Edit: Sahara
Trước cửa Vân Từ Phường, khách nhân ra vào nhiều như mây, Lý Ỷ La đứng trước cửa nhìn một hồi mới tiến vào cửa tiệm.
"Phu nhân!" Tần Tiến đang phân phó công việc cho mấy quản sự, Vân Từ Phường làm ăn ngày càng tốt, trong tiệm ngoại trừ nữ quản sự lo liệu việc tiếp đó khách nhân, còn có thêm hai nam quản sự chuyên lo việc giao tiếp bên ngoài.
Lý Ỷ La gật đầu với Tần Tiến: "Mang sổ sách ra phía sau cho ta!"
Bởi vì phải trông coi cửa tiệm, nên hôm nào muộn quá thì Tần Tiến sẽ nghỉ lại ở tiểu viện mà Lý Ỷ La đã mua ở huyện thành. Lý Ỷ La và Tần Chung về đã hơn mười ngày, hai người suốt ngày đều bận rộn quấn quýt nhau, ngay cả sổ sách cũng chưa từng hỏi tới, hôm nay là lần đầu tiên đến thăm cửa tiệm sau khi trở về.
Tần Tiến vội cầm sổ sách, cung kính đi theo sau Lý Ỷ La.
"Sau khi lão gia và phu nhân đi, danh tiếng cửa tiệm chúng ta càng ngày càng vang dội. Không riêng gì mấy huyện lân cận, mà người của phủ Ích Dương, phủ Càn Dương, thậm chí là phủ Lưỡng Giang cũng tới đây. Bọn họ muốn làm ăn lâu dài với chúng ta. Nhưng mà y phục trong tiệm chúng ta vừa đưa ra đã bán sạch, thật sự không có nhiều hàng tồn. Phu nhân, ngài xem tiệm chúng ta có cần mở rộng quy mô, thuê thêm nhân công không?" Tần Tiến cảm thấy rất tiếc, y phục Vân Từ Phường đẹp như vậy, nhưng lại quá ít. Đối với tiểu tham tiền đã từng chịu cảnh nghèo khó như Tần Tiến mà nói, mỗi lần trơ mắt nhìn bạc trôi đi, là mỗi lần đào tim móc phổi hắn.
Lý Ỷ La xem sổ sách, gật đầu hài lòng: "Tần Tiến, ngươi làm rất tốt! Ta và tướng công ra ngoài lâu như vậy nhưng ngươi vẫn quản lý cửa hàng ngăn nắp gọn gàng. Không tệ! Bắt đầu từ tháng này, tiền lương tăng thêm một phần."
Tần Tiến vội quỳ xuống: "Phu nhân, tiền lương ngài phát cho Tần Tiến đã cao lắm rồi, Tần Tiến là hạ nhân Tần gia, đây vốn là bổn phận, nào dám kể công."
"Đứng lên đi! Đừng động một chút là quỳ. Chính vì ngươi là người Tần gia nên ta mới không bạc đãi ngươi."
Tần Tiến vâng lời đứng lên. Đến Tần gia lâu như vậy, Tần Tiến đã quen thuộc tính tình người Tần gia, đặc biệt là Lý Ỷ La và Tần Chung. Nhìn bề ngoài, Tần Chung có vẻ ôn hòa, nhưng Tần Tiến tuyệt đối không dám làm càn trước mặt Tần Chung. Đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Phu nhân rất thích cười, là ngươi không so đo, nhưng ai trêu chọc phu nhân, đảm bảo người đó không có trái ngọt để ăn.
Hai phu thê này không phải người dễ chọc. Tần Tiến là người có đầu óc thông minh, ngoài trừ cảm kích thì Tần Tiến cũng rất kính sợ Lý Ỷ La và Tần Chung. Tần Tiến biết Lý Ỷ La nói thế nào thì trong lòng cũng nghĩ thế ấy, nếu hắn còn từ chối, ngược lại sẽ chọc Lý Ỷ La không vui.
"Phu nhân, còn chuyện mở rộng quy mô.....?"
Lý Ỷ La lắc lắc đầu: "Tạm thời chưa được! Không cần nôn nóng nhất thời. Tướng công có thể bảo vệ chúng ta đến giờ là vì dù danh tiếng Vân Từ Phường lớn nhưng vẫn chưa động nhiều đến lợi ích người khác. Nhưng nếu mù quáng mở rộng thêm lại là chuyện khác. Chúng ta không cần tự chuốc phiền phức." Tiền kiếm lúc nào không được, hiện tại cánh Tần Chung chưa cứng, cần gì nóng vội.
"À phải, phu nhân, mấy ngày trước Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường đều đưa thiệp tới, hy vọng được gặp phu nhân một lần....."
Lý Ỷ La gõ gõ mặt bàn: "Ngươi trả lời bọn họ, cứ nói hôm nay ta rảnh, muốn chiêu đãi hai phường bọn họ một bữa."
"Cả hai?" Tần Tiến ngẩng đầu kinh ngạc.
Lý Ỷ La gật đầu: "Đi đi!"
Tần Tiến dạ rồi đi làm ngay.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Tiến quay về: "Phu nhân, bên kia trả lời, nói là sẽ lập tức đến ngay."
Lý Ỷ La gật đầu: "Đợi lát nữa bọn họ tới, ngươi hãy dẫn họ đến phòng khách."
Căn dặn Tần Tiến xong, Lý Ỷ La tự mình đến phòng khách trên lầu hai.
Lại qua thêm nửa canh giờ, Tần Tiến dẫn đường cho một vị nữ tử đi vào. Vị nữ tử này cài trên đầu một bộ diêu, ngoài ra không có trang sức nào khác, tuổi độ khoảng hai mươi bảy_hai mươi tám, đuôi mày khóe mắt đều lộ nét phong tình.
Sau khi vào phòng, vị nữ tử kia không hề kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Ỷ La: "Đại chưởng quầy chân chính của Vân Từ Phường thì ra là Giải Nguyên phu nhân, hôm nay được gặp quả nhiên phong thái bất phàm."
Lý Ỷ La mỉm cười duỗi tay làm động tác mời: "Mời ngồi!" Đợi Tần Tiến dâng trà xong, Lý Ỷ La mới nói với vị nữ tử kia: "Vị phu nhân này, xuất thân của Ỷ La, e là các người đã sớm điều tra cặn kẽ. Các người hiểu rõ Ỷ La, nhưng Ỷ La còn chưa biết phu nhân đây rốt cuộc là quý nhân phương nào?" Lý Ỷ La nâng tách trà, học theo dáng vẻ Tần Chung, khóe môi giữ nụ cười bình tĩnh, nhưng lời nói lại không được ôn hòa cho lắm.
Vị nữ tử kia mỉm cười: "Giải Nguyên phu nhân hiểu lầm, chúng tôi làm sao dám điều tra sau lưng phu nhân, chẳng qua là muốn đến bái phỏng, nếu không hiểu chút gì về phu nhân, sợ là trong lúc vô tình sẽ làm phật lòng Giải Nguyên phu nhân." Thấy Lý Ỷ La vẫn mỉm cười nhưng không lên tiếng, vị nữ tử đành nói tiếp: "Xin lỗi Giải Nguyên phu nhân! Chuyện này là chúng tôi thất lễ! Tại đây, tôi thay mặt Như Ý Phường tạ lỗi với phu nhân."
"Phu nhân là ai mà lại có thể đại diện Như Ý Phường?" Lý Ỷ La mỉm cười nhìn vị nữ tử kia.
Vị nữ tử sửng sốt, sau đó vội nói: "Là tôi sơ sót! Tôi là đại quản sự Như Ý Phường ở phủ Ích Dương. Chuyện này theo lý phải do đại chưởng quầy đến nói, nhưng nghĩ đến phu nhân là nữ tử, cho nên mới đổi thành tôi đến. Tôi họ Chu, Giải Nguyên phu nhân có thể gọi tôi là Chu quản sự."
Lý Ỷ La mỉm cười: "Thì ra là Chu quản sự của Như Ý Phường, Ỷ La thất lễ!"
Chu quản sự cười nói: "Giải Nguyên phu nhân chê cười, nơi nào có thất lễ, lần này mạo muội đến quấy rầy, chủ yếu là...."
Lời còn chưa nói hết thì ngoài cửa đã vọng vào giọng nói của Tần Tiến: "Phu nhân, khách đã tới."
Tiếp theo, Tần Tiến mở cửa đi vào, theo sau Tần Tiến cũng là một vị nữ tử, có điều trông người này có vẻ lớn tuổi hơn Chu quản sự. Vừa nhìn thấy Lý Ỷ La, người nọ lập tức khom người, trực tiếp tự báo thân phận: "Bái kiến Giải Nguyên phu nhân! Phụ nhân họ Triệu, là đại quản sự Cẩm Tú Phường ở phủ Lưỡng Giang, mạo muội đến thăm, xin Giải Nguyên phu nhân thứ lỗi!"
"Triệu quản sự, mời ngồi!"
"Trước đó hai vị đều gởi thiệp cho ta, ta nghĩ mục đích hai vị đến đây đều như nhau, nên mới mời hai vị cùng đến."
Triệu quản sự và Chu quản sự cùng quay sang nhìn nhau một cái.
Chu quản sự mở miệng trước: "Nếu Giải Nguyên phu nhân đã đoán được, vậy tôi cũng không vòng vo, Như Ý Phường chúng tôi hy vọng có thể hợp tác với Vân Từ Phường."
"Hợp tác như thế nào?"
Thấy Lý Ỷ La không có ý hoàn toàn cự tuyệt, trong lòng Chu quản sự hơi thở phào: "Y phục Vân Từ Phường quả là trân bảo, vật quý như thế không nên như minh châu phủ bụi. Nếu Giải Nguyên phu nhân có thể hợp tác cùng Như Ý Phường, chúng tôi có thể làm Vân Từ Phường mọc lên như nắm khắp Đại Việt, thậm chí có thể trở thành cống phẩm đưa vào cung, còn có thể đưa ra hải ngoại."
"Lợi ích rất phong phú! Điều kiện là gì?"
"Chỉ cần Vân Từ Phường sát nhập Như Ý Phường, treo bảng hiệu Như Ý Phường, chúng tôi sẽ để Vân Từ Phường làm một chi nhánh đơn độc của Như Ý Phường. Đương nhiên, Vân Từ Phường vẫn do phu nhân làm chủ, về lợi nhuận, phu nhân chiếm hai phần."
Triệu quản sự nghe Chu quản sự nói xong thì vẻ mặt có hơi sốt ruột, cũng vội vàng nói: "Điều kiện Cẩm Tú Phường chúng tôi đưa ta cũng giống Như Ý Phường, nhưng về lợi nhuận thì phu nhân và Vân Từ Phường chiếm ba phần."
"Triệu quản sự, Cẩm Tú Phường các người cũng chịu bỏ vốn thật!" Chu quản sự nhìn Triệu quản sự, nén giận mà nói.
Triệu quản sự cũng nhìn sang Chu quản sự: "Như nhau!"
Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường là hai đại phường đi đầu trong giới y phục và thêu thùa, chỗ dựa sau lưng cũng ngang nhau nên không ai làm gì được ai. Mấy năm qua, ân oán hai bên nhiều không đếm xuể, người hai phường thường chống đối nhau cũng không có gì lạ.
Lý Ỷ La để hai người kia trừng nhau một hồi lâu mới thong thả lên tiếng: "Hai vị đừng nóng, điều kiện hai vị đưa ra đều rất hấp dẫn, nhưng Ỷ La tự thấy không có bản lĩnh đó, chuyện hợp tác tạm thời xin đừng đề cập đến." Thoạt nhìn thì thấy điều kiện bọn họ đưa ra rất phong phú và hấp dẫn, nhưng xem xét kỹ lại, nếu Vân Từ Phường thật sự sát nhập vào hai phường này, thì bọn họ mới là kẻ chiếm lợi lớn nhất. Không thể phủ nhận, với thực lực của hai phường này, bất kể ai có được Vân Từ Phường đều có thể làm cho Vân Từ Phường nổi danh khắp toàn Đại Việt dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, một khi Vân Từ Phường sát nhập với bọn họ, thì danh tiếng gì đó đều rơi hết lên người hai phường bọn họ. Ngoài ra, nói cái gì mà Vân Từ Phường vẫn do Lý Ỷ La_nàng làm chủ, chẳng qua là bọn họ biết Vân Từ Phường thiếu ai cũng được, chỉ có không thiếu thiếu nàng. Bí mật cốt yếu làm nên điểm đặc biệt của y phục Vân Từ Phường nằm trong tay nàng. Nếu không hai phường bọn họ đã không bỏ ra cái giá lớn đến vậy để hợp tác. Lại nhìn tương lai Tần Chung, nếu Vân Từ Phường sát nhập với bọn họ thì Lý Ỷ La_nàng cũng trở thành người của hai phường bọn họ, về sau Tần Chung thật sự có tiền đồ, chẳng phải hai phường bọn họ sẽ có thêm một trợ lực lớn sao? Bao nhiêu lợi ích mà lợi nhuận chỉ chia có hai phần, nhiều nhất cũng chỉ ba phần, không hổ là thương nhân!
Nếu Lý Ỷ La thật sự muốn kiếm nhiều tiền, vậy thì Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường chính là một chỗ dựa lớn. Sau này có muốn mở rộng quy mô cỡ nào cũng không cần lo lắng phiền phức kéo đến. Tiếc thay, Lý Ỷ La lại không vội vã kiếm tiền, tiền đủ để nàng và Tần Chung sống thoải mái là được. Nàng luôn khống chế quy mô Vân Từ Phường, chính là vì không muốn chuốc phiền phức vào người.
"Tại sao? Giải Nguyên phu nhân cảm thấy có chỗ nào không ổn à? Nếu có, phu nhân cứ nói ra, chúng ta có thể từ từ bàn bạc." Chu quản sự vội hỏi.
Lý Ỷ La khẽ cười: "Chu quản sự, Triệu quản sự, hai vị cảm thấy, hiện tại, nếu Vân Từ Phường muốn mở rộng quy mô, là việc rất khó sao?"
Chu quản sự và Triệu quản sự nhìn nhau, không nói gì.
"Tướng công ta và ta trước giờ không có dã tâm lớn như vậy. Vân Từ Phường này, vốn dĩ tướng công cũng không muốn cho ta mở, chỉ là do ta nhàm chán, ngứa tay, nên mới mở một cửa tiệm nhỏ để giết thời gian. Cho nên, quy mô lớn nhỏ, kiềm được bao nhiêu tiền, đối với ta và tướng công ta mà nói, không hề quan trọng. Tục ngữ nói: chén bao lớn thì ăn bấy nhiêu cơm! Đạo lý này, ta và tướng công đều hiểu. Điều quan trọng nhất là, dù ta có muốn mở rộng quy mô thì cũng hữu tâm vô lực. Sở dĩ y phục Vân Từ Phường được mọi người yêu thích đến như vậy, là bởi vì mỗi một bộ y phục đều được chúng ta may thêu tỉ mỉ. Tin rằng các vị cũng đã nghiên cứu qua y phục Vân Từ Phường, nếu thiếu đi ký hiệu đặc trưng của Vân Từ Phường, thì dù là cùng một bộ y phục, cũng đều kém hơn rất nhiều. Không ngại xấu hổ nói một câu khoe khoang, ký hiệu đó chỉ có mình ta thêu được. Nhưng để thêu ra một ký hiệu như vậy cần hao tốn rất nhiều tinh thần, dù mỗi ngày ta cố gắng thêu thì nhiều nhất cũng chỉ thêu được ba cái. Vì thế, dù ta có muốn nhận hảo ý của hai vị, cũng e bản thân lực bất tòng tâm. Hai vị, hảo ý của hai vị, Ỷ La xin nhận! Còn chuyện hợp tác.... Thứ lỗi Ỷ La không thể làm được."
Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường vội vàng phái người đến nói chuyện hợp tác, e là đang lo lắng Vân Từ Phường phát triển lớn mạnh sẽ chia bớt lợi ích của họ. Hiện tại Lý Ỷ La nói như vậy có thể làm bọn họ an tâm không ít.
Chu quản sự còn muốn nói gì đó nhưng Lý Ỷ La đã hạ lệnh tiễn khách.
Chu quản sự và Triệu quản sự hết cách, đành phải trắng tay ra về.
Ra khỏi Vân Từ Phường, Chu quản sự quay sang nhỏ giọng nói với Triệu quản sự: "Giải Nguyên phu nhân này cũng thật oai phong, chúng ta mang thành ý lớn như vậy tới bàn chuyện, cô ta chẳng thèm suy nghĩ đã cự tuyệt ngay, đây chẳng phải là không nể mặt hai phường chúng ta sao?"
Triệu quản sự liếc nhìn Chu quản sự: "Nếu cô cảm thấy Giải Nguyên phu nhân không nể mặt Như Ý Phường các người, vậy các người cứ xuống tay làm Vân Từ Phường đóng cửa không phải được rồi sao?"
Chu quản sự nghẹn họng.
Hai người tan rã trong không vui.
Sau khi trở về, cả hai cùng bẩm rõ đầu đuôi mọi chuyện lên trên.
Cuối cùng, thượng tầng hai phường đều quyết định không làm gì hết. Quy mô Vân Từ Phường quá nhỏ, tạm thời không tạo thành uy hiếp gì đối với hai phường bọn họ. Đương nhiên, nguyên nhân chính trong đó là vì Vân Từ Phường là sản nghiệp của Tần Chung. Tần Chung thẳng một đường chiếm ngao đầu từ thi viện đến thi hương, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ, thì tiền đồ trong tương lai không thể đo lường. Tần Chung và Lý Ỷ La khống chế tốt quy mô của Vân Từ Phường, chính là đang nói cho hai phường bọn họ biết, Vân Từ Phường sẽ không giành chén cơm của bọn họ. Dưới tình hình như vậy, nếu bọn họ còn ra tay áp bức, đó chính là muốn kết tử thù, không chết không thôi với Tần Chung.
Đại chưởng quầy Như Ý Phường nghe xong, chỉ biết cảm thán một câu: "Không hổ là người lấy được Giải Nguyên, quả nhiên thông minh!" Nếu Tần Chung không phải Giải Nguyên, không cần Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường ra tay, Vân Từ Phường đã bị người khác nuốt trước rồi. Bây giờ Tần Chung có thân phận này, những thế lực tương đương tất nhiên không dám động vào.
Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường có thể động vào, thế nhưng, Tần Chung và Lý Ỷ La lại nắm giữ quy mô phát triển Vân Từ Phường quá tốt. Vân Từ Phường tuy có chút danh tiếng, nhưng vẫn chưa đạt đến mức trở thành mối uy hiếp cho hai phường. Nếu lời Lý Ỷ La nói là thật, thì dù sau này cánh Tần Chung có cứng hơn bây giờ, Vân Từ Phường vẫn sẽ không phát triển hơn nữa. Một khi đã như vậy, hai phường bọn họ cần gì đắc tội một Giải Nguyên.
Lý Ỷ La đợi thêm mấy ngày, Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường lần lượt đưa hạ lễ đến, Lý Ỷ La mỉm cười nhận lễ. Nàng nhìn Tần Tiến: "Bây giờ đã biết vì sao Vân Từ Phường không thể mở rộng quy mô rồi chứ?"
Tần Tiến gật đầu: "Là Tần Tiến suy nghĩ nông cạn!"
Lý Ỷ La mỉm cười: "Ngươi còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, sau này trải nghiệm nhiều tự nhiên sẽ nhìn việc thấu đáo hơn thôi." Trong khoảng thời gian ngắn, hai phường kia sẽ không đến quấy rầy nàng.
Lý Ỷ La đứng dậy, căn dặn Tần Tiến: "Mùng chín tháng sau chính là sinh thần lão gia tử. Tướng công, đại ca, nhị ca đều muốn tổ chức lớn một chút. Hôm đó tạm đóng cửa Vân Từ Phường, ngươi cũng về mừng thọ lão thái gia."
Tần Tiến không hiểu vì sao mừng thọ lại phải đóng cửa tiệm, nhưng vẫn vội dạ một tiếng.
Giao tiếp liên tục mấy ngày, hôm nay Tần Chung đến thư viện, tiếp tục đọc sách kiêm dạy học. Có điều Tần Chung vừa đỗ Giải Nguyên, nên thư viện tăng thêm học bổng và tiền lương cho Tần Chung, mỗi tháng mười lượng bạc. Cũng không để Tần Chung dạy mấy đứa ngốc học vỡ lòng nữa, mà để Tần Chung dạy ở ban đồng sinh.
Lý Ỷ La vừa rời Vân Từ Phường liền đi thẳng đến thư viện.
Tuy huyện Vân Dương văn phong hưng thịnh, nhưng Giải Nguyên công lại rất ít. Nay, thư viện Vân Dương xuất hiện một Giải Nguyên, người đưa hài tử đến thư viện học hành nhiều lại càng nhiều. Nghe nói Giải Nguyên sẽ dạy ban đồng sinh, thế là rất nhiều gia trưởng đều tìm đến thư viện, hy vọng Tần Chung có thể dạy con em nhà mình.
Tục ngữ nói: có người địa phương thì có giang hồ. Dạy học ở thư viện cũng chia làm hai loại người. Một loại là từ quan cáo lão, trở về dạy học để giết thời gian tuổi già, loại này chỉ do nhàm chán. Loại thứ hai là vì muốn tìm một, hai môn sinh thông minh, về sau môn sinh có tiền đồ, cũng coi như có thêm trợ lực cho nhà mình.
Nhưng hai loại này chỉ chiếm thiểu số, không phải thư viện nào cũng có. Dù Tần Chung tư chất thông minh cũng chưa chắc lọt vào mắt họ.
Còn có một loại khác chiếm đa số. Chính là những người không thể bình bộ thanh vân trên con đường khoa cử. Hoặc là đã đỗ tú tài, cử nhân nhưng lại không thể tiến xa hơn. Đến nha môn làm việc lại cảm thấy nhân tài không được trọng dụng, còn không bằng trở về làm tiên sinh dạy học.
Tần Chung còn trẻ, khoa cử lại một đường quá quan trảm tướng, nên rất được thư viện coi trọng. Người đọc sách vốn có tính tình hẹp hòi. Trong những học sinh cùng năm với Tần Chung có một số người như vậy, Tần Chung giỏi giang, bọn họ tự nhiên sẽ thấy chướng mắt.
Bọn họ trong sáng ngoài tối đệ đơn lên thư viện, nói là Tần Chung đọc sách không lo đọc sách, còn trộn lẫn tam hạ cửu lưu buôn bán kinh doanh, cả người tràn ngập hơi tiền, thật sự làm mất thân phận người đọc sách, bôi nhọ danh tiếng thư viện.
(*trộn lẫn tam hạ cửu lưu: làm đảo lộn các cấp bậc, thân phận vốn đã được định ra và phân chia rõ ràng. Chú thích kỹ sẽ được ghi ở cuối chương.)
Hai ngày trước, Tần Chung buồn bã nhăn mặt từ thư viện trở về, Lý Ỷ La vừa hỏi, hắn liền một năm một mười kể hết ra, kéo kéo tay áo Lý Ỷ La nói mình ở thư viện chịu bao nhiêu uất ức, bắt nàng an ủi hắn. Cuối cùng, an ủi một hồi không hiểu sao lại kéo lên giường an ủi.
Qua ngày hôm sau, vừa trở về, Tần Chung lại than ngắn thở dài, càng nhíu chặt mày hơn. Tần Chung ôm Lý Ỷ La kể lể hôm nay mình đã bị uất ức gì ở thư viện. Ban đầu Lý Ỷ La còn tội nghiệp Tần Chung, sau đó lại ngẫm nghĩ: Tâm nhãn tiểu hồ ly này không nhỏ, hắn thật sự để bản thân chịu uất ức? Tiếp đó không biết tại sao hai người lại lăn lên giường, điều này càng làm Lý Ỷ La thêm hoài nghi là do Tần Chung cố ý.
Ngày tiếp theo Tần Chung vẫn như vậy, hơn nữa còn nói với giọng điệu uất ức tội nghiệp pha lẫn tình ý chân thành, Lý Ỷ La dao động, kết quả.....
Sau khi xong việc, Lý Ỷ La càng thêm hoài nghi, nàng muốn đến thư viện xem thử, coi có thật là có người bắt nạt tướng công nàng không, hay tất cả đều là một mình Tần Chung tự biên tự diễn.
__________________
*Chú thích từ tam hạ cửu lưu:
_Xã hội phong kiến có rất nhiều ngành nghề được phân thành 3 loại: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, Hạ cửu lưu. Mỗi loại lại phân thành 9 tầng lớp, mỗi tầng lớp là một ngành nghề.
Thượng cửu lưu:
•Nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni)
•Nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên, v..v...)
•Tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương)
•Tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ)
•Ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến)
•Lục lưu đương (hiệu cầm đồ)
•Thất lưu thương (thương nhân)
•Bát lưu khách (trang viên chủ)
•Cửu lưu điền trang (nông dân).
Trung cửu lưu:
•Nhất lưu cử tử (cử nhân)
•Nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh)
•Tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh)
•Tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói)
•Ngũ lưu đan thanh (thi họa)
•Lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng)
•Thất lưu tăng (hòa thượng)
•Bát lưu đạo (đạo sĩ)
•Cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)
Hạ cửu lưu:
•Nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ)
•Nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ)
•Tam lưu đại thần (thầy cúng)
•Tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa)
•Ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc)
•Lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn)
•Thất lưu con hát (các loại diễn viên)
•Bát lưu khiếu nhai (ăn mày)
•Cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
Trước cửa Vân Từ Phường, khách nhân ra vào nhiều như mây, Lý Ỷ La đứng trước cửa nhìn một hồi mới tiến vào cửa tiệm.
"Phu nhân!" Tần Tiến đang phân phó công việc cho mấy quản sự, Vân Từ Phường làm ăn ngày càng tốt, trong tiệm ngoại trừ nữ quản sự lo liệu việc tiếp đó khách nhân, còn có thêm hai nam quản sự chuyên lo việc giao tiếp bên ngoài.
Lý Ỷ La gật đầu với Tần Tiến: "Mang sổ sách ra phía sau cho ta!"
Bởi vì phải trông coi cửa tiệm, nên hôm nào muộn quá thì Tần Tiến sẽ nghỉ lại ở tiểu viện mà Lý Ỷ La đã mua ở huyện thành. Lý Ỷ La và Tần Chung về đã hơn mười ngày, hai người suốt ngày đều bận rộn quấn quýt nhau, ngay cả sổ sách cũng chưa từng hỏi tới, hôm nay là lần đầu tiên đến thăm cửa tiệm sau khi trở về.
Tần Tiến vội cầm sổ sách, cung kính đi theo sau Lý Ỷ La.
"Sau khi lão gia và phu nhân đi, danh tiếng cửa tiệm chúng ta càng ngày càng vang dội. Không riêng gì mấy huyện lân cận, mà người của phủ Ích Dương, phủ Càn Dương, thậm chí là phủ Lưỡng Giang cũng tới đây. Bọn họ muốn làm ăn lâu dài với chúng ta. Nhưng mà y phục trong tiệm chúng ta vừa đưa ra đã bán sạch, thật sự không có nhiều hàng tồn. Phu nhân, ngài xem tiệm chúng ta có cần mở rộng quy mô, thuê thêm nhân công không?" Tần Tiến cảm thấy rất tiếc, y phục Vân Từ Phường đẹp như vậy, nhưng lại quá ít. Đối với tiểu tham tiền đã từng chịu cảnh nghèo khó như Tần Tiến mà nói, mỗi lần trơ mắt nhìn bạc trôi đi, là mỗi lần đào tim móc phổi hắn.
Lý Ỷ La xem sổ sách, gật đầu hài lòng: "Tần Tiến, ngươi làm rất tốt! Ta và tướng công ra ngoài lâu như vậy nhưng ngươi vẫn quản lý cửa hàng ngăn nắp gọn gàng. Không tệ! Bắt đầu từ tháng này, tiền lương tăng thêm một phần."
Tần Tiến vội quỳ xuống: "Phu nhân, tiền lương ngài phát cho Tần Tiến đã cao lắm rồi, Tần Tiến là hạ nhân Tần gia, đây vốn là bổn phận, nào dám kể công."
"Đứng lên đi! Đừng động một chút là quỳ. Chính vì ngươi là người Tần gia nên ta mới không bạc đãi ngươi."
Tần Tiến vâng lời đứng lên. Đến Tần gia lâu như vậy, Tần Tiến đã quen thuộc tính tình người Tần gia, đặc biệt là Lý Ỷ La và Tần Chung. Nhìn bề ngoài, Tần Chung có vẻ ôn hòa, nhưng Tần Tiến tuyệt đối không dám làm càn trước mặt Tần Chung. Đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Phu nhân rất thích cười, là ngươi không so đo, nhưng ai trêu chọc phu nhân, đảm bảo người đó không có trái ngọt để ăn.
Hai phu thê này không phải người dễ chọc. Tần Tiến là người có đầu óc thông minh, ngoài trừ cảm kích thì Tần Tiến cũng rất kính sợ Lý Ỷ La và Tần Chung. Tần Tiến biết Lý Ỷ La nói thế nào thì trong lòng cũng nghĩ thế ấy, nếu hắn còn từ chối, ngược lại sẽ chọc Lý Ỷ La không vui.
"Phu nhân, còn chuyện mở rộng quy mô.....?"
Lý Ỷ La lắc lắc đầu: "Tạm thời chưa được! Không cần nôn nóng nhất thời. Tướng công có thể bảo vệ chúng ta đến giờ là vì dù danh tiếng Vân Từ Phường lớn nhưng vẫn chưa động nhiều đến lợi ích người khác. Nhưng nếu mù quáng mở rộng thêm lại là chuyện khác. Chúng ta không cần tự chuốc phiền phức." Tiền kiếm lúc nào không được, hiện tại cánh Tần Chung chưa cứng, cần gì nóng vội.
"À phải, phu nhân, mấy ngày trước Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường đều đưa thiệp tới, hy vọng được gặp phu nhân một lần....."
Lý Ỷ La gõ gõ mặt bàn: "Ngươi trả lời bọn họ, cứ nói hôm nay ta rảnh, muốn chiêu đãi hai phường bọn họ một bữa."
"Cả hai?" Tần Tiến ngẩng đầu kinh ngạc.
Lý Ỷ La gật đầu: "Đi đi!"
Tần Tiến dạ rồi đi làm ngay.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Tiến quay về: "Phu nhân, bên kia trả lời, nói là sẽ lập tức đến ngay."
Lý Ỷ La gật đầu: "Đợi lát nữa bọn họ tới, ngươi hãy dẫn họ đến phòng khách."
Căn dặn Tần Tiến xong, Lý Ỷ La tự mình đến phòng khách trên lầu hai.
Lại qua thêm nửa canh giờ, Tần Tiến dẫn đường cho một vị nữ tử đi vào. Vị nữ tử này cài trên đầu một bộ diêu, ngoài ra không có trang sức nào khác, tuổi độ khoảng hai mươi bảy_hai mươi tám, đuôi mày khóe mắt đều lộ nét phong tình.
Sau khi vào phòng, vị nữ tử kia không hề kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Ỷ La: "Đại chưởng quầy chân chính của Vân Từ Phường thì ra là Giải Nguyên phu nhân, hôm nay được gặp quả nhiên phong thái bất phàm."
Lý Ỷ La mỉm cười duỗi tay làm động tác mời: "Mời ngồi!" Đợi Tần Tiến dâng trà xong, Lý Ỷ La mới nói với vị nữ tử kia: "Vị phu nhân này, xuất thân của Ỷ La, e là các người đã sớm điều tra cặn kẽ. Các người hiểu rõ Ỷ La, nhưng Ỷ La còn chưa biết phu nhân đây rốt cuộc là quý nhân phương nào?" Lý Ỷ La nâng tách trà, học theo dáng vẻ Tần Chung, khóe môi giữ nụ cười bình tĩnh, nhưng lời nói lại không được ôn hòa cho lắm.
Vị nữ tử kia mỉm cười: "Giải Nguyên phu nhân hiểu lầm, chúng tôi làm sao dám điều tra sau lưng phu nhân, chẳng qua là muốn đến bái phỏng, nếu không hiểu chút gì về phu nhân, sợ là trong lúc vô tình sẽ làm phật lòng Giải Nguyên phu nhân." Thấy Lý Ỷ La vẫn mỉm cười nhưng không lên tiếng, vị nữ tử đành nói tiếp: "Xin lỗi Giải Nguyên phu nhân! Chuyện này là chúng tôi thất lễ! Tại đây, tôi thay mặt Như Ý Phường tạ lỗi với phu nhân."
"Phu nhân là ai mà lại có thể đại diện Như Ý Phường?" Lý Ỷ La mỉm cười nhìn vị nữ tử kia.
Vị nữ tử sửng sốt, sau đó vội nói: "Là tôi sơ sót! Tôi là đại quản sự Như Ý Phường ở phủ Ích Dương. Chuyện này theo lý phải do đại chưởng quầy đến nói, nhưng nghĩ đến phu nhân là nữ tử, cho nên mới đổi thành tôi đến. Tôi họ Chu, Giải Nguyên phu nhân có thể gọi tôi là Chu quản sự."
Lý Ỷ La mỉm cười: "Thì ra là Chu quản sự của Như Ý Phường, Ỷ La thất lễ!"
Chu quản sự cười nói: "Giải Nguyên phu nhân chê cười, nơi nào có thất lễ, lần này mạo muội đến quấy rầy, chủ yếu là...."
Lời còn chưa nói hết thì ngoài cửa đã vọng vào giọng nói của Tần Tiến: "Phu nhân, khách đã tới."
Tiếp theo, Tần Tiến mở cửa đi vào, theo sau Tần Tiến cũng là một vị nữ tử, có điều trông người này có vẻ lớn tuổi hơn Chu quản sự. Vừa nhìn thấy Lý Ỷ La, người nọ lập tức khom người, trực tiếp tự báo thân phận: "Bái kiến Giải Nguyên phu nhân! Phụ nhân họ Triệu, là đại quản sự Cẩm Tú Phường ở phủ Lưỡng Giang, mạo muội đến thăm, xin Giải Nguyên phu nhân thứ lỗi!"
"Triệu quản sự, mời ngồi!"
"Trước đó hai vị đều gởi thiệp cho ta, ta nghĩ mục đích hai vị đến đây đều như nhau, nên mới mời hai vị cùng đến."
Triệu quản sự và Chu quản sự cùng quay sang nhìn nhau một cái.
Chu quản sự mở miệng trước: "Nếu Giải Nguyên phu nhân đã đoán được, vậy tôi cũng không vòng vo, Như Ý Phường chúng tôi hy vọng có thể hợp tác với Vân Từ Phường."
"Hợp tác như thế nào?"
Thấy Lý Ỷ La không có ý hoàn toàn cự tuyệt, trong lòng Chu quản sự hơi thở phào: "Y phục Vân Từ Phường quả là trân bảo, vật quý như thế không nên như minh châu phủ bụi. Nếu Giải Nguyên phu nhân có thể hợp tác cùng Như Ý Phường, chúng tôi có thể làm Vân Từ Phường mọc lên như nắm khắp Đại Việt, thậm chí có thể trở thành cống phẩm đưa vào cung, còn có thể đưa ra hải ngoại."
"Lợi ích rất phong phú! Điều kiện là gì?"
"Chỉ cần Vân Từ Phường sát nhập Như Ý Phường, treo bảng hiệu Như Ý Phường, chúng tôi sẽ để Vân Từ Phường làm một chi nhánh đơn độc của Như Ý Phường. Đương nhiên, Vân Từ Phường vẫn do phu nhân làm chủ, về lợi nhuận, phu nhân chiếm hai phần."
Triệu quản sự nghe Chu quản sự nói xong thì vẻ mặt có hơi sốt ruột, cũng vội vàng nói: "Điều kiện Cẩm Tú Phường chúng tôi đưa ta cũng giống Như Ý Phường, nhưng về lợi nhuận thì phu nhân và Vân Từ Phường chiếm ba phần."
"Triệu quản sự, Cẩm Tú Phường các người cũng chịu bỏ vốn thật!" Chu quản sự nhìn Triệu quản sự, nén giận mà nói.
Triệu quản sự cũng nhìn sang Chu quản sự: "Như nhau!"
Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường là hai đại phường đi đầu trong giới y phục và thêu thùa, chỗ dựa sau lưng cũng ngang nhau nên không ai làm gì được ai. Mấy năm qua, ân oán hai bên nhiều không đếm xuể, người hai phường thường chống đối nhau cũng không có gì lạ.
Lý Ỷ La để hai người kia trừng nhau một hồi lâu mới thong thả lên tiếng: "Hai vị đừng nóng, điều kiện hai vị đưa ra đều rất hấp dẫn, nhưng Ỷ La tự thấy không có bản lĩnh đó, chuyện hợp tác tạm thời xin đừng đề cập đến." Thoạt nhìn thì thấy điều kiện bọn họ đưa ra rất phong phú và hấp dẫn, nhưng xem xét kỹ lại, nếu Vân Từ Phường thật sự sát nhập vào hai phường này, thì bọn họ mới là kẻ chiếm lợi lớn nhất. Không thể phủ nhận, với thực lực của hai phường này, bất kể ai có được Vân Từ Phường đều có thể làm cho Vân Từ Phường nổi danh khắp toàn Đại Việt dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, một khi Vân Từ Phường sát nhập với bọn họ, thì danh tiếng gì đó đều rơi hết lên người hai phường bọn họ. Ngoài ra, nói cái gì mà Vân Từ Phường vẫn do Lý Ỷ La_nàng làm chủ, chẳng qua là bọn họ biết Vân Từ Phường thiếu ai cũng được, chỉ có không thiếu thiếu nàng. Bí mật cốt yếu làm nên điểm đặc biệt của y phục Vân Từ Phường nằm trong tay nàng. Nếu không hai phường bọn họ đã không bỏ ra cái giá lớn đến vậy để hợp tác. Lại nhìn tương lai Tần Chung, nếu Vân Từ Phường sát nhập với bọn họ thì Lý Ỷ La_nàng cũng trở thành người của hai phường bọn họ, về sau Tần Chung thật sự có tiền đồ, chẳng phải hai phường bọn họ sẽ có thêm một trợ lực lớn sao? Bao nhiêu lợi ích mà lợi nhuận chỉ chia có hai phần, nhiều nhất cũng chỉ ba phần, không hổ là thương nhân!
Nếu Lý Ỷ La thật sự muốn kiếm nhiều tiền, vậy thì Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường chính là một chỗ dựa lớn. Sau này có muốn mở rộng quy mô cỡ nào cũng không cần lo lắng phiền phức kéo đến. Tiếc thay, Lý Ỷ La lại không vội vã kiếm tiền, tiền đủ để nàng và Tần Chung sống thoải mái là được. Nàng luôn khống chế quy mô Vân Từ Phường, chính là vì không muốn chuốc phiền phức vào người.
"Tại sao? Giải Nguyên phu nhân cảm thấy có chỗ nào không ổn à? Nếu có, phu nhân cứ nói ra, chúng ta có thể từ từ bàn bạc." Chu quản sự vội hỏi.
Lý Ỷ La khẽ cười: "Chu quản sự, Triệu quản sự, hai vị cảm thấy, hiện tại, nếu Vân Từ Phường muốn mở rộng quy mô, là việc rất khó sao?"
Chu quản sự và Triệu quản sự nhìn nhau, không nói gì.
"Tướng công ta và ta trước giờ không có dã tâm lớn như vậy. Vân Từ Phường này, vốn dĩ tướng công cũng không muốn cho ta mở, chỉ là do ta nhàm chán, ngứa tay, nên mới mở một cửa tiệm nhỏ để giết thời gian. Cho nên, quy mô lớn nhỏ, kiềm được bao nhiêu tiền, đối với ta và tướng công ta mà nói, không hề quan trọng. Tục ngữ nói: chén bao lớn thì ăn bấy nhiêu cơm! Đạo lý này, ta và tướng công đều hiểu. Điều quan trọng nhất là, dù ta có muốn mở rộng quy mô thì cũng hữu tâm vô lực. Sở dĩ y phục Vân Từ Phường được mọi người yêu thích đến như vậy, là bởi vì mỗi một bộ y phục đều được chúng ta may thêu tỉ mỉ. Tin rằng các vị cũng đã nghiên cứu qua y phục Vân Từ Phường, nếu thiếu đi ký hiệu đặc trưng của Vân Từ Phường, thì dù là cùng một bộ y phục, cũng đều kém hơn rất nhiều. Không ngại xấu hổ nói một câu khoe khoang, ký hiệu đó chỉ có mình ta thêu được. Nhưng để thêu ra một ký hiệu như vậy cần hao tốn rất nhiều tinh thần, dù mỗi ngày ta cố gắng thêu thì nhiều nhất cũng chỉ thêu được ba cái. Vì thế, dù ta có muốn nhận hảo ý của hai vị, cũng e bản thân lực bất tòng tâm. Hai vị, hảo ý của hai vị, Ỷ La xin nhận! Còn chuyện hợp tác.... Thứ lỗi Ỷ La không thể làm được."
Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường vội vàng phái người đến nói chuyện hợp tác, e là đang lo lắng Vân Từ Phường phát triển lớn mạnh sẽ chia bớt lợi ích của họ. Hiện tại Lý Ỷ La nói như vậy có thể làm bọn họ an tâm không ít.
Chu quản sự còn muốn nói gì đó nhưng Lý Ỷ La đã hạ lệnh tiễn khách.
Chu quản sự và Triệu quản sự hết cách, đành phải trắng tay ra về.
Ra khỏi Vân Từ Phường, Chu quản sự quay sang nhỏ giọng nói với Triệu quản sự: "Giải Nguyên phu nhân này cũng thật oai phong, chúng ta mang thành ý lớn như vậy tới bàn chuyện, cô ta chẳng thèm suy nghĩ đã cự tuyệt ngay, đây chẳng phải là không nể mặt hai phường chúng ta sao?"
Triệu quản sự liếc nhìn Chu quản sự: "Nếu cô cảm thấy Giải Nguyên phu nhân không nể mặt Như Ý Phường các người, vậy các người cứ xuống tay làm Vân Từ Phường đóng cửa không phải được rồi sao?"
Chu quản sự nghẹn họng.
Hai người tan rã trong không vui.
Sau khi trở về, cả hai cùng bẩm rõ đầu đuôi mọi chuyện lên trên.
Cuối cùng, thượng tầng hai phường đều quyết định không làm gì hết. Quy mô Vân Từ Phường quá nhỏ, tạm thời không tạo thành uy hiếp gì đối với hai phường bọn họ. Đương nhiên, nguyên nhân chính trong đó là vì Vân Từ Phường là sản nghiệp của Tần Chung. Tần Chung thẳng một đường chiếm ngao đầu từ thi viện đến thi hương, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ, thì tiền đồ trong tương lai không thể đo lường. Tần Chung và Lý Ỷ La khống chế tốt quy mô của Vân Từ Phường, chính là đang nói cho hai phường bọn họ biết, Vân Từ Phường sẽ không giành chén cơm của bọn họ. Dưới tình hình như vậy, nếu bọn họ còn ra tay áp bức, đó chính là muốn kết tử thù, không chết không thôi với Tần Chung.
Đại chưởng quầy Như Ý Phường nghe xong, chỉ biết cảm thán một câu: "Không hổ là người lấy được Giải Nguyên, quả nhiên thông minh!" Nếu Tần Chung không phải Giải Nguyên, không cần Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường ra tay, Vân Từ Phường đã bị người khác nuốt trước rồi. Bây giờ Tần Chung có thân phận này, những thế lực tương đương tất nhiên không dám động vào.
Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường có thể động vào, thế nhưng, Tần Chung và Lý Ỷ La lại nắm giữ quy mô phát triển Vân Từ Phường quá tốt. Vân Từ Phường tuy có chút danh tiếng, nhưng vẫn chưa đạt đến mức trở thành mối uy hiếp cho hai phường. Nếu lời Lý Ỷ La nói là thật, thì dù sau này cánh Tần Chung có cứng hơn bây giờ, Vân Từ Phường vẫn sẽ không phát triển hơn nữa. Một khi đã như vậy, hai phường bọn họ cần gì đắc tội một Giải Nguyên.
Lý Ỷ La đợi thêm mấy ngày, Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường lần lượt đưa hạ lễ đến, Lý Ỷ La mỉm cười nhận lễ. Nàng nhìn Tần Tiến: "Bây giờ đã biết vì sao Vân Từ Phường không thể mở rộng quy mô rồi chứ?"
Tần Tiến gật đầu: "Là Tần Tiến suy nghĩ nông cạn!"
Lý Ỷ La mỉm cười: "Ngươi còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, sau này trải nghiệm nhiều tự nhiên sẽ nhìn việc thấu đáo hơn thôi." Trong khoảng thời gian ngắn, hai phường kia sẽ không đến quấy rầy nàng.
Lý Ỷ La đứng dậy, căn dặn Tần Tiến: "Mùng chín tháng sau chính là sinh thần lão gia tử. Tướng công, đại ca, nhị ca đều muốn tổ chức lớn một chút. Hôm đó tạm đóng cửa Vân Từ Phường, ngươi cũng về mừng thọ lão thái gia."
Tần Tiến không hiểu vì sao mừng thọ lại phải đóng cửa tiệm, nhưng vẫn vội dạ một tiếng.
Giao tiếp liên tục mấy ngày, hôm nay Tần Chung đến thư viện, tiếp tục đọc sách kiêm dạy học. Có điều Tần Chung vừa đỗ Giải Nguyên, nên thư viện tăng thêm học bổng và tiền lương cho Tần Chung, mỗi tháng mười lượng bạc. Cũng không để Tần Chung dạy mấy đứa ngốc học vỡ lòng nữa, mà để Tần Chung dạy ở ban đồng sinh.
Lý Ỷ La vừa rời Vân Từ Phường liền đi thẳng đến thư viện.
Tuy huyện Vân Dương văn phong hưng thịnh, nhưng Giải Nguyên công lại rất ít. Nay, thư viện Vân Dương xuất hiện một Giải Nguyên, người đưa hài tử đến thư viện học hành nhiều lại càng nhiều. Nghe nói Giải Nguyên sẽ dạy ban đồng sinh, thế là rất nhiều gia trưởng đều tìm đến thư viện, hy vọng Tần Chung có thể dạy con em nhà mình.
Tục ngữ nói: có người địa phương thì có giang hồ. Dạy học ở thư viện cũng chia làm hai loại người. Một loại là từ quan cáo lão, trở về dạy học để giết thời gian tuổi già, loại này chỉ do nhàm chán. Loại thứ hai là vì muốn tìm một, hai môn sinh thông minh, về sau môn sinh có tiền đồ, cũng coi như có thêm trợ lực cho nhà mình.
Nhưng hai loại này chỉ chiếm thiểu số, không phải thư viện nào cũng có. Dù Tần Chung tư chất thông minh cũng chưa chắc lọt vào mắt họ.
Còn có một loại khác chiếm đa số. Chính là những người không thể bình bộ thanh vân trên con đường khoa cử. Hoặc là đã đỗ tú tài, cử nhân nhưng lại không thể tiến xa hơn. Đến nha môn làm việc lại cảm thấy nhân tài không được trọng dụng, còn không bằng trở về làm tiên sinh dạy học.
Tần Chung còn trẻ, khoa cử lại một đường quá quan trảm tướng, nên rất được thư viện coi trọng. Người đọc sách vốn có tính tình hẹp hòi. Trong những học sinh cùng năm với Tần Chung có một số người như vậy, Tần Chung giỏi giang, bọn họ tự nhiên sẽ thấy chướng mắt.
Bọn họ trong sáng ngoài tối đệ đơn lên thư viện, nói là Tần Chung đọc sách không lo đọc sách, còn trộn lẫn tam hạ cửu lưu buôn bán kinh doanh, cả người tràn ngập hơi tiền, thật sự làm mất thân phận người đọc sách, bôi nhọ danh tiếng thư viện.
(*trộn lẫn tam hạ cửu lưu: làm đảo lộn các cấp bậc, thân phận vốn đã được định ra và phân chia rõ ràng. Chú thích kỹ sẽ được ghi ở cuối chương.)
Hai ngày trước, Tần Chung buồn bã nhăn mặt từ thư viện trở về, Lý Ỷ La vừa hỏi, hắn liền một năm một mười kể hết ra, kéo kéo tay áo Lý Ỷ La nói mình ở thư viện chịu bao nhiêu uất ức, bắt nàng an ủi hắn. Cuối cùng, an ủi một hồi không hiểu sao lại kéo lên giường an ủi.
Qua ngày hôm sau, vừa trở về, Tần Chung lại than ngắn thở dài, càng nhíu chặt mày hơn. Tần Chung ôm Lý Ỷ La kể lể hôm nay mình đã bị uất ức gì ở thư viện. Ban đầu Lý Ỷ La còn tội nghiệp Tần Chung, sau đó lại ngẫm nghĩ: Tâm nhãn tiểu hồ ly này không nhỏ, hắn thật sự để bản thân chịu uất ức? Tiếp đó không biết tại sao hai người lại lăn lên giường, điều này càng làm Lý Ỷ La thêm hoài nghi là do Tần Chung cố ý.
Ngày tiếp theo Tần Chung vẫn như vậy, hơn nữa còn nói với giọng điệu uất ức tội nghiệp pha lẫn tình ý chân thành, Lý Ỷ La dao động, kết quả.....
Sau khi xong việc, Lý Ỷ La càng thêm hoài nghi, nàng muốn đến thư viện xem thử, coi có thật là có người bắt nạt tướng công nàng không, hay tất cả đều là một mình Tần Chung tự biên tự diễn.
__________________
*Chú thích từ tam hạ cửu lưu:
_Xã hội phong kiến có rất nhiều ngành nghề được phân thành 3 loại: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, Hạ cửu lưu. Mỗi loại lại phân thành 9 tầng lớp, mỗi tầng lớp là một ngành nghề.
Thượng cửu lưu:
•Nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni)
•Nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên, v..v...)
•Tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương)
•Tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ)
•Ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến)
•Lục lưu đương (hiệu cầm đồ)
•Thất lưu thương (thương nhân)
•Bát lưu khách (trang viên chủ)
•Cửu lưu điền trang (nông dân).
Trung cửu lưu:
•Nhất lưu cử tử (cử nhân)
•Nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh)
•Tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh)
•Tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói)
•Ngũ lưu đan thanh (thi họa)
•Lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng)
•Thất lưu tăng (hòa thượng)
•Bát lưu đạo (đạo sĩ)
•Cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)
Hạ cửu lưu:
•Nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ)
•Nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ)
•Tam lưu đại thần (thầy cúng)
•Tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa)
•Ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc)
•Lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn)
•Thất lưu con hát (các loại diễn viên)
•Bát lưu khiếu nhai (ăn mày)
•Cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
Danh sách chương