Thời tiết tháng mười dễ chịu giống như nụ cười của mỹ nhân, làm cho người ta cảm giác được thập phần thích ý. Cuối thu khí trời sảng khoái, từng chiếc lá cây cũng dần lui sắc, trở nên khô vàng. Chẳng qua những chiếc lá vẫn bám trên cây, chỉ khi gặp cơn gió thu hiu hiu mới thuận theo tự nhiên phiêu tán giữa không trung.

Nhưng dù cho khí trời mát mẻ như vật nhưng Diệp Hi lại cảm thấy cả thân thể mình đang trở nên nóng rực! Bởi vì ngồi bên cạnh hắn là mẫu thân thành thục xinh đẹp! Hương thơm nhàn nhạt, tràn đầy khí chất thục nữ tỏa ra tư thân thể thuỳ mị khiến cho hắn mê say.

Chẳng qua hắn bỗng nhiên phát giác có chút không ổn. Bởi vì lúc này Hàn Tuyết sắc mặt thập phần không tốt, có chút tái nhợt lộ ra vẻ yếu đuối hiếm có!

"Mẹ làm sao vậy?"

Diệp Hi có chút lo lắng hỏi, hai tay của hắn ôm lấy vòng eo của mụ mụ, thân thể của mình nhẹ nhàng mà ma sát, đè ép! Hắn thậm chí còn có thể cảm giác được, trên ngực của mình thỉnh thoảng đụng vào bầu vú đầy đặn phong mãn!

"Không có chuyện gì, mẹ có chút nhức đầu mà thôi. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Hàn Tuyết có gượng cười, nhưng mồ hôi lấm tấm trên mặt của nàng lại chảy ra ngày càng nhiều. Diệp Hi thấy mụ mụ sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, hô hấp cũng dồn dập. Diệp Hi dùng bàn tay sờ trán của nàng.

"Thật nóng!" Trán Hàn Tuyết rất nóng làm cho Diệp Hi cả kinh!

"Tiểu hài tử biết cái gì!"

Hàn Tuyết nhẹ nhàng cười nói: "Mẹ có chút mệt mỏi, uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe rồi."

Vừa nói, thân thể thướt tha mềm mại chậm rãi đứng lên. Chẳng qua khi nàng vừa muốn đi một bước, trong đầu truyền đến cảm giác đau mỏi làm cho thân thể của nàng mất đi thăng bằng. Dưới chân đi lảo đảo, thân thể cao gầy thoáng cái ngã về phía trước.

"Cẩn thận!"

Diệp Hi dùng hai tay vội vàng kéo cổ tay mụ mụ lại làm cho nàng vốn đang muốn ngã về phía trước lại đảo về phía sau, hai chân cảm thấy không có một chút khí lực liền dựa vào người hắn.

"Ưm..."

Lúc thân thể của mình đụng vào ngực nhi tử, Hàn Tuyết cả người tê dại. Bởi vì nàng cảm giác được cây dị vật giữa hai chân Diệp Hi đang chống vào mông của mình. Nàng còn nhớ rõ trước kia tiểu Diệp Hi cũng chỉ to như củ lạc mà thôi.

Nhưng hiện tại nó lại trở nên to lớn nóng rực như vậy! Cho dù không phải tự mình nắm vật kia trong tay để đo đạc thì Hàn Tuyết vẫn có thể cảm nhận được một phần to lớn của nó!

Đó là đại biểu cho sự tồn tại của một người đàn ông! Cứng rắn, to lớn, nóng rực.

Tiểu Diệp Hi đều thỏa mãn ba yếu tố đó làm cho Hàn Tuyết kinh ngạc! Nhi tử lại chỉ là một hài tử a, làm sao... làm sao có thể có kích thước như vậy được?

"Không sao chứ?"

"Không sao."

Hàn Tuyết có chút hoảng hốt mà nhẹ nhàng đẩy Diệp Hi ra, nhưng lại hơi sửng sờ, trong lòng thầm thầm mắng mình tại sao lúc này còn để ý đến nó. Từ từ xoay người lại, Hàn Tuyết nhẹ nhàng cười nói.

"Con đi giúp mẹ mang một cốc nước ấm đến đây đi, mẹ uống thuốc là được rồi."

"Nha."

Diệp Hi gật đầu đáp, nhưng lại đối với mụ mụ thân thể có chút lưu luyến không rời. Nhưng vẫn nghe lời xoay người đi về phía phòng bếp. Lúc Diệp Hi bưng cốc nước ra phòng khách lại thấy mẹ lúc này vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nàng hơi nhắm mắt lại, hô hấp có chút dồn dập.

"Có muốn đi bệnh viện khám không mẹ?"

Diệp Hi vội vàng đi tới bên cạnh nàng, lại thấy Hàn Tuyết lắc đầu: "Con a, không nên hốt hoảng, mẹ chỉ hơi có choáng đầu thôi."

"Nga, vậy mẹ phải hảo hảo ngủ một giấc."

Diệp Hi đem cốc nước đặt ở một bên, đi tới bên người Hàn Tuyết, hơi khom người xuống, một tay luồn xuống dưới đầu gối nàng, một cái tay khác ôm lấy vòng eo thon gọn, bất chợt bế nàng lên!

"A —— "

Hàn Tuyết chỉ cảm thấy thân thể của mình mất đi thăng bằng, tiếp theo liền rời khỏi ghế sa lon, tựa vào lồng ngực Diệp Hi."Đứa nhỏ này, thật không biết lớn nhỏ!"

Ngón tay Hàn Tuyết gõ trán Diệp Hi, trên mặt lại toát ra vẻ phong tình vạn chủng, hơn nữa đôi nhũ phong trước ngực đang không ngừng nhấp nhô, thỉnh thoảng lại đè nén lên lồng ngực Diệp Hi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện