúc này nữ thị trưởng nằm nghiêng, quay lưng về phía Diệp Hi. Cái mông to tròn hơi nhô lên, đường cong linh lung tự nhiên bại lộ trước mắt của hắn. Bả vai thon tròn, eo nhỏ nhắn như rắn, cái mông hơi đội lên, cho đến bắp đùi thon dài tinh tế.

Từng phân lồi lõm lộ ra vẻ duyên dáng thướt tha, thập phần mê người!

"Thật là đẹp!"

Chỉ nhìn bóng lưng mụ mụ, Diệp Hi lúc này có một loại dục động sớm trào ra. Thân thể của hắn hiện tại đang cùng lý trí đấu tranh, tựa hồ muốn tranh đoạt quyền khống chế thân thể của hắn.

"Cầm thú! Ngươi thật con mẹ nó cầm thú! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Trong đầu, thanh âm lý trí đang trách cứ mình, có lẽ Diệp Hi lúc này thật sự quá mức tà ác! Dù là cầm thú cũng sẽ không bỉ ổi như vậy?

Hắn hiện tại đang làm gì?

Hắn thừa dịp mẹ ngủ say mà len lén chui vào gian phòng của nàng! Hắn định làm gì?

"Ân..."

Bỗng nhiên, Hàn Tuyết phát ra một tiếng nói mê, vốn đang nằm nghiêng liền quay người ngửa ra!

Bất quá !

Oanh!

Diệp Hi lúc này đầu óc đã trống rỗng! Bởi vì kiện áo ngủ được Hàn Tuyết mặc lúc này đã rơi một bên dây áo xuống, tạo nên một cái khe hở nho nhỏ. Đúng, là một khe hở! Y phục cùng thân thể của nàng đã có một phần tách ra hết sức gợi cảm!

"Đây không phải là dụ dỗ ta tội phạm sao?"

Dưới bờ vai thon gọn là một làn da trắng mịn, mặc dù phía dưới đã bị che dấu bởi lớp áo ngủ mỏng tang nhưng Diệp Hi lại hết sức kích động! Bởi vì, hắn thấy được hai điểm nho nhỏ nổi lên trên lớp áo ngủ mỏng!

Mẹ thế nhưng không có mặc nịt vú!

Trời ạ! Diệp Hi lúc này cảm thấy mình nhanh muốn điên mất rồi! Thấy được rãnh sâu giữa hai vú, hắn quả thực muốn điên mất rồi! Nhục cầu tuyết trắng như ẩn như hiện là thứ hấp dẫn trí mạng nhất!

Nếu như, có thể sờ một chút...

"Ực ực."

Sờ một chút, chỉ sờ một chút là tốt rồi! Chỉ là sờ một chút, chẳng lẽ sờ một chút cũng quá đáng sao? Thanh âm tà ác trong lòng giống như là hàm chứa ma lực đánh thẳng vào lý trí Diệp Hi. Chẳng qua là sờ một chút mà thôi! Chỉ cần không làm nàng tỉnh giấc,như vậy cũng không quá phận phải không?

Bất quá, cho dù lý trí đang giãy dụa, ma trảo của hắn đã sớm vươn ra. Lúc này, Diệp Hi bỗng nhiên nghĩ tới cảnh tượng mà mình vừa "thủ dâm", lúc đó mình cũng không phải đem đôi nhục cầu đầy đặn này tùy ý xoa nắn đấy sao?

Có thể sao?

Hiện tại, mình phải đem xúc cảm hư ảo tuyệt đẹp kia biến thành sự thật! Nếu mình lúc này nhào tới, không để ý hậu quả mà tách hai chân của nàng, hung hăng tiến vào thân thể của nàng, sau đó sẽ có hậu quả gì đây.

Có lẽ, Hàn Tuyết biết được sẽ tự sát chăng? Hay là nàng giết mình trước? Sau đó lại tự sát? Hay nàng sẽ bỏ rơi mình mà rời khỏi nơi này?

Nếu như, có thể có được thân thể của nàng, còn có... tâm hồn của nàng! Như vậy có phải quá mức tà ác, quá mức tham lam rồi?

"Ngươi quả thực không phải là người!"

Thôi thì chỉ sờ một chút, một chút mà thôi! Có thể chứ?

Không được sao? Bất kể có thể hay không, Diệp Hi lúc này cũng đã lựa chọn! Bởi vì, ma trảo của hắn đã tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có mấy centimet khoảng cách!

"Ngàn vạn... Không nên tỉnh lại! Ngàn vạn không nên!"

Diệp Hi trong lòng cầu nguyện, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng mỹ phụ, bàn tay của hắn từ từ đè xuống.

"Tiểu Hi..." Bỗng nhiên, Hàn Tuyết mở miệng kêu tên Diệp Hi!

Xong!

Vội vàng thu hồi bàn tay của mình, Diệp Hi nhắm hai mắt lại, cũng không có nghe được lời tức giận trách mắng! Thậm chí, hắn vẫn nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng.

"... Chỉ là nằm mơ mà thôi?"

Thật là trời cũng giúp ta? Diệp Hi thở một hơi, bàn tay một lần nữa vươn ra!

"Ta... Sờ một chút."

Bất chấp tất cả, hắn như dồn hết sức lực vào động tác tiếp theo, lúc lòng bàn tay cảm giác được sự mềm mại của đỉnh tuyết phong, thân thể của hắn trở nên tê dại! Thiên, chính là cảm giác như vậy! Thứ khát vọng hắn đã muốn từ lâu!

Hảo mỹ diệu!

Bàn tay Diệp Hi đang run rẩy, nhưng đã từ từ đè xuống! Rất mềm mại, cũng rất có co dãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện