"Đi xuống!"

Lam Thục Nghi bỗng nhiên dùng giọng nói lạnh như băng mà đẩy Diệp Hi ra. Lúc này trên gương mặt nàng còn vương nước mắt chưa khô kiệt, nhưng biểu tình lãnh nhược băng sương lại làm cho Diệp Hi không biết phải làm gì cho đúng.

Nàng không giống những nữ nhân kia sau khi thất thân muốn sống muốn chết, thậm chí còn muốn giết chết nam nhân đã phá huỷ trong sạch của mình. Lam Thục Nghi lúc này giống như một tòa băng sơn, để cho Diệp Hi căn bản cũng không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng!

Sau khi phục hồi tinh thần lại, vào lúc này, mỹ phụ bị hắn áp dưới thân thể lại bỗng nhiên đẩy hắn ra, vội vàng ôm lấy chăn che đi thân thể thành thục.

"Lam a di, ta —— "

Diệp Hi trong lòng mặc dù vẫn còn dục động, nhưng hắn lại cố ý cúi đầu, không để cho người vợ xinh đẹp thấy trong hai mắt của mình đang toát ra dục hỏa!

Lam Thục Nghi lấy hai cánh tay che ở trước ngực, hiện tại nàng vẫn cảm giác được mỹ nhũ của mình tê tê dại dại. Nàng rõ ràng nhớ được, mới vừa rồi tiểu nam hài này giày xéo bộ ngực sữa của mình như thế nào, dấu vết nước miếng cùng dấu răng hiện tại vẫn rõ ràng có thể thấy được. Thậm chí, giữa hai chân nàng vẫn còn tê tê dại dại, ướt nhẹp!

Nhìn tiểu nam hài trước mắt đã phát sinh quan hệ thân thể với mình, Lam Thục Nghi cũng muốn khóc! Mình rốt cục vẫn phạm phải một cái sai lầm không thể vãn hồi!

Có lẽ cho tới nay nàng vẫn chỉ coi Diệp Hi như một tiểu hài tử. Thậm chí hiện tại nàng lại cảm thấy là mình hấp dẫn hắn! Mới ở khắc cuối cùng, mình rõ ràng có thể khống chế bản thân! Không ngờ mình lại chủ động mà dụ dỗ hắn!

Nàng bây giờ đầu óc rối loạn, sai lầm lớn đã xảy ra, sau này sao mình còn dám đối mặt với lão công?

Lam Thục Nghi cũng không phải là loại nữa nhân cam chịu mềm yếu, cho dù hiện tại thất thân cho một tuổi tiểu nam hài nhỏ hơn mình cả chục tuổi, nàng vẫn không có nghĩ đến cái chết.

Có lẽ, nếu sai lầm lớn đã đúc thành, phải nghĩ biện pháp đền bù mới là trọng yếu nhất!

Chẳng qua là, nàng thấy vẻ mặt Diệp Hi bỗng nhiên hiện lên một chút hoảng hốt!

Bởi vì, Diệp Hi bất giác đã từ từ nhích tới gần nàng!

Diệp Hi cách nàng càng gần, trong nội tâm nàng càng có loại khát vọng mãnh liệt! Còn không có bị hắn chạm tới, chỉ là theo ánh mắt của hắn mà Lam Thục Nghi liền cảm thấy mình như không nhịn nổi nữa! Tình cảnh mới vừa rồi còn nằm dưới người hắn uyển chuyển hầu hạ một lần nữa đánh thẳng vào trái tim của nàng.

"Diệp Hi!"

Lam Thục Nghi không dám nói quá lớn, nhưng âm thanh nhỏ nhẹ đối với Diệp Hi không đủ để rung chuyển tâm trí hắn. Bởi vì, người vợ xinh đẹp này, thiếu phụ thành thục này đối với hắn mà nói qúa sức dụ hoặc!

"Lam di, ta... Còn muốn!"

Diệp Hi hướng nàng từ từ nhích tới gần.

"A!"

Lam Thục Nghi lúc này thật luống cuống!

"Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

Lam Thục Nghi vẻ mặt bắt đầu trở nên căm phẫn lên, "Ta muốn yên tĩnh một chút! Thừa dịp hiện tại hắn còn không có phát hiện, ngươi đi mau!"

Mặc dù trong nội tâm nàng hận Diệp Hi phá hư trong sạch của nàng, nhưng vào giờ khắc này nàng cũng không có biện pháp khác. Diệp Hi lại muốn nói điều gì, chẳng qua là nhìn Lam Thục Nghi vẻ mặt nghiêm túc, hắn đành thở dài."Được rồi, nhưng là Lam a di, ngươi có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho ta!"

Hắn nhặt y phục của mình lên, nhanh chóng mặc vào, lúc xoay người mở cửa lại bỗng nhiên quay đầu hướng về phía mỹ phụ đang nằm vô lực ở trên mặt giường lớn: "Ngươi là... Của ta! Đừng để cho Lưu An động đến! Chờ ngươi bình tĩnh một chút ta lại tới tìm ngươi!"

"Cút!"

Lam Thục Nghi bỗng nhiên cầm cái gối dùng sức ném về hướng cửa phòng, nhưng Diệp Hi đã sớm đóng cửa lại.

"Ô ô..."

Thống khổ vì thất thân làm cho nàng cảm nhận được từng đợt mê võng, trên gương mặt nước mắt rơi xuống như mưa. Chẳng qua mới vừa rồi mình thật sự đã động tình làm nàng thật không cách nào quên được, nhất là cái khoái cảm chặt chẽ phong phú mà nóng rực đó!

Mà Diệp Hi lúc này lại tràn đầy vui mừng, trong lòng đang suy tư phải như thế nào mới có thể để cho Lam Thục Nghi cam tâm tình nguyện hướng về phía mình mà tách ra hai chân.

Đến hiện tại hắn mới biết được, nguyên lai làm nam nhân, là thoải mái như vậy!

Chẳng qua là, khi hắn về đến nhà, vốn là tâm tình hưng phấn lại tản đi hơn phân nửa, bởi vì trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.

"Ai, ngày nào cũng như vậy!"

Diệp Hi thoáng cái ngồi ở trên ghế sa lon, nhưng lúc này hắn lại bỗng nhiên phát giác, nguyên lai tiểu đệ đệ đã bộc phát trong thân thể cục trưởng phu nhân lại vẫn dựng đứng như túp lều!

Trời!

Không phải nói nam nhân sau khi xuất tinh sẽ không có phản ứng sao? Chẳng lẽ mình có thiên phú dị bẩm?

Hắn tự nhủ nói, liền cởi quần, thân long không bị trói buộc liền bày ra tư thế nhất trụ kình thiên!

"A..."

Diệp Hi hai tay đặt trên ghế sa lon, bản thân nằm ngửa, hơi nhắm mắt lại, trong đầu lại ảo tưởng cái cảm giác vụng trộm cùng vợ người khác. Trải qua kịch liệt vận động, Diệp Hi cảm giác được thân thể có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại từ từ ngủ, thậm chí ngay cả quần của mình cũng không có nâng lên, cứ như vậy để cho tiểu đệ đệ của mình trần truồng.

Lúc này một chiếc xe con đang từ từ lái vào bãi đậu xe, Hàn Tuyết cũng từ xe bước xuống.

"Tại sao bỗng nhiên tâm thần lại không yên đây!" Trong nội tâm nàng có một loại cảm giác bất an.

"Ai, không biết tiểu Hi đã ngủ chưa?" Hàn Tuyết mang theo một cái cái túi nhỏ, bên trong là món mà nhi tử thích ăn nhất.

"Răng rắc " một tiếng, cửa chống trộm bị nàng nhẹ nhàng mở ra.

Vốn là muốn tối nay hảo hảo trò chuyện cùng nhi tử, Hàn Tuyết vừa mới đi tới phòng khách bỗng nhiên ngây ngẩn cả người!

Oanh!

Một khắc kia, tư thế ngủ trước mắt của nhi tử đã cường đại đánh sâu vào tâm trí nàng, hắn thế nhưng cởi quần xuống quần ngủ ở trên ghế sa lon. Để cho Hàn Tuyết cảm thấy nổi giận chính là, giữa hai chân hắn dĩ nhiên là một cây gậy kình thiên, nhìn mặt hắn hơi lộ ra vẻ cười dâm, Hàn Tuyết liền biết hắn đang mơ đến cái gì!

"Tiểu Hi! ngươi đứng lên cho ta!"

Hai má Hàn Tuyết liền nổi lên một tia ửng đỏ, nhưng rất nhanh liền biến mất. Diệp Hi là mình từ nhỏ nuôi lớn, trên người hắn nào có địa phương nào mình chưa từng thấy qua?

"A... Sao, chuyện gì?"

Đang trong mộng đẹp tung hoành ngang dọc, Diệp Hi lại bỗng nhiên bị dao động tỉnh. hắn vuốt vuốt hai mắt của mình, có chút nói mớ nói: "Làm sao gọi tỉnh ta a? A —— "

Khi hắn thấy rõ ràng mỹ phụ cao gầy trước mắt, lại bỗng nhiên sửng sốt: "Mụ mụ!"

Mà Hàn Tuyết mang vẻ mặt sương lạnh mà nhìn chằm chằm hắn: "Còn không mau mặc quần vào! Như vậy còn ra thể thống gì!"

"A!"

Diệp Hi bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ vẫn cứng rắn, lập tức xoay người sang chỗ khác đem quần mặc lại. Nhìn hắn thất kinh, Hàn Tuyết lóe lên một tia vui vẻ. Có lẽ chỉ là biểu hiện của tuổi dậy thì mà thôi!

"Mệt mỏi sao không đi ngủ đi!"

Ngữ khí của nàng vừa sủng ái, vừa có trách cứ. Mà trong lúc nói chuyện, nàng rất tự nhiên cởi áo khoác của mình ra.

"Ực ực!"

Ánh mắt của Diệp Hi thoáng cái trở nên nóng rực!

Bom thế này đã đủ chưa ăn nem

Nơi bình luận góp ý cho tác phẩm Phúc Diễm Tiêu Dao

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện